Chương 1

Một làn gió nhẹ làm tung bay mái tóc của Lục Di, khi nàng đi dọc theo mỏm vịnh về phía dinh cơ Nhậm Triều Phong. Nàng ngắm nhìn ánh mặt trời buổi sớm trên vùng biển yên bình. Lần đầu tiên nàng thấy mình thật mạo hiểm khi làm sứ giả hòa bình cho bà Phùng Gia Yến và người cháu nội của bà:

Nhậm Triều Phong.

Ngay từ khi đặt chân đến thành phố này, Lục Di đã tự nhủ rằng, anh ta là một con người cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì mọi người đã không gọi anh là ''Con thú hoang'' từ khi anh mới chào đời.

Nàng chưa bao giờ gặp mặt Triều Phong, nhưng đã bao năm nay, nàng sống giữa những người mang họ ''Nhậm'' và nàng rất hiểu tính cách của họ. Họ có một cái gì đó vừa lạnh lùng lại vừa nóng bỏng. Và từ trong máu của họ luôn khắc sâu những định kiến xa xưa ...

Nhưng nàng không thể biết đích thực nguyên nhân nào dẫn đến sự thiếu vắng cái khoảng sáng mà nàng cảm thấy trong mỗi con người của dòng. họ ''Nhậm''.

Điều Lục Di biết chắc chắn nàng đã được bà Phùng Gia Yến vợ của Nhậm Khởi Văn, chủ nhân của nàng cưu mang và thương yêu hết mực. Nàng mang nợ nhiều với bà.

Và giờ đây, nhiệm vụ của nàng là thuyết phục con ngựa chiến đầu đàn:

“Nhậm Triều Phong” của dòng họ này trở về trong vòng tay của gia đình.

Nàng đã vượt một chặng đường dài để đặt chân lên mảnh đất xa lạ này. Thế mà giờ đây, nàng chỉ muốn quay lưng lại mà trở về nhà.

Biển vẫn bình yên nhưng nàng lại có linh cảm một trận cuồng phong đang bao phủ xung quanh nàng.

Lục Di dừng lại một lúc lâu. Nàng biết hít vài hơi thở sâu để cố trấn tĩnh tâm trạng rối bời của mình. Khi nàng nghĩ mình đã lấy lại được thăng bằng, thì nàng mới phát hiện nàng không chỉ có một mình. Một con chó to tướng đang chăm chú nhìn nàng. Nó khẽ gầm gừ để thò ra những chiếc răng nanh thật dữ tợn. Tuy nhiên, nếu phải lựa chọn Lục Di quyết định, thà nàng phải đối mặt với con vật to lớn này trong một ngõ hẻm tối tăm còn hơn với ''Con thú hoang'' Nhậm Triều Phong mà nàng sắp phải đối mặt.

Lục Di tần ngần, rồi chậm rãi tiến về phía con vật. Đôi mắt đẹp đầy thân thiện.

– Ta không biết mi có thích ngắm cảnh hoàng hôn trên biển như ta không, nhưng ít ra trong giờ phút này ta không còn cái cảm giác cô đơn nữa.

Giọng nói dịu dàng từ đôi môi xinh đẹp của nàng dường như có một sức hút mãnh liệt. Con vật vẫn dõi theo những bước đi của nàng một cách đầy hy vọng.

– Lục Di!

Nàng quay lại ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, át cả tiếng sóng biển cuồn cuộn xô bờ.

– Mã Lãnh Bình!

Nàng kêu lên kinh ngạc khi nhìn thấy Mã Lãnh Bình chạy vội đến gần nàng từ phía con đường dọc theo bờ biển – Trời ơi! Anh làm gì xuất hiện ở đây vậy?

Lãnh Bình bước về phía nàng:

– Anh đi tìm em. Ngày hôm qua anh định gặp em mà không được.

– Tôi đã đến sân bay.

Lãnh Bình đăm đắm nhìn nàng, giọng anh dịu dàng ve vuốt:

– Thế em có biết cảm giác của anh thế nào khi em bỏ ra đi không?

Lục Di nhìn Lãnh Bình với ánh mắt nghiêm trang:

– Đây là công việc, tôi không quan tâm cảm giác của anh như thế nào.

– Anh thật sự lo lắng cho em, Lục Di. Chúng ta đã sống và làm việc quá lâu trong gia đình họ Nhâm. Chúng ta đủ hiểu rằng họ là những con người lạnh lùng và khép kín Nhậm Triều Phong lại là một kẻ không hề mảy may có xúc cảm thậm chí hắn không buồn hồi âm những thư tín của bà Gia Yến. Hắn đã rũ bỏ quá khứ và chà đạp lên gia phả của dòng họ mình. Hắn giống hệt người cha vô tâm của hắn, đã ra đi biệt xứ hơn ba mươi năm về trước. Anh thật sự không yên tâm khi thấy em tiếp cận một con người nguy hiểm như Nhậm Triều Phong.

Lục Di mỉm cười chua xót:

– Thôi, Lãnh Bình! Đừng bận tâm về chuyện ấy nữa. Tôi sẽ đứng vững trên đôi chân của mình. Tôi vẫn như vậy mà.

– Lục Di! Anh biết em vẫn còn oán trách anh vì chuyện cũ phần nào lỗi tại anh. Anh không hề yêu Nhậm Tinh Doanh, nhưng cũng chấp nhận cưới cô ấy làm vợ chỉ vì sự nghiệp cua gia đình anh.

– Hãy quên chuyện ấy đi, Lãnh Bình.

– Anh không cho phép mình vượt lên tình cảm. Em biết không Lục Di?

Nhưng điều không bao giờ thay đổi là tình yêu anh dành cho em. Và giữa chúng ta không bao giờ đoạn tuyệt.

Lục Di choáng váng:

– Điều đó thật khủng khiếp?

– Anh yêu em Lục Di!

Lãnh Bình nắm lấy cánh tay của Lục Di, trước khi nàng nhận ra ý đồ của anh ta. Nàng cố vùng vẫy thoát ra. Sau khi nhận thấy không thể làm gì được nữa, nàng đứng thẳng người và nhìn dán vào anh ta với thái độ nghiêm khắc:

– Hãy buông tôi ra, Lãnh Bình.

Các ngón tay Lãnh Bình bấm mạnh qua làn áo mỏng vào đến cánh tay nàng.

Bóng đêm không che đậy được ánh mắt khát khao đe dọa.

– Điều duy nhất anh cảm thấy hối tiếc là giữa chúng ta chưa bao giờ có sự gần gũi. Và giờ đây không ai có thể ngăn cản anh làm điều đó với người anh yêu.

Lục Di thấy kinh tởm. Nàng cố giẫy để thoát khỏi cánh tay của Lãnh Bình.

– Lãnh Bình! Anh thật tệ mạt? Thế mà tôi đã nghĩ anh là bạn của tôi.

Lãnh Bình lại càng nắm chặt hơn. Lục Di vấp ngã xuống bãi biển. Anh ta vùng dậy tóm lấy nàng, cặp mắt dại đi, hơi thở hổn hển, dồn dập.

– Lục Di! Em là của anh.

Lục Di hét lên khi Lãnh Bình siết chặt tay vào vai nàng.

Con chó to lớn nằm trên bãi cát vụt đứng dậy và lao thẳng vào.

Lãnh Bình lui lại vấp ngã trước một đợt sóng biển.

– Trời ơi! Cái gì thế này? Hãy bảo nó dừng lại?

Lục Di lồm cồm đứng dậy khi con vật khổng lồ nhảy vọt qua và lao thẳng vào lưng của Lãnh Bình. Cái mồm rộng ngoác của nó đốp luôn ái áo khoác của anh ta và giằng xé một cách man rợ.

Lãnh Bình kêu thét lên và cố vùng thoát khỏi cái áo khoác bị rách tơi. Con vật lại chồm lên, cắn vào chiếc áo veston của Lãnh Bình. Anh ta ngã vật xuống thét lên kinh hoàng.

Lục Di thở hổn hển khi thấy con vật chồm lên ngực anh ta.

– Thôi nào! Thôi đủ rồi.

Con vật nhìn nàng, vẫy vẫy đuôi rồi rên lên ư ử như thấu hiểu và cảm thông với nỗi đau khổ của nàng. Rồi quay sang Lãnh Bình nó gầm gừ đe dọa. Chính Lục Di cũng không biết con vật sẽ làm gì tiếp theo. Cùng lúc đó, nó ngẩng đầu lên nhìn về phía con đường ra vịnh. Nó sủa oang oang như mừng rỡ vì có người thân đến cứu trợ.

Lục Di ngước mắt nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng to lớn khi anh ta đi dần về phía bãi biển.

Bóng đêm dày đặc giữa không gian hiu quạnh, không cho nàng thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Nhưng giọng nói thì lại có một sức cuốn hút lạ kỳ.

– Tha cho hắn đi Ben.

Con chó lập tức nghe theo lệnh, lững thững đi về phía chủ. Anh ta vuốt đầu con vật to lớn đang vẫy đuôi mừng rỡ:

Tuyệt lắm, Ben. Mày thật dũng cảm. Lục Di nhận thấy Lãnh Bình vẫn chưa hết kinh hãi, gần như không còn tranh luận gì nữa. Sẽ vô ích trong mọi trường hợp. Rõ ràng con người to lớn, mạnh mẽ và đầy tự tin kia đang làm chủ tình thế.

Không nói một lời nào, Lãnh Bình lầm lũi đi về phía con đường mòn và khuất dần trong bóng đêm mờ mịt.

Lục Di quá choáng váng nàng đưa tay gạt mái tóc bị gió thổi đang che lấp khuôn mặt của nàng, và đưa mắt nhìn chủ nhân của con vật khôn ngoan đã cứu trợ nàng.

Có một vẻ mãnh liệt trong đôi mắt long lanh sâu thẳm của anh.

– Cô có biết điều gì sẽ xảy ra nếu như con Ben không có mặt ở đây không?

Anh nhìn chằm chằm vào bóng đêm.

Một mùi hương dịu nhẹ như những bước chân trên lối đi trải sỏi. Con Ben nằm bên cạnh rên lên ư ử rồi vẫy đuôi mừng rỡ ...

Hình ảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Phút giây ấy tưởng chừng dài như một thế kỷ, nhưng thật ngắn ngủi khi nàng bước đến bên cạnh anh và nàng làm đảo lộn cả cuộc đời anh.

– Ông là Nhậm Triều Phong?

– Đúng. Tôi là Nhậm Triều Phong. Thế còn cô là ai?

Lục Di nắm chặt hơn nữa cái cặp xách tay, cố làm như giọng nói của anh không hề làm cho nàng xao động. Tại sao? Không hề có một người đàn ông nào gây cho nàng một cảm giác như thế. Ấn tượng bất ngờ này phải chăng toát ra tử vẻ đẹp trai, phong độ ở một con người lạnh lùng và khép kín như anh ta. Đôi mắt đen thẫm và lạnh như băng ấy có lẽ đã xuất hiện ngay từ khi anh ta mới lọt lòng. Có thể ấn tượng bất ngờ này chỉ đơn giản là vì lúc nãy anh ta và con vật khôn ngoan của anh đã cứu nàng trên bãi biển.

– Tôi là Lục Di, trợ lý riêng của bà nội anh.

Triều Phong tựa hẳn một bên vai chắc nịch vào khung cửa và nhìn nàng chằm chằm với dáng điệu của một con báo đen đang đối mặt với địch thủ của mình.

Lục Di cảm thấy đôi mắt của anh thật đáng sợ, sợ hơn tất cả những người trong gia tộc của anh. Nàng cảm thấy chóng mặt như thể sắp rơi vào những đám lửa màu ngọc lục. Trong nàng bỗng dưng có những cảm giác kinh động đến lạ lùng.

Lục Di cố gắng một cách tuyệt vọng bằng cách tập trung vào cái gì đấy ngoài cặp mắt với tia nhìn đầy quyến rũ của anh.

– Vậy thưa ông, tôi có được cái đặc ân là được ông tiếp nhận hay không?

Cặp mắt của anh vẫn nhìn nàng một cách dò xét từ mái tóc màu hạt dẻ đến đôi bàn chân nhỏ nhắn xỏ trong đôi giày xinh xắn.

– Tôi không bao giờ tiếp nhận những ai đến với tôi nhân danh gia đình họ Nhậm.

Lục Di cảm thấy mình như đang nóng bừng trước cái nhìn chằm chặp của anh. Nếu trong một hoàn cảnh khác, có thể nàng đã cho rằng đôi mắt ấy rất đa tình. Nhưng trong tình huống này, có lẽ là do trí tưởng tượng của nàng. Chắc chắn nàng không hợp với anh. Và chắc chắn anh ta không thể hợp với nàng.

Vào lúc này, trời bắt đầu đổ mưa, đất trời chuyển cơn vần vũ. Trận cuồng phong từ biển đang gào thét phía sau nàng. Những đợt sóng đập vào thành dốc dựng đứng và lộng gió bắn ra bọt trắng xóa. Khung cảnh rợn người rất hợp với tính cách của người đàn ông đang đứng trước mặt nàng.

Lục Di mạnh dạn bước lên vài bậc, vì biết rằng nếu nàng cứ lịch sự chờ đợi lời mời, chắc chắn nàng sẽ đứng cả buổi bên ngoài trong suốt câu chuyện.

Người đàn ông này hoàn toàn có khả năng biểu lộ một sự hấp dẫn đến chết người, nhưng với anh ta, nàng không đáng để anh ta phải cố như vậy.

Nàng đã kịp trấn tĩnh lại rồi nhún vai:

– Thưa ông Triều Phong, tôi có thể vào trong nhà trú mưa được chứ ạ?

Triều Phong do dự khi nàng bước về phía anh. Nhưng con chó của anh đã đứng lui ra một bên như nhường lối cho nàng bước vào. Anh nhún vai:

– Thật quái quỷ, cô đã đến đây rồi, và trông cô chẳng có vẻ gì như là muốn dễ dàng ra đi mà không gây chuyện.

– Vâng. Được rồi, tôi sẽ cố không làm mất đi sự mến khách của ông – Nàng liếc nhìn con chó đang nằm cuộn tròn ở góc phòng - và người bạn này đã dành cho tôi.

– Cô biết đấy, có lẽ sẽ mất thời gian vô ích thôi.

– Tôi sẽ tự đánh giá việc đó.

– Tôi không có nhiều thời gian đâu.

Lục Di khẽ mím môi lại lặng lẽ bước theo ông chủ nhà đầy miễn cưỡng này vào buồng trong. Triều Phong rõ ràng lạnh lùng và cay nghiệt hơn nàng tưởng.

Mà thực ra thì nàng mong đợi gì ở một con người mà chẳng hề bận tâm tới việc nối lại quan hệ với bà nội, cô bác và anh em họ của anh ta từ khi sinh ra đến giờ. Cha anh ta là Nhậm Khởi Minh đã đi ngược với đạo lý gia tộc để lấy Bạch Triều Quân mẹ của Triều Phong sau này. Một người đã gọi Triều Phong là ''Đứa con hoang'' ngay từ khi mới cất tiếng khóc chào đời.

Chắc chắn anh ta xứng đáng với cái tên gọi đó.

Phía sau nàng, từng đợt gió từ ngoài khơi thổi vào làm cánh cửa trước rung lên bần bật. Khi nàng bước theo Triều Phong vào một căn phòng xinh đẹp thì mưa đang đập vào cửa sổ. Ánh sáng vàng dịu cho nàng thấy những gì mà Triều Phong đang tận hưởng quả là tuyệt vời. Sẽ chẳng dễ dàng gì khi nàng thuyết phục anh ta quay trở về với nguồn cội của mình, khi mà anh ta đã bắt đầu cuộc đời bằng hai bàn tay trắng và một mớ ký ức đau thương ...

Triều Phong nhặt một tờ báo trên chiếc ghế bành, rồi quay lại phía nàng.

– Xin mời ngồi.

Lục Di ngồi xuống một cách thận trọng:

– Cám ơn!

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, nhờ vậy nàng có dịp quan sát anh kỹ hơn. Đôi vai vạm vỡ cùng thân hình cao lớn, rắn chắc của Triều Phong khác xa với Mã Lãnh Bình. Nếu so sánh vào lúc này thì rõ ràng hai người đàn ông như hai thế giới cách biệt. Sự khác biệt ấy người ta đặt tên là quyền lực. Tự nhiên nàng cảm thấy rùng mình như bị một cú sốc, mặc dù nàng cố che giấu khi chạm phải tia nhìn từ ánh mắt long lanh đen thẫm của anh ta.

– Nào, cô đã bay một chặng đường xa đến đây. Giờ thì hãy nói những gì cô phải nói, rồi cô có thể quay về.

Nàng mím môi thật chặt. Anh ta đang cố làm cho nàng sợ hãi, nhưng nàng không thể để anh ta bắt nạt. Ngay Mã Lãnh Bình cũng chưa hề làm được điều ấy bao giờ.

– Thưa ông Triều Phong. Tôi đoán chắc ông thừa biết tại sao tôi lại tới đây.

– Sẽ không có sự phụ thuộc nào giữa tôi và bà Phùng Gia Yến.

Lục Di dằn giọng:

– Ông biết, gì về quan niệm của bà nội mình? Thậm chí ông cũng chưa hề biết mặt bà cụ kia mà.

Tôi đã gặp một lần khi bà ấy xuất hiện tại đám tang của cha mẹ tôi. Thế cũng quá đủ. Tôi cũng chưa bao giờ bận tâm đến việc muốn biết nhiều hơn về bà ấy.

Lục Di bỗng sững người lại. Điều nàng không bao giờ muốn là gợi cho Triều Phong những kỷ niệm đau buồn đã qua. Nàng biết cả cha mẹ cùng với cô vợ hứa hôn xinh đẹp của anh ta là Hứa Lệ Đình đã bị chết trong một vụ tai nạn đắm tàu năm năm trước đây.

Từ đó, sự lạnh lùng và khép kín của anh ta càng cay nghiệt hơn. Nhất là không quan hệ với bất cứ một người phụ nữ nào khác. Ngày qua ngày, anh sử dụng tài năng tài chính tuyệt vời của mình vào các hoạt động tài chính cho những công ty mà gia đình anh đã thành lập. Trong anh chỉ còn niềm đam mê kinh doanh, kiếm tiền và làm giàu dường như đã ăn sâu vào máu thịt anh và cả gia tộc anh.

Lục Di hít một hơi thật dài rồi nàng cố ra vẻ dàn hòa. Điều đó thật chẳng dễ dàng. Nàng cảm thấy sự đối nghịch giữa nàng và con người này càng lúc càng gay gắt:

– Chắc hẳn ông cũng thừa biết rằng bà nội ông muốn chấm dứt tất cả những mâu thuẫn giữa bà cụ và gia đình ông sau ngần ấy năm trời.

Triều Phong nhìn nàng bằng cái nhìn vô cảm:

– Chẳng bao giờ có chuyện mâu thuẫn cả.

– Tại sao ông có thể nói như vậy?

Triều Phong nhún vai:

– Giữa chúng tôi chưa hề có điều mà người ta gọi là quan hệ chặt chẽ cũng không hề có chuyện mâu thuẫn. Tôi chẳng bao giờ bận tâm đến bà ấy và những người còn lại trong gia đình để có thể mâu thuẫn gì với họ.

Lục Di rùng mình. Nàng nghĩ, gia đình họ Nhậm phải biết họ thật may mắn trong bất cứ hoàn cảnh nào, nếu như “Đứa con hoang” này tuyên chiến với họ để trả thù cho cha mẹ anh thì chắc chắn họ không thể nào có được cuộc sống an lành như ngày hôm nay.

Lục Di khẽ khàng nói:

– Triều Phong! Tôi đến đây để đề nghị ông rằng, hãy gạt quá khứ sang một bên. Gia đình ông đang cần ông.

Nỗi đau đớn, lạnh lùng và tối tăm chợt lóe lên trong cặp mắt của Triều Phong, rồi tắt ngấm và lọt thỏm vào hố sâu mà từ đó vừa xuất hiện.

– Gia đình tôi đã chết rồi.

Lục Di nhìn ra bên ngoài song cửa, lúc này cơn mưa vẫn đang dai dẳng, da diết.

– Tôi đã hiểu nỗi đau đớn của ông. Cha tôi cũng đã chết trong một tai nạn khi tôi mới lên mười tuổi. Gia đình tôi chỉ còn lại tôi và một người mẹ già đau bệnh triền miên.

Một khoảnh khắc im lặng ngấm ngầm ...

Triều Phong lên tiếng, giọng của anh đã bớt đi vẻ lạnh giá:

– Thế điều gì đã khiến cô đến làm việc cho bà nội tôi?

– Bà cụ đã chìa tay ra và ban cho chúng tôi một ân huệ, khi gia đình tôi đang đứng trên bờ vực thẳm của sự phá sản sau cái chết của cha tôi.

Triều Phong chăm chú nhìn Lục Di:

– Lúc đó cô tuyệt vọng lắm phải không?

– Khi cha tôi qua đời, hai mẹ con tôi chẳng còn gì cả. Mẹ tôi vì quá đau buồn nên lâm trọng bệnh. Bao nhiêu năm qua bệnh tình của bà cũng không hề thuyên giảm.

– Chắc lúc đó gia đình cô lâm vào cảnh túng quẫn lắm?

– Đúng vậy. Tôi phải đến học ở một lớp tình thương vào ban đêm.

– Như lời cô đã nói, thì bà nội tôi xuất phát từ lòng tốt đã giúp đỡ gia đình cô và đưa cô vào làm trợ lý riêng? Tôi thấy khó có thể tin được vào điều đó. Bà ấy là con người không bao giờ rũ lòng thương đối với ai cả.

Lục Di đáp lại một cách quả quyết:

– Điều ấy đúng như vậy. Và tôi đã cô gắng đáp lại bằng cách trở thành một người trợ lý riêng tốt nhất mà bà có được. Thôi nào, nếu như ông cho phép tôi quay trở về vấn đề chúng ta vừa đề cập.

– Đừng phí công vô ích. Câu trả lời là không.

Lục Di đáp lại một cách mềm mỏng:

– Tôi tin là ông hoàn toàn không hiểu tình hình hiện nay ra sao cả.

– Làm sao lại không biết. Những công ty của gia đình họ Nhậm hiện đang gặp khó khăn. Sức khỏe của bà nội tôi ngày càng suy giảm, đặc biệt là trong vài năm gần đây, bà đã cai quản đế chế riêng biệt của mình hàng bao năm trời và cuối cùng đang mất dần khả năng kiểm soát. Bà đang gặp rắc rối trong những công ty. Những chuyên viên cao cấp về quản lý của bà cảm thấy bất yên vì rõ ràng không ai kế tục đảm nhiệm công việc của bà được. Họ đã bắt đầu lo lắng đến tương lai của chính mình, và những vẻ khôn ngoan nhất đang vượt rào.

Lục Di nuốt nước bọt một cách khó khăn. Những điều anh ta nói đều đúng.

Thậm chí tất cả còn được coi là bí mật nữa kia.

– Ông quả là hiểu biết tường tận.

– Tôi kiếm sống bằng thông tin. Tôi sử dụng nó như người ta dùng oxy để thở.

– Tôi rõ rồi. Do việc ông quá hiểu tình hình tài chính nên tôi thấy chẳng cần đi sâu vào chi tiết làm gì nữa. Tôi chỉ muốn nêu ra một điều là công ty kinh doanh lớn nhất của bà nội ông, của gia đình ông đang gặp khó khăn. Tôi cho rằng ông cũng nên nghĩ một chút về lòng trung thành.

Nụ cười của Triều Phong thật yếu ớt.

– Xin hãy để cho tôi yên.

Lục Di nhanh chóng nghĩ ra một khía cạnh khác.

– Được, cứ cho là ông không hề mảy may quan tâm đến bà Gia Yến. Nhưng ông cũng nên có một chút trách nhiệm nào đó với các thân nhân của mình, bỏ qua những vấn đề tồn tại giữa bà nội và cha ông.

Đôi lông mày đen của Triều Phong khẽ nhíu lại:

– Tôi cảm thấy không cần phải có chút ít trách nhiệm gì cả.

– Trời! Làm sao ông cứ khăng khăng giữ một cách bất công về những gì xảy ra ngay cả trước khi ông ra đời. Sự bất đồng là giữa bà Gia Yến và cha của ông chứ không phải giữa ông và bà ấy.

Triều Phong nói, giọng chua chát:

– Điều đó còn hơn sự bất đồng. Bà nội tôi đã thẳng tay gạt cha tôi ra khỏi gia tộc và công khai sỉ nhục mẹ tôi. Mọi người đã gọi tôi là ''Đứa con hoang'' ngay trước khi tôi sinh ra. Và họ đã nói rõ sẽ không bao giờ coi tôi là một kẻ thừa tự.

Chứ chưa nói là một thành viên trong gia đình. Như vậy thì tôi phải xử sự như thế nào? Tôi chẳng cần tiền cũng như cái cơ đồ đang xuống dốc của bà ấy.

Lục Di nói, cố giữ giọng thật nhẹ nhàng:

– Điều này thì rõ rồi. Nhưng vấn đề không phải là ở chỗ đó.

Triều Phong nói tiếp phớt lờ như thể nàng chưa bao giờ nói:

– Ngay cả cha tôi cũng không cần tiền của bà cụ. Cha tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng sau khi bà cụ tống cổ cha tôi ra ngoài. Ông kiếm được việc quản lý ở một công ty nhỏ ở thành phố này. Sau đó thì chẳng có gì ngăn cản được ông nữa. Cha tôi đã chứng minh cho bà Gia Yến thấy rằng ông không cần những công ty và cơ nghiệp của bà, cũng như sự hỗ trợ của mẹ để đi đến thành công và ông đã làm được việc đó. Tôi rất tự hào đã đi theo vết chân của cha tôi. Khi cha tôi qua đời, hai cha con tôi đã có trong tay những công ty lớn nhất thành phố này.

– Này, Triều Phong bà nội ông rất trân trọng những thành đạt của cha ông.

Bà cụ cũng trân trọng những gì ông đã làm. Giờ đây cả bà cụ và những người trong gia đình đang cần ông. Tôi chắc ông vẫn còn chút tình cảm trong lòng để giúp đỡ họ. Ở đó có cả những người vô tội khác nữa. Làm sao anh có thể quay lưng lại với họ được?

– Điều ấy cũng giống như việc bà nội đã quay lưng lại với cha mẹ tôi hơn ba mươi năm trước đây.

Lục Di nhắm mắt lại một lúc rồi mở to mắt nhìn thẳng vào Triều Phong:

– Không còn nghi ngờ gì nữa, ông đích thực là cháu nội của bà Gia Yến. Cái nét bướng bỉnh dễ sợ luôn điểm xuyến trong cả gia đình này. Trời ơi! Không hiểu sao tôi lại phí sức tranh luận với ông kia chứ?

– Cô phải vất vả vì bà Gia Yến trả lương cho cô. Một khi bà cụ bảo cô nhảy qua chiếc vòng xiếc, cô cũng phải nhảy. Cô còn định chịu đựng đến tận bao giờ nữa, thưa cô Lục Di?

Lục Di thở dài:

– Ông là cái vòng xiếc cuối cùng đấy. Tôi sẽ xin thôi việc trợ lý cho bà Gia Yến khi ông quay trở về.

Cặp mắt Triều Phong nheo lại:

– Thế là cuối cùng cô đã cảm thấy quá đủ với người đàn bà cay nghiệt đó?

Lục Di đốp lại, nàng cảm thấy hết chịu đựng nổi sự thô bạo của anh ta:

– Này? Đừng bảo giờ nói về bà nội của ông như vậy trước mặt tôi. Ông rõ chưa?

Triều Phong mỉm cười, trầm ngâm trước sự phẫn nộ mà anh vừa chứng kiến.

Anh ngả lưng trên chiếc ghế bành và hỏi nàng:

Bà Gia Yến đã hoàn toàn thống lĩnh cô rồi có phải không?

– Tôi đã nói với ông rồi tôi biết ơn bà ấy và như mọi việc đã diễn ra, tôi thích làm việc với bà ấy.

Điệu bộ của Triều Phong như muốn cười nhạo:

– Thôi, xin đủ rồi.

Lục Di vẫn ôn tồn tiếp:

– Hầu như dù trong bất kỳ tình hình nào, tôi xin đoán chắc với ông là bà ấy luôn luôn rộng lượng với tôi. Nếu bà không phải là một người tốt thì bà không thể làm được những điều như vậy.

– Thế tại sao cô lại muốn từ bỏ những công việc bên cạnh bà ấy?

– Bởi vì tôi muốn theo đuổi những kế hoạch của riêng mình.

Triều Phong nói với một nụ cười miễn cưỡng:

– Thật lạ lùng. Chắc cô cũng biết tỷ lệ thất bại trong những kế hoạch của cô?

Cơn giận trào dâng trong lòng Lục Di:

– Thật ra, tôi không muốn trả ông tiền phí tư vấn và tôi hy vọng là ông khỏi cần cho tôi những lời khuyên. Khi nào cần đến tôi sẽ hỏi. Tuy nhiên tôi mong ông hãy giữ lấy cho mình những ý kiến về chuyên môn như vậy.

Triều Phong nheo nheo cặp mắt:

– Cô có bao giờ nói chuyện với những người đàn ông khác theo kiểu như vậy không?

– Những người đàn ông khác không bao giờ làm tôi phát bẳng lên như kiểu ông làm vừa rồi.

Lục Di đứng lên và bước về phía cửa sổ. Tay chắp sau lưng, nàng đưa mắt nhìn ra mặt biển đang cuồn cuộn nổi sóng và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

– Tôi mong ông suy nghĩ điều gì sẽ xảy ra trước khi ông hoàn toàn bác bỏ ý kiến giúp đỡ gia đình ông.

– Chẳng có gì đáng ngại cả. Chẳng có điều gì làm tôi phải bận tâm.

– Tại sao ông lại có thể chai sạn đến mức như vậy?

Lục Di quay ngoắt lại phía sau và thấy Triều Phong đang nhìn nàng chằm chặp. Nàng nói:

– Hãy nghĩ đến cô chú và đứa em gái họ của ông.

– Tại sao lại như vậy?

– Họ là những người không có khả năng điều hành kinh doanh ở những công ty của bà Gia Yến. Họ không thể bén theo gót của bà.

– Tôi thấy rằng cô am tường tất cả các chuyện này.

Lục Di tiếp tục một cách tuyệt vọng:

– Bà nội ông cũng chưa bao giờ tin rằng bất cứ ai trong họ có tài năng để đảm đương công việc của công ty.

– Hãy thuê một tay tổ nào đó.

– Bà không muốn thuê ai cả. Bà muốn có được sự ủng hộ của chính gia đình mình. Tôi cũng thấy phiền lòng vì nỗi lo lắng của bà.

– Này! Thế cô có hay giải quyết những chuyện như vậy không?

– Tôi có trách nhiệm phải làm những việc như vậy. Tôi được giao quyền để giải quyết toàn bộ rắc rối này, và tôi không thể làm điều đó một mình. Đây là gia đình của ông, ông phải là người giải quyết.

Khoanh tay trước ngực, Lục Di đi đi lại lại trong phòng:

– Mọi việc đang tan vỡ, tôi phải làm một cái gì đó.

Triều Phong ngắm nhìn nàng, anh nói:

– Thế tại sao cô không xin thôi việc? Có lẽ đó là cách dễ dàng nhất thoát ra khỏi tình trạng này.

– Tôi không thể chỉ nghĩ cách rút lui, chừng nào tôi chưa làm hết mình để giúp đỡ bà Gia Yến cứu vãn công ty của bà. Ông có hiểu không? Tôi mắc nợ bà ấy.

– Đối với những nhân viên nhanh trí không ai cần họ phải trung thành như vậy. Nhất là trong ngày nay và trong thời đại này.

Nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt Triều Phong:

– Thế ông biết gì về lòng trung thành?

Triều Phong mím chặt đôi môi lại:

– Thưa cô Lục Di, tôi không hề muốn nghe cô giảng giải về đề tài này.

Lục Di thở dài:

– Điều đó chẳng dẫn chúng ta đi đến đâu cả.

– Tôi đồng ý.

– Thôi được rồi, tôi cũng chả mất thời gian để kêu gọi nghĩa vụ trách nhiệm đối với gia đình chưa bao giờ có ở trong con người ông làm gì. Thế nhưng liệu ông có bao giờ cho rằng việc cứu vãn công ty là một sự thách thức về nghề nghiệp không?

Hàm răng của Triều Phong lóe sáng lên trong một nụ cười ngắn ngủi:

– Cô thật kiên nhẫn. Tôi tin như vậy đó. Thế thì cái gì làm cô chệch hướng trên con đường ra đi của cô?

– Ông không thể làm tôi chệch hướng. Tôi cần ông.

Triều Phong nhíu cặp chân mày:

– Đấy có phải là một sự thật không?

Lục Di nhìn thấy tia sáng yếu ớt trong cặp mắt của anh và nàng cảm thấy người nóng bừng, ngượng nghịu. “Thật ngu ngốc mình đã lỡ miệng. Người đàn ông này có thể dễ dàng suy diễn câu nói của mình theo cách tồi tệ nhất”. Nhưng nghĩ đến những vấn đề đang chờ đợi nàng lúc trở về, nàng không được phép bỏ cuộc. Nàng tiếp lời:

– Tất cả chúng tôi cần ông. Ông có biết không? Thật ra một mình Mã Lãnh Bình không thể đảm đương hết mọi công việc. Vả lại, bà Gia Yến cũng không bao giờ cho anh ta cái quyền tự mình điều hành công ty.

– Mã Lãnh Bình là ai?

Người đàn ông mà lúc nãy ông đã gặp trên bãi biển, suýt tí nữa con chó của ông đã lấy mạng anh ta.

– Cái gì?

Triều Phong quắc mắt nhìn Lục Di, bực tức vì câu trả lời. Lục Di vẫn ôn tồn tiếp:

– Lãnh Bình là chồng của Nhậm Tinh Doanh, cô em họ xinh đẹp của ông.

Trong công việc, anh ta rất khá. Nhưng theo cách nghĩ của bà nội ông thì cội rễ của vấn đề là anh ta không phải là người của gia tộc.

– Thế anh ta có trung thành như cô không?

– Gần như vậy. Song tôi cũng không phải là thành viên của gia đình. Chỉ có một người mới có thể điều hành được công ty theo suy nghĩ của bà Gia Yến, đấy là tất cả những gì tôi muốn nói. Đấy là trách nhiệm của ông.

Triều Phong lạnh lùng nói:

– Tôi không muốn dính dáng gì đến công ty của bà Gia Yến và điều đó là chấm dứt. Nếu cô không nhận được như vậy thì chính cô còn tỏ ra bướng bỉnh nhiều hơn là cô trách tôi.

Lục Di nhìn anh với vẻ cáu giận một cách tuyệt vọng. Anh ta có ý ám chỉ nàng. Nàng đã hiểu ra. Anh ta đã quyết định rồi và điều đó là chắc chắn.

Triều Phong có cái gì đó rất giống ông bà nội của anh. Nàng đứng lại trước mặt anh, hai tay đặt lên hông:

– Ông có biết điều gì không? Ông phải tự xấu hổ về mình chứ!

– Hãy để cho tôi yên.

– Không tôi sẽ không để cho ông yên. Ông đáng như vậy và ông sẽ như vậy.

Có tiếng động vang lên, Lục Di nhìn thấy con Ben đang gầm gừ nhìn nàng khi thấy chủ nó nổi giận. Nàng quay sang nhìn chằm chặp vào Triều Phong:

– Tôi chẳng sợ nếu ông suỵt con vật lao thẳng vào tôi. Tôi cũng sẽ nói ý kiến của tôi.

– Đừng lo, tôi cho rằng con Ben không phải là đối thủ của cô đâu.

Lục Di nhướng mày hỏi:

– Ông thấy điều ấy buồn cười lắm à?

– Không phải vậy. Nhưng cũng vui. Chắc chắn cô đã làm cho mọi sự vui lên, nếu không sẽ lại là một buổi chiều buồn tẻ.

Lục Di phản bác lại:

– Tôi đoán chắc chiều nay vẫn là một buổi chiều buồn tẻ. Thật ra, theo tôi, tất cả các buổi chiều của ông đều tẻ nhạt và các buổi sáng cũng vậy. Tôi không muốn nói đến các buổi tối của ông.

Triều Phong thú nhận một cách lạnh lùng:

– Đúng thế. Buổi tối cũng chẳng vui vẻ gì hơn các buổi sáng và buổi chiều.

– Ông cho đó là một chuyện cười ngộ nghĩnh lắm phải không nhỉ? Nhậm Triều Phong, những chuyện tôi đã nói với ông, không phải là trò đùa. Rất nhiều chuyện lắc rối đang xảy ra, ông có cơ hội để cứu vãn tất cả những gì mà ông bà nội ông đã dành cả đời để xây nên. Những thế hệ tương lai của gia đình ông đang phụ thuộc vào ông. Chỉ có mình ông mới có thể giúp cho những công ty hoạt động tốt và bằng như vậy, giữ được cái gia sản đáng tự hào của gia đình ông.

– Cô bắt đầu nói giống như một nhà triết lý.

– Tôi chẳng quan tâm là tôi giống ai. Tôi chỉ cố làm cho ông hiểu rằng ông đang thoái thác nghĩa vụ của chính mình. Hãy suy nghĩ những gì ông có thể làm nên. Ông bà nội ông đã lập nên những công ty đó, là cháu nội của họ và là người thừa kế hợp pháp, ông có thể đạt vị trí của bà cụ. Chỉ có mình ông trong số họ mới có thể làm được.

– Cô làm tôi nín thở rồi đây.

– Anh đang cười?

– Có thể. Một chút thôi. Tôi rút lui những lời nhận định của tôi về cô lúc đầu.

Cô không chỉ hấp dẫn mà còn ngồ ngộ nữa là khác.

Lục Di giơ tay tay vẻ phẫn nộ:

– Quả thật tôi không hiểu nổi hoàn toàn không hiểu nổi. Không hiểu vì sao ông không tha thiết gì đến quê nhà của mình? Vì sao ông lại có thể dửng dưng trước một quá khứ đã rõ ràng như vậy?

Anh bước đến bên nàng, hai tay chống vào tường, nghiêng mình nhìn sát vào mắt nàng.

– Tôi không dửng dưng như cô nói đâu. Thật ra, tôi suy nghĩ rất nhiều về quá khứ. Chính vì thế tôi không chịu nổi và không chấp nhận được.

Giọng điệu của anh đầy oán hận. Nhưng bà Gia Yến không thể là kẻ thù của anh. Chuyện gì nhỉ? Đến bây giờ, anh vẫn không quên nổi ác cảm ấy.

Nàng không né tránh tia nhìn của anh.

– Nếu quả thật là như vậy chăng nữa, thì ông lại càng nên quay trở về. Đã hơn ba mươi năm trôi qua, người ta không thể sống mãi với quá khứ đau thương. Hai tiếng “gia đình” không hề có ý nghĩa gì đối với ông sao?

– Không hề.

Anh lại cúi sát bên nàng:

– Cô tiểu thư Lục Di ơi! Cô chẳng hiểu gì về tôi cả. Hoàn toàn không hiểu.

– Nhưng ông không thể ...

– Tôi không thể quay trở về. Một ngày cũng không.

Lục Di nói một cách nhẫn nhục:

– Tôi không biết sẽ ăn nói làm sao với bà Gia Yến. Tôi lại mắc nợ với bà.

– Nếu tôi là cô, tôi sẽ nói cho bà ấy biết sự thật.

– Đương nhiên là tôi sẽ nói sự thật. Nhưng tôi vẫn mong rằng sự thật không phải là như thế.

– Tất cả chúng ta đôi khi đều có ý nghĩ ấy.

Lục Di chẳng muốn nói thêm một lời nào nữa để tranh luận với Triều Phong.

Cử chỉ, lời lẽ của anh đã khiến nàng hiểu rằng anh đã có thái độ dứt khoát từ lâu rồi. Nên hết lập luận này đến lý lẽ khác nàng đưa ra đều hoàn toàn vô vọng.

Nàng cay đắng nhìn anh:

– Đúng như mọi người nói, không thể nào cố gắng nói chuyện với ông được.

Lẽ ra tôi phải nghe họ mới phải.

– Đúng, nhưng hình như cô ít chịu nhận những lời khuyên, có phải không?

– Tôi đã quá mệt mỏi!

Lục Di sải bước đến chiếc ghế bành nàng ngồi lúc nãy nàng cầm lấy cái cặp xách rồi bước thẳng ra phòng, không thèm ngoái đầu lại.

Triều Phong lẩm bẩm:

– Quái quỷ?

Nàng nghe thấy tiếng bước chân đi giày của anh nện mạnh trên nền gạch khi anh đuổi theo nàng.

Triều Phong nói sau lưng nàng:

– Tôi biết cô không chịu trả tiền, vì tôi đã khuyên cô, nhưng tôi vẫn cứ muốn khuyên cô. Cô quá mẫn cảm trong cuộc sống.

– Tôi mà mẫn cảm ủ? Thật lạ lùng khi nghe điều đó từ miệng một người đã khư khư giữ lấy những định kiến hơn ba mươi năm trời. Thưa ông Triều Phong, ông có thể tự cho phép ban phát lời khuyên của mình khi nào mặt trời không còn chiếu sáng nữa. Còn tôi chắc chắn tôi chẳng bao giờ cần những lời khuyên đó.

Lục Di vặn tay nắm cửa ngoài và bước ra vòm cổng.

Mưa như trút nước, đổ ào ào ngoài vòm cổng, gió giật từng cơn, sấm chớp xé tan đêm đen bằng những tiếng nổ kinh hoàng. Thật là một kết thúc ê chề trong một ngày u ám.

Triều Phong nói sau lưng nàng:

– Đang mưa rất to. Hãy chờ một lát để tôi quay vào lấy chiếc ô.

– Hãy quên chuyện ấy đi. Tôi không muốn quẩn quanh bên ông thêm một tí nào nữa.

Lục Di bước ra ngoài vòm cổng và ngay lập tức nàng bị ướt sũng. Tóc nàng bết chặt thành từng đám dính vào cổ, che lấp cả mắt. Nước mưa nhanh chóng làm cho chiếc áo lụa màu vàng nhạt của nàng trở nên trong suốt. Nàng nhận ra sự thật rất thảm hại khi nàng đứng run rẩy dưới cơn mưa.

Triều Phong lẩm bẩm khi bước theo nàng xuống bậc thang:

– Mẹ kiếp! Thật ngu xuẩn! Cô nên vào trong nhà hong quần áo cho khô rồi hãy về.

Lục Di quay ngoắt lại đối mặt với anh. Nàng lấy cái cặp xách sũng nước che trước ngực mình gay gắt nói:

– Tôi đã nói với ông một lần rồi và bây giờ tôi xin nói lại với ông là khi nào tôi cần lời khuyên của ông, tôi sẽ trả tiền. Chờ đến lúc đó đã, còn bây giờ thì xin ông hãy im đi cho.

– Thôi được, nếu cô muốn như vậy.

Triều Phong mở cửa chiếc xe ôtô của anh đang đậu dưới vòm cổng. Rồi bằng một cử chỉ rất nhanh nhẹn, nhưng không kém phần dịu dàng, anh đẩy Lục Di ngồi vào sau băng ghế và đóng cửa lại. Nàng chỉ kịp hoàng hồn khi anh ngồi vào tay lái và chiếc xe lao vút đi trong màn mưa mờ đục.

Lục Di chồm người về phía băng ghế trước, trừng mắt nhìn Triều Phong:

– Ông đưa tôi đi đâu?

– Về khách sạn, nơi cô đang ở trọ.

– Tôi không cần sự giúp đỡ của ông.

Triều Phong vẫn đáp cộc lốc:

– Tôi chỉ cư xử cho phải phép của một người lịch sự.

Nhưng đây thật sự không phải là cách của hai kẻ đối đầu nhau.

– Không hoàn toàn như thế nếu như chúng ta đừng bao giờ nói đến quá khứ của tôi.

Trong suốt đoạn đường dài, họ không nói với nhau một lời. Nàng thẳng người chăm chú quan sát anh. Lại một lần nữa vẻ đẹp của anh như những đợt sóng vây bủa lấy nàng. Nàng ước gì có thể gạt bỏ được những cái bóng đêm của sự lo âu đang cố len lỏi vào tâm hồn nàng.

Tại sao người đàn ông này lại gây cho nàng một ấn tượng mạnh mẽ như vậy?

Anh ta như một quyển tự điển khó hiểu, nhưng đầy cuốn hút. Sự thật là con người này ẩn giấu bên trong một con người khác. Con người này thì ấm áp dễ chịu, con người kia thì cay nghiệt và xa cách.

Cơn mưa vẫn không ngớt hạt, không gian u ám, ảm đạm khi anh đưa nàng về đến căn nhà trọ.

Lục Di hiểu rằng nàng phải đi thôi, nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy ngập ngừng chưa muốn đưa tay mở cửa bước ra khỏi xe. Nàng có cảm giác như cuộc gặp gỡ chưa kết thúc ở đây và hai người còn rất nhiều điều phải nói với nhau. Nhưng nàng biết chắc là nàng không bao giờ quay lại chốn này và thậm chí nàng chẳng bao giờ gặp lại anh.

Nàng cần mấy giây phút ngắn ngủi còn lại này đây để ghi khắc hình ảnh anh thành ấn tượng trong tâm trí nàng. Khuôn mặt rắn rỏi, tự tin, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt thẫm đen, nụ cười lạnh lùng duyên dáng. Từng thứ một ấy nơi con người anh sao mà tác động mãnh liệt với nàng đến thế?

Anh nhìn nàng và bắt gặp nàng nhìn anh. Ánh mắt họ gặp nhau và quyện lấy nhau. Bỗng nhiên Lục Di như muốn nhũn ra. Lạ thật, nàng tự nhủ:

Chưa có cái nhìn của người đàn ông nào lại làm cho nàng bối rối đến thế. Tia nhìn của anh như muốn gói gọn lấy nàng.

Nàng nhắm mắt lại, né tránh ánh mắt ấy đầu lắc qua lắc lại nhiều lần như toan xua đuổi cái gì trong tâm trí, đồng thời quay ra mở cửa xe, bước vội ra ngoài và dồn bước về phía cửa khách sạn, chẳng ngoái đầu nhìn lại.

Bỗng một đôi tay rắn chắc khỏe mạnh ghì chặt lấy hai vai nàng, buộc nàng phải quay người lại. Triều Phong đang đứng trước mặt cả người anh cũng ướt sũng như nàng.

Rồi anh từ từ buông lỏng bàn tay siết trên vai nàng, giọng anh trở nên đầm ấm lạ thường như cố tình dồn nén hoặc che đậy cảm xúc.

– Tạm biệt. Lục Di! Cầu chúc cô hạnh phúc.

Nàng hất mái tóc ướt che đôi mắt và nhìn thẳng vào anh. Rồi không hiểu sao sự dồn nén sau thất bại của nàng bỗng trôi lên như một ngọn lửa mãnh liệt và đã nổ tung ra. Anh chúc hạnh phúc với những gì đã gây ra cho nàng, anh còn cầu chúc nàng hạnh phúc. Đau xót ... cay đắng ... nàng nói:

– Tôi cầu mong ông mặc sức hưởng thụ sự tồn tại đau đớn, buồn tẻ của mình trên cái vùng đất xa lạ này. Tôi cầu mong ông cứ giữ khư khư từng phút đã bỏ ra ngẫm nghĩ về quá khứ cay đắng của mình.

– Cám ơn.

– Tôi chắc ông lấy làm thú vị khi biết lúc gia đình ông cần ông, thì ông quay lưng lại với họ giống y hệt cách gia đình đã quay lưng lại với cha của ông những năm trước.

– Tôi sẽ làm hết sức mình. Cơn giận của Lục Di càng sôi sục hơn. Đôi mắt nàng long lanh rực sáng như những vì sao trong bóng đêm khi nàng nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

– Tôi chắc ông đang tận hưởng sự trả thù. Nhưng tôi cũng muốn báo trước cho ông rằng, chỉ vài năm nữa thôi, ông sẽ thấy hối hận khi bà nội ông qua đời.

Bởi vì bà đã quá thấm thía bài học ngày xưa.

Đột nhiên cặp mắt của Triều Phong chứa đựng cái gì đó nguy hiểm hơn là sự hả hê. Anh lại siết chặt lấy đôi vai nàng và kéo nàng về phía anh. Mặt anh cúi xuống rất gần ... và hơi thở anh như phả nóng lên khuôn mặt nàng.

– Này, cô Lục Di? Cô là ai mà lại quá quan tâm đến gia đình tôi? Và lại tự phong cho mình thiên chức “Thần hộ mệnh”?

Lục Di lùi lại, cả người nàng như run lên:

– Ông tự biết phải tìm câu trả lời ở đâu.

Đêm vẫn trôi xuôi ... Trời vẫn mưa ... vẫn gió.