Quyển 1 : Tạp Địch Đại Lục -- Chương 1: Trộm Tiền (thượng)
Trời đêm mờ mịt, tiếng ma thú tru hòa cũng tiếng gió lạnh mãnh liệt từ xa xa vọng lại, trầm muộn mà kéo dài, lúc cao lúc thấp, liên miên không dứt.Phí thản gõ bàn toán cực nhanh , tính toán thu nhập hôm nay của khách sạn Duyệt Lai, lâu lâu lại lật qua lật lại miếng thịt quay trên lò lửa.
Phí Thản là lão bản của khách sạn này, đồng thời cũng là đầu bếp, bởi vì thủ hạ của hắn chỉ có một tiểu nhị, nhưng tiểu nhị này đã đi nhà xí rồi.
Con người có 3 điều gấp, không thể nào tránh khỏi, nhưng mà tiểu nhị kia đã đi nhà xí đã nửa canh giờ rồi, điều này làm cho lão bản rất là bực bội.
"Lão bản, ta đã trở lại!"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Phí Thản cơ hồ dựng cả chòm râu bạc của hắn tức giận nói "Cổ Diêu, đừng nói cho ta là ngươi ngủ trong nhà xí đó?"
Người tới đúng là một thiếu niên mặc áo vãi thô, tuổi khoảng 16, có một mái tóc dài màu đen, buộc thành đuôi ngựa về phía sau, cái này đúng là kiểu tóc bình thường của hài tử ở đại lục. Mặc dù ngoại hình như qua có vẻ ngây thơ nhưng con ngươi lại linh động thể hiện một chút già dặn không phù hợp với tuổi.
Có thể thấy đây là một người thông minh, thậm chí là một hài tử giảo hoạt.
Theo lời Phí Thản nói, thiếu niên này tên là Cổ Diêu, đúng là tiểu nhị duy nhất của khách sạn Duyệt Lai.
Nhìn thấy Phí Thản tức giận, Cổ Diêu vội vàng cố giải thích "Lão bản, có thể là cơm chiều lúc trước bị thiêu đó..."
"Thiêu cái đầu ngươi!"
Phí Thản lấy tẩu thuốc đánh lên đầu thiếu niên, lại trợn mắt xem thường nói "Cả ngày không có việc gì lại chạy đến Thiên Hương Lâu bên cạnh nhìn trộm con thỏ nhỏ,ngươi tìm lý do gì ta còn bỏ qua được, còn dám nói là thức ăn có vấn đề! Như thế không phải là hủy đi chiêu bài của khách sạn sao?"
Thiêu Hương Lâu đúng là một danh tự cao nhã, thật ra lại là một tòa Kỹ viện, ở sát bên khách sạn của Phí Thản.
Cổ Diêu gãi đầu, đau đến nổi phải hít một hơi lạnh "Đúng vậy, đúng vậy, Lão Bản, lần sau ta sẽ đổi lý do!"
Đối với người thẳng thắn như vậy thật không có biện pháp, lại nói tiểu tử này mỗi ngày không tới Thiên Hương Lâu nhìn lén một lần thì cả người không thoãi mái, công việc cũng làm không tốt, luôn tìm cớ để lẻn ra ngoài.
Trừng mắt liếc Cổ Diêu một cái, Phí Thản tức giận trùng trùng nói "Nhanh dọn dẹp cái bàn khách nhân vừa mới đi lúc nãy."
"Được rồi, lão bản!"
Sau khi đồng ý, Cổ Diêu lại dương dương đi đến thu dọn mấy thứ bình rượu, thức ăn thừa linh tinh trên mặt bàn, trong đầu lại tưởng nhớ lại cảnh Thu Hương tắm rửa.
Thu Hương đúng là kỹ nữ kim bài của Thiên Hương Lâu kế bên, danh xưng là "Ba Phách".
Ngực rất là to a! Hai bàn tay còn sợ không đủ bao lại, dùng hai từ hùng vĩ tráng quan sợ rằng vẫn không đủ hình dung a.
Vừa lúc thu thập đến một cái bánh bao dư lại, đang lúc chìm trong dâm ý, Cổ Diêu tiện thể không nhịn được bóp mạnh, đem bánh bao kia bóp thành đủ dạng hình dạng ám muội, đúng là đang tưởng tượng đó là ngọc nhũ của Thu Hương.
Trên đầu lại nổi lên một trận đau đớn, quay đầu lại thì thấy hai mắt Phí Thản như bắn ra lửa " Tiểu tử thúi, không cần phải biến thái đến mức đó chứ, ngươi muốn hù dọa khách nhân của ta chạy hết sao?"
"Đúng ạ ! Đúng ạ!"
Cổ Diêu cuống quít vâng dạ, chỉ sợ sợ lợi hại của cái tẩu thuốc nọ trong tay Phí Thản.
Cũng đã gần sáng, trong quán ăn chỉ còn một bàn khách nhân, nhìn bộ dạng tựa như là bộ binh bị phái ra biên cương xa xôi,trong binh lính là loại thấp kém nhất, xem ra cũng uống được không nhiều nữa, chỉ thấy hai vị tương đối tráng kiện còn trụ được, ngoài ra đều đã điều ngã trái ngã phải rồi.
Cổ Diêu chỉ hy vọng bọn họ ngã xuống nhanh lên một chút, sau đó có thể chấm dứt một ngày đáng ghét này, trở về cái giường ấm áp của mình mà ngủ một giấc. Đối với hắn mà nói, một ngày trừ lúc ăn cơm, rình trộm, đi nhà xí thì được trở về ngủ là chuyện hưởng thụ lớn nhất.
Chỉ tiếc là hai vị kia nhìn qua lúc nào cũng có thể ngã xuống bất tỉnh nhân sự giống đồng bạn đang nằm trên bàn tựa hồ cũng không muốn hoàn thành ý muốn của Cổ Diêu, bọn họ duy trì trạng thái ghiêng ngã muốn đổ,lớn tiếng hô rồi vung tay ra, đem một hồ lại một hồ rượu nóng đổ vào trong bụng, hai khuôn mặt lúc đầu ngăm đen giờ đã biến thành màu đỏ bừng,cơ hồ muốn bắn máu ra, cơ gân giựt mạnh, lảo đảo rõ ràng, nhưng hai cái mông lớn vẫn dính vào ghế không đổ.
Đương nhiên Cổ Diêu không dám thúc dục bọn họ, thân là hạ nhân của một khách sạn biên thùy (gần biên giới), trước mắt khách nhân tôn quý vốn không có quyền phát ngôn, càng hà huống đang bị hơi rượu kích thích, mấy binh sĩ thô bạo này có khả năng đánh một cái biến thành mấy mảnh, bởi vì ngươi dám quấy rầy hứng thú uống rượu của hắn.
Cùng với Cổ Diêu đang buồn phiền không chịu nổi, lão bản Phí Thản lại đầy nét cười trong mắt, hắn thấy bộ binh đem từng hồ từng hồ đổ vào trong bụng, cũng tượng trưng cho từng mai từng mai kim tệ từ túi hắn xuất ra.
"Tiểu nhị, lại thêm hai hồ rượu nếp!"
Một trong hai người bộ binh đem hai chén rượu cuối cùng cho vào trong miệng, mãnh nhiên rống lên.
Cổ họng của hắn rất lớn, dọa Cổ Diêu giựt mình.
"Không, phải ba hồ!" Một vị khác không cam lòng yếu thế hét lên.
Nghe được hào khí của đồng bạn so bì với mình, bộ binh lúc trước kia rất khó chịu, vội vàng cải chánh nói "Không, ta nói lộn, phải là năm hồ!"
"Bảy hồ!"
"Mười hồ!"
Hai vị bộ binh bộ dạng như hài tử tranh giành đồ chơi không chịu nhịn ai vậy,không ngừng truy đuổi gia tăng số lượng rượu, lại làm cho Phí Thản cười tươi đến nổi quai hàm nhanh chóng muốn trẹo, bàn tính trong tay lại càng tăng tốc, mười ngón tay như gió mà gảy.
"Uống, uống, uống, chỉ biết uống, sớm muộn cũng uống chết các ngươi!" Cổ Diêu hướng hầm rượu đi xa xa, đến cự ly xác định mấy binh sĩ không nghe được mới mở miệng lào bào.
Binh lính háo thắng, làm cho công việc của hắn càng nhiều hơn, mà Cổ Diêu chỉ có thể kéo thân thể đã mệt mỏi cả ngày đi lấy rượu.
Khách sạn này chỉ có Phí Thản cũng Cổ Diêu hai người, đương nhiên làm mấy việc lặt vặt này chỉ có thể là Cổ Diêu.
Thập Lý trấn ở biên thủy nên rất nguy hiểm, nhưng đồng dạng cũng là một địa phương kiếm tiền rất tốt.
Bởi vì là cái trấn nhỏ gần chiến trường nhất, tùy thời có thể bị chiến hỏa quét qua, ở đây kinh doanh có nguy hiểm rất lớn, nếu không cẩn thận là tiểu mệnh không còn, bởi vậy thứ gì ở Thập Lý Phố cũng phải quý. Ví như một hồ rượu nếp phải khoảng 5 mai ngân tệ, so với bình thường đã sinh lợi gấp 6 lần.
Mạc dù giá tiền cao hơn bình thường, nhưng vẫn có người bỏ ra.
Rất nhiều binh sĩ vừa trải qua chiến trường đều không dám bảo chứng Thập Lý Trấn có phải là trạm dừng cuối cùng trong cuộc đời mình hay không.