Chương I

au 20 năm bế môn tỏa cảng, Trung Hoa lục địa đã trở thành vùng đất bí mật nhất trên thế giới.

Dân chúng không được đi ra ngoài nước, du khách nhập cảnh cũng bị hạn chế triệt để. Tuy vậy, một số người vẫn ra vào Bắc Kinh như đi chợ. Họ là nhân viên gián điệp. Tuy Quốc tế Tình báo Sở, cơ quan điệp báo Hoa lục, được coi là hùng hậu và đắc lực, những nhân viên gián điệp này vẫn tiếp tục hoạt động tại Bắc Kinh. « 72 giờ nghẹt thở tại Bắc Kinh » là 1 thiên hùng ca của nghề điệp báo quốc tế mà vai chính vẫn là Văn Bình Z.28. Ngòi bút của Người Thứ Tám từng lôi cuốn bạn đọc từ 15 năm nay, qua hơn 40 tác phẩm gián điệp đã xuất bản, chắc chắn còn lôi cuốn bạn đọc hơn nữa, và « Bắc Kinh 72 giờ nghẹt thở » sẽ nghẹt thở ngay từ những giòng chữ đầu.

Nhà Xuất Bản Hành Động

 

ĐÊM  LUÂN  ĐÔN  NGHẸT  THỞ

 

Đi bộ là phương tiện di chuyển của người thời xưa. Ngày nay, người nghèo nhất cũng không thể đi bộ vì còn xe buýt, xe đò, xe lửa, máy bay, ghe thuyền và … xe đạp. Thế kỷ 20 là thế kỷ của nhiều tiến bộ khoa học vượt bậc, con người đáp xuống nguyệt cầu, phi cơ phản lực phóng nhanh như tên bắn. Nhưng thế kỷ 20 cũng là thế kỷ của nhiều sự lộn đời. Những nhà tỉ phú sợ đau tim đã rủ nhau đi xe đạp và đi bộ. Đi bộ không còn là phương tiện di chuyển của con người thời xưa nữa, mà là toa thuốc chữa bệnh nhức mỏi gân cốt và bệnh dầy da bụng của con người thời nay.

Bởi vậy, những bạn thân của Văn Bình không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy chàng lụi cụi đi bộ. Đi bộ ở Sàigòn đã là thành tích thể thao vì đường phố dài ngoằng, huống hồ Văn Bình lại đi bộ ngay ở Luân đôn, 1 thành phố lớn có đường phố dài ngoằng hơn nữa. Chiều hôm ấy, Văn Bình đến Luân đôn. Lâu lắm, chàng chưa ghé thăm người đẹp Anh quốc nên máy bay vừa bay qua vùng biển trắng xóa ngăn cách nước Pháp cuồng nhiệt với nước Anh lạnh lùng, lòng chàng nóng lên hôi hổi như vừa được cô gái xoa nắn bắp thịt bằng rượu thuốc ngâm gừng.

Trời sắp sang đông, mây trắng đã biến thành khói ám, bay lở lửng như Thất tinh trên giòng sông Thêm ( Thames ) ủ dột và trên những nóc nhà gày đét, cộng vào đó là màu sám của sương mù, thứ sương mù chỉ riêng thành phố Luân đôn mới có, thứ sương mù làm xương tủy lạnh buốt, cảnh vật bị hoàn toàn che kín. Như thường lệ, 1 nhân viên chờ sẵn Văn Bình ở trường bay. Nhân viên này đặc phái viên của MI-6, cơ quan gián điệp Anh quốc. Vâng lệnh ông Hoàng, chàng phải bỏ dở cuộc trượt tuyết ở miền đông nước Pháp để bay sang Luân đôn, tiếp xúc với MI-6. Lâu lắm, chàng không có liên hệ đến MI-6. Tuy nhiên, chàng vẫn không quên được tòa nhà rộng, trống trải và hoang phế ở ngoại ô, tưởng như bên trong không có người ở. Vẻ mặt phớt tỉnh 1 cách kênh kiệu của ông tổng giám đốc và các cộng sự viên cao cấp của ông đúng với lời đồn “phớt tỉnh ăng lê”, nhất là thân hình gày ốm, thẳng đuồn đuột của cô gái về chiều giữ chức bí thư trưởng của ông tổng giám đốc.

Thành thật mà nói, Văn Bình không khoái làm thuê cho MI-6. Lý do thứ nhất là MI-6 quá kẹo. Lãnh được đồng lương của họ phải đổ bồ hôi sôi nước mắt, chứ không dễ ợt như làm thuê cho ông nhà giàu CIA. Lý do thứ hai, cách đối xử của họ luôn luôn lạnh lùng như tảng băng. Lý do thứ ba, nữ nhân viên MI-6 không đẹp, hoặc chỉ đẹp tầm thường, đẹp khô khan trong khi Văn Bình là đệ tử trung thành của nhan sắc siêu đẳng và ướt át. Vì vậy, chàng khựng người, sửng sốt trước những đường cong 95-60-95 phân của cô nàng MI-6 lái xe đưa chàng về thành phố. Chiếc xe đón chàng cũng không phải là xe Rolls cũ rích cũ rì từ thời hồng hoang, sơn đen như hắc ín, với 4 vỏ lốp mòn vẹt cao lêu nghêu, với động cơ kêu ầm ầm hơn cả tiếng máy bay phản lực mà là 1 chiếc Jaguar kiểu Piranha. Jaguar là xe hơi thể thao đắt tiền không thua Mercédès. Piranha lại là đàn anh của gia đình Jaguar. Bộ ngực của cô MI-6 lại còn hấp dẫn gấp chục lần chiếc Piranha nữa.

Té ra MI-6 đã làm 1 cuộc cách mạng thời thượng. Nữ nhân viên toàn là hoa hậu cả về diện mạo lẫn thân hình. Trụ sở MI-6 cũng không nằm trốn trong tòa nhà cô liêu, gần xưởng máy tuôn khói đen sì mà là tọa lạc trong khu Mê phe, 1 khu thượng lưu, ban ngày ngựa xe như nước, áo quần như nêm, với những cửa tiệm bách hóa sang trọng nhất nhì châu Âu, với những bin đinh cao ngất, bên trong là văn phòng của các đại công ty dầu hỏa, các hãng quảng cáo nổi tiếng, và các đại lữ quán như Dorchester Hilton.

Tuy ở trong khu thượng lưu Mê phe, trụ sở MI-6 lại lọt vào xóm dạ lạc trên đường Cơ zon. Trước kia, mỗi lần ghé Luân đôn, Văn Bình không quên tới đường Cơ zon vì ở đó có 1 tòa nhà chững chạc, ở tầng dưới đất có cái bảng nê ông đề chữ “Ở đây dạy tiếng Pháp” song thày giáo lại chẳng dạy ngôn ngữ mà chỉ dạy nghệ thuật làm tình. Phía sau đường Cơ zon, dạ khách có thể tìm những thú vui thần tiên nhất trái đất. Ban đêm, sau cánh cửa đóng kín, riềm đỏ kéo lại, có những câu lạc bộ trình diễn thoát y vũ đặc biệt. Đặc biệt ở đó là khi trình diễn xong, vũ nữ từ trên sân khấu bước xuống trà trộn với khách. Khách tha hồng “rửa mắt” vì vũ nữ hoàn toàn khỏa thân. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là mỗi người khách được đưa tận tay 1 cái kéo nhỏ, loại kéo thường dùng để cắt móng tay. Và khi vũ nữ ưỡn ẹo đến gần, khách được tự do dùng kéo để cắt kỷ vật, dĩ nhiên kỷ vật không phải là móng tay hoặc tóc.

Cô ả MI-6 dừng xe trước 1 bin đinh mới cất 6 tầng. Tầng dưới là tiệm rượu và thoát y vũ, đèn thắp sáng chưng, gác cửa là 2 thiếu nữ đôi tám mặc áo tắm không che ngực. Văn Bình nhìn cô  MI-6:

-Xuống đây ư?

Nàng gật đầu:

-Vâng.

Thấy nàng tiến lại tiệm rượu, Văn Bình vội hỏi:

-Cô dẫn tôi vào quán thoát y vũ này hả?

Nàng lại gật đầu:

-Vâng.

-Việc riêng hay việc công?

-Việc công.

-Ông tổng giám đốc đang chờ trong này?

-Vâng.

Văn Bình không dám hỏi thêm nữa. Từ thuở làm nghề gián điệp đến giờ, lần đầu chàng nghe nói đến ông tổng giám đốc MI-6 đặt hành doanh trong 1 tiệm nhảy khỏa thân ở khu Mê phe. Nhưng cô gái 95-60-95 phân vòng ngực, vòng eo và vòng mông, nghĩa là hội đủ kích thước nguyên tử, đã giơ bàn tay đeo găng trắng chào 2 thiếu nữ hở ngực, đội mũ quả cao ngất ngưởng có những cái tua bằng giấy đỏ tòng teng xuống vai. Cô ả MI-6 dìu Văn Bình vào bên trong. Sân khấu thoát y đang trình diễn 1 màn gay cấn. Chàng không có thời giờ nhìn ngắm vì cô ả hướng đạo đã kéo chàng bước vào 1 cánh cửa khuất sau tấm riềm nhung đen sì, dày cộm.

Cánh cửa mở ra, chàng thấy 2 cái thang máy. Thì ra bên dưới là nơi bán vui. Còn trụ sở MI-6 tọa lạc ở tầng trên. Muốn lên tận nơi phải qua tiệm nhảy, và dùng thang máy riêng, không có cầu thang xi măng. Thang máy dừng lại, chàng đặt chân lên 1 hành lang rộng thênh thang, không 1 bóng người. Cô ả hướng đạo bỗng biến đâu mất. Cuối hành lang, 1 người máy rôbô thân thể tròn xoe, mặt vuông như cái hộp, điểm 2 con mắt như bóng đèn điện 500 nến, khệnh khạng tiến tới. Cách chàng 5 thước, người máy cất giọng ồm ồm, giọng nói được ghi trên băng từ thạch:

-Chào ông. Ông tên gì?

Chàng gắt:

-Tên tôi là gì, mặc kệ tôi. Ông tổng giám đốc mời tôi lên đây để bàn công việc quan trọng. Tôi muốn gặp con người bằng xương bằng thịt hẳn hoi, chứ không muốn gặp rôbô.

-Ông đừng khinh người máy. Hầu hết các hoạt động điệp báo ngày nay đều do người máy đảm trách. Ông tên là gì xin cho tôi biết ?

-Văn Bình, đại tá Tống Văn Bình.

-Tôi không có nhiệm vụ tiếp rước đại tá Văn Bình.

Văn Bình tức muốn ói máu. Chàng muốn đấm hắn 1 cái nhưng sực nhớ hắn là rôbô điện tử nên đành nén giận. Hắn nói đúng, hắn không có nhiệm vụ tiếp rước chàng vì theo kế hoạch, chàng phải xưng tên là Z.28. Chàng bèn hất hàm :

-Tôi tên là Z.28.

Gã người máy đáp :

-Hân hạnh chào ông. Tôi tưởng nhân viên của Sở đón lầm người khác trên trường bay nên vội lục lại hình ông trong trí nhớ thì thấy ông quả thật là Z.28. Lần sau ông đừng đùa dai như vậy nữa nghe vì theo chỉ thị hễ ai đáp sai mật khẩu là tôi phải bắn đạn tê liệt. Đạn này sẽ làm ông nhức đầu sổ mũi hàng tuần.

-Cám ơn anh. Bây giờ tôi vào thăm ông tổng giám đốc được chưa ?

-Thưa ông chưa, vì trong người ông đang có 1 vài vật cấm kỵ. Nội lệ của Sở không cho phép nhân viên vào phòng ông tổng giám đốc với võ khí.

-Tôi không phải nhân viên, mà là khách.

-Đối với khách, tôi còn gắt gao hơn nữa.

-Vậy thì thôi. Lát nữa, phiền anh trình với ông tổng giám đốc rằng Z.28 đã bỏ về.

-Ông không về được đâu vì thang máy đã khóa chặt bằng điện. Tầng lầu này không có cửa sổ để ông có thể nhảy ra ngoài. Đây là cái hộp bằng bê tông kiên cố, bom nguyên tử 5 mêgatôn rớt xuống đất thì mới đổ xụp. Ông Z.28 ơi, ông bỏ giùm khẩu súng đi cho. Khẩu Luger này đang nằm trong cái bao đeo dưới nách trái của ông, đồng thời trong túi quần bên phải của ông còn có một con dao 4 lưỡi.

Văn Bình thở dài vứt khẩu súng và con dao xuống đất. Nền hành lang được trải bằng thảm pôlyétte hãm thanh nên 2 vật kim khí rơi xuống không gây ra tiếng động nào. Gã rôbô đưa bàn chân ra. Khẩu súng và con dao của Văn Bình dính cứng lấy đôi giày to tướng của hắn. Hắn khệnh khạng đi lùi rồi biến mất sau cánh cửa thép vừa mở ra.

3 phút sau, chàng được đối diện ông tổng giám đốc điệp báo Anh quốc MI-6. Và đúng 60 phút sau, chàng trở ra thang máy, và từ thang máy xuống đến đường cái là cô gái có kích thước nguyên tử 95-60-95 đứng chờ, nụ cười nở trên môi.

Nàng mời chàng trèo lên chiếc Jaguar song chàng từ chối. Nàng cười ruồi :

-Em đã biết tại sao ông không thích đi xe.

Chàng đáp :

-Tôi ưa đi bộ 1 lát cho khỏe.

-Hừ, trước kia ông có ưa đi bộ đâu. Ông chỉ ưa đi bộ từ mấy tháng nay thôi. Từ ngày bác sĩ bắt ông chỉ được tiêu thụ mỗi ngày tối đa là 60 gờram cạtbôhyđrát.

Văn Bình cảm thấy ngượng ngùng. Trong 1 vài năm nay, chàng đâm ra ăn nhiều, uống nhiều, chơi nhiều, lại lười tập thể dục nên cân lượng gia tăng. Không riêng Sở Mật Vụ của ông Hoàng, mọi sở gián điệp trên thế giới đều quan tâm gắt gao đến số mỡ thừa của các nhân viên hành động cao cấp. Không lực Mỹ được coi là cơ quan lưu ý nhiều nhất đến vòng bụng của các nhân viên phi hành vì họ cho rằng người béo không đủ sức bay xa, và kém minh mẫn trong việc điều khiển máy bay. Những người quen dùng súng, dao, và võ nghệ như nhân viên gián điệp cũng phải chú trọng đến vòng bụng không kém không lực Mỹ. Vì vậy khi Văn Bình bước vào phòng công ty điện tử ở đại lộ Nguyễn Huệ để nhận công tác, ông Hoàng la lên :

-Trời ơi, anh mập quá !

Ông Hoàng bắt chàng trèo lên cân. Chàng đã nặng hơn mức cần thiết 7 kí. Ông Hoàng bèn đưa chàng qua bệnh xá của Sở, và y sĩ đã đặt cho chàng 1 thực đơn riêng để gày bớt. Theo thực đơn này, chàng chỉ được phép ăn và uống cách nào để mỗi ngày không được tiêu thụ quá số 60 gờram cạtbôhyđrát. Cạtbôhyđrát là 1 chất làm con người mập ra. Cũng may, đa số rượu mạnh, nhất là huýt ky, không có chất này nên Văn Bình được nhậu thả cửa. Trước khi qua Pháp, chàng được ông Hoàng dặn dò :

-Tôi hy vọng trong thời gian ở Pháp trượt tuyết, anh sẽ bỏ được 7 kí mỡ dư. Ngoài ra, tôi còn muốn anh gày thêm 7 kí khác nữa. Vì tôi thông báo cho ông tổng giám đốc MI-6 về số cân của anh thì ông ta nói còn béo độ 5, 6 cân.

-Tôi béo hay gày thì liên hệ gì đến ông tổng giám đốc MI-6 ?

-Lần này thì có liên hệ. Vì ông ta nhờ anh đóng giùm vai 1 người nào đó.

Thế là Văn Bình phải gia tăng nỗ lực ăn khem. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, chàng mang giấy bút ra tính toán, nếu quá số 60 gờram cạtbôhyđrát chàng phải nhịn bớt trong ngày hôm sau. Đi đâu, chàng phải bỏ thói quen đi xe hơi mà phải đi bộ, hoàn toàn đi bộ. Cô ả MI-6 đã lén đọc hồ sơ về chàng nên biết chàng nhịn ăn, nhịn uống. Văn Bình cười gượng :

-Cô nói đúng. Tôi tự hạn chế ăn uống là vì y sĩ yêu cầu. Nhưng phần lớn cũng vì đàn bà yêu cầu. Cô là đàn bà tất biết : đàn bà rất ghét đàn ông mập.

-Ông có mập đâu.

-Có lẽ cô không muốn làm tôi buồn nên an ủi tôi như vậy.

Nàng đã ngồi ngay ngắn trước vô lăng sửa soạn mở máy, bỗng thò đầu ra ngoài xe :

-Không, em nói thật đấy.

Văn Bình ôm nàng hôn :

-Cô cái miệng đẹp tuyệt trần. Tôi muốn mời cô đi ăn. Chẳng biết cô có đoái hoài đến lời khẩn cầu của tôi hay không ?

Nàng xô nhẹ chàng ra :

-Em rất muốn đi ăn với ông vì 3 lẽ. Thứ nhất, em đang đói meo, nếu ông không mời em thì em vẫn phải đi ăn. Trời Luân đôn vừa lạnh vừa tối như thế này phải đi ăn 1 mình buồn chết. Thứ hai, em đang được nghỉ, em cần khiêu vũ cho dãn gân chân sau mấy tuần lễ làm việc như tôi mọi trong văn phòng. Thứ ba, ông là người đàn ông đẹp trai, khả ái, khỏe mạnh nhất mà em được hân hạnh gặp.

-Tôi sung sướng ghê. Cô muốn đi ăn ở đâu ?

-Em đã nhận lời mời đâu.

-Kìa, cô vừa nói xong.

-Em mới đưa ra 3 lý do khiến em có thể nhận lời. Nhưng còn những 3 lý do khác khiến em từ chối. Thứ nhất, nội lệ của MI-6 rất gắt gao, nhân viên không được phép đi ăn với người ngoài trong giờ làm việc, trái lệnh sẽ bị đuổi khỏi cơ quan.

-Chỉ có cô và tôi biết thôi. Ai mà báo cáo với ông tổng giám đốc được ? Vả lại, vuốt mặt nể mũi, ông tổng giám đốc có biết cũng làm ngơ vì rất nể tôi.

-Cho dẫu ông tổng giám đốc nể ông mà làm ngơ cho em, em cũng không dám vì thưa ông, em xin nhắc là suốt đêm nay ông rất bận việc. Lát nữa, ông phải có mặt tại địa điểm đã định. Chậm trễ sẽ hỏng việc. Việc công phải đặt trên việc tư, phải không ông?

-Đồng ý, nhưng còn sớm chán. Mãi đến 12 giờ khuya tôi mới phải đến đó. Hiện giờ mới 8 giờ tối.

-Ông nói có lý. Nhưng còn lý do thứ ba nữa, lý do này rất quan trọng đối với cả với ông lẫn em. Ông đang ăn khem để xuống cân. Em cũng đang ăn khem vì thú thật với ông, vòng bụng của em vừa lớn thêm 3 phân nữa trong vòng 2 tuần lễ nay. Đối với phụ nữ thêm 1 phân vòng bụng đã là tai họa, phương chi em bị mập thêm những 3 phân. Do đó, nếu chúng mình đi ăn, chương trình ăn khem sẽ bị đảo lộn.

-Thì chúng mình sẽ chỉ uống huýt ky với tôm, cua và thịt nướng, nghĩa là những món không có cạtbôhyđrát.

-Kể ra về ăn uống, em không đáng lo lắm. Nhưng đáng lo là cái mục … tiếp theo.

-Tôi xin cam kết với cô.

-Thôi, ông đừng dỡn em nữa, vì nếu ông nói tiếp làm em sẽ xiêu lòng. Bây giờ ông đang tỉnh táo nhưng lát nữa đây ông uống rượu vào, ông lại ngồi bên em, ông có còn là ông nữa đâu, và khi ấy em cũng không còn là em nữa. Khu Mê phe này có hàng trăm nhà ngủ nên thơ, ông sẽ rủ em, và em cũng sẽ nghe lời ông. Một lần như vậy làm em phải nhịn cạtbôhyđrát đúng 2 tháng. Ông biết không  đàn ông thì không sao, nhưng đàn bà thì ân ái làm cho mập ra. Em quý thân thể cân đối của em hơn mọi vật trên đời, giá bảo em đổi lấy mỏ kim cương, em cũng cương quyết bác bỏ. Thôi, em xin lỗi ông …

-Trời ơi, nếu cô chưa tin thì tôi xin thề.

-Trước khi xuống đây, em đã tạt qua phòng Điện tử và mang vấn đề của ông ra hỏi máy toán computer IBM. Máy này tính rất đúng, nó có thể giải quyết mọi thắc mắc tâm lý của các nhân viên. Nó nghiên cứu hồ sơ về ông, đối chiếu với hồ sơ của em và kết luận 1 cách dứt khoát rằng em không nên chấp nhận bất cứ lời mời nào của ông.

-Nghĩa là máy IBM cho tôi là hạng đàn ông lật lọng

-Không phải thế. Máy IBM nói rằng ông là người đàn ông đàng hoàng vào bậc nhất nhì trên trái đất. Ông không bao giờ cưỡng ép phụ nữ. Phụ nữ phải dâng hiến cho ông toàn vẹn, ông mới chịu.

-Vậy cô còn sợ gì nữa ?

-Nhưng em sợ cho em. Vì máy IBM cho biết là từ trước đến nay chưa có người đàn bà nào đủ nghị lực để chống lại sự cuốn hút của ông. Người nào lì lợm lắm cũng chỉ cầm cự được 5 phút, còn phần đông đều phải đầu hàng ngay sau cái hôn sửa soạn. Ông vừa hôn em nhè nhẹ mà tay chân em đã bủn rủn, em loay hoay mãi mới tra được chìa khóa vào công tắc, nên em tự nghĩ em khó thể đi ăn với ông đêm nay. Em phải nghe lời dặn của máy IBM.

-Cô không nhận lời, tôi không dám ép. Nhưng tôi muốn phiền cô chở tôi trên xe 1 quãng, cô có chấp thuận không?

-Em lạy ông. Nhìn cặp mắt sáng như xoáy lòng của ông, em sắp mất hết tinh thần. Em phải đi ngay. Nếu chậm lại 1 phút nữa, em sẽ ngã vào tay ông mất.

Cô ả MI-6 đạp lút ga xăng. Chiếc Jaguar gầm lên như con hổ đói, phóng biến vào đêm tối. Văn Bình tần ngần giây phút rồi thở dài, đút tay vào túi quần, từ từ bách bộ trên đường Cơ zon. Chàng đi bộ cho thon người, đó mới là nguyên nhân phụ. Nguyên nhân chính là chàng cảm thấy tâm hồn trống rỗng khác thường. Chàng quên cả lạnh, quên cả đường xa. Chàng cần gõ đế giày trên vỉa hè để cõi lòng lắng xuống.

Vì vậy, đêm ấy Văn Bình nhẩn nha đi bộ 1 mình trên đường phố dài ngoằng của thành phố Luân đôn. Bàn chân chàng đặt lên khu phố Sôhô. Cũng như Peitou ở Đài Bắc, Đồng Hap Lan ở Vạn Tượng, Peitchburi ở Vọng Các, Pasay ở Mani, khu Sôhô là khu dạ lạc của Luân đôn. Tất cả những cái gì liên quan đến ái tình đều có thể được tìm thấy trong đó. Người ngoại quốc rất sợ khu này ban đêm, nhất là từ nửa đêm trở đi vì du đãng đông như kiến cỏ, hành hung, đâm chém xảy ra như cơm bữa. Lần nào đến Sôhô, Văn Bình cũng cố ý đi đêm, và đi trong các hẻm sâu hun hút với mục đích tập rượt gân cốt. Song lần nào chàng cũng lạc vào xóm nhà chứa thượng lưu, mê mệt đến trưa hôm sau mới mở được mắt. Tuy vậy, chàng không có thiện cảm với khu Sôhô vì chàng thấy nó quá trơ trẽn, trơ trẽn mặc dầu trong đó có nhiều quán rượu và tiệm cà phê đúng đắn, và 1 con đường dành cho trụ sở các công ty phim ảnh lớn. Chàng thấy khu Sôhô trơ trẽn vì thú vui trong đó toàn là thú vui mua bằng tiền, đàn bà chỉ là món hàng bày bán ngoài chợ trời, tươi tốt thì giá cao, già cằn thì bán son, chứ không có cái thi vị của ái tình nam nữ.

Có tiếng kèn xe hơi pin pin phía sau. Văn Bình quay lại. Một chiếc Austin cỡ lớn lái đến gần chàng rồi thắng lại. Một khuôn mặt mỹ miều ló ra cửa xe, giọng ỏn ẻn:

-Khổ quá, em tìm mãi mới gặp anh.

Chàng nhìn cô gái bằng cặp mắt sửng sốt. Sửng sốt thật sự, không phải sửng sốt giả vờ. Nghe giọng nói, chàng đoán nàng là người Anh. Mặt nàng dài, gò má hơi cao, cái miệng rất đẹp tô son, đôi môi khá dày và cong veo. Nếu nàng không lẹm cằm, nàng không cặm quá nhiều lông mi giả, và nàng không trát quá nhiều phấn trắng thì nàng không đến nỗi tầm thường. Chàng quen nhiều đàn bà, đàn bà con nhà gia giáo cũng như đàn bà ngõ liễu hoa tường, chàng có tính hay quên nhưng đối với cô gái đang ngồi trên xe Austin, chàng có thể đoan quyết là chưa bao giờ gặp mặt, chứ đừng nói là quen nữa. Chàng bèn lắc đầu:

-Cô lầm rồi, tôi chưa hề được hân hạnh quen cô.

Nàng đáp gọn thon lỏn:

-Càng tốt. Anh lên xe với em đi.

-Lên xe làm gì?

-Xe em có máy sưởi. Trời lạnh thế này anh không sợ sưng phổi ư? Trông anh đẹp trai ghê, em không vòi tiền đâu. Bao nhiêu cũng được, tùy anh đấy: xe em khá rộng, anh muốn ngay trên xe hay là về nhà em?

Chàng nhăn mặt:

-Cám ơn. Tôi đã có hẹn.

Nàng vẫn chưa chịu buông tha:

-Thì anh lên xe với em 1 lát. Chỉ độ 15, 20 phút thôi. Sau đó em sẽ lái anh đến chỗ hẹn.

Chàng nhăn mặt thêm:

-Hơi phiền, vì chỗ hẹn này cô không đến được. Đó là trụ sở cảnh sát.

Cô gái hừ 1 tiếng tức tối, rồi nhấn ga phóng thẳng. Văn Bình thở dài kêu taxi. Chàng muốn đi bộ cho dẻo chân và bớt mỡ thừa, song gái điếm Sôhô không để cho chàng yên.

Theo chỉ thị của ông tổng giám đốc MI-6, chàng phải đến 1 tòa nhà trong xóm ăn chơi phía bắc khu Baywater. Khu này cũng là 1 tổ quỷ khổng lồ. Bất cứ người lạ nào cũng đến thăm công viên này, riêng Văn Bình đã tìm thấy trong đó nhiều quang cảnh thú vị. Ban đêm, gái điếm hoặc trai gái hôn hít, làm tình công khai trên ghế và trên nệm cỏ, thậm chí họ còn chọn những  bụi cây um tùm để giở trò con heo ngay cả ban ngày nữa. Không hiểu vô tình hay cố ý, ông tổng giám đốc MI-6 đã lôi kéo Văn Bình suốt đêm vào thế giới dạ lạc Luân đôn. Trụ sở của ông được giấu kín trong khu dạ lạc. Lát nữa, Văn Bình cũng phải hoạt động nghề nghiệp trong khu dạ lạc.

Taxi bon bon qua khu Baywater. Đây là khu mãi dâm hạng trung, tiền thuê phòng tương đối rẻ, cũng như tiền thuê gái. Cũng như gái Sàigòn, có 1 số đệ tử lầu xanh đội lốt con nhà quí phái, dắt chó đi chơi 1 mình. Nhưng phần đông đều hành nghề bằng xe hơi. Đặc điểm của khu Baywater là có rất nhiều đường tối, họ chỉ cần lái vào sát lề và tiếp khách trên băng sau. Xe hơi của người Anh thường nhỏ và thấp, nhưng các nàng ăn sương lại hành nghề trong những loại xe riêng đắt tiền, mui cao, và bề ngang rộng rãi.

Văn Bình chưa cho taxi đậu lại, vì nơi đến của chàng là Notting Hill Gate. So sánh với Baywater thì xóm yên hoa này chỉ là em út cà mèng. Đó là nơi trú ngụ của những người dân da màu nhập cảnh lén lút. Đó còn là sào huyệt của các bọn côn đồ và buôn ma túy. Tuy đã quen với thành phố Luân đôn, Văn Bình chưa hề léo hánh đến khu này. Chàng chỉ nghe nói đến những mẩu chuyện làm nổi da gà. Cách đây không lâu, 1 gã cuồng dâm đã lừa đàn bà, con gái đi chơi 1 mình vào nhà hắn rồi giết chết. Thi thể nạn nhân được nhét trong tủ hoặc chôn vùi trong vườn. Hắn giết người hàng loạt, không phải vì bệnh đa sát mà chính là hắn mắc 1 thứ bệnh ghê tởm kỳ lạ : bệnh thích làm tình với với người chết (1).

Khi những giãy phố xiêu vẹo và lù mù của khu Notting Hill Gate hiện ra sau kiếng chắn gió của taxi, Văn Bình bỗng rùng mình. Chàng cảm thấy sợ. Một nỗi sợ mênh mông và vô cớ. Bất giác chàng nhớ lại lời nói của ông tổng giám đốc MI6:

-Một công tác quan trọng đang chờ anh tại Notting Hill Gate.

Chú thích:

(1) người mắc thứ bệnh cuồng dâm này, tiếng Pháp gọi là nécrophilique. Hung thủ mang tên John Christie. Hắn đã bị bắt và đưa ra tòa xét xử.