Quỳnh Hoa yêu thương, Suốt tuần lễ nay anh như lên cơn sốt mỗi khi nghĩ đến phải viết bức thư này cho em. Anh muốn quên đi điều này, tránh né điều mà anh thật lòng muốn mất đi trí nhớ để không còn một chút gì trong ký ức nữa... Nhưng rồi anh phải đối diện với sự thật. Có nghĩa là anh phải viết lá thư này đến em... Quỳnh Hoa em, Anh không biết phải đặt em vào cương vị nào trong đời anh? Người vợ ư? Người tình ư? Hay thôi, anh tạm gọi em là cố nhân đi em nhé! Khi đã gọi em hai chữ “cố nhân” tức là anh đã quyết định chấm dứt cuộc tình của chúng mình rồi! Anh tự động dứt khoát chưa có sự đồng ý của em nhưng anh tin em đọc kỹ thư này rồi sẽ hân hoan chấp nhận vì biết rằng anh vẫn kính yêu em. Cho anh nhắc lại một lần kỷ niệm êm đềm của chúng mình Quỳnh Hoa nhé! Lần đầu tiên theo bạn bè về thăm lại quê hương sau hai mươi năm trời xa cách. Bỏ bạn bè lại Saigon, anh len lỏi về quê thăm gia đình, ngang qua bờ sông đầy sỏi trắng, anh như bị chôn chân lại ở dòng sông nhỏ khi thấy em đang ngồi ngâm hai chân xuống nước với dáng vẻ trầm tư. Anh bị thôi miên bởi những ngón chân đỏ hồng của em dưới dòng nước đang xuôi chảy. Em hoảng hốt, lúng túng khi bất chợt nhìn thấy anh đang đăm đăm đứng lặng người nhìn... Rồi anh cũng hoảng hốt xin lỗi sự có mặt đường đột ấy. Người ta gặp gỡ thường tương tư nét đẹp và thanh tú của người thiếu nữ. Riêng anh, anh cũng lấy làm lạ vì sự tương tư khác thường của chính mình. Rồi vì cùng xóm, ta quen nhau dễ dàng. Bạn bè anh về thăm quê hương hầu như với những ước mơ hưởng thụ. Anh suýt có lần đánh lộn với một người bạn khi nó bảo: “Hãy hưởng thụ để trả thù dân tộc”. Dân tộc mình có gì để mà trả thù? Câu nói vô ý thức ấy đã khiến anh tách rời lũ bạn để về ở hẳn với gia đình. Trong vòng một tháng, một tháng ấy anh không khai thác gì thêm được nơi em ngoài vẻ trầm mặc, ngoan hiền và có vẻ chịu đựng; ba em, một phế binh QLVNCH cụt hai chân, ngồi lê lết trên chiếc mo dày, mẹ em lao lực quá sức đã ho suốt đêm, suốt ngày, phần em từ khi đổi đời đã cởi bỏ chiếc áo mô phạm để buôn tảo bán tần nuôi cha, nuôi mẹ. Gặp em, anh cảm tưởng như là định mệnh vì từ lâu rồi, từ lúc tình đầu anh dang dở, anh quyết không lập gia đình... Nhìn em trong hoàn cảnh thương tâm ấy, anh càng yêu quý em hơn. Anh đã xin phép mẹ anh ngỏ lời xin cưới em. Đêm tân hôn vui vẻ, tiếp đãi bạn bè nhưng anh vẫn không ngừng theo dõi những diễn tiến nội tâm em... Mặt em trắng bệch, môi em run run khi đứng trước mặt Duy, em nâng ly rượu uống cạn như uống hết đắng cay cuộc đời. Em cám ơn từng người, riêng Duy em không nói lời nào chỉ quay nhìn hướng khác. Lần đầu tiên uống rượu nên em đã ngủ say đêm ấy. Sự ghen tuông, ích kỷ khiến anh không ngủ được khi nhớ lại thái độ em và ánh mắt buồn diệu vợi của Duy. Anh tò mò lục lạo tìm kiếm dấu tích về quá khứ của em. Không khó khăn gì: trong chiếc vali lớn đựng quần áo mang sang nhà anh trong ngăn vải nhỏ em giấu một bức thư gửi cho Duy nhưng chưa kịp trao. Đọc một lần nhưng anh vẫn nhớ mãi nội dung, anh đã cầm bức thư ấy về Mỹ, anh ghi lại đây để em được đọc lại những gì em đã viết cho Duy: “Duy! Tha thứ cho em và hãy cố quên đi kẻ bội tình. Tuy tha thiết yêu anh nhưng mẹ bệnh quá nặng, nếu không có tiền trị bệnh, mẹ có thể mất. Em không nở nhìn Ba lê lết trên tấm mo cau mỗi ngày, bữa đói, bữa no. Anh thì không làm gì ra tiền, vì sự bất công của xã hội sau khi anh đi cải tạo về, ước mơ sang Mỹ với diện H.O. cũng tan thành mây khói vì anh không hội đủ điều kiện. Em nhận lời cầu hôn của anh Đỗ ở Mỹ về là có lỗi với anh khi bội ước lời thề, nhưng xin anh hãy tha thứ và thông cảm cho em. Ngoài sự lựa chọn này, em không còn có một con đường nào khác. Và em cũng cảm thấy có lỗi với anh Đỗ, do đó em nguyện với lòng giữ mãi sự thủy chung để đáp lại ơn nghĩa. Cúi xin anh lượng thứ cho em.” Trong đêm khuya, đọc lá thư em anh đã tự trách mình quá hấp tấp, không chịu tìm hiểu sâu vào quá khứ của em. Anh vô tình cướp đi một mối tình của chiến hữu. Đã làm khổ em. Anh thấy Duy xứng đáng để hưởng tình yêu của em hơn anh. Bao nhiêu năm cải tạo về, không còn một chút gì để bám víu ngoài tình cảm của em. Anh lại “cướp” em đi, anh biết Duy sẽ đau khổ lắm. Với ý nghĩ ấy, nên anh đã bảo em rằng anh giữ gìn trong trắng cho em chờ ngày đón em qua Mỹ. Em lại tin anh, vì sự thánh thiện của em nên ngay hôm sau anh đã hấp tấp nhờ người đổi vé máy bay để về sớm hơn dự định vì anh không biết gần gũi em lâu, anh sẽ thế nào... Đến Mỹ, hình dáng em, tính tình em lại càng nung nấu anh hơn. Những ngày phép còn lại, chiều chiều anh lái xe ra biển nhìn vọng về quê hương... Anh lại chui vào vỏ ốc cô đơn của mình, anh buồn và nhớ em lắm nhưng anh chấp nhận sự hy sinh này vì dù gì anh vẫn còn diễm phúc hơn Duy nhiều. Anh kèm theo thư này với số tiền hai ngàn đô. Với số tiền này, anh xin làm quà cưới cho em và Duy. Em sẽ cười anh “quân tử Tàu”. Nhưng Quỳnh Hoa ơi! Cho anh được làm một điều mà anh cảm thấy ý nghĩa trong cuộc sống của anh: xoa dịu phần nào khổ đau của dân tộc mình. Một điều anh tha thiết nhất. Hãy quên anh và mong em cũng như Duy được an vui hạnh phúc, đó là trả ơn anh. Vẫn thương em như người em gái. Đỗ