Chương 1

6.00am

Cạch cạch cạch… tràng dài những tiếng động phát ra từ bên ngoài làm Linh Hương mất ngủ, có vẻ như có ai đó đang muốn vào phòng nó, nhưng mà do thói quen đi ngủ là đóng chặt cửa phòng nên người ngoài cửa không thể nào vào phá hỏng giấc ngủ của mình, trong mơ hồ nó cũng cảm thấy phục tài tiên liệu trước sự việc. Nhưng có lẽ hổ phụ sinh hổ tử, người ở ngoài kia muốn nó thức giấc không ai khác lại là mẹ của nó, bản thân luôn cho mình là cao tay nhưng luôn chịu thua không điều kiện trước ma ma kính mến, và hiển nhiên lần này cũng không thể là ngoại lệ được, chưa đầy 5 phút sau quả nhiên thái hậu đã chính thức vào cuộc, hơi lạnh và ánh sáng lập tức rọi vào căn phòng của Hương, tiếng quát đanh lên:

- Dậy chưa cái con kia, m có định đi xin việc không, có phải muốn ấp trứng trong chăn không hả, dậy nhanh lên, con với cái trước đi học mẹ cũng phải lo, bây giờ đi xin việc cũng phải để mẹ m làm đồng hồ báo thức cho hả, NHANH LÊN!!!!!!!!!!!!!!

Vẫn đang mơ ngủ nhưng ngay sau khi nghe thấy tối hậu thư của thái hậu, nó vùng dậy bật tung ra khỏi chăn rồi ào xuống nhà xả nước đánh răng nhanh gọn bất ngờ. Công việc nhanh gọn đến mức ngay khi ma ma xuống nó đã cất xong tập hồ sơ xin việc vào trong cặp và phi vút ra khỏi nhà, bởi dù sao cũng là ngày xin việc đầu tiên, mới sáng ra không muốn phải nghe ma ma ca một bài như ngày đầu tiên của 3 năm về trước khi anh chuẩn bị đi xin việc, nào là “ mày ăn mặc như đi chơi thế hả con”, “ bây giờ không đi m định để hai ông bà già này nuôi mày thêm mấy tháng nữa hả con”.

7.30am

Nó có mặt ở công ty Bình Thái, thật quái quỷ khi mà nó đến sớm như vậy, khi mà chưa có bất kì một người xin việc nào xuất hiện, nó ghét cảm giác khác biệt như thế, phải là người đầu tiên ngồi thấp thỏm lo lắng trong khi đáng ra 1 tiếng nữa nó mới phải mang cảm giác hồi hộp ấy.hix. Ngồi đần mặt ra không biết làm gì, khó chịu quá đi, bây giờ nó mới cảm thấy đói, chỉ vì mẹ mà nó cảm tưởng như nếu không đi sớm thì cuộc đời nó đi tong. Trong khi đang nghĩ vẩn vơ thì lập tức nó thấy một top khoảng 5,6 người đang tiến về phía nó, mà cũng chả phải tiến về phía nó đâu, mà là tiến về phía cửa phòng mà nó đang đợi. Những người ấy nhìn nó với ánh mắt kì quặc nhất có thể, tức lắm chứ, thể nào họ cũng cho rằng nó có vấn đề não thật chứ chả đùa, trong lòng nó không khỏi chửi thầm, mấy người dở hơi, nhìn quái gì, sau này các ngươi mà dưới chướng của ta thì cả lũ cứ xác định đi, bà mày trừ lương, biển thủ luôn chỗ tiền thưởng hàng tháng của bọn mi, cho hết bắt nạt cấp dưới, đặc biệt là những người không có thân phận gì như ta hahahahahahaha…Một tràng dài tiếng cười xuất hiện trong đầu nó. Mặc dù biết khả năng trả thù này chỉ có trong mơ, ngoài đời mà có thể thì phải thêm 3,4 năm nữa, lúc ấy thì chắc chưa kịp xử lý mấy ông bà ấy thì mình đã bị cho te tua rồi, thế nên nó càng tập trung vào việc tưởng tượng mà không để ý xung quanh bởi vì chỉ có trong tưởng tượng nó mới là đạo diễn hoàn toàn. Mải nghĩ như vậy nó không để ý rằng thời gian đã vèo vèo trôi đi, ngoảnh nhìn đồng hồ đã thấy 8h10 rồi, sướng rơn vì cuối cùng cũng sắp được phỏng vấn. mặc dù lo lắng nhưng còn tốt hơn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ những thứ không đâu. Cuối cùng thì giọng một giọng nữ vang lên:

- Uyển Linh Hương xin mời vào!

Tay nó bỗng hơi lành lạnh, quả thật giờ mới biết thế nào là khả năng chịu đựng giới hạn, mà có lẽ bây giờ là vượt qua sự giới hạn ấy rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng không đáng sợ bằng khuôn mặt mẹ khi mà anh không xin được việc làm trong lần xin việc đầu tiên, thôi thì thà bị người ngoài xử tử còn hơn là để mẹ làm Bao mặt đen. Lấy hết can đảm nó mở cửa bước vào ra vẻ rất ư là tự tin, không quên để lại nụ cười mỉm tự tin dành cho mấy em xinh xắn đang ngồi chờ phỏng vấn, tưởng tượng như kiểu đám thê thiếp tiễn tướng công ra trận. Nhờ tưởng tượng một chút trước khi vào phỏng vấn nên tinh thần khá hơn, ngồi xuống ghế nhìn hết mọi người, và chợt dừng lại trước thằng cha ngồi giữa, trông cũng trẻ tuổi, tướng mạo khôi ngô, phong thái điềm tĩnh, không cần hỏi cũng biết hắn chính là người có vị thế cao nhất trong này, tốt nhất là nên để lại ấn tượng tốt cho hắn để kiếm được chân ngon ngon. Mấy câu hỏi phỏng vấn lúc đầu nó cố tỏ vẻ bình tĩnh chầm chậm trả lời, rồi sau cùng đến lượt đến thằng cha ngồi giữa, hắn nhìn nó đăm đăm, một tay chống cằm một tay cầm bút, nhìn một lát hắn cúi xuống chầm chậm đọc cái gì, không nhìn nó mà cất tiếng hỏi:

- Tại sao cô lại chọn công ty của chúng tôi?

Cái quái gì thế này, thằng cha này bị thiểu năng à, hỏi thâm thế ai mà biết trả lời để mà vừa lòng hắn, thực tình dân mới ra trường thì đâu chả muốn thử, nhất là hồ sơ của mình cũng bình thường, đâu phải nhân tài xuất chúng mà chọn mới không chọn. Bây giờ cầm cái bằng loại giỏi trên tay mà ối thằng thất nghiệp nằm nhà thì làm sao nó không lo sốt vó mà đi phỏng vấn khắp chỗ có thể. Nó đang suy nghĩ thì nên trả lời thế nào thì chợt cả căn phòng im lặng vì tiếng động oooooooọt…… rất to. Thôi rồi thì ra là nó quá đói, lại phải dùng bao nhiêu chất xám suy nghĩ câu trả lời, mặt nó đông cứng tại chỗ, nhưng mà không có nghĩa là trí óc trì trệ, ngay lập tức nó biết rằng thôi đi rồi, phen này về nhà nó nối gót anh nó thôi. Thằng cha đã hỏi nó câu hỏi oái oăm ấy cất tiếng trước:

- Thôi cô ra ngoài đi, tầm 1 tiếng nữa quay lại đây, chúng tôi sẽ có kết quả luôn.

Đương nhiên là chuồn thẳng rồi, nó chả muốn ngồi làm thằng cuội thêm tí nào nữa, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa tên khốn kiếp hại đời nó vẫn kịp chốt hạ cho nó một câu:

- Đối diện công ty có một quán bán đồ ăn sáng đấy, cô có thể ở đó trong 1 tiếng chờ những người khác phỏng vấn xong.

Lúc ấy nó chỉ muốn quay lại chửi chết tên mặt quả bưởi kia, nhưng mà sinh ra nó đã là đứa nhát người lạ rồi, dù biết nó chẳng thể nào được chọn cũng chả có gan mà chửi. Đành thất vọng ra ngoài mua tạm gì ăn cho đớ đói.

10.06am

Chả dễ dàng gì mà tiêu hết 1 tiếng đồng hồ, nó quay trở lại thì thấy mọi người đang ngồi trong phòng phỏng vấn rồi, nó tiến tới ngồi vào cái ghế còn trống và nghe kết quả, trong lòng thì thôi chán khỏi phải nói rồi. Sau một hồi nói dài dòng văn tự người phụ nữ trung niên cũng đọc tên người được tuyển làm nhân viên của Bình Thái

- TrầnThảo My, Nguyễn Bá Lộc

Duy nhất chỉ có thêm hai người, đúng là như dự đoán, mọi người lục đục chuẩn bị ra về thì tên đáng ghét chợt cất tiếng:

- Tuy nhiên tôi đã xin phép công ti chọn thêm 1 người làm trợ lý cho tôi

Nghe mấy người xung quanh bàn tán thì anh ta tên là Trần Kiến Phong, là giám đốc công ti, nghĩ ngợi rằng đến cái chức nhân viên nó còn không làm được thì đừng nói gì đến cái chức trợ lý giám đốc to ụ như thế, nhưng ngay khi chuẩn bị đứng dậy ra về thì tên giám đốc kia cất tiếng:

- Uyển Linh Hương! Chính là cô- vừa nói hắn vừa chỉ tay vào nó- không ngờ cô tự tin thế đã biết là mình mà đứng dậy rồi.

Nghe xong câu này nó ngỡ ngàng thật xự, rồi vừa ngỡ ngàng chuyển sang vui mừng, thật không ngờ nó lại trúng được mánh to thế, nó kiêu ra mặt, ra vẻ như mấy người kia cũng chỉ là gà thôi,và không ngừng nghĩ giám đốc thật biết trọng dụng nhân tài, đang vui mừng hớn hở thì hắn ta cất tiếng:

- Nhưng mà cô đừng nên tự tin vào mình quá nhé, cô có biết lý do vì sao tôi chọn cô không- hắn ta nói có vẻ nhẹ tựa lông hồng, vô cùng nhẹ nhàng nhưng mà lại khiến người nghe cảm thấy rất ư nghiêm trọng

Tôi lí nhí đáp:

- Dạ thưa giám đốc tôi không biết ạ

Nói thế nhưng thực chất nó tự nhủ: “có lẽ hồ sơ của tôi hoàn hảo chứ gì, loại giỏi cơ mà, à mà không đúng, thằng cha này nguy hiểm lắm làm sao lại hỏi câu dễ thế chứ”- chưa kịp suy nghĩ thì hắn nói như đã đọc trúng tim đen của nó:

- Hồ sơ của cô không hề tốt hơn nhiều người ở đây, hay nói đúng hơn là tầm thường, nhưng tôi khâm phục và trân trọng những người chăm chỉ có chí tiến thủ, cô đã đến chờ phỏng vấn từ trước khi những vị giám khảo đến, không những thế tôi nêu cao tinh thần vì nghề nghiệp quên đi cá nhân của cô, vì vậy hãy cố gắng hơn nữa, đừng nên quá tự tin sẽ thành tự kiêu đấy.

Ban đầu nó chưa hiểu lắm, nhưng lại thấy những ý cười của những người trong hội đồng phỏng vấn, nó chết đứng người, ức chế không chịu được, oan quá đi mất chỉ vì đứng lên muốn đi về mà bị qui cho cái tội “quá tự tin”, rồi nêu cao tinh thần nghề nghiệp của mình chứ, có phải cái gì xa lạ đâu, tinh thần cá nhân mà hắn nói lại là việc mình nhịn ăn sáng để đến sớm nữa chứ. Đúng là ác mộng

( Có lẽ nhiều người đọc đến đây sẽ nghĩ rằng Trần Kiến Phong sẽ là một nửa của UYển Linh Hương, nhưng cuộc đời luôn là khó lường, ngay cả tình yêu cháy bỏng nhất, ta cũng cũng không bao giờ dám khẳng định sẽ là của nhau mãi mãi, người đàn ông xuất hiện đầu tiên trong cuộc đời bạn không hề chắc chắn trở thành người đàn ông của cuộc đời bạn. Vậy thì, ta tự hỏi chàng nhân vật chính ấy đang ở đâu, liệu khi nào người đàn ông ấy sẽ đến bên Linh Hương? Có lẽ chàng trai ấy sẽ xuất hiện hơi muộn, bởi vì như tên truyện, khi người đàn ông ấy xuất hiện, sẽ luôn là những đau khổ xung quanh cuộc đời cô. Hãy để trước khi đến với câu chuyện của hai người, ta nhìn nhận được cuộc sống của cô ấy trước khi người kia xuất hiện, để thấy rằng cuộc đời luôn biến chuyển, ngày hôm nay hạnh phúc không có nghĩa là ngày mai sẽ là nối tiếp hạnh phúc, để hiểu rằng từ “ mãi mãi” luôn thật mong manh)