Chỉ còn một ngày nữa thôi là năm cũ sẽ qua để nhường chỗ cho nàng xuân sắp đến. Chỉ thoáng đó thôi mà đã gần một tháng, một tháng sống xa nhà lưu lạc trên đất người. Nó, một thằng bé chỉ mới mười bốn tuổi đầu, đã từng hửơng sự vui vẻ, hạnh phúc dưới mái ấm gia đình có đầy đủ cha mẹ. Thế mà giờ đây chỉ còn lại một mình nó bơ vơ lạc lõng trên hòn đảo này, hòn đả mà đa số dân Việt tha hương đều biết, GaLang. Nó đã rời xa gia đình thân yêu của nó để theo ông dượng nó vượt biên tới hòn đảo này. Với một trí óc non dại, nó không biết được thế giới người đời ra sao. Nó như một chú nhái sống trong một cái ao ấm áp, đâu biết được bên ngoài ra sao. Người thân duy nhất hiện tại của nó là ông Dượng, người mà nó có thể nương tựa và dạy dỗ nó như lời ông ta đã hứa với ba mẹ nó trước khi ra đi, mà hôm nay cũng nhẫn tâm bỏ rơi nó, tách rời nó để nó phải vào cô nhi viện vào tuần tới. Tiếng động trong nhà bếp dành cho toàn Barrack làm nó quay lại, nó đang nhìn thấy chú Chín dùng con dao thật to chặt con mễnh mà ông ta đã mua vào trưa nay để chuẩn bị cho đêm giao thừa ngày mai. Chú chín đã chuẩn bị thật nhiều cho những ngày xuân sắp tới. Chú mua thật nhiều đồ ăn nước uống. Riêng thím Chín dắt con Dung ra mua hai bộ đồ thật mới thật đẹp, thằng Quốc thì có một cái quần jean Mỹ, một cái áo thun và một đôi dép mới tinh, hai anh em nó cầm quà tết trong tay vui mừng hớn hở, chúng khoe cùng tất cả mọi người trong Barrack. Và riêng nó, nó đã tủi thân khi thằng Quân và con Dung hỏi nó đã mua gì chưa. Nó không trả lời chúng và lầm lũi bỏ đi ra sau vườn xách nước đổ vào thùng phi cho đầy để mai còn dùng cho nhiều việc. Nó ra sau vườn mà lòng buồn vời vợi, nó nhớ về gia đình nó, ba mẹ và hai em chắc bây giờ cũng có áo mới giày dép mới và mong thời gian qua mau để đêm giao thừa còn được lì xì nữa. Phải chi có ba mẹ nó ở đây nó cũng sẽ có quần áo mới như bao đứa trẻ khác. Bây giờ nó không còn gì ngoài hai cái quần xa lỏn mà nó cứ phải mặc thay phiên hàng ngày với cái áo mà nó còn tìm lại được khi đến đất liền này. Nước mắt lưng tròng, nó nhớ nhà quá, nhớ ba mẹ và nhớ người thân thuộc nhất mà nay không còn nữa. Nó thấy tủi thân, trống trải và lạc lõng nơi đây, tất cả đều xa lạ với nó. Nó bỏ chạy, chạy thật nhanh ra bờ suối, nó ngồi vật xuống tảng đá khóc sướt mướt, khóc thật lâu cho cuộc đời khắc nghiệt của nó. Đã gần một giờ trưa của ngày cuối năm. Nó vẫn lặng lẽ ở góc Barrack, mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho đêm giao thừa. Hai ba người lo làm bánh bông lan, có nhóm lo nấu chè đậu xanh, có những gia đình có thân ở đệ tam quốc gia tiếp tế, lo chuẩn bị ăn tết có phần tươm tất hơn cả. Nó cũng muốn như họ nhưng nó không có tiền và đồ ăn gì cả. Tất cả đều do ông Dượng kia của nó cất giấu riêng mặc dầu trong đó có tiền của người thân gửi cho nó, ông ta thật là gian trá để lấy hết tiền của nó làm của riêng. Nó cũng không biết bây giờ ông Dượng đi đâu vẫn chưa về, có lẽ ông đi dự Xuân ở nơi nào đó. Nhưng còn nó thì sẽ ra sao? Có vài anh chị thấy nó tội nghiệp, bảo nó tối nay vui chung với họ. Nó cảm ơn nhưng nó thấy ngại vì nó không có phụ gì vào và cũng không ra sức làm gì cả nên nó chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà thôi. Vợ chồng chú thím Thông gọi nó, nó lồm cồm bò dậy đi lại gần. Chú Thông kéo nó ra sân, dúi vào tay nó năm trăm rupis, bảo nó đi mua một đôi dép và một cái quần xà lỏn để mặc tết. Nó từ chối không lấy, chú Thông bảo đó là chú lì xì lấy hên, chú nhét vào túi nó, nó lí nhí cám ơn, chỉ cúi đầu xuống mà không dám ngẫng lên, nước mắt nó chảy dài trên má. Nó thật cảm động và biết ơn vô cùng. Nó thấy thật an ủi khi có người quan tâm và lo lắng cho nó. Nó chạy thật nhanh ra chợ, lòng thật là vui và hớn hở. Nó chọn cho nó một cái quần và một đôi dép. Vậy là tối nay nó khỏi phải mang đôi dép mà thỉng thoảng phải cúi xuống gắn quai. Nó sẽ mang dép mới và mặc quần mới vào ngày mai, sáng mùng một tết. Tất cả mọi gia đìng đang quây quần bên nhau, cha mẹ con cái đang đếm từng phút trôi quạ Một số thanh niên đang chuẩn bị thùng sắt, thau nhôm. Họ sẽ dùng chúng đánh lên thay tiếng pháo trong đêm naỵ Có một vài người lớn tuổi đang lấy nhang đèn để chuẩn bị rướt ông bà và xông đất. Riêng nó thì không biết làm gì, nó đã lang thang từ chiều trên đường phố, nó đã vào rạp hát xem phim, rồi vào quán ngồi thẩn thơ đến tối. Càng gần đến giao thừa, nó càng thấy buồn và chán nản, nó lại nghĩ đến thân phận của nó. Nó không muốn trở về Barrack của nó để khỏi chứng kiến cảnh vui vẻ đầm ấm của người khác, của những đứa trẻ có cha có mẹ. Nó cứ bước, bước từng bước vô định trên con đường. Nó đã đi qua những dãy Barrack bên đường. Nó nghe được những tiếng động được khua lên lên từ những dãy ấy vang lên. Nó bước từng bước nặng nề lên những bậc thang cấp một cách ngon lành. Nó khóc cho thân phận bơ vơ một mình không cha mẹ, anh em, khóc tủi thân khi phải đón xuân lẻ loi. Nó ngước nhìn lên bầu trời đầy xa tít để tìm kiếm xem có vì sao lạc lõng, bơ vơ như cuộc đời của nó chăng?!.