Chương 1

Buổi chiều, tan sở Quỳnh Anh ung dung đạp xe trên đường về nhà có tiếng xe kè sau mình, cô đâm lo lắng. Ai mà kỳ như thế.

Cô định cho xe dừng lại thì có tiếng cười vang lên:

– Sợ sao cô bé?

Quắc mắt nhìn anh ta, Quỳnh Anh nói như hét:

– Anh có thấy đường đông người hay không? Anh ta tủm tỉm cười, làm Quỳnh Anh càng tức thêm:

– Cười vô duyên?

Anh ta đưa tay nắm ghi đông xe cô lại.

Quỳnh Anh sợ điếng cả người, cô kêu to:

– Anh làm cái trò gì thế?

– Tôi muốn nói chuyện với cô.

Quỳnh Anh bực bội:

– Vớ vẩn!

– Đâu có vớ vẩn, thật ra chúng ta đã biết nhau lâu rồi mà.

Hất mặt Quỳnh Anh cao giọng:

– Ai biết nhanh chứ!

– Quen mà em!

Quỳnh Anh gắt lên:

– Anh có chịu buông ra chưa?

– Nếu không thì sao?

Nhìn vẻ mặt thách thức của anh ta, Quỳnh Anh mím môi dọa:

Nếu không buông ra, tôi sẽ la lên đó.

– Em cứ la lên đi, xem có ai giúp em không!

– Thật là qúa đáng mà.

– Quỳnh Anh ...

– Anh ...

Anh tự giới thiệu cho em biết, anh là Lý Minh.

Ngoảnh mặt đi nơi khác, Quỳnh Anh nói một cách lạnh lùng:

Lý Minh hay là Lý Thông thì cũng mặc kệ anh chứ!

Lý Minh dai dẳng:

– Chúng ta làm bạn với nhau nghe Quỳnh Anh? Cô vẫn lắc đầu giọng lạnh lùng như băng:

– Xin lỗi tôi không có hứng thú ấy.

– Anh làm gì em phải giận đến như vậy?

– Hừm, lối làm quen theo kiểu ấy không thể tha thứ được.

Lý Minh nhẫn nhịn:

– Vậy làm gì mới được em đồng ý?

– Anh nên rời khỏi chỗ này cho tôi nhờ!

– Làm gì mà khó khăn đến như vậy hả em?

Trợn mắt nhìn anh ta, Quỳnh Anh cáu gắt:

– Nếu muốn để cho tôi có một ấn tượng tốt thì xin hãy tránh ra cho.

Thấy cô quá cương quyết Lý Minh đành tránh sang một bên:

Được, nếu em không thích thì thôi vậy.

Nhưng anh vẫn chờ sự quyết định của em đấy.

Quỳnh Anh lên xe đạp đi một nước. Cô không hề quay lại lần nào. Cô lẩm bẩm một mình hôm nay thật là xúi quẩy.

Vừa về đến nhà đã thấy Thanh Lâm ở đó, cô quạu quọ bước vào nhà. Thấy vậy Thanh Lâm liền lên tiếng:

– Sao thế? Gì mà hầm hầm ghê nhỉ?

Quỳnh Anh trút cơn giận vào anh:

– Mắc mớ gì đến anh mà hỏi.

Quỳnh Hoa thấy sự vô lí của em liền lên tiếng:

– Em vừa phải thôi. Giận cá chém thớt à?

Chu môi, Quỳnh Anh cãi lại:

– Em đang bực mình đấy!

Quỳnh Hoa quan tâm:

– Ai dám chọc giận em tôi thế?

Thanh Lâm cũng hỏi:

– Chuyện gì làm em phải bực mình đến vậy?

Quỳnh Anh được quan tam nên đã dịu hẳn cơn giận:

– Ra đường bị kỳ đà ngăn lối?

Quỳnh Hoa nhìn em mỉm cười:

– Anh ta 1à con cái nhà ai mà dám chọc ghẹo tiểu thơ nhà mình như thế?

Biết chị chọc mình Quỳnh Anh chu môi phụng phịu:

– Chị, chị cũng chọc em nữa sao?

Thanh Lâm nhìn Quỳnh Anh hỏi:

– Em nói có người chận đường em đi ư?

– Đúng vậy!

– Người đó là ai?

– Nếu biết thì em đầu có tức.

Thanh Lâm lại hỏi:

– Cả tên anh ta em cũng không biết sao?

Quỳnh Anh sáng mắt:

– A, lúc nãy anh ta có nói là Lý Minh gì đó.

Thanh Lâm lặp lại:

– Lý Minh ư?

– Anh biết anh ta à?

Thanh Lâm lắc đầu:

– À không, anh chỉ nghe tên thôi. Người thì anh chưa gặp.

Quỳnh Hoa mỉm cười, phân bua:

– Họ thấy em đẹp, dễ thương nên người ta đùa chút thôi mà.

Quỳnh Anh phản ứng:

Đùa kiếu vô duyên vậy ai mà chấp nhận được.

Quỳnh Hoa trêu em:

– Không chấp nhận mà em đem bực bội về tận nhà vậy hả?

– Chị ....

Thanh Lâm nhắc nhở:

– Em vào chuẩn bị, anh mời em và chị Quỳnh Hoa đi ăn tối.

Nhướng mắt nhìn anh Quỳnh Anh lắc đầu:

– Đáng lí em sẽ đi với anh. Nhưng gì đang tức nên không đi!

Thanh Lâm dỗ ngọt:

– Em đừng giận nữa, đi ăn với anh em sẽ quên hết uư phiền.

Quỳnh Anh nhìn anh:

– Thật không?

– Dĩ nhiên là thật rồi!

Quỳnh Hoa cũng giục em:

– Nhanh đi, Thanh Lâm đến chờ em cũng lâu rồi đó.

Quynh Anh nhanh nhẩu nói:

– Anh chờ em một chút.

Lát sau, cô trở ra với gương mặt tươi vui hớnhớ. Thanh Lâm nhìn cô một eái nhìn đầy tha thiết yêu thương.

Sáng hôm sau, Quỳnh Anh đi làm thật sớm. Cô vui vẻ lắm khiến cho Quỳnh Hoa nhạc nhiên:

– Làm gì mà vui đến vậy hả Quỳnh Anh?

Quỳnh Anh ngoảnh lại nhìn chỉ một cách hóm hỉnh:

– Con người ta khi được yêu có khác chị ạ!

Bật cười Quỳnh Hoa suýt miệng:

Nhỏ thôi, mẹ sẽ bị mắng đó em.

Quỳnh Anh chu môi:

– Mẹ mất rồi mà chị?

Quỳnh Hoa ngước nhìn lên bàn thờ của mẹ, cô thì thầm:

– Dù mẹ có mất đi. Nhưng hồn mẹ vẫn còn quanh quẩn bên cạnh chị em mình.

Quỳnh Anh rùng mình:

– Chị đừng nhát em mà chị hai.

– Chị nói thật. Đêm nào chị cũng nằm mơ thấy mẹ về thăm chị em mình cả.

Quỳnh Anh kêu lên:

– Ôi chị hai.

Nhưng Quynh Hoa vẫn tiếp tục nói:

– Chị thấy mẹ vuốt tóc, chị và hôn vào má của em nữa đó.

Quỳnh Anh tròn mắt, đưa tay vuốt mà mình:

– Ôi chị, chị đừng cô suy diễn nữa được không?

– Em không tin à? Để khi nào thấy mẹ về chị sẽ gọi em.

Quỳnh Anh co rúm người, cô lắo đầu lia lịa:

– Thôi thôi em xin chị mà chị hai! Chị đừng có nói nữa.

Quỳnh Hoa lườm em:

– Mẹ mình thôi có gì đâu phải sợ.

Quỳnh Anh chợt buồn:

– Không biết cha mình hiện đang ở đâu hén chị?

Tối sầm mặt xuống Quỳnh Hoa khẽ nói:

– Em đừng nên nhắc đến ông ấy nữa, được không?

– Sợ chị lại giận nên thôi Quỳnh Anh không nhắc nữa:

– Em đi làm nghe chị!

Quỳnh Hon gật đầu, rồi cô cùng chuẩn bị mở cửa tiệm tạp hóa để bán.

Nhờ cửa tiệm này mà cô đã nuôi em ăn học đến nơi đến chốn. Giờ có việc làm ổn định.

Cô đâu còn mong gì hơn nữa. Ước nguyện của cô đã thành:

– Em đang nghĩ gì vậy Quỳnh Hoa?

Cô giật mình ngẩng đầu lên:

– Ôi, anh Khôi!

Khôi mỉm cười nhìn cô:

– Em đang nghĩ gì mà anh đến bên cạnh vẫn không hay biết vậy?

Cười bẽn lẽn, Quỳnh Hoa chống chế.

– À không, em có suy nghĩ gì đâu.

Khôi cười cười lại nhìn cô:

– Em nói dối anh đó phải không?

– Làm gì có. Ngồi chơi đi anh!

– Quỳnh Anh đi làm rồi hả?

– Vâng, nó vừa mới đi. Vậy còn anh, sao giờ này còn ớ đây.

Khôi ngồi xuống đối điện với cô:

– Anh cũng đi làm đây, tiện thể ghé thăm em chút vậy mà.

– Em cám ơn anh quan tâm.

Khôi nhìn cô:

– Khách sao vậy Quỳnh Hoa! Anh muốn tặng em cái này.

Ngạc nhiên nhìn anh Quỳnh Hoa lắc đầu:

– Sao anh lại tặng đồ cho em?

– Đừng từ chối nhé Quỳnh Hoa!

Nhưng sao vô duyên vô cớ anh tặng quà cho em chứ!

– Khôi bảo:

– Làm gì có, chẳng qua chuyến đi công tác vừa rồi anh mua tặng em thôi.

– Nhưng mà ...

– Nhận đi cho anh vui mà em!

Quỳnh Hoa vẫn từ chối:

– Em đã chịu nhận ân nghĩa của anh nhiều rồi. Em cũng không thẻ nhận nữa đâu.

Khôi buồn buồn:

– Em chê đồ của anh sao?

– Em không có, chỉ tại em đã nhận của anh nhiều rồi.

– Thì hôm nay cũng vậy thôi. Hay là em đã ...

Lắc đầu, Quỳnh Hoa giải thích:

– Lúc trước em khó khăn nên nhận sự giúp đỡ của anh. Còn bây giờ thì ...

– Em đầy đủ rồi phải không. Bây giờ sự chăm sóc của anh là thừa rồi chứ gì?

Quỳnh Hoa nhăn mặt:

– Em không có nói vậy đâu.

Nếu thế thì em phải nhận đi nhé!

– Biết không thể từ chối được nên Quỳnh Hoa lại nhận quá của anh:

– Được rồi, em sẽ nhận. Nhưng mà lần này nữa thôi đó!

Khôi nhìn cô hài lòng:

– Em chịu nhận là anh vui rồi.

Mỗi lần Khôi đến tìm cô là cỏ cảm thấy không an lòng như có gì đó lo lắng:

– Bác gái vẫn khỏe hả anh?

– Mẹ anh vẫn khỏe!

Quỳnh Hoa buộc miệng nói:

– Dường như bác gái không thích anh qua đây với em đâu.

Khôi thối thác:

– Làm gì có.

– Anh đừng có giấu em!

Khôi cảm thấy nhói đau, vì câu nói ấy:

Thật ra mẹ anh phản đối việc anh đặt tình cảm với Quỳnh Hoa. Nhưng ngược lại, tim anh thì đã khắc sâu hình bóng của cô rồi:

– Em an tâm, mọi việc để anh sắp xếp.

Quỳnh Hoa lắc đầu từ chối:

– Em không muốn vì em mà mẹ anh với anh mâu thuẫn nhau đâu.

Khôi trở nên buồn:

– Em không tin anh!

– Đừng bắt khó em như vậy anh ạ!

Khôi vẫn nói, giọng anh tha thiết hơn:

– Nếu em cứ mãi từ chối, anh sẽ buồn lắm.

– Anh ...

Khôi thở dài:

– Anh sẽ chờ, chờ sự thay đổi của em dù thời gian có dài đến bao lâu.

Quỳnh Hoa cảm động lắm, cô không thể nói thêm lời nảo cả. Cô từng biết mẹ của anh là người khó khăn nhất vùng này kia mà:

– Người ta đẹp, giàu sang cho nên được lòng của mẹ anh là lẽ đương nhiên rồi.

Khội nhìn cô chăm chăm:

– Nhưng anh không yêu cô ta được.

Quỳnh Hoa lắc đầu:

– Em còn phải lo cho Quỳnh Anh nữa anh ạ! Em chưa thể nói gì với anh đâu.

– Nghĩa là em có hứa phải không? Anh sẽ chờ em!

Khôi đi rồi, Quỳnh Hoa cảm thấy buồn cho thân phận của mình.

– Chị Quỳnh Hoa!

Quỳnh Hoa nhận ra người quen cô kêu lên thật to:

– Ôi, Ngọc Linh! Em đấy sao?

Ngọc Linh sà xuống cạnh cô:

Chị và Quỳnh Anh khỏe chứ.

Quỳnh Hoa nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngọc Linh bóp nhẹ:

– Vẫn khỏe cả. Em về nước khi nào?

Ngọc Linh vui vẻ:

– Em về gần một tuần rồi:

Quỳnh Hoa có ý trách:

– Vậy mà đến hôm nay em mới tìm đến chị và Quỳnh Anh.

Ngọc Linh mỉm cười:

– Em xin lỗi, mới về em còn bận ghê lắm!

Quỳnh Hoa nhìn cô một lúc rồi nhận xét:

– Em trắng và đẹp hơn trước nhiều.

Ngọc Linh bật cười:

– Em thấy mình vẫn vậy.

– Này, tại em khiêm tốn đó thôi. Nè, có bạn trai chưa?

Lắc đầu, Ngọc Linh từ chối:

– Em định về nước mới tìm đó mà. Chị làm mai cho em một người đi!

Quỳnh Hoa cũng cười theo:

– Ôi, mấy cô cậu thời buổi này cần gì phải có người mai mối chứ!

Chu môi, Ngọc Linh bảo:

– Em thì khác trong đám họ đó nghe.

– Em nói.

– À, Quỳnh Anh đâu chị?

Nó đi làm rồi. Từ một năm nay. Ngọc Linh nôn nao nói:

– Em nhớ nó muốn điên luôn vậy mà chẳng biết nó có nhớ em không?

Dĩ nhiên là có rồi.

– Mà nó có ai chưa chị?

Lắc đầu, Quỳnh Hoa bảo:

– Chị cũng không rành, mấy chuyện này nó giữ kỹ lắm.

– Chà, con nhỏ này phải có em ra tay mới mong khám phá được điều bí mật ở nó.

– Hừm, em cũng như nó thôi mà.

Ngọc Linh đứng lên:

– Em phải về đây.

– Ôi, sao vội thế?

– Em còa nhiều việc phải làm lắm.

Quỳnh Hoa lại nói:

– Tối nay em đến nhé!

Ngọc Linh gật đầu:

– Vâng, nhất định em sẽ đến nhưng với điều kiện.

– Gì nữa vậy?

– Cười cười, Ngọc Linh mè nheo:

– Chị phải làm món chả giò bánh rế ăn với bún nhé!

– Hả, em vẫn nhớ món ăn đó hay sao?

Đến chết em cũng không quên được.

– Nhỏ xạo ghê!

– Thật đấy, ở nước ngoài em vẫn nhớ món đó của chị. Chị làm hấp đẫn ghê!

– Chị cũng thấy em nịnh ghê đấy.

Sụ mặt, Ngọc Linh làu bàu:

– Chị này ...

Quỳnh Hoa xua tay:

– Thôi về đi, tối lại sẽ có món ăn mà em thích.

– Thật đó nhé:

Bay ...

Quỳnh Hoa nhìn theo cô mà lắc đầu. Họ sao mà vô tư hồn nhiên đến vậy.

Bất chợt cô thở dài một mình ...

Buổi tối, hai người gặp nhau y như rằng, muốn nổ tung nóc nhà ra luôn.

Quỳnh Hoa lắc đầu:

– Hai đứa vừa phải thôi nhé!

Quỳnh Anh kênh mặt:

– Lâu lâu gặp nhau mà chị.

Ngọc Linh thêm vào:

– Những hai năm mới gặp thì có biết bao nhiêu điều để nói chứ.

Quỳnh Hoa khoát tay:

– Chị ra cửa hàng đây, hai đứa cứ tự nhiên mà tâm sự.

Ngọc Linh nhìn theo:

– Thế chị không ăn sao?

Quỳnh Hoa cười lắc đầu:

– Nhịn cho em ăn đó.

Ngọc Linh sáng mắt:

– Thật sao hả chị?

– Thật chứ!

Ngọc Linh kêu lên:

– Ôi, như vậy làm sao được chứ! Em đâu thể ăn hết phần của chị được.

Quỳnh Hoa nói đùa:

– Em ăn không hết thì gói đem về mà ăn tiếp Ngọc Linh giẫy nẫy:

– Ôi ai làm vậy kỳ chết!

– Có gì đâu mà kỳ. Chị cho phép em mà!

Ngọc Linh cười khúc khích:

– Chị thật tâm lí!

Quỳnh Hoa thôi không đùa nữa mà nói:

– Thôi, hai đứa vui đi nhé! Chị đi đóng cửa hàng đây.

Quỳnh Anh bây giờ mới hỏi bạn:

– Nè, mi ở bên ấy có tìm được cho mình một ý trung nhân nào chưa?

Đang ăn, Ngọc Linh vội nuốt miếng chả rồi mới nói:

– Làm gì có chứ?

– Hừm, ta không tin đâu.

– Ta nói thật!

– Sự thật của mi cần phải vuốt mũi đã.

Ngọc Linh quay mặt đi để che giấu mũi của mình:

– Ê, mũi ta vừa mới sửa đấy nhé! Đụng vào coi chừng đổ nợ đấy.

– Hả, mi bày đặt sửa mũi nữa hả?

– Ừ, đẹp thì làm!

Quỳnh Anh trố mắt nhìn bạn:

– Mi đùa ta chứ.

– Không, ta nói thật!

Nhìn bạn trừng trừng, Quỳnh Anh lắc đầu:

Ta không ngờ mi lại có thể gan dạ đến vậy. Ngọc Linh khoe:

– Tốn tiền lắm đó mi!

Tốn tiền ai nói, ta chỉ sợ mi bị mang bệnh sau này mà thôi.

– Không có đâu!

– Báo đài thông báo rùm beng đó, mi vẫn bướng.

Biết bạn lo cho mình nên Ngọc Linh vội trấn an:

Ta làm ở nước ngoài chắc không sao đâu.

Quỳnh Anh cằn nhằn:

– Trời sinh sao để vậy đi bày đặt sữa chữa nữa.

Ngọc Linh cười để chữa lỗi:

Tại ta xấu hơn mi nên ta mới làm thế.

Lườm bạn, Quỳnh Anh chu môi:

– Ai đẹp hơn ai chứ. Mi vừa đẹp lại vưa con nhà giàu, ăn đứt ta rồi.

Trề môi, Ngọc Linh vươn vai:

– Vì nói vậy mà cũng nói được sao?

Quỳnh Anh kề tai bạn hối nhỏ:

– Mi chưa có người yêu thật sao hả?

– Dối mi làm gì?

Vậy để ta giới thiệu cho mi một người.

– Vậy hả? Ai vậy? Có đẹp trai không?

Lừ mắt nhìn bạn, Quỳnh Anh chu môi:

Đẹp trai hết chỗ chê luôn.

– Thật hả?

Quỳnh Anh chế giễu:

– Coi mi kìa, nghe nói tới người yêu thì mắt sáng rỡ.

Mi thông cảm, ta từng này tuổi mà chẳng có ma nào để ý cả.

Quỳnh Anh nghe bạn nói cười muốn sặc ra luôn:

– Trời ạ, tại mi kén chọn quá đó thôi!

Ngọc Linh cãi lại:

Chứ hổng lẽ quơ đại quơ đùa được à.

– Hùng cũng chê, Tuấn cũng trề môi. Hải trọc mi cũng phớt lờ. Không biết mi muốn ai nữa?

Ngọc Linh chợt buồn:

Không hạp nhăn mi bão ta chịu làm sao được.

Quỳnh Anh xông xáo:

– Lần này nhất định mi phải chịu thôi.

– Coi bộ mi chắc đến vậy sao? Có mới nói nghe:

Quỳnh Anh dọa:

– Lần này mà mi từ chối nữa thì đừng có trách ta đó.

Rùng mình, Ngọc Linh cố nói:

Có lẽ lần này ta không chê nữa đâu.

– Vậy thì tốt!

– Ê, còn người yêu của mi thì sao? Anh ấy như thế nào?

Qùnh Anh cười cười:

– Cũng bình thường thôi. Nhưng có điều ...

– Gì nữa vậy?

– Anh ấy đẹp hơn mình.

Ngọc Linh tròn mắt:

– Đẹp vậy sao?

– Ừ.

Ngọc Linh nhắc:

– Ngày xưa mi nói, sau này lựa người yêu xấu hơn mi mà.

Quỳnh Anh ậm ự:

– Tính vậy, nhưng không được biết làm sao đây?

Ngọc Linh nói đùa:

– Thì cố giữ chứ còn biết làm sao?

Quỳnh Anh chép miệng:

Giữ làm sao được đây chứ. Khi người đàn ông đã cỏ chủ ý mình khó mà giữ được lắm.

Sợ bạn lại nhớ chuyện xưa mà buồn nên Ngọc Linh chuyển đề tài:

– Chừng nào mi cho ta gặp anh ấy.

– Sao nôn nao đến vậy à?

Ngọc Linh cười cười:

Thôi không nói thì thôi, chứ nói rồi ta nôn nao khó chịu lắm đó.

– Ngày mai đi nhé!

Cả hai đồng tình. Ăn xong ca hát một hồi, Ngọc Linh mới chịu ra về.