Chương 1

Em ngồi đây đi, anh lấy kết quả cho. Hoài Phương ấn vai Trúc Ly lại, anh đứng lên, tiến về phía cô y tá đang cầm xấp hồ sơ trước phòng đơn vị tầm soát của bệnh viện ung bướu, cô đã gọi đến tên Lý Trúc Ly.

– Có.

Hoài Phương nhận tờ giấy xét nghiệm anh đọc nhanh dòng chữ kết luận:

– K. Cổ tử cung. Giai đoạn một.

Cô y tá hướng dẫn:

– Anh lên phòng tài vụ đóng tiền, để bắt đầu cho khâu nhập viện trị liệu.

– Dạ.

Hoài Phương vừa quay lại Trúc Ly đã đến sát sau lưng anh, cô giật tờ giấy trên tay anh, mắt mở to trừng trừng. K cổ tử cung. Chẩn đoán mổ. Toàn thân Trúc Ly lạnh toát, hai chân cô run rẩy như muốn quỵ xuống. Mắt cô mờ lệ. Cô đã vướng vào căn bệnh này, nó đang ở giai đoạn một. Nhưng với cô thật kinh khủng, cô từng nghe nói đến căn bệnh này. Cái chết đến gần với cô rồi sao? Cô sẽ chết trẻ, cô sẽ không bao giờ có diễm phúc làm mẹ. Cô mới hai mươi bốn vừa kết hôn, một năm, sau bảy năm yêu nhau với Vũ Minh.

– Trúc Ly! Em bình tĩnh đã!

Hoài Phương ồm qua vai Trúc Ly.

– Chẩn đoán mổ cắt khối u, em sẽ không sao đâu mà.

Trúc Ly nấc lên. Làm sao cô có thể bình tĩnh, khi vướng vào căn bệnh ghê gớm này. Từ nhiều tháng nay, cô thường trốn tránh gần gũi Vũ Minh, anh sẽ bỏ cô, sẽ ly hôn với cô.

Dìu Trúc Ly lại ghế băng ngồi, Hoài Phương cố an ủi động viên:

Ngày nay khoa học tiến bộ, em sẽ vượt qua căn bệnh này mà. Em ngồi đây đi nghen, anh đi đóng tiền nhập viện. Ở đây người ta cho điều trị ngoại trú. À!

Mà anh nghĩ chuyện em đau bệnh như vầy không nên giấu Vũ Minh, cần phải cho anh ấy biết, để ảnh san sẻ với em.

Trúc Ly lắc đầu nguầy nguậy:

– Không, đừng cho anh ấy biết.

– Tại sao em ôm đau đớn một mình em chớ? Vợ chồng là sẻ chia tất cả, hạnh phúc, đau khổ và bệnh hoạn có nhau thì mới là vợ chồng.

– Đừng anh! Anh ấy biết, cha mẹ chồng em sẽ biết, Đà Lạt biết, dì Thanh.

Tú biết và ba em sẽ biết, rồi ông lại lo cho em.

Hoài Phương lắc đầu. Anh thực sự không hiểu nổi.Trúc Ly, tội tình gì cô phải ôm ấp một mình nỗi đau chứ. Cô yêu Vũ Minh đến thế ư? Vậy mà lúc cô cần nhất, yếu đuối nhất lại không có anh chia sẻ, mà chỉ có anh. Anh đã yêu cô từ thời trung học, ngậm ngùi nhìn cô cùng kẻ khác, ngậm ngùi nhìn cô lên xe hoa cùng người mình yêu. Một năm kết hôn sau, bây giờ cô đi tìm anh, chỉ mỗi mình anh bên cô trong giây phút cô đau lòng và suy sụp nhất.

Xong thủ tục đóng tiền nhập viện. Hoài Phương quay lại:

– Em được điều trị ngoại trú, Để tiện việc đi lại, em nên thuê một phòng trọ gần bệnh viện.

Trúc Ly gật đầu:

– Em cũng có ý này. Đi đi về về hoài, em cũng vất vả còn tốn kém.

– Vậy em nói thế nào với Vũ Minh về sự đi đứng của em?

– Ảnh biết em đang học khoá học về tin học mà, không sao đâu.

Hoài Phương thở dài:

– Thì anh tuỳ em xếp đặt. Anh sẽ như ... thiên lôi, em sai đâu, anh đánh đó.

Trúc Ly băn khoăn:

– Anh đang giận em à?

– Sao không giận em cho được, đau ốm mà cứ muốn ôm lấy một mình.

Trúc Ly ứa nước mắt:

– Đừng giận em mà! Nếu như anh hiểu được nỗi khổ tâm của em, anh sẽ không giận em.

– Anh hiểu rồi. Nào, chúng ta đi thôi?

Căn phòng trọ Trúc Ly thuê vuông vức ba mét vuông, bên hông bệnh viện Ung Bướu, một tháng bốn trăm ngàn.

Hoài Phương không hài lòng:

– Em ở như thế nào sao Trúc Ly?

Không sao đâu anh. Ban ngày em ở trong bệnh viện, chiều mới về đây, hơn là ở trong bệnh, một giường nằm đến hai người.

Trúc Ly cúi đầu buồn rầu. Cô thấy họ nằm dưới đất nữa kìa. Có vào đây rồi, tâm trạng của cô đỡ u uất và tuyệt vọng, đâu phải chỉ có một mình cô mang căn bệnh nghiệt ngã này. Những cơn đau âm ỉ chợt về và những giọt máu đỏ bầm tanh hôi. Chính vì thế mà cô đã tránh tối đa gần gũi với Vũ Minh, đâu phải cô không hiểu sự bực dọc của anh. Và đâu phải cô không biết cô bé Mỹ Duyên đang đeo đuổi anh. Mới mười bảy, Mỹ Duyên phát triển như một cô gái hai mươi.

Mỹ Duyên! Cái tên gợi cho Trúc Ly nỗi đau.

Băng qua đồi trà, Vũ Minh khựng lại vì Mỹ Duyên đứng chắn phía trước anh, có lẽ cô đã đợi anh. Cô mặc áo thun lửng cao phô một phần bụng trắng ngần. Quần short cao để lộ đôi chân dài thon thả, mắt cô lúng liếng và gợi tình.

Trời ạ! Cô bé ăn mặc khiêu khích quá, bộ ngực to và quyến rũ của cô nhấp nhô sau làn áo mỏng. Chiếc áo chật quá làm cho bộ ngực cô vung cao lên, gợi cho Vũ Minh một ham muốn lạ lùng, là hôn lên đôi ngực quá quyến rũ đó.

Anh run giọng hỏi cô:

– Em làm gì ở đây vậy?

– Em đi đón anh, ở trong công ty anh làm mặt lạ với em, em ức lắm.

Vũ Minh nhăn mặt:

– Anh đã có vợ rồi, anh không muốn Trúc Ly phải buồn vì anh.

Mỹ Duyên sà lại, cô ôm qua người Vũ Minh, và cho bộ ngực mềm của cô sát vào anh, mắt cô nhìn anh lẳng lơ?

– Em có đòi hỏi gì ở anh đâu, khi em trót yêu một người đàn ông đã có vợ.

Em chỉ muốn gần gũi anh một chút, hay được anh ôm em vào lòng trong phút giây ngắn ngủi là có lỗi sao anh?

Nước mất Mỹ Duyên ứa ra, cô dụi mặt vào vai anh. Không nên được lòng ham muốn và rung động, Vũ Minh nâng gương mặt Mỹ Duyên lên, anh nhìn sâu vào mắt cô và từ từ cúi xuống.

Nụ hôn nồng say, vòng tay Mỹ Duyên lập tức khép chặt qua người Vũ Minh, cô táo bạo vuốt ve anh, và nắm tay anh đặt lên ngực mình.

Vũ Minh ngây ngất. Mấy tháng nay, Trúc Ly cứ liên tục đi thành phố, trở về nhà, cô còn tránh né anh, cho anh suy nghĩ đã có một sự gì thay đổi nào đó ở cô Và giờ đây anh muốn hưởng thụ, điều mà Trúc Ly từ chối anh. Tại sao anh không mạnh tay hái trái cấm, khi mà trái cấm quá quyến rũ và tự nguyện hiến dâng. Anh đẩy Mỹ Duyên ngã xuống trên mặt đất, lên những chiếc lá khô. Và bây giờ chỉ có đam mê, đam mê chất ngất ...

Anh đã chiếm đoạt em, từ nay em là của anh, anh mà ruồng bỏ em, em tự tử chết đó.

Giọng Mỹ Duyên nũng nịu cho Vũ Minh một chút ăn năn, anh đã phản bội vợ mình, có một cuộc tình bên ngoài.

– Anh!

Giọng Mỹ Duyên cực kỳ nũng nịu cô kéo đầu Vũ Minh cho anh sát vào cô, cô chủ động hôn anh.

– Minh ơi! Em yê u anh.

Sự cuồng nhiệt của Mỹ Duyên, thân thể bốc lửa kéo Vũ Minh vào đam mê tuyệt vời anh chưa từng có phút giây bay bổng tuyệt vời như thế này với Trúc Ly bao giờ cả Trúc Ly e ấp dịu dàng, nếu như cô là dòng sông hiền hòa ôm ấp Lyh, thì Mỹ Duyên như ngọn núi lửa đốt anh cháy thành tro bụi.

Con quỷ nhỏ kia! Mày vác thân đi đâu cho đến giờ nầy mới chịu về nhà hả?

Bà Thoa giận dữ toan túm lấy Mỹ Duyên mà đánh. Nhanh hơn, cô đặt vào tay bà nắm tiền toàn giấy một trãm ngàn đồng:

– Mẹ hãy cầm tiề n này đi, đừng có làm ồn hay đánh con!

Tiền! Bà Thoa sững sờ nhìn số tiền. Nhiều quá! Chưa bao giờ bà có đến ngần ấy tiền. Sáng lo bữa ăn sáng và chiều, đôi khi đã năm giờ chiều, lu gạo không còn một hột mà chưa biết phải quơ quào ở đâu, nợ quấn, nợ gạo đầy dẫy, họ vừa thấy mặt đã lạnh lùng xua đuổi.

Bà nhìn Mỹ Duyên, run giọng:

– Ở đâu mà con có vậy?

– Của giám đốc Vũ Minh cho con. Mẹ tin đi, ảnh sẽ ly dị vợ để cưới con.

Mỹ Duyên nói dối một cách tự tin, làm cho bà Thoa vừa mừng vừa lo:

– Có chắc không?

– Sao không chắc. Con nói rồi, ảnh sẽ cho ba vào nông trường làm bảo vệ, còn mẹ cứ yên tâm hưởng phước đi mẹ nhá.

Những đồng tiền đánh thức lòng tham của bà Thoa. Nghèo từ nhỏ đến lớn, cho nên bà hiểu giá trị đồng tiền, và cũng hiểu giá trị của con gái mình.

Nhà Mỹ Duyên hôm nay có một bữa ăn ngon và cô trở thành nhân vật quan trọng, có quyền quát tháo lại cha mẹ của mình. Căn phòng làm việc của Vũ Minh trở thành căn phòng chứng kiến cho những việc làm phản bội của anh.

– Con nên biết, làm thân con gái phải gìn giữ.. .

Mỹ Duyên ngắt lời mẹ:

– Con mà gìn giữ sẽ chẳng lôi kéo được anh Minh đâu mẹ ạ. Mẹ xem con quyến rũ và đẹp hơn vợ ảnh phải không?

Bà Thoa cười tít mắt:

– Dĩ nhiên rồi! Cô Trúc Ly làm sao bằng được con.

– Ánh mắt của Mỹ Duyên quắc lên:

– Con sẽ sinh cho anh Minh một đứa con trai. Mẹ tin đi, con sẽ tống cổ cô ta ra khỏi nhà, con sẽ chiếm địa vị của cô ta. Căn nhà đó, đồng điền và công ty Vũ Minh sẽ là của con. Con sẽ làm được điều ấy.

Mỹ Duyên săm soi người trước gương. Cô cần phải đẹp, phải quyến rũ để đoạt lấy cái cô muốn.

Văn phòng Vũ Minh hôm nay đóng cửa, đèn bên trong tắt tối đen. Mỹ Duyên bực dọc quay ra. Cô đã nói cô đến đây và sẽ ở lại suốt đêm, tại sao anh không ở đây chờ cô chứ?

Mỹ Duyên còn lưỡng lự chưa chịu quay ra, ông ba bảo vệ đi vào. Ông thừa biết mối quan hệ từ mấy tháng qua của hai người. Vũ Minh là giám đốc của ông, dĩ nhiên là ông không có quyền can thiệp vào tuy nhiên ông không khỏi xót thương cho Trúc Ly, cô hiền lành biết cách cư xử với người trên kẻ dưới.

Ông nhìn Mỹ Duyên bằng đôi mắt không chút thiện cảm:

– Cô về đi! Bữa nay giám đốc Minh không ở lại đâu, có bà giám đốc về hồi chiều.

Mỹ Duyên nghiến răng căm tức:

– Thế anh Minh không nhờ ông nhắn gì với tôi sao?

– Không có! Cô cũng không nên có mối quan hệ với giám đốc, phá gia cang người ta tội lắm. Cô cũng còn quá trẻ không nên yêu sớm.

Mỹ Duyê n quắc mắt:

– Câm cái miệng của ông lại! Không ai khiến ông dạy tôi, ông không có đủ tư cách đâu. Lo cái thân làm bảo vệ của ông đi, coi chừng tôi nói ông Minh đuổi việc ông đó.

Mỹ Duyên ngoe nguẩy bỏ đi.

Cô hằn học đi qua đi lại trước nhà Vũ Minh. Đèn bên trong cháy sáng. Căn nhà đồ sộ lộng lẫy đó, bao giờ cô sẽ được đặt chân vào đó?

Đi ra quầy điện thoại, Mỹ Duyên gọi điện thoại cho Vũ Minh. Anh đang ngồi xem tivi cạnh Trúc Ly.

– Alô.

Giọng Mỹ Duyên như quát:

– Tại sao anh bắt em chờ? Em đang ở trước nhà anh. Nếu như anh không ra gặp em, em không về đâu.

Vũ Minh toát mồ hôi, anh liếc chừng về phía Trúc Ly:

– Em làm gì vậy? Về đi, muốn gì mai gặp!

– Không.

Giọng Mỹ Duyên sũng nước mắt:

– Vừa có vợ về, anh bỏ em, em làm sao chịu cho được. Anh ra gặp em một chút đi!

Vũ Minh xuôi xị:

– Được, anh ra.

Đứng lên, Vũ Minh với lấy cái áo trên móc, anh ngập ngừng:

– Có chuyện ở công ty, anh đến đó một chút. Em ở nhà ngủ trước đi.

Trúc Ly ngước lên mỉm cười:

– Được anh đi đi! Em còn ở nhà mấy hôm lận mà.

– Chỉ đợi có như vậy, Vũ Minh đi luôn ra ngoài. Mỹ Duyên đứng bên kia đường, cô ào qua ngay. Bàn tay Vũ Minh như thép nguội, nắm tay Mỹ Duyên lôi sểnh đi, cô nhăn nhó:

– Anh để em đi từ từ, làm gì lôi em đi mạnh dữ vậy? Đau tay em chết đi được hà.

Đi qua cua quẹo khuất nhà mình, Vũ Minh mới chịu buông Mỹ Duyên ra.

Anh trừng mắt nhìn cô:

– Lúc em đến với anh, em biết anh có vợ rồi kia mà. Hôm nay, vợ anh về nhà, em cũng phải biết nể mặt cô ấy một chút chớ.

Biết mình sai, Mỹ Duyên sà Vào lòng Vũ Minh, bật khóc:

– Nhưng mà em yêu anh, em ghen. Em không chịu được, khi mà giờ này em chịu lạnh bên ngoài, còn anh ở trong nhà ấm áp với vợ anh.

Vũ Minh mềm lòng, anh ôm Mỹ Duyên vào lòng:

– Em phải hiểu và nhường bước một chút chớ. Vài hôm cô ấy lại đi bỏ anh ở lại đây, khi ấy anh lại là của em.

Vũ Minh hôn Mỹ Duyên.

– Bây giờ em về đi. Ngày mai anh sẽ đi gặp em.

Mỹ Duyên tươi nét mặt:

– Chắc chắn nghe anh. Em đợi anh trong vườn cà phê.

– Biết rồi, về đi!

– Anh hôn em đã chứ.

Mỹ Duyên bá cổ Vũ Minh, cô gắn môi mình vào môi anh, nụ hôn say đắm và thật lâu, cho đến lúc Vũ Minh đẩy ra, cô mới chịu buông anh ra, cười khẽ và chạy đi.

Lắc đầu Vũ Minh nhìn theo, rồi mới chậm chạp quay lại. Anh giật mình, vì Tú Lan đang đứng nhìn anh. Tuy nhiên anh nhún vai:

– Em đến tìm Trúc Ly. Cô ấy đang ở trong nhà.

Tú Lan khó chịu:

– Anh không hề áy náy khi phản bội Trúc Ly hay sao?

– Nếu như em không nói, anh hy vọng em giữ kín, vì chắc chắn em không muốn gia đình anh xào xáo.

– Anh nghĩ rằng việc anh lang chạ ăn vụng sẽ không ai biết?

– Chúng ta vào nhà đi!

Vũ Minh lách người qua để đi, Tú Lan tức tối nhìn theo. Xem ra anh ta chẳng biết sợ cô. Cô thở dài bước theo Vũ Minh:

Nhìn thấy Tú Lán, Trúc Ly vui vẻ:

– Cậu đến tham mình à:

– Ừ, hồi chiều nghe dượng nói cậu về. Cậu ốm quá, bộ ở Sài Gòn học dữ lắm hay sao?

– Đâu có. Có lẽ tại Sài Gòn nóng quá, mình không quen khí hậu ở đó.

– Vậy thì đi học chi cho cực khổ vậy?

– Anh Minh đâu có để cậu đói. Đi Sài Gòn học hoài, coi chừng ... mất chồng à.

Vũ Minh kín đáo trừng mắt Tú Lan.

Còn Trúc Ly, cô cười nhún vai:

– Vợ chồng ăn ở với nhau cốt tin nhau, nếu như anh Minh lăng nhăng với ai đó, mình đành chịu chứ biết sao bây giờ.

Vũ Mình bực dọc đi vào trong, Tú Lan nhìn theo, thấp giọng:

– Cậu đừng đi học ở Sài Gòn nữa Trúc Ly, cậu sẽ mất chồng đó. Mới tức thì đây nè, con nhỏ đó mò tới đây gặp ảnh.

– Mình biết.

Tú Lan tròn mắt:

– Cậu biết? Tại sao thụ động không phản ứng gì cả vậy?

– Mình biết cũng vài tháng nay.

Nhưng nếu con bé ấy sinh con được cho anh Minh, thì cũng nên để họ với nhau.

Tú Lan sửng sốt nhìn Trúc Ly. Cô và Trúc Ly là chị em bạn dì với nhau, bằng tuổi nhau, lớn lên cùng mái nhà nên xưng hô với nhau như đôi bạn hơn là chị em.

Cậu có biết con bé đó có thể hất càng cậu ra khỏi nhà này. Mình thật sự không hiểu nổi cậu.

– Cậu không hiểu thì tốt nhất là đừng hiểu.

– Cậu không còn yêu anh Vũ Minh nữa sao?

Trúc Ly lảng sang chuyện khác.

– Cậu và anh Phong sao rồi?

– Cũng vui vẻ. Trúc Ly à! Có phải cậu biết anh Minh phản bội cậu, cho nên cậu chán bỏ về Sài Gòn hoài?

– Cậu đừng nói chuyện này, nói chuyện khác đi Lan!

Tú Lan thở dải. Cô thấy Trúc Ly rất lạ nhưng để hiểu những gì Trúc Ly đành chịu đựng không phải dễ dàng, khi mà Trúc Ly sống hoàn toàn khép kín.

– Cậu đến thăm mình thôi hay có chuyện gì khác hơn không?

– Dượng bảo cậu ngày mai về nhà gặp dượng.

– Ờ.

Tú Lan đứng lên:

– Thôi, khuya rồi mình đi về. Cậu đi đường xa mệt mỏi trong ngày nay cũng nên đi nghỉ đi.

– Được rồi!

Trúc Ly tiễn Tú Lan ra đến cửa. Cô đứng mãi nơi ngưỡng cửa, cô không muốn trở vào phòng, có Vũ Minh đợi cô trong đó. Anh vừa ra ngoài gặp Mỹ Duyên. Có lẽ trong những ngày cô vắng mặt ở nhà, anh đã dắt cô gái ấy về đây cũng nên. Căn nhà này, chăn nệm đó và anh không còn thuộc về cô, quá xa xôi, lạnh lẽo rồi. Hơn một tháng qua trị bệnh, có những lúc cô tưởng mình như không còn chịu đựng nổi nữa, khi leo lên chiếc bàn inox lạnh ngắt, cho đô ng điện đi vào mình, khi bước xuống đôi chân run rẩy, đi tựa hồ không vững nữa, những cơn sốt râm ran kéo đến, không ăn được cơm, ráng lắm chỉ uống được miếng sữa.

Nếu như không có Hoài Phương giúp đỡ, Trúc Ly không biết mình ra làm sao nữa.

Vào ngủ đi em, khuya rồi!

Vòng tay ấm áp của Vũ Minh ôm qua người Trúc Ly, anh hôn vào má cô.

Nụ hôn làm cho Trúc Ly chua xót hơn là rung động. Anh đã phản bội cô, khi mà cô đang ở giữa sự sống và cái chết. Cô bước theo anh mà nghe lòng mình lạnh hơn bao giờ hết:

Đóng cánh cửa phòng ngủ lại, Vũ Minh mỉm cười:

– Chừng nào xong khóa học vậy?

– Anh mong khóa học dài ra hay mau kết thúc đi vậy?

Vũ Minh nhăn mặt:

– Dĩ nhiên là anh mong mau kết thúc.

– Em đi Sài Gòn hoài, anh về bên nhà ba má ngủ, chứ về nhà này không có em, buồn chịu gì nổi.

– Anh buồn thật sao?

Hình như em nghe Tú Lan nói gì đó về anh? Cùng lắm, đàn ông khi vắng vợ hơi bay bướm một chút, em để tâm làm gì. Thôi, hay là đừng học nữa. Em xem, em gầy rộc người ra. Anh lo cho em, chúng ta từng yêu nhau bảy năm rồi mới cưới nhau, em nói dễ quên nhau lắm sao.

– Anh không quên em là em mừng rồi.

Vũ Minh hơi chột dạ trước nét mặt buồn buồn của Trúc Ly. Anh âu yếm hôn cô:

– Đi ngủ em, anh buồn ngủ rồi.

– Tối nay em muốn ngủ riêng có được không anh?

Vũ Minh cau mày:

– Sao có chuyện này nữa?

– Em không khỏe trong người với lại em đang có đường kinh nguyệt.

Vũ Minh lạnh lùng:

– Vậy tùy em.

Anh lấy gối mền đi ra ngoài phòng khách, Trúc Ly nhìn theo ứa nước mắt.

Tại sao anh không tìm hiểu, tại sao vợ của anh ốm rộc người. Có những biến chứng ở cô, lẽ ra làm chồng anh phải nhận ra chứ.

Một đêm dài đối với Trúc Ly. Buổi sáng khi thức dậy, Vũ Minh đã đi. Anh để lại tờ giấy nhỏ cho biết tối mới về nhà.

Trúc Ly bỏ tờ giấy xuống lòng cô đau buồn và tuyệt vọng.

– Con có bệ nh không Trúc Ly, nước da con tái tái, người mệt mỏi, hay là con có mang hả Ly?

Cười gượng cho ba yên tâm, Trúc Ly ôm cánh tay cha:

– Con không có gì đâu ba. Còn ba cũng vậy con thấy ba ốm đi nhiều đó.

– Ba già rồi, mọi việc trong nhà và ở nhà máy lúc này ba giao hết cho dì con và con Tú Lan. Con bé tháo vát làm được việc, ba thích nó. Nhưng không sao chịu nổi tính tình của dì con, rộng rãi với mình, nhưng với công nhân, người ăn người làm thì nhỏ mọn từng chút một.

– Dì Tú xưa nay là như vậy, ba nói làm gì.

Trúc Ly nhổ bụI cỏ dại mọc trước nấm mồ của mẹ, cô nhìn ảnh mẹ trong bức di ảnh ngậm ngùi. Mẹ ra đi năm cô tám tuơi, có hơn mười lăm năm. Trúc Ly vẫn nhớ như in gương mặt mẹ. Giá như mẹ còn sống ... Trúc Ly thấy mình an ủi biết bao nhiêu. Cô rùng mình khi nhớ những bệnh nhân đi trị bệnh với mình, có người ra đi, có người trị hóa trị, chất thuốc làm tóc họ rụng đi từng mảng chừa lại cái đầu láng bóng, họ ốm chỉ còn da bọc xương, những lần vào thuốc bị sốc nằm la liệt, lúc ấy cầu mong mình được chết hơn là sống trong đau đớn.

– Ly à! Khi nào con cần tiền cứ nói, ba sẽ cho con.

Ông Lý âu yếm ôm vai Trúc Ly, cô cảm động dụi mặt vào vai cha:

– Khi nào con cần, con sẽ xin ba.

Hai cha con rời nghĩa trang đi bộ về nhà. Đà Lạt hôm nay trời dịu mát không có nắng. Hai cha con im lặng đi bên nhau, Trúc Ly tôn trọng phút giây hoài niệm khi ba nhớ về mẹ.

Thật lâu, ông ngẩng cao đầu lên khe khẽ:

– Ba ân hận nhất cuộc đời mình là làm buồn lòng mẹ con, lúc mẹ con còn sống. Suốt đời ba mãi sống trong ăn năn.

Trúc Ly thương cảm nắm tay cha:

– Mẹ chết cũng lâu rồi, quên chuyện cũ đi ba. Tiếc là con đi lấy chồng, không chăm sóc cho ba được.

– Con đi lấy chồng là tốt đó, mang tiếng con là cháu ruột, nhưng sự thật dì Tú của con cư xử với con đúng nghĩa con riêng của chồng và dì ghẻ.

– Không phải đâu ba, dì Tú cũng rất thương con.

Dù sao Trúc Ly có biện luận như thế nào, thì cả hai cha con cùng hiểu mãi mãi bà Thanh Tú không thể nào xem Trúc Ly như cháu của mình, mà chỉ là mộ sự tử tế như là đạo đức giả, kẻ ăn chay tu hành mà trong bụng chứa một bồ dao găm. Hơn một năm Trúc Ly đi lấy chồng cô muốn quên đi tất cả, dĩ vãng đáng buồn ấy.

Đẩy cánh cửa, hai cha con cùng bước vào nhà. Bà Thanh Tú đó n cả hai bằng bộ mặt khó đăm dăm:

– Hai cha con ông lại đi thăm mộ nữa à?

Ông Lý khó chịu:

– Hình như đến cả chuyện cha con tôi đi thăm mộ người đã khuất, bà cũng không hài lòng là sao vậy?

– Ông đi thăm thì mặc ông! Hừ, người sống không lo, đi lo cho người chết!

Mười lăm năm nay, có thứ bảy tuần nào ông không đi thăm chị của tôi đâu.

– Bà muốn tôi 1o cho ai? Lo cho bà chăng? Tiền bạc, nhà máy, nhà cửa bà nắm hết cũng không vừa lòng hay sao?

– Ừ.

Bà ngoe nguẩy bỏ đi. Trúc Ly chán nản.

Cô đi lấy chồng đã hơn một năm nhưng xem ra, tình cảm giữa ba cô và dì chẳng thay đổi được chút nào. Hai người vẫn cắng đắng và cạnh khóe nhau.

Ông Lý giận dữ rót tách uống:

– Con người ích kỷ kỳ lạ, đi ghen vớ mẹ con.

Trúc Ly khuyên nhủ:

– Hay là ba đừng đi thăm mộ mẹ nữa, một lòng sống với dì đi ba.

Ông Lý lắc đầu:

– Không được! Ba muốn cư xử như vậy đó.

Ông nhấp hớp trà, đôi mắt xa xăm vả đôi vai như còng xuống. Trong một thoáng, Trúc Ly thấy thương cha vô cùng. Giá như Vũ Minh có lòng chung.

thủy như ba của cô cô sẽ hạnh phúc biết bao: