Chương 1

Chương 1

CHÀNG TRAI TỬ ĐINH HƯƠNG

Những thanh gỗ cứng nối vào nhau thành từng đoạn, rộng chừng sải tay tựa vào mảng tường gạch đỏ ở sân sau. Lớp sơn trắng phủ lượt thứ hai trên các đạon hàng rào này đã khô se, không còn dính vào đầu ngón tay khi Minh chạm thử. Cuối tuần, tất cả sẽ được đóng xuống đất, ngăn cách khoảng sân vườn với mảnh đất phía sau lưng nhà rộng mênh mông, còn bỏ hoang. Ngồi trên bậc thềm trong buổi sang mùa Hè, dưới bóng râm mát dịu của mái hiên, cô gái mảnh khảnh có mái tóc hơi rối buộc đuôi ngựa nheo mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài ngôi nhà còn nhiều phần bề bộn.

Theo bản vẽ quy hoạch chung, chủ nhân của những ngôi biệt thự trong khu vực có thể xây hẳn bức tường gạch cao tối đa một mét bảy lăm, khoanh vùng diện tích đất riêng, ngăn cản những đôi mắt tò mò hoặc các vụ đột nhập trái luật. Nhà Minh số 25, tận cuối con đường nội bộ. “Dù khu nhà này khá đảm bảo an ninh, hệ thống khóa chống trộm của nhà mình hiện đại bậc nhất, chúng ta vẫn phải xây thêm vài chục tường rào bằng đá tảng hay gạch nung. Thật sự ba không thấy yên tâm khi nghĩ rằng có kẻ lạ mặt nào đó lảng vảng ngoài cửa trong đêm tối, hoặc khi con chỉ có một mình ở nhà ban ngày!” – Hơn một lần, trong bữa tối đủ cả ba người quanh bàn ăn, ba Minh nhắc lại mối lo ngại, với vẻ căng thẳng khác thường so với một người luôn điềm tĩnh như ông. Ý tưởng này được mẹ ủng hộ hết lòng. Tuy nhiên, cô gái nhỏ không hào hứng với kế hoạch dựng thêm hàng rào mà ba cô đặt ra. Dù hoang sơ với những lùm cây rậm rạp, vài thân cổ thụ cao vút một cách khó tin, đám dương xỉ vô số bám trên vài than gỗ ruỗng, các bụi cỏ lau sát mí sông rờn lên thảng khi, nhưng không gian ngoài kia vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên khiến người ta không bao giờ chán mắt ngắm nhìn, chưa kể bầu không khí luôn phảng phất hương thơm tinh sạch. Thật uổng phí khi tự làm ngôi nhà trở nên biệt lập với thiên nhiên hiếm hoi trong một đô thị sắt thép. Chăm chú lắng nghe con gái thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ, ông bố khẽ nhướn mày: “Để phủ nhận một kế hoạch, theo đúng quy tắc, con chắc là có một kế hoạch khác thay thế?”. Mỉm cười tự tin, cô gái 16 tuổi lặp lại đúng cách nói của ba, đầy vẻ công việc nhưng cũng không kém phần hài hước: “Bản vẽ chi tiết hàng rào nhà số 25 sẽ được trình cho ba duyệt trong hai ngày nữa, chắc chắn!”.

Vài tháng trước đây, Minh còn đang trong năm học của lớp 11, ngôi nhà lớn đã hoàn thành sau thời gian xây cất kéo dài. Một tài sản đáng tự hào sau bao nhiêu năm ba cô làm việc cật lực, dành dụm. Cộng thêm các hợp đồng trong lĩnh vực xây cất thành công một cách khó tin thời gian sau này ba Minh giành được. Dọn khỏi căn hộ chung cư chật hẹp ở trung tâm thành phố, gia đình cô về khu đô thị mới. Mọi người đều hài lòng, trừ Minh.

Thời điểm ấy, bỗng nhiên cô thật sự cảm thấy khó khăn. Thậm chí có cả nỗi giận dữ ngấm ngầm khi bị bóc khỏi môi trường thân quen từ thời thơ ấu. Chiếc giường đơn kiêm bàn học kê gần chỗ nấu nướng ấm khói giờ được thay thế bằng căn phòng lát gỗ tràn ngập ánh sáng. Một chiếc laptop và cả một cái Ipad đời mới nhất thay cho cỗ máy tính cồng kềnh. Tuy nhiên, các chi tiết tiện nghi không hoàn toàn là thứ Minh ao ước. Ở lẽ nào đấy, chúng còn làm tăng thêm cảm giác lo lắng và thất lạc. Cô không tin mình có thể sống theo cách mới: Chẳng còn các cuộc dạo phố buổi tối với mấy cô bạn. Các prom do vài thành viên nổi bật trong lớp tổ chức, thường kéo dài đến tận mười giờ đêm, sẽ không còn tên Minh trong danh sách khách mời. Ở trong khu vực khá vắng vẻ này, đường truyền Internet thường bị hỏng. Đừng hi vọng có thể tìm wi- fi quanh đây. Không đi chơi. Không giao tiếp trên mạng. Không có các cập nhật thú vị về đĩa nhạc mới, bộ phim vừa ra rạp hay phong cách thời trang sẽ thịnh hành trong mùa Hè này. Ngay cả mối quan hệ dễ thương mới chớm với Trung, cầu thủ bóng rổ nổi nhất trường, cũng nhạt dần. Một lần nữa, cô lại trở thành người khác biệt trong cộng đồng, điều từ trước đến nay cô luôn gắng sức tránh né. Tuy nhiên, về sống hẳn trong ngôi nhà mới, một số sự kiện đã khiến tâm trạng cô gái nhỏ thay đổi, chóng vánh.