Chương 1
CHƯƠNG 1 TÊN NĂM NGƯỜI NỔI TIẾNG TÔI SẴN SÀNG NGỦ CÙNG NGAY LẬP TỨC 1. Richard Branson (1) 2. Tobey Maguire (2) 3. Edward Norton (3) 4. Jake Gullehaal (4) 5. Cái gã tóc đên đeo kính mà tôi thấy ở Java Daze với M mà biết đó là siêu sao gì đó chỉ có điều không nhớ đã thấy hắn ở đâu. Okay, vậy đấy, danh sách của tôi có lẽ không giống của bạn. Có thể bạn sẽ bảo: “Toàn mấy lão lớn tuổi vầy mà làm gì chớ?” , “Richard nào?” hay “Vậy chứ Justin Timberlake ở đâu?” hay đơn giản chỉ là “Eo ơi!” Ờ căn bản là tồi còn “gin” cho nên cả cái danh sách này dù sao cũng chỉ mang tính giả thuyết. Bạn thân nhất của tôi, M, cho rằng dẫu sao cái mục Richard liết vào đó cũng thật là bệnh. Nhỏ bỏ rơi tôi. Cá nhận tôi thì nghĩ M hơi coi trọng lớp tâm lý học của nhỏ quá. Bố mẹ lý hôn khi tôi mười hai tuổi. Khi bố bước ra khỏi cửa và lúng búng câu gì đó về việc tìm lại bản thân, tôi biết mọi việc đã chấm dứt. Xin thế là bố tôi giống hệt Burt Reynold trong phim Boogie Night (5). giá có thể nói là nhớ ông biết bao với bạn nhưng thật sự lúc ông ra đi, tôi chẳng hề mảy may thương cảm. Đó là chuyện năm năm trước, giờ mười bảy tuổi rưỡi, tôi có thể nói thật rằng khác biết duy nhất là chúng tôi có hơi khốn khó hơn trong khi trước đây chúng tôi có nhiều của nả. Chỉ vậy thôi. Đôi khi cuộc sống kể cũng hơi tồi, nhưng chẳng sao. Giờ thì chẳng phải thỉnh thoảng nghe thấy tiếng người hét lên giữa đêm nữa. Chẳng có gì tồi tệ hơn khi phải sống trong nhà có người la hét. *** (1) là một trùm tư bản người Anh, nổi tiếng với thương hiệu Virgin nắm giữ hơn 360 công ty (2) Diễn viên chính phim người nhện (3) Diễn viên, đạo diễn với một số bộ phim nổi tiếng như Fight Club, The Incredible Hulk và Kingdom of Heaven (4) Diễn viên chính phim Brokeback Mountain. (5) Một bộ phim tâm lý xã hội dành cho người lớn. Tôi không nhớ mấy ngày còn nhỏ. Chắc chỉ là một thời thơ ấu kiểu California bình thường, không có gì nổi bật. Tức là có một số ngày rắc rối rồi có những ngày khác tôi lại lái xe trượt ở Matterhorn trong Disneyland. Tôi chỉ muốn đến trường, gặp bạn bè, cưới ngựa ăn món tráng miệng và thức qua giờ ngủ. Đó là mục tiêu của tôi hồi nhỏ. Vài năm sau, khi lớn hơn chút và tiết mục la hét bắt đầu thì tôi chỉ vùi đầu vào chăn thật sâu. Chị tôi luôn nói có lúc mọi chuyện tốt đẹp, thực sự hạnh phúc giống y như trên kênh Nickelodeon (1). Tôi thì không nhớ giai đoạn đó. Chị lớn hơn tôi tám tuổi nên tôi đoán khoảng thời gian hạnh phúc xảy ra trước khi tôi kịp trào đời. Tôi luôn cho rằng mình là sản phẩm của một đêm mây mưa giả tạo. Có bố mẹ ly hôn kể cũng chẳng tệ; khi bạn lớn lên ở Quận Cam thì chuyện đó lại trở nên bình thường như bao người khác. Hầu như ai ai cũng có bố mẹ đã nửa đường đứt gánh còn những đứa không có bố mẹ ly hôn thì cũng mấp mé bờ vực chia ly. Cứ như thể những người sống ở đây bị kẹt lại tình trạng thanh xuân vĩnh viễn. Đa số mấy đứa bạn tôi, mẹ chúng đều tham gia lớp yogaconf bố chúng thì luôn ngắm chúng tôi kỹ quá mức cần thiết mỗi khi chúng tôi đi bới cùng nhau. Giống như một giai đoạn khủng hoảng trung niên kéo dài vô thời hạn, các bậc phụ huynh chắc khác nào những đứa trẻ mới lớn khác chăng là hội teen này có thẻ tín dụng và không phải tuân thủ giờ giấc giới nghiêm nào cả. California giống như một trường trung học, nơi không ai có thể tốt nghiệp. Không đùa chút nào đâu. *** Dù sao đi nữa, về chuyện Brason của tôi nó chẳng đến nỗi vấn đề như M nói. Tôi không bị ám ảnh. Tôi chỉ thích, ngưỡng mộ anh ấy, và thi ừ, tôi thấy anh gợi cảm. Ý tôi là vậy chứ ai mới nên vào danh sách? *NCYNC? Backstreet Boy? Xin lỗi, tôi không tài nào rung động với những thứ rác rưởi được đóng gói, pha chế sẵn cho tuổi- mới- lớn đó. Mấy đứa con trai đó cứ như những thứ đồ thu thỏ – đóng gói dấu Mattel (1) vào mông. Tôi nghĩ mình đã thành gu thưởng thức chin chắn, tinh tế hơn lũ còn lại nhưng M thì cứ một mực cho rằng tôi có vấn đề tâm lý, bị mặc cảm và ám ảnh bởi ông bố mình. Mọi chuyện bắt đầu từ năm ngoái khi M và tôi đang mua sắm trong cửa hàng đồ cũ ở Los Feliz (L.A). M đang trong phòng thử áo quần cố ních người vào chiếc quần jeans Levi’s kiểu cũ bạc phếch còn tôi đang tự khuây khỏa thì nhìn thấy cuốn sách có nhan đề Mất trinhtrên bàn uống cà phê màu xanh gớm guốc. Nghĩ chắc nó là loại sách cẩm nang hướng dẫn gì đó, tôi háo hức cầm lên và đọc. Nhưng chỉ được nửa đoạn đầu, tôi nhận ra nó là một tựa sách thông mình. Đó là cuốn tự truyện của Richard Branson. Không hẳn là tôi chưa nghe thấy tên ông vì hình như ông đã xuất hiện trong một tập của Friends hay cái gì đó. Tuy vậy, trước khi nhìn thấy cuốn sách, tôi chưa bao giờ nghĩ về ông nhiều đến thế. M quyết định mua chiếc quần jeans nhưng tôi thì mua cuốn sách và đọc hết trong một hai đêm gì đó. Giờ thì bạn có thể nói tôi là chuyện gia về Branson. Bạn có thể hỏi bất cứ thứ gì muốn biết về Virgin Reconds (2) hay Virgin Airlines và tôi sẽ có ngay câu trả lời. Tôi biết có vẻ hâm hấp nhưng làm sao mà không cơ chứ, đơn giản là ông ấy đáng yêu quá đi mất! Ừ thì ông thất bại thảm hại ở trường (giống tôi) nên mới bỏ học và trở thành một doanh nhân. Nhưng mặc dù hiện ông đáng giá hàng tỉ dollar nhưng không phải chỉ là một gã thương gia tẻ ngắt không biết gì ngoài công việc. Nếu ông không bận quản lý đế chế Virgin, ông sẽ dành thời gian rảnh bay khinh khí cầu đi vòng quanh thế giới hoặc là ngồi chơi xơi nước ở đảo Virgin của riêng ông cùng với mấy người bạn siêu sao nhạc rock! Và ông ấy giữ cho mọi chuyện đâu vào đấy bằng cách ngày nào cũng lập ra danh sách này nọ (lại giống tôi), và ông ấy là một người cực kỳ quyễn rũ! (Ờ thì so với tuổi tác là vậy). Nhưng, trước khi tôi quên béng mất, còn một thứ nữa về Richard Branson mà tôi muốn nói rõ là tôi không yêu vì ổng là một trong những người đàn ông giàu có và nổi tiếng nhất nước Anh. Tôi không hề nông cạn vậy. Tôi yêu vì ông có dũng khí, phóng khoáng, và có óc tưởng tượng để làm bất cứ thứ quái gì ông muốn. Điều đó đối với tôi cực kỳ là gợi cảm. Điều này chắc bởi đôi khi cuộc sông của tôi bế tắc quá. Vậy là tôi luôn mơ tưởng và đôi khi chuyện đó trở thành một vấn đề rắc rối. Tôi rất khó để tâm đến những thứ chán ngắt như kinh tế học và tất cả những khóa học bắt buộc khác của năm cuối cấp. Đó có thời tôi nghĩ mình mắc chứng suy- khả năng tập trung. Tôi đã lo phát sốt v về chuyện đó trong suốt 6 thàng. Vậy mà một hôm tôi phải hẹn gặp giáo viên tư vấn ở trường. Sau một vài thao tác có vể như chuyện sâu, làm trò này trò nọ với những vòng tròn đồng tâm và cây bút chì số hai, giáo viên tư vấn nói tôi ổn cả, tôi chỉ cực kỳ thiếu nguyên tắc, hết. Cô cũng bảo rất có khả nằng tôi sẽ không bao giờ đạt được thành tựu gì nếu không bắt đầu học khá lên một chút. Bận tâm làm gì chuyện đó, tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm khi không phải về nhà với đơn thuốc Ritalin (3) *** (1) Mattel: tập đoàn sản xuất đồ chơi số 1 Mĩ (2) Virgin: trinh nguyên. Virgin Recornds: tên công ty thu âm. (3)Ritalin: thuốc chuyên trị chứng Rối loạn Kích động Khả năng tập trung. Một trong những cơn mơ của tôi là được ở cùng Richard Branson Branson ở Paris. Tôi chưa đến Pháp bao giờ nhưng không có nghĩ là tôi không thể tưởng tượng ra. Đôi khi suốt một bài sử dài lê thê, tôi ngồi nhìn chằm vào cái bảng để thầy giáo nghĩ tôi đang lắng nghe. Thậm chí thi thoảng tôi còn gật gù và ghi loằng ngoằng lên giấy như thể tôi đang đắm chìm vầo thế giới tri thức thực sự nhưng thực ra việc tôi làm là tượng ra cảnh mình ngồi trong quán cafe’ Virgin Megatone taih Paris. Tôi ngồi ở chiếc bàn nhỏ nằm trong góc. trong chiếc váy đen xinh xắn, gợi cảm, đôi xăng- đan cao gót buộc dây thanh mảnh, cặp kính mát hiệu Gucci – tất cả thấm đẫm cái sự “de rigueur en Paris” (1). Một cách tao nhã, tôi nâng cốc nhấm một ngụm champagne, khẽ cắn miếng burger cá hồi và đọc tờ Cặp tình nhân Paris Paris Match thì Richard Branson bước vào. Tôi ngước nhìn lên, mắt chạm mắt… Tuy nhiên, sự thật là tôi cách Paris một vùng trời xa lắc. Tôi đang ở trường, đứng trước ngăn tủ cá nhân xanh phất ngôn và tôi có chính xác là ba phút để đến cuộc hẹn với mẹ và giáo viên tư vấn, cô Gross (2) (xin thề, đó là tên cô ấy) vào giờ ăn trưa. Bạn thấy đấy, cô Groos muốn cả ba người cùng gặp gỡ và thảo luận về “các mục tiêu học tập” của tôi – đó là từ mà cô dùng. Tôi băn khoăn tự hỏi mình có nên nói thật là chẳng có những thứ đó một chút nào không. Mẹ tôi hơi bất mãn khi phải nghĩ việc vì tôi gây rắc rối. Tôi biết điều này vì bà thậm chí không muốn tôi đến đón bà ở bãi đỗ xe và dẫn bà lên văn phòng. Sáng nay, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, mẹ ném tôi cái ánh mắt kiểu như bà sắp bỏ mặc tôi đến nơi rồi và nói: “Trưa mẹ sẽ gặp con ở trường, Alex.” Bà nhấc tách cà phê lên và dán mắt vào một nỗi thất vọng khác mà tôi gây ra trước đó – một vệt tròn màu dỏddax phai ngay giữa bàn ăn, kết quả của vụ đổ lọ nước sơn móng tay Anh đào trong tuyết hiệu Revlon. *** (1) Nguyên văn tiếng Pháp, tạm dịch : Rất chuẩn Paris (2) Gross: tởm Tôi đóng sầm cửa tủ và đi về văn phòng. Khi bằng ngang qua khu đỗ xe cho học sinh, đã có lúc tôi nghĩ đến đánh bài chuồn dù tôi biết tôi chẳng thế làm vậy. Tôi tự nhủ cử đi vào, ngồi xuống, để người lớn nói chuyện gật đầu thật nhiều vì lúc nào họ cũng thấy nhiều ý nghĩa trong những cú gật gù đó hơn và rồi chẳng mấy chốc, mọi việc xong. Lúc bước vào khu văn phong, tôi thấy mẹ nhưng tôi chỉ hồi hộp rồi lẳng lặng theo bà vào trong. Tức là chúng tôi không cười, không ôm hôn, không chào nhau vì tôi đâu phải chuẩm bị nhận giải thưởng hay gì. Vào đó, tôi chỉ đứng đực ra lo âu cằng thẳng trong khi nhìn mẹ và giáo viên tư vấn giới thiệu tên và bắt tay. Co Gross nói chào và dịch hai chiếc ghế đến đối diện cô. Khi ngồi xuống tôi tự trách mình vì đã để mọi việc đến mức thế này. Đó là một văn phòng rất điển hình. Bạn biết đấy, một chậu cây trông ốm yếu đứng trong góc, những tấm bằng đại học trong khung vàng bóng bẩy trên tường, một chiếc bàn giả gỗ óc chó lù lù. Cuối cùng, khung cảnh vô cùng gượng gạo với bức ảnh gia đình trông thì cứ tượng đang ngời ngời hạnh phúc nhưng tư thế tạo dáng rất chi là khiên cưỡng. Cô Gross bước đến tủ tài liệu. Tôi nhìn theo những ngón tay của cô khéo léo lướt qua một vài bìa kẹp hồ sơ rồi dừng lại ở một tập lớn ngồn ngột giấy má mà cô phải nâng bằng hai tay và đặt phịch nó lên giữa bàn. Hồ sơ đó có tên tôi và nó nằm ngay chính giữa chúng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ và tự hỏi lòng cho đến thời điểm này mình khả dĩ đã làm những gì để tạo nên một tập hồ sơ có bề dày đáng nể như vậy. Ý tôi là, tôi đã luôn cho rằng bản thân mình và thời trung học khá là xoàng xĩnh, không có gì là nổi bật. Cô Gross bắt đầu lật đống hồ sơ và tóm tắt lại quá trình học tập của tôi. Có cảm giác nó giống như cái khoảnh khắc trước khi ta là trần, cả cuộc đời nhoang nhoáng trôi qua trước mắt. Phần khởi đầu hoàn toàn tốt cả. “Ờ , tôi chắc là chị biết.” Cô Gross nói, những móng tay màu hoa cà sột soạt giữa những tờ giấy. ‘‘trước đây Alex đang có điểm trung bình A kể cả khi học các lớp AP ( 1) dày đặc với rất khó với các em, chưa kể đến các hoạt động ngoại khóa như giữ chức lớp phó năm lớp chín, lớp trưởng năm lớp mười, nhân vật chính trong buổi lễ gặp mặt cực học sinh, là thành viên câu lac bộ tiếng Pháp… Blah, blah, blah. Tôi khó lòng mà nhận ra cái nhân vật thành đạt ngất trời mà cô đang kể không ngớt. Nhưng gần đây , cô nói tiếp, tôi nhận thấy một chiều hướng khá đáng ngại. Mẹ nghiêng người về phía trước nhưng tôi thì cứ ngồi im bắt chéo chân, mắt nhìn chằm chằm đôi giày của cô Gross thò ra dưới gầm bàn. Điểm số của Alex đang tụt với tốc độ đáng báo động. Chỉ trong năm đầu, em đã trượt từ điểm A đến C. Học kỳ năm ngoái, em đạt toàn điểm C và D và tôi cho rằng kết quả giữa kỳ của em kỳ này còn tệ hơn nhiều. Cô Gross lướt qua một vài tờ giấy, lắc đầu. Và tôi không biết có hoạt động ngoại khóa nào do trường tài trợ mà có em tham gia. Cô bỏ kính, chà tay vào cái vùng da hằm đỏ vết kính trên sống mũi, mang kính lại và tiếp tục. Vì điểm trung bình rớt nghiêm trọng, thiếu tham gia vào các hoạt động ở trường cũng như trong lớp, thêm vào đó là số buổi vắng học đáng ngại, bây giờ Alex không còn đủ tiêu chuẩn cho bất kỳ học bổng nào em ấy đã đăng ký. Cô đưa mắt nhìn mẹ rồi chuyển sang tôi để xem cả hai có thấm được tính nhiêm trọng của sự việc không. Tôi rụt người thấp hơn xuống ghế và tôi có thể cảm thấy được mẹ đạng tránh nhìn mặt tôi. *** “Nhưng trước đó con bé đang học rất tốt! Tại sao tôi không nhận thấy chuyện này sớm hơn nhỉ?” mẹ hỏi, đẩy trách nhiệm sang nhà trường trong khi thật sự là đã hơn một nămnay bà không hề xem bảng điểm của tôi. Co Gross hắng giọng rồi nói: “À hừm. bởi vì bảng điểm được gởi đến nhà các em học sinh theo mỗi quý nên tôi cho rằng chị luôn biết điểm số của Alex.” Rôi cô dùng tay gõ trống lên chồng giấy và bây giờ thì đến phiên mẹ bắt đầu lúng túng. “Tôi e là Alex đang có nguy cơ sẽ gây ảnh hưởng lớn đến những thành tựu mà em đã đạt được trước đây.” Cô Grố nói trong khi nắn lại các mép giấy trong tập hồ sơ thẳng lại. “Chị phải hiểu là hai năm rưỡi đầu đó là chưa đủ. Nhất thiết là em ấy phải thay đổi lại điểm số của mình. Chuyện học bổng bây giờ rất khó. Rồi trường đại học cùng ngoài tầm với nếu không có những tiến bộ ngay lập tức trong điểm số.” Cô dừng lại rồi nhìn thẳng vào mặt tôi nói: “Cô e nếu điểm của em cứ tiếp tục thế này thì khả năng em ở lại lớp năm cuối , sẽ không tốt nghiệp trung học cùng các bạn.” Tôi có thể cảm thấy cả hai đang cùng nhìn tôi chằm chặp đợi chờ một phản ứng nào đó. Nhưng tôi chỉ đặt tay lên trước bụng khiến mình càng nhỏ bé hơn nữa, mờ nhạt hơn. Dù đã nghe tất cả những gì cô nói, tôi cứ tiếp tục chăm chăm nhìn xuống đất. Tôi khôngphản ứng đơn giản là vì không đời nào chuyện này là sự thật. Cô chỉ đang dọa tôi sợ nhưng tôi sẽ không để cô thành công đâu. Cô Gross hít một hơi dài rồi nói: “Tôi không chắc nên nói thế nào. Tôi không muốn đi quá trớn nhưng hành vi của Alex cùng với tình hình điểm số sa sút, thơ ơ các haọt động ở trường, đó là một trường hơp lạm dụng thuốc gì đó.” “Em chưa bao giờ xài ma túy hết!” Tôi la lên, quên mất lời thề với bản thân sẽ bình tĩnh và im lặng chờ việcnày chấm dứt. Tôi nhảy ra khỏi ghế nhìn thẳng vào mặt cô Gross và không thể kiềm chế mình: “Thế này nhé, có thể là em không thể là em không tham gia cái gì gì đó. có thể là em để mọi thứ trượt xuôi nhưng em không xài ma túy, và chưa bao giờ xài cả! Em không thể tin được cô nói vậy với em!” Tôi đứng trước mặt cô, điên tiết và tuyệt vọng nhưng cô ngồi im, bình tĩnh quan sát. Tôi nhận ra cô không hề tin tội mà chỉ tin vào điều mình nghĩ. Làm sao tôi có thể giải thích cho người phụ nữ luống tuổi tôn thờ sách vở, thích tạo dáng kiểu gia đình nhà Sears mang đôi giày lòe loẹt này là tôi không dùng ma túy khi tôi vừa mất kiềm chế đến vậy. Cuộc sống tôi tệ nên nếu có mất kiểm soát rồi tôi phả phải trên xe cấp cứu hay xe cảnh sát cơ giới thì cũng chẳng ai đến cứu mà đưa tôi ra. Nhà tôi chẳng có dư dả tài chính hay tình cảm cho cơn khủng hoảng kiểu vậy. Chỗ an toàn nhất là chính nơi tôi tự tạo ra. Tôi ngồi lại xuống ghế bắt chéo chân và trừng mắt nhìn vào vết bẩn trên sàn nhà trước mặt. Tôi túm mái tóc nâu dài của mình xoắn thành bện. “Cô Gross ạ,” mẹ bắt đầu, “tôi xin bảo đảm với cô Alex không hề có vấn đề gì liên quan đến ma túy.” Mẹ nói với giọng nghiêm túc. Cùng tông giọng bà thường dùng để cảnh báo tai họa cho hai chị em tôi “về điểm số của con bé, tôi sẽ để mắt kĩ đến vấn đề đó và em nó sẽ học tốt hơn.” Rồi bà gật đầu, nhìn đồng hồ và nôn nóng gõ giày xuống mặt sàn mòn nhẵn. “Thôi được rồi Alex.” Cô Gross nói. “Tôi muốn thấy mọi thứ được cải thiện ngay lập tức. Và tôi nhắc lại, đây là thời điểm quan trọng để nghĩ về chuyện đại học. Em phải có kế hoạch cho nơi nào muốn đến.” Nơi duy nhất mà tôi muốn đi là ra khỏi đây. Thế nên tôi gật đầu để cô nghĩ tôi sẽ tiến hành đấu tranh chống lại cái tôi khốn khổ. Sau đó, tôi theo mẹ ra ngoài. Ngoài trời trông sáng sủa hơn nhưng cũng vì thế mà ở trong văn phòng,mọi thứ đều tối. Tôi đi sau mẹ, chật vật trong đôi giày đế bằng ráng đuổi kịp những bước chân thoăn thoắt trên đôi giày cao gót kích cắc của mẹ. Tôi mong bà dừng bước, quay lại nói gì với tôi, một câu gì đó khả quan để cho thấy là giữa hai chúng tôi, mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng khi chúng tôi đi được nửa đường đến bãi đỗ xe thì chuông đổ và bà gào lên không hề quay đầu lại: “Alex, lên lớp đi. Không thể lại muộn học được. Chúng ta nói chuyện sau.” Tôi dừng lại, đứng nhìn theo mẹ đi qua đám học sinh cho đến khi bà hoàn toàn khuất hẳn.