Chương 1 - Trạch Nữ

  Tại một khu nhà xa hoa, có một người cực kì không thích ra ngoài – đó là siêu cấp trạch nữ* Độ Biên Ma Hữu. Chỉ cần là đồ dùng có thể giao hàng sẽ được yêu cầu giao tới tận nhà, nàng hoàn toàn không muốn phiền phức khi phải ra ngoài. Nhưng nàng thì rất say mê trong thú vui trạch trùng* này của mình. Kỳ thực nàng là chuyên gia tin học – chuyên thiết kế chương trình. Chỉ cần có người có đơn hàng cho nàng, thì chỉ cần trả tiền qua chuyển khoản. Nói ngắn gọn là nàng sống và làm việc ngay tại căn hộ của mình. Và càng hạn chế được ra ngoài bao nhiêu thì nàng thoải mái bấy nhiêu.

"Hô ~ rốt cục cũng đã hoàn thành."

Ma Hữu nhìn màn hình vi tính chi chít những dòng mã, thoả mãn gật đầu, nhấc điện thoại lên đặt hàng rồi đeo tai nghe vào, thưởng thức bài hát nàng thích nhất.

Đính đoong đính đoong ~


  Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên. Mà Ma Hữu rõ ràng đã chìm vào thế giới của mình nên nào có nghe thấy.

"Trời ạ. Lại thế nữa rồi."

Người giao hàng bất đắc dĩ đứng ở cửa. Hắn đã giao hàng ở đây không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhấn chuông thì chả bao giờ thấy người ra mở, phải đợi vài chục phút mới có một cô gái ăn mặc tềnh toàng xuất hiện sau cánh cửa. Khổ nỗi hôm nay đơn hàng đông quá, hắn không rảnh mà đứng chờ cô ta.

Lúc này nhà bên cạnh Ma Hữu truyền ra tiếng cãi nhau ầm ĩ. Một người đàn ông thô bạo đẩy một cô gái ra khỏi nhà, cánh cửa không lưu tình đóng sầm lại.

Người giao hàng làm như thấy được cứu tinh độ thế không bằng, không ngại ngùng mà nói với cô gái:

"A, cô nương, xin hỏi cô có thể giúp ta đưa món hàng này cho nhà sát vách không ? Ta đang vội, cho nên........."  

  Cô gái tên Bách Mộc Do Kỷ im lặng, làm cho người giao hàng không biết làm sao.

"A.....cô nương ?"

Do Kỷ nhìn thoáng qua gói hàng, cầm lấy nói:

"À, được ."

"Thật tốt quá, thực sự là rất cảm tạ cô a. Vậy cô có thể kí tên nhận hàng luôn được không ?"

Người giao hàng thiếu chút nữa là khom người cám ơn nàng.

Do Kỷ cầm bút kí hai chữ Ma Hữu

Thì ra là cô ta tên Ma Hữu a. Do Kỷ tiến đến cửa nhà sát vách. Nàng ở đây bấy lâu cũng chưa bao giờ thấy qua chủ nhân căn hộ này. Chỉ nghe người ta nói cô nàng là một trạch nữ quái đản. Cả ngày rúc trong nhà không biết đang làm cái gì. Cúi đầu nhìn bưu kiện trong tay, Do Kỷ lấy dũng khí nhấn chuông cửa.


  "Ah!. Món đồ ta mua kia đã tới rồi à?"

Do Kỷ không nghĩ tới sẽ có người ra mở cửa. Lúc nãy ông chú giao hàng đứng cả buổi nhấn chuông đến nỗi ở trong nhà nàng còn nghe thấy, còn không thấy tiếng người trả lời, nàng mới nhấn một phát đã ra mở cửa sao ?

Ma Hữu tưởng nhân viên giao hàng tới như mọi khi, lại không ngờ rằng lại thấy một cô gái mình chưa bao giờ gặp qua.

"Ngươi là ai ?"

Ma Hữu hiếu kì quan sát Do Kỷ, giống như đại thúc nhìn nữ hài vậy.

"A, cái này..."

Do Kỷ rất ít khi nói chuyện với người ngoài, nên có chút căng thẳng mà lắp bắp nói.
Ma Hữu thấy trên tay nàng là món đồ có viết tên mình, hài lòng nói:

"Ngươi đưa gói hàng cho ta sao ? Cảm tạ ngươi nha !"

Xem ra ông chú giao hàng hôm nay có việc gấp rồi. Chẳng phải mỗi lần mặc kệ tiếng chuông dồn dập bao nhiêu lần ra mở cửa vẫn thấy hắn sao

"Hả, a, của ngươi này !" 

 Ma Hữu đang định đóng cửa, nhưng thấy Do Kỷ còn đứng, buồn bực nhìn nàng một chút. Đột nhiên Ma Hữu nhớ tới, cô nương này sẽ không là con gái nhà kế bên chứ ?

Ban đầu nàng nghĩ khu nhà này thiết bị cách âm tốt nên mới mua nhà ở đây. Yên lặng sống ở đây một thời gian. Cho đến khi kế bên có người dọn đến. Không biết là vách tường có bị chủ thầu ăn bớt không nhưng thường thường nghe thấy tiếng cãi nhau, còn có tiếng đánh người.

Hơn nữa con gái nhà này thường bị nhốt ở bên ngoài, cho cô nhóc đợi tới lúc ăn cơm mới cho vào nhà.

"Có muốn vào nhà không ?"

Ma Hữu vừa nói ra cũng ngây ngẩn cả người. Tuy rằng ngực nghĩ khác, nhưng miệng thì tự động đã nói ra như vậy rồi.

Do Kỷ không nghĩ đến là sẽ được mời vào nhà, bên ngoài thì trời đang nắng, ở nhà thì hai vị đại gia* kia còn đang tức giận, không thể về lúc này được.

"Ta có thể chứ ?"

Do Kỷ hỏi rất nhỏ, tuy rằng nàng đến đây không biết mẹ có tức giận không nhưng nàng có cảm giác không sai về Ma Hữu.

"Đương nhiên, tuỳ ý ngươi thôi."

Ma Hữu cho Do Kỷ vào rồi tiến tới ngồi vào bàn vi tính.

Khi Do Kỷ vào trong thì nàng bị thiết kế căn hộ Ma Hữu làm hoảng sợ. Bên trong chỉ có một phòng ngủ là có tường ngăn cách, những gian phòng khác đều bị đập bỏ, quả là cách thiết kế mới hiếm khi thấy a.

"Này, đứng đó làm gì ? Ngươi muốn xem tivi hay muốn làm gì tuỳ hĩ." 


Ma Hữu thấy Do Kỷ ngơ ngác đứng, không biết là nàng đang ngơ ngác cái gì. Nàng cũng không quan tâm nữa mà đeo tai nghe vào, lại trầm tĩnh trong thế giới của mình.

Do Kỷ không biết nên làm gì. Nàng đi tới ghế sô pha ngồi, thời gian trôi qua, Do Kỷ dần quen sự tĩnh lặng ở đây. Mí mắt bắt đầu nặng, dựa vào sô pha cứ như vậy mà ngủ.

Khi Ma Hữu mã hoá xong một chương trình, nàng đứng dậy duỗi người thì lại thấy Do Kỷ đang ngủ trên ghế sô pha. Tìm kiếm quanh phòng được cái chăn bông, nhẹ phủ lên người nàng.

"A~~ khuôn mặt thật đáng yêu.."

"Rột rột ~~~"

Bao tử Ma Hữu biểu tình nhắc nàng đã đói.

Ma Hữu cầm lấy điện thoại, không cần nhìn cũng nhấn được số quen thuộc. Nàng gọi hai phần mì nước. Làm việc liên tục một ngày đêm làm cho bao tử của nàng phải kháng nghị, không ăn không được .

"Đính đoong ~~"

Chuông cửa lại vang lên. Lần này thì Ma Hữu ra mở ngay. Do Kỷ cũng giật mình tỉnh giấc ngủ mơ.

"Ây da, hôm nay Tiểu Hữu thế nào lại gọi hai phần mì a ? Có bạn tới ?"

Lão bản* đưa đồ ăn cho Ma Hữu. Từ khi sống ở đây, hầu như mọi ngày nàng đều gọi đồ ăn của tiệm này. Bởi vậy hai người cũng quen mặt nhau.   

 "Đúng a."

Ma Hữu cầm hai tô mì đi vào phòng khách, thấy Do Kỷ đã tỉnh.

Nàng đưa tô mì tới trước mặt Do Kỷ :

"Vừa đúng lúc ngươi thức dậy, ăn đi này."

Mặc kệ cho Do Kỷ cự tuyệt thế nào, Ma Hữu để tô mì vào tay Do Kỷ, rồi không có hình tượng chút nào tập trung ăn mì của mình.

Khói còn bốc lên từ tô mì nóng, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn làm cho Do Kỷ cũng thấy đói bụng mà từ từ giải quyết êm gọn phần mì của mình.

Hai người ăn xong, Do Kỷ mới chú ý tới kim đồng hồ. Kinh hoảng đứng lên, quay qua Ma Hữu nói:

"A! Đã quá giờ. Ta phải trở về nhà !"

"Ừm, ngày mai gặp."

Ma Hữu cười cười, phất tay ra hiệu chào tạm biệt Do Kỷ.

Quả nhiên, Do Kỷ vừa về nhà thì có thanh âm quát tháo, đánh người lớn đến mức Ma Hữu nghe được. Nàng khó chịu nhăn hàng lông mi.

Nhưng đây là chuyện gia đình người ta, mình không thể cứ vậy xen vào chuyện của người khác. Càng nghĩ càng phiền, Ma Hữu phiền táo lên mạng dạo một chút. Sau đó thấy tủ lạnh nhà mình gần như trống không , nàng nghĩ chắc cũng đến lúc nên đi ra ngoài mua đồ dự trữ.


*trạch nữ: geek girl / otaku girl
*trạch trùng: trùng là sâu / mọt, trạch ở đây là nhà, hãy liên hệ mọt sách.
*hai vị đại gia: nói ba mẹ của Hi a
*Lão bản: trong truyện là ông chủ quán
 Ma Hữu  hay gọi.