Chương 1

Buổi chiều.

Hải Nguyên không vội về nhà ngay, anh lái xe lang thang trên các con đường của thành phố để ngắm nhìn mọi người. Theo anh, đó cùng là một cách xả stress.

Thích thú huýt sáo theo một bài Tango, Hải Nguyên chợt cho chiếc Inova chạy chậm rồi dừng hẳn lại. Hải Nguyên là một giám đốc của một công ty thực phẩm chuyên sản xuất đồ ăn nhanh nên anh rất thích la cà ở các quản ăn đường phố. Kinh nghiệm được rút ra từ những món ăn bình dân đó giúp anh rất nhiều.

Vì vậy, chiều nay tan sở, Hải Nguyên chưa muốn về nhà ngay, và quán Lam Thuyên bên kia đường đang là trung tâm thu hút sự chú ý của anh.

Quái! Hải Nguyên vừa mồi thuốc vừa suy nghĩ, nỗi thắc mắc cứ lớn dần trong anh.

– Lam Thuyên! Lam Thuyên!

Một cái tên cũng khá ấn tượng bởi sự phảng phất bóng dáng của một thiếu nữ dịu dàng, e ấp, nhưng điều đó đâu thu hút được khách thế kia. Bằng chứng là khách đến đây hình như là những gia đình, đôi lứa yêu nhau hoặc từng nhóm bạn. Nhìn sơ qua làn kính, anh không phát hiện ra một ''cây sí' nào. Lạ nhỉ!

Món ăn ở đây ngon đến vậy ư?

Để giải tỏa cho sự tò mò của mình, Hải Nguyên rít một hơi thuốc cuối cùng rồi ném vào sọt rác cạnh gốc cây gần đó. Anh bỏ chìa khóa vào túi quần, vứt luôn áo khoác vào xe băng băng qua đường.

Quán ăn Lam Thuyên.

Hai tay thọc vào túi quần, Hải Nguyên không mấy hài lòng lắm với bảng hiệu. Nó quá mới nhưng phong cách thì quá cũ. Bảng hiệu không hề có chữ nào khác ngoài cái tên “Lam Thuyên”.

– Ừ! Thì Lam Thuyên!

Anh buột miệng, hai tay đưa lên đầu vò tung mái tóc bóng lán mà anh đã ra công chải chuốt trước khi rời công ty.

Cánh cửa bật mở, Hạ Ý niềm nở đón tiếp người khách lạ. Anh ta có dáng cao to, gương mặt góc cạnh, nam tính, nhất là cặp mắt khá đa tình như sẵn sàng phù phép bất cứ cô gái đẹp nào. Nhưng điều Hạ Ý quan tâm là phong cách bụi đời của anh. Cô niềm nở:

– Anh dùng chi ạ?

Nhìn qua một lượt, Hải Nguyên thầm hài lòng bởi sự sạch sẽ nơi đây nhưng không gian có vẻ chật chội so với lượng khách đang có. Vừa nhìn, anh vừa nói:

– Quán này có gì đặc sản không?

Hạ Ý quá dễ dàng để nhận ra đây là một thực khách khó tính, cô vẫn giữ giọng vui vẻ:

– Thưa anh! Đây chỉ là quán ăn bình dân nhưng chiều nay có món bánh xèo, hay ...

– Tôi không thích bánh xèo. Còn món nào khác không?

– Dạ, nếu vậy hay anh dùng thử món lươn nướng trộn rau răm. Quán em ...

– Tôi cũng không ăn được lươn.

Trời ạ! Xem ra hôm nay Hạ Ý này gặp đối thủ rồi. Biết mình gặp ''hàng độc", Hạ Ý cố giữ thái độ bình tĩnh nhưng Hải Nguyên thì cố tình gây sự.

Không cần hỏi anh cũng biết cô nàng này không phải chủ ở đây. Bảng tên trên ngực áo cô ta là một minh chứng rồi. Anh muốn biết bà chủ Lam Thuyên ở đây xuất đầu lộ diện, xem coi người ngợm ra làm sao mà chảnh hết biết. Bảng hiệu là mặt tiền của quán mà chỉ ghi có cái tên.

– Thưa anh ... anh thông cảm ...

– Quán em chỉ là quán bình dân ...

– Vậy thì cô cứ dọn tất cả các món quán đang có đi.

– Gì cơ ạ?

Hạ Ý giật mình nhìa ''thượng đế''. Trời ơi! Nhìn hắn cũng xoàng thôi, sao dám chơi sộp vậy? Cô chưng hửng nhìn Hải Nguyên. Anh thì tỉnh bơ lấy thuốc ra hút.

Thật ra, nãy giờ Hải Nguyên đã quan sát xung quanh. Quán này bình dân nhưng chất lượng món ăn khá lạ. Hầu như là có cả “thượng vàng hạ cám”. Từ dĩa cơm cho đến món sang trọng là lươn nướng, mực chiên. Bà chủ Lam Thuyên này cũng biết kinh doanh lắm.

Hạ Ý đang phân vân không biết giải quyết sao với ông khách khó chịu này thì cả cô và Hải Nguyên đều giật mình ngẩng lên, ngoái nhìn ra sau. Một giọng con gái trong trẻo, điềm đạm vang lên:

– Chuyện gì vậy Hạ Ý?

Không riêng gì Hải Nguyên mà hình như tất cả mọi người trong quán đều dồn mắt về phía cô gái đang bước ra. Hải Nguyên khẽ cau mày, tại sao phải đeo kính đen trong nhà? Anh có cảm giác đây chính là ... bà chủ Lam Thuyên mà mình muốn gặp nãy giờ, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cô ta làm anh không mấy thiện cảm. Còn vì sao ư? Hải Nguyên cũng đang muốn biết vì sao? Cái ấn tượng ban đầu quá sâu sắc, Hải Nguyên nhìn không ngớt cô gái đang ngồi trước mặt.

Tóc xõa ngang vai, chiếc đầm vàng nhạt ôm sát thân hình cân đối dài phủ gót. Gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao, bờ môi đỏ mọng cùng làn da trắng mịn. Nếu không có cặp kính đen kia có lẽ Hải Nguyên còn phải ngẩn ngơ nhìn.

– Xin lỗi quý khách! Quán chúng tôi chỉ là quán bình dân, tôi nghĩ quý khách đã tìm sai chỗ rồi.

Hải Nguyên khẽ cau mày vì lời nói nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng cô gái lại quay nhìn nơi khác. Đúng là khi người, dám đuổi khách ư? Tưởng anh không có tiền hay gì đây? Thật quá đáng! Ý nghĩ đó lớn dần, Hải Nguyên nghe tự ái ghê gớm.

Anh cười nửa miệng cố nhìn xuyên qua lớp kính đen như muốn biết cô ta đang nghĩ gì? Nhưng Hải Nguyên đành thất vọng, anh mỉa mai:

– Cô ... sợ tôi ... bỏ chạy à?

Cô gái vẫn giữ thái độ điềm đạm:

– Mong quý khách đừng hiểu lầm. Ý tôi là quán này không có gì đặc biệt để một ... thượng khách như ngài đến đâu.

– Cô biết tôi sao?

Cô gái vẫn không có biểu hiện gì. Hải Nguyên có cảm giác mình đang nói chuyện với một bức tường sáp thì chính xác hơn. Ở đâu ra một con người lạnh lùng thế này vậy không biết?

Cô gái dường như biết anh đang quan sát mình nhưng vẫn ngồi tỉnh queo.

Ngồi xoay mặt qua một bên, cô gái có vẻ chú trọng lắng nghe người đối diện:

– Mùi nước hoa trên người quý khách không phải mới xịt nhưng không hề lẫn mùi mồ hôi, chứng tỏ sáng giờ quý khách ngồi làm việc trong phòng máy lạnh. Hà cớ gì lại đến đây.

Hải Nguyên hơi bất ngờ trước nhận xét tinh tế đó. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xầm hưởng ứng theo cô gái. Họ có vẻ đồng tình. Đang khó chịu, giờ lại bị chọc quê, Hải Nguyên đâm quạu. Tự dưng anh thấy ghét cô gái trước mặt mình quá đỗi. Hừm! Cứ ngỡ được một buổi chiều thú vị nào ngờ ... Thật chẳng ra làm sao.

􀃌 􀃌 􀃌 Vừa vào nhà, Hải Nguyên đã vứt cái cặp táp lên giường, nới lỏng cravat, anh cảm thấy tâm trạng mình thật tệ. Cứ ngỡ sẽ rút tỉa được một vài điều gì đó, không ngờ anh phải ngậm ngùi ra về.

Ngã vật ra giường, Hải Nguyên dán mắt lên trần nhà, chiều nay anh không còn 1à anh nữa. Một Hải Nguyên galăng, lịch sự trước phái nữ đâu mất. Thay vào đó là sự nhỏ mọn, tranh hơn tranh thua với phụ nữ. Vì sao ư? Anh cũng không biết vì sao. Nhưng xưa nay chưa có cô gái nào dám nói chuyện mà nhìn chỗ khác với anh, đồng thời cô ta còn điềm tĩnh nhận xét về anh. Một sự điềm tĩnh đến lạnh lùng. Mà xưa nay có cô gái nào dám tỏ vẻ lạnh lùng với anh đâu.

Đúng là tự cao. Để rồi xem, Hải Nguyên này thể sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.

– Nguyên! Suy nghĩ gì mà nằm đó?

Hải Nguyên đảo mắt ra cửa phòng. Mẹ anh, bà Huệ đang bưng chai nước đứng đó. Lườm lườm anh, bà bước vào đặt ly nước lên bàn:

– Không đi tắm sao nằm đó?

Hải Nguyên lười biếng ngồi dậy, chân này đạp giày nọ, anh cởi áo vứt lên giường. Bà Huệ cau mày:

– Lúc nào cũng luộm thuộm. Mẹ thật không hiểu, ở công ty con sẽ làm giám đốc như thế nào?

Anh chỉ mặc chiếc quần đùi, bưng ly nước uống một hơi, liếm vành môi nghe mùi nước cam thơm thơm, anh cười:

– Con chỉ ''đốc" mọi người là được rồi.

– Phải!

Bà vừa lườm lườm anh vừa gom áo quần, giày vớ của Hải Nguyên gọn lại:

– Giống như tôi đây đúng không?

Anh mở tủ lấy ra một cái áo thun và cái quần sọt ném lên giường.

– Mẹ thì khác! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Mướn thêm người làm đi, mẹ cứ vất vả như thế con cũng đâu có muốn.

– Nhưng mẹ không thích, cái mẹ cần là. .... Nè! Con đi đâu vậy? Hải Nguyên!

Bà Huệ đập cửa phòng tắm ầm ầm:

– Thái độ của con là sao hả? Lúc nào cũng lảng tránh chuyện vợ con. Mày định đợi mẹ chết mới có cháu nội ư?

– Hải Nguyên! Mở cửa ra nào.

Đáp lại lời bà Huệ chỉ là tiếng nước chảy bên trong. Hải Nguyên không có phản ứng nào. Anh ngán nhất là chuyện vợ con.

Bà Huệ tần ngần nhìn cánh cửa vô tri. Đã bao lần đề cập đến chuyện này nhưng Hải Nguyên, cậu quý tử của bà luôn lảng tránh.

Tức giận bà đập nhẹ vào cửa rồi bỏ đi.

– Con với cái!

Thật lâu, khi bên ngoài yên lặng hoàn toàn, Hải Nguyên mới mở cửa thò đầu ra:

– Thật là ... lúc nào cũng vợ với con.

Vừa lau khô tóc, anh vừa bước ra ngồi phịch xuống giường lòng thầm cười mẹ. Nghĩ cho kỹ anh thấy mình có phần quá đáng. Nhưng biết sao bây giờ? Tuy đã ba mươi nhưng anh chưa bao giờ thấy tim mình rung động trước một người con gái nào kể từ khi chia tay mối tình thời sinh viên. Người con gái anh yêu đã lấy chồng, anh mãi lo cho sự nghiệp và khi nhìn lại, Hải Nguyên phát hiện ra mình đã chai sạn. Những cuộc tình chắp vá cứ nối tiếp nhau nhưng chưa có người phụ nữ nào đọng lại trong anh một tình cảm. Phụ nữ đối với anh chỉ là chiếc áo.

Ngán ngẩm nầm xuống giường, Hải Nguyên bất đầu thấy cô đơn và nhớ đến lời mẹ lúc nãy:

– Hay mình cũng thử lấy một cô vợ nhỉ?

Anh buột miệng rồi phì cười một mình. Thử nhưng không hợp thì sao? Mất công phí thời gian.

Tít ... tít ...

Chiếc di động reo, anh đưa máy lên áp vào tai. Giọng một cô gái trong trẻo vang lên:

– Mình đi khiêu vũ nha?

Hải Nguyên liếc nhanh về chiếc đồng hồ trên tường. Sáu giờ ba mươi, vẫn còn sớm chán cho một cuộc vui. Anh nhừa nhựa:

– Cũng được, nhưng bây giờ anh bận rồi. Chín rưỡi anh gọi lại sau.

– Không được, em muốn gặp anh bây giờ cơ.

– Anh có việc rồi.

Hải Nguyên lấy áo khoác vào đi xuống nhà.

– Em cứ chơi với các bạn, mọi thứ ghi tên anh. OK?

– Em vui nhé! Bye!

Hải Nguyên thô bạo tắt máy. Anh nhảy ba bậc xuống nhà vào phòng ăn. Sau một ngày làm việc, anh muốn mình dành nhiều thời gian bên cha mẹ hơn.

􀃌 􀃌 􀃌 Tám giờ tối.

Quán cà phê “Night” đã kín bàn nhưng không khí rất trầm lắng với tiếng nhạc phát ra từ dàn loa đời mới hiện đại. Khách đến đây không chỉ để uống cà phê mà chủ yếu là thưởng thức âm nhạc, những bài hát trữ tình, thấm đượm tính lãng mạn của Trịnh Công Sơn mỗi đêm đều được cất lên.

“Một chiều ngồi đây, sao em không lại ...”.

Hải Nguyên khuấy nhẹ ly cà phê đặc quánh, thơm lừng hát theo. Anh hớp một ngụm rồi nói với Trí Nguyễn, thằng bạn thân thiết:

– Tao với mày ngồi đây cũng mấy năm rồi hổng lẽ cứ ... em không lại hoài sao?

Trí Nguyễn cười cười:

– Tao thì có thể đúng, nhưng mày thì phải xem lại.

– Thằng khỉ! Tao thì sao? Nói cho mày biết a? Dạo này tao đang tu đấy.

– Ừ!

Trí Nguyễn làm bộ ngây thơ gật đầu:

– Nhưng mà tu hú à!

Cả hai phì cười. Hầu như tuần nào họ cũng đến đây, không nói vì công việc thì cũng lôi chuyện tình cảm của nhau ra nói. Nhưng dù thế nào, cả hai vẫn thích ngồi bên nhau trong những buổi tối thế này.

Quán ''Night'' là một quán cà phê sang trọng, đa số khách đến là những thanh niên con nhà giàu hoặc thương gia, trí thức. Những chiếc bàn được kê bốn ghế mây tạo ra một không gian rất riêng tư, bình hoa hồng một nhánh khá lãng mạn.

– Tối nay đi nhảy nha Nguyễn?

– Lại có ... độ à?

– Ừ!

Hải Nguyên nháy mắt:

– Nhớ cô nàng sinh viên Lan Huyền không?

Trí Nguyễn trố mắt:

– Mày ... định thật hả? Dù gì con bé đó cũng thuộc dạng trí thức đó.

– Tao có làm gì đâu. Nó gọi cho tao đấy chứ!

Hải Nguyên tỉnh bơ, Trí Nguyễn không nói lời nào, anh lặng lẽ nhả khói. Đã từ lâu, hai người xem ái tình như một trò chơi, nhất là Hải Nguyên, trái tim hắn gần như bị chai sạn khô cứng.

– Nguyên này! Hôm nào thu xếp đi đâu đó một chuyến đi. Dạo này tao ngán thành phố náo nhiệt ồn ào quá.

Hải Nguyên không mấy làm lạ trước lời đề nghị của bạn. Lâu lâu hai người vẫn hay chơi trò mất tích như thế. Anh gật đầu:

– OK! Mày cứ thu xếp rồi báo với tao.

Cả hai cùng đồng ý đứng lên. Vừa lúc có một nhóm thanh niên bước vào.

Một cô gái bổ nhào vào người Hải Nguyên, các cô gái cũng nháo nhào lên vì sự sơ ý của mình. Tuy nhiên, nhân vật chính thì lại đứng tỉnh queo.

Phủi lia lại chiấc áo sơ mi và chiếc quần Jeans cùng màu trắng, cô gái ngẩng lên nhìn Hải Nguyên. Đôi mắt to đen hơi nheo lại nhìn anh. Hải Nguyên không mấy chú tâm đến cử chỉ cùng đôi mắt đẹp đó mà anh gần như bị thôi miên bởi chiếc cằm xinh xắn cùng đôi môi đang mím chặt kia. Không đợi cô ta lên tiếng, anh buột miệng hỏi như đã quen từ kiếp nào:

– Chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?

Cô gái cau mày nhìn anh, từ đầu đến chân mới nói:

– Vâng! Quen, quen đến nỗi tôi muốn ... u đầu vì cái thân hình mình đồng da sắt của ông đây nè.

Đến giờ phút này mọi người gần như đã lấy lại được sự bình tĩnh, mấy cô gái thôi nhao nhao lo lắng cho bạn mà ... cười hí hí. Trí Nguyễn cũng thế, anh che miệng cười khúc khích như đang xem hài. Hải Nguyên hơi quê, anh chẳng thèm lục lọi trí nhớ của mình xem con bé hung dữ kia mình đã gặp ở đâu, anh nhướng mày:

– Ê! Cô đừng có quên lúc nãy người đụng tôi là cô đó. Lại còn phủi như thể tôi bị cùi hủi không bằng. Ở đầu ra một người ... vừa xấu ...

Anh cố ý dài giọng:

– Vừa hơi bị vô duyên đấy!

– Anh ...

Cô gái bị mắng giữa đám đông nên quạu, đôi môi mọng bặm lại, ba cô bạn đi chung hoảng hồn giữ tay lại:

– Ty! Thôi! Lỗi tại bọn mình mà.

Cô gái tên Ty, cũng là thủ phạm va vào người Hải Nguyên ấm ức:

– Nhưng hắn ...

– Thôi, mình đi!

Ba cô vừa lôi bạn đi, vừa gật đầu xin lỗi rối rít. Trí Nguyễn cười cười nhìn theo mấy cô, anh quàng cổ bạn trêu:

– Ê! Tự dưng tối nay mất phong độ quá vậy? Bốn cô bé đẹp và dễ thương đấy chứ.

Không hiểu Hãi Nguyên nghĩ gì mà ánh mắt anh lại liếc nhanh về chiếc bàn đang ồn ào của bốn có gái, anh dài giọng:

– Cho tao xin đi. Chua như chanh, cay hơn ớt.

Cặp cổ Hải Nguyên lôi đi, Trí Nguyễn không tha:

– Vậy mà có thằng nhận người quen đến nỗi ...

Trí Nguyễn im bặt vì ánh mắt hình viên đạn của bạn, anh cố nhịn cười vì gương mặt thộn ra của Hải Nguyên:

– Sao? Bây giờ còn muốn nhảy đầm không?

– Còn. Nhưng không phải ''đầm'' mà là ''sông''.

– Gì kỳ vậy? Sông rộng vậy sao nhảy? Bộ mày biết khinh công hả?

– Thằng khỉ! Muốn chết à? Biết tao đang bực mình còn phá.

Trí Nguyễn bật cười ha hả khi ra khỏi quán. Anh vuốt lại mái tóc trước khi ngồi vào xe:

– Mày có tức cũng đừng trút vào tao. Mau cưới vợ đi rồi có giận em nào về ...

chém vợ.

– Điên khùng!

􀃌 􀃌 􀃌 Sáng chủ nhật.

Trí Nguyễn và Hải Nguyên đang nằm dài trên giường lên kế hoạch cho kỳ nghỉ cuối tuần tới thì bà Huệ đẩy cửa bước vào Trí Nguyễn bật dậy, bà Huệ đặt dĩa trái cây ướp lạnh lên bàn rồi ngồi xuống. Hai chàng trai đưa mắt nhìn nhau.

Có chuyện rồi đây.

– À, bác à! Con nghĩ chắc là bác có chuyện muốn nói với Hải Nguyên, hay để con ra ngoài cho tiện bác há.

– Phải đó mẹ, hay để con tiễn nó về.

– Không cần!

Bà Huệ nói nhanh. Hai chàng trai vừa định bỏ chạy đã phải khựng lại ngay cửa, lại đưa mắt nhìn nhau như một thói quen khi cần hỏi ý điều gì. Hải Nguyên so vai với bạn. Bó tay! Lần này phải chịu trận thôi.

Cả hai thở hắt ra ngồi trở lại giường. Như đã đoán được hành động của con, bà Huệ nhìn con trai nghiêm khắc:

– Mẹ có chuyện muốn nói với con.

Trí Nguyễn kín đáo quay mặt, anh vờ bưng dĩa trái cây để lên đùi như mình đang rất tự nhiên. Đề tài muôn thuở mà Hải Nguyên rất ghét đó là ... cưới vợ.

– Mẹ muốn con lập gia đình.

Trí Nguyễn suýt bật cười. Anh lén nhìn gương mặt bí xị của Hải Nguyên.

Hắn ... đứng hình rồi.

Hải Nguyên biết mẹ muốn mình lập gia đình muốn tốt thôi nhưng bà đâu biết anh không có chút rung động nào thì làm sao cưới?

Cười cười, anh bước qua ôm vai bà, cất giọng ôn tồn:

– Cưới chứ mẹ, nhưng bây giờ công ty của con có nhiều việc quá. Hay là thư thả mẹ há?

– Không được.

Bà Huệ cương quyết:

– Bây giờ con chọn đi!

– Chọn? Sao lại chọn? Mẹ đưa ra có một điều kiện lấy gì con chọn.

– Vậy để cho công bằng, mẹ đưa ra hai giải pháp.

Hải Nguyên nháy mắt với Trí Nguyễn, ra hiệu một điều tốt lành. Mẹ anh đã nhượng bộ. Anh phấn chấn:

– Mẹ nói đi.

– Một là con cưới vợ.

– Loại ngay vòng đầu.

Bà Huệ hơi cau mày nhìn con trai. Thật không hiểu sao nó lại dị ứng với chuyện cưới vợ thế không biết.

– Hai ...

Bà nhìn con tinh quái:

– Con sẽ dọn ra ở riêng cùng một bà quần gia do mẹ chọn. Nghĩ kỹ đi.

Trời! Dễ dàng vậy ư? Hai sự lựa chọn quá khập khiễng. Rõ ràng là có âm mưu mà. Trí Nguyễn và Hải Nguyên nhìn nhau. Cả hai thừa thông minh để biết bà Huệ đang giở trò nhưng không dám hỏi, mất công bà rút lại và bắt cưới gấp thì khốn khổ.

– OK!

Hải Nguyên đành liều:

– Con sẽ chọn điều kiện thứ hai.

Bà Huệ sáng mắt:

– Do con nói đó nha! Trí Nguyễn nhớ làm chứng cho ta nhé.

Trí Nguyễn cười méo xẹo:

– Dạ, vâng.