Chương 1

Biên Bức

Tàn thu. Trên cổ đạo cách thành Lạc Dương mười dặm... Trời đã xế chiều, gió càng lúc càng thổi mạnh, lá khô bay đầy trời khiến cho không gian càng trở nên hoang tàn.

 

Trên cổ đạo bỗng xuất hiện một đội nhân mã.

 

Đội nhân mã có tổng cộng ba cỗ xe, bốn kiện mã và hai mươi bảy người. Trên cỗ xe đi đầu là lá cờ màu đỏ thêu hai chữ "Trấn Viễn".

 

Chính là đòan tiêu của Trấn Viễn tiêu cục.

 

Trấn Viễn tiêu cục tuy tọa lạc tại Lạc Dương nhưng hành tẩu khắp nơi trong thiên hạ, ngọai trừ những kẻ cố ý gây sự, hầu hết hắc bạch lưỡng đạo đều nể mặt.

 

Trấn Viễn tiêu cục có địa vị như thế trong giang hồ đương nhiên thực lực không phải nhỏ. Tổng tiêu đầu Lôi Tấn, mười năm trước với một thanh Ngư Lân Tử Kim Đao, liên kết với Lưỡng Hà thập lục trại, trải qua hàng trăm trận huyết chiến mới có được địa vị như ngày nay. Sau đó ông đã cùng kết bái huynh đệ của mình là Ngân Kiếm Hàn Sanh lập nên Trấn Viễn tiêu cục.

 

Những năm gần đây Kim Đao Ngân Kiếm rất ít khi đích thân hộ tiêu, không phải vì tuổi cao sức yếu mà là họ căn bản không cần phải ra mặt. Việc hộ tiêu giao lại cho ái nữ của Lôi Tấn là Lôi Phượng đảm đương. Lôi Phượng đúng là thanh xuất ư lam, võ công kiêm cả Kim Đao và Ngân Kiếm, đủ sức đảm đương công việc hộ tiêu. Nàng năm nay chưa quá hai mươi tuổi nhưng đã bảo tiêu được năm năm.

 

Năm đầu tiên, Lôi Tấn và Hàn Sanh theo sát hai bên, năm thứ hai thì Lôi Tấn chỉ còn chút lo lắng, đến năm thứ ba thì họ đã hòan tòan yên tâm. Từ đó về sau, cho dù là đồ quý giá đến cỡ nào, nếu chủ nhân không đặc biệt chỉ định thì tất cả chuyến tiêu đều do Lôi Phượng hộ tiêu.

 

Nữ hài tử này ngòai võ công cao cường ra, tâm tư còn rất cẩn mật chu đáo, năm năm bảo tiêu chưa một lần sơ suất. Nàng vốn không phải là một kẻ kiêu ngạo, mà thủy chung nàng rất cẩn thận. Do đó Lôi Tấn đối với nàng rất yên tâm.

 

Một thiếu nữ như Lôi Phượng đúng là một thiên tài bảo tiêu.

 

Rất tiếc con người ai cũng có lúc sơ suất, con người ai cũng có nhược điểm.

 

Lôi Phượng cũng không ngọai lệ...

 

***********************

 

Gió càng lúc càng thổi mạnh như muốn thổi tung cả chiếc khăn chòang cổ và chiếc mũ của Lôi Phượng. Nàng mặc áo đỏ, khăn chòang màu đỏ, ngay cả chiếc mũ cũng màu đỏ, đỏ như máu.

 

Con ngựa nàng cưỡi lại màu trắng.

 

Bạch mã hồng y đặc biệt gây sự chú ý của người khác, hà huống nàng lại có thân hình yểu điệu, dánh vẻ thật quyến rũ.

 

Nàng ghìm cương cho ngựa đi chậm lại, tay để hờ bên hông, không biết vì lý do gì mà nàng có vẻ rất trầm lặng.

 

Theo sát bên nàng là một thanh y nữ tử cũng cưỡi bạch mã, niên kỷ khỏang chừng mười sáu, vẻ mặt vẫn hiện rõ nét ngây thơ.

 

Thanh y nữ tử này chính là Thu Cúc, a hòan tùy thân của Lôi Phượng.

 

Tuy là a hòan nhưng nàng đối xử với Thu Cúc như tỷ muội, đi đâu cũng dẫn theo, còn truyền luôn cả võ công.

 

Theo sau Lôi Phượng là hai tiêu sư Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ. Hai người này do đích thân Lôi Tấn và Hàn Sanh chọn lựa, kinh nghiệm phong phú, võ công cũng không phải tầm thường.

 

Trương Bán Hồ sử thanh Đại Hòan Đao còn Đào Cửu Thành dùng Nhật Nguyệt Câu. Trong giang hồ họ cũng có chút danh tiếng, võ công cũng thuộc hàng thượng đẳng.

 

Tiêu sư khi đi áp tiêu đương nhiên sẽ hóa trang để che dấu xuất thân của mình.

 

********************

 

Hiện tại họ đã đến cổ đạo.

 

Hai bên đường tòan là rừng phong, lá phong mùa thu sẽ biến thành màu đỏ, cộng thêm ánh mặt trời chiếu vào càng khiến chúng trở nên vô cùng rực rỡ.

 

 

Cả con đường như ngập chìm trong màu đỏ, mỹ lệ đến yêu dị.

 

Cả đòan xe như đi trong huyết quang, thêm vào đó Lôi Phượng lại mặc hồng y, tòan thân đỏ như máu, mỗi khi nàng đi đến chỗ lá phong dày đặc, cả người nàng như hòa nhập vào không gian, tất cả như hóa thành máu tươi.

 

Càng nhìn càng thấy mỹ lệ... mỹ lệ đến yêu dị.

 

Bên ngòai rừng phong là một trà lầu, trang trí cực kỳ đơn giản, có vẻ chỉ đủ để tránh gió.

 

Chủ quán là một lão nhân trạc thất tuần, khi thấy đòan xe của Trấn Viễn tiêu cục thì lão liền bước ra ngòai. Nhưng lão không mời mọi người vào quán mà chỉ đi thẳng đến chỗ xe hàng, hỏi dò một tên tiêu sư:

 

- Tiêu xa này có phải là của Trấn Viễn tiêu cục hay không?

 

Tên tiêu sư cảm thấy kỳ quái nhưng cũng gật đầu đáp:

 

- Có chuyện gì không?

 

Lão nhân lại hỏi tiếp:

 

- Trong các người phải chăng có một vị cô nương tên là Lôi Phượng?

 

Tên tiêu sư lập tức thất sắc.

 

Lôi Phương đang ở cách đó không xa, nghe thấy liền hỏi lại:

 

- Lão bá tìm tiểu nữ có chuyện gì?

 

- Có một vị khách quan để lại một phong thư, yêu cầu lão đích thân giao cho Lôi Phượng cô nương.

 

- Lôi Phượng chính là tiểu nữ.

 

Lúc nói câu đó, mặt nàng có chút quái dị.

 

Lão nhân liền lấy từ trong tay áo ra một phong thư, một tiêu sư tiếp lấy, mang đến trước mặt Lôi Phượng.

 

Lôi Phượng vừa cầm lấy phong thư vừa hỏi lão nhân:

 

- Người đó ra sao?

 

- Là một công tử rất anh tuấn, nghe nói y họ Tiêu.

 

Lôi Phượng liền hỏi dồn:

 

- Tiêu gì?

 

- Cái đó lão không biết.

 

- Chuyện xảy ra khi nào?

 

Lão nhân trầm ngâm nói:

 

- Cách đây nửa canh giờ.

 

Lôi Phượng "a" lên một tiếng rồi đưa mắt nhìn xuống phong thư.

 

Ngòai bìa thư không có lấy một chữ. Thu Cúc nghiêng đầu nhìn sang hỏi:

 

- Tiểu thư cho rằng đây là thư của Tiêu công tử?

 

- Ta làm sao biết.

 

Thu Cúc đột nhiên hỏi:

 

- Có phải tiểu thư đã gặp Tiêu Thất công tử?

 

- Tiêu Thất?

 

Vừa thốt lên hai tiếng đó, tòan thân Lôi Phượng đã chấn động, nàng liền cười nói:

 

- Ta và y bất quá chỉ gặp nhau một lần. Y là người giao du rất rộng, hiện tại gặp lại chưa chắc đã nhận ra ta. Hơn nữa đã lâu rồi ta và y không hề có liên lạc, không biết y tìm ta có chuyện gì.

 

Mặt nàng lại hiện lên vẻ kỳ quái. Nét kỳ quái càng lúc càng rõ ràng.

 

Nàng vẫn cười nhưng hiện tại nụ cười ẩn ướt vẻ đau khổ. Nàng chậm rãi mở phong thư, chầm chậm lấy lá thư ra. Thư chỉ là một mảnh giấy nhỏ. Chỉ mới lấy lá thư ra được phân nửa, Lôi Phương đã không tự chủ được, hai mắt chăm chú nhìn, thần thái hết sức khẩn trương, hơi thở gần như đứt đọan. Thời gian dường như đã đứng lại.

 

Thu Cúc ở bên cạnh cảm thấy có điều gì không ổn, liền đưa mắt nhìn sang. Khi nhìn rõ được phong thư, Thu Cúc liền cảm thấy chấn động, sau nửa ngày mới thốt lên được:

 

- Sự thật là sao...

 

Lôi Phượng lập tức ra dấu bảo im.

 

Thu Cúc vốn là một nữ tử thông minh, lập tức im lặng, không dám phát ra một âm thanh nào nữa.

 

Lúc này Lôi Phượng đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Nàng đăm đăm nhìn Thu Cúc một lúc rồi nhanh chóng quay về đọc tiếp lá thư.

 

Mắt nàng lại trở nên đăm chiu, nét mặt liên tục thay đổi, trở thành kỳ quái, thậm chí là rất kỳ quái.

 

Trên bầu trời, một con phi điểu đang hân hoan bay tới. Hân hoan đến mãnh liệt.

 

Lá thư chỉ vỏn vẹn có mấy chữ:

 

"Gặp nhau tại Thiên Long cổ tự, có chuyện cần thương lượng. Tiêu Thất"

 

Khi lấy lá thư ra được phân nửa, Lôi Phượng đã nhìn thấy cái tên đó, cái tên làm cho nàng bỗng nhiên mất tự chủ.

 

 

Nếu nói nàng có nhược điểm thì chủ nhân của lá thư này chính là nhược điểm của nàng.

 

Xưa nay vốn dĩ chỉ có một người có thể khiến cho nàng rơi vào trạng trái đó.

 

Đó chính là Tiêu Thất.

 

*******************

 

Tiêu Thất.

 

Có người bảo y là một hiệp khách, cũng có người bảo y là một lãng tử. Vô luận là hiệp khách hay lãng tử, hiện tại trên giang hồ, y rất nổi tiếng.

 

Y rất anh tuấn, võ công cũng không tầm thường.

 

Có người nói y chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.

 

Đẹp hay xấu vốn dĩ không có một tiêu chuẩn nào nhất định nhưng vô luận là nam hay nữ, thậm chí là những kẻ có thù óan với y, đều cho rằng y thật anh tuấn.

 

Duy nhất chỉ có một người phủ nhận điều đó.

 

Chính là Tiêu Thất.

 

Y không vì chuyện này mà kiêu ngạo, thậm chí còn cảm thấy phiền não.

 

Đa số phiền não của y cũng từ đó mà ra.

 

Về phương diện võ công, y cũng rất may mắn. Y có một vị sư phụ rất giỏi: Vô Tình Tử.

 

Vô Tình Tử nhất kiếm động Thiên Nam, Đọan Trường Kiếm của ông không có địch thủ, dưới thanh Đọan Trường Kiếm xưa nay chưa hề có kẻ sống sót.

 

Tiêu Thất thanh xuất vu lam, thành tựu còn hơn cả sư phụ.

 

Đọan Trường Kiếm hiện tại là tiêu ký của Tiêu Thất, trên giang hồ thanh danh y còn vượt cả Vô Tình Tử.

 

Tiêu Thất luôn vận bạch y, sử một thanh thất sắc minh châu dài ba thước ba tất, chính là thanh Đọan Trường bảo kiếm.

 

Thanh ngọc mã, cương tơ tím, minh châu bảo kiếm hòa cùng bạch y xưa nay đã làm điên đảo biết bao thiếu nữ đa tình.

 

Lôi Phượng cũng là một trong số đó.

 

Bầu trời vẫn thê lương, đôi mắt Lôi Phượng đầy u óan nhìn vào khỏang không vô tận. Vẻ ngạc nhiên dần dần tan biến, trên mặt nàng nét hoan hỉ dần dần hiện rõ. Hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp.

 

Thu Cúc cũng nhận ra điều đó, đột nhiên hỏi:

 

- Tiểu thư sao lại khẩn trương như vậy?

 

- Ai bảo ta khẩn trương?

 

- Vậy tiểu thư có đi gặp Tiêu công tử không?

 

Lôi Phượng lập tức rụt tay lại, không tự chủ được hỏi ngay:

 

- Ngươi đã thấy hết?

 

Thu Cúc cười nói:

 

- Còn bảo là không khẩn trương? Tiểu tỳ ở kế bên mà tiểu thư cũng không nhận ra.

 

Lôi Phượng quát:

 

- Quỷ nha đầu, nói chuyện nên cẩn thận một chút.

 

- Tiểu thư yên tâm, chuyện này tiểu tỳ nhất định không nói với bất kỳ ai.

 

Rồi Thu Cúc hạ giọng hỏi nhỏ:

 

- Không biết Tiêu công tử tìm tiểu thư có việc gì?

 

Lôi Phượng lắc đầu:

 

- Hiện tại ta cũng không rõ.

 

Thu Cúc vẫn hạ giọng thật nhỏ:

 

- Cho tiểu tỳ đi theo được không?

 

- Ngươi theo để làm gì?

 

- Tiểu tỳ... tiểu tỳ cũng muốn gặp Tiêu công tử.

 

Nói đến đó Thu Cúc đột nhiên đỏ mặt, đôi mắt trở nên mông lung, tưởng chừng như đang lơ lửng trên chín tầng mây.

 

Lôi Phượng nhìn thấy liền thở dài nói:

 

- Y quả thật đã làm cho biết bao nhiêu thiếu nữ điên đảo.

 

Thu Cúc đỏ mặt nói:

 

- Tiểu tỳ chưa gặp mặt Tiêu công tử nhưng giang hồ đồn rằng nữ nhân nào gặp y một lần cũng không thể quên y được.

 

Lôi Phượng cũng đỏ mặt, lập tức nói sang chuyện khác:

 

- Hiện giờ ta cũng không biết y kiếm ta có việc gì, có lẽ nơi đây nhiều người nên bất tiện.

 

Thu Cúc cười khổ. Lôi Phượng nói tiếp:

 

- Nếu có thể, sau khi gặp mặt y xong, ta nhất định dẫn y đến gặp ngươi.

 

- Nhất định vậy đi.

 

- Nhất định.

 

Lôi Phượng vừa gật đầu đồng ý vừa xếp phong thư lại.

 

Phía sau, hai tiêu sư Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ đã thấy hết mọi sự, vẻ mặt họ rất kỳ quái. Hai người nhìn nhau một lúc rồi thúc ngựa tiến lên phía trước. Đào Cửu Thành thăm dò:

 

 

- Phượng cô nương, đã phát sinh chuyện gì thế?

 

- Không có gì, một bằng hữu muốn gặp ta mà thôi.

 

Đào Cửu Thành nhìn Lôi Phượng đầy nghi ngờ hỏi:

 

- Có phải cô nương muốn một mình đến đó? Có chuyện gì quan trọng không?

 

- Không có gì quan trọng, chỉ là y muốn gặp ta.

 

- Cô nương có thể khẳng định là y?

 

Lôi Phượng cười nói:

 

- Đương nhiên.

 

Lôi Phượng nhìn Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ nói:

 

- Phiền nhị vị thúc thúc hộ tống tiêu xa vào thành trước. Sau khi phó ước xong tôi sẽ quay lại ngay.

 

- Cô nương đi đâu cũng nên cho bọn tôi biết, nếu Tổng tiêu đầu có hỏi cũng dễ trả lời.

 

- Nơi mà chúng ta vừa đi qua, Thiên Long cổ tự bên kia rừng.

 

Cả hai thất kinh nói:

 

- Thiên Long cổ tự.

 

Trương Bán Hồ tiếp:

 

- Theo tôi biết, ngôi cổ miếu đó hiện tại rất hoang phế, đã lâu rồi không có người lai vãng.

 

Đào Cửu Thành tiếp:

 

- Ngay cả hòa thượng cũng không có.

 

Lôi Phượng cười nói:

 

- Y không phải là hòa thượng, hơn nữa tôi tin chắc rằng y đang ở đó.

 

Tiếng cười của nàng trong như tiếng chuông ngân.

 

Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ nghe nàng cười đến ngây người. Tất cả những người hiện diện, trừ Thu Cúc, điều ngây người ra.

 

Bọn họ rất ít khi thấy Lôi Phượng cười, càng hiếm khi thấy nàng cười vui vẻ như vậy.

 

Tiếng cười của Lôi Phượng kéo dài không dứt, như trăm hoa đua nở, xua tan vẻ tịch mịch của trời đất.

 

Tiếng cười của nàng khiến cho bạch mã quay đầu lại, nàng hô khẽ một tiếng, khúc ngựa phi nhanh về phía trước.

 

Mọi người đều quay lại nhìn hướng Lôi Phượng đi, mặt ai cũng hiện lên vẻ kỳ dị.

 

Chỉ có Thu Cúc là không hề thay đổi nét mặt.

 

Lôi Phượng đi càng lúc càng xa, hình bóng nàng dần dần mất hút ở cuối đường.

 

Thu Cúc không nén được, thở dài một tiếng.

 

Đào Cửu Thành nghe thấy tiếng thở dài liền sực tỉnh, hỏi Thu Cúc:

 

- Ai đã ước hẹn với Phượng cô nương?

 

Thu Cúc mỉm cười thần bí, chầm chậm nói:

 

- Tiểu tỳ không thể nói được, nếu tiểu thư biết được thì tiểu tỳ gánh vác không nổi đâu.

 

Đào Cửu Thành nhớ lại vẻ mặt của Lôi Phượng và Thu Cúc khi nãy, liền nói:

 

- Chẳng trách Phượng cô nương lại vui vẻ như...

 

Thu Cúc liền cắt ngang:

 

- Ai nói?

 

Đào Cửu Thành cười nói:

 

- Tâm sự của đám thiếu nữ các ngươi làm sao qua mắt được tôi. Cũng tốt, Phượng cô nương cũng đã đến tuổi rồi.

 

Thu Cúc la lớn:

 

- Vào thành rồi hãy nói.

 

- Được, được, tôi không nói nữa.

 

Hai người liền ra hiệu cho đòan tiêu tiếp tục lên đường. Lúc này lão nhân bán trà lại tiến đến, cất giọng nói:

 

- Mọi người đi đường chắc cũng vất vả rồi, hay là vào trong uống chén trà.

 

Đào Cửu Thành nhìn xuống nói:

 

- Cũng được, chúng ta hãy ở đây nghỉ ngơi một chút, đợi Phượng cô nương trở về rồi vào thành luôn.

 

Lão nhân lập tức chìa tay ra nói:

 

- Xin mời.

 

Cả đòan tiêu xa liền tiến vào trà lâu.

 

**********************

 

Trong trà lâu chỉ có ba cái bàn gỗ cũ kỹ, đại khái là đã có từ lúc vừa khai trương quán trà. Tiền bán trà cũng chỉ đủ sống qua ngày, nếu muốn thay bàn mới cũng khó mà làm được.

 

Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ cũng không màng đến chuyện đó. Hà huống quán trà này cũng chưa phải là tệ nhất mà họ đã từng thấy.

 

Trên bàn là khay trà và mấy chén trà. Chén trà tuy có rất nhiều vết nứt nhưng nhìn rất sạch sẽ.

 

Lão nhân mỉm cười nói:

 

- Mọi người cứ tự nhiên dùng trà.

 

Đào Cửu Thành hỏi:

 

- Tiền trà bao nhiêu?

 

 

- Tùy vào lòng hảo tâm của các vị.

 

Đào Cửu Thành vỗ bàn cười khanh khách:

 

- Người xưa có câu gừng càng già càng cay thật quá đúng. Nếu chúng ta cho ít thì là không có lòng hảo tâm.

 

Lão nhân chỉ mỉm cười, không đáp.

 

Đào Cửu Thành liền phân phó các tiêu sư:

 

- Các ngươi cứ tự nhiên dùng trà, lão nhân gia đã cao tuổi thế này, nếu cứ để lão nhân gia mời hòai thì thật là lỗi quá.

 

Mọi người đều cười to rồi lần lượt ngồi vào bàn.

 

Lão nhân đợi mọi người ngồi xong liền nói:

 

- Lão vừa mới pha trà xong, các người thật là đến đúng lúc.

 

Đào Cửu Thành nghe thấy thì hiếu kỳ hỏi:

 

- Bình thường chắc ít người qua lại vào giờ này?

 

Lão nhân giật mình nói:

 

- Cũng nhiều.

 

Đào Cửu Thành nói:

 

- Tuy là nhiều người qua lại nhưng tin chắc là ai cũng có chuyện gấp, ít ai muốn ghé vào quán trà.

 

- Khách quan nói như vậy là có ý gì?

 

Đào Cửu Thành nhìn chăm chăm vào lão nhân, nói:

 

- Tôi chỉ thấy lạ mà thôi.

 

Lão nhân chỉ mỉm cười.

 

Đào Cửu Thành đột nhiên phát hiện ra nụ cười của lão nhân rất kỳ quái, có cái gì đó không giống trước đây. Trước đây lão nhân cười rất hiền từ nhưng bây giờ nụ cười lại ẩn ước vẻ thâm hiểm. Cảm giác thân thiện trước đây đã thay vào bằng cảm giác bất an.

 

Trương Bán Hồ bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy bất an, thậm chí còn cảm nhận được sát khí. Bất giác tay Trương Bán Hồ đã để lên chuôi Đại Hòan Đao.

 

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

 

Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ phát sinh biến cố, liền nhìn thấy một tiêu sư đang dùng hai tay bóp chặt cổ mình, rồi chầm chậm ngã xuống.

 

Tách trà trên tay y rơi xuống đất. Cùng lúc một tiêu sư khác cũng đánh rơi chén trà rồi dùng hai tay bóp chặt cổ mình, hai mắt mở trừng trừng, môi mấp máy, cố gắng nói:

 

- Trong trà có độc...

 

Nói xong mấy tiếng thì cả người y cũng ngã xuống bất động. Mặt y liền biến thành màu tím đen.

 

Kịch độc.

 

Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ rúng động trong lòng, cả hai đều quay lại nhìn lão nhân bán trà.

 

Lão nhân hiện tại vẻ mặt rất thâm trầm, đôi mắt lóe lên sát khí. Đôi mắt lão nhân đã biến thành xanh lục như quỷ hỏa.

 

Mắt người làm sao có thể biến thành như thế được?

 

Cả hai đã bắt đầu thấy bất an.

 

Lão nhân liên tục phát ra những tiếng "chi chi" khi lão cười. Giọng cười đó càng không phải của con người.

 

Họ chưa từng nghe thấy tiếng cười quái dị như thế bao giờ.

 

Đào Cửu Thành hét lớn một tiếng để xua đi cảm giác sợ hãi:

 

- Tất cả cẩn thận.

 

Lời nói chưa dứt thì Nhật Nguyệt Câu đã cầm trong tay.

 

Trương Bán Hồ cũng hô lên "cẩn thận" rồi rút Đạo Hòan Đao ra.

 

Hai người thi triển thân pháp, một trái một phải đồng thời vây công lão nhân. Cùng lúc đó lại có thêm ba tiêu sư ngã xuống đất.

 

Mặt họ đều biến thành màu tím đen.

 

Năm người uống trà, không có người nào thóat chết.

 

Đào Cửu Thành nộ khí xung thiên, nhìn lão nhân quát:

 

- Ngươi là ai?

 

Lão nhân cười âm hiểm:

 

- Ta là ai không quan trọng.

 

- Ngươi muốn cướp tiêu?

 

Lão nhân chỉ mỉm cười.

 

- Ngươi biết chúng ta là ai không?

 

- Điều đó không có quan hệ gì.

 

- Vậy sao?

 

- Bởi vì cái mà ta muốn không phải là tiêu xa mà là mạng của các ngươi.

 

Trương Bán Hồ liền hỏi:

 

- Chúng ta và ngươi có thù óan gì chăng?

 

- Một chút cũng không có.

 

Đào Cửu Thành liền ngộ ra:

 

- Có phải vì Phượng cô nương?

 

- Hóa ra ngươi cũng khá thông minh.

 

Lão nhân thở dài nói tiếp:

 

- Đáng tiếc người thông minh hay chết sớm.

 

Nói xong, lão liền cười "chi chi" mấy tiếng.

 

 

Đào Cừu Thành không nhịn được liền hỏi lần nữa:

 

- Ngươi thật ra là ai?

 

Trương Bán Hồ quát lớn:

 

- Ngươi có chịu để lại danh tánh hay không?

 

Lão nhân chầm chậm nhìn hai người họ rồi cất tếng:

 

- Ta đương nhiên là có danh tánh, bất quá các ngươi cũng không thể biết được ta là ai vì đã lâu rồi ta không dùng đến nó. Giang hồ gọi ta là Biên Bức.

 

- Biên Bức?

 

- Đúng vậy.

 

Lão nhân chầm chậm nói lại:

 

- Biên Bức.

 

Đào Cửu Thành lập tức nhớ đến một việc, thất thanh la lên:

 

- Thì ra lão chính là người đó.

 

Lão nhân trầm giọng:

 

- Chính là ta.

 

Đào Cửu Thành biến sắc:

 

- Nhưng...

 

Lão nhân cắt ngang:

 

- Dơi là một động vật rất kỳ lạ, có khi nhìn giống đã chết nhưng thật sự nó vẫn còn sống.

 

Đào Cửu Thành sững người đứng bất động.

 

Trương Bán Hồ cũng nhớ lại sự kiện đó, biến sắc la lên:

 

- Lão quả thật là người đó?

 

Đào Cửu Thành nói:

 

- Trong võ lâm chỉ có một mình y.

 

Trương Bán Hồ hỏi:

 

- Vậy Phượng cô nương...

 

- Ở tại nơi của Biên Bức.

 

Trương Bán Hồ gật đầu:

 

- Không sai.

 

Đào Cửu Thành lập tức huy động Nhật Nguyệt Câu. Các tiêu sư khác cũng rút binh khí ra, la vang chấn động cả trà lâu,

 

Đào Cửu Thành la lên:

 

- Đừng để lão thóat khỏi trà lâu.

 

Chúng nhân đồng thanh hưởng ứng.

 

Ngòai năm tiêu sư bị trúng độc chết, ai cũng chăm chăm nhìn vào lão nhân như muốn giết lão để trả thù cho đồng bọn.

 

Bọn họ hầu như không biết sợ bởi niên kỷ của họ còn quá trẻ, làm sao biết được trên võ lâm còn có "Biên Bức". Bọn họ làm sao biết được "Biên Bức" khủng bố, đáng sợ đến chừng nào.

 

Đào Cửu Thành, Trương Bán Hồ cũng chỉ mới nghe giang hồ đồn đại.

 

Có rất nhiều truyền thuyết về Biên Bức nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chưa một ai thật sự chứng kiến.

 

Vì xưa nay chưa từng có người sống sót dưới tay Biên Bức.

 

Nhưng truyền thuyết vốn khác sự thật rất xa. Hà huống Biên Bức đã tuyệt tích giang hồ nhiều năm, giang hồ đồn rằng lão chết.

 

Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ cũng tin vào điều đó vì người nói cho họ biết Biên Bức đã chết chính là Tổng tiêu đầu của Trấn Viễn tiêu cục, Lôi Tấn và Hàn Sanh.

 

Lôi Tấn tính tình cương trực, còn Hàn Sanh là người rất thẳng thắn. Khi hai người họ nói điều gì thì nó là sự thật, không một ai dám hòai nghi.

 

Biên Bức mà giang hồ cho rằng đã chết hiện tại đang đứng trước mặt họ.

 

Liệu đây có phải là Biên Bức chân chính?

 

Họ còn đang suy nghĩ thì Biên Bức đã nói:

 

- Trước khi các ngươi chết, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi.

 

Âm thanh của lão rất trầm, trầm đến độ kỳ quái, nghe như không phải là âm thanh của con người.

 

Đào Cửu Thành nhìn lão, hỏi:

 

- Lão thật sự là Biên Bức?

 

Biên Bức lạnh lùng cười:

 

Ngươi sẽ nhanh chóng biết là thật hay giả.

 

Lời vừa dứt, lão đột nhiên rú lên. Lập tức có tiếng "phốc phốc" vang lên trong trà lâu. Am thanh thật là kỳ quái.

 

Mọi người quay đầu lại nhìn, lập tức biến sắc, không thốt nên lời.

 

Trên mái trà lâu u ám đột nhiên xuất hiện vô số dơi. Tiếng "phốc phốc" chính là tiếng đập cánh của chúng.

 

Biên Bức trầm giọng nói:

 

- Những con dơi này do chính ta nuôi. Tuy chúng nhìn giống những con dơi thông thường nhưng chúng là "vô dực biên bức", có một không hai trên thế gian này.

 

"Vô dực biên bức."

 

Thanh Đại Hòan Đao trong tay Trương Bán Hồ lập tức run lên. Đào Cửu Thành cũng không ngọai lệ.

 

Bọn họ tuy chưa từng thấy sự lợi hại của Vô dực biên bức nhưng sự khủng bố vô hình gợi lên nỗi kinh sợ trong lòng họ.

 

 

Tiếng hú vừa dứt, đám dơi liền bay lọan xạ khắp nơi.

 

Trong trà lâu tràn ngập những tiếng "phốc phốc".