Chương 1
Mái đổ, nhà xiêu. Căn nhà gỗ cũ kỹ, điêu tàn như chờ đợi một ngày sẽ bị gió cuốn đi, tựa sáu căn nhà khác đang cố tồn tại trong khu vực xanh xao duy nhất này của Forestiville. Nếu gió không cuốn căn nhà đi, hẳn nó sẽ bị nuốt chửng bởi rừng hoang đã lấn đến khu mặt tiền.Tôi gõ cửa khá nhẹ tay để không gây chấn động căn nhà gỗ và trông thấy những mảng sơn màu lục rơi xuống trên sàn gỗ trần trụi của hàng hiên. Từ bên trong vang lên thứ âm nhạc đinh tai nhức óc. Tôi rùng mình khi nghĩ đến những nguy hại mà thứ âm thanh đó tác động đến nền tảng của căn nhà.Dĩ nhiên với thứ âm thanh ầm ầm đó thì chẳng ai nghe tiếng gõ cửa. Ngay cả nếu tôi đạp cửa, có lẽ cũng chẳng ai nghe. Tôi biết, nếu mạnh tay đôi chút thì tôi sẽ làm sập đổ cả căn nhà. Không muốn tai hoạ xảy ra, tôi mở cửa và đi thẳng vào.Từng đợt âm thanh điện tử như muốn làm vỡ tung đầu tôi. Tôi phải tựa tay vào tường để bớt chóng mặt. Bức tường cũng run rẩy như bản thân tôi. Nhưng rồi đầu óc tôi cũng thích nghi với thứ âm thanh cuồng nộ của ban nhạc rock đang gào thét trong cơn điên loạn. Thứ âm thanh này quả là một sáng tạo thần kỳ của kỹ thuật điện tử.Có một giọng khàn đục gào lên:– Này bố, bố muốn gì?Nhìn vào cái bóng to lớn vừa xuất hiện từ vùng u tối, tôi nói:– Tôi là Randall Roberts.Căn phòng tối om nhưng tôi có thể nhận ra gã đàn ông nhờ chút ánh sáng len vào qua cánh cửa phía sau. Tôi chỉ có thể xưng tên và sau đó là im bặt vì kinh ngạc.Đứng trước tôi là một gã trần như nhộng và khủng khiếp hơn là gã ta cao đến một thước tám lăm. Mình đầy lông rậm xoăn với đôi tay lực lưỡng và đôi chân béo lùn. Gã có khuôn mặt chữ điền, mũi dẹt, đôi mắt ti hí sáng quắc, trán thấp, cung lông mày cao và rậm. Gã đứng đó, quắc mắt nhìn tôi.Cố trấn tĩnh, tôi nói:– Tôi tìm một cô gái.Gã ta cười khẩy, chép đôi môi dày:– Ở đây thiếu gì ghệ. Nhưng nếu muốn có một đứa thì trước tiên phải chứng tỏ bản lĩnh.Từ vùng tối thốt lên một giọng nữ gợi cảm:– Hãy trần truồng đi cưng.Và một giọng nam, soprano rè, bực bội quát:– Khép cái cửa mắc dịch đó lại!Tôi thầm nghĩ, nếu nhập hội, tôi có mất gì đâu, ngoài chút đức hạnh? Tôi dùng gót chân đóng cửa lại. Bóng tối bao trùm lấy tôi như làn nước nóng và những âm thanh cuồng nộ nhận chìm tôi như con sóng.Gã lông lá to cao gào lên:– Con nhỏ đó là ai, có tên họ chứ?Tôi loáng thoáng trông thấy y, chỉ trong phút chốc.– Cô ấy tên là Sandra Stilwell – Tôi đáp, giọng khàn đi vì gào lớn.Gã ta hờ hững nói:– Ai biết. Vả lại, một cái tên thì có nghĩa gì chứ? Ở đây chẳng ai quan tâm đến chuyện tên tuổi. Con nhỏ đó như thế nào?– Cao một thước sáu lăm. Tóc hung, mặt hơi xanh, thanh tú. Có thể nói là đẹp. Đó là những gì tôi được biết qua ảnh.Có chút dè chừng trong giọng nói:– Mày chưa gặp mặt con nhỏ à?– Chưa. Tôi là luật sư ... và cô ấy là thân chủ của tôi.– Chưa từng gặp mặt mà là thân chủ được ư?– Tôi không thể giải thích một khi chưa biết rõ anh là ai.– Tao là Harry. Thiên hạ gọi tao là Harry Hầu Nhân vì như mày thấy đó, tao trông giống khỉ. Nhưng tao cần nhắc lại rằng, ở đây người ta không xài tên họ.Chuyện đó để cho thiên hạ xài.Tôi gật đầu:– Hình như anh không mấy đặt nặng hình thức. Tôi mong anh chỉ cho tôi biết cô gái ấy đang ở đâu.– Dĩ nhiên. Nhưng mày không phải là hạng người mà tao có thể tin tưởng.Nếu tao đưa một con nhỏ ra giới thiệu và rủi thay nó là đứa bỏ nhà đi bụi và mày có nhiệm vụ đưa nó về giao cho bố mẹ thì sao? Hoặc cũng có thể mày thuộc phòng Cảnh Sát Bài Trừ Ma Tuý và tìm cách tóm cổ tụi tao. Nói tóm lại, rất có thể mày là thứ rác rưởi!Lúc này, gã ta đứng gần tôi đến nỗi tôi có thể trông thấy lớp lông dày rậm trên ngực gã và làn hơi của gã phả vào mặt tôi.Rồi là những tiếng nói:– Hãy xét người xem cha này có phải là cớm!– Ừ. Xong rồi hãy mời hắn nhập cuộc!– Cha này có thân hình rắn rỏi. Hãy để tôi lột chả ra!Loáng thoáng trong tiếng nhạc ầm ĩ, giọng nói sau cùng đó nghe dịu dàng.Thật ra, sở dĩ tôi có thể nghe được là vì cô ta ở cách tai tôi vài centimét.Tôi quay nhìn và bắt gặp một ánh mắt long lanh, gợi cảm. Cô bé cao khoảng một thước tám lăm, tầm cỡ tôi. Và cũng trần trụi như Harry. Tôi đứng khá gần để có thể biết nàng có một tấm thân thon gọn, đùi dài, bụng thon, eo nhỏ, và bộ ngực đầy săn chắc.Tôi tuyệt vọng nhắc lại:– Tôi là luật sư trên đường đi tìm một cô gái được thừa hưởng di sản. Cô ấy bỏ nhà đi bụi nhưng mục tiêu của tôi không phải là tóm cô ta về nhà. Cô ta đủ lớn để làm chủ cuộc đời mình. Tôi chỉ đơn giản tìm cô ta để trao tiền. Vậy quý vị có thể cho tôi biết cô ấy ở đâu và tôi sẽ bỏ quần áo ở đâu đây?Có giọng nói du dương bên tai tôi:– Này cưng, không ai lấy mất quần áo anh đâu mà sợ.– Cám ơn. Nhưng tôi sẽ rất cáu nếu thấy quần bị nhàu.– Tội nghiệp cục cưng. Lo dữ? (Đôi tay nàng lướt nhẹ trên ngực tôi và những ngón tay lần cởi khuy áo tôi). Không sao đâu. Tụi em ngoan lắm và dứt khoát sẽ không để quần áo anh bị một vết gấp nào . Hứa mà. Khi anh về nhà, má sẽ không hay biết gì đâu.Khi những ngón tay nàng thành thạo lần lượt cởi những nút áo của tôi, tôi nho nhỏ thốt lên:– Em thật dễ mến.Khi bàn tay đó vươn đến thắt lưng, tôi cố chụp lấy nhưng không kịp và những ngón tay tôi đã chạm phải bộ ngực nàng. Quả đúng, nó săn chắc như tôi đoán.Đứng gần tôi, Harry nói:– Được. Tao chỉ muốn kiểm tra xem mày có bình thường không . Giờ thì hãy để tụi tao giúp mày thư giãn. Tụi tao sẽ giúp mày nguôi ngoai cái thói thích tìm những người không muốn bị phát hiện. Mày đừng có lo. Sớm muộn con nhỏ Sandra Stillwell đó cũng chường mặt ra. Mày cứ việc vui chơi thoải mái trong khi chờ đợi.Cô bé nói nhỏ bên tai tôi:– Harry nói không sai đâu. Bọn người ngờ nghệch các anh phải tập thói quen bớt xôn xao, chộn rộn đi. Điều quan trọng là cái hiện tại mà ta đang sống.Tương lai là cái quái gì?Cái quần của tôi rớt xuống đất. Cô nàng cúi lượm và vứt ra xa cùng với áo sơmi của tôi. Như vậy là lời hứa giữ cho cái quần không nhàu chỉ là chuyện hão huyền. Dẫu sao, một vài nếp nhăn cũng chẳng đáng kể gì. Điều quan trọng là tìm thấy Sandra Stillwell. Phải chăng vì mục đích đó mà tôi phải trần truồng thế này? Rất có thể Sandra Stillwell đang có mặt trong căn nhà này. Nếu không, hẳn có ai đó biết nàng đang ở đâu bởi dẫu sao, nhà này đích thực là địa chỉ mà mẹ Sandra đã cho tôi. Và mẹ Sandra là một người nghiêm túc, lương thiện. Dĩ nhiên, bà tưởng con bà đang sống với những đứa bạn hiền lành chứ đâu thế này.Nắm lấy cánh tay tôi, cô gái dong dỏng cao tóc nâu thì thầm:– Giờ anh hãy vào đây để em giới thiệu những cô khác.– Anh và em vẫn chưa biết tên nhau cơ mà - Tôi nói yếu xìu khi nàng kéo tôi vào vùng âm u phía trong.Nàng gào lên:– Tên tuổi mà ích gì? Chỉ có hành động là đáng kể.– Hẳn em là người ham hoạt động – Tôi đáp và quyết định không để mình bị lôi kéo bởi những ham muốn xác thịt.Cô nàng đẩy tôi ngã xuống sàn và tôi nhận thấy có nhiều tấm thân vây lấy tôi.– Gì mà đông đảo thế này? - Tôi gào lên, cố thoát cái cảm giác đang bị vồ chụp bởi nhiều tình nữ khát khao.Từ sau vai tôi cất lên một giọng du dương:– Anh đoán thử tụi em bao nhiêu người?– Điều đó có gì là quan trọng bởi đâu đâu cũng là đàn bà. Một nơi nào đó cạnh đôi chân tôi có tiếng khúc khích của một cô gái:– Ở đây tối thui, nhưng anh hãy yên tâm. Đừng có lo!Bỗng nhiên, tôi cảm thấy đứt hơi, thở hết nổi với cái trò diễu cợt này. Bốn đôi tay đang không ngừng xoa bóp và vuốt ve tôi. Cô gái dỏng dỏng cao, người đưa tôi vào cuộc này, áp nhẹ đôi môi lên đôi môi tôi và tiếp đó tung ra những chiêu kỳ lạ mà từ thuở cha sinh mẹ đẻ, tôi chưa từng nếm trải.Vài giờ sau đó, tôi nằm bẹp, mồ hôi ướt đẫm, miệng làu bàu nguyền rủa sự tăm tối.Tôi rên rỉ:– Thôi đừng nữa! Tôi năn nỉ mà! Tôi chỉ là một luật sư chân yếu tay mềm chứ đâu phải là một tên cường dâm!Cạnh tôi, một giọng nữ thét lên trong tiếng nhạc dồn dập:– Ồ! Harry, anh thật tuyệt ...Harry nói với tôi:– Chớ dại bỏ cuộc. Ở phòng trong còn nhiều em nữa.Cố gượng dậy trên khuỷ tay, tôi gào:– Bộ mấy cô thiếu đàn ông à?Sau một nỗ lực yếu ớt, đầu tôi ngã xuống sàn và tôi nằm thẳng đờ, không nhấc nổi cánh tay. Bỗng chốc, tôi nhận ra rằng tiếng nhạc đã ngưng và vì ù tai nên tôi không phát hiện kịp lúc.Harry làu bàu:– Trong nhà này chỉ có tao và một thằng tên Ruột Ngựa nhưng thằng đó chỉ đến những lúc đói ăn. Từ nhiều ngày nay, tao chẳng nghe tiếng nó.Tôi yếu ớt nói:– Anh muốn nói tất cả những cô ở đây ... Nghĩa là chỉ có anh với các cô ở đây thôi sao?Harry dịu dàng đáp:– Đó là ma lực thú tính. Tao trông giống khỉ nhưng điều đó chẳng những không làm kinh sợ mà ngược lại còn hấp dẫn các nàng.Tôi hổn hển:– Anh cừ đấy. Có bao nhiêu cô cả thảy?– Vào lúc này thì có tám em. Sở dĩ tao ân cần tiếp đón mày là để các em hiểu rõ và biết trân trọng hơn khả năng của tao.– Thú thật, tôi chỉ muốn tìm Sandra Stillwell và mong được rời khỏi đây ngay.Sau khoảng nửa phút im lặng, Harry bình thản nói:– Ừ. Tao tin mày không nói dối. Con nhỏ đó vừa rời khỏi đây. Một con ghệ của tao đã đưa nó đến đây. Chỉ có điều con nhỏ đó còn ngây thơ trong trắng và chỉ thích chuyện trên trời. Chắc mày hiểu tao muốn nói gì. Con nhỏ đó không thích chuyện liên quan đến bản năng súc vật. Nó thích nghe theo một thằng hề thần bí và sống trong một cộng đồng cách thành phố khoảng vài cây số. Tao sẽ vẽ ra cho mày bản chỉ đường để mày đến đó.– Cám ơn anh – Tôi ngẩng đầu nói.Có một giọng nho nhỏ:– Để em đi lấy bút chì cho.Và những tiếng động sau đó cho biết nàng vừa nói đang bò lết trên thảm. Vài giây sau, tiếng bò lết ngưng bặt rồi là tiếng kêu thảm thốt, tắt nghẹn.Harry lớn tiếng hỏi:– Em đụng phải vật gì thế? Ở đây làm gì có bàn ghế và những cô khác thì đã vào phòng tắm hoặc phòng bếp rồi.Tôi nói đùa:– Chắc có một nàng còn sót lại.Harry buộc miệng:– Không thể nào.Cô gái lúc nãy bỗng hét lên, thanh âm càng lúc càng the thé, điên dại:– Harryyyyy!Tuy kiệt sức nhưng chẳng hiểu sao, tôi có thể bật dậy thật nhanh. Chỉ trong phút giây là tôi đứng lên. Harry còn nhanh hơn tôi.Hắn hét lớn:– Hãy ở yên đó. Để anh bật đèn.Một lúc sau, căn phòng chìm trong thứ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn hai mươi lăm watts có chụp đèn màu đỏ treo trên trần. Tuy không mấy sáng sủa, nhưng cũng có thể nhận ra có bốn người trong phòng. Ba trong bốn người trần truồng như nhộng:tôi, Harry và cô bé tóc vàng thon gọn. Người thứ tư là một gã tóc hung, quần Jeans, áo kaki, đang co quắp, bất động trên tấm thảm, cạnh bên ống chích.Nhìn Harry, tôi hỏi:– Có phải Ruột-Ngựa?Harry buồn bã đáp:– Đúng. Tao quên cho mày biết hắn là dân xì-ke.– Và giờ đây đã rơi rụng như một kẻ đu dây.– Ừ. Khi hắn đến đây, tao đã thấy hắn không ổn. Nhưng làm sao được? Hắn muốn sống như thế đó.Tôi nói:– Phải báo cảnh sát thôi. Có gì cần thu xếp không?– Một số em ở đây cần phải biến nhanh. Chúng còn quá trẻ để dính dáng vào những chuyện như thế này.– Vậy thì, nhanh lên. Đừng quên mặc đồ vào.– Mày ở đây hay dọt?– Tôi chẳng có gì để khai báo và tôi không muốn dây dưa. Mong quí vị sẽ được yên ổn.– Cám ơn. Hẹn gặp lại!Harry rời khỏi căn phòng.Tôi nhìn người con gái đang ngồi bệch dưới đất, cạnh cái xác. Nàng cắn móng tay, vẻ mặt mất hồn. Biết tôi nhìn, nàng ngẩng đầu và thở dài nói:– Chết như thế thì dại quá. Anh có thể giúp báo tin cho bạn bè của người này?– Có bạn bè ư?– Đương nhiên. Anh hãy đến gặp Sandra Stillwell và cái bộ lạc đó. Người này là thành viên của bộ lạc.Nói xong, nàng vẽ bản chỉ đường cho tôi.