Chương 1 - Ai cũng có một số phận

Trên nhân gian này, ai rồi cũng sở hữu cho mình một số phận khác nhau. Số phận không ai giống ai và nó mang đến cho mỗi con người những ngã rẽ khác nhau. Có thể lúc trước bạn là một người hạnh phúc nhưng giờ thì không. Hoặc lúc trước bạn đã từng rất bi quan và giờ thì ngược lại. Thế đấy, cái gì rồi cũng sẽ thay đổi như một quy luật nào đó sẵn có và ngày mai cũng thế, cũng sẽ khác hôm nay. Ngày kia rồi cũng sẽ khác ngày hôm qua. Tháng này cũng sẽ khác với tháng trước. Dần dà, những gì bản thân bạn nhận được ở hiện tại chính là một người hoàn toàn khác.

Thế nhưng không phải cái gì khác đi cũng tốt. Jeon Jungkook cậu thầm thích một người, nhưng rồi một ngày người đó thay đổi. Thay đổi nhiều đến độ chẳng còn là Kim Taehyung của ngày trước nữa. Vậy cậu có nên tiếp tục không? Tiếp tục yêu anh hay là buông bỏ?

***

Một buổi sớm tinh mơ rạo rực của phố phường. Vài ba tiếng leng keng của chuông gió, mấy tiếng lục đục nhỏ xíu phát ra từ những ngôi nhà đã sáng đèn. Lối vào là một con hẻm nhỏ tối tăm và trong những câu chuyện cổ tích, nơi tối tăm nhất sẽ dẫn đến nguồn sáng bất tận. Nhưng nơi này không phải vậy, lối hẻm nhỏ dẫn đến một thế giới khác, là khác xa với những tòa nhà cao tầng sang trọng ngoài kia. Một thế giới mà không phải ai cũng có thể nán lại, một nơi chỉ có thể nhờ vào ánh đèn điện để phát sáng, nơi tồi tàn cũ kĩ với những căn nhà nhỏ xiêu vẹo và những con người nghèo khổ cơ nhỡ. Một buổi sáng tinh mơ, nơi đây chẳng có mùi thức ăn thơm nồng từ các cửa tiệm, chẳng có tiếng động cơ chuyển động ngoài đường hay thậm chí là tiếng gà gáy. Chỉ tồn tại tiếng cãi vã vào buổi sớm, tiếng kêu than vãn của những người nghèo khổ vì tại sao ngày mới đã đến thế như họ vẫn chẳng thể khấm khá hơn hôm qua là bao.

Trong một cửa tiệm tạp hóa nhỏ đơn sơ, người phụ nữ với vẻ mặt chẳng mấy thánh thiện đối diện với một cậu trai chỉ tầm mười chín tuổi, người phụ nữ lên tiếng quát tháo về buổi sáng không có gì để ăn và tất cả tội lỗi đều là cố tình gánh lên vai cậu thiếu niên. Cậu ở nơi này cùng dì, nói đúng hơn thì chắc là dì ghẻ, bất kể lúc nào bà ta cũng có lí do để đổ lỗi cái nghèo lên cậu. Thế nhưng cậu cũng chỉ biết hứng chịu, cậu không thể làm gì hơn. Trước khi ba mất, ông đã dặn cậu phải tiếp tục sống với dì, tiếp tục nương tựa và chăm sóc cho nhau. Và thế đó, cậu nghe lời ba, cậu muốn thực hiện di nguyện cuối cùng của ông. Thế nhưng ông nào biết người phụ nữ mà ông yêu thương ấy chỉ xem con trai ông là một món đồ thừa. Rắp tâm hành hạ rồi chửi mắng. Sẵn sàng dẹp bỏ ước mơ về cổng trường đại học của cậu, sẵn sàng dập tắt tương lai sáng lạn phía trước để con gái riêng của bà ta có thể an phận học ở một ngồi trường tốt mà nó đang theo. Không còn ba, mẹ cũng không có, vì thế nên tất cả những gì Jungkook nhận được so với những đứa trẻ khác hoàn toàn là bất công.

Xin làm việc trong một công ty ở quận trung tâm, sáng nào cậu cũng phải đón xe đến đó thật sớm. Đối với một nhân viên tạp vụ thì giờ giấc luôn luôn là điều quan trọng.

“Jungkook này, cháu đã ăn sáng chưa?” Một bác trong tổ thấy cậu liền gọi với lại. Lại nói ở công ty này, nhân viên trong tổ tạp vụ chỉ có mình cậu nhỏ tuổi nhất. Các dì các bác lớn tuổi ở đây cũng đã làm việc được khá lâu rồi.

Cậu thiếu niên với sắc mặt có vẻ xanh xao nhàn nhạt mỉm cười.

“Cháu ăn rồi ạ. Bác Steven, bác cứ ăn đi!”

Người đàn ông trung niên đương nhiên nhận ra cậu bé đối diện hẳn là đang nói dối mình. Động tác nhanh chóng dúi vào bàn tay nhỏ nhắn một cái bánh mì kẹp trứng vẫn còn hơi ấm.

“Vẫn đang tuổi lớn, không được nhịn ăn rõ chưa?” Ông Steven nói rồi vỗ vào vai cậu, ông cười hiền từ như ba cậu ngày trước vậy.

“Vâng.”

Jungkook mỉm cười đón lấy phần ăn sáng ngon lành. Các dì các bác trong tổ thường hay cho cậu đồ ăn ngon lắm. Bởi vì ai cũng biết hoàn cảnh của cậu cả. Có vài lần Jungkook bị dì ghẻ đánh đến bầm tím cả tay chân, cũng chính là các dì các bác ở đây chăm sóc cho cậu. Bởi vậy nên cậu yêu quý mọi người ở đây cùng biết ơn mọi người nhiều lắm.

Nhận phân công lau dọn phòng họp và phòng phát triển sản phẩm, vừa bắt tay làm việc, Jungkook đã rất tích cực. Mỗi động tác cậu làm đều rất tỉ mỉ và cẩn thận. Jungkook biết công việc này chỉ là công việc nhỏ đơn giản, thế nhưng cậu vẫn muốn khiến nó trở nên hoàn mĩ. Cậu muốn mọi người được làm việc một cách thoải mái hơn trong một không gian sạch sẽ. Bởi lẽ cậu là người hiểu rõ nhất những bất tiện và khó khăn khi phải sinh hoạt ở một nơi dơ bẩn.

“Jungkookie!” Ở bên ngoài chưa gì đã nghe thấy tiếng gọi lớn tên cậu theo một cách thân mật nhất. Không cần phải đoán Jungkook cũng đủ biết đó là ai.

“Làm việc chăm chỉ thế? Đã ăn sáng chưa nào?” Park Jimin ngồi xuống ghế trống, cười tươi nhìn người trước mặt. Thật ra Jimin hơn Jungkook tận hai tuổi, do ngày đó cùng học trường cấp ba, Jimin hắn thương thầm Jungkookie nên mới nhớ được đến tận bây giờ. Hiện tại cũng không phải đã hết thích hoàn toàn.

Jungkook không nói gì, chỉ gật đầu tượng trưng.

“Này, em lạnh lùng với anh quá rồi đấy Jungkookie...” Jimin tỏ vẻ buồn buồn. Hắn đứng dậy giật lấy cái giẻ lau trên tay cậu bắt đầu động tác lau chùi như Jungkook vừa rồi. “Để anh làm cho. Em đứng đấy nói chuyện với anh đi!”

Cậu im lặng nhìn người phía trước đang cố gắng thắt chặt mối quan hệ giữ cả hai hơn. Jungkook không muốn. Cái gì cũng có lí do riêng của nó và Jungkook biết, cậu cùng hắn là không thể. Nghĩ thế, cậu liền bỏ đi trước khi Jimin định bắt đầu câu chuyện.

Park Jimin đứng ngây người tại chỗ, hắn cười khổ. Thật là, Jungkook cứ lạnh nhạt với hắn như vậy, bảo sao hắn càng ngày lại càng thích cậu hơn.

Về đến nơi nghỉ ngơi của công nhân tạp vụ, Jungkook tạm cởi bỏ đai lưng treo những thứ cồng kềnh của tạp vụ sang một bên. Bộ đồ liền màu xanh ngọc dường như vẫn còn hơi rộng đối với cậu. Jungkook cứ như bị chìm dần vào trong nước biển vậy.

Lấy cái bánh kẹp mà bác Steven cho lúc sáng, bây giờ nó đã nguội lạnh rồi, cậu nhanh chóng ăn hết phần ăn sáng một cách ngon lành.

Hài lòng kết thúc bữa sáng, cậu ngồi tựa lưng vào tường, theo thói quen bó gối gọn vào một chỗ để nghĩ vẩn vơ về những chuyện gì đó. Khẽ chẹp chẹp miệng để cảm nhận nốt hương vị của bánh trứng còn sót lại ở đầu lưỡi, Jungkook khẽ cười, cậu thích cái vị này lắm, chắc là sẽ chẳng có cửa hàng nào ở Seoul làm được như vậy đâu.

Và cứ như thế, không chỉ đơn thuần là thưởng thức hương vị ngon lành, mà chính mùi hương ấy đã vô tình kéo Jungkook về một khoảng kí ức xa xưa, về cái thời mà cậu còn đến trường, có bè bạn và có người để ngày ngày yêu thương.

Còn nhớ ngày đó, khi Jungkook chỉ là một nam sinh lớp 10 mới vào trường với nhiều bỡ ngỡ, chẳng thể nhớ nổi cậu đã quen được bè bạn ra sao và gặp được người tên Kim Taehyung từ lúc nào. Chỉ nhớ suốt cả khoảng thời gian đầu cấp ấy, Jungkook đã rất vui vẻ. Cậu có bạn bè để sẻ chia và có cả Kim Taehyung ngày ngày bên cậu. Anh hơn cậu tận hai tuổi, lúc đó anh đã là khối 12, anh thương cậu như em trai vậy. Nhưng còn cậu, cậu lại trót yêu anh theo cách không phải là ruột thịt. Nhưng cậu không dám nói ra, cứ mãi giữ ở trong lòng để rồi ngày mà anh ra trường, anh đi mất, Jungkook cậu mới phát hiện ra rằng bản thân đã thật quá trễ.

Cậu nhớ mùi vị của những chiếc bánh kẹp vụng về mà anh làm, dù cho nó không ngon như những chiếc bánh của bác Steven nhưng sao cậu vẫn nhớ quá. Nhớ chiếc bánh và nhớ cả anh nữa. Nhưng đã ba năm rồi trôi qua chẳng có lấy một tin tức và những nỗi nhớ ấy thật chẳng tốt một tí nào. Jungkook tự hỏi cậu yêu nhiều như thế, nhớ nhiều như thế, vậy điều đó có giúp anh tìm gặp cậu hay không?

Jungkook biết rõ tình cảm bản thân cậu là dành cho ai và cậu cũng biết rất rõ bản thân đã bỏ qua tình cảm của bao nhiêu người khác, chẳng hạn cho đến giờ là Park Jimin, nhưng cậu không trách mình bởi ít nhất cậu yêu Taehyung là sự thật.

Khẽ thở dài một lượt, ánh mắt trong veo dần chìm trong sự nghiền ngẫm...

***

Buổi chiều đó tan làm, khi Jungkook vừa đeo balo ra khỏi công ty thì ngay lập tức bị ai đó kéo kéo gấu áo sơmi. Cậu nhìn xuống, là một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi.

“Anh là Jungkook ạ?”

“Ừ. Có gì không nhóc?” Cậu đưa tay véo yêu lên vành tai của đứa trẻ.

“Có người tên Park Jimin, Park Jimin bảo anh phải ngay lập tức tới giúp anh ấy!” Khuôn mặt non nớt có vẻ khẩn trương.

“Anh ấy gặp chuyện gì?”

“Em đưa anh đi!” Cậu bé nói rồi vừa nắm lấy tay Jungkook vừa chạy. Cuối cùng nó đưa Jungkook tới một nhà hàng rồi dừng lại. Chỉ ngón trỏ vào bên trong.

“Anh ấy đang ở đó!”

Jungkook không hiểu đứa bé này có ý gì, thế nhưng cậu nghĩ đến Park Jimin gặp chuyện lại bắt đầu trỗi dậy cái bản tính tốt trong thâm tâm. Một mạch chạy vào bên trong. Lúc này mới phát hiện nơi này là nhà hàng sang trọng và có cả Park Jimin đang ngồi sẵn ở chỗ kia như là đang đợi cậu. Jungkook chạy đến thì Park Jimin đã đứng dậy và kéo cậu vào ghế ngồi.

“Có chuyện gì vậy? Đứa bé đó là sao?” Jungkook thở hổn hển.

“Jungkookie này, nói ra em đừng giận anh nhé! Đứa bé đó chỉ là anh nhờ nó đưa em đến chỗ này thôi...”

“Vậy tại sao lại bảo với nó rằng anh đang gặp chuyện?” Jungkook trừng mắt có chút tức giận vì quan tâm của mình là vô ích.

“Bởi vì anh biết nếu không làm như vậy, em sẽ không đến...” Jimin buồn rầu cười khổ. “Hôm nay anh có lương, anh chỉ muốn mời em một bữa thôi.”

Jungkook hít sâu, cố thả lỏng cơ thể một chút. Những nếp nhăn trên trán cũng dần giãn ra.

“Nếu anh đã mời, tôi sẽ nhận. Nhưng tôi mong anh đừng bao giờ làm như thế lần nữa.”

Park Jimin cảm thấy một chút thất vọng.

“Jungkookie, em không thể cho anh một cơ hội sao? Anh làm sai cái gì hay là anh chưa đủ tốt?”

Park Jimin là một người tốt, rất tốt. Thế nhưng tình cảm mãi mãi không phải là điều có thể tự định đoạt.

“Jimin, anh thật sự rất tốt. Nhưng tôi xin lỗi, tôi yêu Taehyung...”

Lúc này nghe câu trả lời nhẹ nhàng mà đều đều của cậu, Park Jimin mới như nhận ra điều gì đó.

“Thì ra là vậy sao. Vậy thì em không cần phải xin lỗi anh. Taehyung tốt hơn anh nhiều mà nhỉ.” Jimin mỉm cười gượng gạo. “Vậy từ nay anh với em làm bạn. Được không?”

Jungkook cắn môi, khẽ gật đầu.

-----------------------

Tem sẽ được trao cho những rds nhiệt tình nhất♡♡