--1-- Chương 1

Tại một căn hộ cao cấp thuộc khu Gangnam thành phố Seoul, Kwon Ji Yong mặc một bộ quần áo màu đen nghiêm mặt xuất hiện ở bãi đậu xe dưới lòng đất, đỗ xe sau đó hắn lại nhìn xung quanh xác định không có ai theo dõi hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm đi vào thang máy tới căn hộ mới chuyển đến.

Lần chuyển nhà này hắn không nói cho bất cứ ai biết, cuối cùng hắn cũng không phải lo lắng về việc có phóng viên theo hắn đến nơi này. Một ngày công tác thật mệt mỏi, Kwon Ji Yong mở cửa thì thấy đồ dùng trong nhà được bày biện một cách ngăn nắp tinh xảo, phòng ốc rộng rãi sáng sủa có thể cảm giác được mười phần hiện đại. Không uổng 30 tỷ won hắn dùng để mua căn hộ này, sau khi đánh giá một vòng căn nhà hắn cảm thấy vô cùng hài lòng, cả người liền ngã lên trên chiếc ghế salon bằng da thật, mí mắt lại không nhịn được mà bắt đầu đánh nhau.

Đang ngủ gật đột nhiên tỉnh lại, Kwon Ji Yong không thể không ép mình đi tắm một cái, một thân quần áo lót dính dính nhớp nhớp, hắn không thể ngủ được với tình trạng như thế này.

Nước nóng chảy xuống, chảy từ cổ xuống bên dưới, chảy qua lồng ngực, lướt qua cơ bụng, Kwon Ji Yong nhắm mắt lại cảm giác cực kỳ thoải mái tựa như tất cả mệt mỏi trong ngày đều tan biến.

--- ----

“Aizzz, tên tiểu tử thối nhà ngươi nhặt lên cho chị!” Song Hee Eun ngồi xếp bằng trên sàn nhà, một cánh tay đang giơ lên chỉ vào đứa em trai đang trong thời kỳ phản nghịch, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.

Song Seung Yeom liếc mắt nhìn cô một cái, cực kỳ không tình nguyện nhặt mấy cái khoai tây chiên mình vừa làm rơi trên mặt đất lên.

Trên TV đang chiếu bộ phim Hàn đang rất hot gần đây, người đóng vai nam chính là nam thần của cô Lee Jong Suk.

“Thật là đẹp trai nha!”Song Hee Eun nhìn bằng ánh mắt ngây dại, tay cầm khoai tây chiên đặt bên miệng chậm chạp không chịu ăn hết.

“Chị nên ra ngoài tìm bạn trai đi, cả ngày cứ nhìn cái dạng như thế này thật là không có dinh dưỡng.” Song Seung Yeom đem một miếng khoai tây chiên để vào miệng cắn một cái.

“Cái gì gọi là không có dinh dưỡng, không có dinh dưỡng này!”

“A, a, cứu mạng!” Kết quả Song Seung Yeom bị chị gái của hắn tiện tay cầm tờ báo hung ác đánh.

“Hai người các con đừng có ồn ào nữa, mau tới ăn tối đi!” Lee Hye In bưng một bát canh từ trong bếp ra đặt lên bàn cơm, quay về phía phòng khách gọi hai đứa con đang ầm ĩ.

Được cứu sống Song Seung Yeom thừa cơ nói thêm một câu: “Đồ cọp cái.” Sau đó lập tức che miệng ra vẻ như là câu vừa xong không phải là hắn nói.

Song Hee Eun đứng dậy tắt TV, quay người lại thấy Song Seung Yeom còn đang chơi trò chơi một cách chăm chú, cô liền lấy laptop của hắn phát giận đưa tay lên véo lỗ tai của hắn: “Mẹ gọi đi ăn cơm không nghe thấy sao hả?”

“Đau, đau, ai nha em đã biết!”

Song Seung Yeom bị dạy dỗ một phen liền nhu thuận như một con cừu nhỏ, mặt mày xám xịt đi theo sau Song Hee Eun.

“Oa, canh thơm quá!” Song Hee Eun tiến lên phía trước dùng cái mũi ngửi một lượt, nói: “Mẹ, tay nghề của mẹ vẫn tốt như vậy.”

“Con nói thật nhiều.” Lee Hye In cưng chiều dí cái mũi của Song Hee Eun.

“Seung Yeom, uống canh xương hầm nhiều một chút bây giờ con đang trong tuổi lớn.” Lee Hye In bận bịu múc một bát canh đặt trước mặt của hắn.

Song Seung Yeom đang vùi đầu ăn cơm, không kiên nhẫn trả lời lại một câu: “Ai nha, đa biết!”

Song Hee Eun nghe thấy liền lấy đũa đập vào đầu hắn quát: “Sao lại nói chuyện với mẹ như thế!”

“Hee Eun à con bắt nạt em trai làm gì nha...”

“Tiểu tử này rất thích ăn đòn!”

“Mẹ, người quản chặt chị một chút chứ bộ dạng như thế này sau này ai dám lấy chị ấy chứ.” Song Seung Yeom vừa nói xong câu đó liền nhận được ánh mắt sắc bén từ chị hắn, nếu dùng ánh mắt có thể giết người thì hắn đã sớm chết cả trăm lần rồi.

“Vậy trước khi lấy chồng chị sẽ tra tấn em đến khi nào đủ thì thôi, còn nếu như không ai thèm thấy thì chị đây sẽ tra tấn em cả đời!” Song Hee Eun hung hăng đạp Song Seung Yeom một cái, tiểu tử này một ngày mà không bị ăn đánh là muốn nhảy lên nóc nhà mà dỡ ngói.

“A, vẫn là bỏ đi, chị tranh thủ thời gian nhanh nhanh gả ra ngoài đi!” Song Seung Yeom nói xong lại cúi đầu và cơm vào miệng.

“Được rồi, hai người các con nhanh ăn cơm đi, ngày mai còn phải đến trường.” Lee Hye In nói, lại cúi đầu nhìn đồng hồi đeo tay một chút mới nói: “Cha các con cũng sắp về rồi.”

“Hôm nay cha lại tăng ca sao?” Song Hee Eun gắp một miếng kim chi lên bỏ vào miệng, vị cay ê ẩm, đúng là hương vị của mẹ.

“Giờ đang là cuối tháng nên công việc ở công ty rất nhiều, cha con lại là tổ trưởng tất nhiên trách nhiệm sẽ nhiều hơn một chút.”

“Bảo cha nên chú ý nghỉ ngơi, mẹ chút nữa nhất định phải đi xoa bóp thân thể cho cha.”

“Trong nhà này có con là quan tâm cha nhất.”

“Đó là tất nhiên, kiếp trước con là tiểu tình nhân của cha mà.” Song Hee Eun bĩu môi.

“Ọe...” Song Seung Yeom cố ý làm bộ buồn nôn, sau đó vì ngăn ngừa nguy cơ bị đán liền lập tức chạy ra khỏi chỗ ngồi, nói: “Con đã ăn xong.” Rồi cuống quýt chạy đến ôm laptop vào phòng đóng cửa lại.

Song Hee Eun đánh hụt, phàn nàn: “Vô pháp vô thiên.”

“Xì!” Lee Hye In không nhịn được bật cười: “Nhà này Seung Yeom ai cũng không sợ, lại sợ chị gái.”

“Đó là đương nhiên.”

Đây chính là toàn bộ tình hình của toàn bộ gia đình Song Hee Eun, em trai phản nghịch học lớp 11, ở trường thì đánh nhau trốn học, ở nhà thì cãi nhau cùng cha mẹ, hắn chỉ sợ chị gái và cũng chỉ nghe lời chị gái.

Có thể là từ nhỏ Song Hee Eun đã bắt nạt hắn, nên để lại cho hắn bóng ma tâm lý khắc sâu không thể xóa nhòa.

Mẹ là giáo viên tiểu học sáng 9 giờ đi làm tới 5 giờ chiều mới về, cha là tổ trưởng kế hoạch của một xí nghiệp nên thường xuyên phải tăng ca, từ nhỏ Song Hee Eun sống trong gia đình bậc trung của Hàn Quốc không phải lo cái ăn cái mặc.

Vì cha mẹ đều là phần tử trí thức, tư tưởng cũng tương đối khai sáng cho nên cũng không tồn tại tư tưởng trọng nam khinh nữ, vì vậy Song Hee Eun được cha mẹ nuông chiều mà lớn lên, chí ít trước 5 tuổi một mình cô độc bá thiên hạ, đương nhiên khi em trai cô được sinh ra thiên hạ này vẫn là của cô.

“Hee Eun, con cũng học đại học năm thứ 3 rồi, ở trường có quen biết đối tượng nào thích hợp không?” Lee Hye In đang ăn đột nhiên dừng lại hỏi.

“Aizz, mẹ à bọn họ sợ con còn không kịp đâu.” Song Hee Eun xem thường nói, lại ăn một miếng kim chi: “Cái này ăn ngon thật.”

“Không được, Hee Eun, con cần phải sửa đổi tính tình một chút, nếu như giống em trai con nói sau này không tìm được bạn trai làm sao bây giờ?” Lee Hye In buồn rầu, giống như đã bắt đầu lo lắng đến chung thân đại sự của con gái.

“Không được, mẹ, con nhớ còn một chút tư liệu còn chưa làm xong, ngày mai cần nộp rồi.” Nói xong Song Hee Eun chột dạ để đũa xuống rất nhanh đã không còn thấy hình bóng, từ khi cô lên đại học mỗi lần trong nhà nói tới vấn đề ‘yêu đương’ Song Hee Eun sẽ lại trở thành đào binh.

“Aizzz đứa nhỏ này, làm sao mỗi lần nói đến cái vấn đề này à lại chạy.” Lee Hye In lầu bầu nói.

Song Hee Eun về đến phòng, vừa chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ lại phát hiện cái thùng rác trong phòng đã đầy, dứt khoát mang nó xuống nhà.

Nhà bọn họ vừa vặn đối diện với đường cái, xuống lầu ra ngoài chính là đường cái, thùng rác nằm ở bên lề đường, Song Hee Eun đi dép vào khẽ hát đi đến chỗ cái thùng ném đồ bỏ đi.

Ném xong rác, Song Hee Eun chuẩn bị xoay người thì nghe thấy tiếng mèo kêu, một bóng đen từ bên trong thùng xanh hóa* xông tới, Song Hee Eun giật nảy mình tập chung nhìn kĩ thì thấy đó là một con mèo Garfield rất béo có bộ lông màu đen trắng.

*xanh hóa: t nghĩ đây là thùng rác để để những thứ như hóa chất, túi nilon,... để đi xử lý riêng.

Vuốt trái tim còn chưa kịp bình tĩnh lại, con mèo kia liền muốn băng qua đường, mà bây giờ không phải lúc đèn đỏ, trên đường xe cộ qua lại tấp nập vô cùng nguy hiểm, có thể con mèo này muốn đi qua nên Song Hee Eun liền đuổi theo.

Rốt cuộc cũng bắt được cục thịt béo này, Song Hee Eun đứng dậy chuẩn bị đi qua phía đối diện, còn chưa kịp mắng con mèo thì không biết một chiếc xe không phanh lại được từ nơi nào lao tới thẳng tắp đụng phải Song Hee Eun.

Song Hee Eun cảm giác được bản thân mình bay lên, cô bị bắn xa hơn mười mét, cảm giác được lúc phủ ngũ tạng như muốn văng ra ngoài, lúc rơi xuống đất trong đầu chảy ra chất lỏng dính dính màu đỏ.

Mí mắt nặng trịch không thể mở ra được, nằm nghiêng nên cô thấy con mèo kia xông vào trong bụi cây thấp ven đường, tại một khắc trước khi nhắm mắt trong lòng còn đang mắng con mèo không có lương tâm.

Sáng sớm một sợi nắng chói lọi chiếu vào cửa sổ, đến bên giường lớn, người trên giường giống như co quắp một cái dành một cánh tay chống đỡ để ngồi dậy, ánh nắng mặt trời chiếu lên, gương mặt đẹp trai kia trở nên cỡ nào anh tuấn tiêu sái.

Song Hee Eun dụi dụi mắt, còn chưa thanh tỉnh từ trong cơn ác mộng, vì cứu một con mèo ngu xuẩn mà xẩy ra tai nạn xe cộ, chuyện ngu xuẩn như vậy cô mới không thèm làm!

Chỉ là luôn cảm thấy...hạ thể có đồ vật gì đó thật không thoải mái.

Song Hee Eun vén chăn lên, triệt để choáng váng, cái kia...Đó là cái gì! Cô kinh ngạc che miệng, cô không phải đàn ông, vì sao lại có thần**. Đột nhiên!

**thần: t nghĩ là cái cứng buổi sáng của đàn ông ấy.