Chương 1
Trên con đường rừng , một cỗ xe ngựa xa hoa , bên ngoài được may bằng vải vàng , rèm kim tuyến , do hai con tuấn mã kéo xe , theo hướng kinh thành thẳng tiến Đánh xe là một nam tử trẻ tuổi, y vận một thân lục y, gương mặt thư sinh, nhưng lại lạnh lùng, khí thế áp người, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường, trong xe hai nữ tử đang ngồi, một người vận hồng y, khuôn mặt thanh tú, đang chuẩn bị pha trà, một người khác vận bạch y, nàng tựa người vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền vào tiếng của lục y nam tử “ tiểu thư, phía trước có một người nằm bất tỉnh” “đi xem xem” bạch y nữ tử mắt cũng không mở chỉ nhẹ nhàng mở miệng “vâng thưa tiểu thư” Lục y nam tử tiến lại gần người nằm trên mặt đất, lật người y lại, thì phát hiện thì ra là một nam tử, khuôn mặt mặc dù tái nhợt do bị thương nhưng vẫn không che được gương mặt anh tuấn của y, nếu so với giang hồ tứ đại mỹ nam có hơn chứ không kém đâu nha, y vận một bộ hắc y, trên người đều bị thương, hơn nữa hình như còn trúng độc, dù vết thương nặng nhưng mà người này vẫn chưa bất tỉnh, ý thưc vẫn còn mơ hồ. “tiểu thư là một nam nhân, hắn đang bị thương nặng cần được chữa trị” lục y nam tử hướng trong xe gọi lớn. Lúc này hắc y nam tử nằm trên mặt đất vì tiếng gọi của hắn mà bừng tỉnh lại một lúc, y nhìn theo hướng lục y nam tử, thì thấy có một chiếc xe ngựa, trên xe một hồng y nữ tử bước xuống, sau đó đưa tay về phía rèm xe vén lên, tay còn lại đỡ lấy một bàn tay thon dài từ trong xe vươn ra, từ trong xe một bạch y nữ tử bước xuống, cái gì mà “khuynh quốc khuynh thành”, cái gì mà “chim sa cá lặn”, cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nếu so với nàng đều thua xa, hắc y nam tử đã từng gặp qua hai vị mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ và võ lâm, nhưng mà giờ đây hắn mới biết, nàng so với hai người kia còn đẹp hơn vạn lần, gương mặt trắng hồng, đôi môi đỏ mộng, đôi mắt đen to tròn, trong suốt như nước hồ thu, nàng vận một thân bạch y đơn sơ giản dị, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết của nàng, nàng giống như tiên nữ thuần khiết trong sáng, thân hình nàng mỏng manh, yếu đuối, dường như chỉ cần có một cơn gió thoảng qua là có thể thổi bay nàng, khiến cho người ta nhìn thấy vô thức muốn bảo vệ. Nàng thật sự rất đẹp a, trong đầu hắc y nam tử hắn giờ đây không hiểu sao chỉ có duy nhất một ý nghĩ “ hắn muốn bảo vệ nàng, không cho bất cứ ai làm thương tổn nàng, nếu được hắn càng muốn đem nàng buộc chặt bên cạnh mình cả đời, để được chăm sóc yêu thương nàng, nhưng mà bây giờ hắn lại không biết mình có thể qua khỏi hôm nay được hay không thì làm sao mà…, vì vậy hắn đã bác bỏ đi suy nghĩ của mình”. “các ngươi là ai” mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không thể không cảnh giác dù sao họ cũng là người lạ, nhưng không hiểu sao hắn lại không hề có chút tia đề phòng nào đối với nàng cả. “người qua đường, công tử người bị thương rất nặng” bạch y nữ tử nhẹ giọng trả lời, giọng của nàng nghe thật êm tai, khiến cho người ta bất giác như chìm vào, trong nhất thời không tài nào rút ra được. “ta biết, ta là kẻ sắp chết, không cần cô nương quan tâm tổn sức vì ta” hắn cười mỉa mai, bản thân trúng thất mệnh tán, không còn sống được bao lâu nữa, thì làm sao có thể trong mong gì chứ. “công tử đừng nói như vậy, con kiến còn muốn sống, thì huống chi là con người, làm người đứng nên quá bi quan, ông trời sẽ không tuyệt đường người đâu” bạch y nữ tử nhẹ giọng an ủi “ta trúng thất mệnh tán, không còn sống được bao lâu, bản thân ta hiểu rõ, cô nương không cần phải an ủi ta” hắn lại cười khổ. “thế công tử trúng thất mệnh tán được bao lâu rồi” thất mệnh tán, một trong giang hồ thập đại kỳ độc, cái này nàng biết nha, nhưng bất quá nếu hắn trúng không quá năm ngày thì nàng có thể cứu hắn nha, nếu không chẳng phải danh hiệu Ngọc Điệp thần y của nàng sẽ đem quẳng xuống sông sao Nàng Vũ Ngọc Tuyết, chính là Ngọc Điệp thần y danh trấn giang hồ, đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, nơi mà người khắp thiên hạ không ai không trọng, không ai không nể, và không ai không sợ, hắn lần này xem ra gặp may rồi, ai bảo thúc thúc và gia gia của nàng đều là thần y nổi tiếng một thời làm gì , thúc thúc nàng còn là thiên hạ đệ nhất thần y, trong thiên hạ không có bệnh gì hay độc gì mà thúc thúc không trị được, nàng thì lại được chân truyền từ thúc thúc , cho nên cũng không kém đâu nha. “ta trúng độc đến nay đã ba ngày” hắn thành thật trả lời, không hiểu sao trước mặt nàng hắn lại không thể nói dối. “vậy thì vẫn còn cứu được” nói xong Ngọc Tuyết từ trong tay áo ra một ngân châm nhắm ngay nguyệt đạo trên đầu của hắn mà ghim vào. “nàng…” hắc y nam tử chưa kịp phản ứng chỉ kịp kinh hô một tiếng lập tức chìm vào hôn mê. “tiểu thư, người định cứu hắn sao” hồng y nữ tử bên cạnh hỏi. “các ngươi không thấy thanh kiếm hắn bên người sao, bộ các ngươi không nhận ra thanh kiếm đó sao” “đó …đó không phải là Nhất Tịch kiếm sao” lục y nam tử giờ phút này bắt đầu chú ý vào thanh kiếm, từ nãy giờ y chỉ lo để ý hắc y nam tử mà không hề quan tâm đến thanh kiếm bây giờ nhìn lại y lập tức ngơ ra. “Nhất Tịch kiếm chẳng phải trấn môn chi bảo của Thiên Long giáo, là bảo kiếm của Giáo chủ Thiên Long giáo, Hoàng Ngự Long sao” hồng y nữ tử cũng có phản ứng không kém. “nếu ta đoán không lầm, hắn chính là Hoàng Ngự Long, giáo chủ của Thiên Long giáo, còn về việc tại sao hắn bị thương thì tạm thời không biết, Y Thanh dìu hắn lên xe ngựa đi” Ngọc Tuyết cười nhẹ nhàng nói, sau đó ra lệnh cho lục y nam tử. “tiểu thư không lẽ chúng ta mang hắn đến tướng phủ luôn sao, như vậy có được không” hồng y nữ tử lo lắng hỏi. “Y Hồng yên tâm đi, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, Y Thanh còn đứng đó làm gì mau đi” Ngọc Tuyết cam đoan chắc chắn. “vậng thưa tiểu thư” hai người thấy tiểu thư đã chắc chắn như vậy cũng không nói gì thêm, dù gì từ trước đến giờ, những việc tiểu thư muốn làm ngay cả mấy vị lão nhân gia cũng không thay đổi được huống chi là bọn họ. Suốt chặng đường đến kinh thành Ngọc Tuyết đều tự tay chăm sóc cho Hoàng Ngự Long, tự tay châm cứu cho y uống thuốc, Hoàng Ngự Long cũng có tỉnh lại vài lần, y đều biết được những việc làm của nàng, y cũng từng hỏi nàng tại sao lại cứu y, tại sao lại đối xử tốt với y, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp cứu người là chuyện nên làm, huống hồ ta là đại phu, người xưa có câu “lương y như từ mẫu” đây là chuyện nên làm, công tử không cần phải để tâm Không hắn là phi thường để tâm, hắn không cần biết người khác nghĩ hắn như thế nào nhưng chỉ cần nàng nghĩ tốt về hắn, cứ như vậy ở bên cạnh hắn, thì đời này xem như ông trời đã không bạc đãi hắn rồi, có lẽ đây chính là nhất kiến chung tình mà người ta vẫn nói, lúc trước hắn không tin có chuyện này, nhưng kể từ giây phút lần đầu gặp nàng hắn đã tin, hắn đã thật sự bị nàng hút hồn, trái tim hắn từ giây phút đó đã bị nàng nắm giữ, hắn sẽ hết sức trân trọng, yêu thương, dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ bảo bối trời ban này, bắt đầu từ giây phút nàng cứu hắn, hắn đã tự hứa với lòng mình như vậy.