Chương 1

Trên bầu trời đêm tối tăm như mực, kèm theo những ngôi sao, không có ánh sáng của trăng, nhưng ánh lửa đầy trời, phía chân trời đột nhiên xẹt qua vệt màu vàng kim chói mắt, một vệt lại một vệt, giống như trời mưa.

Lạc Uy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bị một màn trước mắt này mê hoặc, cảm giác kia giống như khi còn bé, len lén chạy ra phía sau núi để chơi pháo.

Trong màn đêm, dưới ánh sao nho nhỏ kia dường như nhảy ra một tiểu tinh linh, làm người ta si mê, lại có loại hân hoan vui sướng.

"Thật là đáng sợ. . . . . ."

Một tiếng run rẩy từ bên chân truyền đến, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, nam nhân dùng áo choàng đem chính mình bao bọc gần giống như một cái bánh chưng lớn.

"Có gì phải sợ? !"

"Dĩ nhiên là đáng sợ rồi! Minh chủ thiếu gia của ta ơi! Sao chổi này thế nhưng lại là tượng trưng của cái ác, sự xuất hiện của nó đại biểu Ngày Tận Thế, hơn nữa người bình thường vừa nhìn thấy sẽ gặp phải chuyện rất không may, xui xẻo trong ba năm đấy!"

Lạc Uy rất muốn thét lên với hắn. Rốt cuộc là Ngày Tận Thế hay là người sẽ gặp xui xẻo ba năm đây? Mê tín như vậy, thật là bó tay!

"Thật xấu hổ cho ngươi là Võ Trạng Nguyên, lại không có can đảm như vậy, thật làm cho người hoài nghi ban đầu ngươi làm thế nào mà một người đã đủ giữ quan ải, loại bỏ được vạn quân địch."

Đó là bởi vì ngươi lúc ấy bị đau bụng, cho nên ta mới có cơ hội. Giang Vân nói lảm nhảm ở trong bụng. Nhưng hắn cũng sẽ không nói ra, tránh cho cái người tự đại này càng thêm tự đại.

"Dù sao đi nữa! Ngươi cũng đừng nhìn, nhìn càng nhiều càng không tốt! Mau, chúng ta mau vào đi, bên trong có rượu ngon món ngon. . . . . ."

"Rầm!"

Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn từ phương Đông truyền đến, tiếp theo là một màn ánh lửa chói mắt, cái loại ánh sáng mãnh liệt này gần như có thể đem cặp mắt người ta biến thành mù.

"Oaaa! Quả nhiên tới ngày tận thế! Cứu mạng! Lạc Uy, chúng ta mau chạy thôi!"

"Tốt."

Giang Vân kinh ngạc suy nghĩ, thật là khó thấy người này không làm ngược lại với hắn. Nào biết mới nghĩ như vậy xong, Lạc Uy liền phóng tới nơi có ánh lửa.

"Ê ê! Sai hướng rồi! Phải là hướng. . . . . ."

"Bớt lải nhải!" Lạc Uy bực mình gầm nhẹ. Hắn làm sao có thể vào lúc này mà chạy trốn, Lạc Thiên Bảo lại là nhà của hắn, trong vòng trăm dặm xung quanh, cho dù là một con mèo nhỏ hay một con chó nhỏ cũng thuộc về phạm vi hắn trông coi, quả cầu lửa mới vừa từ trên trời giáng xuống kia đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Gặp phải chuyện gì vô lý cũng phải tìm hiểu rõ ràng đó là nguyên tắc, tuy nhiên đối với 18 điều gia quy của liệt tổ liệt tông Lạc gia, thường ngày hắn không hề làm trái một điều nào. Nhưng trước mắt coi như là không bình thường, vậy thì dùng thủ đoạn không bình thường.

Giang Vân cố gắng đuổi theo phía sau Lạc Uy. Cái nam nhân chân dài kia nhất định là cố ý, dùng tình bạn lâu năm này tới kích thích người chân ngắn. Nhưng Giang Vân không thừa nhận chân của mình ngắn.

Đúng là, từ nhỏ đến lớn, Lạc Uy chính là một người nam nhân có trách nhiệm, nhất là đối với người thân của mình, càng giống như Thủ Hộ Thần(* vị thần bảo vệ), trông nom bọn họ rất cẩn thận.

Đối với người bạn chí cốt Lạc Uy này, hắn vẫn xác định ở mức độ cao, thậm chí hắn còn lo lắng, nếu người bạn tốt này, ngày sau thành gia lập nghiệp rồi, có khả năng ảnh hưởng đến mối quan hệ thân thiết của hai người hay không.

Vì dự phòng ngộ nhỡ, hắn cũng không thể tùy tiện để một nữ nhân lỗ mãng không đứng đắn, không biết lớn nhỏ, vô pháp vô thiên xuất hiện bên cạnh bạn tốt.

Dù sao có thể phòng ngừa liền dốc sức phòng, nhưng hắn nắm chắc một trăm phần trăm, tuyệt đối sẽ không có nữ nhân nào có cơ hội can thiệp vào mối quan hệ thân thiết giữa bọn họ, trừ phi người này từ trên trời giáng xuống!

Huhu. . . . . . Nơi này là nơi nào?

Kim Linh Hương sợ đến mức muốn nhích cũng không thể nhích được, bởi vì đùi nàng mềm rồi, nước mắt cũng không kiềm được mà lăn xuống.

Thật là đáng sợ! Rõ ràng mới vừa rồi nàng cùng với Tiểu Luyến mãi thét chói tai ở trên không với trò chơi nhảy cầu, cứ nhảy cứ nhảy mãi kết quả lại ‘Nhảy đến’ nơi kỳ lạ này. . . . . .

Khu vui chơi đâu? Còn một đống khách lớn đâu, sao lại không thấy rồi hả? Ngay cả Tiểu Luyến cũng không thấy bóng dáng. . . . . .

Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này? Làm sao có thể ngồi ở trong động này? Sao cái động này to thế. . . . . . Giống như là thiên thạch rớt xuống trên địa cầu, không chỉ có như thế, trên người của nàng còn bốc khói?

Ô oa! Cứu mạng! Đậu phộng còn nhanh chín nữa là?

"Nàng là yêu quái sao?"

Một giọng nói dễ nghe từ bên cạnh nàng vang lên, làm cả người nàng chấn động.

"Nàng nhất định là!"

"Ngươi câm miệng!"

Đúng! Mau mau câm miệng, người ta gọi Kim Linh Hương, bởi vì cha mê trò chơi điện tử Thiên Đường, ông ta rõ ràng là một lão già về hưu rồi, vậy mà còn chọn nhân vật nữ yêu tinh, hơn nữa còn cứ khăng khăng một mực bồi dưỡng. . . . . .

Ý. . . . . . Hình như có chút lạc đề rồi.

Trở lại chuyện chính, nàng chính là người gặp người khen, quỷ gặp quỷ đi đời ‘có nghĩa là’ một thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp động lòng người, nơi nào là yêu quái hả? Nếu thật là yêu quái, cũng là một tiểu yêu tinh hấp dẫn.

"Quay lại."

Giọng nói dễ nghe, nhưng đầy vẻ ép người phục tùng mệnh lệnh, nàng vốn định ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, nhưng là. . . . . . Thật kỳ quái, tại sao nàng phải nghe lời hắn nói? Huống chi hắn lại dám ra lệnh cho nàng?!

Thật là quá thô lỗ! Dầu gì cũng phải có chút gì đó phong độ chứ, đối với thục nữ phải dịu dàng một chút. . . . . .

"Nàng không có lỗ tai sao? Ta nói nàng quay lại." Thanh âm dễ nghe lại ra lệnh thêm lần nữa.

Đáng ghét! Ngươi nói quay liền quay à? Ta cũng không phải là mèo con ngươi nuôi. Tính khí quật cường trong xương Linh Hương lại đang bắt đầu quấy phá đòi nổi loạn.

Nhưng vào lúc này ──

"Không! Nàng chớ quay lại! Nếu nàng quay lại mà không có mặt. . . . . ."

Giọng nói kỳ lạ này cứ khiển trách hoài, thật là quá ồn rồi đó! Linh Hương chợt xoay người lại, hung dữ nói: "Không cho phép kêu ta là yêu quái nữa!"

Linh Hương phát hiện chính mình nghênh đón một đôi mắt to đen láy, cùng với ngũ quan anh tuấn, lỗ mũi cao thẳng. Người ta nói nhìn nam nhân là phải nhìn lỗ mũi, tốt nhất là phải thẳng, đại biểu có tài sản, hơn nữa còn rất biết làm. . . . . . Ôi! Trời ạ! Nàng đang suy nghĩ gì vậy?

Chỉ là, người mới vừa rồi la hét kêu quỷ cũng không phải là người nam nhân mặt lạnh này, mà là người núp ở phía sau hắn, giống như sau lưng nàng chính là một vật thể không rõ.

Lạc Uy đi đến trước mặt Linh Hương, dáng vẻ như một vị quân vương đang trừng mắt nhìn nàng, hại nàng thiếu chút nữa hướng hắn triều bái, thẳng hô ‘Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế’! Hơn nữa vẻ mặt khí phách của hắn, làm người ta rất khó bỏ qua.

Bộ dáng nam nhân xuất sắc như vậy luôn luôn là đối tượng Linh Hương trốn tránh, bọn họ thường sẽ bởi vì vẻ bề ngoài đẹp đẽ mà quên đi giữa người và người nên có tôn trọng.

Trọng điểm là. . . . . Nam nhân như vậy sẽ dẫm nát trái tim thiếu nữ cùng thân thể siêu năng lực, được gọi là sát thủ thiếu nữ, nàng thật sự không thể trêu vào. Nàng chỉ có một trái tim nho nhỏ như viên thủy tinh trong suốt, không thể chịu nổi, hơn nữa nàng cũng không muốn hát bài hát ‘Heart of Glass’ mà Dương Lâm hát.

"Mặt của nàng thật là đỏ." Đây là câu khẳng định.

Có không? Đó là bởi vì người ta mới vừa nghĩ đến lỗ mũi của ngươi không nhỏ, có thể hay không đại biểu tiểu huynh đệ của ngươi cũng rất lớn. . . . . .

Ôi! Thật đáng ghét! Sao lại ép nàng nghĩ tới phương diện đấy, quá sắc rồi đó!

Ý? Đợi chút. . . . . .

"Trả lời nhanh!" Lạc Uy thúc giục.

Đúng là quá đẹp trai mà, ngay cả dáng vẻ không kiên nhẫn cũng rất đẹp trai….Ông trời thật là quá không công bằng!

"Quần áo của các anh rất kỳ cục đấy!"

Những lời này của Linh Hương rất dễ nhận thấy là không hợp ý Lạc Uy, chỉ thấy lông mày đẹp của hắn vừa nhíu: "Nàng. . . . . ."

Đột nhiên, Giang Vân bên cạnh đưa tay kéo hắn: "Minh Chủ, ngươi đừng chọc loại yêu quái này, nếu nàng đối với ngươi bất lợi thì. . . . . ."

"Ê! Cái tên đàn ông xấu xí kia, tôi và anh có quen biết sao? Anh làm gì mà luôn mắng tôi là yêu quái?" Nàng nhảy dựng lên muốn xông tới nắm lấy tóc hắn, bởi vì khi nữ sinh đánh nhau, tuyệt chiêu chính là túm tóc lẫn nhau, ác liệt hơn là sẽ cào cấu lẫn nhau như mèo quào.

"Aaaahhh! Thật đáng sợ!"

Nghe được tiếng thét chói tai này của Giang Vân, Linh Hương liền dừng bước, nhìn một đôi mắt to ngấn nước chớp chớp. Cái gì?. . . . . Loại cảm giác này rất. . . . . . rất là buồn nôn!

Lúc này, nàng mới nhìn thật kỹ cái tên đàn ông nhìn nàng giống như nhìn thấy quỷ, phát hiện dáng dấp hắn rất tuấn tú, hơn nữa lại mặc quần áo cổ trang, toàn thân đều màu trắng, giống phong cách cổ đại dưới ngòi bút Sở Lưu Hương, chỉ là. . . . . . Rất ẻo lả!

Hai mắt mở thật to, lại nhìn Lạc Uy bên cạnh một chút, thì tràn đầy mùi vị nam tính, tiếp lại nhìn sang Giang Vân bên cạnh hắn, lại nhìn Lạc Uy một chút, lại nhìn ngắm Giang Vân. . . . . . Linh Hương bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hai người kia chẳng lẽ chính là người yêu đồng tính trong truyền thuyết đó ư? !

Lạc Uy trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân chỉ cao tới vai của hắn là cùng, nhìn khuôn mặt tròn tròn non nớt như quả táo của nàng còn có chút đen sẫm, dáng vẻ giống như là ở trong đống than bẩn thỉu lăn lộn qua lại.

Chết tiệt! Nàng làm sao lại còn có thể đáng yêu như vậy chứ? Lạc Uy chưa bao giờ gặp qua dạng tiểu nữ nhân lớn lên giống thỏ trắng trắng mềm mềm, làm cho người ta không nhịn được có ý nghĩ muốn ôm chặt lấy đong đưa một cái, hắn phát hiện cô gái kỳ lạ này từ trên trời giáng xuống rất hợp khẩu vị của hắn.

Hắn chưa từng thấy qua một đôi mắt đẹp như vậy, có thể nói mắt to, nhưng nàng có chút là lạ, ăn mặc cũng rất kỳ quái, nhưng tổng thể lại rất đẹp, rất thích hợp với nàng, hơn nữa nàng. . . . . .

"Nàng đang lột da sao?" Lông mày đẹp của Lạc Uy không khỏi nhíu lại.

"Lột da?" Khó hiểu. . . . . . Mình cũng đâu phải xà, làm sao có thể có khả năng lột da này chứ. . . . . . Linh Hương cúi đầu nhìn xuống, "Aaahh! Giày yêu quý của tôi, ngay cả tất chân cũng bị cháy rách rồi!"

"Thứ gì?"

"Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!" Liên tiếp mắng ba tiếng đáng ghét, Linh Hương ngẩng đầu lên quát Lạc Uy: " XX khu vui chơi ở đâu? Gọi người quản lý của các anh ra ngoài, tôi muốn anh ta bồi thường ──"

Nàng nhào tới túm lấy cổ áo của tên rất rất là đẹp trai phải nói là siêu cấp đẹp, muốn bắt chước tình tiết trong phim truyền hình dùng sức lay động, nhưng mà hắn quá cao, muốn hắn động cũng không động được. . . . . . Thật xấu hổ!

"Quản lý?"

"Đúng! Tôi muốn kiện anh ta." À. . . . . . Kiện hắn tội gì mới được nhỉ? Ừ. . . . . Sẽ là ‘Rắp tâm làm hại vị khách đáng yêu bị lột da’, tốt lắm.

"Không hiểu."

"Hai người các anh rõ ràng là nhân viên khu vui chơi này, anh cũng mặc loại quần áo này, đây chính là chứng cớ, hai người đàn ông các anh. . . . . ." Một người trong đó nàng không xác định chắc chắn được giới tính, chỉ là nhìn hắn cũng mặc quần áo nam, tạm thời thừa nhận hắn là công(*).

(*) Công: Con đực, trong loài chim muông, con đực gọi là công, con cái gọi là mẫu

"Hai người đàn ông các anh đừng mơ tưởng giả bộ ngu!"

Gương mặt anh tuấn đột nhiên trở nên u ám khó coi, dường như không thể chấp nhận được một nữ tử động tay động chân với hắn, lại còn gào thét với hắn những lời khó hiểu.

"Nàng ít nói nhảm! Ta không có giả ngu, nàng nói gì ta không biết." Lạc Uy có chút tức giận.

"Cái gì? Đây là thái độ của một nhân viên nên có sao? Tôi. . . . . ." Nàng còn chưa dứt lời, cả người đã bị hắn bắt được."Buông tôi ra!"

"Nàng là yêu quái sao?" Giang Vân ở một bên chen miệng hỏi.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Thật là quá đáng! Nàng lớn lên giống yêu quái sao?

"Nàng từ trên trời giáng xuống, là theo quả cầu lửa này mà đến à?"

Nghe vậy, Linh Hương buồn bực nhìn hắn.

"Cái đó đó!" Lạc Uy dùng ngón tay lớn chỉ về phía chân trời, hại nàng không tự chủ được giống như nữ chính trong quảng cáo kim cương, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.

"WOa! Là mưa sao băng!" Nàng kinh ngạc đến mức gần như không khép miệng được.

Hơn nữa còn thấy rất rõ ràng, một chút che mất ánh sáng cũng không có, đầy trời rực rỡ chấm nhỏ, làm người ta giống như đang nằm mộng, làm cho người ta có loại phiêu phiêu dục tiên, cảm giác rất Romantic.

Lần trước chạy tới xem mưa sao băng của chòm sao Sư Tử, phải nhìn một chút loại kỳ quan thiên văn học này, bởi vì trên ti vi vẫn thông báo nói nếu như một lần kia không thấy, thì phải cách bảy mươi năm mới có thể gặp lại, nào biết người người cũng không muốn bỏ qua, vì vậy nàng cùng một đống người chen lách xe, còn bị kẹt xe một đoạn đường rất dài, làm cho mất hứng mà về.

Hiện tại, nàng thật quá may mắn! Cư nhiên lại thấy được mưa sao băng của chòm sao Sư Tử còn là mưa sao băng lớn, thật là quá may mắn. . . . . . Nhưng là. . . . . . Kỳ lạ nha, gần đây cũng không có thấy tin tức TV hay trên mặt báo nói có trận sao băng lớn này xuất hiện, tóm lại nàng thật là quá may mắn.

"WOa! Thật đẹp! Anh xem, anh xem! Còn có sao chổi Halley. . . . . . Ý! Không phải, phải gọi là Harley? Quản khỉ gió, dù sao đều là sao chổi! Ngươi xem nó kéo cái đuôi thật dài, thật là xinh đẹp đó! Đúng rồi! Có thể cầu nguyện đó! Ta muốn cầu nguyện!" Líu ríu giống như chim sẻ nhỏ hưng phấn, nàng vừa nói vừa chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm một mình.

Giang Vân len lén lôi kéo tay áo Lạc Uy:

"Minh Chủ, ngươi xem, ta nói quả nhiên không sai, nàng thật sự là yêu quái, thấy hiện tượng quái dị đầy trời tuyệt không sợ, ngược lại còn vui vẻ như vậy, biết đâu những tai họa từ ánh sao sáng đầy trời này cũng là do nàng mang tới!" Nói vừa xong, hắn liền phát hiện hai ánh mắt giết người bắn tới, không khí lập tức nặng nề.

"Này! Cái tên khốn đáng ghét! Rốt cuộc có kiến thức hay không? Ngay cả mưa sao băng cũng không biết, ngươi là người cổ đại sao?"

Bầu không khí trở nên đông lạnh cứng ngắc, ba người cũng không có nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm lẫn nhau.

"Yêu nữ này! Coi ta có dám bắt ngươi đi. . . . . ."

"Giỏi bắt tôi đi? Thử bắt xem, tôi đứng yên cho anh bắt nè.” Linh Hương cũng không khách khí ưỡn cao bộ ngực nhỏ đáng yêu lên, một giọng khiêu khích.

"Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng. . . . . ." Giang Vân đưa ngón trỏ ra, vẻ mặt là một dạng bị kích động, nhìn như một tỷ muội.

Sẽ không sai, đàn ông chân chính mới không có loại cảm giác làm người ta nghĩ muốn té xỉu, biểu tình này giống như khi nãy la hét gọi quỷ, thật là nổi da gà mà; hơn nữa còn một đại suất ca có khi khái anh hùng đứng ở bên cạnh hắn, tương phản mạnh mẽ như vậy, càng lộ ra vẻ ẻo lả của hắn.

Linh Hương chú ý tới tên đàn ông bên cạnh không có lên tiếng, chỉ là dùng con ngươi đen thui nhìn chăm chú vào nàng, dường như muốn nhìn xuyên nàng.

Đáng ghét! Nàng có nói cho hắn nhìn sao?

"Thôi! Tôi không muốn nói chuyện với các anh nữa, tự tôi đi tìm ông chủ của các anh!"