Chương 1

Bước chân vào Vương phủ, nàng mang tâm trạng của người đi xa mãi mãi không thể trở về... Được người ta ngưỡng mộ là hôn sự trong mơ, Vương gia Vương Kinh Phong cùng thiên kim tiểu thư của thừa tướng Lăng Thần - Lăng Thụy Vi, xứng đôi vừa lứa, được Hoàng thượng ban hôn. Hôn lễ tráng lệ xa hoa lớn nhất kinh thành, đèn hoa giăng khắp lối trong thành, tiệc mừng rượu quý chảy thành sông, còn có đích thân Hoàng thượng và hoàng Thái hậu chủ trì hôn sự… Thật là một dịp náo nhiệt hiếm có trong nhân gian… Nữ nhi khắp chốn thầm ghen tỵ trong lòng, không biết vị cô nương ấy có cái gì đặc biệt mà lại có được phúc phần lớn như vậy? Hôn lễ kéo dài 3 đêm, quà cáp chất thành đống ngoài sân phủ.

Không khí vô cùng náo nhiệt… Sau ba đêm hôn lễ rực rỡ, nàng chính thức trở thành Vương phi của Vương phủ, chỉ có điều ngay cả mặt mũi phu quân quả thật nàng chưa được thấy, lại bị đưa vào Tuyết Các - người trong Vương phủ điều biết Tuyết Các ấy chính là biệt viện, nhiều năm hoang vắng ảm đạm thê lương.

Năm xưa chính là thứ phi của lão Vương gia bị giam lỏng ở đây sinh bệnh mà chết… từ đó bỏ hoang…Vậy mà... nàng - một thân tôn quý cùng diễm lệ lại phải lưu lại nơi này làm nhà… Trong gian phòng đổ nát, rêu phong, bụi bẩn, nàng thân y phục đỏ rực ngồi ở mép giường im lặng tĩnh mịch cùng thê lương.

Nha hoàn theo hầu cùng nàng xuất giá chính là tiểu nha đầu từ nhỏ đã theo hầu nàng - Tiểu Mai Nhi, bên cạnh có thêm một nha hoàn của Vương phủ là do nàng bốc thăm mà trúng theo hầu Vương phi - Tiểu Nhã. Trời đã về khuya, không gian thật im ắng, nghe được cả tiếng than thầm ai oán của nha đầu vương phủ.

Tưởng chừng như thời gian cứ dừng lại một chỗ thì một tiếng nói trong trẻo vang lên khiến người nghe cảm thấy rất ấm áp. “Mai Nhi, giờ là giờ nào rồi?” “Tiểu thư, trời đã khuya lắm rồi...” Mai Nhi nhỏ giọng thương cảm. “Em cho vị cô nương này trở về nghỉ ngơi đi.” Nhã Nhi có chút cuống quýt.

“Thưa Vương phi, nô tỳ không dám, nô tỳ còn phải hầu hạ Vương phi.” “Không sao, em lui đi.” “Nhưng mà…” “Vương phi nói vị tỷ tỷ này hãy lui xuống nghỉ ngơi đi, bây giờ một mình ta hầu Vương phi là được rồi.” Mai Nhi nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra cửa. Có chút ngập ngừng, rốt cuộc Nhã Nhi cúi đầu nói khẽ: “Đa tạ Vương phi…” Rồi cất bước đi ra.

Tiếng bước chân gấp rút vang xa, nàng lặng lẽ giơ tay chậm rãi giở khăn trùm đầu tân nương. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, đôi mày cong vút, sóng mũi thật cao thanh tú, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng... đôi mắt to tròn trong trẻo tĩnh lặng như nước hồ sâu thăm thẳm… Đó chính là mỹ nhân của Kinh Quốc, tài sắc vẹn toàn - một giai nhân ngàn năm hiếm có, cả người toát ra khí chất cao quý vô song.