Chương 1
Đêm nay, bà cú mèo ra khỏi một hốc cây. Đúng giờ đi săn của bà rồi! Bà đã đói, bà muốn kiếm mồi ăn. Bà phóng đôi mắt vàng hực của bà tứ phía xem có chú chuột đồng nào chạy trên cỏ không. Bà chỉ thấy một cô đom đóm đang lấp lánh như một tia sáng. Bà chạy lại hỏi :- Cô đom đóm đó phải không?Nghe bà hỏi, cô đom đóm có vẻ không bằng lòng. Cô nói :- Tại sao bà lại gọi tôi như thế? Tôi không phải là đom đóm, tôi là Hoa Hồng chuyên gieo những nguồn ánh sáng bé tí ti...- Xin lỗi cô Hoa Hồng! Nhưng Hoa Hồng gieo ánh sáng cho ai? Cho những con dế mèn hay những cọng cỏ non?- Không, đó là vì tôi muốn lập gia đình! Mọi người phải biết cho tôi điều đó! Khi các con chim mái muốn kết hôn, chúng làm láng bộ lông của mình rồi bay ríu rít làm dáng gần các con chim đực. Còn tôi, vì tôi không có cánh, vì tôi không có giọng hót như chim, tôi phải chiếu nguồn ánh sáng bé tí ti của tôi trong cỏ tối âm u để người ta biết chỗ mà tìm đến tôi.- Người ta sẽ tìm gặp Hoa Hồng. Tôi đã thấy nhiều con đực có cánh kìa! Họ đang bay xuống gần Hoa Hồng, Hoa Hồng có thấy không?- Tôi cũng thấy nữa, thưa bà! Nhưng tôi không thích những người đó... Người tôi thích là...- Vậy hả? Vậy mà tôi không biết! Ai vậy cô?- Anh Hồng Hào đang bay chung quanh cái nhánh cây to ở trên cao kia kìa!- Anh ta sẽ thấy được ánh sáng của cô.- Không, vì anh ấy luôn luôn nhìn lên trời cao!- Cô hãy chờ tôi một lát... Hồng Hào bay đến gần tôi kìa. Để tôi nói chuyện với Hồng Hào! Hồng Hào! Anh tìm gì trên trời vậy?Hồng Hào trả lời :- Tôi tìm một vì sao sáng. Tôi thương một vì sao sáng...- Một vì sao sáng? Anh điên rồi! Anh tìm vì sao làm chi vậy?- Tôi muốn kết hôn với nàng! Tôi nghe người ta nói những cô đom đóm đến tuổi tìm bạn đường đều tụ họp thành những vì sao nhỏ. Vì thế tôi muốn tìm trên trời vì sao sáng nhất, nhưng đôi cánh bé nhỏ của tôi không mang nổi tôi lên đến tận trời cao... do đó... tôi phải chờ nàng bay xuống.Bà cú mèo cười thương hại anh đom đóm quá mơ mộng.- Này anh Hồng Hào ơi! Anh ngây thơ quá! Nếu các vì sao bay xuống đây thì đó là một đại họa khủng khiếp! Tất cả những gì trên địa cầu đều cháy tan tất cả. Các vì sao chính là các mặt trời!- Các mặt trời nhỏ?- Không! Các mặt trời khổng lồ... Sở dĩ mình thấy nhỏ là vì chúng ở xa quá, xa thật là xa...Tuy nhiên, Hồng Hào vẫn chưa tin bà cú mèo :- Bà lầm rồi! Tất cả các vì sao đều là những cô đom đóm đang muốn tìm bạn đường.- Anh trông kìa! Các cô đom đóm đang nằm trong cỏ đó. Anh nhìn cao quá, anh Hồng Hào ơi! Hạnh phúc ở tầm tay anh chớ đâu có ở trong các vì tinh tú xa xôi!Dù bà cú mèo nói thế, Hồng Hào vẫn đeo theo ảo tưởng của mình. Hồng Hào tiếp tục bay tròn tìm kiếm trên trời cao nhưng chả có vì sao nào rơi xuống cả, trong khi đó cô đom đóm xinh xinh bé nhỏ Hoa Hồng vẫn chờ đợi người thương lý tưởng trong đám cỏ non... Thấy vậy, bà cú mèo muốn giúp đỡ cô đom đóm. Bà gọi các cô, các bà mây đang lượn trên trời lúc đó :- Mây ơi! Mây ơi! Bao phủ bầu trời đi! Đêm nay người ta trông lầm các vì sao là các nàng đom đóm mặn mà...Các cô, các bà mây nghe lời bà cú mèo bèn tụ họp lại tạo thành một tấm màn dày rộng bao la làm bầu trời tối sầm lại. Thế là anh chàng đom đóm Hồng Hào không còn thấy một vì sao nào nữa cả. Chàng ta buồn bã than van :- Làm thế nào tìm được người thương lý tưởng bây giờ?- Anh hãy tìm trong cỏ non xanh!Bà cú mèo nói xong rồi vỗ cánh bay đi nơi khác để tìm mồi.Bây giờ, Hồng Hào mới chịu nhìn xuống... Chàng ta không còn nuôi ảo tưởng ở các tia sáng lấp lánh của các vì sao nữa. Chàng ta thấy gì giữa đám cỏ non gần nhất? Một tia sáng tuyệt vời giống y như một vì sao mong ước!Chàng ta reo lên :- Vì sao của tôi! Vì sao của tôi! Em đã xuống với anh phải không?Cô đom đóm trả lời :- Không! Em chờ đón anh ở đây lâu lắm rồi... Chỉ tại anh không chịu nhìn đó thôi!Nàng đom đóm do dự... Nàng có thể nói như vậy không? Nàng sợ lời nói vụng về của mình làm người bạn đường tương lai thất vọng... Nàng sợ chàng đom đóm bỏ nàng bay xa...Nhưng không, tia sáng yếu ớt trên thảm cỏ đã sáng rực lên và nói :- Anh xuống gần em đây! Bà cú mèo đã vào trong hốc cây của mình. Nhưng bà vẫn nghe được lời nói êm ái của cô đom đóm lúc đó: "Anh Hồng Hào ơi! Anh đã mơ một vì sao trên cao nhưng anh không thể đến đó được với đôi cánh bé nhỏ yếu đuối của anh... Nhưng anh sẽ hạnh phúc với vì sao dưới đất này! Trong lúc đó, cô bé Tuyết Trang và Sĩ Nhân, anh của cô bé, đang dạo chơi trong vườn sau nhà, cạnh bờ rừng. Ba của hai anh em ngồi hóng mát trên một ghế gỗ.Tuyết Trang nhặt những con đom đóm trong cỏ, rồi để lên mái tóc đen huyền của mình và nói :- Anh Sĩ Nhân ơi! Anh xem này! Em có một vương miện lóng lánh như một bà hoàng!Sĩ Nhân không trả lời vì cậu ta không chú ý đến những gì xảy ra trên thảm cỏ. Sĩ Nhân không thích đom đóm, chỉ thích các vì tinh tú ở trên cao.Sĩ Nhân say mê các điểm sáng tô điểm bầu trời ban đêm. Sĩ Nhân muốn về sau lớn lên sẽ trở thành một nhà thiên văn quan sát vũ trụ. Trong khi chờ đợi, Sĩ Nhân tạm dùng một cái kính dài chĩa lên trời xem các vì tinh tú. Sĩ Nhân chạy lại hỏi ba :- Ba ơi! Ngôi sao là gì?Ông Tuấn, ba của Sĩ Nhân, là một nhân viên trong đài Thiên văn Đà Lạt, nên ông đã trả lời con rất rành mạch :- Ngôi sao là một mặt trời!- Thưa ba! Tại sao có nhiều ngôi sao lại ở sát nhau?- Đó là những chòm sao. Trong các chòm sao, các ngôi sao tụ họp lại bởi sức hấp dẫn lẫn nhau. Mỗi chòm sao đều có tên riêng của mình.Đêm nay, Sĩ Nhân lại nhìn lên trời mơ mộng...- Tuyết Trang ơi! Em xem kìa! Ngàn sao lấp lánh trông đẹp làm sao!Tuyết Trang chỉ thoáng ngước nhìn lên trời rồi quay về với các đom đóm của mình và nói :- Em thích sao Hôm hơn, vì sao Hôm rất dễ thấy, luôn luôn xuất hiện đầu tiên một mình khi trời vừa sập tối. Mỗi buổi sáng, sao Hôm vẫn còn ở trên bầu trời, đôi khi ở gần hình trăng lưỡi liềm! Người ta nói sao Hôm quên tắt ánh sáng như các vì sao khác...- Ba nói sao Hôm không phải là một vì sao mà là một hành tinh như địa cầu của chúng ta. Sở dĩ sao Hôm chiếu ánh sáng là vì nó phản chiếu ánh sáng của mặt trời.Rắc rối làm sao! Ở tận trên cao có vô số tinh tú và vô số địa cầu được các vì tinh tú đó chiếu sáng; ở dưới đất này, người ta nói trời cao là một đồng cỏ âm u rộng lớn đầy hoa vàng mọc sát nhau giống như loại cúc đồng trên thảm cỏ. Bầu trời không đẹp mà sâu thẳm mịt mù. Các vì sao không có bất động như mọi người lầm tưởng. Tất cả những cánh hoa này là những vì tinh tú lay động dạo chơi trong bầu trời theo những con đường kỳ diệu vô hình... Sĩ Nhân theo dòng suy nghĩ của mình:- Ba ơi! Con muốn đi giữa các vì sao và ghé thăm các hành tinh mà ba đã nói với con, được không ba?- Có thể được chứ! Biết đâu? Loài người đã lên cung trăng được, thì có thể lên chỗ khác được! Hiện nay người ta đang sửa soạn... Con thấy Liên Xô đã có trạm không gian Salyut rồi, và cả Mỹ nữa rồi sẽ có! Trạm không gian là bước đầu đi đến các hành tinh xa xôi đó con!- Đúng vậy hả ba? Con muốn trở thành nhà thiên văn!- Con còn muốn trở thành phi hành gia nữa.Ông Tuấn mỉm cười:- Con biết không, phi hành gia là những người bay giữa các vì tinh tú.Nhưng lúc đó bà Tuấn ở trong nhà vừa đi ra. Nghe ba cha con nói chuyện, bà cười :- Muốn như thế, các con phải chăm học cho thật giỏi và phải có đầy đủ sức khỏe để lên thăm Hỏa Tinh. Thôi, khuya rồi, đi ngủ các con!Tuyết Trang tiếc rẻ nhìn các con đom đóm của mình đang nằm trên cỏ. Cô bé vừa vẽ một vùng trời đầy sao đom đóm trên thảm cỏ xanh tươi... Sĩ Nhân vẫn còn vẻ mơ mộng với các vì tinh tú của mình.Cả hai theo mẹ vào nhà, một ngôi nhà một tầng lầu. Phòng của Sĩ Nhân và Tuyết Trang ở trên lầu. Đèn đêm tắt ngay. Mọi người vào giấc ngủ êm đềm.