Chương 1

Uyển Thư đứng trước ngôi nhà ba tầng màu vàng nhạt, ngần ngại bấm chuông. Trong thời gian chờ đợi, cô tranh thủ sửa lại mái tóc, vuốt lại áo. Cô cố giữ cho mình bề ngoài nghiêm chỉnh, dù tác phong của cô chẳng có gì đáng phải lo ngại.

Đây là nơi thứ ba mà Uyển Thư đến nộp đơn xin việc. Cô có tâm trạng mệt mỏi nhiều hơn là hy vọng. Bị từ chối hai lần rồi, thêm lần này nữa ... thì sẽ buồn thêm.

Một lát sau, Uyển Thư thấy một phụ nữ từ trong nhà đi ra. Bà chỉ mở hé cửa , ló đầu ra nhìn cô. Uyển Thư tranh thủ lên tiếng trước :

− Dạ , đây có phải là văn phòng Công ty Du Lịch liên doanh không ạ ?

− Đúng rồi. Cô đến xin việc hả ?

− Dạ.

Người phụ nữ mở rộng cửa :

− Cô vào đi !

Bà ta hướng dẫn Uyển Thư để xe trong sân, rồi đi vào phòng khách. Bà chỉ tay về phía xa lông :

− Cô ngồi đi, để tôi lên báo với ông chủ.

− Da.

Uyển Thư đến ngồi xuống ghế, đưa mắt quan sát căn phòng.

− " Công ty gì kỳ, không có văn phòng, bàn ghế lẫn nhân viên, giống nhà hơn là nơi kinh doanh ". Uyển Thư nghĩ thầm với một chút hoang mang. Và cô nghĩ xác suất thất bại của mình lên đến 90%.

Từ phía cầu thang , một thanh niên đi xuống khiến Uyển Thư phải ngoái lại nhìn. Lúc nãy nghe người phụ nữ nói là gọi ông chủ là ông , cô cứ nghĩ ông ta già lắm. Không ngờ ông chủ còn qúa trẻ , lớn hơn cô vài tuổi là cùng.

− Dạ, tôi đến nộp đơn xin việc.

Anh ta vẫn không hề lên tiếng. Sư im lặng kỳ cục có vẻ thiếu nhiệt tình, khiến Uyển Thư nghĩ công ty này không thích tiếp xúc với người ngoài. Nhưng cô không dám giận, chỉ có ý nghĩ chán nản. Thế là cô đẩy nhẹ hồ sơ tới trước, rồi nói ngắn gọn :

− Tôi xin phép về.

Bây giờ , anh ta mới chịu lên tiếng :

− Văn phòng chúng tôi mới thành lập nên chưa cần nhiều người lắm. Nhưng cô cứ để hồ sơ lại đây, khi nào cần, tôi sẽ gọi.

Lần này thì Uyển Thư hoàn toàn thất vọng. Cô cười gượng :

− Vâng.

Anh ta chợt đứng dậy, đến góc phòng lấy một hộp danh thiếp, đến trước mặt cô :

− Nhân tiện, cô có thể phát giùm hộp danh thiếp quảng cáo cho công ty, được không ?

− " Chưa từng thấy ai bóc lột như anh ta. Hồ sơ thì không nhận , mà nhờ người ta đi làm việc không công. " Tự ái nổi lên, Uyển Thư nhìn thẳng vào mắt anh ta. Nhưng khi chạm phải cái nhìn đầy uy lực và dò xét của anh ta, cô lại trả lời theo cách mà cô hoàn toàn không nghĩ tới :

− Tôi sẽ đi phát hộp danh thiếp này. Hy vọng là nhờ đó, công ty sẽ ăn nên làm ra.

Đôi mắt anh ta toé lên chút ngạc nhiên , nhưng nó chỉ thoáng qua. Giọng anh thờ ơ :

− Vậy à ? Cám ơn thiện chí của cô.

Và anh ta đứng dậy :

− Chào cô.

Anh ta gọi người phụ nữ lúc nãy ra tiễn cô, rồi đi lên lầu. Thái độ ngạo mạn trịch thượng đó khiến Uyển Thư thấy chạm lòng. Những người tự cho mình quyền bất lịch sự như vậy, không phải là hiếm. Nhưng đến mức này thì thật qúa đáng.

Cùng Uyển Thư đi ra sân, người phụ nữ hỏi một cách quan tâm :

− Xin được không cô ?

− Dạ không.

− Mấy hôm nay có nhiều người đến xin làm. Ai ông cũng đưa danh thiếp nhờ phát giùm , mà có thấy ổng tuyển ai đâu.

− Có ai quay lại không dì ?

− Ai mà thèm quay lại. Lương thì không trả, người không nhận mà đòi hỏi đủ thứ , ai mà thèm làm. Làm việc cho người nước ngoài , đâu phải dễ đâu.

Uyển Thư đứng lại :

− Anh ta không phải là người Việt ,hả dì ?

Người phụ nữ có vẻ lạ lùng :

− Người Nhật. Bộ cô không biết sao ? Không lẽ ông không nói cho cô biết , ổng là ai ?

− Dạ không.

− Kiêu ngạo thiệt.

Uyển Thư không trả lời. Cô thật sự bất ngờ về nhân vật lúc nãy. Anh ta nói tiếng Việt chuẩn đến mức cô không nhận ra một điều lạ nào. Cô cũng đã vài lần tiếp xúc với bạn bè người Nhật. Họ không cao như anh ta. Mắt anh ta to chứ không hí hí như đặc trưng của người Nhật. Kể ra, anh ta có vẻ là một thanh niên Việt Nam hơn.

Uyển Thư tò mò :

− Anh ấy tên gì , hả dì ?

− Yoshihiro Tsurumi.

− Dì chắc nói tiếng Nhật rành lắm ?

− Đâu có đâu cô. Tôi chỉ biết gọi cái tên thôi. Còn ổng nói chuyện với tôi bằng tiếng Việt. Nói theo ông, tôi nói đâu có nổi.

− Con thấy anh ta còn trẻ, sao dì gọi chi bằng ông lận ?

− Quen miệng rồi cô. Còn cô, mới ra trường hay có làm ở đâu chưa ?

− Dạ, con mới ra trường.

− Hèn chi, nhìn thấy trẻ quá !

− Dạ.

Người phụ nữ tiễn Uyển Thư ra đường mới quay vô. Cô mỉm cười một cách tìm cảm với bà ta, rồi lên xe đạp về nhà.

Cảm giác chán nản lúc nãy vẫn còn. Lần thứ ba đi xin việc và lần đầu tiên gặp trực tiếp " sếp " cô cảm thấy mất tự tin vì vẻ bất cần của anh ta.

Suốt buổi sáng , cô bị ấn tượng rất nhiều. Người chủ thì lạnh lùng, người làm thì thân thiện. Theo lời kể của dì Nam thì anh ta chưa tuyển ai, và cũng không ai quay lại công ty đó. Cô cũng đâu có khùng.

Nhưng rồi mấy hôm sau, không có chuyện gì làm, cô lại nghĩ " Bây giờ phát được cái nào hay cái nấy ". Thế là cô đi rãi danh thiếp cho tất cả bạn bè.

Một tuần sau, Uyển Thư quay lại văn phòng du lịch Việt - Nhật.

Cô ngồi đợi ở phòng khách. Yoshihiro cũng đi xuống như lần trước. Anh ta không lộ vẻ ngạc nhiên, cũng không tỏ vẻ dễ gần hơn lần trước.

Và cũng như lần trước, Uyển Thư phải chủ động lên tiếng :

− Tôi đã phát hết hộp danh thiếp của anh. Hôm nay, tôi đến để lấy thêm.

− Vậy à ?

Và anh ta đứng dậy, đến lấy thêm một hộp đưa cô. Anh ta nói ngắn gọn :

− Hy vọng sẽ gặp lại cô trong tương lai gần. Chào cô.

Uyển Thư đứng dậy ra về. Tuy đã biết con người lạnh lùng đó một lần, nhưng cô vẫn thấy hụt hẫng. Ít ra, anh ta cũng phải tỏ ra vui, hay thân thiện hơn để cô thấy việc làm của mình có ý nghĩa chứ. Kiêu ngạo thì cũng vừa vừa thôi.

Uyển Thư không hề có tâm trạng chờ đợi gì ở công ty chết tiệt đó , nhưng rồi điều đó lại xảy ra, như một phép lạ.

Sáng nay, cô đang giặt đồ thì chị chủ nhà gọi lên nghe điện thoại. Cô nghĩ đó là bạn bè, nên giọng rất liến thoắng :

− Alô. Tên nào gọi vậy ?

− Chào cô. Tôi là Yoshihiro.

− Hả !

Uyển Thư buông một tiếng thảng thốt ngạc nhiên, rồi lập tức đổi giọng :

− Xin lỗi , tôi không biết là anh.

− Không có gì. Tôi gọi để báo cho cô biết, sáng thứ hai, cô đến gặp tôi ở văn phòng công ty, lúc tám giờ. Tôi có một số việc cần cô giúp , được chứ ?

− Dạ được.

− Vậy nhé. Chào cô.

Lần này, Uyển Thư không quan tâm đến sự phớt lờ của anh ta nữa. Cô gác máy, rồi xuống giặt đồ tiếp.

Nhưng lúc này, cô không còn tâm trí để nghĩ đến công việc đang làm, đầu óc bị cuốn theo cú điện thoại của Yoshihiro. Thật khó mà tin mình đã được gọi đến, dù là để phỏng vấn.

Sáng thứ hai, Uyển Thư dậy thật sớm. Cô ngồi một mình, ngẫm đi ngẫm lại những câu trả lời mà cô nghĩ Yoshihiro sẽ phỏng vấn. Xong , cô đứng dậy, chọn một bộ đồ nghiêm túc, và đứng trước gương chải thử cái kiểu tóc.

Cuối cùng, cô chọn một kiểu khá đơn giản. Lấy một ít tóc để ra phía trước , kẹp xước lên. Kiểu này làm cho cô trẻ trung và duyên dáng hơn là kẹp ra phía sau.

Ngắm tới ngắm lui thấy vừa ý, cô với tay lấy chiếc giỏ khoác lên vai , rồi đi ra khỏi phòng.

Khi Uyển Thư đến thì thấy Yoshihiro đã ngồi ở phòng khách cùng với một thanh niên.Hai người hình như đang bàn chuyện gì đó. Thấy cô, Yoshihiro ra hiệu cho cô đến ngồi, rồi giới thiệu :

− Đây là cô Uyển Thư. Còn đây là Minh Quân.

Giới thiệu ngắn gọn như thế , Uyển Thư không hiểu được Minh Quân là ai , có vị trí gì trong công ty. Nhưng cô không quan tâm chuyện đó lắm. Vấn đề là Yoshihiro sẽ phỏng vấn như thế nào.

Cô gật đầu chào Minh Quân. Anh ta cũng lơ đãng chào lại cô. Hình như anh ta cũng đang tập trung chuyện khác.

Yoshihiro nhìn sơ qua hai người, rồi bắt đầu vào chuyện :

− Đầu tháng này, công ty sẽ có giấy phép thành lập. Tôi dự định đó cũng là ngày khai trương. Vì vậy chúng ta phải chuẩn bị ngay bây giờ.

Uyển Thư mở to mắt ngạc nhiên. Nói như vậy, chẳng lẽ Yoshihiro không phỏng vấn ? Chẳng lẽ anh ta nhận người dễ dàng như vậy sao ?

Yoshihiro nhìn cả hai lần nữa, rồi chỉ bao quát căn phòng :

− Các vị thấy đó, thế này chưa thể gọi là công ty. Trước mắt, chúng ta cần có một sống trang thiết bị. Ngay ngày hôm nay, chúng ta phải chuẩn bị cho xong.

Anh ta lấy trong túi áo ra hai tờ loại 100 đô, rồi đưa cho Uyển Thư.

− Cô đi đổi ra tiền Việt , và mua một số văn phòng phẩm, những thứ mà cô cho là cần.

Anh ta quay sang Minh Quân :

− Anh sẽ đi mua máy với tôi.

Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra. Minh Quân vội đi theo. Còn lại, Uyển Thư ngồi ngẩn nhìn theo. Tác phong làm việc nhanh gọn của Yoshihiro khiến cô không hiểu kịp. Mà cũng không cho phép mình ngồi một chỗ để nghĩ lẩn thẩn.

Bắt trước tác phong công nghiệp của Yoshihiro , cô nhanh nhẹn đứng dậy, nhưng không đi ra cửa ngay , mà chạy xuống nhà sau tìm dì Năm. Cô kể một mạch chuyện vừa xảy ra, rồi băn khoăn :

− Như thế là sao hả dì ?

− Là cô được nhận rồi đấy.

− Con được nhận à ? Không hề có một câu phỏng vấn à ?

− Tôi nghĩ ông ta đã chọn cô từ lúc cô quay lại lấy thêm danh thiếp.

− Vậy sao ? - Uyển Thư ngơ ngẩn.

− Tại vì cũng có mấy người đến xin, nhưng ông ta không gọi ai ngoài cô và cậu Minh Quân. Vậy thì coi như chọn rồi.

Uyển Thư nhíu mày :

− Vậy ở đây chưa hề hoạt động hả dì ?

− Chưa. Theo tôi biết thì ông ta qua đây để lập công ty chi nhánh. Còn công ty mẹ Ở bên Nhật.

− Sao dì biết ?

− Tại người giới thiệu nói với tôi. Ông ta nhờ bạn bè tìm người giúp việc nhà trước tiên đấy. Tôi vô trước cô cũng mấy tháng thôi.

Thì ra là vậy. Vậy thì cô và Minh Quân là người đầu tiên vào làm cho công ty. Người đầu tiên cùng với ông chủ chuẩn bị cho công ty hoạt động. Thật là lạ lùng !

Uyển Thư chỉ đổi 100 trăm đô, cô có đi làm lần nào đâu mà biết công ty cần gì. Nên cứ mua đại những thứ mà cô thấy ở các công ty khác.

Còn dư tiền, cô mua đại một lãng hoa trang trí trong phòng khách. Không hỏi ý kiến giám đốc mà tự ý mua , kể cũng liều. Nhưng cô không tin Yoshihiro thuộc loại người có thể để mắt đến cả con kiến.

Mua đồ chỉ mất một tiếng đồng hồ , khi Uyển Thư về, vẫn chưa thấy hai ngươi kia về. Cô khệ nệ đem tất cả vào phòng. Nhìn quanh không có chỗ nào có thể để đồ, cô bèn chất tất cả mớ lộn xộn ấy lên bàn xa lông.

Uyển Thư ngồi xuống ghế, loay hoay tính lại số tiền đã chi , thì Yoshihiro và Minh Quân về tới.

Trong khi Minh Quân và anh tài xế lăng xăng đem bàn ghế , máy móc vào phòng thì Yoshihiro đi thẳng đến bộ xa lông. Thấy đồ chất lung tung, anh nhíu mày :

− Cái gì thế này ? Ai cho cô chất mấy thứ này lên đây ?

Uyển Thư ngẩng lên, lúng túng :

− Dạ , tôi chỉ biết để tạm thôi. Tôi biết vậy là không được, nhưng căn phòng này không còn chỗ nào khác.

Yoshihiro khoát tay làm một cử chỉ đẩy tất cả qua một bên :

− Dẹp ! Dẹp hết !

− Dạ , nhưng ...

− Tôi không cần biết cô phải sắp xếp thế nào. Đây là chỗ tiếp khách , không được để bất cứ cái gì lên , nhớ chưa ?

Uyển Thư bướng bỉnh :

− Nhưng tôi không biết để đâu ...

Yoshihiro cắt ngang ,giọng dứt khoát :

− Điều đó cô tự lo, đó là trách nhiệm của cô.

Nói xong ,Yoshihiro mở báo ra đọc, xem như mọi việc đã giải quyết xong. Thái độ ngang tàng của anh làm Uyển Thư thấy tức, nhưng không dám phản đối. " Người gì mà vô lý dễ sợ chỉ biết ra lệnh mà không cần biết nó đúng hay sai " Cô lén làu bàu một mình, rồi đi chỗ khác, đưa mắt tìm chỗ để đồ.

Cô khổ sở đi lên đi xuống hai ba lần mà vẫn không tìm được chỗ nào. Cuối cùng, cô quyết định đem mấy thứ lắt nhắt vào bếp, nơi có bàn ăn hình ovan khoảng mười người ngồi.

Xong, cô ra phụ sắp xếp bàn với Minh Quân. Yoshihiro nãy giờ ngồi chăm chú đọc báo, chợt lên tiếng, anh ta nói mà vẫn không quay lại :

− Cô cậu bố trí trên phòng tôi một bàn. Hai bàn còn lại sắp vuông góc, mỗi người một bàn.

Uyển Thư dạ nhỏ. Cô và Minh Quân kéo bàn theo ý Yoshihiro. Nhìn phòng khách dài hàng chục mét mà không có một vách ngăn, nhìn cứ trông trống, Uyển Thư mạnh dạn đề nghị :

− Tôi nghĩ nên có một vách ngăn ở giữa. Như vậy phòng khách của giám đốc vừa riêng tư vừa trang trọng hơn.

Yoshihiro ngước lên, nhìn cô hơi lâu :

− Cô nghĩ vậy à ?

− Vâng.

Uyển thư trả lời mà thấy hơi lạ. Một đề nghị như vậy có gì đâu mà giám đốc phải có cử chỉ đặc biệt như vậy.

Yoshihiro hỏi bằng một giọng giễu cợt :

− Cách một vách ngăn ư ? Thế thì làm sao tôi có thể kiểm soát được cô và Minh Quân đang làm việc, ngủ gục hay chơi game chẳng hạn ?

Minh Quân phì cười, còn Uyển Thư mở lớn mắt ngạc nhiên. Cô không tưởng tượng nổi một giám đốc lại có thể nói với nhân viên mình như vậy.

Yoshihiro nhìn cô, kiểu cách vừa nghiêm túc, vừa có vẻ hài hước, khiến cô bối rối nhìn xuống, đôi tay lóng ngóng đan vào nhau.

Yoshihiro không bỏ sót một cử chỉ của Uyển Thư. Anh ta chợt lên tiếng :

− Cô mới đi làm lần đầu ?

− Vâng.

− Ngước mặt lên đi chứ. Sao dễ lúng túng vậy ?

Minh Quân thấy giám đốc tấn công Uyển Thư quá, anh bèn lên tiếng :

− Tôi nghĩ thời gian sẽ giúp cô ấy có kinh nghiệm hơn , bản lĩnh hơn và ...

Yoshihiro ngắt lời :

− Không cần thời gian , chính tôi sẽ giúp cô ta cứng cỏi hơn. Làm nghề hướng dẫn viên phải đứng mũi chịu sào, không thể nhút nhát như thế.

Minh Quân định mở miệng, nhưng Yoshihiro đã cản lại :

− Tôi là người nhà mà cô ta còn mất bình tĩnh. Nếu đứng trước cả đoàn khách, nhất là khách nam hay chọc ghẹo, cô ấy sẽ xử sự thế nào ?

" Anh mà là người nhà. Giữa một giám đốc và một nhân viên không thể coi là người nhà được đâu. Người thân không ai khủng bố tinh thần người ta kiểu đó " Uyển Thư nghĩ thầm, nhưng vẫn cứ ngồi im.

Yoshihiro nhìn đồng hồ, vẻ mặt anh ta trở lại nghiêm chỉnh, quyền lực :

− Đã hết giờ, cô cậu có thể nghĩ trưa.

Nói xong ,anh ta đứng dậy đi lên lầu. Uyển Thư đi theo Minh Quân ra sân. Bộ đồ lịch sự và mái tóc xõa khiến cô thấy vướng víu trong một buổi sáng bất ngờ thế này.

Lúc dắt xe, Minh Quân nhìn Uyển Thư cười, khiến cô xấu hổ nhớ lại chuyện lúc nãy. Và cô gượng cười cho qua.

Minh Quân nói như động viên :

− Uyển Thư đừng ngại. Mai mốt quen rồi, em sẽ thấy mọi việc không có gì ghê gớm cả.

− Dạ.

− Nếu là anh lúc nãy , anh sẽ phản công lại liền.

Uyển Thư mở lớn mắt :

− Anh dám đối đáp với giám đốc à ?

− Tất nhiên là mình không dám đốp chát ngang hàng. Nhưng phải có cách nói vững vàng , để người ta không dám coi thường mình.

− Vâng.

Cả hai đi ra đường. Minh Quân vô số xe rồi, nhưng vẫn nán lại nói tiếp :

− Có gì không biết cứ hỏi, anh hướng dẫn cho. Làm việc với người nước ngoài, mình phải vững mới được.

− Dạ , cám ơn anh.

Minh Quân vọt xe đi. Uyển Thư cũng đạp xe về nhà. Cô mệt đến nỗi chỉ kịp ăn một chút rồi nằm lăn ra ngủ.

Khi cô giật mình thức dậy thì đã hai giờ. Cô hốt hoảng nhảy xuống giường , hối hả thay đồ, rồi đạp xe trối chết đến văn phòng công ty.

Khi cô đến nơi thì thấy các nhân viên của công ty nào đó đưa máy tính đến , Minh Quân đang giúp họ đặt máy lên bàn. Uyển Thư đưa mắt tìm Yoshihiro. Giám đốc đang đứng giữa phòng, cặp mắt chiếu vào cô đầy vẻ cảnh cáo. Uyển Thư vừa thở vừa nói :

− Xin lỗi , tôi lỡ ngủ quên.

Yoshihiro khẽ nhướng mắt một cái nhưng không nói gì. Thà nghe phê bình còn dễ chịu hơn là cái nhìn răn đe đó , nó làm Uyển Thư bối rối. Cô vội đi xuống nhà sau, sắp xếp lại các thứ lắt nhắt mua lúc sáng mang lên nhà trên.

Căn phòng có vể ổn định, mất đi vẻ yên tĩnh ngày thường vì các nhân viên mang máy đến. Đang ngồi giở mấy gói sổ sách , Uyển Thư chợt nghe Yoshihiro lên tiếng :

− Không cần phải lắp máy, cứ để mặc tôi.

Uyển Thư ngạc nhiên quay lại nhìn. Cả Minh Quân vốn rành rẽ công việc cũng phải lạ về kiểu yêu cầu kỳ cục đó. Cả hai nhìn Yoshihiro chăm chăm.

Nhưng Yoshihiro không để ý điều đó, anh xăn tay áo lên, tự mình lắp điện và chỉnh hệ thống máy móc. Nhìn thao tác thật rành rẽ, Uyển Thư cảm thấy khâm phục. Không ngờ giám đốc giỏi cả kỹ thuật. Một người tài năng như vậy , làm việc dưới quyền anh ta chắc sẽ căng thẳng lắm , vì anh ta sẽ đòi hỏi cao. Tự nhiên cô thấy lo.

Ngày hôm sau, công chuyện không còn nữa, Yoshihiro gọi Minh Quân và Uyển Thư vào phòng riêng, bắt đầu công tác tư tưởng :

− Tôi nghĩ việc làm hôm qua đã giúp các bạn thấy được vị trí của mình. Các bạn và tôi là những người đầu tiên gầy dựng công ty, đúng không ?

− Anh ta nói chuyện thật khéo ! Dĩ nhiên mình không thể là người gầy dựng rồi. Uyển Thư nghĩ thầm, nhưng vẫn chăm chú nghe.

Yoshihiro chợt chiếu tia nhìn qua cô :

− Cơ bản, mọi việc đã xong. Còn vài ngày nữa, công ty sẽ hoạt động, tôi muốn các bạn biết một số nguyên tắc của công ty.

− Vâng.

− Chúng ta, ai cũng biết nói tiếng Việt, tiếng Nhật và tiếng Anh. Có thể tiếng Việt các bạn giỏi hơn tôi, nhưng hiển nhiên là tôi sẽ giỏi tiếng Nhật hơn các bạn.

Thấy Uyển Như gật đầu thừa nhận , anh thoáng cười rồi nói tiếp :

− Trong giao tiếp khách hàng, các bạn sẽ dùng tiếng Việt hoặc tiếng Nhật. Nhưng chúng ta sẽ dùng tiếng Anh để nói chuyện với nhau, đó cũng là một cách để nâng cao nghiệp vụ.

Anh ta mở xấp tài liệu đưa cho Minh Quân và Uyển Thư :

− Đây là hướng dẫn về phong tục , sở thích, phong cách ... của người Nhật, các bạn nên tham khảo qua , Tuy ở trường, các bạn đã được chuẩn bị rồi, nhưng tôi nghĩ còn những điều các bạn chưa biết.

Uyển Thư đón lấy xấp tài liệu, nhưng chỉ liếc sơ qua. Cô không hay mình chống cằm nhìn Yoshihiro chăm chăm. Cô thật sự tò mò, muốn biết giám đốc khó hay dễ.

Yoshihiro chợt quay lại nhìn cô :

− Minh Quân là người có kinh nghiệm, cô nên học hỏi anh ta về mọi mặt, cô hiểu chứ ?

− Vâng.

− Và trong thời gian rảnh, cô hãy học thêm về nghiệp vụ kế toán, thư ký văn phòng ... sẽ có lợi cho cô đấy.

Học cho dữ chắc điên luôn quá !. Uyển Thư phản đối ngấm ngấm, nhưng vẫn lặng thinh.

Yoshihiro hơi nheo mắt lại ,thẳng thắn :

− Tôi là người hiểu công việc, sẽ có lúc chúng ta bận túi bụi, nhưng cũng có lúc chỉ ngồi chơi. Các bạn cứ việc thoải mái, không giả vờ bận rộn khi tôi đi qua.

Anh ngừng lại, nhấn giọng :

− Đó là điều tôi không muốn thấy trong công ty của mình.

Anh chợt đưa tay chỉ ra sân, nơi có chuồng khỉ đặt dưới gốc cây trứng cá :

− Chú khỉ đó là quà tặng của bạn tôi, tôi rất thích nó. Khi làm việc căng thẳng, các bạn có thể chơi với nó , cho nó ăn, sự mệt mỏi sẽ dịu đi. Tôi không tiếc thời gian chết trong giờ làm việc, nhưng đừng lạm dụng. Tôi rất ...

Anh chợt ngừng lại, nhìn Uyển Thư chăm chăm. Cô đang mải nhìn con khỉ nhỏ chạy nháy liên tục trong chuồng , không thấy cái nhìn răn đe của Yoshihiro.

Minh Quân ái ngại gọi nhỏ :

− Uyển Thư !

Uyển Thư quay lại, ngơ ngác nhìn Minh Quân. Anh chưa kịp nói thì Yoshihiro đã lên tiếng :

− Cô vẫn thường lơ đãng khi nghe người khác nói sao , Uyển Thư ?

Uyển Thư lúng túng :

− Ơ ... Dạ không.

− Tôi muốn khi tôi nói, nhân viên phải lắng nghe. Biết lắng nghe là một nghệ thuật trong giao tiếp đấy.

Uyển Thư đỏ bừng mặt :

− Xin lỗi, tôi không cố ý.

Và cô ngồi thẳng người lên , hai tay để trên bàn , tư thế chăm chú nghe. Yoshihiro nhìn những động tác đó của cô rồi chậm rãi :

− Không cần chứng tỏ mình ngay tức khắc. Người ta có thể bị bối rối , nhưng hãy biết cách làm chủ mình.

Thấy Uyển Thư cắn môi, anh nhấn giọng :

− Vẫn còn nhiều thời gian cho những tình huống tương tự, tập phản ứng đi Uyển Thư.

Đến nước này, Uyển Thư hết tự tin nổi. Yoshihiro luôn tấn người ta vào chân tường. Tất nhiên anh ta nói đúng , nhưng đâu có cần thẳng thừng như vậy.

Môi Uyển Thư bặm lại, mắt bắt đầu đỏ lên. Nhưng cô chớp nhanh, nhất định không cho phép mình khóc. Và cô cúi xuống để tránh cái nhìn dò xét Yoshihiro.

Minh Quân nãy giờ ngồi im. Thấy Uyển Thư bị " chiếu tướng " liên tục , anh rất tội nghiệp và muốn làm điều gì đó giúp cô, nhưng không nghĩ ra được cách nào. Cuối cùng, anh đứng dậy :

− Xin lỗi , tôi ra ngoài một chút.

Và anh đi ra. Không có Minh Quân, Uyển Thư đỡ ngượng một chút. Cô lấy lại bình tĩnh ngước lên. Yoshihiro mỉm cười khi thấy sự thay đổi ở cô.

− Tất nhiên là những lúc căng thẳng như thế này, cô có thể ra sân thư giãn một chút.

− Nhưng anh đang nói chuyện mà ?

− Không sao, cô vẫn có thể đi ra. Cô thấy Minh Quân làm rồi đấy.

Nhưng tôi không dám. Nghĩ vậy, nhưng Uyển Thư vẫn nói khác đi :

− Cám ơn. Tôi đã bình thường lại rồi.

− Tốt.

− Giám đốc còn truyền đạt gì nữa không ?

Yoshihiro nói chậm rãi :

− Đâu cần dùng từ nghiêm trọng như vậy. Tôi muốn chúng ta nói chuyện cởi mở với nhau, như vậy sẽ dễ làm việc hơn.

− Vâng.

− Cô thật sự bình thường rồi chứ ?

− Vâng.

− Tốt ! Tôi thích nhân viên có thần kinh thật vững , cho dù bị "nện" những cú ra trò.

Uyển Thư chợt hiểu dụng ý của anh nãy giờ. Cô mỉm cười buột miệng :

− Cám ơn giám đốc.

Câu nói không đầu không đuôi như thế, nhưng Yoshihiro vẫn hiểu. Anh cũng mỉm cười :

− Hy vọng là cô sẽ nhanh chóng vững vàng để theo kịp Minh Quân.

Yoshihiro im lặng một lát , rồi chợt nhìn thẳng Uyển Thư :

− Cô có biết đươc lý do tôi nhận cô vào đây không ?

Uyển Thư hơi nhíu mày suy nghĩ, rồi trả lời dè dặt :

− Thưa , tôi không đoán được.

− Tôi nghĩ là cô biết , nhưng không nói ra, đúng hơn là chưa mạnh dạn nói ra.

− Tôi...

− Cô không phải là người kém thông minh. Cô biết đấy. Nào , nói đi !

Uyển Thư mạnh dạn :

− Tôi nghĩ, vì tôi đã quay lại lần thứ hai giúp giám đốc phát danh thiếp.

Khuôn mặt Yoshihiro vẫn điềm đạm :

− Tốt ! Như vậy cô đã biết phán đoán sự việc chung quanh, điều đó rất cần với một hướng dẫn viên.

Uyển Thư đâu có cần được khen , dù là lời khen kín đáo. Cô chỉ muốn biết Yoshihiro nghĩ gì về hành động của cô. Và cô hỏi thận trọng :

− Tôi nghĩ có đúng không ạ ?

− Chuyện đó, cô không cần biết.

Uyển Thư hơi bất mãn, nhưng không dám bộc lộ. Nhưng cô đã biết thêm về tính cách của sếp mình. Anh ta chỉ muốn người khác bọc lộ chứ không muốn ai biết ý mình.