Chương 1: Gió vàng sương ngọc, lần đầu gặp*
Trong lâm viên hoàng cung, trên ngàn con sóng biếc, đèn hoa rực rỡ, thuyền horôi nhẹ.Cung đình thiết yến, hoàng đế đích thân tham dự, đủ loại quan lại cũng tới góp vui.
Sáo đàn réo rắt, oanh ca yến vũ, cung nữ bưng lên rất nhiều loại bánh trái và hoa quả theo mùa.
Theo lệ thường, những lời chúc mừng vốn chỉ là ngợi câng bốc được bách quan dâng tặng Hoàng đế. Đây đúng là sở trường của quan văn, thiên hạ giờ là của bọn họ.
Lễ bộ Thị lang Ngọc Khanh Thư sau khi nói ‘Tạ ơn Hoàng Thượng’, hai tay tiếp nhận một đôi chén Cửu Long Hoàng đế ban cho thì chậm rãi lui về hàng, ngồi vào ghế của mình, giao hộp gấm cho tiểu đồng đứng phía sau.
Y dùng những lời lẽ tán tụng không giống ai khiến Hoàng đế rất hài lòng, Hoàng đế hài lòng sẽ ban thưởng cho y. Y làm quan bấy lâu, giá trị những phần thưởng nhận được đã cao hơn cả bổng lộc năm mươi năm làm Lễ bộ Thị Lang.
Có thể nói cái vị trí Thị lang này thật đúng là một vị trí tốt, nhưng với năng lực của y, để có thể ngồi lên đây, thì vẫn còn chưa đủ. Y phải cảm ơn phụ mẫu hiện tại của mình, người trước đã cho y cái gia cảnh gần gũi hoàng tộc, sau đã cho y cái thân phận Ngọc Khanh Thư.
Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, nhân sinh đã như vậy, còn điều gì cầu mong?
Ngoài mặt Ngọc Khanh Thư tươi cười rạng rỡ, trong lòng lại có cảm giác chán nản và mệt mỏi khó có thể hình dung.
Đã đến giờ, Hoàng đế gật đầu, nội thị hạ lệnh, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Ngồi cùng bàn với y là hảo hữu Tề Vương thế tử Bá Ngôn. Hai người không hề khách khí, cũng miễn đi mấy màn đưa đẩy giả tạo, cùng uống rượu, dùng bữa, hàn huyên đôi chút, ngoại trừ không dám có hành vi càn rỡ, hai người cũng không khác đang tham dự yến tiệc tại gia là bao.
Rượu được bán tuần, Bá Ngôn kéo kéo ống tay áo Ngọc Khanh Thư, nhẹ giọng nói, “Nhìn bên kia kìa.”
Ngọc Khanh Thư mù mờ nhìn theo tầm mắt hắn, chếch phía đối diện là một người trẻ tuổi ăn mặc kiểu võ quan đang ngồi cùng bàn đối ẩm với Binh bộ Thượng thư. Ngọc Khanh Thư hồi tưởng lại mặt mũi quan viên trong triều một lượt, lại không nghĩ ra người này là ai.
“Hắn là...” Ngọc Khanh Thư bưng rượu đến bên môi lại hạ xuống, “Con trưởng của Phiêu Kỵ tướng quân thuở trước, Dương Hoành Tu? Hắn đã trở về rồi ư?”
“Còn không phải sao?” Bá Ngôn khinh thường hừ một tiếng, “Tối qua hắn vừiến thành, bệ hạ đã triệu kiến suốt đêm, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ. Ngày mai lâm triều, nhất định sẽ có chiếu thư để hắn chính thức kế thừa nghiệp cha.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ngọc Khanh Thư không khỏi cười khẽ, “Dù hắn có công lao to lớn đến đâu cũng chỉ là một trung lang tướng. Phiêu Kỵ tướng quân kiêm Thiên Phù thượng tướng có thể thống lĩnh binh mã toàn thiên hạ, bệ hạ sao có thể giao vị trí quan trọng như vậy cho hắn?”
“Nhưng chức Phiêu Kỵ tướng quân này đã bỏ trống ba năm...”
“Bệ hạ khắc có tính toán, nhưng chắc chắn sẽ không phải là Dương Hoành Tu, ít nhất không phải hiện giờ.” Ngọc Khanh Thư hạ giọng, “Hắn là đại cữu của Thái tử điện hạ, bệ hạ đang thì tráng niên, dù có là nhi tử của mình, nên áp chế thì vẫn phải áp chế.”
Bá Ngôn nửin nửa ngờ rồi lại thở dài một hơi, vẫn cứ buồn bực như cũ. Hắn giận dỗi róượu vào ly.
Ngọc Khanh Thư uống tượng trưng với hắn một ly, vừa giương mắt nhìn đã đụng phải ánh mắt Dương Hoành Tu.
Hai người đều sửng sốt, có chút lúng túng nâng chén từ xa chúc rượu, rượu uống vào đều chẳng thấy vị gì.
Một lát sau, Hoàng đế rời đi sớm, tất cả quan lại đều quỳ xuống tiễn đưa. Hoàng đế không còn ở đây nữa, thanh âm nói chuyện, nâng cốc chúc mừng dần dần to lên.
Ngọc Khanh Thư nói chuyện với Bá Ngôn, tâm tư lại vô thức lơ đãng, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn về phíiểu Tướng quân vừa mới từ biên cương trở về đang ngồi chênh chếch.
Dương Hoành Tu là Trung lang tướng tứ phẩm, phụ thân thuở trước là Phiêu Kỵ tướng quân. Hắn từ bảy tuổi đã theo cha nam chinh bắc chiến, là điển hình cho con nhà võ lớn lên trên lưng ngựa. Ba năm trước, khi Phiêu Kỵ tướng quân qua đời, Dương Hoành Tu dâng thư cho Hoàng đế, sau đó vẫn tiếp tục chờ lệnh ở biên cương, hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của cha. Hoàng đế ân chuẩn, tứ hôn Dư Thái tử với muội muội Dương Hoành Tu. Giờ Dương Hoành Tu trở về, thế cục biên cương ắt đã yên ổn, phong thưởng ba năm trước của Hoàng đế cũng nên ban xuống rồi.
Nhưng Hoàng đế sẽ không phong cho Dương Hoành Tu chức vị Phiêu Kỵ tướng quân.
Trừ những lý do y đã nói với Bá Ngôn, còn có một nguyên nhân nữa y chưa nói— phụ thân của y, cũng tức Tĩnh Quốc Hầu không đồng ý chuyện này.
Tĩnh Quốc Hầu của Ngọc gia là công thần khai quốc, là một trong những thị tộc được Minh đế năm đó nể trọng nhất. Hoàng hậu của Minh đế và Thuận đế đều là nữ nhi Ngọc gia. Trong hoàng triều, Ngọc gia quyền cao chức trọng, đến cả cửu ngũ chí tôn cũng phải nhường nhịn ba phần. Năm Phiêu Kỵ tướng quân bỏ mình, Hoàng đế và lão Hầu gia đã từng cùng thương nghị xem nên cất nhắc ai, nhưng chưừng đi tới thống nhất. Hoàng đế cho rằng người này có thể, lão Hầu gia lại không đồng ý. Lão Hầu gihấy người kiốt, Hoàng đế lại không đồng tình. Hai người trao đổi vài lần, kết quả, song phương đều cho rằng, vị trí Phiêu Kỵ tướng quân này chi bằng để trống. Hoàng đế bất mãn, muốn trái ý lão Hầu gia phong bừa chức vị này cho ai đó nhưng lại lo người đó sợ không dám nhận mà chủ động từ quan, hoặc bị đông đảo quan viên ép từ quan. Hoàng đế vì thế dù không vừa lòng cũng chỉ có thể nín nhịn.
Năm ấy, khi thương nghị việc này, Dương Hoành Tu đã bị Ngọc lão Hầu gia gạt bỏ khỏi nhóm người được đề cử. Muội muội Dương Hoành Tu là Thái tử phi, nếu chức Phiêu Kỵ tướng quân này rơi vào tay hắn, chắc chắn ngoại thích Dương giay cầm binh quyền sẽ lớn mạnh nhanh chóng. Đây không phải là việc Ngọc gia muốn thấy. Ngọc gia sẽ dốc hết sức lực ngăn trở con đường làm quan của Dương Hoành Tu.
Về những phương diện khác, Hoàng đế không muốn thấy công thần trong triều bị chèn ép quá mức, cho nên, coi như bồi thường, những phần thưởng khác tất nhiên sẽ lớn.
Cả vốn lẫn lời, Dương Hoành Tu, ngươi kiếm hời rồi.
Ngọc Khanh Thư một tay chống cằm, xoay xoay chén, ánh mắt nhìn Dương Hoành Tu càng ngày càng càn rỡ.
Giác quan của quan võ luôn rất nhạy cảm, mỗi ánh mắt phóng tới bên người đều như mũi châm đâm vào thịt, dù chẳng đau nhưng khó lòng chịu nổi.
đ
ọc truyện với c/Dương Hoành Tu nhức cả đầu. Hắn ở biên cương đã lâu, quen với việc cầm quân đánh giặc, lại không biết lễ nghi phiền phức chốn quan trường. Trước khi hắn ra khỏi cửa, lão quản gia đã dặn đi dặn lại, mọi chuyện phải nhường nhịn, nghĩ kĩ mới được làm. Hắn tự thấy mình làm theo rất tốt, nhưng cái tên chơi bời tráng táng ngồi đối diện vừa mới chờ Hoàng đế đi đã lộ nguyên hình kia có phải là quá đáng lắm không?
Lại một mũi châm nữa đâm vào người, Dương Hoành Tu không khỏi run lên, xanh mặt, rốt cục nảy sinh cảm giác như khi trên chiến trường – khó lòng nín nhịn.
Nhíu mày nhìn sang, đối phương quả nhiên nhìn hắn chằm chằm.
Người nọ ngả nửa người vào án kỷ, một tay nâng cằm, tay kia đong đưa chén rượu uống từng ngụm từng ngụm, ánh nhìn y có chút mơ hồ, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, cười đến mức người khác rùng mình.
Dương Hoành Tu có phần đứng ngồi không yên.
Nếu như đang ở chiến trường, nếu như người đối diện kia là kẻ thù, hắn đã sớm vác đao cưỡi ngựa xông thẳng vào trại địch, chém một nhát, trước tiên lấy thủ cấp— tướng lĩnh dị tộc gây chuyện ở biên cương luôn mất mạng như vậy. Nếu như đối diện là thuộc hạ lại càng dễ, hắn chỉ cần đập vò rượu, đá lều trướng, bước vào bãi đất trống giữa doanh, luận võ chọn anh hùng.
Nhưng giờ không phải trên chiến trường, kẻ ngồi đối diện không phải địch thủ cũng không phải thuộc hạ, huống hồ đủ loại quan lại ở đây, hắn cũng không thể bước tới đấm đối phương một cú, rống lên ‘Không được nhìn’ các kiểu.
Nghĩ tới đây, Dương Hoành Tu đành nén giận, tay vô thức cầm bầu rượu lên, lại bị một bàn tay khác chặn lại.
“Hoành Tu, trong trường hợp này, tu cả bầu rượu sẽ là thất lễ.”
“Trần đại nhân?” Dương Hoành Tu sửng sốt buông tay, “Ta...”
“Đừng có nóng nảy.”
Binh bộ Thượng thư Trần Thích Linh ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, tự rót cho mình một chén rượu rồi đi về phía Ngọc Khanh Thư.
Ngọc Khanh Thư bưng ly hoàn lễ. Trần Thích Linh nói gì đó với y, hai người một hơi cạn sạch, sau đó, Trần Thích Linh đi về, Ngọc Khanh Thư cũng theo sau.
Dương Hoành Tu bất đắc dĩ đành đứng lên.
“Hoành Tu, nào, giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Lễ bộ Thị lang Ngọc Khanh Thư Ngọc đại nhân. Sau này ngươi đến Bộ binh của nhậm chức, hẳn có cơ hội chủ trì khohi với Ngọc đại nhân.”
Không đợi Dương Hoành Tu trả lời, Ngọc Khanh Thư đã cung cung kính kính giơ chén rượu lên với hắn, “Khanh Thư mười phần mong đợi cơ hội hợp tác cùng Dương Tướng quân.” Dứt lời, y dùng một hơi uống cạn, híp mắt cười nhìn Dương Hoành Tu.
Dương Hoành Tu bất đắc dĩ đành đáp lễ.
Hết một chén rượu, lại nghe Ngọc Khanh Thư nói tiếp, “Trần đại nhân, hạ quan ở lâu trong kinh thành, chưa bao giờ tới biên cương, hiếm có cơ hội thế này, ta muốn tâm sự một hồi cùng Dương huynh, nhưng lại sợ Bá Ngôn một mình buồn chán, ta có thể nhờ Trần đại nhân giúp đỡ không?”
Trần Thích Linh cười nói, “Có cơ hội cùng dự tiệc với Tề Vương thế tử là vinh hạnh của Trần mỗ. Chỉ có điều, vị Hoành Tu tiểu đệ này tại ngoại cầm binh đã lâu, nhiều thứ lễ nghĩa còn chưa chu toàn, Ngọc đại nhân không nên vì thế mà gây khó dễ.”
Ngọc Khanh Thư vội nói, “Nào dám, nào dám.”
Hai người lại hàn huyên một hồi, hàn huyên đến mức Dương Hoành Tu ở bên cạnh cũng cảm thấy sốuột thay, mới chịu đổi chỗ ngồi.
Ngồi xuống cùng một bàn, cái người vừa nãy nhìn chòng chọc càng thêm không kiêng nể, còn cái người bị nhìn chòng chọc lại chính thức cảm nhận được cái gì gọi là ‘như ngồi bàn chông’.
“Hoành Tu.” Ngọc Khanh Thư cười như vừìm được một món đồ chơi mới lạ. Y bắt chước dáng vẻ của Bá Ngôn, kéo kéo y phục của Dương Hoành Tu, “Sau khi hạ triều, ta cứ gọi ngươi như vậy nhé. Tên tự là Tử Hề, ngươi gọi Tử Hề hay Khanh Thư đều được.”
Dương Hoành Tu ngồi ngay ngắn, nhìn bàn tay phía dưới đang túm áo mình, lại nhìn gương mặt tươi cười như gió xuân của người bên cạnh, nhất thời không biết phản ứng thế nào mới tốt.
*Một câu thơ trong bài thơ Thước kiều tiên, tác giả Tần Quán