Chương 1

CHƯƠNG 1

Tác giả: Hôi Hồ

Thể loại: Cổ trang giang hồ, nhất thụ nhất công, mỹ công cường thụ.

Băng Tiêu

Beta – reader: Jaeun Jum

Giang sơn dễ đổi, hoàng đế cũng vậy.

Bảy ngày sau khi tiên hoàng băng hà, tân hoàng – huynh trưởng của tiên hoàng là thái tử Triệu Trinh lên ngôi. Dưới sự phò tá của tứ vương gia, cuối cùng, thái tử Triệu Trinh đã ngồi lên vị trí vốn là của mình, trở thành chân mệnh thiên tử, được người người chúc mừng.

Mà tiên hoàng Triệu Tĩnh, từ khi rơi xuống vực, không thể tìm được di thể. Ngự lâm quân mạo hiểm trèo xuống vách núi tìm kiếm mấy lần, nhưng ngay cả một vết máu, khúc xương đều không tìm được.

Cửu vương gia Triệu Hồng Lân và hoàng hậu Hồng Linh cũng vậy, di thể cũng biến mất không thấy tung tích.

Vì việc này mà Triệu Trinh cả ngày buồn bực, nhăn mặt nhíu mày, lúc nào cũng nhớ thương lục đệ. Nghĩ đến cả đời đau khổ của hắn, giờ phải ngậm oán ôm hận mà chết, kết quả ngay cả thi thể cũng không có… Cứ nghĩ đến đây, nước mắt đã tràn đầy trên khuôn mặt Triệu Trinh…

Hiện tại ở dân gian, nguyên nhân cái chết của Triệu Tĩnh được lưu truyền rằng: “Hoàng thượng bị loạn đảng ám sát, cửu vương gia cùng hoàng hậu vì bảo vệ hoàng thượng mà hy sinh oanh liệt.”

Bởi vậy, hoàng hậu và cửu vương gia đều trở thành trung liệt.

Ít nhất trước mắt mới là thế này.

Còn ở Cần vương phủ, ngày thường uy nghiêm, khí thế ầm ầm, hiện đang đắm chìm trong không khí bi thương, khắp nơi đều treo đầy vải trắng, bắt mắt nhất chính là chữ “Điện” màu đen nổi trên nền trắng cuối đại sảnh kia, càng làm tăng thêm sự đau thương bi thống của vương phủ.

Thật sự nằm mơ cũng không ngờ, vương gia lãnh mỵ tuyệt mỹ của bọn họ, vương gia võ công vô địch thiên hạ của họ, lại ra đi như vậy…

Cho dù vương gia không thân thiết với đám nô tài như bọn họ, thậm chí còn lạnh lùng không thèm nhìn tới, nhưng trên dưới vương phủ đều cảm thấy thương tâm vì cái chết của vương gia. Đã hai tháng trôi qua, người trong vương phủ vẫn không tiếp nhận được sự thực này, khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của vương gia luôn xuất hiện trước mắt bọn họ, phảng phất như vương gia chưa từng rời đi!

Vội vã trở về từ Cửu Hoa sơn, Ngọc Như Hồng sững sờ đứng ở cửa.

Nhìn linh mạn màu trắng phất phơ bay trong gió, ánh mặt trời tháng tám chói chang chiếu vào đó, lóe lên ánh sáng chói mắt đến dị thường, khiến kẻ khác cơ hồ khó có thể nhìn rõ.

Lại là cảnh này, nhà của hắn khắp nơi đều là màu trắng cùng màu đen, còn cả không khí nặng nề bao trùm khắp vương phủ, ép hắn đến không thể thở nổi…

Phụ vương của hắn, phụ vương võ công tuyệt đỉnh của hắn thật sự đã chết rồi sao?

“Như Hồng…” Đứng ở bên cạnh, Giới Viện lo lắng nhìn hắn, cũng không biết sắc mặt tái nhợt của y càng làm người khác lo lắng hơn.

Đoạn đường kiên trì theo Ngọc Như Hồng về kinh, lại không muốn kéo dài thời gian của hắn, không những thế còn giục hắn về nhanh, kết quả thương thế y vẫn chưa khỏi hẳn, cả người đều khó chịu, bất quá còn có thể chịu được. Cuối cùng cũng tới Cần vương phủ, Ngọc Như Hồng lại do dự không dám vào, dù sao vương gia cũng là cha của hắn, ngoài miệng tuy hắn nói chết là xong, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn vô cùng đau buồn.

Bốn đại công tử phía sau cũng nghĩ thế.

Ngọc Như Hồng nhìn Giới Viện, cố nở một nụ cười: “Không sao, vào thôi.”

Mặc dù rất cao hứng vì Giới Viện lo lắng cho mình, nhưng hắn cũng không muốn lại trong tình huống này. Không phải hắn không biết Giới Viện đang cố chịu đựng, nhìn sắc mặt tái nhợt của y, hắn cảm thấy rất đau lòng, y thật đúng là người tốt, tốt đến mức hắn không muốn buông tay. Hắn không dám nghĩ, nếu một ngày mất đi Giới Viện, hắn sẽ trở nên như thế nào?

Ngẩn ngơ đi vào vương phủ, đám hạ nhân nhìn thấy vội vàng chạy tới bái kiến tiểu chủ tử. Ngọc Như Hồng gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào nơi linh đường đang nghi ngút khói hương.

Nơi đó chỉ có một linh vị, một chữ “điện”, một hương lò, và một bàn cống phẩm, nhưng lại không có quan tài!

Ngọc Như Hồng hỏi rõ nguyên nhân, thì ra là do không tìm được hài cốt của vương gia. Mọi người buồn bã bi thương, nhưng Ngọc Như Hồng lại chậm rãi cười rộ lên, làm mọi người tưởng hắn bi thương quá độ mà tinh thần thất thường.

Không ngờ lại nghe hắn cười nói: “Tìm không được hài cốt mới tốt, như vậy không thể xác nhận được phụ vương đã chết, bằng khinh công của phụ vương, khả năng phụ vương còn sống là rất cao.”

Nghe hắn nói xong, mọi người đột nhiên có sức sống, bọn họ tình nguyện tin tưởng tiểu vương gia nói còn hơn.

“Một ngày một đêm chạy không ngừng, mọi người cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi. Hơn nữa, Giới Viện, thương thế của ngươi còn chưa khỏi đâu đó.” Ngọc Như Hồng kéo Giới Viện đến sương phòng.

Đột nhiên quản gia gọi với theo: “Tiểu vương gia, ngài còn chưa dâng hương cho vương gia…”

“Nói đùa! Không phải nói phụ vương chưa chắc đã chết sao.” Ngọc Như Hồng vừa đi vừa quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chờ xác định phụ vương đã chết thật, lúc đó ta sẽ thắp thêm vài nén hương.”

Cái này… nói cũng như không.

Vì vậy, người trong vương phủ trải qua hai tháng lo lắng, bắt đầu dọn dẹp, gỡ hết linh đường.

Bọn họ tin tưởng, vương gia nhất định sẽ trở về.

Lại nói tới, hai tháng trước, vào một ngày, cũng là tết Đoan Ngọ, trong thâm cốc dưới núi, có một vị đại thúc trung niên đi hái thuốc.

Cũng đừng coi thường vị đại thúc trung niên vóc người không cao, dung mạo cũng tầm thường này nhé, bởi hắn chính là “Quỷ Thủ thần y” Chu Vô Mệnh, nổi tiếng lẫy lừng được cả giang hồ vừa kính phục vừa sợ hãi đó nha.

Thần y, cái tên nói lên tất cả, y thuật của hắn rất cao minh, diệu thủ hồi xuân, như một vị thần tiên có phép lực cao cường. Còn về phần quỷ thủ, đó chính là tật xấu của Chu Vô Mệnh. Bởi hắn chữa bệnh còn phải xem tâm tình lúc đó thế nào, chưa kể hắn nhìn người bệnh có thuận mắt hay không, và căn bệnh đó có đáng giá để hắn hao tâm tốn sức hay không.

Lúc tâm tình tốt hoặc nhìn người bệnh thuận mắt, thì dù không trả tiền, hắn vẫn sẽ chữa cho. Nhưng khi tâm tình không tốt, hoặc nhìn không vừa mắt, thì dù gọi gia gia của hắn, hay tổ tông của hắn cũng vô dụng, kể cả cho hắn cả núi vàng núi bạc, thì hắn cũng không thèm quan tâm đến ngươi. Trừ phi ngươi mắc phải căn bệnh vô cùng kỳ quái, mà trước đây hắn chưa từng gặp, làm hắn cảm thấy hứng thú nghiên cứu, đáng giá cho hắn hao tâm tốn sức phá giải, thì hắn mới có thể hảo tâm mà điều trị cho ngươi.

Bất quá cũng đừng cao hứng quá sớm, cho dù khi hắn tâm tình tốt mà chữa bệnh cho ngươi, bỗng đột nhiên hắn cảm thấy ngươi nhìn không vừa mắt, hắn sẽ lập tức giết ngươi ngay lập tức mà không có lý do gì. Cho nên hai chữ “quỷ thủ” có nghĩ là, hắn có thể đoạt lại mạng ngươi từ trong tay Diêm Vương, cũng dễ dàng tống ngươi đi gặp quỷ. Người muốn đi xin hắn chữa bệnh, cũng đều phải suy nghĩ nát óc mới dám đi.

Vào một hôm, Chu Vô Mệnh đi hái thuốc, vô tình nhìn thấy trên vách núi cao ngàn trượng kia có một quả lạ màu đỏ thắm, chung quanh không có cái lá nào, chỉ có duy nhất quả lạ đó đang tỏa ra quang mang đẹp đẽ đến mê người, hắn nghi ngờ đó chính là kỳ dược “tái sinh quả” trong truyền thuyết có tác dụng khởi tử hồi sinh, loại quả này ngàn năm mới kết trái, không lá, không hoa, chỉ có một cọng cây, màu sắc đỏ sẫm, sau khi quả chín, phải lập tức hái ngay, nếu để rơi xuống đất, sẽ lập tức hóa thành bùn nước.

Xem màu này, chắc là đã chín, song vách núi rất cao, lấy khinh công của hắn, căn bản không thể đi lên, may mà hắn luôn mang theo “tù tiên võng”, thường chỉ dùng để đối phó với kỳ trân dị thú, hôm nay cũng đã phát huy công dụng, mặc dù dùng cái võng bắt cọp để đỡ một quả nho nhỏ kia có chút phí phạm, nhưng lần này lại rất giá trị.

Vì vậy Chu Vô Mệnh tìm bốn cây đại thụ rắn chắc, buộc bốn góc võng vào, còn mình thì ngồi dưới tàng cây chờ quả lạ rơi xuống.

Chờ nè, chờ nè, tiếp tục chờ nè… đến giữa trưa, quả lạ đáng yêu mê người vẫn lung lay trong gió mà không chịu rơi xuống võng. Chu Vô Mệnh thầm mắng một câu, ăn lương khô để đối phó với cái bụng đang kêu ọc ọc, sau đó hắn tựa vào cây, thoải mái đánh một giấc.

Không biết qua bao lâu, Chu Vô Mệnh chìm vào mộng đẹp ngọt ngào, hắn mơ thấy quả tái sinh rơi vào võng của hắn. Bỗng, thân cây mà hắn đang dựa đột nhiên rung rung, lá cây cùng côn trùng rơi đầy lên người hắn… Chu Vô Mệnh bừng tĩnh, nhảy dựng lên phủi phủi lá cây, kinh ngạc không thôi, một cái quả nho nhỏ thế sao rơi xuống lại mạnh vậy? Hay là nó tuy nhỏ, nhưng sức nặng lại lớn?

Ngẩng đầu lên, trong võng có một thứ thật to… khụ, là người thật to, chứ không phải quả tái sinh đáng yêu của hắn.

“Bốp…” Chu Vô Mệnh tung chưởng đánh bay người xa lạ không biết sống chết ra khỏi võng, cũng không quan tâm kẻ bị ném ra dòng suối kia đã ngã chết chưa, giờ phút này, hắn chỉ trông mong nhìn cái quả đỏ thắm trên vách núi kia thôi: “Thì ra là rác rưởi, cứ tưởng là bảo bối của ta, làm ta mừng hụt.”

Nhìn nhìn, Chu Vô Mệnh đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, có vật gì đó che khuất quả tái sinh của hắn, bất quá trong nháy mắt, lại chẳng thấy thứ đó đâu, quả của hắn còn đang… Rầm… lá cây lại rơi đầy xuống người hắn, Chu Vô Mệnh hất võng lên, rồi lại tung một chưởng đánh vào cái thứ khổng lồ mà hắn không thèm để ý kia.

Bực mình, toàn thứ rác rưởi!

Ngửa đầu quá lâu làm hắn mỏi cổ, nghỉ ngơi một lúc, Chu Vô Mệnh lại tiếp tục ngẩng đầu, lần này vừa nhìn…

Trước mắt hắn, một thứ màu đỏ rơi xuống, khẳng định là quả tái sinh rồi! Bất quá, sao nó càng lúc càng to thế này?

Lại một lần nữa cùng lá cây và sâu bọ thân mật tiếp xúc, Chu Vô Mệnh lại tung chưởng đánh bay vật thể màu đỏ trong võng, cũng không nhịn được mà chửi lớn: “Tên khốn nào ở trên thế hả? Có còn đạo đức không, đừng có mà vứt rác xuống sơn cốc, làm nơi này đầy bụi là bụi!”

Mắng xong, hắn lại nghĩ, dù sao cũng không phải địa bàn của mình, ai thích ném gì thì kệ người ta đi!

“Cốp!” Bỗng có vật gì đó rơi vào đầu Chu Vô Mệnh, sau đó bắn thẳng vào võng: “Lại cái quỷ nào đây!” Chu Vô Mệnh vươn tay định vứt đi, nhưng sau khi nhìn thấy đó chính là quả tái sinh đỏ thắm mê người, hắn liền nhặt lên vuốt ve, cười ha ha: “Thì ra chỉ cần kêu to là nó sẽ rơi xuống, thật là lãng phí không ít thời gian của ta!”

Cẩn thận cất vào trong lòng, rồi gấp võng lại, hắn định về Dược Lâu Tử, vừa đi hai bước, bỗng bị vật gì đó chặn dưới chân, thiếu chút nữa đã văng cả quả tái sinh ra ngoài. Chu Vô Mệnh hung hăng đá một cước, khóe mắt liếc nhìn một mảnh màu đỏ… Giống như màu sắc quả tái sinh, đáng tiếc đó lại là một nữ tử mặc bộ hồng y. Bất quá, nể tình y phục của nàng giống với màu quả tái sinh, nên hắn đã mang nàng về sơn động.

Còn về phần hai người kia, quần áo đen đen không thuận mắt, kệ xác đi. Thèm gì quản bọn họ chết chưa, hay bọn hắn có bị dã thú ăn tươi không, dù sao hắn cũng không mang được nhiều thứ dư thừa về nhà, với lại hồng y nữ tử này nhẹ nhất, nên hắn chỉ mang nàng theo thôi!

Như khiêng khúc gỗ mà nâng hồng y nữ tử lên, Chu Vô Mệnh không chút bận tâm mà rời đi.

Ở dòng suối nơi thâm cốc, hai khổi thân thể vẫn không nhúc nhích nằm đó, chẳng biết là còn sống hay đã chết!

Cont… Đăng bởi: admin