Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Trịnh không nghĩ rằng vừa rồi mình chỉ là nằm mơ, hẳn là thực sự xuyên vào sách rồi, vì để tránh cho lần sau mình tỉnh lại xương cốt toàn thân vỡ vụn nằm trên giường, cậu quyết định cho Hoàng Phủ Hoa Tàng thêm chút bàn tay vàng.

Tiểu Trịnh năm nay mới tốt nghiệp, vào làm trong một công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản, đảm nhiệm chức vụ trợ lí của quản lí chi nhánh, chức vụ này lương tới tận bốn nghìn, nhưng có hơn trăm người cạnh tranh, Tiểu Trịnh vì bốn nghìn tiền lương này mà thiên tân vạn khổ đánh bại những người cạnh tranh còn lại, trở thành một nhân viên của công ty bất động sản nổi tiếng trong nước.

Sau khi vào công ty cậu cũng không bởi vậy mà từng bước thăng cấp trở thành kẻ chiến thắng nhân sinh, trái lại bởi mỗi ngày đều tăng ca đến nỗi mệt suýt chút nữa thổ huyết, sau khi tỉnh tỉnh mê mê dần làm quen, Tiểu Trịnh lại trở thành đồng nghiệp có nhân duyên tốt nhất trong ngành.

Nguyên nhân cũng không có gì, Tiểu Trịnh lúc cười miệng há rộng, người khác nhìn thấy khuôn mặt trẻ con kia của cậu, vốn tâm tình hỏng bét cũng cảm thấy tốt hơn vài phần, thêm vào đó cậu làm người hào phóng, lúc nên mời khách thì nhất định sẽ mời, chưa bao giờ ra oai, phục vụ tận tình, ngay cả sếp mãn kinh sớm cũng trực tiếp hòa khí với cậu hơn mấy phần so với người khác.

Lương cộng thêm tiền thưởng của Tiểu Trịnh một tháng cũng mới hơn năm ngàn, một người mới ra xã hội như cậu, theo lý thuyết không mua nổi loại xe xịn như vậy, lúc bình thường mọi người thay phiên mời khách, cũng không cần sảng khoái như vậy, thế nên mọi người đều thấy gia cảnh cậu rất khá, ít nhất là cũng phải từ khá giả trở lên.

Nhưng thực ra họ cũng không biết, Tiểu Trịnh thực ra còn có một nghề nghiệp khác, đó chính là viết tiểu thuyết.

Cậu từ đại học đã bắt đầu viết văn, viết chính là loại sảng văn thăng cấp, bởi vì thể loại đúng là loại thể loại đang lưu hành nên đã có chút danh tiếng trong giới võng văn, trước khi tốt nghiệp đã có một tác phẩm hoàn bán bản quyền cho game và hoạt hình, trong tay cũng khá rộng rãi.

Những hôm phải tăng ca, Tiểu Trịnh liền gõ chữ trong công ty, những hôm tan làm như thường lệ, thì cậu lại gõ chữ ở nhà, ngoại trừ có sự thay đổi địa điểm ra thì cũng không khác gì nhau.

Gần đây cậu đang viết một bộ tiểu thuyết huyền huyễn thăng cấp, kể về một tiểu tử vô danh đánh bậy đánh bạ mà vào trong một môn phái nhỏ rách nát, làm thế nào để từng bước thăng cấp môn hộ, môn phái quang đại, cuối cùng thành chí tôn trong thiên hạ, phá nát không gian, tìm tới một cảnh giới cao hơn, đã viết tới được một triệu chữ, có điều một triệu chữ đối với tiểu thuyết thăng cấp mà nói, chỉ mới vừa bắt đầu, Tiểu Trịnh một ngày gõ sáu nghìn chữ, thỉnh thoảng cũng gõ tới mười nghìn, mỗi ngày đều có rất nhiều người bình luận hóng truyện.

Có những lúc Tiểu Trịnh tâm huyết dâng trào, muốn thử chút xem truyện này có bao nhiêu độc giả trung thành, vì thế đùa cợt viết rằng nếu như chương mới có người bình luận hay, cậu liền thêm ngay một chương mười nghìn chữ, kết quả sau đó có thổ hào không nói hai lời trực tiếp đập một vạn nhân dân tệ khen thưởng, để cậu thêm chương mới, còn nói sau này muốn thêm nữa thì sẽ đập thêm tiền.

Áp lực của Tiểu Trịnh như núi đè, từ đây không còn dám lấy đá đập chân mình nữa.

Sảng văn cũng không dễ viết, bây giờ truyện thăng cấp ở đâu cũng có, Tiểu Trịnh tuy rằng có thể thể hiện tài năng hoàn toàn là do vai phụ cậu đắp nặn rất sinh động, không giống với pháo hôi năng lực kém cỏi, tính cách khác biệt, không ngu ngốc, vai phụ có thông minh cũng rất tình nghĩa, vai chính khi đánh nhau mới có cảm giác thành tựu, độc giả đọc mới càng khoái.

Mấy ngày nay vừa vặn viết tới chi tiết vai chính Kỳ Chân tham gia đại hội giám cảnh, đây là thịnh điển tỷ thí lớn nhất trong thiên cảnh của hắn. Tiểu Trịnh thiết trí thế giới dưới ngòi bút cửu trùng thiên, thiên cảnh là Nhân cảnh, cũng chính là tầng thứ nhất, thế nên giám cảnh đại hội là mười cao thủ đứng đầu, có thể lên tới tầng thứ hai, được Thiên cảnh cho phép, mới có thể vào Thiên cảnh tiếp tục tu luyện.

Phàm là nhân vật chính của sảng văn, khó tránh khỏi sẽ đều có một đống lớn chướng ngại vật, không biết tự lượng sức mình ngăn cản đường thông thiên của hắn, Kỳ Chân cũng không ngoại lệ, hắn có rất nhiều kẻ địch, mà Tiểu Trịnh an bài kẻ địch lớn nhất ở đại hội giám cảnh của hắn, chính là một nhân vật con cháu thế gia tên Hoàng Phủ Hoa Tàng.

Làm một “chướng ngại vật”, Hoàng Phủ Hoa Tàng có chút khác biệt, y không phải là con cháu thế gia loại từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, thiên tư thông minh, mà là một đứa con rơi, Hoàng Phủ Hoa Tàng trải qua cực khổ, vô cùng vất vả tới bây giờ mới có chút thành tựu, kết quả lại bị nam chính cướp mất một pháp khí cực kỳ quan trọng, thế nên y vô cùng thống hận nam chính, trăm phương nghìn kế muốn ngáng chân nam chính Kỳ Chân. Ngay cả nữ nhân mà Kỳ Chân thích, trước khi chưa biết bộ mặt thật của Hoàng Phủ Hoa Tàng cũng là yêu y chứ không phải là nam chính Kỳ Chân.

Hoàng Phủ Hoa Tàng rất thông minh, y từng bị Kỳ Chân đập, cũng đã từng đập Kỳ Chân, giai đoạn đầu tiên của Kỳ Chân chiếm độ dài rất quan trọng trong thể loại tu chân, Tiểu Trịnh cuối cùng đặt ra y bị người mình giết chết chứ không chết trong tay nam chính.

Có điều trước mắt, Hoàng Phủ Hoa Tàng vẫn phải sống thật tốt, đồng thời lập tức sắp trở thành cao thủ đứng đầu trong mười người ở đại hội giám cảnh, kém chút nữa làm Kỳ Chân không vào được tầng một.

Nhân vật này trước mắt cũng là nhân vật có nhân khí cao nhất, độc giả thích y cùng với độc giả ghét y đều chiếm một nửa, nửa trước chủ yếu là độc giả nữ, nửa sau chủ yếu là độc giả nam.

Nói tóm lại, sở dĩ giới thiệu Hoàng Phủ Hoa Tàng cặn kẽ như vậy, không phải là bởi độc giả nữ thích y, cũng không phải là Tiểu Trịnh rất thích y, mà bởi Tiểu Trịnh chợt phát hiện mình ngủ dậy đã biến thành Hoàng Phủ Hoa Tàng.

Nhân vật này từ nhỏ kinh mạch bị hao tổn, bởi cả ngày phải lo hết lòng tính kế người khác, cơ thể cũng không được tốt lắm, trước đó để lấy lòng độc giả nữ, Tiểu Trịnh còn cho Hoàng Phủ Hoa Tàng bị thêm chứng quáng gà, kết quả khi cậu biết mình xuyên vào sách lại xuyên trúng vào nhân vật phản diện đoản mệnh này chỉ hận không thể cho mình một bạt tai thật mạnh.

Dựa theo nội dung vở kịch sắp diễn ra, Hoàng Phủ Hoa Tàng chuẩn bị mượn dao giết người trong đại hội giám cảnh, giật dây một người có quan hệ với nam chính để ám hại hắn, sau đó sẽ đứng ra đảm nhiệm vai lật mặt, ngồi làm ngư ông đắc lợi, chiếm pháp khí của cả hai người làm của riêng, kết quả lại bị nam chính phát hiện, trong một buổi tối mây đen gió lớn, hai người giao thủ đại chiến ba trăm hiệp, kết cục Hoàng Phủ Hoa Tàng bị trọng thương.

Lúc Tiểu Trịnh xuyên qua trở thành Hoàng Phủ Hoa Tàng, kẻ này đã bắt đầu mượn dao giết người, nội dung vở kịch bắt đầu diễn ra theo đúng quỹ đạo, muốn dừng cũng không dừng được, cậu cũng không muốn mình bị Kỳ Chân đánh cho trọng thương, quyết định trên đường rời khỏi đại cảnh giám cảnh sẽ lặng lẽ trốn đi, ai ngờ người tính không bằng trời tính, Tiểu Trịnh vừa mới chuẩn bị rời khỏi, lại gặp phải Kỳ Chân, đối phương mời cậu tới một trúc lâu bên ngoài một lát, nói có chuyện muốn nói với cậu.

“Là liên quan tới Triệu Thành Hề.” Kỳ Chân nói.

Tiểu Trịnh hiểu rõ, Triệu Thành Hề chính là nữ tu mà Kỳ Chân thích, nhưng đối phương trước mắt lại thích Hoàng Phủ Hoa Tàng.

Trước mắt Kỳ Chân và Hoàng Phủ Hoa Tàng vẫn có quan hệ là hai bên cạnh tranh lành mạnh, Kỳ Chân thậm chí còn có phần đố kị với Hoàng Phủ Hoa Tàng bởi đối phương chiếm được sự ái mộ từ nữ thần của hắn.

Mà tình tiết phát triển có chút vua hố.

Hai người vừa mới ra khỏi trúc lâu, Kỳ Chân bị ám hại, đối phương vừa ra tay với Kỳ Chân, vừa nói với Tiểu Trịnh: “Hoàng Phủ, đánh trả không nổi!”

Kỳ Chân: “…”

Tiểu Trịnh: “…”

Người ám hại Kỳ Chân này chính là “dao” mà Hoàng Phủ Hoa Tàng muốn mượn để giết người, mà Tiểu Trịnh lại không ngờ rằng đối phương lại ra trận vào lúc này.

Có nên trở mặt hay không đây, làm thế nào mới tốt?

Tiểu Trịnh nghĩ 3 giây, quyết định cùng gia nhập.

Bây giờ có chạy, Kỳ Chân chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Vẫn là quần ẩu sảng khoái hơn.

Nhưng cậu lại không ngờ rằng tu vi của Kỳ Chân lại tăng nhanh như gió chỉ trong một khoảng thời gian, không chỉ đánh ngã pháo hôi, mà thế lực còn ngang bằng với Hoàng Phủ Hoa Tàng, Tiểu Trịnh không để ý tới, ngực đau đớn, người đã bị đánh bay, ngã vào bụi cỏ, phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.

Tới lúc mở mắt ra, Tiểu Trịnh phát hiện mình đang nằm úp sấp trên bàn làm việc, thủ trưởng trung niên hói còn đang đứng bên cạnh mình.

“Hết giờ nghỉ trưa rồi, mau dậy làm việc đi, buổi chiều sếp lớn muốn đi thị sát.”

Tiểu Trịnh ồ một tiếng, lau chút nước miếng, công việc của cậu thực ra đã làm xong từ hôm qua, hôm nay không có việc gì làm, ban ngày đều lên mạng lung tung.

Trái phải không người, Tiểu Trịnh mở phần truyện còn đang viết dở của mình ra, màn hình hiện lên chương mới nhất vừa vặn chính là một khắc Hoàng Phủ Hoa Tàng bị Kỳ Chân đánh bay kia.

Tiểu Trịnh không nghĩ rằng vừa rồi mình chỉ là nằm mơ, hẳn là thực sự xuyên vào sách rồi, vì để tránh cho lần sau mình tỉnh lại xương cốt toàn thân vỡ vụn nằm trên giường, cậu quyết định cho Hoàng Phủ Hoa Tàng thêm chút bàn tay vàng.

Ừm, nơi cửu thiên có một đạo sấm sét bay tới, bổ vào trước mặt Kỳ Chân, Hoàng Phủ Hoa Tàng liền nhân cơ hội chạy trốn.

Sau đó chứng quáng gà của Hoàng Phủ Hoa Tàng cũng bởi đạo sấm sét này mà bỗng nhiên không uống thuốc cũng khỏi bệnh.

Lại sau đó, Hoàng Phủ Hoa Tàng đang chạy trốn tình cờ gặp phải Triệu Thành Hề, được mỹ nữ dốc lòng chăm sóc, cho Kỳ Chân tức chết a ha ha.

Có nên để Hoàng Phủ Hoa Tàng song tu với Triệu Thành Hề, thuận tiện tăng cường công lực một chút không nhỉ?