1. KẺ THÙ

Ayako Miura là nhà văn nữ hiện đại Nhật Bản. Tuổi trẻ của bà là những chuổi ngày lăn lộn với đời và vật lộn với bệnh tật, thời gian nằm ở bệnh viện dài hơn thời gian cắp sách đến trường.

Tuyết Lạnh là tác phẩm đầu tay cũng là tác phẩm đưa tên tuổi tác giả lên đài danh vọng.

Chỉ riêng ở nước Nhật năm 1965, tờ Tokyo đã phải mua bản quyền đăng tác phẩm Tuyết Lạnh với giá 10 triệu Yen.

Tuyết Lạnh đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và xuất bản hơn 20 triệu cuốn

 

KẺ THÙ

Những đám mây ở bầu trời phương đông nằm bất động, những tia nắng chói chang ngủ yên trên tàng lá của rừng tòng, tạo khoảng tối rộng bên dưới. Không một cơn gió thổi, cảnh vật đứng im nhưng vẫn sống động một cách khó chịu.

Thuộc vùng ngoại ô thành Khởi Xuyên của hòn Bắc Hải Đảo, cạnh khu rừng tòng đất Thần Lạc là ngôi nhà đồ sộ của ông họ Lại, giám đốc bệnh viện, cất theo kiểu Âu Nhật phối họp, trông có vẻ khác biệt với những ngôi nhà chung quanh.

Hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Chiêu Hòa hai mươi mốt (1946) Cuộc lễ tế thần mùa Hạ đã xong, nhưng tiếng trống vẫn còn bập bùng đâu đây.

Trong gian phòng khách nhà họ Lại, bà giám đốc Lại Khởi Tạo nhũ danh Hạ Chi đang ngồi đối diện với bác sĩ nhãn khoa Lâm Tịnh Phu. Cả hai đều im lặng, không khí nóng bức làm ướt cả áo.

Lâm Tính Phu chợt đứng dậy, bước nhanh về phía cửa xoay mạnh quả đấm. Tiếng cọt kẹt phát ra quá lớn làm Hạ Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt to đen với những cọng mi dài, chiếc mũi cao đài các trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn của xứ đầy băng giá, thân hình nở nang trong bộ kimono màu xanh lá mạ.

-  Sao không nói gì cả thế? Hạ Chi tự hỏi, nụ cười thật khiêu gợi nở trên đôi môi đáng yêu, nàng là một thiếu phụ mới hai mươi sáu tuổi. Hướng về phía Tịnh Phu đôi môi anh chàng mấp máy như định nói một cái gì rồi lại thôi. Hạ Chi chờ đợi, chợt nghĩ về thái độ của mình và hình bóng người chồng với đôi mắt ngây dại trên đường, một chút thẹn thùng thoáng nhanh qua đầu.

Tháng hai vừa qua, trong khi quét dọn bụi tro bám trên lò sưởi, sự bất cẩn khiến một hạt bụi đã bay vào mắt. Hạ Chi phải nhờ Tịnh Phu chữa trị. Từ đó hình ảnh Hạ Chi chiếm hẳn tâm trí Tịnh Phu, dù trước đây chàng đã từng biết bà giám đốc, nhưng vẻ đẹp cao quý của Hạ Chi đã khiến cho Phu chẳng thể chẳng nghĩ đến chuyện sằng bậy.

Bây giờ Hạ Chi lại là thân chủ của chàng. Khi Tịnh Phu đưa kẹp gắp lấy tàn tro trong mắt Hạ Chi ra và giúp nàng băng kín lại xong, chàng chợt có cảm giác sung sướng lạ lùng. Đưa cao chiếc kẹp lên cho Hạ Chi xem, chàng bảo:

- Nầy, thủ phạm chính hắn.

Hạ Chi đưa tay vào bàn, nàng lắc đầu:

- Nhỏ quá không thấy.

Lâm Tịnh Phu đặt hạt tro lên nền giấy trắng, chàng bước đến gần đến độ cảm giác hai gương mặt sắp chạm vào nhau.

- Như thế này có trông thấy không?

Hạ Chi một bên mắt bị băng kín, chỉ còn lại một bên, nàng không thể tập trung được hết  tia nhìn của mình vào hạt bụi, sự chú tâm nhìn khiến thời gian kề cận của hai khuôn mặt như kéo dài ra...

Khoảng nửa tháng nay, dù mắt đã lành, Hạ Chi mỗi ngày đều đến bệnh viện để Lâm Tịnh Phu rửa mắt giùm nàng như trước. Một hôm. Hạ Chi hỏi:

- Mắt tôi lành chưa anh?

Lâm Tịnh Phu lộ vẻ khó chịu ra mặt, anh chàng ậm ừ:

- Để vào trong phòng xem lại một tí mới rõ được.

Gian phòng tối và hẹp, ngồi đâu mặt là hai đầu gối có thể chạm vào nhau. Thật ra việc kiểm soát không cần thiết lắm, nhưng Lâm Tịnh Phu cố tình kéo dài thời gian gần gũi. Rồi công việc cũng xong. Phu đưa mắt nóng bỏng nhìn Hạ Chi, khiến nàng cảm thấy bất ổn. Tim đập mạnh nhưng vẫn không che giấu được cảm giác sung sướng. Với dáng điệu không thay đổi. Hạ Chi nói:

- Cảm ơn anh.

Lâm Tịnh Phu chợt đứng dậy nắm lấy tay Hạ Chi:

- Xin cô đừng đi.

Những lời nói có vẻ trẻ con của chàng khiến Chi thấy thật dể thương, nàng dịu dàng nhìn xuống, lẳng lặng rút tay lại, bước ra khỏi phòng tối.

Từ đó, Lâm Tịnh Phu thường đến viếng nhà họ Lại, nhưng rất ít khi chàng nói chuyện với hai đứa con của Hạ Chi là thằng Xá và bé Lệ. Có một lần, nhân lúc chồng Hạ Chi là Khởi Tạo vừa có việc rời nhà, Hạ Chi đã hỏi Lâm Tịnh Phu:

- Ông Lâm, hình như ông không ưa trẻ nít lắm thì phải?

Lâm Tịnh Phu trề môi, thái độ lạnh lùng:

-  Tôi không ghét trẻ nít nhưng tôi chỉ ghét con của cô, nói đúng hơn là sự hiện diện của chúng thật đáng ghét.

- Đáng ghét? Sao ông nói thế?

- Tôi không muốn thấy cô có con.

Thái độ quá khích của Lâm Tịnh Phu làm Hạ Chi xúc động. Bây giờ nhìn dáng của anh chàng đứng nơi cửa Hạ Chi bỗng liên tưởng đến những hình ảnh trên. Xa xa tiếng trống tế lễ vẫn vọng lại. Lâm Tịnh Phu vẫn đặt tay trên nấm cửa, chàng quay đầu lại, trên cổ vẫn còn động những hạt mồ hôi, miệng ngập ngừng như muốn nói một điều gì nhưng lại thôi. Hạ Chi chờ đợi, nàng không nghĩ đến thái độ của mình, thái độ của một người đàn bà có chồng như thế có đúng kgông ?

- Tại sao cô lại muốn mai mối cho tôi chứ?

Câu nói có vẻ giận dữ và xúc dộng của Lâm Tịnh Phu phá vỡ không khí yên lặng. Hạ Chi thấy nhức đầu, ngồi tựa người vào chiếc đàn piano. Tịnh Phu bước nhanh đến

- Bà Lại!

Hà Chi đứng bật dậy. lui về sau. Nhưng Tịnh Phu ẫ5n bước tới kể :

- Bà Lại ! Bà tàn nhẫn lắm!

- Tàn nhẫn!

- Phải tàn nhẫn thật. Tại sao lúc nãy bà lại muốn mai mối cho tôi? Bà không hiểu lòng tôi nghĩ về bà ra sao ư? Đã lâu rồi, đúng ra bà phải biết, thế mà bà lại nở nói lời như thế.

Tịnh Phu quay sang nhìn tấm hình người con gái đặt trên bàn, mà lúc này Hạ Chi muốn mai mối cho chàng. Người con gái có nụ cười ngây thơ và ngọt. Rồi quay sang nhìn Hạ Chi với đôi mắt đen thường ít thấy ở người con trai khác. Không biết tại sao, đôi mắt đó hình như lúc nào cũng mang đầy vẻ trống trải hư vô, khiến Hạ Chi cảm  thấy như bị thu hút. Nàng xúc động muốn ngã ngay vào lòng chàng, vội cúi đầu nhìn xuống, Hạ Chi đoán biết rằng sỗ có một ngày chàng sẽ thành thật tỏ bày tình yêu với mình hôm nay.  Nói chuyện mai mối với Tịnh Phu, không phải vì nàng thật lòng mong muốn Tịnh Phu kết hôn mà chỉ để đo lường lòng chàng nghĩ về mình như thế nào.

Đôi cánh tay đẹp và mềm mại của Hạ Chi khoanh trước ngực, dáng điệu thật yếu ớt. Lâm Tịnh Phu đứng tựa vào vách đối diện với Hạ Chi, chàng đặt tay lên vai nàng, những hơi nóng như lan truyền vào tận cơ thể.

- Cô Hạ Chi!

Gương mặt Lâm Tịnh Phu kề sát vào mặt nàng.

- Đừng làm thế, tôi sắp giận rồi đấy. Gương mặt của Hạ Chi trăng bệch.

-  Ông Lâm! Xin ông đừng quên rằng tôi là vợ của Lại Khởi Tạo.

Lâm Tịnh Phu lắc mạnh đôi vai của Hạ Chi.

- Hạ Chi, nếu tôi quên... Tôi muốn quên tất cả, nhưng mà vẫn quên không được... Tôi nhức đầu quá.

Bỗng có tiếng chân vọng lại. Cửa mở bé Tiểu Lộ mặc chiếc áo đầm đỏ đẩu quấn khăn trắng nhún nhảy bước vào, Lâm Tịnh Phu vội vàng buông ngay Hạ Chi ra. Đứa bé ba tuổi này hình như nhìn được vẻ  khác thường ở hai người lớn, nó mở to mắt ra nhìn Lâm Tịnh Phu và hỏi mẹ:

- Chuyện gì đấy mẹ?

Rồi mở rộng hai tay về phía Hạ Chi.

- Nếu ai ăn hiếp mẹ con sẽ mách bố cho xem.

Lâm Tịnh Phu và Hạ Chi không hẹn cùng nhìn nhau.

- Không có chuyện chi cả, Tiểu Lệ. Mẹ và ông Lâm đây có chuyện quan trọng để nói, con đi ra ngoài chơi đi nhé, cưng nào.

- Không, Tiểu Lệ thấy ghét ông Lâm quá hà.

Tiểu Lệ chăm chú nhìn Lâm Tịnh Phu với cái nhìn thù hằn trẻ con khiến chàng phải đỏ mặt, khẻ liếc nhìn Hạ Chi.

- Tiểu Lệ, đừng nói thế chớ con, mẹ đã bảo bác Lâm đây có việc quan trọng cần nói với mẹ, con đi qua nhà thằng Thúc chơi đi nhé, ngoan nào.

Hạ Chi đỏ hồng đôi má, nàng nghĩ rằng nếu bây giờ muốn thoát khỏi sự dằng co với Lâm Tịnh Phu, ta chỉ cần thừa cơ hội có mặt của Tiểu Lệ nơi đây là được. Tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn ngồi bất động. Tiểu Lệ xoay lưng lại, chạy vụt ra khỏi phòng khách, tấm thắt lưng của chiếc áo phất phơ, nó vừa chạy vừa nói:

- Con ghét bác Lâm, con cũng ghét mẹ lắm, không ai chịu chơi con cả.

Hạ Chi muốn lên tiếng ngăn con nhưng lòng nàng lại mâu thuẫn, nàng mong được ngồi riêng rẽ với Lâm Tịnh Phu tại phòng khách mà thôi. Tiếng chân trẻ chạy xa, nhưng hình như vẫn còn vang vọng trong tim nàng.

- Xin lỗi ông nhé, Tiểu Lệthật vô lễ.

Hình như sư chen vào của cô bé Tiểu Lệ đã làm cho hai người gần gũi nhau hơn. Lâm Tịnh Phu đốt một điếu thuốc:

- Không có chi cả, lời trẻ con thường thành thật và nhạy cảm.

- Thế ông có ghét trẻ con không?

- Nói ghét thì cũng không đúng lắm, nhưng tôi thấy hình như thằng Xá lẫn Tiểu Lệ  đều có vẻ hơi điên điên làm sao đấy. Giống lão giám đốc, cha chúng, chả khác tí nào. Tôi thật đau khổ, thật khó chịu cả ông giám đốc lẫn việc cô có những đứa con như vậy.

Lâm Tịnh Phu liệng tàn thuốc còn lại vào bình đựng tro. Chàng cho tay vào túi quần, đôi mắt nóng bỏng vẫn không rời Hạ Chi, hai người nhìn nhau không nói gì cả. Một lúc Hạ Chi bước đến ngồi lên chiếc ghế cạnh đàn dương cầm, dở nấp đàn ra, nhưng vẫn không muốn đàn, hai bàn tay đặt trên thành gỗ.

Hạ Chi chợt linh cảm một điều gì sắp xảy ra, chồng nàng, đứa tớ gái tên Châu. thằng Xá, con Tiểu Lệ đều không có mặt ở nhà cả. Hạ Chi sợ hãi, nàng ngại ngùng chờ đợi, giọng run.

- Mời ông về đi ạ.

Nghe câu nói của Hạ Chi, Lâm Tịnh Phu bỗng mĩm cười, chàng bước đến đứng phía sau lưng Hạ Chi đưa tay nắm lấy nhưng ngón nõn nà trên thành đàn làm phát ra những âm thanh nho nhỏ.

- Này Hạ Chi.

Hạ Chi giật mình quay đầu lại. Không ngờ má nàng vừa chạm đúng đôi môi của Lâm Tịnh Phu.

- Đừng, đừng làm như thế!

Hạ Chi lánh vội gương mặt ra khỏi đôi môi, nàng gục đầu nhìn xuống nép áo, lòng tự nhủ nếu không lánh xa, có lẽ không kèm chế nỗi lòng mình.

- Đừng !  Đừng làm như thế ạ.

Đã ba lần, Hạ Chi cự tuyệt bàn tay muốn nâng cằm nàng hôn. Lâm Tịnh Phu chợt cúi xuống định hôn, thân hình to lớn đè nặng trên vai nàng. Hạ Chi vội vàng né tránh. Thái độ của Hạ Chi khiến Lâm Tịnh Phu hổ thẹn chàng quay mình đi về phía cửa.

- Bây giờ tôi mới biết, thì ra cô không ưa tôi.

Hạ Chi ngồi chết lặng.

‘‘Tôi đâu có ghét anh đâu, đó chẳng qua chỉ là một sự đùa cợt.’’

Nàng vẫn ngồi đó chờ đợi nhưng Lâm Tịnh Phu nào hiểu được ý nàng.

Hạ Chi vẫn ngồi đấy, nàng không đưa ra cửa vì sợ như thế có thể giữ chàng ở lại,  chậm rãi đưa tay lên sờ phần má mà Lâm Tịnh Phu ban nãy đã lướt nhẹ môi qua, nơi đây bây giờ mát như viên ngọc thạch bắt chợt lòng rộn rã niềm vui. Kết hôn đã sáu năm qua, đây là lần đầu tiên nàng để cho một gã đàn ông không phái là chồng mình hôn vào mặt, một cảm giác lạ lùng xâm chiếm. Tiếp tục ngồi trên ghế, những ngón tay trắng nỏn di động trên phím đàn. Bản nhạc ảo tưởng khúc của Schubert. Với lòng vui rộn rã, Hạ Chi nhắm mắt lại, nàng như đắm chìm trong điệu nhạc êm đềm.

Trong lúc đó, chuyện gì xảy đến với Tiểu Lệ, chắc chắn Hạ Chi không biết đến. Bỗng dưng, một âm thanh chói tai vọng lại một sợi dây đàn đã đứt. Chuyện xui xẻo đến ư?

- Ồ! Đàn say mê quá vậy, đến đứt cả dây mà không hay !

Chồng nàng - Khởi Tạo, đã trở về nhà lúc nào, Hạ Chi vẫn không biết, vẫn nụ cười dịu dàng trên môi Khởi Tạo đang đứng sau lưng khiến Hạ Chi cảm thấy ngượng:

- A! Anh về rồi đấy à!

Nàng không ngờ Khởi Tạo lại về sớm như thế, vì theo đúng dự định mai chồng nàng mới về kia mà. Bất giác Hạ Chi đỏ mặt đứng dậy, thái độthật dễ mến, có lẽ vì sự trở về của Khởi Tạo, đã làm nàng sung sướng, ôm chầm lấy chồng, úp mặt vào lòng ngực để che giấu đi bao nhiêu sự xúc động vì Tịnh Phu khi nãy. Khởi Tạo có cảm giác lạ lùng về cử chỉ của vô, vì từ lâu chàng chưa hề được nàng ôm chặt thế này.

- Ghét quá à, sao về lại im lìm đứng sau lưng ngưởi ta như vậy.

Khởi Tạo vòng tay ôm lấy vợ, chàng nói:

- Trời nóng quá!

Khởi Tạo là một người trí thức, tuy có vẻ hơi bất bình thường nhưng bản tánh không nóng nảy và là người chồng tốt, dễ tin. Mặt úp vào lòng ngực chồng một Iúc Hạ Chi dần dần bình tĩnh trở lại. Nghĩ về trạng thái phấn khởi lúc nãy, nàng cảm thấy thật lạ lùng, lạ lùng đến độ giả tạo. Khởi Tạo là người chồng tốt, Hạ Chi nghĩ, nàng yêu Khải Tạo, bất luận chàng là y sĩ hay chồng nàng, nàng kính trọng chàng lại chưa hề bất mãn chàng một điều nào cả. Thế tại sao nàng lại thích được kề cận đơn độc bên Lâm Tịnh Phu? Tại sao? Nàng cũng không biết và cảm thấy trong dòng máu của mình có chứa đựng  yếu tố bội phản. Nghĩ đến lời nói của con khi nãy. ‘‘Nếu ai hiếp đáp mẹ. con sẽ mách bố cho xem’’. Hạ Chi bỗng giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn chồng nàng hỏi:

- Sao, anh có mệt không?

Và nàng thầm mong Tiểu Lệ sẽ trở về thật trễ.

- Hử? Khởi Tạo đưa tay vuốt lấy mái tóc của vợ như đang vỗ về đứa bé, chàng ngửi thấy mùi thơm hong lên từ mái tóc đẹp. Tựa cằm lên mái tóc đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn gỗ, bất chợt nhìn thấy tách cà phê và chiếc gạt tàn thuốc trên ấy, đếm sổ tàn, được tám mẫu, chàng Iạnh lùng đẩy vợ qua một bên khiến Hạ Chi hoảng hốt Mắt vẫn không rời mặt bàn, Khởi Tạo hỏi:

-  Sao Tiểu Lệ, thằng Xá và cô Châu đâu cả rồi?

Thái độ của Khởi Tạo khiến Hạ Chi không dám thố lộ việc Lâm Tịnh Phu lúc nãy vừa đến viếng.

- Cô Châu đi xem chớp bóng, thế Tiểu Lệ nó không có chơi ngoài ngõ sao anh?

-  Tôi không thấy.

Khỏi Tạo đưa đôi mắt dò xét, ngay cả đứa con nh nhất là Tiểu Lệ cũng không có trong nhà. Không một ai còn lại. Thế vợ chàng đã làm điều gì với gã hút thuốc rồi đây? Khởi Tạo không nói gì cả, chàng mong rằng Hạ Chi sẽ tự nguyện thố lộ cho chàng biết người khách lạ ấy là ai? Chàng đưa tay lên sờ nhẹ lên phiếm đàn.

Do mi Sol. Do mi Sot. Do mi Sol.

Bàn tay chàng lướt trên phiếm đàn. Lặp đi lặp lại những âm thanh  quen thuộc đến Phát chán. Thái độ không vui của Tạo khiến  Hạ Chi không dám mở miệng  nói gì về Lâm Tịnh Phu cả.

Do mi Sol. Do mi Sol. Do mi Sol.

Bốp ! Tiếng động thật lớn. Khởi Tạo đóng mạnh nắp đàn lại, Hạ Chi đang dẹp tách cà phê và gạt tàn thuốc trên bàn vội quay người  lại, bất chợt chạp phải tia mắt của Khởi Tạo đang nhìn mình. Như một chấn động mạnh, nàng vội quay người đi bước ra khỏi phòng khách. Nhìn theo dáng vợ bước đến cửa Khởi Tạo thấy khó chịu về việc vợ chàng không nói cho chàng biết ai đã đến, chàng buột miệng:

- Nhà có khách đấy à?

Ai đến đây? Lâm Tịnh Phu huy Cao Mộc. Tại sao không có chàng ở nhà, mà lại tiếp khách trong phòng chẳng có một ai cả ? Cao Mộc là y sĩ sản khoa, làm việc tại y viện tổng hợp ở Chấp Quang là bạn đồng học của Khởi Tạo thời đại học, lúc ấy hắn  đã từng nói với cha Hạ Chi xin cưới nàng về làm vợ, mà cha của Hạ Chi lúc đương thời đã nổi danh là "ông thần của môn nội khoa" là thầy học của hai người và cha Hạ Chi đã nói với Cao Mộc:

- Tôi đã chọn được đối tượng cho Hạ Chi.

Cao Môc lớn giọng:

- Ai vậy? Có phải Khởi Tạo không? Nếu là hắn thì tôi xin chịu, chớ nếu là một ai khác, thì đừng hòng tôi thua.

Việc này cả Cao Mộc và Hạ Chi đều có kể lại cho Khởi Tạo nghe. Anh chàng Cao Mộc tướng tá đẹp trai, bản tánh lại phóng khoáng thỉnh thoảng lại bắt chợt từ Chấp Quang đến Khởi Xuyên thăm Khởi Tạo tại bệnh viện và bông đùa:

- Bây giờ tao muốn dụ dỗ người đẹp của mày đây nè, được không ?

Cao Mộc vẫn độc thân, nhưng với Khởi Tạo chàng thấy cũng không đáng ngại lắm, vì bản tánh của Cao Mộc lúc nào cũng xuề xòa phóng khoáng như thế và hình như hắn không ý định quyến rũ Hạ Chi nữa. Cũng không hiểu vì sao, bỗng dưng Cao Mộc nghe lời khuyên của Việncô nhi, nhận lãnh một vài đứa con nuôi

- Tôi tuy chưa cưới vợ, nhưng con thì nhiều lắm đấy nhé!

Sáng hôm nay tôi  vừa thấy Cao Mộc ở Chấp Quang đây mà, vậy người khách nầy chắc là Lâm Tịnh Phu đây? Khởi Tạo bỗng thấy không an tâm. Có chuyện gì xảy ra rồi hay sao mà vợ chàng chẳng dám thú thiệt người khách kia chính là Lâm Tịnh Phu? Khởi Tạo có vẻ buồn. Chàng ngướ cmắt nhìn ra đám cây tòng ở ngoài cửa sổ.

Ồ. đúng rồi, cũng có thể là cô Thang Tử Thăng lắm, vì cô ta cũng hút thuốc vậy.

Thang Từ Thăng con gái nhà tư bản, bạn học xưa của Hạ Chi bây giờ đang làm giáo sư dạy vũ.

Nhưng mà cô ta ít khi nào ngồi trong phòng khách lắm mà? Khởi Tạo lại băn khoăn.

Bên ngoài cửa, tiếng đùa giỡn của thằng Xá và cô tớ gái tên Châu vọng vào, xem xong hát rồi đấy à? Khởi Tạo ngẫm nghĩ, xong bước về phía phòng ngũ. Có lẽ Hạ Chi và cô Châu đang ở trong nhà bếp, còn thằng Xá đang nằm sắp trên ghế salon trong phòng ngủ.

-  Ồ,  cha về rồi đấy à? Cho con làm lính Mỹ nghe cha.

- Tại sao?

Vừa hỏi, Khởi Tạo vừa bước tới ngồi xuống cạnh con.

- Vì làm lính Mỹ gồ lắm, có súng liên thanh bắn tạch tạch tạch... nè. bắn một hơi giết sạch quân địch (1)

Khởi Tạo có vẻ không vui:

- Ồ, có phải con vừa mới xem xong một phim chiến tranh ư?

- Vâng, địch quân chết cả, nhưng mà cha ơi, chết là gì hở cha? Thế  chết đi rồi có động đậy lại được không?

-  Chết là không còn động đậy

- Thế chích thuốc nhiều có động đậy được không.

- Không, chích thuốc nhiều cũng thế, ăn cũng không được, nói không được nữa.

- Ồ, thế thì chết thật là chán, nhưng kẻ địch của mình thì có thể chết hết được hở cha. Nhưng mà kẻ địch là gì ?

- Kẻ địch là …. phiền thật .

Trong cuộc đại chiến thứ hai, Khởi Tạo đã từng đến Thiên Tân tại Trung Quốc giữ vai trò y sĩ trong ba tháng, nhưng sau đó vì bị chứng sưng màng phổi, nên chàng được gửi trả về Nhật. Trong khoảng thời gian ngắn ngùi sống đời quân ngũ, chàng cũng không nhận thức rõ được thực trạng của chiến tranh, chỉ biết được nét đẹp tình tự của các địa phương. Trong khoảng trời xanh đẹp ở các nơi đó, đôi lúc chàng đã thắc mắc không hiểu có thật chiến tranh đang tiếp diễn đó chăng?

Chàng trở về Khởi Xuyên, bị máy bay Mỹ đến oanh tạc một hai lần gì đó rồi chiến tranh lại kết thúc. Do đó bản chất khi còn là học sinh trung học, Khởi Tạo đã là kẻ phản chiến, chàng không hề có một ý thù nghịch với bất kỳ quốc gia nào cả. Hôm nay thằng Xá lại đưa một câu hỏi về kẻ thù. chàng chỉ còn biết mở miệng mà không biết đáp sao cho xuôi xẻ.

- Ồ. Kẻ địch là người không có ý tốt với mình đấy.

Khởi Tạo cố gắng giải thích cho con hiểu. Thằng Xá liên tưởng đến bé Lệ, dù hai đứa rất hòa thuận nhau.

-  Thế bé Lệ có phải là kẻ thù không cha?

-  Không phải, bé Lệ là em của Xá, còn kẻ địch là người đáng ghét, đó là những nguời xấu.

-  À! Đúng rồi. Tứ Lang là kẻ địch.

Thằng Xá đưa lên đứa bé láng giềng ra. Khởi Tạo cười nói:

- Nói bậy. Thật khó quá. Tứ Lang là bạn con chứ không phải kẻ địch. Tóm lại kẻ địch là người không có tình cảm chi cả, là người xấu.

Thằng Xá chau đôi mày nhỏ, suy nghĩ mội lúc hỏi:

-  Người xấu? Thế tại sao ta phải tốt ?

-  Con có biết không. Thuở xưa có một người là Jésus, người ấy dạy ta phải đối đãi tử tế với kẻ địch.

Khỏi Tạo bỗng nhớ đến câu ‘‘hãy yêu kẻ thù của người’’ đó là câu mà vị giáo sư khả kính của chàng, cha của Hạ Chi từng nhắc nhở đến:,

- ‘‘Anh bảo là tiếng Đức khó học, định bệnh cũng khó. nhưng theo tôi nghĩ trên đời không gì khó hơn học câu nói của Jésus: "Hãy yêu kẻ thù của người". Vì tất cả những việc trên, chỉ cần ta cố gắng một chút là học được ngay, nhưng bảo ta yêu kẻ thù của ta, thì tôi thấy rằng đó là một việc khó có thể làm được".

Cha của Hạ Chi, người từng được tặng danh "Ông Thần về nội khoa" là một người có nhân cách đáng kính. Vì thế câu nói đầy vẻ trịnh trọng này của ông không bao giờ phai mờ trong tim của Khởi Tạo.

Thằng Xá có vẻ ngơ ngác:

- Con không hiểu gì cả!

Bước về phía nhà bếp, hắn nũng nịu:

- Mẹ ơi, con muốn ăn.

Khởi Tạo nghĩ ngợi về danh từ kẻ địch, bỗng chàng liên tưởng ngay tớỉ đôi mắt đẹp một cách đáng ghét của Lâm Tịnh Phu, trong lòng bỗng hằn lên ý giết chóc. Ban nãy, lại sao lại nói với thằng Xú "kẻ địch là nguời không tốt với ta". Bây giờ nghĩ lại chàng thật lạ lùng, không làm sao có thể hòa hợp một con người nghiêm nghị như chàng với một gã có vẻ ăn chơi như Lâm Tịnh Phu được hắn thật đáng ngại.

Nếu hôm may ta không có ở nhà, hắn và Hạ Chi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Chi bỗng đứng ôm chặt lấy ta? Lúc xưa nàng chưa hề làm thế mà? Một con người suốt ngày trầm lặng bên chiếc đàn piano. Tại sao hôm nay lại đàn hay quá thế? Đàn đến đứt cả dây? Tại sao không cho ta biết khách nào đã đến viếng? Nhứt định phải có chuyện gì xảy ra? Giả sử nếu thật là Lâm Tịnh Phu thì... Khởi Tạo nghĩ: nhất định ta sẽ không tha thứ cho hắn, tha thứ cho một người có thể đe dọa đời sống của ta.

Khởi Tạo vừa đi vừa nghĩ, lên lầu bước vào phòng sách. Đúng ra lúc nãy khi nói với thằng Xá ta phải bảo là: Kẻ thù không phải là đối tượng cho ta thương yêu, mà là đối tượng cho một trận ẩu đả mới đúng.

Chú thích :

(1) Chuyện xảy ra thời Nhật bị quân đội Mỹ chiếm đóng