Chương 1 | Ngựa gỗ giả

Ý đồ đen tối | Vân Quá Thị Phi | Thiên

Đạo Hương Thôn – Tân Thủ Thôn

1| Ngựa gỗ giả

Thường Tiếu cầm cặp văn kiện vào công ty, ngồi ở vị trí của mình mở máy tính. Mấy đồng sự nữ thấy anh đều đến chào hỏi. Thường Tiếu giật đầu cười cười, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện trên má như đang thẹn thùng, rất đáng yêu. Nhìn qua là biết anh thuộc típ biết nghe lời, loại hình dễ gây thiện cảm với các ông các bà các cô các chú.

“Tiểu Thường cậu đến rồi à? Phần văn kiện hôm qua chị gửi vào mail cậu cần dịch đấy, đã xem qua chưa?”

Thường Tiếu cầm tập văn kiện giơ lên cười cười, vẫy vẫy tay, ý bảo xong rồi, sau đó đứng dậy đưa tới cho chị. Chị Lý giám đốc bộ phận là một phụ nữ trẻ tuổi, chưa tới 30 nhưng lại giỏi giang vô cùng, năng lực rất cao, đương nhiên cũng rất chiếu cố cậu.

“Nhanh thế đã xong rồi à! Chị còn tính bảo cậu hôm nay hãy làm rồi nói chị cậu mang tới.”

Thường Tiếu lắc đầu, sau đó về vị trí tiếp tục bận rộn với công việc. Anh làm ở chỗ này đã sắp ba năm rồi, mới đầu do chị hai ép tới. Thời gian đầu, một người câm như anh lại không bằng không cấp, chạy vào làm trong một công ty lớn khó tránh có chút bỡ ngỡ, gì cũng không biết, đôi lúc thấy như dựa vào quan hệ tới ăn không ngồi rồi.

Nhưng ba năm qua so với tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều. Anh chỉ chịu trách nhiệm dịch một ít văn kiện, có chị làm ô dù, bình thường ít lên công ty, nhận văn kiện về dịch, dịch xong gửi lên là được. Đồng sự đa số đều là nữ, có lẽ cũng lấy làm tiếc khi anh không thể nói chuyện nên rất chiếu cố anh, không có gì không thoải mái.

Song, tuy anh không cần đi làm đúng giờ nhưng mấy tháng này Thường Tiếu vẫn cố mỗi ngày chạy tới công ty. Nguyên nhân đương nhiên không phải do anh siêng năng hay muốn mình tốt hơn, mà chỉ vì mỗi buổi sáng đều có thể nhìn thấy một người.

“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, chị cậu đến rồi kìa.” Chị Lý vỗ vỗ bả vai cậu.

Chưa kịp ngẩng đầu đã nghe một chuỗi âm thanh giày cao gót tiếp xúc gấp gáp với nền nhà, một bóng đen đè xuống trước mặt, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

Thường Tiếu cười khoe hai lúm đồng tiền, cười cực kỳ đáng yêu, cực kỳ ngoan hiền, “xoẹt xoẹt xoẹt” cầm bút viết một đống, sau đó nâng đầu nhìn chị mình.

“Đừng làm bộ đáng yêu với chị, không phải đã nói rồi sao, trời mưa đợi chị lấy xe đưa em tới, có phải trái đường đâu…” Thường Thu vừa mở miệng là blablabla liên tục.

Thường Tiếu đưa tay ngoáy lỗ tai, lấy ly trên bàn nhét cho chị, ý bảo chị nói nhiều rồi, uống miếng nước thấm giọng đi. Anh khùng mới thích trời mưa chen chúc đợi bus để ướt cả mảng quần, nhưng chị anh là tổng giám đốc, dù có đi làm trễ cũng không ai dám chấm công, đương nhiên đến muộn hơn anh rất nhiều, chờ chị chở tới rau cải gì đều đã héo hết. Tuy anh cũng không sợ đến muộn… thế nhưng, lén liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng ở đối diện, anh sợ tới chậm thì cả ngày nay sẽ không được thấy người ta.

Thường Thu trở mình khinh bỉ, muốn mắng người nhưng không chỗ trút, tên nhóc trước mặt khép nép cúi đầu, ra vẻ cực tội nghiệp, khiến một bụng tức giận của chị chỉ có thể nuốt trở lại. Xoay người thấy cửa văn phòng phó tổng giám đốc còn đóng, “Chị Lý, phó tổng sao còn chưa tới, mấy giờ rồi. Ông Phùng mới một tuần không đến thằng nhóc này đã muốn leo lên nóc nhà ngồi, gọi điện bảo nó tới.”

“Đàn chị à, mới sáng sớm ăn phải thuốc nổ sao.”

Chị Lý chưa kịp nói đã có một âm thanh uể oải xen vào. Ngực Thường Tiếu khẽ đập, cậu trai mặc âu phục giầy da từ cửa đi vào, thoạt nhìn rất trưởng thành, thực chất chỉ mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chưa được mấy tháng.

Thường Tiếu biết cậu ấy là Phùng Quý Hiên, thiếu gia nhỏ nhất trong nhà họ Phùng, biết cậu ấy nhỏ hơn mình hai tuổi, biết tính cách người kia cực kỳ tồi tệ, một tên phá của chính cống. Anh còn biết mình rất thích người ta…

Nói thật ra, Phùng Quý Hiên và anh có thể coi là một đôi ngựa gỗ, chẳng qua là ngựa giả thôi… Thường Tiếu thường nghĩ, mình mỗi ngày chạy đến công ty chỉ vì liếc nhìn cậu ấy một lần vào buổi sáng, nhưng có lẽ người ta căn bản không chú ý tới mình, cả tên mình là gì chắc cũng đã quên rồi, hoặc không còn nhận ra anh.

Từ khi còn rất nhỏ hai người đã chơi với nhau. Lại nói không tính là chơi, vì Thường Tiếu luôn bị cậu ăn hiếp, nhưng nếu có người khác muốn chung vui ăn hiếp anh, người kia sẽ không chịu, xù lông lên như gà mẹ bảo vệ con. Sau đó lên tiểu học, hai người vẫn cùng một trường, có điều Thường Tiếu lớn hơn cậu hai tuổi, vậy nên khác khối. Đợi lớn thêm một chút, vẫn cùng cấp hai, có khác thì chính là không còn thân nhau nữa. Cấp ba rồi đại học, chờ lúc người kia tốt nghiệp, bị trong nhà sắp đặt trói đến công ty, Thường Tiếu thì không tốt nghiệp, nhưng đã làm việc ở đây được ba năm.

“Cậu ngày càng muộn, nghe nói sáng đến công ty chỉ đóng cửa ngủ, hết giờ làm việc thức dậy đi lêu lổng ha.” Thường Thu khoanh tay nhìn Phùng Quý Hiên, chuyển cơn tức qua người cậu.

Thường Tiếu thầm le lưỡi, đưa tay kéo kéo áo chị mình.

“Được lắm, phần văn kiện này giao cho cậu, đỡ cho phó tổng không biết làm gì cả ngày.” Thường Thu nói xong ném văn kiện tối qua Thường Tiếu đã dịch cho Phùng Quý hiên, sau đó vung tay rời đi.

Phùng Quý Hiên cầm văn kiện quạt gió, cũng không nói gì, tai trái qua tai phải xoay người về phòng làm việc của mình. Dù sao chỉ là phó tổng giám đốc trên danh nghĩa, đến văn phòng ngồi cho có, không cần phụ trách việc gì, thật không hiểu nổi ông già nhà mình tại sao cứ bắt cậu mỗi 9 giờ sáng phải đến, khiến cậu ngày nào cũng phải dậy sớm.

Thường Tiếu nhìn văn kiện mình dịch bị Phùng Quý Hiên cầm đi, ngực khẽ đánh trống, không hiểu sao lại thấy hồi hộp. Chợt nhớ tới tối qua buồn ngủ quá, mấy đoạn cuối toàn dịch đại, lòng thịch một tiếng, vội vàng ngồi xuống làm lại một phần.

Ngẩng đầu lần nữa đã tới giờ cơm trưa, trong văn phòng vắng đi rất nhiều người.

“Tiểu Thường nên đi ăn đi, không lát nữa chị cậu lại nổi đóa.” Chị Lý trêu chọc vỗ vai anh.

Thường Tiếu gật đầu, giơ lên văn kiện vừa in ra, gõ nhanh vào một file trong máy mấy chữ: Văn kiện hồi sáng phó tổng lấy đi có chút vấn đề, chị Lý có thể giúp em đưa cái này cho phó tổng không? Em vừa làm lại.

Chị Lý nhìn rồi mỉm cười, “Phó tổng có xem hay không còn không biết, chị thấy tám phần chị Thu chỉ nói miệng thôi, không cần đưa đâu.”

Thường Tiếu chán nản, nhưng nói cũng đúng, Phùng Quý Hiên quả thật chỉ là phó tổng trên danh nghĩa, không cần phụ trách gì, cậu ấy sẽ chẳng rảnh đi xem phần văn kiện này.

“À… Phó tổng hình như đã đi ăn, nếu không cậu cứ bỏ lên bàn cậu ta.” Chị Lý thấy anh nhíu mày, cũng biết anh làm lại mất cả buổi sáng.

Vâng, cám ơn chị.

Thường Tiếu nghe xong cầm văn kiện vui vẻ chạy đi, gõ cửa, quả nhiên không ai trả lời. Mở cửa vào, văn phòng rất lớn, là dạng phòng tách biệt, bên trong còn có một phòng nghỉ nhỏ.

Tập văn kiện buổi sáng Phùng Quý Hiên lấy đang để trên bàn, Thường Tiếu bước qua nhìn liền dở khóc dở cười. Người kia dùng văn kiện của cậu làm đồ lót chuột…

Bất đắc dĩ kéo văn kiện dưới chuột ra thay cái mới vào. Màn hình máy tính không tắt, không cẩn thận sáng lên, bất ngờ hiện ra một giao diện trò chơi.

Thường Tiếu tò mò nhìn, anh không chơi game online nên không rành lắm. Trên màn hình có một nhân vật, tìm nửa ngày mới thấy cái tên, Quý Hiên.

——————————————————————–

Đang hăng máu chơi Kiếm Tam nên gõ luôn bộ này, lại phải xin lỗi bạn nào đang đợi Phong Hành và Tiểu đội rồi =))

.

Chương 2