Chương 1 - Ly hôn

Mặc Phong đứng trước cửa phòng của Tử Du rất lâu, sau đó lấy hết dũng khí mà gõ cửa. Đợi một lát cuối cùng cánh cửa cũng từ từ mở ra, ngay lúc ấy hắn có thể nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp không chút tì vết nào của Tử Du. Bản thân cô thì lại nghi hoặc nhìn người nam nhân trước mắt mình muốn hỏi xem hắn đến đây làm gì.

Đối diện với vẻ mặt ngây ngô của cô, trong lòng Mặc Phong thoáng hiện lên một tia không nỡ. Nhưng hắn không thể không làm như vậy. Mặc Phong cúi đầu như không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm túc nói:

"Tử Du chúng ta ly hôn đi! Anh biết tình cảm em dành cho anh rất sâu đậm nhưng cô ấy trở về rồi. Cô ấy nói cô ấy rất cần anh! Xin lỗi em Tử Du, là anh đã phụ em!"

Ánh mắt và khuôn mặt của Tử Du vốn ngây ngô bỗng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Nghe được mấy lời đó đột nhiên bản thân cô đứng hình ngay tại chỗ, phải sau một hồi Tử Du mới dần bình tĩnh lại được.

Không cần nghĩ nhiều mà lập tức giáng cho Mặc Phong một bạt tai thật mạnh. Cái bạt tai ấy làm cho khuôn mặt điển trai của hắn lệch hẳn sang một bên, khóe miệng còn vương lại chút tơ máu. Nhìn vết thương trên gương mặt kia cũng đủ biết tâm trạng của Tử Du lúc này phẫn nộ đến cỡ nào. Cô nhìn người đàn ông mà suốt bấy lâu nay cô đã gọi là chồng. Tử Du cô không thể ngờ được rằng lòng người có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy. Cô bỗng dưng cười một cách điên cuồng nói.

"Các người đúng là một cặp đôi ti tiện mà. Trước đây là anh quỳ lạy cầu xin cha tôi để cưới được tôi. Giờ anh lại vì thứ đĩ điếm kia mà khóc lóc cầu xin tôi thành toàn cho hai người? Anh không thấy nực cười à? Đúng là thứ đĩ điếm kia rất hợp với cái thứ dơ bẩn như anh đấy! "

Mặc Phong cũng chẳng trách móc hay phản ứng gì cả cứ đứng mặc kệ cho Tử Du phát tiết. Thứ duy nhất hắn làm là cắn răng hạ mình cầu xin cô:

"Du Du, oan có đầu nợ có chủ anh là người đã phụ em tất cả mọi thứ nên có hận thì hận anh, cứ nhắm vào anh hết đi! Nhưng cầu xin em đừng làm hại tới cô ấy được không? Xem như đó là thỉnh cầu cuối của anh đối với em."1

Tử Du nhìn Mặc Phong đang hèn mọn quỳ dưới chân mình mà không khỏi cười khinh bỉ. Cứ nghĩ đến gã đàn ông này phản bội mình, phản bội lại cuộc hôn nhân cũng như tình cảm của mình trái tim cô đau khổ đến sắp phát điên rồi. Hắn dám bỏ cô sao? Thật không thể tin được mà!

Cô gái kia chỉ cần nói sống không thể thiếu hắn thì gã lại dễ dàng bỏ rơi cô để đến bên ả ta như vậy. Thế rốt cuộc tình cảm của hắn dành cho cô là gì, cuộc hôn nhân này là gì vậy? Là một trò đùa sao! Hay nói đúng hơn cô chỉ là kẻ tạm bợ, đợi sau khi chính chủ trở về rồi thì cứ tiện tay vứt bỏ đi thôi. Ha, hoá ra cô là thứ dễ dàng ném đi như vậy. Tử Du hiểu rồi.

Càng nghĩ đến chuyện trước mắt mình những thứ tiêu cực lại càng chiếm dần lấy cả tâm trí cô. Tên tra nam này, cô không thể để cho hắn đi dễ dàng vậy được. Nếu người mình yêu không muốn ở bên cô nữa rồi thì cũng đừng hòng đến với người khác. 1

Nghĩ là làm, cô như bị mê hoặc bởi sự hận thù trong tình yêu mà lẳng lặng đi vào trong cầm lấy một con dao găm sắc lẹm. Dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng soi rọi cho nụ cười khiến ai nhìn thấy đều phải phát hoảng, cô - Tử Du tựa như một kẻ giết người mà thật nhanh chóng và dứt khoát xông ra ngoài cắt đứt gân chân của Mặc Phong, sau đó còn tiện thể để lại trên khuôn mặt điển trai của hắn vài đường dao. Máu cứ thế chảy dài rồi đọng lại thành một vũng lớn trên sàn nhà. Tử Du lúc này nở nụ cười nhưng nước mắt của cô cứ thế lan dài trên gò mà, cô như hóa điên dại nhìn Mặc Phong nằm bên vũng máu vừa nói vừa nhặt đơn ly hôn đang rơi bên cạnh của tên tra nam kia lên rất dứt khoát kí vào.

"Ly hôn thì ly hôn! Nhà của tôi không phải bãi rác nên không chứa chấp những thứ dơ bẩn!"

Lúc này Tử Du mới ý thức được hành động của mình mà vội vã hét lớn gọi vệ sĩ tới giải quyết mớ bòng bong này. Cô hoảng loạn, gương mặt đau khổ đến tột cùng, nhìn bọn họ đưa hắn đi mà trong lòng Tử Du không biết phải tả sao nữa. Đau khổ có, hận thù có, những thứ cảm xúc chết chóc dành cho gã đều có đủ trong cô. Nhưng cô không hề hối hận khi làm vậy, bởi hắn đáng bị như thế. Dẫu sao thì chỉ là một tên tra nam thôi mà, cô đâu cần phải quan tâm đến sống chế của hắn làm gì nữa. Mặc dù vậy nhưng Tử Du vẫn cho người đưa hắn đến bệnh viện, không phải vì cô không nỡ giết hắn mà là vì cái chết thì dễ dàng cho gã quá rồi.

Tử Du cố cười như đang thỏa mãn lắm, cũng để trấn an lại bản thân mình rồi quay về phòng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiện tay ném con dao găm dính đầy máu trên tay xuống sàn nhà, nó bẩn rồi, bẩn cực kì khi chạm vào da thịt của gã. Cô tắm rửa và thay một bộ đồ khác rồi ngả mình xuống giường, nước mắt cô cứ thế rơi xuống thẫm đẫm chiếc gối.

Khuôn mặt của Tử Du dần trở nên vô hồn ánh mắt cô lơ đễnh nhìn về một hướng xa xăm.

Cô mệt rồi! Cơ thể này, trái tim này, linh hồn này của cô mệt mỏi rồi. Thế giới luôn tàn độc và vô tình như vậy chỉ là từ trước đến nay bản thân cô cố chấp không chịu chấp nhận sự thật mà thôi. Sinh mạng này cơ thể này cuộc sống này Tử Du cô không cần nó nữa.

Cô nguyện kiếp sau chỉ sinh ra ở một gia đình bình thường sinh ra ở một nơi tràn ngập tình thương và ấm áp của gia đình.

Nước mắt của cô vẫn cứ vô thức rơi xuống lăn dài trên má, thời gian lúc này dường như đang quay ngược lại. Từng hình ảnh tươi đẹp giả tạo trong quá khứ lại lần nữa tái hiện lại trước mặt Tử Du. Cô cười tự giễu cợt mình rồi lơ đãng nhìn ánh sáng yếu ớt bên cửa sổ, nó khiến trái tim cô trở nên nhói đau. Cuộc đời cô từ đầu đến cuối chỉ là một trò hề cho người khác mà thôi.