Chương 1 - Một phần vạn may mắn (1)

Bầu trời xanh như đá Sapphire, những đám mây trắng thỏng thả rong chơi nhàn nhã. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi lên vạn vật, nắng đẹp mê hồn…

Trước cổng Giai Niên Hoa là một cảnh tượng rất thú vị - một thiếu nữ có mái tóc dài xoăn nhẹ, mặc bộ váy màu hồng phấn đang ngọt ngào khóac tay một chàng trai trẻ đi vào bên trong.

Trên gương mặt trắng trẻo của chàng trai mang một vẻ lạnh lùng, đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc dài đen mượt tỏa sáng dưới ánh nắng.

Hạ Thụ!Cô gái cất giọng nói ngọt ngào gọi chàng trai bên cạnh, đôi mắt to như mắt búp bê chớp chớp. –Anh định chơi trò gì? Em sẽ chơi cùng anh.

Hạ Thụ cố nén cảm giác khó chịu trước giọng nói ngọt ngào đó, vốn định trả lời là “tùy em” nhưng anh hiểu tính cách của Mỹ Nguyệt, thái độ lấp lửng của mình chỉ khiến Mỹ Nguyệt càng bám chặt lấy mình hơn. Ánh mắt anh liếc nhanh qua trò tàu leo núi ở cách đó không xa đáp:

Chơi tàu leo núi đi.

Nghe anh nói xong, chiếc miệng nhỏ của Mỹ Nguyệt chu lên, lắc tay anh nũng nịu:

Không chịu đâu, em sợ lắm –Cô đảo mắt rất nhanh một vòng rồi dừng lại ở cái máy gắp thú bông, lập tức vui vẻ cười, - Hay là mình chơi cái kia nhé.

Hạ Thụ chau mày, cuối nhìn cô, mím chặt môi, trong lòng anh cảm thấy coi thường cô, cúi cùng không kìm được, bèn cất giọng châm biếm:

Sao lúc nãy em bảo sẽ chơi với anh. Sao quên nhanh thế?

Nhưng hai bác bảo anh đi chơi với em mà, nên anh phải nghe theo em.

Mỹ Nguyệt không ngờ Hạ Thụ vốn luôn nhường nhịn cô nay lại phản bác, bèn kéo cánh tay đang buông thõng của Hạ Thụ, mặc dù rõ ràng cảm thấy anh muốn giằng tay mình ra như một phản xạ có điều kiện, cô vẫn cứ giữ chặt lấy nó, sau đó cố làm ra vẻ đáng thương. - Em thật sự rất sợ mà.

Hạ Thụ tỏ ra chán nản, quay đầu lại nhìn gương mặt mặc dù rất xinh đẹp nhưng lại khiến anh chán ghét, cuối cùng không thể đi ngược lại mệnh lệnh của bố mẹ, anh đành gật đầu, bất lực nói:

Em đã thích thì đi vậy.

Giọng anh vừa dứt, biểu cảm ngoan ngoãn đáng thương của Mỹ Nguyệt lập tức được thay thế bằng một nụ cười đắc ý, cô vội vàng kéo anh chạy lại bên cái máy đồ chơi.

Chiếc máy đồ chơi vốn bị mọi người lãng quên nhưng sau khi Hạ Thụ tới thì có rất nhiều người vây quanh. Một đám con gái sáng mắt lên vây lấy anh, đứng thành một nhóm sau lưng Hạ Thụ, say đắm nhìn cái lưng thẳng tắp của anh, gương mặt hoàn hảo như một bức tượng. Mỹ Nguyệt nhảy cảm ngửi thấy một bầu không khí ngọt ngào, trừng mắt lườm đám con gái kia, dường như muốn nói: “ Chàng trai này là của tôi, đám con gái xấu xí kia hải cúc đi”.

Đám con gái sợ hải trước ánh mắt sắc sảo đó, vội lùi sao mấy bước.

Mỹ Nguyệt kiêu ngạo”hừ” một tiếng, giải quyết xong đám”kẻ cạnh tranh”, sau đó quay đầu lại chăm chú đối phó với cái máy đồ chơi. Mỹ Nguyệt bỏ vào đó hai đồng xu, nhửng ngón tay thon dài sau khi chạm phải cái cần điều khiển bỗng trở nên lóng ngóng, đã ngắm chuẩn một con chó bông, nhưng cuối cùng lại gấp lệch ra ngoài.

Tiếc quá…- Cô cong môi lên, nhìn con chó nhỏ trong máy đồ chơi.

Đôi mắt cũa chú chó nhỏ rất sinh động,mặc dù chỉ là con thú bông, nhưng dường như nó đang giận giữ vì bị nhốt ở đây. Lớp long màu vàng cam đậm, hai cái tay dài rủ xuống.

Mỹ Nguyệt buồn bã nhét thêm hai đồng xu nữa vào chiếc máy.

Lần nào cô cũng rất thận trọng với cái cần điều khiển, ngưng không lần nào ngấm trúng mục tiêu.

Đám con gái vây xung quanh càng lúc càng đông, bọn họ điều nhìn Hạ Thụ đang lạnh lùng đứng tựa vào cái máy đồ chơi bằng áng mắt ngưỡng mộ. Cơn nhó nhẹ khẽ ve vuốt trên mặt anh, thổi bay mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Đôi mắt anh vẫn luôn mím chặt,đôi mắt nhìn về một nơi nào đó xa xăm.

Ôi!

Lại một lần nữa thất bại, Mỹ Nguyệt ấm ức nhìn con chó vẫn bất động trong cái máy đồ chơi, gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự giận dữ. Cô quay đầu lại kéo tay Hạ Thụ:

Hạ Thụ , giúp em được không?

Cái trò chơi vô vị này không hợp với amh- Hạ Thụ quay đầu lại, nhìn cái máy đồ chơi, rồi lại quay mặt đi.

Hạ Thụ… anh bắt nạt em.- Gương mặt đang rạng rỡ của Mỹ Nguyệt vì câu nói của anh mà cau lại, đôi môi thoáng nhết lên, rồi cô móc điện thọai trong túi ra, làm ra vẽ như định gọi cho ai đó,- Em sẽ mách với hai bác…

Em!- Nhìn gương mặt được trang điểm kỹ càng của Mỹ Nguyệt. Hạ Thụ không nén được lửa giận trong lòng.- Dừng lại ngay.- Anh quát lớn, móc hai đồng xu trong túi ra bỏ vào máy, sau đó thuần thục điều khiển cái cần. Chưa đầy một phút sau, anh đã gấp được một con chó máu xanh.

Mỹ Nguyệt nhận con chó từ tay anh, vui vẽ ôm trước ngực, tay kia chỉ củ cà rốt có màu sắc rực rỡ trong cái máy, tươi cười rạng rỡ, dường như đã quên rằng vừa nãy mình còn uy hiếp anh. Ngược lại còn nhìn anh bằng đôi mắt ngưỡng mộ:

Hạ Thụ giỏi quá! Em còn thích củ cà rốt kia nữa, màu cam đẹp quá!

Hai người đứng cạnh nhau giống như một cảnh tượng thật đẹp. Từ Hạ Thụ toát lên một vẽ lạnh lùng, khiến đám con gái sau lưng có cảm giác ngưỡng mộ nhưng không dám tới gần, đặc biệt là tư thế gần như hòan hảo của anh khi điều khiển cái cần của máy gấp đồ chơi, khiến cho mọi cô gái đứng phía sau anh đều phải mẩm mê.