Chương 1

CNN cắt ngang câu chuyện. Tôi thấy mừng vì bản tin được phát trước khi tôi rời nhà tới trường, sợ phải nghe con người diễn giải việc tính toán tiền bạc thế nào và nó nhận được nhiều sự quan tâm ra sao. May mắn thay, đó là ngày có tin tức nặng nề. Có một trận động đất ở Nam Mỹ và một vụ bắt cóc chính trị ở Trung Đông.

Đoạn kết chỉ chiếm vài giây với vài câu và một bức hình nhăn nhúm. “Alonzo Calderas Wallace, đối tượng bị truy nã vì tình nghi liên quan tới một loạt vụ cưỡng bức và giết người ở bang Texas và Oklahoma, bị bắt giữ tối qua ở Portland, Oregon nhờ một nguồn tin nặc danh. Wallace được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh ở một hẻm sáng sớm nay, chỉ cách đồn cảnh sát có vài mét.

Thời điểm này, các quan chức chưa thể thông báo cho chúng ta về việc hắn ta bị dẫn độ tới Houston hay thành phố Oklahoma để xét xử.” Bức ảnh không rõ nét đã sờn nát, hắn có một bộ râu rậm vào thời điểm chụp hình. Thậm chí nếu Bella có nhìn thấy nó, em có lẽ cũng không nhận ra hắn.

Tôi hy vọng em không nhận ra bởi nó sẽ làm em sợ hãi không cần thiết. “Việc theo dõi tin tức trong thị trấn vốn luôn bị xem nhẹ. Mấy chuyện đó còn xa mới trở thành mối quan tâm của dân cư địa phương”, Alice nói với tôi. “Thật tốt vì Carlisle đã gọi cú điện thoại đó để giao nộp hắn cho chính quyền bang.” Tôi gật đầu.

Bella chẳng mấy khi chú ý tới TV tôi cũng chưa thấy bố em xem kênh nào khác ngoài mấy kênh thể thao. Tôi đã làm những gì có thể. Con quái vật đó sẽ không đi săn được nữa, tôi cũng không phải làm một kẻ giết người. Dầu gì thì cũng không phải là gần đây. Tôi đã đúng khi tin tưởng Carlise, cũng đúng khi tin rằng con quỷ khó lòng thoát được.

Tôi mong sao hắn sẽ bị dẫn độ tới Texas, nơi mà án tử hình khá phổ biến... Không. Đó không phải là vấn đề. Tôi sẽ gác chuyện đó lại và tập trung vào điều quan trọng nhất. Tôi đã rời phòng Bella từ gần một giờ đồng hồ trước. Tôi đang nóng lòng khát khao được gặp lại em. “Alice, em có thể-“ Cô ấy cắt ngang lời tôi. “Rosalie sẽ lái xe. Chị ấy sẽ tỏ ra bực bội, nhưng anh thừa biết là chị ấy thích kiếm được cớ để mà trưng xe của mình ra.”, tiếng cười của Alice rung như chuông Tôi cười toét miệng với cô ấy, “Hẹn gặp em ở trường.” Alice thở dài, và nụ cười của tôi biến thành cái nhăn mặt.

Em biết, em biết chứ, cô ấy nghĩ. Vẫn chưa đến lúc. Em sẽ đợi cho tới khi anh sẵn lòng để Bella làm quen với em. Dẫu sao anh sẽ thấy, không phải bởi em ích kỷ đâu, Bella cũng sẽ quý mến em. Tôi không trả lời mà vội vã lao ra cửa. Đó là một phương thức khác để xem xét tình hình. Liệu Bella có muốn làm quen với Alice không? Có một cô bạn gái là ma cà rồng? Alice làm quen Bella... ý tưởng đó có lẽ sẽ không làm em e ngại một chút nào. Tôi tự cau có với chính mình. Điều Bella muốn và điều tốt nhất cho Bella là hai việc hoàn toàn tách bạch. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an khi đỗ xe bên đường nhà em.

Ngạn ngữ của con người nói rằng mọi thứ trông khác đi vào buổi sáng - những thứ đổi thay khi bạn gác chúng lại đến sáng mai. Liệu với Bella trông tôi có khác đi trong ánh sáng yếu ớt của một ngày sương mù? Trông dữ dằn hơn hay bớt dữ dằn đi so với tôi khi trong sự tăm tối của bóng đêm? Liệu em có dần thấm thía sự thật trong giấc ngủ của mình? Rốt cuộc liệu em có sợ hãi không? Dù sao đêm qua giấc mơ của em cũng bình yên.

Khi em gọi tên tôi từ lần này tới lần khác em đều mỉm cười. Hơn một lần em thì thầm lời mong muốn tôi ở lại. Phải chăng điều đó chẳng có nghĩa gì vào ngày hôm nay? Tôi bồn chồn chờ đợi, lắng nghe những âm thanh bên trong nhà - tiếng bước chân nhanh, vấp trên cầu thang, tiếng xé toạc của giấy bạc, tiếng những thứ trong tủ lạnh va vào nhau khi cửa đóng sầm.

Nghe có vẻ như em đang vội vã. Sốt sắng tới trường? Ý nghĩ đó làm tôi mỉm cười, hy vọng trở lại. Tôi nhìn đồng hồ. Sau khi tính toán tốc độ của con xe tải hom hem chắc chắn sẽ cản trở em –tôi đoan chắc em vắt chân lên cổ mà vẫn vào lớp muộn một chút. Bella nhào ra khỏi nhà, túi trượt khỏi vai, mái tóc cuốn vội thành một mớ rối bù chực xõa tung ra sau gáy.

Chiếc áo len dày màu xanh lá không đủ giữ cho đôi vai gầy của em khỏi cong lên trước sương lạnh. Chiếc áo len dài quá khổ so với em không hợp với em chút nào. Nó che kín thân hình thanh mảnh của em, biến mọi nét thanh tú và đường cong mềm mại thành một mớ lùng nhùng không hình thù. Tôi thích chiếc áo này cũng nhiều như độ tôi đang ước ao em mặc một thứ gì đó giống chiếc áo cánh mềm mại, nhẹ nhàng em đã mặc tối qua... vải áo bám sát vào làn da của em theo một cách thật quyết rũ, được cắt vừa đủ sâu để lộ nét lôi cuốn của những chiếc xương quai xanh uốn quanh vết hõm dưới cổ họng.

Chiếc áo xanh chảy xuống tựa làn nước dọc theo thân hình mỏng manh của em... Sẽ tốt hơn, thật cần thiết để tôi giữ cho mình rời xa những ý nghĩ về xa thân hình ấy nên tôi thấy khoan khoái trước chiếc áo không vừa vặn mà em đang mặc. Tôi không thể phạm phải sai lầm, đó sẽ là một sai lầm khủng khiếp khi bám riết những cơn khát kỳ lạ những ý nghĩ về đôi môi của em... làn da của em... thân hình của em... đang dao động trong tôi.

Những cơn khát đã lảng tránh tôi trong suốt một trăm năm. Nhưng tôi không thể cho phép mình nghĩ đến việc chạm vào em, bởi điều đó là không thể. Tôi sẽ làm em vỡ mất. Bella rời khỏi cửa, vội vàng đến nỗi em suýt đâm sầm vào xe ô tô của tôi mà chẳng để ý gì. Em dừng phắt lại, hai đầu gối cứng đơ va vào nhau trông giống như chân của chú ngựa non lúc bị giật mình.

Chiếc túi trượt sâu hơn nữa xuống dưới cánh tay, đôi mắt em mở to khi thấy chiếc xe. Tôi ra ngoài, không để ý đến việc phải di chuyển theo tốc độ của con người, mở cửa xe cho em. Tôi sẽ không cố gắng để lừa dối em hơn nữa – khi chúng tôi riêng tư bên nhau, ít nhất, tôi sẽ là chính mình.

Em ngước nhìn tôi, lại giật mình khi thấy tôi dường như hiện ra trong làn sương mù. Và rồi nỗi ngạc nhiên trong mắt em đã biến thành cái gì đó khác, tôi không còn cảm thấy lo sợ hay hy vọng rằng cảm xúc của em dành cho tôi đã thay đổi sau đêm qua. Tất cả những ấm áp, ngạc nhiên, mê hoặc đang đầy ắp trong đôi mắt màu sôcôla long lanh.

“Em có muốn đi cùng anh hôm nay không?” Tôi hỏi. Không giống như bữa tối hôm qua, tôi sẽ để em chọn. Từ giờ trở đi, em sẽ luôn luôn có quyền được lựa chọn. “Vâng, cảm ơn anh,” em nói nhỏ, leo lên xe không chút lưỡng lự. Liệu có bao giờ tôi thôi hồi hộp mỗi khi nghĩ rằng tôi là người duy nhất em nói “vâng“? Tôi nghi ngờ điều đó.

Tôi lướt quanh xe, háo hức được ngồi vào cùng em. Em không tỏ dấu hiệu nào bị bất ngờ bởi sự xuất hiện trở lại đột ngột của tôi. Hạnh phúc mà tôi cảm nhận khi em bên tôi thế này chưa bao giờ xảy ra. Ngay cả tình cảm yêu thương và gắn bó lớn lao tôi có cùng gia đình, dù cho cả vô vàn những thú vui của thế giới có mời gọi tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như giờ đây.

Thậm chí biết rõ rằng điều này là sai lầm rằng mọi chuyện sẽ chẳng có được một kết cục tốt đẹp tôi vẫn không thể không giữ nụ cười trên môi mình thật lâu. Chiếc áo khoác của tôi đã vắt trên chỗ tựa đầu ghế ngồi của em. Tôi thấy em nhìn nó. “Anh mang chiếc áo này cho em,” tôi nói với em.

Đó là lý do của tôi, tôi phải có một cớ gì đó để giải thích cho cái sự không mời mà xuất hiện của mình sáng nay chứ! Trời đang lạnh mà em thì không có áo khoác. Dĩ nhiên đó là cách cư xử ga lăng có thể chấp nhận được. “Anh không muốn em bị nhiễm lạnh hay gì đó.” “Em không dễ ốm thế đâu,” em vừa nói vừa nhìn vào ngực tôi chứ không phải gương mặt như thể em thấy do dự khi nhìn vào mắt tôi.

Nhưng cuối cùng em vẫn mặc áo vào trước khi tôi phải viện đến mệnh lệnh hay sự dỗ dành. “Có thật vậy không đó?” tôi thì thầm với chính mình. Em nhìn ngoài con đường khi tôi tăng tốc lái xe tới trường. Tôi chỉ chịu đựng được sự im lặng chừng vài giây. Tôi phải biết em nghĩ gì sáng nay.

Có quá nhiều thay đổi giữa chúng tôi kể từ khi mặt trời mọc. “Gì vậy, không phải em có hai mươi câu hỏi hôm nay à?” Tôi hỏi, giữ cho giọng mình nhẹ nhàng trở lại. Em mỉm cười, dường như vui mừng vì tôi đã đề cập đúng vấn đề. “Liệu những câu hỏi của em có làm phiền anh không?” “Không bằng phản ứng của em,” tôi thật thà trả lời, mỉm cười đáp lại nụ cười của em.

Đôi môi em trễ xuống. “Em phản ứng tệ lắm à?” “Không, vấn đề là ở chỗ đó. Em phản ứng với mọi việc thật điềm tĩnh - chẳng bình thường chút nào.” Không có một tiếng la hét nào cho tới nay. Sao lại có thể vậy nhỉ? “Điều đó làm anh băn khoăn không biết em thực sự nghĩ gì.” Tất nhiên, mọi thứ em làm hay không làm đều khiến tôi băn khoăn.

“Em luôn nói với anh em thực sự nghĩ gì.” “Em có “tút” lại rồi!” Em lại bậm chặt răng lên bờ môi. Em dường như không để ý khi làm vậy- nó là một phản ứng vô thức với sự căng thẳng. “Không nhiều lắm” Chỉ những lời đó cũng đủ làm cho trí tò mò của tôi trỗi dậy.

Điều gì mà em cứ cố tình giấu tôi vậy? “Cũng đủ làm anh phát điên,” tôi nói. Em lưỡng lự rồi thì thầm, “Anh không muốn nghe đâu.” Tôi phải suy nghĩ một lúc, rà soát lại toàn bộ cuộc trò chuyện tối quá, từng lời một, trước khi thấy được một mối liên hệ. Có lẽ việc đó đã khiến tôi tập trung quá mức bởi lẽ tôi không thể nghĩ ra có điều gì mà tôi lại không muốn em nói cho tôi biết.

Và rồi – vì giọng điệu trong tiếng nói của em giống như đêm qua; một nỗi đau bất chợt nhói lại – tôi đã nhớ ra. Đã một lần, tôi yêu cầu em đừng nói những gì em nghĩ. Đừng bao giờ nói điều đó, tôi gần như đã càu nhàu với em những từ đó. Tôi đã làm em khóc... Phải chăng đó là điều em giấu tôi? Cảm xúc sâu xa của em về tôi? Rằng việc tôi là quái vật không làm em bận lòng và rằng em nghĩ đã quá muộn để có thể đổi ý? Tôi không thể thốt nên câu vì niềm vui và nỗi đau quá mạnh để có thể diễn tả thành lời, mâu thuẫn giữa chúng quá dữ dội để tôi có được phản ứng mạch lạc.

Bầu không khí trên xe hoàn toàn tĩnh lặng chỉ còn nhịp thở và nhịp tim đều đều của em. “Những người khác trong gia đình anh đâu?” em đột nhiên hỏi. Tôi hít một hơi thật sâu – khắc trong tâm trí mình mùi hương trên xe với nỗi đau như lần đầu tiên; tôi đã quen dần với nó, tôi hài lòng nhận ra điều ấy và ép mình tự nhiên trở lại.

“Họ đi xe của Rosalie.” Tôi đậu xe ở một chỗ còn trống ngay cạnh chiếc xe trong câu hỏi của em. Tôi giấu nụ cười khi thấy em mở to đôi mắt. “Phô trương quá phải không em?” “Oa. Nếu chị ấy có chiếc xe đó, sao chị ấy lại đi cùng xe với anh?” Rosalie sẽ thích phản ứng của Bella... nếu chị ấy khách quan với Bella - điều mà có thể không bao giờ xảy ra.

“Như anh nói đó, nó phô trương quá. Bọn anh cố gắng hoà đồng mà.” “Vậy anh thất bại rồi,” em nói với tôi và bật ra tiếng cười thoải mái. Tiếng cười vô tư, hoàn toàn trong trẻo của em sưởi ấm lồng ngực trống rỗng của tôi cho dù nó làm đầu tôi đầy ắp hoài nghi. “Nếu nó thu hút chú ý nhiều hơn vậy tại sao hôm nay chị Rose lại lái xe?” em băn khoăn. “Em không nhận thấy sao? Giờ đây anh đang phá vỡ mọi luật lệ rồi.” Câu trả lời của tôi hẳn chỉ phảng phất một chút kinh hoàng – nên tất nhiên là Bella mỉm cười. Giống như tối qua, em không đợi tôi phải tới mở cửa xe.

Tôi phải giả vờ như bình thường ở trường – nên không kịp di chuyển để ngăn em lại – nhưng rồi em sẽ phải quen với việc được ưu ái nhiều hơn, sẽ sớm thôi. Tôi bước sát bên em gần gũi trong khoảng cách có thể thận trọng quan sát bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự gần gũi của mình có thể khiến em phiền lòng.

Hai lần bàn tay em co lại hướng về phía tôi rồi rụt lại. Hình như em muốn chạm vào tôi... Hơi thở tôi gấp gáp. “Sao bọn anh lại thích những chiếc xe như vậy khi mà các anh muốn kín đáo?” em hỏi khi chúng tôi bước đi. “Là sở thích thôi,” tôi thú nhận. “Bọn anh ai cũng thích lái xe nhanh cả.” “Đúng là lố lăng hết sức,” em lầm bầm giọng chanh chua.

Em không ngước lên để nhìn nụ cười thay lời đáp lại của tôi. Ừm! Mình không tin điều này! Sao Bella lại giấu nhẹm đi thế nhỉ? Mình không biết! Tại sao chứ? Ý nghĩ lưỡng lự của Jessica cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cô ta đang đợi Bella, trú mưa dưới mái hiên của quán ăn, vắt trên tay chiếc áo lạnh của Bella.

Đôi mắt mở to vì không tin nổi vào mắt mình. Bella cũng ngay lập tức nhìn ra Jessica. Đôi má Bella chợt ửng hồng khi em nhận ra vẻ mặt của Jessica. Những ý nghĩ trong đầu Jessica thể hiện rõ trên khuôn mặt. “Chào, Jessica. Cảm ơn vì cậu đã nhớ,” Bella chào. Em với tay ra cầm chiếc áo và Jessica trao lại cho em không nói không rằng.

Tôi phải lịch sự với bạn của Bella dù họ có là những người bạn tốt hay không cũng vậy. “Chào Jessica.” Oa... Đôi mắt của Jessica mở to hơn nữa. Thật là kì lạ, buồn cười ... và thực thà mà nói, có chút bối rối... khi nhận ra rằng ở bên Bella khiến tôi dịu dàng đến mức nào.

Hình như không còn ai sợ tôi nữa. Nếu Emmett mà biết được điều này hẳn anh ấy sẽ cười trong suốt cả thế kỷ tới. “Ơ... chào,” Jessica lầm bầm, đôi mắt sáng lên nhìn Bella, đầy ẩn ý. “Mình sẽ gặp lại cậu trong giờ lượng giác.” Cậu sẽ phải kể hết thôi. Mình sẽ không chập nhận câu trả lời “không” đâu.

Phải thật chi tiết. Mình phải biết mọi chi tiết. Ôi Edward CULLEN!!! Cuộc đời sao mà bất công! Miệng Bella chúm lại. “Ừh, hẹn gặp lại cậu sau nhé.” Ý nghĩ của Jessica trở nên lộn xộn khi cô nàng vội vã tới lớp học đầu tiên, thi thoảng lại liếc trộm chúng tôi. Toàn bộ câu chuyện.

Mình không chấp nhận bỏ sót chút nào. Có phải bọn họ đã có dự định gặp nhau tối qua không? Bọn họ đang hẹn hò? Được bao lâu rồi? Sao cô ta giữ kín vậy? Sao cô ta lại muốn vậy? Thật chẳng bình thường tí nào – cô ta hẳn là đã mê tít hắn ta rồi. Liệu còn khả năng nào khác? Mình sẽ tìm ra.

Thật không thể chịu được khi không biết tí gì. Không biết có phải cô ta đã giăng lưới hắn không? Ôi, mình ngất mất... Suy nghĩ của Jessica đột ngột ngắt quãng, để những hình ảnh không lời xoáy trong đầu. Tôi co rúm lại trước những toan tính đó, không chỉ vì cô ta thay thế Bella bằng hình ảnh của chính mình trong những tưởng tượng điên rồ đó trong đầu cô ta.

Mọi chuyện không thể như vậy được. Tuy vậy ... tôi vẫn muốn... Tôi cưỡng lại việc phải thú nhận thậm chí với chính bản thân mình. Có bao nhiêu con đường sai trái mà tôi muốn đẩy Bella vào? Con đường nào sẽ kết thúc bằng việc giết chết em? Tôi lắc đầu, cố gắng vơi bớt ưu tư.

“Em định nói gì với cô ấy?” Tôi hỏi Bella. “Này!” em reo lên khe khẽ. “Em nghĩ là anh không đọc được suy nghĩ của em!” “Đúng vậy.” Tôi nhìn em, ngạc nhiên, cố gắng hiểu lời em nói. Ah- chúng tôi hẳn đang nghĩ về cùng một vấn đề trong cùng thời điểm. Hừm... Cũng hay đây. “Tuy nhiên,” tôi nói, “Anh có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy – cô ấy đang phục kích em trong lớp đấy.” Bella rên rỉ, và rồi để chiếc áo khoác trượt khỏi vai. Ban đầu tôi không nhận thấy em trả lại nó – tôi đâu có yêu cầu đâu; tôi mong em giữ nó... như một vật kỉ niệm – vậy nên quá chậm để đề nghị giúp em.

Em đưa trả tôi chiếc áo, xỏ tay vào chiếc áo của em, không để ý thấy tay tôi đã chờ sẵn để trợ giúp. Tôi cau mày nhưng đã kịp chỉnh lại nét mặt trước khi em nhận thấy. “Em sẽ nói gì với cô ấy?” tôi nhấn mạnh. “Giúp em nhé? Cô ấy muốn biết gì?” Tôi mỉm cười, lắc đầu.

Tôi muốn em nghe em nghĩ gì mà không cần một lời nhắc vở. “Vậy đâu có công bằng.” Đôi mắt em nheo lại. “Không, anh không chia xẻ những gì anh biết – đó mới là không công bằng.” Đúng vậy – em muốn có qua có lại mà. Chúng tôi tới cửa lớp của em – nơi tôi sẽ phải tạm xa em, tôi suy nghĩ vu vơ không biết cô Cope có dễ dàng cho tôi chuyển lịch học tiếng anh... Tôi bắt mình tập trung trở lại.

Tôi có thể đường đường chính chính mà. “Cô ấy muốn biết có phải hai đứa mình đang hẹn hò bí mật không,” tôi nói chậm rãi. “Và cô ấy muốn biết em thấy anh thế nào.” Đôi mắt em mở to – không phải ngạc nhiên, mà giờ đây tinh quái. Chúng tròn xoe nhìn tôi, có thể dễ dàng đọc được.

Em đang giả đò ngây thơ. “Trời ạ,” em lẩm nhẩm. “Em sẽ nói gì đây?” “Hừm.” Em luôn bắt tôi phải đưa ra giải pháp thay cho em. Tôi cân nhắc về câu trả lời. Một lọn tóc bướng bỉnh của em, hơi ẩm ướt vì sương giá, rơi xuống vai và quấn quanh cổ em ở chỗ mà những chiếc xương quai xanh đã bị chiếc áo len kỳ cục che kín.

Nó thu hút ánh mắt tôi… khiến đôi mắt tôi lướt nhìn những đường nét khác đã được giấu kín... Tôi thận trọng chạm vào lọn tóc đó, không đụng đến làn da của em – không có cái chạm nhẹ của tôi buổi sáng nay cũng đã đủ lạnh rồi– và đưa lọn tóc trở lại mái tóc rối của em, để nó không làm tôi sao nhãng nữa.

Tôi nhớ lại cảnh Mike Newton chạm vào tóc em, quai hàm tôi lại nghiến trèo trẹo trước ký ức đó. Em đã lẩn tránh cậu ta. Phản ứng của em lúc này khác hẳn; đôi mắt em khẽ mở, máu dồn dưới làn da, và bất chợt tim đập loạn nhịp. Tôi cố giấu nụ cười khi trả lời câu hỏi của em. “Anh nghĩ là em có thể nói “ừ” với câu hỏi đầu... nếu em không ngại,” lựa chọn của em, sẽ luôn là lựa chọn của em, “nó dễ dàng hơn mọi lời giải thích.” “Em không thấy ngại,” em thì thầm. Trái tim vẫn chưa tìm lại được nhịp đập bình thường. “Còn câu hỏi kia...” giờ đây tôi không thể giấu được nụ cười của mình nữa, “anh sẽ tự mình nghe lấy câu trả lời.” Hãy để Bella suy nghĩ về điều đó.

Tôi nén cười khi thấy vẻ hốt hoảng trên gương mặt em. Tôi vội vã quay đi trước khi em kịp hỏi thêm câu gì nữa. Tôi đã có một khoảng thời gian thật khó khăn khi không thể cho em được những gì mà em đòi hỏi. Và tôi muốn nghe thấy suy nghĩ của chính em chứ không phải của tôi. “Hẹn gặp lại em vào giờ ăn trưa,” tôi ngoái đầu lại nói qua vai, một cái cớ để thấy em vẫn đang nhìn theo tôi, đôi mắt xoe tròn, miệng há hốc.

Tôi quay đi và cười thật to. Khi tôi lướt đi, tôi ngờ ngợ nhận thấy có nhiều ý nghĩ ngạc nhiên tột độ và phỏng đoán xoay quanh tôi - những ánh mắt ngó tới ngó lui giữa gương mặt của Bella và bóng dáng đang dần khuất xa của tôi. Tôi chẳng để ý nhiều đến họ. Tôi đang không thể tập trung.

Tôi phải khó khăn lắm mới có thể giữ cho chân mình di chuyển với tốc độ có thể cho phép khi vượt qua bãi cỏ ướt nhèm để tới lớp học của mình. Tôi muốn chạy - chạy thực sự, thật nhanh để có thể biến mất, thật nhanh để tôi thấy mình bay bổng. Một phần trong tôi đã đang bay lên rồi.

Tôi mặc áo vào khi vào trong lớp để hương thơm của em nồng nàn vây quanh tôi. Tôi sẽ bị thiêu cháy mất – khi mùi hương ấy làm tôi mê man đi – và rối sau đó sẽ tôi sẽ dễ dàng phớt lờ nó đi khi tôi gặp em ở giờ ăn trưa... Thật vui vẻ khi mà các giáo viên chẳng buồn gọi tôi lên trả bài nữa.

Hôm nay lẽ ra là ngày mà họ nên chộp tôi mới phải, trong tình trạng lơ mơ và trong đầu chẳng có câu trả lời nào. Tâm trí tôi cứ ở những chốn nào sáng nay ấy; chỉ có thể xác là còn trong lớp thôi. Tất nhiên tôi đang dõi theo Bella. Điều đó trở nên tự nhiên- tự nhiên như hơi thở vậy.

Tôi nghe được cuộc nói chuyện của em với kẻ thối chí - Mike Newton. Em nhanh chóng lảng sang chuyện về Jessica, và tôi cười ngoác miệng to đến nỗi Rob Sawyer, anh bạn ngồi ở bàn ngay phía bên phải tôi, nao núng thấy rõ và thụt vào ghế sâu hơn, tránh xa tôi ra. Ừm. Sởn da gà. Tôi vẫn chưa hoàn toàn đánh mất bản chất của mình.

Tôi chẳng để ý mấy tới Jessica gì cả, nghe ngóng những câu hỏi đã được trau chuốt dành cho Bella. Tôi chỉ chịu được đến tiết bốn thôi, háo hức và sốt sắng gấp mười lần cô nàng thích buôn chuyện kia. Và tôi cũng lắng nghe Angela Weber. Tôi không quên lòng biết ơn của mình với cô bạn – trước hết là bởi cô chẳng nghĩ gì ngoài những điều tốt đẹp dành cho Bella và cả sự giúp đỡ của cô tối qua.

Vậy nên tôi đành chờ qua buổi sáng, tìm hiểu xem cô ấy muốn gì. Tôi cho rằng nó cũng dễ đoán thôi; giống như bất kì con người nào khác, hẳn là cô ấy đặc biệt thích loại trang sức hoặc món đồ nào đó. Nhiều thứ, có lẽ vậy. Tôi sẽ gửi một cái gì đó nặc danh và thậm chí chỉ với từ“chúng tôi”.

Nhưng Angela chứng tỏ cũng có những ý nghĩ ngang bướng như Bella. Cô ấy khác biệt so với những người tuổi teen. Hạnh phúc. Có lẽ đó là lý do của lòng tốt bất thường của cô ấy – cô ấy có lẽ là một trong số những người hiếm hoi có cái mình cần và cần cái mình có. Nếu cô ấy không chú ý đến giáo viên và ghi chép, cô ấy lại nghĩ về hai cậu em sinh đôi nhỏ cô ấy sẽ đưa tới bãi biển cuối tuần này – đoán trước sự vui mừng của chúng với một tình cảm trìu mến gần như của người mẹ.

Cô ấy quan tâm đến chúng thường xuyên, nhưng không cảm thấy bực bội chút nào... Điều này quả thật ngọt ngào nhưng lại chẳng giúp gì được cho tôi. Phải có điều gì đó mà cô ấy muốn chứ. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Nhưng để sau đi. Bây giờ là tiết học lượng giác của Bella với Jessica.

Tôi không để ý xem mình đang đi đến đâu nữa khi trên đường tới lớp học tiếng Anh, Jessica đã ngồi sẵn vào chỗ, hai bàn chân gõ gõ trên mặt sàn một cách sốt ruột chờ Bella tới. Ngược lại, khi đã yên vị tại chỗ ngồi trong lớp, tôi trở nên toàn thân bất động. Tôi phải tự nhắc nhở mình thi thoảng nhúc nhắc đôi chút.

Để bắt kịp với trò chơi đố chữ. Khó thật, vì tâm trí tôi quá tập trung vào Jessica. Tôi hi vọng cô nàng sẽ tập trung, thực sự cố gắng để đọc được gương mặt của Bella cho tôi. Jessica gõ mạnh hơn khi Bella bước vào phòng. Sao cô ta trông ủ rũ thế. Vì sao nhỉ? Có thể chẳng có chuyện gì tiến triển với Edward Cullen.

Thế thì đáng thất vọng thật. Trừ phi... vậy thì hắn ta vẫn chưa hẹn hò với ai... Nếu hắn đột nhiên có hứng thú hẹn hò. Mình không ngại giúp hắn... Gương mặt của Bella trông không có vẻ gì là ủ rũ cả mà có vẻ miễn cưỡng thì đúng hơn. Em đang lo lắng – em biết tôi sẽ nghe được hết.

Tôi mỉm cười với chính mình. “Kể cho mình nghe mọi chuyện đi!” Jess nài nỉ trong khi Bella vẫn đang vắt áo khoác lên thành ghế ngồi. Em di chuyển với vẻ chậm rãi, không sẵn lòng lắm. Ừm, cô ta chậm chạp quá. Giờ đi vào phần chính thôi! “Cậu muốn biết gì?” Bella nói lảng đi khi đã ngồi vào ghế.

“Tối qua có chuyện gì vậy?” “Anh ấy đưa mình đi ăn tối rồi lái xe chở mình về nhà.” Và rồi? Trời đất ạ, phải có gì hơn thế chứ! Cô ta đang nói dối, mình biết mà. Mình sẽ bắt cô ta phải khai ra. “Sao cậu về nhà nhanh dữ vậy?” Tôi nhìn thấy Bella nhướn mắt nhìn gương mặt đầy vẻ nghi ngờ của Jessica.

“Anh ấy lái xe như điên vậy. Kinh khủng.” Em khẽ cười và tôi cười bật lên thành tiếng, cắt ngang bài giảng của thầy Manson. Tôi cố gắng biến tiếng cười thành một tiếng ho, nhưng có ai ngốc đâu. Thầy Manson ném cho tôi một cái nhìn cáu tiết nhưng tôi thậm chí không buồn để những ý nghĩ đằng sau cái nhìn ấy.

Tôi đang nghe Jessica. Hừ. Cô ta có vẻ nói thật. Sao cô ta cứ để mình phải hỏi tường tận thế nhỉ, từng lời một? Nếu mà là mình thì mình đã phải nói về chuyện đó cho đến khi đầy căng cả hai lá phổi rồi. “Có phải kiểu như hẹn hò không - cậu bảo anh ta tới gặp ở đó à?” Jessica nhìn vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên Bella thất vọng tràn trể bởi sự thành thực đó.

“Không – mình rất ngạc nhiên khi gặp anh ấy ở đó,” Bella nói. Chuyện gì vậy?? “Nhưng anh ta đến đón cậu hôm nay mà?” Hẳn là có thêm chi tiết đây. “Ừ - đó cũng là một ngạc nhiên nữa. Anh ấy nhận thấy tối qua mình không có áo khoác.” Chẳng có gì hay cả, Jessica nghĩ, thất vọng lần nữa.

Tôi phát mệt với những dòng câu hỏi của cô nàng – tôi muốn nghe những điều mà tôi không biết trước. Tôi hi vọng cô nàng sẽ không vì thất vọng quá mà bỏ qua những câu hỏi tôi mong đợi. “Vậy hai cậu sẽ đi chơi nữa à?” Jessica hỏi. “Anh ấy đề nghị sẽ đưa mình tới Seattle vào thứ bảy vì nghĩ con xe tải của mình không đi đến đó được – cái đó có được tính không?” Hừm.

Rõ là hắn đang trên đà... chăm chút cô ta, kiểu như vậy. Hẳn là từ phía của hắn, chứ không phải cô ta. Sao thế được nhỉ? Bella khùng rồi. “Có chứ,” Jessica trả lời câu hỏi của Bella. “Vậy thì,” Bella kết luận. “Thế thì là có đi chơi nữa.” “Oa... Edward Cullen.” Cô ta có thích hắn hay không đấy mới là vấn đề chính.

“Mình hiểu,” Bella thở dài. Giọng điệu của em đã khuyến khích Jessica. Cuối cùng thì – nghe giọng cô ta có vẻ hiểu ra rồi! Cô ta phải nhận thấy... “Chờ đã!” Jessica nói, đột nhiên nhớ tới câu hỏi quan trọng nhất. “Anh ta có hôn cậu không?” Làm ơn nói là “có” đi. Sau đó phải diễn tả từng giây một! “Không,” Bella lầm bầm, em nhìn xuống đôi bàn tay mình, mặt xịu xuống.

“Không có đâu.” Chết tiệt. Ước gì... Ha. Trông cô ta có vẻ cũng muốn vậy đây. Tôi cau mày. Bella trông đúng là đang buồn rầu vì cái gì đó, nhưng không thể là nỗi thất vọng giống như Jessica hình dung. Không thể nào em lại muốn điều đó. Không hiểu em đã biết những gì. Không thể nào em lại muốn gần sát với hàm răng của tôi như vậy.

Vì theo tất cả những gì em biết thì tôi có những chiếc răng nanh. Tôi rùng mình. “Cậu có nghĩ vào thứ Bảy...?” Jessica háo hức. Bella trông có vẻ nản lòng hơn khi em nói, “Mình chẳng dám tin.” À, cô nàng thích thật rồi. Còn non nớt lắm. Có phải do tôi nhìn mọi thứ thông qua cái máy lọc của Jessica hay không mà hình như Jessica nói đúng.

Khoảng nửa giây tôi bị sao nhãng bởi ý nghĩ, một điều không thể, là chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi cố thử hôn em. Đôi môi tôi với đôi môi em, đá lạnh với lụa mềm, ấm áp... Và rồi em chết. Tôi lắc đầu, nhăn nhó buộc mình phải tập trung. “Hai người nói chuyện gì vậy?” Cậu có chuyện trò với hắn, hoặc cậu có khiến anh ta hỏi han từng li từng tí một giống như bây giờ không? Tôi cười sầu muộn.

Jessica cũng không sai là mấy. “Mình không nhớ, Jess, nhiều chuyện lắm. Chúng mình có đề cập đôi chút về bài luận tiếng Anh.” Chút xíu ấy mà. Nụ cười của tôi giãn ra đôi chút. Ôi, trời đất. “Xin cậu đấy Bella! Cho mình biết chi tiết đi.” Bella cân nhắc trong giây lát. “Thôi được, có một chuyện đây.

Cậu mà nhìn thấy cái kiểu ve vãn của cô phục vụ với anh ấy – còn hơn cả quá đáng nữa. Nhưng anh ấy chẳng để ý tới cô ta chút nào.” Chi tiết này thật kì cục để mà kể ra. Tôi ngạc nhiên vì thậm chí cả Bella đã nhận thấy. Dường như là một điều rất vụn vặt. Hay ra trò... “Đấy là dấu hiệu tốt đấy.

Cô ta có đẹp không?” Hừm. Jessica để ý nhiều hơn tôi. Đúng là con gái. “Rất xinh,” Bella nói. “Chừng mười chín hay hai mươi gì đó.” Tâm trí của Jessica bị ngắt quãng trong thoáng chốc bởi kí ức về Mike trong tối hẹn hò ngày thứ hai với cô – Mike có hơi thân thiện một chút với cô phục vụ mà Jessica chẳng thấy xinh tẹo nào.

Cô nàng gạt kí ức ấy ra quay trở lại câu chuyện trong sự nghẹt thở vì tức tối, với yêu cầu được nghe tường tận của mình. “Còn hơn thế ấy chứ. Anh ta thích cậu rồi.” “Mình nghĩ vậy,” Bella chậm rãi, tôi đang ngồi ở mép ghế rồi, toàn thân vẫn đông cứng. “Nhưng cũng khó nói lắm.

Anh ấy lúc nào cũng có vẻ bí ẩn.” Tôi hẳn đã không thể hiện rõ và mất kiểm soát như tôi vẫn nghĩ. Em vẫn... là người tinh ý mà... Sao em không nhận thấy tôi đã yêu em? Tôi soát lại những lần chuyện trò của chúng tôi, gần như kinh ngạc thấy rằng tôi chưa thốt ra những lời đó. Cảm tưởng như điều đó hiển hiện trong từng lời giữa chúng tôi. Oa. Sao cậu có thể ngồi ở đó đối diện một anh chàng điển trai và nói chuyện được nhỉ? “Tớ không biết là cậu dũng cảm đến mức nào để có thể một mình tiếp cận với anh ta đâu,” Jessica nói. Một nỗi choáng váng hiện trên gương mặt Bella.

“Tại sao?” Phản ứng thật kì cục. Cô ta nghĩ mình có ý gì cơ chứ? “Anh ta thật...” Dùng từ nào cho thích hợp nhỉ? “Đáng sợ. Mình chẳng biết phải nói gì với anh ta nữa.” Mình thậm chí chẳng nói nối một lời nào với anh ta ngày hôm nay, và tất cả những gì anh ta nói là xin chào. Coi bộ mình chắc giống con ngốc lắm. Bella mỉm cười. “Mình cũng rối tung cả lên khi ở gần anh ấy.” Chắc em đang cố gắng làm cho Jessica dễ chịu hơn đôi chút. Em gần như mất tự nhiên khi chúng tôi bên nhau. “À ừ,” Jessica thở dài. “Anh ta đẹp trai quá trời mà.” Gương mặt của Bella bất chợt trở nên lạnh lùng.

Đôi mắt em luôn lóe lên như vậy mỗi em bực tức vì điều gì đó bất công. Jessica không nhận thấy sự thay đổi trên biểu hiện đó. “Anh ấy có nhiều cái đáng nói hơn,” Bella ngắt lời. Ồ. Chúng ta lại có chuyện khác rồi đây. “Thế à?Như thế nào?” Bella bậm môi một lúc. “Mình không thể giải thích được,” cuối cùng em nói. “Nhưng anh ấy còn có những điều tuyệt vời hơn cả gương mặt ấy.” Em quay đi, đôi mắt lơ đãng như thể đang nhìn vào cái gì đó xa xăm. Cảm xúc của tôi lúc này cũng lâng lâng như khi Carlise hay Esme tâng bốc tôi. Tương tự nhưng mãnh liệt hơn, ám ảnh hơn.

Ra bộ ngớ ngẩn ở chỗ khác đi - chẳng có gì đẹp hơn được khuôn mặt đó. Trừ thân hình. Ngất mất. “Thật thế hả?” Jessica cười rúc rích. Bella không quay lại. Em tiếp tục nhìn vào khoảng không, phớt lờ Jessica. Người bình thường sẽ phải khát khao đến chết mất. Có khi mình hỏi đơn giản thôi.

Haha. Giống như đang nói chuyện với trẻ mẫu giáo vậy. “Cậu thích anh ta rồi hả?” Người tôi lại cứng lại. Bella không nhìn Jessica. “Ừ.” “Ý mình là, cậu có thực sự thích anh ta không ấy?” “Có.” Xem cô nàng ngượng kìa! Là tôi. “Cậu thích anh ta nhiều đến thế nào?” Jessica nằn nì Lớp học tiếng Anh có lẽ đã nổ tung mất rồi và tôi chẳng để ý gì cả.

Giờ đây gương mặt Bella đã đỏ dừ - tôi hầu như có thể cảm nhận được hơi nóng ấy từ hình ảnh trong tâm trí. “Nhiều lắm,” em thì thầm. “Nhiều hơn anh ấy thích mình nữa kìa. Nhưng mình cũng không biết làm sao đừng được.” Chết! Thầy Varner vừa hỏi gì nhỉ? “ừm - số nào ạ, thưa thầy Varner?” May thay Jessica không căn vặn Bella được nữa.

Tôi cần một phút. Em đang nghĩ cái quái gì vậy? Nhiều hơn anh ấy thích mình? Sao em có thể kết luận vậy? Nhưng mình cũng không biết làm sao đừng được? Nghĩa là sao? Tôi không sao cắt nghĩa được. Điều đó quả thực tối nghĩa. Dường như tôi chẳng thể coi điều gì là hiển nhiên cả. Những điều rõ ràng, những điều có nghĩa hoàn chỉnh, sao mà cứ lắt léo trong bộ não kì quặc của em. Nhiều hơn anh ấy thích mình? Có lẽ tôi không nên bỏ qua những câu kinh điển. Tôi ngó đồng hồ, nghiến chặt răng. Sao mà vài phút ngắn ngủi lại có vẻ dài vô tận đến vậy với một người bất tử? Viễn cảnh của tôi ở đâu đây? Quai hàm của tôi xiết chặt trong suốt lớp học lượng giác của thầy Varner.

Tôi nghe ngóng ở đó còn nhiều hơn bài giảng trong lớp mình. Bella và Jessica không nói chuyện nữa, nhưng Jessica nhiều lần liếc trộm Bella, và một lần khuôn mặt em ửng đỏ lần nữa mà chẳng có lý do gì cả. Giờ ăn trưa không thể đến sớm hơn được. Tôi không biết Jessica có khai thác được vài câu trả lời mà tôi đang chờ đợi không khi lớp học kết thúc, nhưng Bella đã nhanh hơn cô ta.

Ngay sau khi chuông reo, Bella quay về phía Jessica. “Trong lớp tiếng Anh, Mike hỏi mình xem cậu có nói gì về tối thứ hai không,” Bella nói, khẽ cười. Tôi hiểu điều này nhằm mục đích gì - tấn công là cách tự vệ tốt nhất. Mike hỏi về mình á? Niềm vui khiến cho tâm trí đột nhiên của Jessica giãn ra, dịu dàng mà không có những lời cạnh khoé thường trực.

“Cậu đùa hả! Thế cậu nói gì?” “Mình bảo cậu đã rất vui – và cậu ấy có vẻ mãn nguyện.” “Kể cho mình nghe chính xác cậu ấy đã nói gì, và câu trả lời chính xác của cậu!” Đó là tất cả tôi thu lượm được từ Jessica hôm nay, rõ ràng là như vậy. Bella đang cười như thể em đang nghĩ điều tương tự.

Như thể em đã chiến thắng rồi. Giờ ăn trưa sẽ là chuyện khác. Tôi sẽ thành công hơn khi có được câu trả lời từ em hơn là Jessica, tôi chắc như vậy. Tôi hầu như không chịu đựng nổi khi thi thoảng kiểm tra Jessica trong suốt tiết bốn. Tôi không có chút kiên nhẫn vì nỗi ám ảnh của cô ta với Mike Newton.

Tôi với cậu ta đã quá đủ trong suốt hai tuần vừa rồi. May cho cậu ta là vẫn còn sống tới giờ. Tôi lững thững tới lớp học thể dục với Alice, theo đúng cách mà mà chúng tôi vẫn di chuyển khi có hoạt động thể chất với con người. Cô ấy cùng đội với tôi, tự nhiên thôi. Hôm nay là buổi học đầu tiên của môn cầu lông.

Tôi thở dài với nỗi buồn chán, nhún cây vợt trong một cử chỉ chậm rãi để đánh quả cầu sang phía bên kia. Lauren Mallory ở đội bên kia; cô ta đánh trượt. Alice đang xoay vợt như cây gậy vậy, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Chúng tôi ai cũng ghét giờ thể dục, đặc biệt là Emmett. Các môn ném là một nỗi sỉ nhục với triết lí cá nhân của anh ấy.

Giờ thể dục thậm chí còn tồi tệ hơn bình thường – tôi cảm thấy cáu bẳn giống như Emmett. Trước khi cái đầu tôi nổ tung vì hết kiên nhẫn, huấn luyện viên Clapp cho các trận đấu dừng lại và cho chúng tôi tan sớm. Tôi cảm thấy lòng biết ơn kì quặc khi mà thầy đã bỏ bữa sáng - một nỗ lực mới để ăn kiêng – và hậu quả là cơn đói đã buộc thầy phải rời trường học để tìm bữa ăn trưa béo ngậy đâu đó.

Thầy tự hứa với mình mai sẽ bắt đầu lại... Việc đó giúp tôi có đủ thời gian để tới khu dành cho môn toán trước khi giờ học của Bella kết thúc. Vui vẻ nhé anh, Alice nghĩ khi chuẩn bị đi gặp Jasper. Chỉ phải kiên nhẫn thêm vài ngày nữa thôi. Em biết là anh sẽ không gửi lời chào của em tới Bella đâu, phải không? Tôi lắc đầu, điên tiết.

Có phải mọi thầy đồng đều thiển cận không nhỉ? Có thông tin cho anh đây, trời sắp nắng trên cả hai bờ của eo biển cuối tuần này đấy. Anh có lẽ muốn sắp xếp lại kế hoạch. Tôi thở dài khi tiếp tục theo hướng ngược lại. Thiển cận, nhưng rõ ràng hữu ích. Tôi dựa vào bức tường cạnh cửa, chờ đợi.

Tôi đã đủ gần để có thể nghe giọng của Jessica qua những viên gạch cũng như nghe ý nghĩ của cô ta. “Cậu sẽ không ngồi với bọn mình hôm nay hả?” Cô nàng trông... say sưa quá. Mình cá là còn hàng tá chuyện không nói cho mình biết. “Mình không nghĩ vậy,” Bella trả lời, tự ti kỳ cục.

Chẳng phải tôi đã hứa sẽ ăn trưa cùng em sao? Em đang nghĩ gì vậy? Họ ra khỏi lớp cùng nhau, cả hai người mắt xoe tròn nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ nghe được ý nghĩ của Jessica. Tuyệt. Oa. Đúng vậy, còn nhiều chuyện hơn những gì cô ta kể với mình. Có khi phải gọi cho cô ta tối nay... Mà mình cũng chẳng nên khuyến khích cô ta.

Hừ. Mình hi vọng hắn sẽ sớm bỏ rơi cô ta thôi. Mike thật tuyệt nhưng... “Hẹn gặp lại sau nhé, Bella.” Bella bước về phía tôi, dừng lại cách tôi một bước chân, vẫn không chắc chắn. Hai má ửng hồng. Tôi hiểu em đủ rõ để chắc chắn rằng không có nỗi sợ hãi nào đằng sau sự ngập ngừng kia.

Rõ ràng, là vì khoảng cách giữa cảm xúc của tôi và của em mà em tưởng tượng ra. Hơn là anh ấy thích mình. Ngốc quá! “Chào em,” tôi nói, giọng cụt lủn. Gương mặt em sáng lên đôi chút. “Chào anh.” Em dường như không định nói gì khác, nên tôi dẫn đường tới quán ăn và em bước đi yên lặng bên cạnh tôi.

Chiếc áo đã phát huy tác dụng – mùi hương của em không còn là cú đòn xây xẩm như trước kia nữa. Nó chỉ là sự tăng cường nỗi đau mà tôi đã gánh chịu. Tôi có thể lờ nó đi một cách dễ dàng hơn mình tưởng. Bella tỏ vẻ bồn chồn khi chúng tôi chờ trong hàng, kéo lên kéo xuống chiếc khoá kéo trên áo và chuyển chân này sang chân kia một cách căng thẳng.

Em chốc chốc lại liếc nhìn tôi, nhưng hễ khi nào bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi, em lại nhìn xuống như thể đang bối rối. Có phải vì có quá nhiều người nhìn ngó chúng tôi? Cũng có thể em nghe được những tiếng xì xào bên tai - những chuyện buôn bán tầm phào bằng miệng cũng như trong trí não hôm nay.

Hoặc có thể em đã nhận thấy, từ biểu hiện của tôi, em đang gặp rắc rối. Em không nói gì đến khi tôi sắp thức ăn cho em. Tôi không biết em thích ăn gì – chưa biết – nên tôi lấy mỗi thứ một ít. “Anh đang làm gì vậy?” Em thì thào. “anh không định lấy hết chỗ đó cho em đấy chứ?” Tôi lắc đầu, đẩy chiếc khay thức ăn về phía quầy tính tiền.

“Tất nhiên là một nửa cho anh rồi.” Em nhướn lông mày lên đầy hoài nghi, nhưng không nói gì hơn khi tôi trả tiền và hộ tống em đến chiếc bàn chúng tôi đã ngồi tuần trước trước khi có cuộc thử máu kinh hoàng của em. Dường như thời gian trôi qua lâu hơn vài ngày nhiều. Mọi thứ nay đã khác lắm rồi.

Em lại ngồi đối diện với tôi. Tôi đẩy khay thức ăn về phía em. “Em ăn bất kì thứ gì em thích đi,” tôi khích lệ. Em lấy một quả táo và vân vê trong lòng bàn tay, một cái nhìn dò xét hiện hữu trên khuôn mặt. “Em đang tò mò,” Ngạc nhiên chưa. “Anh sẽ làm gì nếu có ai đó thách anh ăn nhỉ?” em tiếp tục với giọng nhỏ xíu mà người thường không nghe được.

Đôi tai của người bất tử thì khác nếu chúng tập trung. Tôi có lẽ nên đề cập vấn đề này sớm hơn. “Em lúc nào cũng tò mò,” tôi phàn nàn. À ừ. Không phải tôi chưa từng bị buộc phải ăn trước đây. Đó là một phần của trò chơi đố chữ. Một phần khó chịu. Tôi với lấy thứ gần nhất, và nhìn chằm chằm vào mắt em khi cắn một miếng nhỏ bất kể nó là đồ ăn gì.

Vì không nhìn nên tôi chẳng biết là cái gì nữa. Nó cũng nhầy nhầy, sền sệt và kinh khủng giống như các thức ăn khác của con người. Tôi nhai nhanh và nuốt, cố gắng giữ cho mặt mình khỏi nhăn nhó. Mớ đồ ăn đó di chuyển chậm chạp và khó nhọc xuống cổ họng. Tôi thở dài khi nghĩ tới làm thế nào để tống nó ra sau đó đây.

Kinh tởm. Vẻ mặt của Bella choáng váng. Ấn tượng. Tôi muốn nhướn mắt lên. Tất nhiên là chúng tôi đã thành thạo ngón lừa đó rồi. “Nếu ai đó thách em ăn cái gì đó bậy bạ, thì em cũng ăn à?” Em nhăn mũi và cười. “Có một lần... một lời thách. Nó cũng không đến nỗi tệ.” Tôi bật cười.

“Anh chẳng ngạc nhiên đâu.” Trông bọn họ vui vẻ ghê chưa? Cử chỉ thân mật gớm nhỉ. Mình sẽ nói với Bella sau. Hắn ngả nghiêng về phía cô ta có vẻ rất thích thú. Trông hắn thích thú thật. Nhìn hắn thật... hoàn hảo. Jessica thở dài. Ừm. Tôi bắt gặp ánh mắt tò mò của Jessica, và cô ta quay đi với vẻ mặt căng thẳng, cười khúc khích với cô gái bên cạnh.

Hừm. Có khi trêu Mike hay hơn. Làm thật luôn, không tưởng tượng chi nữa... “Jessica đang phân tích mọi việc anh làm,” tôi thông báo với Bella. “Cô ấy sẽ mổ xẻ cho em thấy sau.” Tôi đẩy đĩa thức ăn lại về phía em – pizza, tôi nhận thấy - tự hỏi làm thế nào tốt nhất để bắt đầu.

Nỗi thất vọng trước kia lại bùng lên khi những lời nói cứ lặp lại trong đầu: Nhiều hơn anh ấy thích mình nữa kìa. Nhưng mình không biết làm sao để đừng được. Em cắn một miếng từ cùng lát bánh pizza. Nó khiến tôi ngạc nhiên sao em có thể tin tôi thế. Tất nhiên là em không biết tôi có nọc độc –không phải là em sẽ bị thương nếu ăn chung đồ với tôi.

Tôi vẫn mong em cư xử với tôi khác đi. Một điều gì đó khác. Em chưa bao giờ làm – chí ít, không phải theo lối phủ nhận... Tôi sẽ bắt đầu nhẹ nhàng thôi. “Vậy cô phục vụ đẹp lắm phải không em?” Em lại nhướn mày lên. “Anh không nhận thấy à?” Như thể cô gái nào cũng lấy được sự chú ý của tôi khỏi Bella.

Lại ngốc nữa rồi. “Không. Anh không để ý. Anh còn vô khối thứ trong đầu.” Không đáng một chút nào so với những đường nét mềm mại bám sát vào chiếc áo mỏng của em. May sao em lại mặc chiếc áo len xấu xí ngày hôm nay. “Ôi cô gái tội nghiệp,” Bella mỉm cười. Em thích thú khi tôi chẳng hề thấy cô phục vụ có điểm nào đáng chú ý.

Tôi có thể hiểu được. Đã bao lần tôi tưởng tượng đập cho Mike Newton tới bến trong giờ sinh học. Em không thể thật thà mà tin rằng cảm xúc của con người trong em thành quả trong mười bảy năm ngắn ngủi của đời người, lại có thể mạnh mẽ hơn tình cảm nồng nàn của một người bất tử ấp ủ trong tôi trong suốt một trăm năm.

“Có điều em đã nói với Jessica...” tôi không thể giữ giọng của mình tự nhiên được nữa. “làm anh thấy phiền lòng lắm!” Em ngay lập tức phòng thủ. “Em không ngạc nhiên là anh nghe thấy điều gì đó mà anh không thích. Anh biết người ta nói thế nào về những người nghe lén không.” Những người nghe lén không bao giờ được nghe những điều tốt về họ, là vậy đấy.

“Anh đã nói trước là anh sẽ nghe mà,” tôi nhắc em. “Và em cũng cảnh báo trước rằng anh cũng không muốn biết mọi điều em nghĩ đâu.” À, em đang nghĩ về lúc tôi làm em khóc. Sự ăn năn khiến cho giọng nói của tôi khản đặc lại. “Em có nói. Nhưng em cũng không hoàn toàn đúng. Anh rất muốn biết em nghĩ gì, mọi thứ. Anh chỉ mong... em sẽ không nghĩ đến vài điều.” Dối lòng hơn rồi. Tôi biết tôi không nên mong em để ý tới tôi. Nhưng thực lòng tôi rất mong. Tất nhiên là vậy rồi. “Đó quả là sự khác biệt,” em càu nhàu, giận dữ với tôi. “Nhưng đó không phải là vấn đề ở thời điểm này.” “Vậy đó là gì?” Em rướn về phía tôi, đôi tay chống nhẹ quanh cổ.

Nó thu hút tôi - hấp dẫn tôi. Làn da kia mới mềm mại làm sao... Tập trung vào, tôi ra lệnh cho chính mình. “Em thực sự tin rằng em quan tâm tới anh nhiều hơn anh quan tâm tới em sao?” tôi hỏi. Câu hỏi nghe có vẻ kì cục quá, những lời lẽ cứ chồng chéo lên nhau. Đôi mắt em mở to, ngưng thở.

Rồi em nhìn đi hướng khác, chớp mắt nhanh. Hơi thở trở nên gấp gáp. “Anh lại thế nữa rồi,” em thì thào. “Gì cơ?” “Làm em loá mắt,” em thú nhận, nhìn mắt tôi với vẻ thận trọng. “Ồ.” Hừm. Tôi không biết phải làm thế nào. Cũng như tôi cũng không biết chính mình có muốn làm em loá mắt hay không.

Tôi vẫn thấy hân hoan vì mình có thể làm vậy. Nhưng điều đó thì có ích gì cho tiến triển của cuộc nói chuyện này chứ. “Đó không phải là lỗi của anh.” Em thở dài. “Anh đâu có đừng được.” “Em có định trả lời câu hỏi của anh không đấy?” tôi đề nghị. Em nhìn chằm chằm xuống bàn.

“Vâng.” Đó là tất cả những gì em nói. “Vâng, em sẽ trả lời, hay là vâng, em thực sự nghĩ vậy?” tôi hỏi mất hết cả kiên nhẫn. “Vâng, em thực sự nghĩ vậy,” em nói mà chẳng buồn ngước lên nhìn. Có một nỗi buồn phảng phất trong giọng nói của em. Em lại thẹn thùng, hàm răng di chuyển vô thức trên làn môi.

Ngốc quá, tôi nhận thấy rằng khiến em thú nhận rất khó khăn, bởi em thực sự tin vậy. Và tôi cũng chẳng khá hơn gã hèn nhát Mike, bắt em nói lên cảm xúc của mình trước khi khẳng định tự mình khẳng định. Đó không phải là vấn đề khi tôi cảm thấy đã thể hiện quá rõ. Nhưng em lại không nhận thấy vậy nên tôi sẽ không xin lỗi.

”Em sai rồi,” tôi cam đoan. Chắc hẳn em có nghe thấy sự du dương trong giọng nói của tôi. Bella ngước nhìn tôi, đôi mắt tối lại, không chịu từ bỏ. “Anh không biết đâu,” em thì thầm. Em nghĩ rằng tôi đã không cảm nhận hết cảm xúc của em vì tôi không đọc được ý nghĩ của em. Nhưng quả thực, chính em mới không cảm nhận được trọn vẹn cảm xúc của tôi. “Điều gì khiến em nghĩ vậy?” tôi tư lự. Em nhìn lại tôi, nhíu mày, cắn môi. Lần thứ một triệu, tôi ao ước nghe được ý nghĩ của em. Tôi định nài nỉ em nói cho tôi hay điều gì khiến em băn khoăn thế, nhưng em đã đưa một ngón tay lên chặn không cho tôi nói.

“Để em nghĩ đã,” em đề nghị. Trong chừng em có thể sắp xếp lại một cách giản đơn những suy nghĩ của mình, tôi có thể kiên nhẫn chờ. Hoặc tôi có thể giả bộ kiên nhẫn. Em xiết hai bàn tay vào nhau, những ngón tay cứ đan lại rồi mở ra. Em nhìn vào bàn tay mình như thể nó thuộc về ai đó khi em nói.

“Ngoài những điều hiển nhiên,” em thì thầm. “Đôi khi... em cũng không chắc lắm – em không biết đọc ý nghĩ của người khác – nhưng đôi khi dường như anh muốn nói lời tạm biệt khi anh nói lảng sang chuyện khác.” Em không ngước lên nhìn tôi. Em đã nhận thấy phải không? Em có biết rằng chỉ có sự yếu đuối và ích kỉ mới khiến tôi ở đây? Chẳng nhẽ em lại nghĩ tôi ít yêu em vì điều đó sao? “Nhạy cảm quá,” tôi thở hắt ra, và rồi khổ sở nhìn thấy nỗi đau đang giày vò trên biểu hiện của em.

Tôi vội vàng phủ nhận. “Tuy nhiên đó chính là lý do cho sai lầm của em-“tôi bắt đầu, rồi dừng lại, nhớ từ đầu tiên trong lời giải thích của em. Chúng làm tôi phiền não, dù tôi không chắc mình có hiểu hết nghĩa của nó hay không. “Ý em là sao, ‘những điều hiển nhiên’ ấy?” “Nhìn em này,” em nói.

Tôi vẫn đang nhìn đó thôi. Tôi vẫn đang chỉ luôn nhìn em. Ý em là sao nhỉ? “Em hoàn toàn chỉ là một người bình thường,” em cắt nghĩa. “À, ngoại trừ một số điều tệ hại như mấy lần xém chết và quá vụng về tới nỗi gần như không nhúc nhắc được chân tay. Còn nhìn anh xem.” Em ẩy không khí về phía tôi, tựa như đang giải thích một vấn đề rõ ràng tới mức chẳng cần phải thốt ra lời.

Em nghĩ em là người bình thường ư? Em nghĩ rằng ở khía cạnh nào đó tôi là người hoàn hảo so với em? Theo đánh giá của ai vậy? Những người ngớ ngẩn, hẹp hòi, đui mù như Jessica hay cô Cope? Sao em không nhận thấy em là người đẹp nhất... tinh tế nhất... Mấy lời này có lẽ cũng không đủ.

Và em không biết điều đó. “Em không hiểu rõ mình lắm đâu,” tôi nói. “anh thừa nhận là em có nhằm thẳng vào những điều tồi tệ...” tôi cười nghiêm nghị. Tôi không thấy bóng ma nào ám ảnh tính hài hước của em. Còn sự vụng về, dẫu sao thì cũng vui đấy chứ. Đáng yêu. Liệu em có tin tôi không nếu tôi nói với em rằng vẻ bề ngoài và tâm hồn em đều đẹp? Có lẽ em sẽ nhận thấy những bằng chứng thuyết phục hơn.

“Nhưng em không nghe thấy bọn con trai nghĩ gì về em trong ngày đầu tiên tới trường đâu.” À, những ý nghĩ hy vọng, xúc động, háo hức. Cùng với tốc độ thay đổi ảo tưởng đó. Ảo tưởng, vì em đâu có thích ai trong số họ. Tôi là người duy nhất em nói “vâng” mà. Nụ cười của tôi chắc phải mãn nguyện lắm.

Gương mặt của em ngẩn ra vì ngạc nhiên. “Em không tin,” em lẩm bẩm. “Tin anh lần này thôi – em đối lập với những gì gọi là bình thường.” Chỉ riêng em thôi cũng đủ là lý do sáng tạo ra cả thế giới. Tôi hiểu rằng em chưa quen với những lời ca tụng. Một điều nữa mà em sẽ phải quen thôi.

Em xúc động, và thay đổi đề tài. “Nhưng em không nói lời chia tay” “Em không thấy sao? Điều đó lại chứng tỏ anh đúng. Anh quan tâm nhiều nhất, vì nếu anh có thể ...” Liệu tôi có bao giờ rộng lượng tới mức làm được điều đúng đắn không? Tôi lắc đầu trong nỗi thất vọng. Tôi sẽ phải tìm ra sức mạnh. Em xứng đáng với một cuộc sống. Không phải cuộc sống mà Alice đã tiên thị cho em. “Nếu rời xa em là điều đúng đắn...” Chắc chắn là đúng rồi, phải không nào? Sẽ không phải liều lĩnh tính mạng người vô tội. Bella không thuộc về tôi. “thì anh thà tự làm mình đau chứ không để em phải đau khổ, để em được an toàn.” Khi thốt ra những lời này, tôi sẽ biến chúng thành sự thực.

Em nhìn tôi chằm chằm. Chắc là lời lẽ của tôi đã làm em tức giận. “Vậy anh không nghĩ là em cũng có thể làm điều tương tự hay sao?” em bực bội đáp lại. Em giận rồi - mềm mại và mỏng manh làm sao. Làm sao em có thể làm ai đau được? “Em sẽ không bao giờ phải lựa chọn,” tôi nói, lần nữa lại buồn lòng vì sự khác biệt xa vời giữa chúng tôi.

Em nhìn tôi, mối lo lắng thay cho nỗi tức giận trong đôi mắt và cái khẽ chau mày giữa đôi mắt ấy biến mất. Vũ trụ này sẽ đảo điên mất nếu một người tốt và yếu đuối không có một thiên thần hộ mệnh che chở. Ừ, tôi nghĩ ám muội, chí ít em cũng có một ma cà rồng hộ mệnh. Tôi mỉm cười. Sao mà thích thú với lí do mình ở lại thế không biết. “Tất nhiên, giữ cho em được an toàn giống như một công việc toàn thời gian yêu cầu anh luôn phải có mặt bên em.” Em cũng mỉm cười. “Vậy hôm nay không có ai định giết em đâu nhỉ,” em nói khẽ, và gương mặt lộ vẻ suy đoán trong giây lát trước khi đôi mắt tối sầm lại lần nữa.

“Chưa,” tôi nói thêm giọng khô khốc. “Ừ, chưa,” em đồng ý trước sự ngạc nhiên của tôi. Tôi cứ tưởng em sẽ chối bỏ bất kì sự bảo vệ nào. Sao cậu ta có thể? Thật là thằng ngốc ích kỉ! Sao cậu ta có thể làm vậy với chúng ta được? Những tiếng rít the thé trong đầu của Rosalie cắt ngang sự tập trung của tôi.

“Bình tĩnh nào, Rose,” tôi nghe tiếng Emmett thì thào từ phía bên kia của quán ăn. Đôi tay của anh vòng qua vai Rosalie, ôm chặt chị ấy – ngăn chị ấy lại. Xin lỗi anh Edward, Alice nghĩ vẻ hối lỗi. Chị ấy đã thấy là Bella biết rất nhiều khi nghe cuộc trò chuyện của hai người... và mọi thứ sẽ trầm trọng hơn nếu em không kể cho chị ấy nghe sự thật ngay lập tức.

Tin em nhé. Tôi cau có với những hình ảnh trong tâm trí theo sau đó, khi thấy điều gì sẽ xảy đến khi tôi nói với Rosalie rằng Bella đã biết tôi là ma cà rồng khi ở nhà, nơi mà Rosalie không phải kìm chế. Tôi phải giấu con xe Aston Martin của mình thôi, ngộ nhỡ Rosalie không bình tĩnh lại được khi tới giờ tan trường.

Hình ảnh chiếc xe yêu quý của tôi, nham nhở và cháy rụi thật đau lòng – dù tôi biết tôi bị thế là đáng lắm. Jasper cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Tôi sẽ giải quyết với họ sau. Tôi chỉ có từng này thời gian ở gần bên Bella thôi, và tôi sẽ không phí phạm nó. Và nghe thấy Alice nhắc nhở tôi còn vài việc phải bận tâm tới.

“Anh còn câu hỏi khác cho em đây,” tôi nói, gạt phăng cơn tức giận của Rosalie. “Anh nói đi,” Bella nói, khẽ cười. “Có thật là em muốn đi Seattle thứ bảy này không, hay đó chỉ là cái cớ để từ chối mấy cái đuôi?” Em nhăn nhó với tôi. “Em vẫn chưa tha thứ cho anh vụ Tyler đâu nhé.

Tại anh mà cậu ấy cứ tưởng là em sẽ đi chơi với cậu ấy.” “Ồ, không có anh thì cậu ta cũng kiếm được cơ hội khác – anh chỉ muốn nhìn vẻ mặt em lúc đó thôi.” Tôi bật cười khi nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của em. Chưa có câu chuyện nào ám muội của tôi làm em kinh hãi đến vậy.

Sự thực không làm em sợ. Em muốn bên tôi. Thật là dị thường. “Nếu anh mời, em có từ chối anh không?” “Có lẽ là không,” em đáp. “Nhưng em sẽ từ chối sau đó - giả ốm hay bong gân gì đó.” Lạ chưa. “Sao vậy?” Em lắc đầu, như thể thất vọng vì tôi không hiểu ngay tức thì.

“Anh chưa bao giờ trông thấy em ở lớp thể dục đâu, nhưng em nghĩ là anh sẽ hiểu.” À. “Ý em là em không thể đi trên một mặt phẳng nhẵn nhụi mà không bị trượt ngã?” “Thì rõ vậy rồi.” “Vậy đâu có sao. Do người dẫn thôi.” Trong một tích tắc, tôi bị ngập trong ý tưởng ôm em trong tay trong một điệu nhảy – nơi mà chắc chắn em sẽ mặc đẹp hơn và hấp dẫn hơn chiếc áo len kì cục này.

Cực kì rõ ràng, tôi đã biết cơ thể của em ở dưới cơ thể của mình thế nào khi đẩy em khỏi chiếc xe tải đang đến gần. Mạnh mẽ hơn cả sự hoảng loạn, tuyệt vọng hay thất vọng, tôi nhớ cảm giác đó. Em thật mềm mại và ấm áp, nép vào thân thể lạnh như đá của tôi... Tôi tự kéo mình ra khỏi kí ức ấy.

“Nhưng em chưa trả lời anh–” tôi nói nhanh, ngăn em khỏi tranh cãi với tôi về sự vụng về của em, mà rõ là em định nói vấn đề này rồi. “Em vẫn quyết đi Seattle, hay chúng ta sẽ làm một điều gì khác?” Láu cá quá – cho em lựa chọn nhưng không cho em có cơ hội thoát khỏi tôi ngày hôm đó.

Hiếm khi tôi công bằng. Nhưng tôi đã hứa với em tối qua... và tôi thích ý tưởng thực hiện nó - gần bằng việc nó khiến tôi khổ sở thế nào. Mặt trời sẽ rạng rỡ vào ngày thứ bảy. Tôi có thể cho em thấy con người thực sự của tôi, nếu tôi đủ dũng cảm để chịu đựng được sự khiếp sợ và ghê rợn của em.

Tôi biết một chỗ có thể mạo hiểm... “Em sẽ thay đổi quyết định,” Bella nói. “Nhưng em có một điều kiện.” Vậy là em đã đồng ý. Em muốn gì ở tôi? “Gì vậy?” “Em sẽ lái xe chứ?” Sao ý tưởng của em mới khôi hài làm sao? “Tại sao?” “Chủ yếu là em đã nói với bố Charlie là em sẽ đi Seattle, mà ông đã hỏi đi hỏi lại là em có đi một mình hay không và lúc đó em trả lời là em đi một mình.

Nếu ông có hỏi lại lần nữa, có lẽ em sẽ không nói dối, nhưng em không nghĩ là ông sẽ hỏi lại, và để xe em ở nhà sẽ dấy lên những nghi ngờ không cần thiết. Và lý do khác là em sợ ngồi sau tay lái của anh.” Tôi nhướn mắt lên. “Vậy là mọi điều về anh khiến em sợ, em lo lắng cả về kiểu lái xe của anh nữa.” Thực ra, em đang ngại ngần.

Tôi lắc đầu phẫn nộ. Anh Edward, Alice gọi tôi gấp gáp. Bất thình lình tôi nhìn thấy một vòng sáng rực rỡ, bắt được một trong số những hình ảnh trong đầu Alice. Đó là nơi tôi biết rõ, nơi mà tôi đang cân nhắc đưa Bella tới - một đồng cỏ nhỏ mà không ai đã tới ngoài tôi. Một chỗ yên bình và xinh đẹp tôi có thể nghĩ tới khi muốn riêng tư – cách xa mọi con đường mòn và nơi cư trú của con người - thậm chí đầu óc tôi có thể được bình yên. Alice cũng có thể nhận ra nó, vì cô ấy đã nhìn thấy tôi ở đó cách đây không lâu ở trong một hình ảnh khác - một trong những hình ảnh nhoè nhoẹt, mơ hồ mà Alice đã cho tôi thấy vào buổi sáng tôi cứu Bella thoát khỏi chiếc xe tải.

Trong hình ảnh nhoè nhoẹt đó, tôi không ở một mình. Và giờ khi nó đõ rõ ràng – Bella ở cùng với tôi. Nên tôi sẽ đủ dũng cảm. Em nhìn tôi, những ánh cầu vồng nhảy múa trên gương mặt, đôi mắt ngây ra. Vẫn là chỗ đó, Alice nghĩ, tâm trí đầy ắp nỗi ghê sợ chẳng ăn khớp với hình ảnh đó gì cả.

Có lẽ là căng thẳng, nhưng còn sự ghê sợ? Ý cô ấy là sao, vẫn là chỗ đó? Và rồi tôi đã hiểu. Anh Edward! Alice phản đối dữ dội. Em yêu quý cô ấy, Edward! Tôi quyết liệt ngăn cô ấy lại. Cô ấy không yêu quý Bella theo cách của tôi. Những tiên thị của cô ấy là điều không thể.

Sai lầm. Cô ấy có lẽ đã bị bịt mắt, nhìn thấy những điều không tưởng. Chưa đến nửa giây trôi qua. Bella nhìn tôi tò mò, đợi tôi chấp thuận yêu cầu của em. Liệu em có thấy sự sợ hãi vừa loé lên, hay nó quá nhanh với em? Tôi hướng sự tập trung của mình về phía em, về cuộc tranh luận đang dang dở của chúng tôi, gạt phăng Alice lẫn những tiên thị sai bét, dối trá của cô ấy ra khỏi đầu.

Chúng không đáng để tôi lưu tâm. Dầu sao tôi cũng không thể giữ cho giọng mình hài hước được. “Em không muốn để bố biết việc đi cùng anh hay sao?” tôi hỏi, sự cay độc len lỏi vào giọng của tôi. Tôi gạt những hình ảnh kia lần nữa, cố gắng đẩy chung đi xa hơn, để chúng khỏi bập bùng trong bộ não của tôi.

“Với bố Charlie thì ít nói là tốt hơn,” Bella nói, giọng quả quyết. “Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Alice sai rồi. Sai hoàn toàn. Chẳng có cơ hội nào cho điều đó cả. Và giờ nó chỉ là một tiên thị cũ mèm, vô giá trị. Mọi thứ đã đổi khác. “Thời tiết sẽ tốt lên,” tôi đáp lại chậm rãi, đánh bật sự hoảng loạn và do dự.

Alice đã sai. Tôi sẽ tiếp tục như chưa từng nghe hoặc thấy gì. “Nên anh sẽ lánh đi ... và em hãy ở bên anh, nếu em muốn.” Bella nhận thức được vấn đề ngay lập tức, đôi mắt rực sáng và háo hức. “Và anh sẽ cho em thấy điều anh đã nói, về mặt trời?” Có lẽ, giống như nhiều lần trước kia, phản ứng của em lại trái ngược với những gì tôi nghĩ.

Tôi mỉm cười với khả năng này, cố gắng để trở về với phút giây thư thái. “Đúng vậy. Nhưng...” Em vẫn chưa nói “vâng”. “Nếu em không muốn ở bên anh một mình, anh vẫn mong em đừng tới Seattle một mình. Cứ nghĩ về những rắc rối em gặp phải ở thành phố lớn cỡ đó là anh thấy rùng mình.” Đôi môi em mím chặt vào nhau; em phật ý rồi.

“Phoenix lớn gấp ba lần so với Seattle đấy anh ạ - về mặt dân số. Còn về địa lý thì – “ “Nhưng hình như em chưa tận số ở Phoenix,” tôi nói, cắt ngang lời biện hộ của em. “Vì thế anh vẫn mong em ở bên anh.” Em có thể ở bên tôi mãi mãi và như thế cũng vẫn là chưa đủ. Tôi không nên nghĩ vậy. Chúng tôi làm gì có cái gọi là mãi mãi. Mỗi giây trôi qua có giá trị hơn bao giờ hết; mỗi giây em lại thay đổi còn tôi thì vẫn không bị thời gian chạm vào. “Nếu vậy, em không ngại ở bên anh một mình,” em nói. Không ngại – vì bản năng của em đã lùi hết rồi.

“Anh biết.” Tôi thở nhẹ. “Dù sao thì em cũng nên nói với bố Charlie.” “Sao em phải làm vậy chứ?” em hỏi, nghe có vẻ khó chịu. Tôi nhìn em, những hình ảnh tôi không thể làm thế nào ngăn chúng cứ xoáy mòng mòng khó chịu trong đầu tôi. “Để anh còn chút động lực để đưa em về,” tôi rít lên.

Em nên cho tôi nhiều động lực mới phải - một bằng chứng nữa buộc tôi phải thận trọng. Sao Alice cứ buộc tôi phải biết điều này chứ? Bella nuốt ực một miếng, và nhìn tôi chằm chằm hồi lâu. Em nghĩ gì vậy? “Em sẽ lựa lúc,” em nói. Ừ! Em đã thấy rùng mình vì mạo hiểm tính mạng? Mũi tiêm adrenaline mà em khao khát? Tôi cau có nhìn Alice, cô ấy đáp lại cái nhìn giận dữ đó bằng một tia cảnh báo.

Bên cạnh, Rosalie bừng bừng tức tối, nhưng tôi không thể phớt lờ đi được. Thôi thì cứ để chị ấy phá xe. Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ thôi mà. “Chúng mình nói chuyện khác đi,” Bella đột nhiên đề xuất. Tôi quay lại phía em, tự hỏi làm thế nào mà em có thể lãng quên vấn đề thực sự quan trọng được.

Tại sao em không thấy con quỉ trong tôi? “Em muốn nói chuyện gì?” Đôi mắt em nhìn quanh quất, như thể kiểm tra xem có ai nghe lén không. Em hẳn là đang sắp sửa nói tới một câu chuyện hoang đường nữa đây. Đôi mắt em ngây ra chừng một giây và cơ thể đông cứng lại, và quay lại nhìn tôi.

“Sao bọn anh lại tới Goat Rocks cuối tuần trước để... đi săn? Charlie nói chỗ đó đâu đi dã ngoại được, vì có nhiều gấu lắm.” Lại lãng đãng rồi. Tôi nhìn em không chớp mắt, nhướn một bên lông mày lên. “Vậy bọn anh săn gấu ư?” em thở gấp. Tôi cười nửa miệng, ngắm nghía gương mặt của em khi hiểu ra điều đó.

Liệu có phải điều này khiến em nói chuyện với tôi nghiêm túc vậy? Liệu có phải bất cứ điều gì cũng thế? Em hết sức chăm chú. “Anh biết không, giờ đâu có được săn gấu,” em nói có phần gay gắt, nheo mắt lại. “Nếu em đọc kĩ, thì luật chỉ cấm đi săn có vũ khí thôi.” Khuôn mặt em lại ngây ra lần nữa.

Miệng há hốc. “Vậy là bọn anh săn gấu thật?” em nhắc lại lần nữa, một câu hỏi ngập ngừng chứ không phải kinh hoàng. “Gấu xám Bắc Mỹ là sở thích của Emmett.” Tôi nhìn vào đôi mắt em, nhận thấy em đã định thần trở lại. “Hừm,” em lẩm nhẩm. Em cắn một miếng bánh pizza, cúi gằm xuống.

Vừa nhai vừa ra chiều nghĩ ngợi, và uống một ngụm nước. “Vậy” cuối cùng em cũng ngước lên. “Sở thích của anh là gì?” Tôi cứ tưởng là mình trông chờ một điều gì tương tự, nhưng không phải vậy. Bella luôn quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt nhất. “Sư tử núi,” tôi đáp gọn.

“Ah,” em nói giọng bình thản. Nhịp tim vẫn ổn định và đều đều, cứ như là chúng tôi đang nói đến một quán ăn yêu thích vậy. Được thôi. Nếu em muốn làm như mọi việc bình thường... “Tất nhiên, bọn anh vẫn cẩn thận không đi săn theo kiểu dại dột làm ảnh hưởng tới môi trường,” tôi lên tiếng, giọng khách quan và lãnh đạm.

“Bọn anh chỉ tập trung vào những vùng có nhiều động vật ăn thịt thôi – đi càng xa càng tốt. Ở đây thì hươu nai có vô số, nên cũng có nhiều thú dữ, nhưng em có biết thú vui khi đi săn là ở chỗ nào không?” Em lắng nghe với thái độ chăm chú lịch sự, như thể tôi là giáo viên đang giảng bài vậy.

Tôi buộc phải ngoác miệng cười. “Vui ở chỗ nào vậy,” em thì thầm bình thản, cắn một miếng bánh pizza khác. “Đầu xuân là thời điểm Emmett thích săn gấu nhất,” tôi nói, tiếp tục bài giảng của mình. “Chúng mới ngủ đông xong, nên dữ hơn.” Sau bảy mươi năm anh ấy vẫn chưa quên được trận đấu đầu tiên.

“Chẳng có gì vui hơn một con gấu xám Bắc Mỹ đang cáu tiết,” Bella đồng ý, gật đầu nghiêm nghị. Tôi không nén cười được khi tôi lắc đầu trước phản ứng bình thản phi lý của em. Chắc em chỉ làm ra vẻ vậy thôi. “Nói cho anh biết em thực sự nghĩ gì đi.” “Em đang cố mường tượng ra – nhưng em không thể,” em nói, một nếp nhăn hiện giữa đôi mắt.

“Sao bọn anh có thể săn gấu mà không có vũ khí được?” “À, bọn anh có vũ khí chứ,” tôi đáp lời em, loé lên một nụ cười tận mang tai. Tôi những tưởng em sẽ chùn lại, nhưng em vẫn vững vàng, nhìn tôi. “Không phải thứ vũ khí mà người ta nghĩ tới khi viết luật đâu. Nếu em có nhìn thấy một con gấu săn mồi trên tivi, em có thể mường tượng ra Emmett săn mồi như thế nào.” Em đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn nơi anh chị em của tôi ngồi, rùng mình.

Cuối cùng. Và rồi tôi tự phá lên cười với chính mình, vì tôi biết một phần trong tôi mong muốn em không biết tí gì thì hơn. Đôi mắt đen láy của em mở to và sâu khi em nhìn tôi giờ đây. “Vậy anh có giống gấu không?” em hỏi gần như là thì thào. “Giống sư tử nhiều hơn, hoặc đó là do những người khác nói vậy,” tôi đáp lời, gắng để lời nói có vẻ khách quan lần nữa.

“Có lẽ cách săn mồi của bọn anh phản ánh sở thích thì phải.” Em khẽ nhếch môi nơi khoé miệng. “Có lẽ vậy,” em nhắc lại. Và em nghiêng đầu về một bên, nỗi tò mò đột nhiên lộ rõ trong ánh mắt. “Em có xem được không?” Tôi không cần tới hình ảnh minh hoạ của Alice cho nỗi ghê sợ này – trí tưởng tượng của tôi đã là quá đủ.

“Không được,” tôi nạt nộ. Em quay đi khỏi tôi, đôi mắt hoang mang và sợ sệt. Tôi tựa về phía sau, muốn đặt một khoảng cách giữa chúng tôi. Em sẽ không bao giờ thấy điều đó, phải không em? Em sẽ không làm một việc để giúp tôi giữ gìn tính mạng cho em. “Đáng sợ lắm hả anh?“em hỏi, giọng vẫn còn hoang mang.

Trái tim của em, dù sao vẫn còn đập nhanh gấp đôi bình thường. “Nếu điều đó làm em sợ, anh sẽ kể cho em nghe tối nay,” tôi đáp lại qua kẽ răng. “Em cần biết sợ một cách lành mạnh. Chẳng có gì giúp được em hơn đâu.” “Tại sao?” em hỏi không nao núng. Tôi nhìn em u ám, đợi phản ứng sợ sệt của em.

Tôi mới là người đang sợ. Tôi có thể tưởng tượng cực kì rõ ràng Bella ở bên khi tôi đi săn... Đôi mắt em còn chất chứa nỗi tò mò, sốt ruột, chẳng có gì hơn. Em chờ tôi trả lời, không chịu nhượng bộ. Nhưng chúng tôi đã hết giờ rồi. “Để sau đi,” tôi nói nhanh, và đứng dậy.

“Chúng mình sắp trễ rồi kìa.” Em nhìn quanh quất, chưa định thần lại được, như thể em quên mất chúng tôi đang trong giờ ăn trưa. Như thể em thậm chí còn quên cả chúng tôi đang ở trường nữa - ngạc nhiên vì chúng tôi không phải ở một mình trong một chốn riêng tư. Tôi hiểu rõ cảm giác này.