Chương 1
Năm nay, mùa đông đặc biệét lạnh.Dựheo lệ thường, Thân vương phủ mỗi khi qua lập thu sẽ được phát cho hàn y. Cho dù là phụ trách thu dọn vệ sinh địa vị thấp hơn hạ nhân cũng được ba cái áo khoác dày. Song mắt nhìn mùa đông tới, Yến Nhiễm cũng chỉ có hai ba cái áo mỏng mùhu thay phiên mà mặc.
Không phải quản gia bỏ quên phần hắn, mà là do một nguyên nhân nghe là biết hoang đường nhưng vẫn phải chấp nhận.
Từ khi bị Liên Thân vương mang từ Hồ Địa về vương phủ, Yến Nhiễm vẫn ở trong sài phòng tại hậu hoa viên phía bắc. Mấy ngày trước đây gió Bắc bất chợt nổi lên, căn phòng tồi tàn thật sự rét lạnh dị thường. Ở cùng với hắn có một nô bộc tên Tiểu Thu, nhìn hắn run rẩy đáng thương, vì vậy Tiểu Thu liền hảo tâm muốn thay hắn kiếm ít củi sưởi ấm. Đi qua Lãm Cúc Hiên nơi Trầm Doanh Thu – Trầm công tử ở, hắn thấy một đống củi ngắn ngủn xếp ngoài đó.
Mấy ngày nay trời mưa, bó củi bị nước thấm ướt đẫm, vứt lăn lóc một chỗ. Tiểu Thu tưởng là đống củi bỏ đi, liền nhanh nhẹn mà mang trở về cho Yến Nhiễm.
Nhờ ơn Tiểu Thu, căn phòng nhỏ này mấy ngày nay đều đầy khói đen, nên cũng không còn rét lạnh như trước nữa. Song mưạnh được mấy hôm, trong phòng đột nhiên xuất hiện một sai dịch hung thần ác sát, chỉ vào một chút gỗ vụn còn sót lại mà nói bọn họ chết chắc rồi.
Nguyên lai đống củi tại nơi Trầm công tử cũng không phải là đống tạp nham vứt đi, mà là gỗ Khê Xích hiếm có ở phía nam, do Liên Thân vương sai người từ phương bắc mang về để chế đồ dùng trong nhà, còn sót lại một ít. Đúng lúc nghói Trầm công tử chuẩn bị than củi sưởi mùa đông, vì vậy liền sai người đem đống gỗ Khê Xích đến, nói là muốn đưa cho Trầm công tử sưởi ấm.
Chỉ có điều Trầm Doanh Thu vốn là một người không muốn bị kẻ khác sắp đặt, cho nên liền mặc kệ đống củi đấy. Đảo mắt qua vài ngày, Thân vương bắt đầu hỏi thăm đống gỗ kia ở nơi nào, lại nghói là bị tên tù binh dị tộc sử dụng.
Đạm Thai Yến Nhiễm, Đạm Thai Yến Nhiễm, Liên Thân vương Lý Tịch Trì không hề cảm tình mà nhấm nuốt cái tên này.
Cái tên từng thuộc về người thiếu niên mà hắn gặp gỡ trên bãi cát vàng mênh mông ở Hồ Địa, giờ đây lại thuộc về một tên hạ nhân hiền lành chất phác tình nguyện làm khổ dịch còn hơn là phải nhảy trước mặt tân khách...
Lý Tịch Trì cũng không có kiên nhẫn chờ đợi một tên hạ nhân “hồi tâm chuyển ý”.
Trên đời này, ít nhất trong kế hoạch hai mươi sáu năm qua của hắn, tất cả ý nghĩ yêu thương cùng kiên nhẫn, hắn cũng chỉ dành cho một mình Trầm Doanh Thu.
Trầm Doanh Thu vốn là tài tử Giang Nam, khi Lý tịch vi hành đã gặp. Hắn cảm phục y dòng dõi thư hương, văn chương tuyệt vời vô song, cùng với khí phách cương nghị. Vì vậy không lâu sau lợi dụng lúc gặp lại đã tiến cử y vào triều làm quan.
Song Trầm Doanh Thu vốn là một lãng tử không màng công danh, vừa biết hắn là Thân vương thái độ đã lạnh nhạt ba phần. Huống chi y cũng không hảo nam sắc, đối với sự ân cần quá mức của Lý Tịch Trì cũng mơ hồ cảm giác được không ổn, cho nên nửa năm trước liền bắt đầu xa lánh hắn.
Nhưng vạn không nghĩ tới Trầm gia đột nhiên gặp họa, mặc dù không ai thương vong, nhưng Trầm Doanh Thu lại thành một kẻ không nhà. Đúng lúc Lý Tịch Trì viễn chinh trở về, liền “thuận tiện” mời y ở tạm trong phủ.
Trầm Doanh Thu cũng không phải kẻ ngu, mỗi lần nghĩ trong đó có mưu kế, y cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, hành vi tự nhiên cũng bắt đầu làm càn.
Nghe gã hầu của phòng củi bẩm báo về việc gỗ Khê Xích, Lý Tịch Trì cau mày một hồi, liền lạnh lùng mà phân phó: “Nếu vốn là trộm củi để sưởi, như vậy phạt bọn hắn phải chịu cả một mùa đông giá rét đi.”
Hắn cũng không có trách phạõ ràng, nhưng thuộc hạ xử phạt cũng xem như ác độc: Dĩ nhiên mang hết quần áo bông của Yến Nhiễm làm thảm lót chân ở Lãm Cúc Hiên, còn lại cũng không trả cho hắn, mà là nhét vào ổ chó để sưởi ấm cho nó.
Đối với xử phạt như vậy, Yến nhiễm cũng không chống lại. Huống chi lấy tình cảnh trước mắt, hắn chống lại có tác dụng gì?
Tiểu Thu biết chính mình gây họa, vì vậy cố ý đem cái áo duy nhất của mình cho hắn. Yến nhiễm cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không mặc cái áo đó.
Bởi vì có một bí mật làm cho hắn phải cất đi sử dụng lúc quan trọng. Mà bí mật này, hắn chưa bao giờ nói với bất cứ kẻ nào.
Đạm Thai Yến Nhiễm, con trai tộc trưởng Bách Nguyệt, có một đặc điểm khác biệt với tất cả nam nhân trên thế giới này.
Đây là bí mật trăm năm của Bách Nguyệt tộc.
Truyền thuyết năm trăm năm trước kể rằng, Bách Nguyệt tộc từng chịu khổ nạn do bị dị tộc xâm lược, cuối cùng chỉ còn lại có một đôi nam nhân yêu nhau kiên cường chiến đấu. Thiên thần bị đôi tộc nhân ương ngạnh kia làm cho cảm động, thi triển phép thuật làm cho một vị nam tử có thể hoài thai, rốt cục kéo dài huyết mạch Bách Nguyệt tộc.
Từ đó, trong Bách Nguyệt tộc liền bắt đầu xuất hiện một ít nam tử có được năng lực thụ thai và sinh dục. Bọn họ được gọi là “con củhần”, vốn là biểu tượng cho thần linh và người dân Bách Nguyệt.
Đạm Thai Yến Nhiễm, hắn là nam tử đích thực, nhưng lại có thể chất thiên phú —— chỉ cần cùng một nam nhân yêu thương kết hợp, thì có khả năng sinh hạ hài tử.
Song việc làm hắn cảm thấy vô lực mà sợ hãi chính là trong bụng hắn đã mơ hồ có động tĩnh của một sinh mệnh.
Mà một nửa sinh mệnh này, chỉ có khả năng đến từ một người...
Cont...