Chương 1
nói thật với các nàng, tác giả không hề nhắc tới nữ chính rớt ở khu vực nào, chỉ nói lúc tỉnh dậy thì nữ chính đã ở trong phòng của vương phủ nam chính rồi. Thế nên, các nàng tự đoán nha Hôm nay trời trong mây trắng, ánh nắng chan hòa, vạn dặm không mây, thật là một ngày tốt! Ta, Trần Nhược Khả, một học sinh cấp 3 bị việc học chèn ép đến mặt mũi phờ phạc. Hôm nay trời đẹp như vậy nên nhân cơ hội cùng bạn thân duy nhất là Trần Uyển Thi đi công viên để xả stress. Nhưng ngàn vạn lần lại không ngờ tới, rõ ràng là trời trong mây trắng như vậy, sau bốn tiếng ngồi ở công viên thanh thản thì trời lại đổ mưa , sấm chớp đùng đùng. Đã thế xung quanh lại vắng teo vắng ngắt, người không có, tiểu đình cũng không có, hai đứa cứ như thế chạy dưới mưa tìm chỗ trú rồi xui xẻo thế nào lại bị sét đánh . Chỉ đơn giản là bị sét đánh thế thôi nhưng lại xuyên về thời cổ đại, hơn nữa lại còn là thời mà ta chưa từng nghe tới… Điều đáng sợ hơn là ta và Uyển Thi đã bị tách ra! Trong gió thoang thoảng mùi hoa quế làm cho thân thể trở nên thanh tĩnh lại, cảm giác vô cùng dễ chịu … Người trên giường vẫn còn lim dim , buồn buồn mở miệng… “… đừng tắt quạt mà, nóng quá…” Sau đó lại ngủ thiếp đi. “Cha, ta thật sự là đứa con gái thiện lương đáng yêu của cha ư?! … Nhất định phải làm như vậy hay sao!” Không ai trả lời. “Cha ~ ba ba ~ cha ~father~” “Muốn thiêu chết con gái cha hay sao!” Người nào đó đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, thế nhưng đôi mắt vẫn chưa chịu mở ra. ( ờm, tình hình là chị này đang ở cổ đại, mà cổ đại thì làm gì có quạt, chắc không quen chịu nóng nên thế này đây ) Từ từ mở mắt ra, cảnh vật trước mắt lại làm cho bản thân há hốc mồm không thể lên tiếng. Ghế gỗ, bàn gỗ, cửa gỗ, đồ sứ… “Nhà người này nhìn giàu quá đi . . . Ta tại sao lại ở chỗ này? !” Ta đảo mắt nhìn khắp căn phòng. “Những thứ đồ này nhìn giống y như hàng thật, không phải hàng nhái. . . Nhà ai vậy nhỉ? Ta hình như chưa từng đến. . . à ~ ta biết rồi! Nhất định là nhà chuyên thu ‘Đồ cũ ‘ ! Hì hì. . .” (Tiểu Biên ( tác giả ):==. . . . Được kêu là nhà sưu tập. . . ) Cửa phòng đột nhiên mở ra , đằng sau là hai mỹ nam mặc đồ cổ trang, chắc là hóa trang rồi… ( còn gọi là cosplay ) “Này, ngươi tỉnh rồi à ?” Ảnh Hiên đi vào trước, vừa đi vừa nói . Chuyện này. . . là đóng kịch hả? Sau một tiếng… “Ảnh Hiên, nàng làm sao vậy ? Nhìn thấy chúng ta sao lại tỏ ra không biết như vậy” Ân Dực hỏi. “Có lẽ là sợ rồi?” Ảnh Hiên suy đoán nói. “ Chúng ta có dọa nàng sao?!” Ân Dực tự lấy tay sờ sờ khuôn mặt. Lẽ nào hắn đẹp đến mức dọa nàng sợ rồi? “Chắc vậy. . . Này!” “…” “Xú nữ? !” “…” “Biến thái? !” “…” “Nam nhân bà ( giống như con gái mà tính cách giống nam nhân ấy ) !” Làm thế nào nàng ta lại chẳng có phản ứng gì hế này? “Ngươi muốn chết hả!” Ta theo phản xạ hét ầm lên. “Ồ, hóa ra ngươi vẫn còn sống !” Ảnh Hiên đối với nữ tử này có chút hứng thú nên muốn trêu chọc một chút. “Ngươi mới chết rồi ấy! Các ngươi là ai?” Hiện tại, giờ khắc này, NOW! Ta có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập. “Chúng ta?Nàng có phải là nên tự giới thiệu bản thân mình trước đi? !” Ân Dực nhíu mi nói. “Bổn tiểu thư sống không thay tên, chết không đổi họ! Trần Nhược Khả!” Ta vỗ ngực một cái, khí thế hung hổ đáp. “Nhược Khả? Cái tên này. . . Dùng ở người ngươi cũng thật là đáng tiếc !” Ảnh Hiên cười xấu xa mang theo ý vị trêu chọc. “Ngươi!” Ta không ngừng hít sâu tự nói với mình, thế giới này khắc nghiệt như vậy, mà ngươi lại tỏ ra lương thiện như thế, như vậy không đúng, không đúng tí nào. ” Các ngươi hãy xưng tên ra đi!” Ta lại hỏi lần thứ hai. “Ngươi thật sự không biết chúng ta là ai ! ?” Ân Dực bày ra vẻ mặt khó có thể tin nói. “Ngươi nói như vậy chẳng phải là quá phí lời sao! Ta biết thì hỏi làm gì cho mệt đời vậy?” “…” Ân Dực nhất thời không biết nói cái gì . “Ha ha. . .” Nhìn thấy Ân Dực bị bắt nạt như vậy, Ảnh Hiên bật cười vô cùng sảng khoái “Ngươi không phải là người Kim Quốc à? ” Ảnh Hiên thu dọn vẻ mặt thoải mái ra sau, nghiêm giọng trở lại. “Hả?Kim quốc?” Theo như lời hắn nói thì ta xuyên qua rồi sao? Kim quốc? Ta như thế nào lại chưa từng nghe qua nhỉ? (Tiểu Biên: Coi như có cũng sẽ không biết! Bởi vì người nào đó học lịch sử dở tệ!. . . ) “Này! Trần Nhược Khả, cô nương từ đâu tới đây ?” Ân Dực trợn mắt lên. “Lại còn chưa từng nghe tới chúng ta là ai!” Ảnh Hiên xem thường nói. “Các ngươi có gì ghê gớm lắm sao mà ta phải biết?” Nhược Khả dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn bọn họ. “Hừ , dỏng tai mà nghe cho thủng đây, ở vùng này thuộc Kim quốc,hắn chính là vương gia ! Mà ta chính là đệ nhất mỹ nam Lý Ân Dực !” Ân Dực nói mạch lạc rõ ràng từng chữ một. “Ha ha ha ha. . . Cười chết ta mất! vương gia sao? Nếu như ngươi là vương gia, thì ta chính là vương phi! Ban ngày ban mặt,ngươi cho rằng ngươi mặc đồ sang trọng như vậy thì tự xem mình là vương gia thật sao?Ngươi thật đúng là tự coi mình là ảnh đế Oscar rồi cũng nên!”Ta khinh thường nhìn bọn họ Một ánh mắt giết người quét qua ta. “Có câu ‘Nữ tử cùng tiểu nhân nan dưỡng dã’ đúng là không sai chút nào ” Ảnh Hiên hít sâu một hơi nói. "Nói mau, đây là nhà ai!” Ta đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề rất quan trọng, xuyên thì xuyên nhưng cũng phải biết đây là đâu chứ! “Ta. . . Nhà ta.” Ảnh Hiên bị ta dọa, sợ đến mức cà lăm. “ Ta quyết định, từ bây giờ sẽ ở lại nhà của ngươi! Nhờ cậy ngươi a! Ha ha ha !” Nhìn nữ tử này tuy có hơi kì quái, nhưng bất quá Ảnh Hiên cũng không cảm thấy chán ghét tí nào. … “Ai, ta nói đây là vật gì vậy?” Ta cầm một món đồ chơi lên hỏi. “Không biết thì đừng có chạm vào! Thật không biết ngươi có phải là nữ nhân không nữa!” Ảnh Hiên nói nhỏ trong miệng. “Ngươi đang nói cái gì đó?” Ta trừng mắt nhìn hắn. “Không cái gì , không có gì đâu Đại tiểu thư của ta! Ta đang cầu khẩn quốc thái bình an, mưa thuận gió hòa!” Ảnh Hiên thật sự không dám để cho ‘Nam nhân bà’ này biết hắn vừa nói cái gì đâu! “Ầy, các ngươi đúng là đám người đầu óc không bình thường chút nào!” Ta lấy điện thoại di động ra. “Ta là vương gia! Ta là vương gia! Ta phải tỉnh táo!” Ảnh Hiên trong đầu tự nhắc nhở bản thân. . Đột nhiên hắn bị cái vật trong tay ta hấp dẫn nên tạm thời dừng câu ‘thần chú’ ta là vương gia gì đó, tò mò hỏi “Đây là cái gì?” “Không biết thì đừng có hỏi, có nói ngươi cũng không biết đâu, hứ!!” Ta cố ý nhấn mạnh từ “không biết”, giọng nói hết sức mỉa mai. “Ngươi! Đây là địa bàn của ta! Ngươi tốt nhất là biết thân biết phận một chút” Ảnh Hiên uy hiếp nói. “Ngươi cho rằng ngươi là Châu Kiệt Luân à! Địa bàn à? Địa bàn cái con khỉ! Ta đây đếch thèm quan tâm! Hừ!” ( Ôi, nữ chính của ta, chị quả thật quá manly đi! Ha ha ha ha !! ) “Ngươi. . .” “Thế nào? Khó chịu à? Muốn một mình đánh với ta sao? Đừng tưởng rằng ngươi là cổ nhân, là nam tử thì ta ,Trần Nhược Khả sẽ sợ ngươi! Nếu ta muốn đánh thì sẽ đánh cho ngươi bầm tím biến dạng đến mức cha mẹ nhận không ra, phẫu thuật thẩm mĩ cũng không thể trở lại hình dáng ban đầu !! “Ta dùng sức la hét . ( Ách, câu này thầy giáo hay nói với lớp của ta này ) “Tới thì tới! Ta sợ ngươi sao?” “Tốt! Đi ra ngoài đánh! Mất công đánh vỡ này nọ lại đòi ta trả tiền!” Hai người kích động đi về phía cửa, vừa vặn Ân Dực từ bên ngoài đi vào. “Các ngươi muốn đấu võ à?” Mặc dù không mấy kinh ngạc nhưng Ân Dực vẫn mở miệng hỏi cho có lệ. Hai người này mấy ngày nay ngày nào cũng gây lộn, vì thế nhìn cảnh này cũng chẳng mấy ngạc nhiên. “Ngày hôm nay ta không đánh chết hắn ta không chịu được!” Ta vung vung nắm đấm. “Ngươi nói ta là tiểu nhân cũng được nhưng là ai lần trước đánh không lại thì quay sang nói ta bất lịch sự với khách chứ? Ngươi sao không nhìn lại mình đi, ngươi đối xử với chủ nhà như vậy mà gọi là lịch sự sao?” Miệng của Ảnh Hiên đúng là càng ngày càng độc ! Không biết là học từ ai vậy nhỉ? “ Ta thấy hay là các ngươi thôi đi! Các ngươi toàn là một lũ võ công mèo quào mà đòi tỷ thí cái gì !” Ân Dực vừa nói vừa ngồi xuống, cực kỳ thản nhiên rót trà ra uống. “Ý của ngươi là ngươi rất lợi hại?” Ta nghiến răng nghiến lợi nói. “Đó là đương nhiên !” Hắn hoàn toàn không thèm nhìn ta lấy một cái. “Ý của ngươi là công phu của ta rất kém cỏi?” Ảnh Hiên tuy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nghe giọng nói cũng biết hắn là đang ở cùng chiến tuyến với ta. “Tuy rằng ngươi là vương gia, nhưng ta chỉ là nói sự thật mà thôi.” Cái tư thế uống trà của Ân Dực kia nhìn chẳng có tí xíu nào xem Ảnh Hiên là vương gia, mà nhìn hắn mới giống vương gia ấy! “Vậy ngươi nói hai người bọn ta liên thủ có thể hay không là vô địch thiên hạ ?” Ta cười gian ,thuận tiện nháy mắt ra hiệu với Ảnh Hiên. “Đó là đương nhiên. . . Cái này. . Ha ha. . Cái này a. . Khả năng, có thể… hoặc là. .” Không nói ra được ! “Khả năng như thế nào ?” “Đúng đấy! Thế nào nhỉ?” Ta cùng Ảnh Hiên mỉm cười hiền hòa với nhau, nhìn chẳng giống như vừa rồi còn giương cung bạt kiếm. “Ha ha. .Ta vừa nhớ ra là còn có việc phải làm, ta,ta đi trước, ha ha!” Ân Dực vừa nói vừa hướng về phía cửa mà chuồn đi. “Coi như ngươi chạy nhanh!” Ta vui vẻ gọi với theo, sau đó lại ngồi xuống lấy điện thoại di động ra chơi. “Này!” Ảnh Hiên rất nhỏ âm thanh. “Cái gì?” “Cái kia. . Ngươi đang làm gì vậy?” “Hả? Ngươi cần biết ta làm gì sao ?” Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn. ” Hiếu kỳ … là hiếu kỳ thôi ! Lẽ nào ta đường đường là một vương gia, ngay cả quyền được biết ngươi đang làm gì cũng không thể sao!!” Ảnh Hiên càng nói càng kích động. “Ta lại nói ngươi không có cái quyền đó đấy, nhưng bổn tiểu thư đây phát lòng từ bi, nói cho ngươi thì được rồi! Miễn cho ngươi nổi giận làm khó ta .” “Cái kia cũng thật là cảm tạ ngươi , đại tiểu thư!” Ảnh Hiên vô cùng khó chịu, bất mãn trả lời. Ta thay đổi tư thế ngồi, đối mặt với hắn, “Đây là điện thoại di động của thế kỉ 21, cái vừa nãy ta chơi gọi là trò chơi trong điện thoại di động, tuy rằng không sánh được với máy vi tính. . Nhưng ngươi có muốn chơi thử không?” “À. . Muốn, dù gì cũng đang rảnh rỗi” … “Xông lên! ! ! ! !” “Này! Ta nói ngươi từ sáng đến tối chơi cái này không thấy chán sao?” Ta có chút chán nản với sự nhiệt tình triệt để của Ảnh Hiên . “Bản vương có tên tuổi!Có quyền! A! A! Còn nữa, ngươi không có tư cách nói ta,không phải mỗi ngày ngươi đều hỏi ta có muốn nó hay không sao?” Ách! Ta nhẫn! Ăn nhờ ở đậu. Ta nhẫn! “Ồ? Thế cơ à! Bổn tiểu thư đột nhiên muốn tìm cách trở về” ” Ta nói này, chơi một mình chán quá, ngươi lại chơi một ván đi!” (Tiểu Biên: Này mặt trở nên vẫn đúng là nhanh. . ) … “Đại ca ngươi đừng chơi nữa, chúng ta đi chơi đi!!” =. =,, “. . .” Ảnh Hiên hoàn toàn không thấy ta, a a a! Ta vừa rồi lại bị hắn đánh bại nên càng tiếp thêm động lực cho hắn chơi . Mới vừa rồi còn đang nói chuyện với ta, bây giờ lại chẳng thèm để ý, cứ như ta đã biến mất rồi vậy. “Hừ! Bổn tiểu thư tự ra ngoài chơi! Này! Ta đi chơi nhé? Dùng tiền của ngươi nha?” “. . . .” “Ngươi không nói lời nào, coi như ngầm đồng ý nha!” “Ai. . Tìm ai tốt đây?” Ta đang phiền muộn không biết nên tìm ai cùng đi thì Ân Dực biến mất mấy hôm nay lại xuất hiện. “Ân Dực ca ~” Ta ngọt ngào gọi, mặc dù trong lòng thập phần chán ghét cái âm thanh mắc ói này. “Đại tiểu thư! Ha ha, có gì chỉ giáo đây?” Ân Dực cung cung kính kính nói. “Không có gì to tát! Chỉ là muốn nhờ ngươi đưa ta a ngoài một chút” Ta cười hì hì nói. “Vâng! Tuân mệnh ~ ngươi nói đi, muốn đi đâu nào? . .” Ha ha ~ có thể tìm được một hướng dẫn viên miễn phí thật tốt quá! Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của bổn tiểu thư, từ quán trà đến tửu lâu, nơi nào bọn ta cũng đi hết . Có mấy nơi giống nhưng còn kém kỹ viện ! được ! Ngày mai tiếp tục! Ha ha