Chương 1

“Không bao giờ nữa… Không… Không bao giờ nữa”. Cái điệp khúc ấy ám ảnh Phượng Hy cả tuần nay, nó khiến cô khóc muốn cạn hết nước mắt khi nghĩ tới lúc phải rời xa ngôi nhà vĩnh viễn.

Đúng là rời xa vĩnh viễn. Sẽ không bao giờ căn nhà nhỏ bé ấy còn là của gia đình Phượng Hy nữa. Cô chưa kịp trang bị đủ để đối phó với nỗi đau xa cách, thì ngày dời đi đã tới. Hy có cảm giác mọi cảm xúc, suy nghĩ của mình đều xoay tít, chỉ có những vật mà cô sắp phải chia ly đứng yên.

Giọng dì Tuyên vang lên nhẹ nhàng nhưng thật dứt khoát:

- Đi thôi Hy! Có bịn rịn tiếc nuối thì đó cũng không còn là của mình nữa rồi.

Phượng Hy gượng gạo cười. Cô quay lại nhìn cánh cổng sơn màu hồng tro khép kín, nơi có những sợi cát đằng tím buông lơi lần cuối rồi mím môi leo lên chiếc xe tải nhỏ.

Ngồi lẫn trong những mớ đồ đạc hỗn độn, Phượng Hy lặng lẽ đợi người tài xế đóng bửng xe lại mới bật khóc. Cô khóc to, khóc ngon lành mà chẳng sợ bị dì Tuyên mắng. Ngồi ở cabin với tài xế, dì ấy chả thấy, cũng chả nghe tiếng khóc i ỉ như mèo ngao của Hy một khi xe đã chuyển bánh.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ có một cuộc sống mới và cuộc sống ấy chắc chắn đầy trắc trở chớ không êm đềm phẳng lặng như cô đã từng sống bên mẹ.

Nước mắt lại tuôn trào. Phượng Hy để mặc. Cô nhớ tới ba mình mà căm hận. Ông đã phản bội vợ con, độc ác và phủ phàng. Ông đã đẩy vợ đến cái chết và con đến chỗ phải nương náu vào lòng nhân từ của người khác, còn ông thì biến mất như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này.

Chiếc xe dằn xốc làm đầu Hy bị va vào thùng ê ẩm. Đường về quê có lẽ vẫn còn xạ Rồi cô sẽ sống thế nào giữa những người ruột thịt nhưng xa lạ ấy nhỉ?

Phượng Hy bó gối rùng mình. Chiếc xe đang chạy bỗng lắc lư dừng lại. Hy chưa kịp thắc mắc thì tấm bửng đã hạ xuống. Ông tài xế hất hàm và một gã đàn ông lầm lì nhảy lên ngồi đối diện với Hy.

- Trời ơi, xe hợp đồng mà cũng đón khách dọc đường nữa sao?

Ông tài gãi đầu khi Hy kêu như thế:

- Cô thông cảm. Người nhà của tui chứ không phải khách đâu.

Phượng Hy ngao ngán ngó lơ ra bên ngoài. Mới đến xa cảng thôi. Còn bảy mươi cây số nữa mới tới Mỹ Thọ Suốt chặng đường còn lại cô mất tự do rồi.

Bỗng dưng Hy ném về gã đàn ông cái nhìn khó chịu và bối rối vì ánh mắt lạnh tanh của gã đang cắm vào người mình.

Trông hắn ta có vẻ gì rất lạ. Khinh khỉnh, dửng dưng và có vẻ bất cần đời thế nào ấy. Dưới cái nón bo lính rộng vành, gương mặt gã lạnh, đẹp và vô cảm.

Mà sao Phượng Hy lại để ý tới một người lạ như gã ta nhỉ? Phải chăng vì gương mặt rõ nét như tượng ấy? Hy vốn thích cái đẹp, dù biết đó là phù phiếm nhưng cô vẫn không cưỡng nỗi sự quyến rũ của một bờ môi ngạo mạn, một cái cằm cương nghị.

Hồi mẹ còn sống bà luôn rầy rà mỗi khi Phượng Hy khen ai đó đẹp. Theo mẹ thì sắc là cái mau phai tàn nhất, mà lại có sức hủy diệt con người nhiều nhất, khổ nỗi khó ai cưỡng lại lòng mình trước vẻ đẹp.

Mẹ Phượng Hy là một điển hình. Năm mười tám tuổi mẹ đã bỏ nhà theo ba, một chàng đẹp trai, có làn hơi dài ấm, mỗI lần xuống sáu câ uvọng cổ lằ bao nhiêu trái tim con gái thổn thức.

Ba Phượng Hy đi tới đâu là con gái tương tư tới đó. Nhưng chỉ riêng mẹ dám bỏ gia đình để theo ba, một kép hát có thanh có sắc nhưng chưa thành danh nên phải theo cách gánh bầu trò hát ở tỉnh lẻ, để rồi suốt cuộc đời còn lại cuả mình mẹ chẳng được vui lấy một ngày.

Chiếc xe đang chạy ngon lành bỗng Phượng Hy thấy bị chao đảo. Hết hồn, cô vừa nhổm lên để nghe ngóng thì gã đi nhờ đã đập mạnh vào thành xe, mồm hét toáng lên:

- Xe xì bánh. Ngừng lại…

Chiếc xe như bị nghiêng, nhưng rồi cũng tấp được vào lề an toàn. Gã nhảy xuống nhanh hơn cả tài xế và lom khom ở bánh sau.

Vẫn cái giọng trầm nhưng mạnh mẽ, gã phán:

- Phải thay bánh sau.

Bà Tuyên cũng vừa xuống tới. Rồi kêu lên bực dọc:

- Đúng là xui!

Gã lầm lì bật thêm một câu:

- Hên đấy! Nếu xui xe đã nhào xuống ruộng rồi.

Bà Tuyên liếc gã một cái rồi trở lên ngồi trên cabin. Gương mặt này gợi cho bà một nỗi nhớ nào đó, nhưng bà vẫn chưa hình dung ra bà nhớ ai…

Buổi trưa nắng như đổ lửa. Nhìn hai người đàn ông lặng lẽ với bù lon, con đội thay bánh xe, Hy bỗng áy náy.

Bà Tuyên quay xuống gọi:

- Lên đây Hy.

Cô ngần ngừ rồi cũng nghe lời. Ngồi kế dì Tuyên, Phượng Hy im lặng nhìn bàn tay đầy nhẫn vàng, vòng vàng của dì và nghe dì đều đều giọng:

- Không hiểu sao mẹ con không cho con ở với dì. Sống vói Hai Thọ khó thở lắm đấy.

Phượng Hy cắn môi. Nhớ tới gương mặt mỏng, trắng phơ của vợ cậu Hai Thọ, cô nuốt tiếng thở dài. Mợ Phụng không phải người dễ tính, những ông anh, bà chị họ của Hy cũng vậy. Cô chỉ hy vọng vào bà ngoại. Nếu bà thương giọt máu côi cút của mình, Hy mới sống được dưới mái nhà đó. Bằng không…

Bà Tuyên chép miệng:

- Dì dặn hờ… Nếu ở với vợ chồng Hai Thọ hổng hạp, con quay trở lên với dì.

Phượng Hy gật đầu:

- Da.

Dì Tuyên với mẹ Hy là chị em bạn dì. NGay từ nhỏ hai người đã rất thân thiết với nhau. Khi mẹ bỏ nhà theo ba, bà chỉ nói với mỗi mình dì Tuyên. Sau này trôi nổi ở đất Sài Gòn cũng mình dì Tuyên lo lắng, giúp đỡ, chăm sóc mẹ con Hy mỗi khi gặp chuyện khó khăn.

Vậy mà trước khi chết, mẹ nhất định bắt Phượng Hy về Mỹ Tho với ngoại chớ không cho cô sống với dì Tuyên. Điều này làm dì Tuyên buồn nhưng dì vẫn làm theo ý mẹ cô vì dì thừa biết môi trường quán xá của dì không phù hợp với Hy.

Sắp tới, Phượng Hy lại xa luôn cả dì Tuyên, một điểm tựa mà bao nhiêu năm dài mẹ con Hy vẫn nương vào để sống.

Phượng Hy nghe mũi cay xè:

- Con sẽ rất nhớ dì

Bà Tuyên vuốt tóc cô:

- Đừng nhớ nữa. Con phải tập cứng rắn hơn để đối mặt với đời. Ngày xưa cũng tại đa sầu đa cảm nên Phượng Huyền mới lụy vì tình. Dì không muốn con giống mẹ để khi nhắm mắt vẫn còn khóc hận.

Tháo trong tay ra chiếc nhẫn mặt cẩm thạch xanh bóng đẹp tuyệt, bà Tuyên nói:

- Giữ lấy, có gì còn phòng thân. Cái nhẫn này không đáng bao nhiêu, nhưng ít ra cũng đủ tiền cho con đi xe từ Mỹ Tho lên Sài Gòn.

Phượng Hy gượng cười. Cô đeo nhẫn vào tay:

- Mong sao con sẽ đeo nó suốt đời chớ không phải bán.

Bà Tuyên trầm tư:

- Thật ra chiếc nhẫn này là của mẹ con. Hồi con gái có người đã tặng cho Phượng Huyền kèm theo lời thề non hẹn biển, nhưng khi gặp Trọng Nhân, mẹ con đã quên ngay lời hẹn thề đó và trốn theo anh ta…

Phượng Hy ngạc nhiên:

- Vậy ở đâu dì có nó?

Bà Tuyên nói:

- Trước khi trốn đi, Phượng Huyền nhờ dì trả cho chủ, nhưng dì không đành. Mới đây khi soạn những vật kỷ niệm cũ, dì đã gặp lại nó…

- Đã là vật kỷ niệm sao dì bảo con bán đi?

Bà Tuyên im lặng vì câu hỏi bất ngờ của Phượng Hỵ Phải gần cả phút sau, bà mới lên tiếng:

- Đã nói để phòng thân. Khi phải bán nó nghĩa là con đang đối mặt với khó khăn nan giải. Hiểu không?

Phượng Hy không trả lời. Cô lại hỏi:

- Sao lúc mẹ con trốn đi theo ba, dì không cản?

Giọng vẫn bình thản, bà Tuyên nói:

- Dì không thể quyết định cuộc đời người khác. Nếu dì cản thì bây giờ làm gì có con.

Phượng Hy chua chát:

- Và con đâu phải chịu khổ như vầy.

Bà Tuyên chưa kịp nói thêm lời nào đã nghe tiếng bác tài reo lên:

- Xong rồi.

Phượng Hy rời cabin ra phía sau thùng xe. Gã đi nhờ vẫn còn xớ rớ dưới đất. Thấy Hy, hắn liền nhảy lên trước rồi chìa tay ra. Một bàn tay lem nhem những vết đen vì dầu nhớt xe, nhưng lại có những ngón tay dài thanh tú, nghệ sĩ chứ không phải tay của người quen lao động.

Ngần ngừ một thoáng, Hy ngước lên nhìn gã. Cái ánh mắt lạnh tanh ấy dường như đang ấm dần. Phượng Hy đưa tay cho gã kéo mình lên.

Cô cụt ngủn:

- Cám ơn.

Và nhận được cái nhếch mép khinh khỉnh của gã. Tự nhiên Phượng Hy co người lại ở thế thủ. Cô không biết hành động vừa rồi của mình đúng hay sai, nên hay không.

Nhưng dầu đúng hay sai, nên không thế nào đi nữa, Hy cũng đã … rồi. Cô chợt bàng hoàng nhận ra từ nay trên đời này chỉ mình cô quyết định chuyện đời mình chớ không ai, kể cả dì Tuyên không thể giúp cô được.

Bà Bảy Thương chợt đưa tay lau nước mắt. Giọng run rẩy kiểu người già của bà lại cất lên ai oán :

- Nhìn nó lại nhớ con Huyền. Tại sao trời bắt con tôi phải khổ đến thế chớ ?

Ông Hai Thọ cười khan:

- Má kheó ca cẩm ! Tự con Huyền tìm lối đoạn trường mà đi, chớ có trời nào bắt nó phải khổ.

Bà Bảy khào khào:

- Tất cả cũng tại mày hồi xưa hăm he cấm đoán, nó mới bỏ nhà.

Ông Hai Thọ ngắt ngang lời bà :

- Má đừng đổ thừa. Không ai trong nhà này chấp nhận có thằng rể kép hát chớ đâu phải mình con. Hơn nữa chuyện xảy ra đã hai chục năm, má nhắc lại làm khổ mình và khó chịu người khác.

Bà Bảy Thương nghẹn ngào :

- Mày không hề thương con Huyền nên có chết mày vẫn trơ trơ không rớt một giọt lệ.

Bà Tuyên vội chen vào giảng hòa :

- Dì Bảy đừng nói thế, có máu phải có xót, là đàn ông, anh Hai đâu thể khóc như đàn bà. Nếu không thương con Huyền, ảnh đâu đứng ra lo ma chay như vừa rồi.

Hai Thọ nhếch mép:

- Đám ma dầu sao cũng là chuyện nhỏ. Vấn đề tôi lo là con Phượng Hy kìa. Đành là ruột thịt nhưng từ bé đến lớn nó ở xa, tánh ý nó, vợ chồng tôi chả biết ra sao. Chỉ sợ lại mang tiếng vì nó.

Bà Tuyên liền khen :

- Con nhỏ ngoan lắm! Anh không phải lo.

Hai Thọ cố ý nhấn mạnh:

-Ngoan như cô và con Huyền hồi đó phải không ? Hừ ! Đúng là rạng danh giòng họ.

Bà Tuyên khó chịu :

- Mỗi người có một cách sống. Anh không cần mỉa mai.

Hai Thọ vẫn tiếp tục gằn từng tiếng :

- Cô và con Huyền y như hai chị em ruột, nhưng khi chết đi nó lại không để con Hy sống với cộ Hừ ! Chắc cô thừa hiểu vì sao mà.

Mặt Bà Tuyên tái xanh, môi run lên bà lắp bắp :

- Anh ngụ ý gì mà nói thế ?

- Có ý gì đâu mà ngụ. Tất cả để tự cô hiểu lấy. Tốt đẹp gì hạng chủ quán bar mà tự hào.

Bà Bảy Thương vỗ bàn :

- Im ngay ! Mày đi cho tao nhờ.

Hai Thọ đứng dậy :

- Má có cháu ngoại hầu hạ rồi. Cần gì tôi và đám cháu nội nữa.

Nhìn theo dáng ngất ngưỡng của Hai Thọ, bà Bảy rớm nước mắt :

- Dì có hai đứa con, rốt cuộc cũng như không. Người ta nói trời trả báo vì hồi đó dượng con ác quá quả không sai.

Bà Tuyên an ủi:

- Hơi đâu dì nghe những lời độc địa đó! Bây giờ Phượng Hy ở gần, nó sẽ thay Phượng Huyền chăm sóc dì. Ông trời sắp xếp hết mọi chuyện rồi, dì đừng buồn mà tổn thọ.

Ngập ngừng, bà nói tiếp:

- Điều quan trọng là dì đừng để mấy đứa con anh Thọ ăn hiếp Phượng Hỵ Con bé ngoan nhưng bướng bỉnh lắm, nó không để ai nặng nhẹ nó đâu.

Bà Bảy tự tin:

- Còn có dì, tụi nó không dám lộng hành đâu.

Bà Tuyên làm thinh, trong lòng bà không tin lắm lời dì của mình. Bà Bảy vẫn còn nắm quyền trong nhà, nhưng người già cỡ gần đất xa trời như bà làm sao bì với dân trung niên giảo hoạt như Hai ThOỉ. Vợ chồng ông ta mới thật sự quản lý tiền bạc, thu nhập từ mấy vườn cây ăn trái ít ỏi còn sót lại sau thời gian dài làm ăn thất bát phải bán gần hết của gia đình. Phải làm sao để Phượng Hy cũng được chia phần từ thu nhập này. Chớ không thể để mỗi mình thằng cha Hai Thọ thao túng. Nếu con nhỏ có đất đai của cải, cuộc sống sẽ ổn định hơn bây giờ.

Bà Bảy bỗng chuyển đề tài:

- Cách đây mấy tháng, Ba Tâm có về.

Mặt bà Tuyên bỗng đổi sắc, nhưng bà làm ra vẻ thản nhiên:

- Vậy à! Anh Tâm thay đổi nhiều không dì Bảy?

Bà Bảy nhíu mày:

- Lâu quá rồi ai lại không thay đổi, nhưng thằng Tâm không thấy già lắm. Nó hỏi thăm bây với con Huyền. Tội nghiệp! Nó vẫn chưa quên và có vẻ buồn khi nghe dì nói con Huyền gặp phải thằng chồng không ra gì.

Giọng bà chợt nghẹn lại:

- Phải chi hồi đó…

Bà Tuyên nhỏ nhẹ:

- Đừng nhắc đến chuyện cũ nữa dì. Hai người không có duyên thì phải chịu thôi.

Bà Bảy xót xa:

- Ba Tâm vẫn chưa lấy vợ mới thảm chớ.

Bà Tuyên sửng sốt:

- Anh si tình đến mức đó sao? Sống ở xứ người mà một thân một mình cũng khổ.

Bà Bảy bùi ngùi:

- Hôm trước dì có khuyên nó lập gia đình, nó chỉ cười trừ.

Bà Tuyên tò mò:

- Anh Tâm về chơi hay có chuyện gì không dì?

Bà Bảy chép miệng:

- Chuyện gia đình thằng Nguyện, anh Hai nó. Con trai thằng Nguyện mới ra tù, thằng Tâm về để sắp xếp công ăn việc làm cho thằng đó, rồi nhân thể thăm nhà luôn.

Bà Tuyên nhíu mày ngạc nhiên:

- Hai Nguyện có hai thằng con trai, hồi đó Phượng Huyền thương tụi nó lắm, mà sao lại ở tù hả dì?

- Uống rượu say, lái xe đụng người ta chết rồi bỏ chạy luôn. Nó bị người ta kêu án mười mấy năm, nhưng nhờ lao động tốt gì đó, nên được giảm án, đợt lễ vừa rồi nó được ân xá.

Bà Tuyên lại hỏi:

- Thằng lớn hay thằng nhỏ vậy dì Bảy?

- Thằng nhỏ.

Bà Tuyên nhớ ngay tới thằng bé đẹp như thiên thần có cái đuôi tóc dài được tết thành bính tòn ten sau lưng. Giòng họ Ba Tâm toàn những người đẹp trai, nhưng tiếc là Phượng Huyền lại tìm được người vừa đẹp lại vừa hát hay chứ không mồm mép như Ba Tâm… Chính vì vậy anh ta đã rớt đài.

Trái tim bà Tuyên chợt nhói đau khi nhớ về thời thanh xuân của mình. Ngoài hiên Phượng Hy bước vào với một ôm dã quỳ vàng rực trong tay.

Nó giống mẹ đến mức bà hoảng hốt tưởng Phượng Huyền đang đi tới. Dường như bà Bảy Thương cũng cùng ý nghĩ giống bà. Hai người ngẩn ngơ nhìn con bé với tất cả bùi ngùi.

Bà Bảy lên tiếng:

- Con hái hoa làm gì nhiều vậy?

Phượng Hy chỉ vào góc tủ:

- Con thấy có cái bình trống, mà trước sân mình nhiều hoa quá nên định cắm một bình cho vui nhà vui cửa.

Rồi như chợt nhớ ra mình chưa hỏi ý bà, cô ngập ngừng:

- Có được không ngoại?

Bà Bảy mỉm cười dễ dãi:

- Được chớ con !

Phượng Hy thấy nhẹ nhõm, cô bước tới lấy bình hoa xuống và bắt đầu cắm hoa vào.

Bà Bảy hỏi:

- Chừng nào con về Sài Gòn hả Tuyên?

Bà Tuyên trả lời:

- Con ở với má con vài bữa nữa. Hay dì Bảy qua nhà con chơi?

Bà Bảy ngần ngừ:

- Dì bữa nay không được khỏe, để dịp khác vậy.

Bà Tuyên đứng dậy:

- Con về đây!

Phượng Hy liền bước theo bà. Hai dì cháu chậm rãi đi dưới hàng nhãn dẫn ra cổng.

Bà Tuyên dặn dò:

- Con phải luôn tâm niệm đây là nhà mình, con cũng là chủ như tụi con Vy thằng Long. Bởi vậy con phải thể hiện vai trò làm chủ của mình, chớ không để tụi nó ăn hiếp. Nhớ chưa?

Phượng Hy gật đầu:

- Dạ nhớ.

Bà Tuyên lại nói:

- Thỉnh thoảng dì về sẽ ghé thăm con. Có gì cứ gọi điện cho dì.

Phượng Hy nhìn chiếc xích lô cho tới khi nó khuất bóng. Cô định đóng cổng thì một thanh niên hớt đầu đinh nhìn cô tủm tỉm cười.

Hy cũng cười đáp lễ khi nghe anh ta hỏi:

- Em về hồi nào vậy?

Cô chớp mắt:

- Dạ về hôm qua, nhưng không thấy anh Long đâu hết…

Dựng chống xe, Long nói:

- Anh lại lên thành phố. Chơi suốt đêm, tuy chưa hết trò nhưng đành phải về…

Phượng Hy cười cười:

- Vì rỗng túi đúng không?

Long búng tay đánh tróc:

- Em thông minh thật. Dân Sài Gòn có khác.

Dứt lời anh ta đưa mắt nhìn Hy từ trên xuống dưới. Cái nhìn trần trụi nằm ngoài phạm vi tình cảm anh em khiến Phượng Hy ngượng ngùng lẫn khó chịu. Cô quay lưng và thầm nghĩ… Có lẽ mình không nên quá thân mật với Long, dầu anh ta là anh mình.

Dường như đọc được ý tưởng trong đầu Hy, Long bẻm mép:

- Tuy là dân tỉnh lẻ, nhưng tư tưởng của anh thoải mái lắm. Giữa anh em mình không có giới hạn nào đâu, anh sẽ lo lắng, chăm sóc cho em y như cho nhỏ Vy.

Phượng Hy hiền từ:

- Em Cám ơn anh.

Long bước cạnh Hy:

- Em thấy nhà này thế nào? Có bằng ngôi nhà em từng ở không?

Phượng Hy xịu mặt:

- Anh lại chọc quê em rồi. Nhà em ấy hả, chỉ bằng cái bếp nhà này thôi.

Long bật cười:

- Vậy sao em khóc cả tuần khi không được ở trong nhà đó nữa?

Phượng Hy buồn bã:

- Dù tệ như cái chòi cũng là nhà mình, nơi gia đình mình quây quần yên ấm. Bây giờ em không còn nhà, cũng không có gia đình bảo sao em không khóc được.

Giọng Long ngọt như đường:

- Đây mới là nhà của em. Thật đó!

Nhớ tới lời dì Tuyên lúc nãy, Phượng Hy thản nhiên gật đầu:

- Em cũng nghĩ vậy.

Long nheo nheo mắt tinh quái. Hai người vừa bước vào nhà đã nghe bà Bảy cao giọng:

- Mày về rồi đó hả? Hừ! Hai mươi mấy tuổi đầu mà chỉ lông bông suốt ngày. Phải làm gì đó phụ ba má mày chứ.

Buông người xuống cái trường kỷ chạm xà cừ ngũ sắc óng ánh, Long uể oải:

- Ba đâu có cần con làm việc, cả nội cũng vậy, nên con phải chơi cho hết ngày giờ.

- Tại mày không nên thân…

- Thế nào là mới nên thân? Kiểm điểm lại mình, con đã làm gì sai đâu? Tại sao lúc nào nội và ba cũng có thành kiến với con hết? Nội luôn thích con lông bông ngoài đường, nhưng thỉnh thoảng lại mắng nhiếc cho mọi người thấy nội có trách nhiệm với cháu.

Bà Bảy Thương vỗ bàn:

- Mày nói gì, thằng yêu kia?

Nhịp nhịp chân, Long bảo:

- Nội đừng lớn tiếng, Phượng Hy sợ đấy. Nội nhìn xem, mặt con bé tái rồi kìa.

Bà Bảy tức tối:

- Nó sợ mày thì có!

Long xoa hai tay vào nhau:

- Với Phượng Hy, tình cảm của con rất thắm thiết, lấy gì con nhỏ sợ… Đúng không Hy?

Bất ngờ vì bị Long lôi vào cuộc, Phượng Hy ấp úng:

- Em… Em có sợ gì đâu.. Nhưng anh đừng trêu cho ngoại giận nữa.

Long phát một cử chỉ phân bua:

- Anh nói thật chớ có trêu… ngoại của em đâu.

Tủm tỉm cười thật mất dạy, Long nói:

- Trong mắt em hiện giờ, ngoại y như bà tiên phải không? Nhưng lâu dài rồi em sẽ thấy, tiên cũng có nhiều thứ lắm đó.

Bà Bảy ré lên:

- Cút ngay, đồ khốn nạn.

Long vươn vai đứng dậy. Anh ta chậm chạp bước ngay chỗ Phượng Hy và bỏ nhỏ:

- Nếu buồn muốn xem phim thì ghé phòng anh. Nhiều phim đã lắm.

Bà Bảy tò mò:

- Nó nói gì vậy?

Hy liếm môi:

- Ảnh nói nhỏ quá, con nghe không rõ.

Bà Bảy mím miệng:

- Con không được đến gần nó. Đồ trời đánh thánh vật.

Phượng Hy thắc mắc:

- Ảnh đã làm gì sai phải không ngoại?

Bà Bảy nghiến răng:

- Nó là thằng phá gia chi tử, ăn chơi vung vít. Bởi vậy, ngoại không bao giờ coi nó là cháu đích tôn của giòng họ.

Hy tỏ vẻ không tin:

- Con thấy anh Long cởi mở lắm mà ngoại?

Bà Bảy Thương lầu bầu:

- Nó được cái miệng xạo chớ cởi mở gì. Thằng Long nói mười tin được một. Là anh em ngoại luôn muốn các con thương yêu thân thiết với nhau. Với con Vy thì được, riêng phần thằng Long, con nên cẩn thận. Người ta đồn nó chích xì ke, nhung ở nhà chưa bắt được tận tay thôi.

Phượng Hy sửng sốt. Cô rất dị ứng với tất cả những gì liên quan đến ma túy. Trước đây, đã có một người ghiền xì ke nhiễm HIV, nửa đêm chết trước nhà cộ Ấn tượng ấy đã ăn sâu vào tâm trí Hy, cô rất sợ, sợ tới bây giờ… Cứ tưởng tượng ngày nào đấy, Long sẽ ốm yếu, hom hem, dơ bẩn, gương mặt hốc hác, đôi mắt lờ đờ ngày ngày lượn trước Phượng Hy để xin, thậm chí đòi hỏi, cướp giật tiền để chích hút, Phượng Hy nẫu cả lòng.

Thế đấy, thân mình lo chưa xong, bày đặt đòi lo lắng, chăm sóc người khác. Đúng là dân… nổ.

Lúc ấy, bà Phụng đi chợ về. Ngồi xuống ghế, bà nói như ra lệnh:

- Phượng Hy sẽ nấu cơm cho cả nhà.

Bà Bảy nhíu mày khó chịu:

- Con Út mến đâu?

Bà Phụng trầm giọng:

- Nó sẽ ra cửa hàng phụ con.

Bà Bảy vội nói:

- Má thấy công việc ở cửa hàng hợp với Phượng Hy hơn.

Giọng bà Phụng ngọt không thua gì cậu quý tử của mình:

- Đó là công việc làm ăn của riêng con, con đâu dám nhờ Phượng Hỵ Để con nhỏ ở nhà chăm sóc má, đưa má đi chùa mỗi ngày tốt hơn phải ngồi suốt một chỗ.

Quay sang phía Hy, bà Phụng hỏi chiếu lệ:

- Ý con thế nào?

Phượng Hy lấp lửng:

- Trước mắt, con xin được ở nhà nấu cơm.

Bà Phụng cắc cớ:

- Còn sau đó?

Phượng Hy trả lời chậm rãi:

- Con sẽ tìm một việc để làm.

Môi nhếch lên, bà Phụng nói:

- Nấu cơm cũng là công việc tốt đấy.

Hy từ tốn:

- Nhưng nó không phù hợp với con.

- Còn chuyện đó nữa sao? Đúng là giọng điệu của Phượng Huyền. Xưa nay cô ấy từng đỏng đảnh nói thế. Cũng phải thôi, cô Phượng Huyền chỉ thích hợp làm những việc trên mây. Bởi vậy…

Bà Bảy Thương gạt ngang:

- Đủ rồi.

Bà Phụng ngơ ngác:

- Bộ con nói sai sao? Phượng Huyền đúng là như vậy mà. Con bé này giống mẹ y đúc. Mơ mơ mộng mộng không khéo khổ thân.

Nhìn bà Bảy, bà Phụng chép miệng:

- Con nghĩ má phải quan tâm tới đứa cháu ngoại duy nhất nhiều hơn quan tâm tới mẹ nó xưa kia. Nếu không thì… Chậc! Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Giọng Phượng Hy đanh lại:

- Tôi không thích bất cứ ai nhắc tới mẹ tôi bằng kiểu đó.

Bà Phụng hơi khựng lại, nhưng ngay tức thời, bà bật cười khiêu khích:

- Ghê nhỉ. Hà! Mợ chả nhắc tới mẹ con nữa đâu. Nhưng sự thật là như vậy. Nhà này thừa những rối rắm rồi. Chỉ mong con đừng làm rối thêm mớ hỗn độn ấy.

Dứt lời, bà bước ra cửa. Bà Bảy Thương rít lên:

- Đồ đàn bà độc mồm, độc miệng. Hừ! Nó luôn chọc tức cho ngoại chết sớm để ẵm gọn gia tài. Hừ! Còn lâu mới có chuyện đó. Ngoại để tiền làm phước còn hơn để rơi vào tay con rắn độc ấy.

Phượng Hy ngao ngán xách giỏ thức ăn xuống bếp, ngực nặng như đeo đá. Quả đúng như lời dì Tuyên nói. Sống dưới mái nhà này không đơn giản chút nào. Nhưng đây là chỗ dừng chân, là chốn nương thân của Hy, nhất định cô phải bền lòng vững chí, kiên cường đối mặt với khó khăn để có một vị trí hẳn hoi trong ngôi nhà của ông bà cô đã gây dựng.