Chương 1 - Sống Lại Từ Quan Tài
Đại Chu Ngày đông chí, vừa qua khỏi giờ hợi, sắc trời đã đen kịt như mực. Sau 1 trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đều là 1 màn trắng xóa. Các cửa hàng sớm đã đóng cửa, trên đường không 1 bóng người. Trên mặt tuyết tĩnh lặng truyền đến những âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, hai nam tử 1 già 1 trẻ mặc áo ngắn lần lượt tiến vào nghĩa trang. Nói là nghĩa trang, kỳ thực chỉ là bãi tha ma mà thôi, đại đa số thi thể đều là tùy tùy tiện tiện vùi lấp ngay tại chỗ, ngay cả 1 mảnh chiếu quấn thân cũng không có. “Sư phụ, người nói chúng ta có thể bị người phát hiện hay không?” Người trẻ tuổi khiếp đảm không ngớt, thấp giọng hỏi lão nhân. “Đi đào mộ người khác chứ có phải vẽ tranh thêu hoa đâu, sợ thì đừng có làm! Bây giờ Vương gia đang gấp gáp tìm vợ cho con trai, ra giá đến 10 lượng bạc! Ngươi mau nhanh tay lên đi.” Lão nhân híp híp mắt, không nhịn được quát lớn một câu. Người trẻ tuổi không dám oán giận, nắm chặt xẻng trong tay, rồi lại theo bản năng mà đứng lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, mây đen tối om om nặng nề bao phủ, một tia ánh trăng đều nhìn không thấy, gió vèo vèo thổi mạnh, ngọn đèn trong tay lúc sáng lúc tối, tựa như lúc nào cũng có thể tắt, khiến người ta không tự chủ được cả người sợ hãi. Nếu không phải đây là vụ buôn bán một vốn bốn lời, hắn sẽ không liều lĩnh xông vào gió tuyết chạy đến nơi quỷ quái này vào lúc nửa đêm! Bình thường đạo tặc trộm mộ đều nhằm vào những món đồ cổ và châu báu bên trong mộ của những nhà giàu quý nhân, mà 1 già 1 trẻ này ngược lại, không lựa chọn mộ của nhà giàu, trái lại không ngại cực khổ chạy đến cái nghĩa trang không tên cũ nát này. Tất cả đều là vì quý tộc Đại Chu rất mê tín tin vào phong thủy, không thể để cho trong gia tộc xuất hiện cô phần (*) mà ảnh hưởng đến hưng thịnh của đời sau, trăm phương ngàn kế tìm những nam nữ chưa kết hôn đã tạ thế để kết minh hôn(*), vì lẽ đó 1 già 1 trẻ này mới xuất hiện ở đây. Sau khi tìm được thi thể nữ nhi trẻ tuổi, sẽ giả mạo ra danh tính và 1 thân thế trong sạch sau đó bán đi, đúng là 1 vốn 4 lời. cô phần (*) (phần mộ cô đơn) chỉ người chưa kết hôn đã qua đời minh hôn(*) đám cưới của người chết Lão nhân kinh nghiệm phong phú phát hiện ra 1 ngôi mộ mới, hưng phấn nói : “Đào cái này lên xem xem.” Người trẻ tuổi không dám phản kháng sư phụ, từng xẻng từng xẻng đào xuống, cuối cùng đã đào được ngôi mộ lên, bên trong không có quan tài, chỉ có 1 mảnh chiếu rách, hắn đánh bạo mở chiếc chiếu ra, bên trong có 1 người đang nằm. Đưa đèn lồng lên nhìn, người này đầu tóc rối bời, khắp trên mặt đều là máu, hoàn toàn không nhìn rõ được bộ dáng thật sự, nhưng cũng miễn cưỡng nhận ra từ hình dáng thì đây là 1 nữ tử nhỏ nhắn. Đến khi nhìn thấy y phục của nàng toàn bộ đều rách nát, toàn thân đều là những vết thương cực kỳ đáng sợ, 1 mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến người trẻ tuổi phải nôn ra tại chỗ. Lão nhân ngồi xổm hút thuốc ở bên cạnh trợn mắt, lắc đầu liên tục : “Người này không được, bị đánh đến nông nỗi này rất khó lau rửa, tìm tiếp.” Người trẻ tuổi thở dài, tùy tiện vung tay ném vài khối đất đi, lập tức bỏ qua phần mộ này, từng bước theo sát lão nhân tìm ngôi mộ khác. Lão nhân đang cúi đầu nắm lấy bùn đất, phỏng đoán chỉ mới chôn xuống khoảng 1 canh giờ, đột nhiên nghe thấy tên đồ đệ nhát gan kêu thảm 1 tiếng, hắn vội vã quay đầu lại gằn giọng: “Đồ ngốc, người muốn gọi người khác tới đây hả?” Người trẻ tuổi hoảng sợ trợn mắt nhìn về 1 khoảng không xa, ngọn trèn trên tay đùng 1 tiếng rơi xuống đất, tay kia cầm xẻng đã không còn vững, liên tiếp run rẩy: “Bên kia…bên kia…” Lão nhân nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, thấy 1 người đang loạng choạng đi về phía bọn họ. Trên mặt tuyết trắng xóa, mỗi nơi người này đi qua, đều để lại 1 dấu chân máu, nhìn thấy là giật mình. Mỗi 1 bước chân của nàng, đều làm máu trên người chảy ra, những vết thương có mới có cũ lẫn vào những vết bẩn vừa đen vừa đỏ vô cùng thê thảm, trên người hầu như không còn 1 chỗ lành lặn. Nàng bước đi loạng choạng, dường như thân người là 1 khối cứng ngắc. Đáng sợ hơn chính là, người này rõ ràng là người mà bọn họ vừa đào lên lúc nãy. “A……..” một tiếng kêu thảm thiết vang lên thấu trời, lão nhân là người đầu tiên liều lĩnh xông ra “Ma, có ma. “ Người trẻ tuổi bị tiếng la này làm thức tỉnh, hồn phi phách tán bỏ lại cái xẻng mà chạy, liều mạng lao nhanh theo sát phía sau sư phụ hắn, bọn họ dường như đang dùng hết sức lực cả đời mình mà bỏ chạy thoát thân, căn bản không nhìn thấy ngay khi bọn họ vừa bỏ chạy, “con ma” đang tập tễnh bước đi đã ngã trên mặt đất. Sau khi Giang Tiểu Lâu gắng gượng đi được vài bước, không còn sức để chống đỡ cơ thể hư nhược nữa, lập tức ngã dài trên mặt tuyết. Vội vã, nàng hướng về bóng lưng hai người đang chạy trốn kia, nhẹ giọng rên rỉ: “Cứu ta vơi, cứu ta với, ta chưa chết….” Đáng tiếc hai người kia quá mức sợ hãi, căn bản không hề quay đầu lại để nghe rốt cuộc nàng đang nói gì. Cả người Giang Tiểu Lâu ăn vận cực kỳ đơn bạc, khắp nơi đều là vết thương, vừa chạm vào tuyết lạnh, nàng đau đớn đến tột đỉnh. Đột nhiên có gì đó rơi vào mắt, nàng chớp chớp lông mi, mới phát hiện là tuyết, theo bản năng mà ngước lên nhìn bầu trời, chỉ thấy từng mảng hoa tuyết rơi xuống. 1 chút ý thức còn sót lại dần dần tan rã. Bỗng dưng, nàng nhớ tới một ngày của 7 năm trước, khi đó phụ thân nàng vẫn còn sống, nàng vẫn là khuê tú của Giang gia. Phụ thân mang theo nàng đi tới gia đình tri kỷ là Tần gia, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy công tử nhà họ Tần là Tần Tư. Trong rừng hoa đào, mưa phùn lất phất, phụ thân đích thân gảy đàn, Tần Tư cầm kiếm múa, nàng vừa cười vừa xem. Nhiều năm qua đi, nụ cười giọng nói của phụ thân đã dần dần mơ hồ, nhưng vàng vẫn nhớ rõ lời bài hát của khúc hát kia… Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia. (Cây đào tơ xinh tươi, Hoa nhiều rậm. Nàng ấy đi lấy chồng, Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.) Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất. (Cây đào tơ xinh tươi, Trái đã đơm nhiều. Nàng ấy đi lấy chồng. Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.) Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân. (Cây đào tơ xinh tươi, Lá đơm xum xuê. Nàng ấy đi lấy chồng, Thì ắt hoà thuận với người trong nhà.) Nàng biết phụ thân cố ý chọn ca khúc Đào yêu này. Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nàng cho rằng phụ thân hy vọng nàng luôn như ngày xuân tỏa sáng dưới ánh hoa đào, tươi đẹp mỹ lệ. Sau đó, đến khi đại ca trêu ghẹo nàng mới biết, phụ thân mượn hình ảnh cây đào cành lá tươi tốt, trái ngon đầy cành để so sánh cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sau hôn nhân. Tất cả đều là sự kỳ vọng của 1 người từ phụ đối với việc kết hôn của con gái mình. Phụ thân muốn đem nàng gả cho Tần Tư, dù tuổi còn nhỏ, nàng cũng không kềm được mà đỏ ửng 2 má, ánh mắt né tránh. Giữa khung cảnh cành đào rực rỡ, người cũng như hoa, chiếu rọi lẫn nhau, đại ca thấy nàng thẹn thùng, tựa vào cành đào cười đến nghiên ngả, gần như muốn làm gãy cả cành hoa. Sau đó, hoa đào rực rỡ giống như lửa mùa xuân, dần dần thắp lên nỗi niềm tương tư vô danh trong lòng nàng. Sau nhiều lần thiếu niên kia qua lại Giang gia, vừa tuấn nhã, lại ôn nhu, mỗi lần gặp gỡ, hắn luôn khẽ cười, chỉ vậy là đã bắt được linh hồn nàng. “Rồi sẽ có 1 ngày chàng đến cưới ta.” Nàng cứ như vậy dịu dàng chờ đợi, ve sầu hát xong khúc ca, nhạn mùa thu bay qua, cuối cùng đã nghe được tin tức đính hôn. Ngày hôm đó, từng lời của phụ thân và đại ca nàng đều lén nghe được, trái tim nàng nhảy nhót tưng bừng như con nai nhỏ, nàng còn lo lắng trái tim mình sẽ không khống chế được mà nhảy ra ngoài lồng ngực. Nhưng mà, sức khỏe của phụ thân dần dần suy yếu, cuối cùng không gượng được nữa, đại ca Giang Vãn Phong đi xa buôn bán, không an tâm để nàng ở nhà 1 mình, cẩn thận đưa nàng đến giao cho Tần gia. Giang Tiểu Lâu 13 tuổi mang theo 10 vạn lượng đồ cưới trở thành khách của Tần phủ. Ban đầu cha mẹ chồng tương lai hiền từ, Tần Tư bảo hộ, nàng cho rằng đã tìm được nơi nương tựa cả đời. Nhưng ngay lúc Tần gia gặp nạn, nàng ngu ngốc đem tất cả 10 vạn lượng giao ra, giải cứu Tần gia khỏi nguy cấp. Đến khi Tần Tư dùng thân phận thương nhân đoạt được danh hiệu Thám hoa, những người qua lại đều là quan to quý nhân, thì thế giới của nàng đã hoàn toàn biến đổi trong 1 đêm. “Danh môn Đại Chu 1 khi liên hôn, đều có quan hệ lợi ích trong đó, cũng sẽ cùng che chở chiếu cố lẫn nhau. Tuy huynh là Thám hoa đương triều, nhưng 1 bàn tay cũng vỗ không thành tiếng, nếu như cưới được nữ nhân danh môn, đối với tiền đồ của huynh sẽ rất có ích.” Tần Tư ôn văn nho nhã tỏ vẻ như là chuyện đương nhiên, “Tiểu Lâu, phu nhân tương lai của huynh chính là thiên kim Ngự Sử, danh môn thục nữ chân chính, đương nhiên huynh cũng sẽ không bỏ mặc muội không lo, Tần phủ này dĩ nhiên sẽ cho muội 1 vị trí, để muội có nơi nương tựa cả đời.” Ở trước mặt Tần gia cường thế, 1 cô gái yếu đuối như Giang Tiểu Lâu nhượng bộ, nàng nhường lại vị trí chính thê, 10 vạn lượng bạc chỉ đủ để đổi lấy 1 vị trí tạm bợ trong Tần gia. Nhưng đây không phải là kết cục, mà chỉ là bắt đầu của khổ nạn. Càng lúc nàng càng trở nên mỹ lệ lóa mắt, Tần Tư cũng càng ngày càng lên cao, lại muốn đem hiến nàng cho Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết làm thiếp. Nàng không chịu nghe theo, lén lút mang theo vú nuôi đi khỏi Tần phủ, muốn tìm Giang Vãn Phong, nhưng nửa đường bị Tần gia bắt về. Nàng cầu xin mọi cách nhưng không được, lòng lang dạ sói của Tần gia cuối cùng bại lộ, đem vú nuôi nàng nương tựa bấy lâu đánh chết, lại bỏ đói nàng suốt 3 ngày, ngang nhiên trói nàng nhét vào kiệu đưa đến Hầu phủ. Trong phủ của Tiêu Quan Tuyết muôn tía nghìn hồng, hoa thơm cỏ lạ vô số, cũng vô số đấu đá tranh giành, chém giết lẫn nhau, Giang Tiểu Lâu còn chưa hầu hạ đã bị thất sủng. Huynh trưởng Giang Vãn Phong ở cách xa rốt cuộc biết được chân tướng, ngàn dặm xa xôi đến chuộc lại muội muội, lại bị Tử y hầu đuổi ra khỏi phủ. Giang Vãn Phong không phục, kiện thẳng lên Nha môn Kinh triệu phủ, nhưng hắn chỉ là 1 thương nhân, làm sao thắng được Tử y hầu quyền thế ngập trời. 80 bản tử đánh xuống, mạnh mẽ cướp đi tính mạng hắn, cũng làm Giang Tiểu Lâu hoàn toàn mất đi hy vọng. Lúc nghe được tin huynh trưởng qua đời, Giang Tiểu Lâu đang quỳ xuống rót rượu như 1 nô tỳ cho 1 đám quan to hiển quý trong 1 tửu lầu. Bởi vì thống khổ không kềm chế được mà không cẩn thận làm đổ rượu, suýt nữa bị Tiêu Quan Tuyết sai người kéo ra ngoài đánh chết, Bùi Tuyên chẳng qua vô tình nhìn nàng 1 lần, Tiêu Quan Tuyết liền cười ha ha đem nàng giao cho hắn. Bùi Tuyên dẫn nàng hồi phủ, nhưng lại cho rằng nàng là khổ nhục kế mà Tiêu Quan Tuyết diễn trò. Toàn phủ đều xem nàng là gián điệp, khắp nơi giám thị, âm thầm đề phòng, hở ra là đánh mắng, nàng sống cuộc sống như đi trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ, nhiều lần đối mặt cái chết. Lại qua 1 năm, vì để nghênh đón Ngũ công chúa nhập phủ, tướng quân quét sạch những nữ tử vô dụng trong phủ, nàng tự xin được rời đi, Bùi Tuyên không để ý đến nàng khổ sở cầu xin, thẳng tay bán nàng vào Quốc sắc thiên hương lầu. Từng bước từng bước, cuối cùng Giang Tiểu Lâu bị những nam nhân này ép đi đến đường cùng. Tú bà dùng tất cả thủ đoạn bức bách nàng, Giang Tiểu Lâu thà chết không nghe, cho tới khi bị đánh đến mức vết thương chằng chịt, sốt cao nửa tháng không giảm, cuối cùng bị người lấy 1 tấm chiếu rách quấn lấy rồi ném ra bãi tha ma. Nhân gian lạnh lẽo như vậy, nhân thế tàn nhẫn như vậy, nàng từ sợ hãi đến nguội lạnh, tất cả hy vọng đồng thời tan tành. Giang Tiểu Lâu nhắm mắt lại, để cho hoa tuyết tùy ý rơi đầy trên mắt, tan chảy thành từng giọt nước mắt… Phụ thân, đại ca, con rất nhớ 2 người, Tiểu Lâu thật sự rất nhớ, chỉ muốn đi tìm 2 người. Nhưng mà chết như vậy, nàng không cam lòng. Nếu như nàng chết rồi, ai sẽ đòi lại công bằng từ những kẻ cay nghiệt lạnh lùng, lòng dạ độc ác đó đây? Giữa không trung, nụ cười của phụ thân hiện lên trước mắt nàng, khi đó người kéo tay nàng: “Tiểu Lâu, phải tâm địa lương hiện, mọi việc nhẫn nại, làm 1 người vợ chăm sóc gia đình.” Giữa không trung, dáng dấp của đại ca trước khi lên đường hiện ra trước mắt nàng, ánh mắt thiếu niên quật cường đỏ ngầu: “Tiểu Lâu, ca ca phải đi xa, không để đem muội theo bên người, nhưng ca ca sẽ quay về tìm muội. Đến khi đó huynh muội chúng ta sẽ ở bên nhau, cùng nhau sinh sống.” Những lời căn dặn của người thân còn văng vẳng bên tai, nàng tự hỏi không làm gì có lỗi với người khác, tại sao ông trời lại bắt nàng chịu kết cục này. Nếu như chết như thế, làm sao đối mặt với đại ca đã chết thảm, làm sao đối mặt với phụ thân đã thất vọng, làm sao đối mặt với những kẻ đã chà đạp cuộc đời mình. Sợ hãi đến cực hạn, đến cuối cùng trái lại sẽ không còn sợ nữa. Trong bóng tối, Giang Tiểu Lâu nắm lấy bàn tay tự ra lệnh cho mình: “Mình chỉ mới 17 tuổi, không thể chết, dù thế nào cũng không thể chết được.” Khi hoa tuyết 1 lần nữa rơi lên đôi môi khô nứt của nàng, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm bầu trời, trong đôi mắt đen kịt có 1 tia sáng đang thiêu đốt, kiên định sắc bén thiêu đốt nơi tận sâu trong lòng nàng. Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là rác rưởi, nàng sẽ không chết, không thể chết, nàng phải sống, sống thật lâu dài, sống thật khỏe mạnh, tự tay đòi lại công đạo từ những kẻ đã ép nàng đến đường cùng. Ông trời, ông đã cho ta 1 con đường sống, xin ông hãy đổi luôn cả trái tim ta, cho ta 1 trái tim sắt đá, ta sẽ tươi cười nhìn những kẻ đã tại ta phải xuống địa ngục.