Chương 1: Đại Lễ Thành Hôn (1)

Ngọc phủ.

Ngọc Yên cả đêm không ngủ.

Khi Bạch Thu vào thay hỷ phục cho nàng, thì đã nhìn thấy nàng đang ngồi một mình bên cạnh cửa sổ. Bạch Thu thở dài đi tới bên cạnh nàng, "Ngọc Yên, hiện tại muội có hối hận cũng đã muộn, ta nghe nói người con trai thứ chín của đế quân là Ninh Vu, hắn cũng không muốn hôn ước này, nếu như muội gả qua cho hắn thì chỉ có khổ mà thôi, còn về phía Ngọc Ánh, chúng ta sẽ nghĩ cách khác để cứu muội ấy."

Ngọc Yên lắc đầu: "Phụ thân đều đã thử nhiều cách rồi, nếu như có thể cứu được tính mạng của muội ấy, muội chịu khổ một chút cũng không sao, vốn dĩ là do ngài ấy bị muội ép phải thành thân, ngài ấy đương nhiên trong lòng tức giận muội rồi."

"Nhưng mà, lần này muội gả qua đó, trừ phi chết, nếu không sẽ bị hắn dày vò khổ sở." Bạch Thu lo lắng nói.

Ngọc Yên nhìn Bạch Thu cười nói: "Đại tẩu, hôm nay là ngày đại hỉ của muội, không nên nói những lời không may mắn như thế."

"Xem này, cái miệng này của ta toàn nói những lời không đâu vào đâu cả." Bạch Thu vội vàng tự vả vào miệng mình, thở dài một tiếng, sau đó nói với nha hoàn, "Trang điểm cho muội ấy thật lộng lẫy vào."

"Vâng."

Mặc dù Ninh Vu không đồng ý hôn ước này, nhưng đế quân cũng không vì chuyện này mà xem nhẹ, lúc này những người đến Ngọc phủ đón tân nương đều là những người được đế quân lựa chọn từ những tiêu chuẩn cao nhất.

Sau khi Ngọc Yên thấy xong hỷ phục, nàng che mặt bằng một chiếc quạt lông vũ sau đó cùng Bạch Thu đến trước cổng phủ, lúc này phụ thân, phụ mẫu và đại ca của nàng đều đang đứng trước cửa phủ đợi nàng.

Phụ thân của nàng-Ngọc Lương, sắc mặc không vui, thậm chí còn có chút buồn bã, chứng tỏ ông ấy không muốn nữ nhi của mình phải gả cho một người như thế.



"Cha, mẹ hai người nhớ phải bảo trọng, con gái đi đây." Nàng trịnh trọng khom người cúi chào ba cái, sau đó xoay người lên kiệu hoa rời khỏi Ngọc phủ.

Đào Tam Nương rơm rớm nước mắt nhưng không thể làm gì được, khó khăn hiện tại của Ngọc phủ chỉ có thể được giải quyết bằng cách Ngọc Yên thành thân với Ninh Vu, nhưng mà nhi nữ của họ phải thành thân theo cách thế này, chỉ sợ rằng sau này sẽ không có được hạnh phúc.

Bởi vì Ninh Vu không thích cuộc hôn ước này, vì vậy hắn ta không mời nhiều người đến dự, ngoại trừ những người bên cạnh đế quân và một số tiên môn bình thường khác.

Lúc Ninh Vu bước ra chuẩn bị bái đường cùng với Ngọc Yên, mặc dù ăn mặc chỉnh tề, nhưng vì mấy ngày trước bị phụ thân đánh, nên dáng đi của hắn khập khiễng, xem ra vết thương khá nghiêm trọng.

Hơn nữa hắn mới bảy trăm tuổi, nhưng nhìn qua giống như những nam nhân mười sáu, mười bảy tuổi, tràn đầy khí chất thanh xuân, nên khi hắn ta thành thân với Ngọc Yên người lớn hơn hắn ta tám trăm tuổi, thì vẫn bị đám bằng hữu chơi cùng giễu cợt. Phụ thân của hắn không để ý gì đến chuyện tuổi tác, nhưng theo suy nghĩ của đa số nam nhân thì họ vẫn muốn lấy một người nhỏ hơn mình.

Vì vậy, điều này khiến hắn ta càng ghét nàng hơn.

"Đừng đưa ra bộ mặt khổ sở như thế, nếu không phải đệ lấy nàng ta ra làm cá cược, thì sao đệ có thể bị nàng ta nắm thóp như thế, lợi dụng người ta thì cũng phải nghĩ đến ngày bị người khác lợi dụng lại." Đại ca Ninh Thành khiển trách.

Ninh Vu cay đắng nói: "Lấy nàng ta ra làm cá cược không phải chỉ riêng mình đệ, nàng ta vì sao không chịu gả cho bọn họ? Nàng ta rõ ràng nhìn trúng quyền thế của gia tộc ta, có mưu đồ đối với chúng ta."

Ninh Thành vội vàng ngăn lại: "Nhỏ giọng một chút, đệ còn muốn phụ thân đánh cho thêm một trận sao? Phụ thân tựa hồ cũng có ý tứ giúp cho Ngọc gia cứu Ngọc Ánh, hiện tại không ai dám nói thay Ngọc gia, cho dù phụ thân muốn giúp cũng phải có lý do, đệ thành thân với nhi nữ nhà họ, chính là lý do tốt nhất."

Ninh Vu càng thêm không vui: "Phụ thân muốn giúp đỡ người khác, cớ sao lại lấy hạnh phúc cả đời của con trai mình làm con bài thương lượng, thật đáng hận."

Ninh Thành vỗ vai đệ đệ của mình: "Làm sao đệ biết rằng đệ kết hôn với nàng ta sẽ không hạnh phúc, biết đâu có một ngày, đệ cũng sẽ cảm tạ phụ thân vì đã đưa ra quyết định này, đệ sẽ thích nàng ta, yêu thương nàng ta, cùng nàng ta sống trọn đời."



Ninh Vu cười lạnh một tiếng: "Ha ha, nàng ta à, đệ mà đi yêu người như nàng ta ư, đệ thà chết còn hơn."

Sau một loạt nghi thức phức tạp, nàng được đưa đến cung điện của Ninh Vu, bởi vì hắn vẫn đang tiếp đãi khách bên ngoài, vì vậy nàng là người duy nhất trong ở trong phòng.

Sau khi nàng đợi khoảng hai giờ, hắn ta lảo đảo bước vào. Người hắn nồng nặc mùi rượu, sắc mặt hồng hào, hai mắt híp lại, giống như uống rất nhiều rượu nên say khướt.

Nhưng nàng nấu rượu đã nhiều năm, đối với người say rượu bộ dạng như thế nào, say đến mức nào nàng cũng quen thuộc, bây giờ Ninh Vu tuy rằng trong người nồng nặc mùi rượu, đi đứng không vững, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết hắn không có say. Là hắn đang giả say!

Ninh Vu nhìn thấy nàng ngồi ở trên giường bèn cảm thấy vô cùng tức giận, nếu không có nàng ta, giờ phút này hắn còn cùng bạn bè vui vẻ, sẽ không phải vướng vào hôn ước này.

Bực mình hắn đuổi tất cả cung nhân hầu hạ nàng, sau đó đi tới trước mặt nàng, đưa tay hất rơi chiếc quạt lông.

"Không phải nàng nói chỉ cần gả cho ta thì nàng đồng ý làm nô tỳ sao? Sao nào? Tại sao khi thấy bổn quân đến sao không quỳ xuống?"

Hành động đột ngột của hắn khiến nàng ngạc nhiên, nhưng vì nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nên sẽ không làm trái yêu cầu của hắn.

Vì vậy, nàng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt hắn.

Nhưng điều này cũng không khiến hắn ta nguôi giận, trước khi bước vào căn phòng này, những người bằng hữu của hắn đã dạy hắn một số cách đối phó với nàng, không chỉ làm cho đối phương đau thấu xương mà còn khiến cho họ khốn khổ.

Vì vậy hắn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt nàng, kiêu ngạo duỗi chân: "Chân ta hôm nay hơi đau."