Chương 1

Ngọn lửa màu lam đậm hừng hực cháy, những cái bếp lớn xếp thành một hàng khiến khói bay nghi ngút.

Bên trong gian bếp chính của nhà hàng là một khung cảnh bận rộn, rửa rau, thái rau, chế biến món ăn, khuấy muỗng, nồi bát thau chậu cùng nhau hợp xướng.

Một nồi canh được bưng từ trên bếp đến đặt trên bệ cửa sổ. Phụ bếp nhìn vào thực đơn, quát lớn một tiếng về phía cửa: “Bưng đến gian số 9!”

Một nữ phục vụ phụ trách bưng món ăn kia lên, bước đi chậm rãi, một đường đi qua hành lang được dán giấy dán tường hình hoa mẫu đơn màu vàng sậm phú quý, hướng về gian phòng số 9 mà đi.

Khách hàng tối nay trong gian số 9 có khoảng chừng mười người, có nữ có nam có trẻ em, có vẻ như là mấy anh em có tình cảm tốt cùng mang gia đình đi ăn cơm. Lúc nhân viên phục vụ đi vào, tiếng cười nói cụng ly vang lên rất náo nhiệt: “Uống nào ~~”

“Đây là canh Ngân Long, mời dùng ạ.” Nhân viên phục vụ mang theo nụ cười chuyên nghiệp giới thiệu xong liền lùi ra, mặc dù cô nói không tỉ mỉ, nhưng những thực khách tự biết đây chính là món quan trọng của đêm nay, mấy người mẹ vội vàng dừng lại đề tài đang nói, trước tiên gọi mấy đứa con của mình lại đây ăn canh.

Bên trong canh có cả hoa quả khô, nhất thời nhìn không rrong canh dùng nguyên liệu gì, nước màu trắng sền sệt, hành thái bên trong bị nước nóng làm cho dậy lên một mùi hương tươi mới, mấy đứa nhỏ đều uống say sưa ngon lành, duy chỉ có một đứa bé hỏi một câu: “Mẹ, đây là canh gì vậy?”

Người mẹ kia biết con của mình xưa nay kén ăn, thậm chí có nhiều thứ ngay cả nếm cũng không chịu nếm, vì muốn con khỏe mạnh, lúc này cô liền cố gắng che giấu, chỉ đem thìa canh đưa đến bên miệng bé, dụ dỗ nói: “Thứ tốt, uống trước, uống xong sẽ nói cho con biết.”

Đứa bé kia mới bảy, tám tuổi, nghe mẹ mình nói như vậy, hơi do dự nhưng cũng nhấp một miếng. Người mẹ cho là đã thành công, cười hỏi bé: “Uống ngon không?” Thấy con mình gật gật đầu mới đắc ý nói cho bé biết: “Cái này là canh rắn đó.”

Cô muốn mượn cơ hội này để dạy con rằng bất kì món ăn nào cũng phải nếm thử rồi mới quyết định có ăn hay không, không ngờ đứa bé trai kia lại không nuốt canh xuống, toàn bộ canh đều phun rrên đất: “Con không uống!” Sau đó liền chạy sang một góc chơi.

“Ai ——” người mẹ kihật hối hận: Sớm biết vậy đã không nói cho bé! Canh rắn chính là món dùng để thanh nhiệt giải độc rất tốt, ngày hôm nay ông chủ cũng nói, đây là rắn hoang dã, tuyệt đối thiên nhiên, con của mình vậy mà không biết đồ tốt, xem con nhà người ta ăn ngoan ghê chưa kìa?!

Người phụ nữ bên cạnh thấy rõ tình cảnh này liền xen vào nói: “Ai, con của cô có chút kén ăn nha.”

“Ai, nó ấy hả, gà vịt cá thỏ cái gì cũng không ăn! Cô xem, sau này bị thiếu dinh dưỡng thì phải làm sao bây giờ...”

“Không ăn thì thôi!” Cha của đứa bé đã uống hơi say, đỉnh đạc vung tay lên: “Nó không ăn chúng ta ăn nhiều một chút!” Sau đó phóng khoáng bắt chuyện với mấy anh em: “Đến đến, cứ ăn tự nhiên đi nào!”

Việc đã đến nước này, người làm mẹ cũng chỉ đành thở dài một tiếng, từ bỏ. Vì vậy cả đám người tiếp tục ăn uống cười đùa, cũng không biết lúc này, cách bọn họ một bức tường, trên đống rác của cái hẻm nhỏ u ám, một mảnh da rắn đầm đề máu dưới ánh trăng bốc ra ánh sáng xanh âm u nhàn nhạt...

~~~

“Vô liêm sỉ!”

Phírên truyền tới tiếng quát to, nhiều tiểêu tinh phía dưới chỉ đành nín thở, theo bản năng kẹp chặt đuôi.

Thảo nào Đại Vương tức giận như thế, hiện tại xà tộc đang truyền đi một tin tức: Tiểu Thanh công tử mà Đại Vương sủng ái nhất trong lúc đi du ngoạn đã bị loài người bắt! Nghói sau đó bị bán đến nhà hàng, còn bị người ta lột da róc xương nấu thành một nồi canh... Chậc, chậc, chậc, nhân loại thật là đáng sợ, thật không hổ là giống loài đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn! Tuy nói là Tiểu Thanh kia bình thường ỷ vào sự sủng ái của Đại Vương mà ở trước mặt tiểêu bọn hắn ra vẻ, nhưng khi nghe tin dữ này, cả đám rắn đều có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ...

Nhiều tiểêu nín hơi tĩnh khí, đến rắm cũng không dám đánh. Xà trưởng lão ở phía dưới yên lặng cân nhắc một chút tình huống trước mắt, khá là lo lắng.

Y rất lo lắng Xà Vương bởi vì lam nhan mà giận dữ—— lúc này có thật sự thích hợp để trả thù con người không? Thiên kiếp ngàn năm một lần của Xà vương chính là vào mấy năm sau, nếu lúc này dính phải cái tội danh “làm hại nhân gian”, đây cũng không phải là một quyết định sáng suốt.

Vì vậy xà trưởng lão đành phải kiên trì đứng ra, trước tiên nhẹ nhàng khuyên lơn một câu: “Đại Vương bớt giận...” Sau đó liếc nhìn nhìn sắc mặt Xà vương rồi mới nói tiếp: “Tiểu Thanh tuy rằng tử trạng có chút thê thảm, nhưng những người ăn hắn không hẳn sẽ không có báo ứng...” Nói đến chỗ này, y liền trộm dò xét liếc mắt nhìn Xà vương một cái, thấy hắn quả nhiên bị lời này hấp dẫn lực chú ý, y liền nhanh chóng sờ sờ trên người, lấy ra một tờ giấy chồng chất chữ trình lên.

“Đây là cái gì?” Xà vương nghi ngờ nhận lấy. Chỉ thấy tờ giấy kia hơi dày, mở ra xem, hai mặt đều chằng chịt chữ cùng tranh ảnh.

“Hồi Đại Vương, đây chính là báo đô thị.”.. Báo đô thị?

Xà vương cảm thấy hơi nghi hoặc. Hắn trước đây mới vừa bế quan mấy trăm năm, bây giờ vừa rới, cảm giác rất nhiều thứ mình đều không hiểu. Nhìn kỹ lại, càng ngày càng buồn phiền mà phát hiện mình ngay cả nhân gian cũng nhận thức không hoàn toàn đầy đủ.

“Phírên này viết cái gì?!”

Xà trưởng lão hiểu ý: “Đại Vương, nhân gian bây giờ lưu hành một loại chữ giản thể, để thần đến đọc cho ngài nghe.”

Nguyên lai đăng trên báo kia chính là một tin tức xã hội, nói rằng mười mấy người sau khi ăn ở nhà hàng đã tử vong, cơ quan công an đã tham gia điều tra, nghi là ngộ độc thức ăn vân vân.

—— Ngộ độc thức ăn?

Hơi suy nghĩ một chút, Xà vương đã biết là chuyện ra sao, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ria cười lạnh.

Tiểu Thanh yêu lực mặc dù yếu, nhưng dù có yếu thế nào, thân thể của phàm nhân vẫn sẽ không chịu nổi. Hắn có thể xác định những người kia nhất định là đau bụng mà chết, chịu thống khổ chắc chắn sẽ không thua bao nhiêu so với Tiểu Thanh. Đây thực sự là gieo gió gặt bão, ai bảo nhân loại không quản được miệng mình, mấy năm trước sự kiện miêu tinh quay lại trả thù đã quên mấồi sao?!

Nghĩ đến đây Xà vương không khỏi oán hận rên một tiếng, mặc dù chưa hoàn toàn hả giận, nhưng nhiều ít cũng giải chút hận. Trưởng lão quan sát sắc mặt cử chỉ của hắn liền thầm thở ra một hơi, lòng cảm thấy thanh thản, cảm khái nói: “Những người này, thực sự là hại người hại mình... Ai, chỉ đáng thương cho đứa bé còn sống sót kia, trong một đêm liền trở thành cô nhi.”

“Đứa bé? Đứa bé gì?” Xà vương mẫn cảm mà bắt lấy điểm đáng ngờ. “Còn có người không chết?”

“A, vụ án trúng độc này, còn có một đứa nhỏ may mắn còn sống sót...”

Mặt sau trang báo thì ra vẫn còn tin, thậm chí còn có thêm tấm hình.

Dùng luật bảo vệ trẻ dưới vị thành niên của con người mà nói, bức ảnh này quả thật là do một kí giả vô lương tâm chụp: Một đứa bé trai tám tuổi bị cảnh sát ôm đi, nó nằm trên bả vai cảnh sát nhìn về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay phủ kín hoang mang, phảng phất không rõ nhà mình đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tầm mắt của Xà vương nhàn nhạt quét qua hình, hừ một tiếng nói: “Đứa bé này ngược lại là mạng lớn.” Vốn là một câu nói vô tâm, vậy mà lời vừa ra khỏi miệng trong đầu hắn bỗng nhiên keng một tiếng, chợt lóe một ý nghĩ, không khỏi liền nhìn chăm chú bức ảnh kia, dần dần lộ ra chút thần sắc như có điều suy nghĩ.

Một lát sau Xà vương chậm rãi dặn dò: “Trưởng lão, ngươi... Đi thăm dò tình trạng gần đây của đứa bé này.”

“... Vâng” Hiếm thấy thấy Xà vương cảm thấy hứng thú với chuyện nhân gian, trưởng lão có chút kỳ quái, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, đành phải khom người đi.

Rất nhanh đã có tin tức truyền cho Xà vương.

Nghe đâu đứa bé kia họ Hạ, cha mẹ khi còn sống kinh doanh đồ điện, lần này cả hai cùng ra đi, tính cả bảo hiểm và vân vân cấp cho đứa nhỏ này chừng trăm vạn, vì vậy hiện tại hai bên trưởng bối đều muốn cướp quyền nuôi nấng bé...

“Hả? Tại sao?”

“Vì tiền đó Đại Vương!” Tuy nói cũng có một phần cốt nhục tình thân, nhưng rõ ràng di sản một trăm vạn kia mới là trọng điểm! Tiền, chính là thứ mà con người hiện nay thích nhất! Quả thật người thời cổ từng nói là ‘Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi’, nhưng bây giờ, cái chữ ‘Lý’ kia đã phải sửhành chữ ‘tiền’ rồi.

Trưởng lão sưu tập tư liệu vô cùng đầy đủ, bình thường đều hay để ý tình hình nhân gian, giờ khắc này liền tràn đầy phấn khởi nói chuyện bát quái:

Nguyên lai cha của đứa bé này ban đầu sống ở nông thôn, lúc yêu nhau bị nhà gái phản đối quyết liệt, song phương cãi nhau rất to, nhưng cũng vì gần đây nhà gái thấy cháu ngoại cũng đã mấy tuổi, con rể bây giờ nhìn lại cũng coi như không chịu thua kém, đối phương mới dần dần có chút hòa hoãn. Bất quá cha mẹ nhà trai vẫn đối với chuyện này canh cánh trong lòng, cho nên lần này hai bên tranh quyền nuôi nấng, hết thảy chuyện xưa xửa xừa xưa đều lậa, một bên luôn miệng nói Mấy người nhìn không vừa mắt con trai tôi mà giờ lại giành cháu tôi? Đừng hòng! Đứa bé họ Hạ, là cháu của Hạ gia! Một bên khác thì lại cười lạnh, nói: Nực cười, đứa bé cũng có huyết mạch của con gái tôi! Mấy người đòi nuôi? Nuôi dưỡng ở nông thôn để cùng mấy người đi cho heo ăn? Mấy người đừng hại nó!

“Được.” Xà vương cũng thiếu kiên nhẫn nghe hai nhà cãi cọ, nhắm mắt trầm tư một lúc, bỗng nhiên hai mắt vừa mở đã nói chắc chắn: “Đứa bé này, ta nuôi!”

Trưởng lão sửng sốt.

Vốn là chuyện động vật thu dưỡng đứa bé loài người và vân vân, ông sống đến số tuổi này cũng đã từng nghói mấy vụ, bất quá mấy giống loài kia đều là sói hay gấu, tốt xấu gì cũng là động vật có vú giống như con nguời. Nhưng xà tộc bọn họ là thuộc về loài bò sát nha, rắn thu dưỡng đứa bé loài người... Suy nghĩ nửa ngày vẫn cứ cảm thấy quyết định này của Đại vương mình có điểm khó khăn, trưởng lão đành phải ấp a ấp úng khuyên nhủ: “Đại Vương, chuyện nuôi duỡng con người... Không thể coi giống như chuyện ngài nuôi những sủng vật khác...”

“Ta biết.” Xà vương xem râm ý đã quyết, hời hợt nói: “Ta đương nhiên sẽ không nuôi nó trong rừng sâu núi thẳm. Vừa vặn, ta cũng đã nhiều năm không đi đến nhân gian, bây giờ đi du lịch một quãng thời gian cũng không phải là không thể.”

Trưởng lão càng ngày càng kinh ngạc: “Không biết Đại Vương kiên trì thu dưỡng đứa nhỏ này để làm gì?”

Xà vương lặng lẽ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ tin đồn liên quan đến Thiên kiếp trong Yêu giới không...”

Trưởng lão hơi suy nghĩ một chút, lúc này mới a một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nguyên lai vào thời kì Đường triều Khai Nguyên, có một con tê tê tinh tên gọi Giáp Long, lúc chưa có tu vi bị một đứa bé đánh mù mắt, sau khi thành tinh liền sinh lòng trả thù, bắt đứa nhỏ đã lớn lên kia về, ban ngày coi là nô bộc, ban đêm trên giường làm nhục, đến nỗi người kia muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Cứ như vậy hết một năm, một hôm người kia đang ở trong vườn làm việc, đột nhiên sắc trời chợt có sấm sét ầm ầm, tiểêu bên trong động phủ đều tranh nhau bỏ trốn, người kihấy đột nhiên sinh ra dị biến trong lòng tất nhiên cũng sợ hãi, đang lúc tìm nơi an toàn để tránh né, y lại nhìn thấy tê tê không tránh khỏi tai kiếp, toàn thân run rẩy bên trong bạo lôi. Người kia biếõ kỳ vi dị loại nhưng không đành lòng thấy hắn chết, mềm lòng ôm hắn trốn sau hòn non bộ trong động... Sau đó yêu vương kia cảm động và nhớ nhung ân nghĩa, đồng ý hoàn toàn bỏ quhù hận lúc truớc, về sau lại lâu ngày sinh tình, trở thành một đoạn nhân duyên mỹ mãn.

Kỳ văn này rất được cụng trong yêu giới, nhưng mà người nói vô tâm người nghe hữu ý, những yêu quái có tâm tư linh hoạt liền không nhịn được chuyên tâm suy tư:

Chuyện ngày đó thiên kiếp hung hiểm như vậy thế nhưng Giáp Long có thể bình yên vượt qua, chẳng lẽ là do người kia dùng thân bảo vệ? Nói đến địa vị của nhân loại cho tới nay đều hết sức kỳ lạ, Bàn Cổ khai thiên, hỗn độn liền chia làm thiên địa nhân tam giới, trời cùng đất đối lập nhau không nhắc đến, mà sinh vật yếu ớt như ‘Người’ vì sao lại có thể ngang hàng cùng thiên địa? Chẳng lẽ là do nhân loại chính là Nữ Oạo nên, cho nên về sau mới đặc biệt khác với tất cả sinh vật?

Yêu kia càng nghĩ càng cảm thấy nhìn được thiên cơ, vừa vặn thiên kiếp ngàn năm của hắn cũng đã từ từ đến gần, liền học theo, răm rắp trói một người trở về, hắn chỉ lo một người không đủ, liền trói thêm mười mấy người, nhưng mà nhiều người như vậy cũng không thể bảo vệ hắn, khi thiên kiếp đến vẫn là bị đánh cho tan xương nát thịt thân hồn đều diệt. Tin tức truyền ra, tất cả mọi loài đều bị doạ dẫm, rốt cuộc không còn yêu quái nào dám làm thử nghiệm này.

Xà vương mấy năm gần đây cũng tinh tế suy tư về tin đồn này, hắn biết những người kia vô duyên vô cớ bị bắt đến, trong lòng ai lại không sinh hận, khi thiên kiếp đến làm sao thật lòng bảo vệ hắn, chỉ sợ là trong lòng hận đến mức muốn thiên kiếp đánh chết con yêu kia mới hả giận, cho nên cuối cùng vẫn phải cần nhân loại chân tâm tự nguyện mới được.