Chương 1
“Được, em đồng ý với anh nhưng em có một điều kiện.” Bên trái tiệm cà phê, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, người đàn ông tùy ý nghiêng người dựa lưng trên sofa, người con gái cúi đầu tóc mềm mại buông xuống, che lại nửa bên gò má, tay thong thả khuấy ly cà phê trên bàn, nhẹ giọng nói nhỏ. Người đàn ông giống như nghe thấy trò cười lớn, ngũ quan anh tuấn nghiêm túc cũng nhộn nhạo lên, môi mỏng khẽ mở, lời nói tuôn ra vừa cay nghiệt lại vừa vô tình. “Duẫn Vị, em cảm thấy em còn có thể ra điều kiện sao?” Duẫn Vị nghe vậy, ngẩn ra, động tác trong tay cũng dừng lại, đúng vậy, kể từ khi bỏ đi từ bốn năm trước, bản thân sớm đã mất đi tư cách nói điều kiện. Cô lại tiếp tục khuấy ly cà phê trong tay, chỉ là ánh mắt sớm đã càng thêm ảm đạm, đầu rủ xuống càng ngày càng thấp, chỉ có thể nhìn thấy một cái trán cùng sống mũi cao thẳng, tốc độ khuấy cũng chậm lại rất nhiều. Lâm An Bắc chịu không nổi cô bộ dạng như bị ủy khuất to lớn, giống như mình là kẻ tội ác tày trời, bốn năm trước rõ ràng người bỏ đi không phải mình, nhưng hiện tại cô như mới là người bị vứt bỏ. Lâm An Bắc khẽ thở dài một hơi, còn muốn giả vờ không quan tâm nói, "Ngày hôm nay tâm tình tôi tốt, nói một chút coi." Duẫn Vị cảm thấy mình quá đáng, dù sao anh nguyện ý giúp mình chính là đối mình ban ân lớn: "Bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn gì." “Cho em nói liền nói, em không muốn nói tôi càng muốn nghe.” Duẫn Vị để cái thìa trong tay xuống, ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, nếu như chỉ nhìn mỗi thứ một cách đơn thuần đều sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng tổ hợp cùng một chỗ chính là tìm không ra một chút khuyết điểm, khả năng khí chất lạnh nhạt trên người cô khiến cô nổi bật không ít. "Thực sự không có gì, em về trước." Nói xong liền nhấc ba lô bên người đứng lên. Lâm An Bắc vẫn duy trì bộ dạng lúc đầu không nhúc nhích, chỉ là không khí quanh thân càng thấp xuống, nụ cười ít ỏi trên mặt cũng biến mất không thấy. "Duẫn Vị, ra khỏi cánh cửa này, tôi đảm bảo hắn sẽ không chờ mong cái phương hướng phát triển kia của em, không tin em có thể thử xem." Tuy rằng giọng nói của anh không lớn, âm điệu cũng không hề trầm bổng, nhưng lại khiến cho ba lô trên người Duẫn Vị cứng ngắc ở nơi đó, cô không cần thử, cô cũng biết anhnhất định có cái loại năng lực kia. Trong mắt đã có hơi nước tràn ngập, khiến cô đã sớm không thấy rõ người đàn ông trước mắt này vẫn như cũ chói mắt như vậy, cô nhắm hai mắt lại mở ra, trong mắt đã khôi phục một mảng trấn tĩnh. Duẫn Vị đem ba lô khoác trên hai vai ở trên lưng, tay trái theo thói quen sờ vành tai trái mình: “Chính là sau khi kết hôn có thể vẫn ở chỗ cũ được không, em không quen ở nơi khác.” Nói xong cũng không chờ anh trả lời, rời khỏi vị trí, kéo cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Lâm An Bắc đã thấy ngoài cửa sổ xuất hiện người mặc áo T-shirt in hình con trâu, giày vải màu trắng, khoác ba lô màu hồng trên lưng. Đầu cúi thấp xuống, phảng phất như đếm bước chân của mình yên lặng bước đi. Cô vẫn giống như lúc trước, bước đi rất chậm, sau khi người bên cạnh khoắng từng giọt bóng dáng của cô mới biến mất tại góc đường. Lâm An Bắc thu hồi hai mắt đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, đưa tay uống cạn ly cà phê đã sớm nguội lạnh, đứng dậy lại nhìn thấy điện thoại của cô rơi trên ghế sofa. Tập đoàn Trì Vũ tầng 48 phòng làm việc tổng giám đốc, Lâm An Bắc ngồi trên ghế, đối diện cửa sổ mà ngồi, nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, sửng sốt một chút giữa trưa. Anh không biết bức ảnh này là chụp khi nào , nhưng hiển nhiên kỹ thuật chụp của cô không thể nào tốt, ảnh chụp cô nhắm hai mắt lại, giống như là ngủ, đầu của cô nhẹ nhàng dựa trên vai anh, có thể là độ lớn của góc chụp, quang cảnh không rõ ràng, nhưng An Bắc biết là cô. Trợ lý từ cửa vào thì thấy tổng giám đốc duy trì cái tư thế này đã hơn mười phút, vẫn bộ dạng như lúc đầu, tự mình không dám tùy tiện quấy rối anh, một mình thì có cái gì xem được chứ? Hơn nữa vừa nhìn thì biết không phải thứ gì đắt tiền, cho dù bên trong có đóa hoa, đã sớm bị hắn nhìn héo tàn đi. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ: “Tổng giám đốc, phu nhân muốn tối nay ngài trở về ăn cùng.” Lâm An Bắc để điện thoại di động xuống, quay lại nhìn thời gian, thế mà thấm thoắt đã trễ thế này: "Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi." Duẫn Vị trở về lại tìm không được chuyện gì để làm, khí trời lại khá nóng, cho nên cô cũng không muốn ra khỏi cửa, tùy tiện chuẩn bị chút gì ăn liền u ở nhà coi đĩa, nhìn một chút buổi trưa, cô cái gì cũng chưa từng nhìn vào, vậy mà vô tình dựa trên ghế sofa ngủ quên. Lúc bị đánh thức, Duẫn Vị mở hai mắt vẫn còn mê man, ngây người một lúc mới phản ứng được đây là tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ, cô thuận tay tắt TV, chậm rãi đứng lên nhận điện thoại, chắc chắn là cái tên Hàn Tiêu tìm mình đi ra ngoài ăn cái gì, bọn họ là quen biết ở bên Mĩ, Hàn Tiêu về nước thăm người thân cho nên hai người cùng ngồi chuyến bay trở về. Gần hai tháng, luôn bị cậu ta lôi kéo ra ngoài ăn, kỳ quái là tại sao hôm nay cậu ta không gọi di động? “Hôm nay lại tìm được món gì ngon à?” “Em cho là ai?” Thực bất ngờ lại không phải Hàn Tiêu, lấy hiểu biết của Duẫn Vị đối với Lâm An Bắc, cô cũng không dám thành thật trả lời: “À, không có gì, anh tìm em có việc gì sao?” “Mở cửa.” Tiếng nói vừa dứt điện thoại cũng bị cắt. Lẽ nào anh ở bên ngoài? Duẫn Vị sửng sốt nửa ngày mới đem điện thoại để xuống, bán tín bán nghi đi ra ngoài mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Lâm An Bắc quả nhiên mặt rất thối tựa ở cửa, trên trán còn có chút mồ hôi, áo khoác bị anh cầm trong tay, áo sơ-mi trắng cũng bị anh tháo gỡ hai cúc áo, có thể trông thấy lồng ngực kiên cố của anh. Duẫn Vị đỏ mặt quay đi, né ra nửa người cho anh đi vào. Nhà Duẫn Vị ở tầng 5, bởi vì là kiểu nhà chung cư cũ nên không lắp đặt thang máy. Lâm An Bắc chưa một lần lên đây, mỗi lần đều là cô đi ra ngoài, ngày hôm nay vậy mà vị đại thiếu gia này lần đầu tiên tự mình leo lên đây. Lâm An Bắc vừa vào cửa liền đem áo khoác ném xuống, vừa đi vừa kéo caravat trên cổ, cầm lấy chén nước trên bàn trà một hơi uống hết sạch nước bên trong. Duẫn Vị giúp anh nhặt áo khoác lên sửa sang treo ở giá áo bên cạnh, cũng không biết đây là di truyền thói quen xấu của ai, mỗi lần y phục đều ném loạn lên, nơi này không thể như biệt thự của anh, mặt đất đều không nhiễm một hạt bụi, còn phủ kín thảm lông dê nhập khẩu. Khí trời tháng tám, ở trong nhà mới tạm được, cho dù đã là chạng vạng , vừa đi khỏi cửa là giống như bị lửa đốt, áo sơ-mi của Lâm An Bắc đã bị mồ hôi đánh ướt đẫm, hơn mười tầng phòng ở, vậy mà không có một chiếc thang máy nào, anh không nghĩ tới một nơi như vậy còn không bị phá đi. “Điện thoại di động của em.” Nhìn Lâm An Bắc đưa điện thoại di động qua, Duẫn Vị mới phát hiện điện thoại của mình vậy mà lại bị rớt, xem ra thói xấu vứt đồ bừa bãi của cô càng ngày càng nghiêm trọng, xấu hổ nhận lấy. “Cảm ơn anh cố ý giúp em đem qua đây.” Lâm An Bắc ngồi trên sofa, tiện tay mở TV, bên trong phát ra bộ phim thần tượng, không nghĩ tới cô hai mươi mấy tuổi rồi vậy mà vẫn còn ấu trĩ như thế, anh trực tiếp ngắt rồi chuyển tới kênh tài chính và kinh tế. "Tôi đói bụng, mau làm cơm đi." Duẫn Vị sửng sốt, anh lại còn muốn ở chỗ này ăn? Nửa ngày người bên cạnh vẫn không thấy động, Lâm An Bắc quay đầu nhìn người nào đó giật mình: "Làm sao vậy, không bằng lòng?" Duẫn Vị phản ứng trở lại, thì ra anh thật muốn ở chỗ này ăn, không phải nói đùa cũng không phải ảo giác: "À, không có, em lập tức đi làm." Nhưng là hai phút sau, cô từ phòng bếp đi ra, xấu hổ mở miệng: "Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, em mời khách?" Lâm An Bắc đem tầm mắt từ trên TV thu hồi tới, nghi hoặc nhìn cô: "Không phải lâu ngày ở Mĩ trở nên ngu ngốc, không còn nhớ làm đồ ăn Trung Quốc?" Duẫn Vị cuống cuồng lắc đầu phủ nhận, tài nấu nướng của mình tuy nói bình thường nhưng các món ăn gia đình cơ bản vẫn có thể ứng phó được nhưng là không bột đố gột nên hồ: “Đều không phải, trong nhà không còn thức ăn.” Thực đúng lúc, mình vừa đến liền không có đồ ăn, tốt nhất là cô không phải cố ý: “Còn có cái gì, tùy tiện chuẩn bị chút đi." "Mì ăn liền, anh ăn không?" Lâm An Bắc chán nản, nếu mình không đến chắc cô cũng không ăn cơm, có lẽ lại ăn mấy cái đồ ăn có hại kia? Bất đắc dĩ cầm lấy chìa khóa trên bàn: “Đi thôi, tôi cùng em đi mua.” Lâm An Bắc đẩy xe đẩy đi ở bên cạnh, Duẫn Vị vừa đi vừa chọn thỉnh thoảng cầm lên hỏi anh một chút, bóng lưng bình thản như vậy, khiến cho bọn họ thoạt nhìn giống như đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào. "Cái này thế nào?" "Ừ " Duẫn Vị đem đồ đặt trong xe đẩy, lại cầm lấy một túi rau cần hỏi anh: "Còn cái này?" "Không tốt." "Nhưng là rau cần rất có dinh dưỡng a." Lâm An Bắc nhíu mày, mặt đầy chán ghét: "Tôi không ăn rau cần." "À." Duẫn Vị để rau cần trong tay xuống, mặt đầy hiểu rõ, lại là một đứa trẻ được nuông chiều. Bởi vì là siêu thị mua sắm đông đúc, Duẫn Vị luôn bị dồn tới dồn lui, Lâm An Bắc nhìn không được, kéo phắt cô tới bên cạnh mình, một tay đẩy xe, môt tay dắt cô. Mới đầu Duẫn Vị cũng nỗ lực phản kháng, lại bị Lâm An Bắc càng thêm cầm tù, còn bị anh liếc mắt trừng một cái, ý là cô còn thử động nữa xem. Duẫn Vị bị áp bức dưới uy quyền của anh, không dám làm lần nữa. Cứ như vậy Duẫn Vị bị anh nắm, thẳng tới bãi đỗ xe anh mới buông cô ra. Bọn họ đã thật lâu không có tay trong tay đi dạo phố như vậy, cảm giác như thế thật tốt. Ngồi lên xe, Duẫn Vị vẫn duy trì nụ cười trên khóe môi, cho đến khi nghe được lời nói của Lâm An Bắc, vẻ tươi cười của cô mới biến mất. Lâm An Bắc không có khởi động xe, suy tư một lúc lâu mới mở miệng: “Buổi sáng ngày mai chúng ta đi làm giấy chứng nhận, xong rồi dọn dẹp đồ đạc mang qua.” Duẫn Vị tuy đã đoán được anh sẽ không đáp ứng, dù sao phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Trì Vũ ở cái loại nơi đó quả thực sẽ làm anh thật mất mặt, nhưng là tận tai nghe được lời nói hời hợt của anh như vậy, một chút thương lương nơi sống cũng không có, nội tâm vẫn là mất mác, thì ra cô sớm đã không còn là Duẫn Vị mà anh yêu chiều kia. Thật lâu, Duẫn Vị mới chậm rãi mở miệng: "Không thể ở bên này sao?" Lâm An Bắc quay đầu nhìn cô: "Lẽ nào em muốn tôi mỗi ngày bò năm tầng trở lại?" "Anh có thể không cần qua đây mà." Duẫn Vị là thật không muốn dọn qua đó, cô không có thói quen ở biệt thự kia của anh. Lâm An Bắc dừng một chút, không biết là vì bị tức hay vì làm sao: “Thế nào, còn chưa bước vào cục dân chính thì lại muốn thay đổi kế hoạch lần nữa, ai cho em bản lĩnh như vậy?” Anh châm chọc nói. Nói dối như vậy thực sự là ngu xuẩn chết, Duẫn Vị theo thói quen sờ vành tai trái mình, đây là động tác quen thuộc mỗi khi cô khẩn trương, nhưng vừa nâng tay lên đã bị Lâm An Bắc cầm. “Duẫn Vị, em hẳn là biết, kể từ ngày hôm nay lúc bắt đầu đi vào quán kia, em đã không còn đường đổi ý.” Trong bãi đỗ xe mờ mịt, tuy trong xe điều hòa vẫn mở, tình cảnh còn chưa đến mức lạnh lẽo, Duẫn Vị đột nhiên cảm giác ớn lạnh vô cùng, từ lòng bàn chân lạnh thẳng tuốt đến trong lòng. Duẫn Vị rút về bàn tay bị anh nắm, mắt nhìn thẳng phía trước: “Không cần nói cho người nhà của anh sao?” Lâm An Bắc khởi động xe, không thèm để ý trả lời: "Bọn họ không cần biết." Phải? Bọn họ không cần biết? Duẫn Vị không có hỏi lại.