Tập 1

Đà Lạt của mộng mơ, những ai đã một lần đặt chân đến rồi sẽ không thể nào quên được.

Thúy An yêu Đà Lạt hơn tất cả và hôm nay An có mặt nơi đây cùng mấy cô bạn thân? Họ mải mê thích thú nhìn khung cảnh đẹp tuyệt vời trước mắt đến nỗi Khánh Ngọc phải xúyt xoa:

− Trời ơi! Bướm đâu mà nhiều thế này.

Thu Thủy phụ họa:

− Ừ, nhiều không đếm xuể. Chắc hẳn lũ bướm khắp nơi đều tụ về đây tụi mày nhỉ?

− Còn phải nói! – Thanh Tâm tiếp lời- Bướm này ép vào sách. Đẹp không chỗ chê.

Thu Nga cười:

− Thúy An ơi! Mi làm thơ đi nào, hoa bướm đầy đủ còn đợi gì nữa.

Thúy An dẩu môi:

− Làm thơ con cóc thì được, chứ thơ về hoa bướm hở, xin chào thua. Bước chân Thanh Tâm rón rén đến cạnh con bướm màu vàng có chấm đỏ non sặc sỡ, cô thò tay định chộp nó. Chợt một tiếng hét lớn:

− Bướm ơi! Có người bắt mày kìa!

Con bướm vàng vụt bay lên cao , rồi như muốn trêu tức , nó vờn quanh những bông hoa trắng gần chỗ Thanh Tâm đứng, Thu Nga vỗ tay reo cười. Thanh Tâm xoay tay lại chộp lấy bạn “cù léc” hậm hực:

− Tại mày báo động, con bướm bay mất. Phải trị tội cho mày biết tay !

Cả hai ngã lăn ra cỏ. Thu Nga vừa cười , vừa van lơn:

− Tâm ơi! Tha cho tao một lần . Xin lỗi, tự hậu tao không dám nữa.

Thanh Tâm điểm ngón tay:

− Chừa nghe em !

Thu Nga bỡn cợt:

− Dạ, em xin chừa.

Được bạn buông tha, Thu Nga chạy ra xa phồng môi , trợn mắt hăm dọa:

− Tao vô ý bị mày bắt được . Giờ thì đừng hòng . Nhớ nghe, mày ăn hiếp tao. Về Sài Gòn , tao mách anh tao cho mày coi . Tao cóc thèm nhận mày làm chị daau của tao.

Thanh Tâm đỏ mặt trề môi:

− Mặc xác ông anh của mày. Tao cóc cần, làm chị dâu mày hở? Eo ơi! Chỉ mới nghĩ đến phải chịu đựng hai đứa em chồng thôi, tao phát sốt lên rồi.

Thu Thủy tròn mắt phượng, vểnh mày ngài nói:

− Ê, định khai chiến với tao hở nhỏ? Đây không đụng chsjm đến đó nghe . Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu đừng thì đừng trách .

Thu Thủy chống hai tay lên cạnh sườn. Trông cô bé dữ dằn , oai vệ như nữ chúa rừng xanh! Thanh Tâm le lưỡi , rụt vai:

− Eo ơi! Thúy An, Khánh Ngọc nhìn kìa, thấy ghê chưa. Chanh chua đanh đá khiếp!

Thu Nga hất mặt :

− Ừ vậy đó rồi sao?

Thanh Tâm chắp tay xá dài:

− Thôi thôi, tôi lạy hai bà.

Khánh Ngọc cười dài:

− Tâm, mày sợ hở? Chanh chua đanh đá mặc chị em nó . Mày chỉ cần xỏ mũi ông anh đủ rồi. Ngán thì để đó. Tao ra tay cho nó biết mặt.

− - Ừ, tao rút lui có trật tự. Xin nhường mày đó Ngọc.

Khánh Ngọc gật gù rồi chợt lắc đầu kêu lên:

− Í! Không đâu Tâm ơi. Tao quên mất một điều quan trọng

− Điều gì?

− Ông Thanh kết mày, chứ đâu có chịu tao.

Thanh Tâm cười khúc khích:

− Tài nghệ, bùa phép của mày đâu mất rồi. Mang ra sử dụng đi , làm ông ấy mê được mày mới hay chứ.

− Vậy hén! Mà nè, ông ấy mê tao thật mà, mày có ghen không đấy?

− Cóc thèm ghen! Tao bằng lòng nhường rồi cần làm giấy chuyển nhượng không?

Thu Nga ré lên:

− Hai con quỷ cái ! Bộ anh tao là một món hàng hay đồ vật gì sao, mà tụi bây đem ra sang nhượng vậy hử?

Thanh Tâm làm mặt nghiêm , khóat tay:

− Sụyt! im lặng để người lớn bàn chuyện. Tránh chỗ khác chơi.

Thu Nga chồm tới , Thanh Tâm đã đề phòng , cô vụt chạy . Cả hai rượt đuổi nhau , tiếng cười ngân vang trong nắng mai.

Bỏ mặc lũ bạn cãi nhau , Thúy An bách bộ dọc theo đường con suối chảy đến khu rừng thông. Mặt trời lên cao khỏi đỉnh đầu , thông reo vi vu , cành lá cao vút tỏa bóng mát rượi.

Mắt ngừoi sáng , vẻ thích thú . Không khí trong lành yên tĩng quá.

Chẳng phải lần đầu Thúy An đến miền đất lạnh thơ mộng mày. Mỗi năm, vào hè An thường theo ba mẹ lên đây có khi ở cả tháng . Đà Lạt thật quên thuộc với Thúy An . cô bé yêu thích nó vô cùng với ngôi biệt hự mà ba nẹ An mua để những lúc đi nghỉ mát, gia đình có nơi ăn chốn nghỉ đòang hòang . Ông Năm là người được cha mẹ nàng tin tưởng giao cho công việc chăm sóc nhà cửa hoa kiểng . Ông có con trai nhưng không muốnlàm rộn con và dâu ông xin ở hẳn luôn trong biệt thự.

Mùa hạ năm nay Thúy An ra đây với mấy nhỏ bạn . Ba mẹ nàng bận chuyện làm ăn không thể đi với con gái cưng được.

Ba Thúy An , nhà thầu khóan Trần Thiện Luân, giàu có tiếng . Anh còn có một người anh du học ở Pái. Tất cả yêu thương đều dồn hết cho Thúy An. Cô bé không lấy thế làm niềm vui tự kiêu, trái lại An rất dễ dạy , ngoan hiền.

Hiện An học năm thứ hai , đại học tổng hợp Khoa Văn . Khánh Ngọc, Thanh Tâm , Thu Thủy Thu Nga kết bạn với An từ đầu năm học. Riêng Khánh Ngọc là thân hơn vì cả hai đều quen nhau ở những năm còn ngồi lớp phổ thông . Giờ thì đi đâu, làm gì đều có sự góp mặt năm đứa. Bạn bè gán cho biệt danh “Ngũ Long công chúa” . Người ganh tỵ thì gọi là”Ngũ long nữ quái”. Kháy rằng:

− Xời ơi! Còn lại gì mấy con nhỏ đó . Kết moden tòan dân nhà giàu ! Tụi mày thấy không, nhỏ Thúy An , ba làm thầu khóan. Khánh Ngọc , mẹ nó là dược sĩ , có nhà thuốc lớn, Thanh Tâm con chủ tiệm vàng . Thu Thủy, Thu Nga ba là bác sĩ trong bệnh viện nổi tiếng Tao đâu nói ngoa . Nhỏ Hòang Anh xin nhập băng thử coi, chắc chắn là à la de ra gốc me ngồi chơi liền.

An nghe và hiểu hết . Cô bé không thèm thanh minh gì hết . Mặc ai muốn nghĩ sao cũng được. Thật lòng, Thúy An không hề phân biệt sang hèn . AN được uốn nắn , dạy dỗ từ thởu nhỏ , ba mẹ thường nhắc nhở:

− Ba mẹ lớn lên trong cảnh hàn vi , tay trắng . Nhờ cống gắng làm việc , nên có được sản nghiệp ngày nay . Con hãy nhớ kỹ điều này.Không được khinh rẻ coi thường người nghèo khó nghe An.

Đôi chân dã rời, Thúy An ngồi bệt xuống thảm cỏ nhung mượt , tựa lưng vào một cây cổ thụ , ngước mat nhìn trời, màu xanh bát ngát , với tay bứt cọng cỏ cho vào miệng . Cô mỉm cười khi nghĩ về mấy nhỏ bạn . Giờ này, không hiểu chúng nó còn cãi nhau chí chóe nữa hay không. Khánh Ngọc ưa châm dầu lửa cho Thanh Tâm và Thu Nga xung đột lẫn nhau . Với mái tóc “nửa con trai” ôm gọn khuôn mặt bầu bĩnh, miệng hơi rộng tí, lại hay cười , trông duyên dáng lạ! Hình ảnh Thanh Tam hiện lại trong ý nghĩ Thúy An . con nhỏ thật dễ thương! Trong năm đứa , Tâm xinh đẹp hơn hết . Mấtti xoan , mũi dọc dưga , chóp mũi cao như Tây . Lần đầu cô bé xuất hiện bạn bè tưởng lầm Tâm mang hai dòng máu , miệng nhỏ , mắt màu nâu , tóc vàng . Thanh Tâm phải đính chính :

− Tại lúc mang thai , mẹ tao uống tòan bia hộp, chứ tao Việt Nam trăm phần trăm.

Tâm cười lúng liếng đồng tiền. Nhỏ mặc tòan đầm , xinh như búp bê . AN thường vuốt lên da mịn màng của bạn.

− Tâm ơi! Mi đẹp đến tao còn mê huống gì ông Thanh.

Con Thu Thủy và Thu Nga nữa chứ, chị em mà không giống tánh nhau tí nào. Thu Thủy dịu dàng đằm thắm bao nhiêu thì Thu Nga lại phá phách , ngổ ngáo phát khiếp. Con trai cũng phải ngán. Đã vậy cô bé thích cắt tóc cao bồi tém ót mặc tòan quần jean áo pull.

− A ha! Nhỏ An trốn ra đây để dược tự do mơ mộng kìa, tụi mày ạ! Thế nào, sáng tác bao nhiêu thơ rồi hở cô thi sĩ?

Thu Nga hét tóang , Thúy An giật mình phân bua:

− Chẳng lẽ tụi mày cai nhau , tao đứng đó chứng giám kết quả thế nào? Màychọn ai là chị dâu vậy Thủy

An cười khúc khích:

− Theo ý tao , mày bảo anh mày cưới hết hai nàng cho tiện

Thu Nga vỗ tay cười:

− Được à!

Thanh Tâm , Khánh Ngọc ré lên, nhào tới chộp Thúy An , miệng nói tay đấm:

− Bậy quá! Nham nhở quá!

Thúy An vùng bỏ chạy , cười giòn giã . Khánh Ngọc vừa rượt đuổi vừa gọi:

− Thanh Tâm , cần trị nhỏ An này một trận cho nó chừa tật nói bậy

Thúy An cắm cúi chạy trước. Thanh Tâm, Khánh Ngọc rượt theo sau . Hai chị em Thu Nga cười khuyến khích:

− Ráng lên Thúy an . Nhanh lên Thúy An.

Bất chợt một bóng người chắn trước mặt chẳng dừng kịp, Thúy An đâm sầm vào người ấy , nàng kêu lên:

− Ối da!

Cả hai ngã nhào xuống cỏ. Đám bạn Thúy An trốn mắt nhìn rồi cùng bật cười giòn giã khi nhận ra một cảnh tượng lý thú. Thúy An ngượng ngùng bật ngồi nhanh dậy và người lạ cũng lồm cồm đứng thẳng lên . Thì ra đó là một thanh niên còn trẻ. Anh chàng đưa tay xoa vào má lia lịa , mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn lắm. Thúy An thẹn sắc diện ửng hồng, biết mình quấy nên gượng mỉm cười , bước đến trước chàng thanh niên , lí nhí:

− Xin lỗi ông nhé , tôi thật vô ý.

Anh chàng quên ohắt cái đau, nhỏen cười:

− Không sao, cô đừng bận tâm

Khánh Ngọc bây giờ mới nhân ra anh chàng mặc chiếc áo chòang trắng , bên cạnh là giá vẽ . Nhữa cọ , màu nằm ttren cỏ, nàng thích thú nói:

− Ông là họa sĩ?

Chàng thanh niên bối rối:

− Dạ tôi … đang học cô ạ.

Thanh Tâm tiếp:

− Ông đã vẽ được gì chưa?Khung cảnh ở đây đẹp đấy chứ?

− Vâng

Thu Nga cười lấy lòng:

− Ông họa sĩ ơi! Ông có thể cho chị em chúng tôi xem ông đang vẽ gì không?

Chàng thanh niên càng tỏ ra lúng túng:

− Tôi .. vẽ xấu lắm, sợ làm trò cười cho các cô thôi.

Thu Nga liếng thoắng chỉ Thúy An:

− Giới thiệu với ông , bạn tôi cũng là một họa sĩ , ông cho chúng tôi thưởng thức tài nghệ của ông , sẵn dịp bạn tôi học ỏi thêm.

− Ồ! – Anh chàng nhìn Thúy An chăm chú , mặt cô bé đỏ bừng trông đẹp vô cùng

Mấy nhỏ bạn bấm nhau cười khúc khích . Khánh Ngọc châm chọc:

− Kìa Thúy An , sao hôm nay hiền như bụt vậy hở? Mi bị ai hớp hồn rồi hay sao , lên tiếng coi nào.

− Biết nói gì bây giờ?

− Bảo ông họa sĩ cho bọn mình xem tranh đi.

Túy An bĩu môi:

− Người ta cố tình không cho xem thì thôi , tội gì năm nỉ . Tao không đồng ý đâu .

Thanh Tâm và Thu Nga chụm đầu thì thầm gì đó

Thanh Tâm đưa ngón tay lên môi:

− Sụyt ! Khánh Ngọc nghe tao nói nè. Mày ạ, chắc họa sĩ dỏm đây. Tao nghi quá , mày lên phía sau giật đại mảnh lụa ra coi anh chàng vẽ rồng vẽ rắn gì trong ấy . Biết đâu mình sẽ có được trận cười nghiêng ngả.

Khánh Ngọc nhìn chàng thânh niên, nàng lắc đầu:

− Thôi được, chơi ác quá Tâm ạ!

Thu Nga hăm hở:

− Lòng thương hại đặt không đúng chỗ. Để tao.

Cô bé vòng ra phía sau giá vẽ. Lợi dụng lúc anh chàng bận nói chuyện với Thúy An, cô bé đưa tay giật nhanh mảnh lụa trắng . Bức ảnh vẽ một thiếu nữ ngồi trên thảm cỏ, lưng tựa gốc thông già. Mọi người ngẩn ngơ nhìn, Thanh Tâm buột miệng:

− Ồ! Đẹp thật! – Tâm chợt la lớn- Ủa , sao giống hệt mày vậy Thúy An?

Khánh Ngọc nhìn kỹ hơn:

− Đúng rồi, giống thật

Thu Nga vỗ tay:

− Tao iểu rồi , Thúy An lên trốn ra đây một mình là để làm người mẫu cho người họa sĩ vẽ chân dung. Nhỏ khéo lắm! Rõ ràng hết chối rồi nhé.

Thúy An gạt ngang:

− Ê! Cấm nói bậy . Tao chỉ mới gặp ông ta lần thứ nhất , không tin hỏi ông ấy xem.

Thanh Tâm dẩu môi hất mặt:

− Bằng chứng rõ ràng cần gì hỏi ai chứ. Bảo không quen sao ông ta dám vẽ hình mày . Giấu đầu lòi đuôi bạn ạ.

Thúy An tức giận quay sang cự nự chàng thanh niên:

− Kìa, sao ông đứng làm thinh vậy? Nói gì cho bạn tôi hiểu đi chứ?

Thanh niên ấp úng:

− Tôi …

Bốn người cười nghiêng ngả trước vẻ mặt lúng túng đến tội nghiệp của anh chàng họa sĩ , Thúy An càng tức tối , nàng gắt gỏng:

− Ông … ai cho phép ông vẽ hình tôi? Ông có biết vẽ lén hình người khác là một việc làm xấu , là mất lịch sự, là …

Bất thần , Thúy An đưa tay lên giá vẽ “xọet”.Bức tranh rách làm đôi. Thúy An đâm đầu bỏ chạy không thèm biết phản ứng của anh chàng họa sĩ ra sao . Thấy vậy, Khánh Ngọc Thu Thủy đuổi theo réo gọi:

− Thúy An! Thúy An!

Thanh Tâm và Thu Nga ngẩng nhìn nhau , tia mắt liếc về người thanh niên ái ngại . Cuối cùng cẩhi lắc đầu bỏ chạy theo bạn , mặc cho anh chàng họa sĩ với bức tranh rách bươm. Chàng ngẩn ngơ tiếc rẻ tác phẩm của mình bị hủy họai. Ngước mắt nhìn những chiếc bóng dao động phía xa , một hình ảnh với đôi mắt tròn xoe long lanh tức giận , đôi môi mím lại, giọng nói thanh thanh, từng đường nét hiện ró trước mắt . Chàng thẫn thờ cúi lượm bức tranh cuộn tròn cẩn thận . Góp nhặt ttất cả dụng cụ cho vào chiếc túi , thế là toi công một buổi sáng . Chàng không giận người phá hủy công trình của chàng . Trái lại, lòng nghe ấm áp lạ lùng. Thốt nhiên , bờ môi chàng thóat ra mấy tiêng :

− Thúy An! Thúy An!

− Ê! Thúy An! Chiều tao ghé qua mày nghe? Sáu giờ rưỡi.

Thúy An ngồi trên honda , định cho máy nổ, vội khựng lại ngạc nhiên:

− Có gì không Ngọc?

Khánh Ngọc trợn mắt:

− Trời đât! Quên rồi hả? Sinh nhật Nguyệt Bạch có mở “boum” nữa đấy

− Ừ nhỉ, tao quên. Mày mua quà chưa, cho tao ké với.

Khánh Ngọc hừ nhẹ:

− Mày chả bao giờ nhớ đến sự gì , biết vậy em lo sẵn rồi bà chị ạ.

Thúy An cười thật dễ thương:

− Bởi thế trong mấy đứa bạn , tao thương mày nhất , còn muốn gì nữa

− Xời ơi! Tao có thèm- À, Thúy An này nghe nói Nguyệt bạch có ông anh đang du học phải không?

− Ừ , nó khoe như thế, còn bảo anh hắn đẹp trai học giỏi nhất nhà.

Khánh Ngọc cười cười:

− Nó thích mày lắm , coi chừng nó chấm mày cho anh của nó đây!

Thúy An bĩu môi:

− Tao ấy hở? Còn khuya mới ham . Tao không thích mây con nhỏ ỷ giàu thích dàyddoja người khác , bước ra tới đường có kẻ đưa người rước , ttưởng đi õng ẹo , ra điều ta đây là đàic ác.

− Mày thấy thế chứ thật ra nó hiền lắm. Từ lâu nó có ý muốn nhập băng “ngũ long công chúa”

− Cho tao xin không hạp gu tao , hay mày cho nó thế chỗ tao đi , tao rút lui êm

− Mày không chịu thì thôi . Nhỏ này khó tính ghê

− Tánh tao vật đó , không thích thi nói thẳng hà, chẳng màu mè mất công. Thôi , tao về . Nắng gắt quá trời

− Ừ, về đi , Chiều chờ tao ở nhà nghe

− Rồi, y hẹn . Good bye.

Thúy An nhấn ga , chiếc xe lao bon bon trên con đường ngập đầy bóng nắng . Cái nắng mùa hạ chói chang như thiêu , như đốt vạn vật . Thúy An lẩm bẩm:

− “Biết thế này , ở lại Đà Lạt vài tuần nữa hẵng về. Cũng tại mình hơi nóng tính một tí”

Nhớ lại chuyện xảy ra hôm ấy , Thúy An bật cười khan

Vừa về đến biệt thự, An đa tức tốc thu xếp đồ đạc , tuyên bố về Sài Gòn ngay, khôngnán lại một giây phút nào hết. Khánh Ngọc ngả người trên salon , rên rỉ:

− Thúy An ơi! Mày cho tao thở với chớ con gái gì tánh như Trương Pi

Thanh Tâm nói:

− Ác vừa thôi An!

Thu Nga ồn ào kháo:

− Nhới cái mặt tiu nghỉu của anh chàng họa sĩ , tao không nén được cười mày ạ.

Thanh Tâm nhìn Thu Nga , hai cô ôm nhau cười rũ rượi. Thu Thủy nghiêm trang:

− Tội nghiệp! Công trình của người ta bỏ hết tim óc vào nghệ thuật , nhỏ An nỡ xé chắc anh chàng giận ghê gớm. Mày còn đứng đó , có thể bị ăn vài cái tát nên thân.

Thúy An bĩu môi:

− Còn khuya , anh ta mới dám đụng đến tao .

Khánh Ngọc nói:

− Nghĩ cho cùng , nghệ thuật chuộng cái đẹp . Mà mày có đẹp người ta mới lén vẽ hình mày chớ. Xấu như ma lem , ai thèm tốn công sức. Rồi bây giờ giận cá chém thớt hở? Đang không đòi về , báo hại tụi tao sửa sọan không kịp thở.

Thanh Tâm thôi cười:

− À, tao quên. Một chuyện quan trọng , tụi mày biết không? Anh chàng họa sĩ gọi tên tên Thúy An.

− Con nhỏ này láo vừa thôi nghe.

Thúy An đỏ mặt phản đối . Thu Nga nói:

− Thật mà! Tao cũng nghe nữa, anh ta gọi hai lần: Thúy An ! Thúy An!

Thu Nga nghiêng đầu ngắm bạn , ánh mắt tinh nghich , miệng ngân nga:

Tôi nhớ tên em suốt cuộc đời

Khắc sâu vào tận trái tim tôi

Ngàn năm gọi mãi tên em đó

Em hỡi Thúy An ! Hới Thúy An!

− Xạo vừa phải thôi . Bây giờ chịu về chưa hay ở đó lải nhải.

− Về thì về , từ từ đã chứ.

Mải suy nghĩ , An không chú ý đến đèn đỏ bật lên ở ngã tư,lỡ trớn cô bé vọtqua luôn “Hóet - hóet”. Hốt hỏang An thắng gấp vừa lúc chiế Dausphine bên kia đường chạy ngang. Tiếng rít rợn người . May mắn quá, người tài xế xe hơi phanh kịp thời . Không có gì đáng tiếc xảy ra .Mọi người đi đường kêu lên lao xao:

− Trời ơi!

− Bộ chán đời , định chết chắc?

Thúy An run rẩy tòan thân, mặt sượng trân . Anh chàng cảnh sát giao thông đến cạnh :

− Mời cô dẫn xe vào lề kia. Làm tắc nghẽn xe cộ hết trơn . Số cô còn đỏ lắm nhé . Giấy phạt đây , lần sau cẩn thận hơn nghe cô bé.

Thúy An chẳng nói chẳng rằng , móc tiền nộp phạt . Trước khi chạy đi, Thúy An thóang nghe có tiếng gọi từ trong chiếc Dausphine

− Thúy An! Thúy An!

Không cần biết lại hay quen. Bực dọc , An lẩm bẩm:

− Thật là xui xẻo gì đâu!

Buổi chiều tần ngần trước tủ áo, Thúy An chưa biết sẽ mặc bộ đồ nào.

− Mẹ ơi! Mẹ.

− Gì mà réo gọi om sòm vậy Thúy An?

Bà Luân bước đến cạnh con gái , Thúy An nũng nịu ôm cánh tay mẹ:

− Mẹ chọn giùm con bộ đồ mặc tối nay đi mẹ

− Có vậy thôi làm mẹ hết hồn. Lấy chồng được rồi còn nhõng nhẽo với mẹ hả? Con gái của mẹ mặc gì chẳng đẹp

Thúy An ngã vào lòng mẹ:

− Con giống mẹ nè. Bạn con đến nhà , đứa nàoc ũng khen mẹ đẹp , còn rất trẻ . Hai mẹ con đi chung , người ta tưởng lầm chị em.

Bà Luân hãnh diện:

− Mịnh mẹ hả? Định vòi vĩnh gì đây ?

Thúy An rời mẹ phụng phịu:

− Con nói thật mà mẹ nghĩ xấu cho con hòai. Ba cũng khen mẹ chứ bộ mình con sao . Ba yêu mẹ, chung thủy với mẹ nè . Mấybà kia thương ba, ba đâu có thèm.

Bà Luân chợt buồn , Thúy An không để ý đến nét thay đổi trên khuôn mặt mẹ , cô bé ríu rít:

− Mẹ ơi ! Trang điểm giúp con nha mẹ?

− Con ddi đâu?

− Sinh nhật nguyệt Bạch , bạn con mẹ ạ

− Mấy giờ?

− Dạ bảy giờ , Khánh Ngọc ghé rước con.

Bà Luân nhìn đồng hồ:

− Bảy giờ hơn rồi . Vào phòng mẹ trang điểm cho nhanh lên kẻo để bạn chờ , phiền lắm.

Trong lúc trang điểm cho con, bà Luân luôn miệng chỉ dạy:

− Nước da con tráng hồng, chỉ cần một chút phấn thêm mịn, chut phấn hồng lên má buổi tối hơi đậm một tí. Mí mắt kẻ màu xanh có vẻ long lanh duyên dáng . Dùng son sậm màu , thêm một lớp son bóng . Xong rồi đó.

Bà Luân dẫn con đến trước tấm gương lớn , Thúy An kêu lên:

− Ai thế mẹ?

− Không biết con nhỏ lạ hoắc nào . Nhìn kỹ xem.

Thúy An cười ranh mãnh:

− Ồ, con nhỏ Thúy An đó mẹ

Bà Luân cốc đầu con , âu yếm:

− Lém ghế! Thôi, lo thay quần áo đi cô. Chiếc áo đầm màu phấn hồng đấy. Suốt ngày cứ quần jean, áo pull hòai, mẹ ghét . Như nhỏ gì bạn con đó, tóc tai giống hệt con trai.

Thúy An trêu mẹ:

− Hôm nay con cắt ngắn lên mẹ nhé?

Bà Luân khóat tay lia:

− Thôi à, mẹ không đồng ý . Con cãi lại mẹ buồn lắm , Thúy An ạ.

Cô bé ômvai mẹ:

− Con nói chơi thôi . Con vẫn thích mái tóc dài hơn.

Bà Luân gật đầu:

− Mẹ biết con mẹ ngoan ngõan , dễ thương, không làm cha mẹ buồn bao giờ. Có điều mẹ muốn khuyên là làm con gái phải dịu dàng , tha thướt . Chúng mày thì đùa giỡn phá phách , nói năng bặm trợn , lại còn danh xưng ngũ long , ngũ quái gì nữa đấy

Thúy An cười xòa:

− Mẹ ơi! Tụi con nói chơi mà , có gì đâu hở mẹ. Thôi, con đi thay áo mẹ nhé.

− Ừ, rồi sang mẹ chải tóc cho.

− Dạ.

Thúy An rời phòng mẹ . Tiếng kèn xe quen thuộc vang lên . Anh vội chạy ra ban công vẫy tay:

− Ngọc ơi! Vào nhà chờ một tí.

Cô bé thay nhanh chiếc áo đầm , chạy sang phòng mẹ . Bà Luân thắt tóc cho con lại thành một bím , cột đuôi tóc bắng chiếc nơ màu hồng , bỏ về một bên vai . Ngắm công trình của mình , bà xúyt xoa:

− Con mẹ xinh quá! Đi nhanh , bạn con chờ.

− Cám ơn mẹ, Thưa mẹ, con đi . Ba về , mẹ xin phép giùm con

Ừ, mẹ sẽ nói cho.

Thúy An hôn trán mẹ từ giã, mà luôn mắng trêu:

− Hừ! Làm như thương tôi lắm vậy.

An cười, chạy vụt xuống phòng khách . Khánh Ngọc trách nhẹ:

− Mỗi lần đi đâu với mày , cổ tao dài ra thêm.

Ngọc trố mắt kêu:

− Hôm nay chuyển tông hở?

Thúy An hất mặt:

− Lạ không, áo này may chưa mặc lần nào . Đẹp chứ Ngọc?

− Hẳn nhiên rồi . Không mặc gì càng đẹp hơn

Thúy An ré lên:

− Con quỷ! Nhảm quá!

− Bữa nay tụi con trai chết hết.

Thúy An không hiểu:

− Tại sao vậy?

− Mày quá đẹp . Tụi nó xỉu chết hết

− Nhỏ này! Vậy mà tao tưởng … Thôi, đi chứ.

Khánh Ngọc đứng lên:

− Đến nhỏ Tâm hén.

− Ừ

Hai cô gái chiu vào chiếc xe hơi màu sữa. Khánh Ngọc lái xe thật vững vàng.

“Ngũ long công chúa” kéo nhau vào phòng khách nhà Nguyệt Bạch như cơn gió lốc. Môht giọng nam trầm trồ:

− Ôi, năm bông hoa tuyệt vời

Tiếng người khác ngâm nga:

− Mỗi người một vẻ , mười phân vẹn mười.

Thu Nga liếc ánh mắt sắc bén về nơi phát ra những lời nói kia. Thúy An kéo tay bạn:

− Cho can đi Nga

Nguyệt Bjach chạy đến vồ vập:

− Các bạn mời vào trong.

Cả bọn theo nGuyệt Bạch tìm chỗ ngồi

− Các bạn ngồi đây nha, tự nhiên cho Bạch ra đón bạn mới nữa, lát chúng mình gặp nhau.

Khánh Ngọc cười:

− Được rồi Bạch, yên trí lo tiếp bạn khác mình đâu xalạ gì

− Cám ơn bạn.

Nguyệt Bạch bỏ đi , Thanh Tâm đưa mắt nhìn quanh:

− Quen mặt cả. Đông quá!

Ngồii nói chuyện phiếm một lúc , Nguyệt Bạch đưa Lân, Liêm , Hưng , Điền, Phú vào bàn bên cạnh. Lân kêu lên:

− Ủa, tới sơm hơn tụi này hở? Vậy ra Thu Nga nói dối tôi hén

Nga chưng hửng:

− Nói dối điều gì?

− Nhớ không! Hôm nọ hỏi sinh nhật Nguyệt Bịach đi không , Thu Nga lắc đầu . Vậy ai ngồi đây?

− Định không đi thật, giờ chót đổi ý.

Lân cười:

− Báo hại người ta buồn năm phút . Lâu ngày không gặp cũng nhớ.

Thanh Tâm trêu:

− Nhớ ai vậy, anh Lân?

− À nhớ ..- Lân cười tinh nghịch . Nhớ người ta , nhớ bạn bè vậy mà.

− Người ta nào?

− Bí mật quân sự.

Khánh Ngọc lém lỉnh chỉ Thu Nga :

− Phải người ta này không? Thú thật ra đi , tụi này giúp lời cho. Giấu hòai coi chừng ôm bệnh tức à.

Thu Nga đỏ mặt:

− Con quỷ! Mày tin ông Lân lắm mồm này được à?

Thu Thủy từ tốn lên tiếng:

− Cũng vì lắm mồm mà bị người đẹp cài số de . Thật đáng kiếp ! Danh từ đó không ngoa chút nào

Lân nheo mắt:

− Chớ không phải mọi người thấy tôi vui tánh mà ganh ghét gọi như thế?

Thu nga bĩu môi:

− Tưởng mình cao giá ghê hả?

Liêm xen vào:

− Thu Nga ơi! Anh Lân tôi nổi tiếng lắm mồm nhưng có duyên đáo để , nhiều cô mê như điếu đổ . Sao Nga lại chê ?

− À, anh muốn nói mấy cô cận thị đấy hở?

Điền noi:

− Không phải cận . Tại mắt không được bình thường

Mọi người được dịp cười nghiêng ngả.

Chợt Khánh Ngọc nhìn chăm chăm về góc phòng. Rồi kề tai An, thì thầm:

− Mày thấy gì không An?

Thúy An ngơ ngác:

− Thấy gì?

− Bàn cuối gần cửa sổ . Oan gia không hẹn mà gặp. Nãy giờ tao để ý anh chàng cứ nhìn lại đây hòai hà.

− Ai đâu? Tao không nhỡ.

− Trời đât! Cái anh chàng vẽ lén mày ở Đà Lạt đó, nhớ chưa?

Thúy An giật mình , nhướng cao đôi mày vừa lúc chạm phải tia chìn từ phía ấy , An vội vã quay đi hỏi bạn:

− Có đúng ông ta không?

− Mày chỉ lo giận nên quên chứ tao nhìn rõ lắm . Hắn chứ ai.

Thúy An cười trêu chọc:

− Mày nhớ kỹ vậy sao? Lại nhỉ!

Khánh Ngọc đỏ mặt cự nự:

− Cấm nghĩ bậy . Tại tánh tao nhớ dai chứ bộ.

− Tao có nói bậy gì mày phân bua dữ vậy. Không biết hắn quen ai lại xuất hiện ở đây.

− Sinh nhật Nguyệt Bạch , hẳn hắn quen nhỏ đó chứ ai

Thúy An gạt phăng:

− Quen ai mặc hắn, mắc mớ gì đến mình.

Nguyệt Bạch lkhai mạc sinh nhật với vài lời ngỏ. Hai mươi ngọn bạch lạp , trên chiếc bánh gatô rắc đầy hoa kem đủ màu sắc thật đẹp, được thổi tắt. Sau đó cắt ra làm nhiều phần chia đều cho tất cả đám bạn. Nguyệt Bạch đến bên micro giới thiệu tiết mục mở đầu:

− Xin mời anh Lâm Đức Phương.

Niều tiếng vỗ tay hòa lẫn tiếng cười ăn nhịp nhau :

− Xin mời. Xin mời. Xin mời.

Lâm Đức Phương xuất hiện trước micro. Thanh Tâm húych cùi chỏ vào hông Thúy An . Thu Nga kêu lên:

− Ê, hình như anh họa sĩ

Thu Thủy hòa theo:

− Hắn đó, còn hình bóng gì nữa.

Thúy An gắt khẽ. Khi nhìn ánh mắt trêu cợt của mấy nhỏ bạn:

− Thì đã sao ! Tụi mày lạ thật

Thu Nga không buông tha:

− Quả là trái đất tròn , chúng mày ạ.

Bây giờ ta đã gặp mình

Biết đâu duyên nợ , ta mình nên duyên.

Thanh Tâm vỗ tay khen ngợi:

− Hay! Ứng khẩu thành thơ

Thúy An lườm lườm bạn không nói . Khánh Ngọc đưa ngón tay lên môi:

− Sụyt! im lặng nào.

Mọi người lắng tai nghe. Đức Phương đang cất cao giọng hát.

Thu Thủy thì thầm:

− Một giọng ca truyền cảm.

Thanh Tâm nhướng mắt :

Anh chàng lắm tài nhỉ

Tự nhiên Thúy An trở nên trầm mặc , lại nhớ chuyện xảy ra hôm ấy , An còn ngượng Khánh Ngọc bỏ nhỏ vào tai bạn:

− Nghĩ gì vậy An?

− À… mình nghe anh ta hát đấy

− Hay thật chứ An?

Thúy An trả lời trái với ý nghĩ trong lòng :

− Xòang thôi , tụi mày cứ khen nức nở.

− Trời đất! Hát hay vậy mày chế được à? Anh ta tự sáng tác đấy “Tuổi vào đời

− Sao mày rành vậy Nga?

− Anh ta giới thiệu ban nãy . Mày không nghe sao?

− Chả thèm để ý.

Thúy An lắc đầu , trong thâm tâm phải thầm xác nhận hắn tài thật . Đùa giỡn , hát hay ,tự ái không cho phép An nói lời khen tặng, nhưng âm vang lời hat vẫn lọt vào tai:

Giờ đây em đã bước vào đời

Tuổi của em là tuổi rong chơi

Nhớ em , em đừng để lòng vướng bận

Dù chỉ là sợi tơ mong manh

Anh xin em , em hãy yêu đời

Anh xin em, em hãy luôn tươi cười

Hãy giữ lòng luôn mãi thơ ngây

Lâm Đức Phương rạp mình chào các bạn , tràng pháo tay vang dội kèm theo tiếng”bis,bis”. Đức Phương khảy một nốt nhạc , tươi cười nói:

− Chân thành cám ơn các bạn . Sau đây , tôi xin trình bày bản nhạc khác do tôi vừa sáng tác và bản nhạc này cho phép tôi dành tặng riêng một người.

− Ai thế? Xin cho biết quý danh

Mọi người nhốn nháo hẳn lên, Đức Phương nghiêm trang:

− Mong các bạn thông cảm . Tôi chỉ cho biết tên bài nhạc thôi.””

Đà Lạt một sáng mùa hè

Ánh mắt chàng chiếu thẳng về Thúy An chăm chú. Cô bé vờ nhìn mẫu hoa trên chiếc bánh . Cô biết mấy nhỏ bạn đang háy nhau cười tủm tỉm. Tiếng đàn , lời hát lạivang lên:

Đà Lạt vào một ngày nắng đẹp

Tôi gặp em, người con gái lạ lùng

Bước chân nhỏ tung tăng trong rừng vắng

Tôi ngỡ mình được gặp một nàng tiên

Đà Lạt một mùa hè rực rỡ

Tôi gặp em người con gái mắt nai

Tựa thân cây em ngắm nhìn mây trắng

Tôi ngỡ mình gặp được một nàng tiên

Tôi vẽ em những nét đẹp thiên thần

Thôi vê\ẽ em những nét đẹp thơ ngây

Thôi vẽ em mắt nai nhìn ngơ ngác

Thôi vẽ em, người con gái không quen

Bài ca dứt, tiếng vỗ tay ồ ạt không ngừng. Thúy An lẩm bẩm một mình:

− Cái mặt kênh đời dễ ghét

Quay sang Khánh Ngọc , AN nói:

− Tao ra ngòai một chút . Bực bội quá!

− Bực ai?

− Còn phải hỏi. Mày thừa thông minh mà.

Thanh Tâm thowr ra:

− Lại bốc đồng nữa rồi

Thu Thủy đứng lên:

− Tao đi với mày

− Không cần, một lát tao vào ngay

Thu Thủy ngồi lại chỗ cũ . Thúy An đi một mạch ra cổng , thấy chẳng ai để ý đến ,c ô bé ra đường gọi xe về nhà luôn , đầu óc rỗng tuếch không hiểu mình dang nghĩ gì nữa.

Đức Phương hát xong bản nhạc , chàng trở về chỗ ngồi . Bạn bè vây quanh không ngớt lời ca tụng. Nguyệt Bạch giới thiệu tiết mục kế. Cuộc vui vẫn tiếp tục , không ai để ý đến sự vắng mặt của một người. Ngọai trừ Đức Phương , chàng nhìn quanh tìm kiếm , lòng thất vọng lẫn buồn bã. Cô bé biến đâu mất rồi. Bạn cô còn đó , chẳng lẽ cô lại bỏ về ư? Tại sao mình cứ nghĩ mãi đến cô bé nhỉ? Đức Phương muốn xua đuổi hình bóng cô bé ra khỏi tâm trí chàng, những càng lúc khuôn mặt khả ái thanh tú kia càng hiện ra rõ nét hơn, lại quá!

Nhiều tiết mục đơn câ, song ca , hài, thocws đi qua. Đức Phương nào có để tâm đến. Hồn chàng bay tận đâu đâu mất rồi.

− Lâm Đức Phương! Tưởng cậu không đến chứ?

− Ồ! Mẫn Nhu mới về hở? Mời người ta mà không ở nhà , buồn năm phút đấynhé

Mẫn Nhu cười xuề xòa:

− Xin ỗi cậu. Giờ chót mình kẹt . Nhưng cố giải quyết cho xong, mình vội vã về đây ngay . Bỏ qua nhé.

− Với nàng chứ gì?

Mẫn Nhu cười thú nhận . Chàng đảo mắt quanh phòng:

− Chà ! Đông quá!

Chợt Mẫn Nhu chăm chú nhìn rồi kéo tay bạn:

− Lại đây , mình giúp cậu làm quen với mấy cô bạn của Nguyệt Bạch. Mong cậu sẽ hài lòng.

Đức Phương bước theo đà kéo của bạn . Mẫn Nhu Tưôi cười, nghiêng mình trước mấy cô gái:

− Giới thiệu với cậu: Khánh Ngọc , Thanh Tâm, Thu Thủy, Thu Nga , Ủa, Thúy An đâu rồi? Bây giờ phải gọi thế nào đây ? “Ngũ long” hay “tứ long công chúa”. Thúy An không đến à?

Khánh Ngọc nói:

− Nhỏ An vừa ra ngòai

− Vậy à? Thiếu mất một cô thì buồn lắm đấy. Đức Phương biết không , năm cô bé này luôn đi chung với nhau, bạn bè gọi họ là”ngũ long công chúa” dang xưng ấy cậu không thấy quá đáng chứ?

Đức Phương mỉm cười:

− Trái lại, tôi thấy quá xứng đáng

Mẫn Nhu nói:

− Tôi quên giới thiệu với các cô đây là …

Thu Nga nhanh nhẩu cướp lời:

− Dạ, biết rồi, anh Nhu ạ. Đậy là anh Lâm Đức Phương , họa sĩ kiêm nhạc sĩ , kiêm luôn ca sĩ đúng không anh?

Mẫn Nhu trố mắt kinh ngạc:

− Sao tài vậy ? À, anh hiểu rồi, Nguyệt Bạch nói cho các cô biết đúng không ?

− Tụi em chưa được cái hân hạnh đó.

− Hay là ..- Mẫn Nhu nhìn bạn rồi liếc sang mấy cô gái đang cười mủm mỉm . Chàng gật đầu – À, tôi hiểu rồi . Quen hở?

Thu Nga lém lỉnh:

− Tiếc quá , anh lại đóan sai . Tụi em chỉ vừa mới biết tên anh Phương đây thôi

− Không đùa chứ cô bé ?

− Thật mà , em còn biết anh Phương đàn hát rất hay . Anh ấy vừa biểu diễn ban nãy

− À, cô bé chắc chưa biết nghề chính của Đức Phương?

Thanh Tâm tròn xoe mắt :

− Còn nghề chính nữa ư?

Mẫn Nhu thích thú cười:

− Họa sĩ đàn hát chỉ là nghệ phụ giải trí cho vui . Lâm Đức Phương làm nghành kiến trúc đo , các cô ạ.

− À, tuổi trẻtài cao , hân hạnh được biết anh Đức Phương

− Không dám, các cô đừng nghe Mẫn Nhu, tôi không được như anh ấy quảng cáo đâu

Mẫn Nhu vỗ vai bạn:

− Thôi, đừng khiêm nhường mãi thế? Mình đưa cậu tới đây để được làm quen với các cô bé đấy. Ồn ào, phá phách ghê gớm. Nhưng rất dễ mến. Thế nào đề nghị của tôi về một người bạn , các cô nghĩ sao ? Nguyệt Bạch về nhà cứ khen các cô mãi

Khánh Ngọc đưa mắt hội ý cùng cô bạn. Tất cả đều gật đầu . Khánh Ngọc nói:

− Anh Mẫn Nhu thì tụi em biết quá nhiều rồi, xin miễn bàn . Riêng Đức Phương , nếu có được người bạn như anh , Ngọc thấy gặp trở ngại hết

Đức Phương vui mừng:

− Hân hạnh cho tôi quá.

Mẫn Nhu cười:

− Chúng ta phải uống gì để mừng chứ?

Nguyệt Bạch chạy đến hối thúc lia:

− Anh Ba, Đức Phương! Kéo bàn ghế ra và góc cho em. Sắp khai mạc khiêu vũ rồi đấy. Ủa, Thúy An đâu?

Bây giờ mọi người mới nhớ ra, Khánh Ngọc đứng lên:

− Nhỏ An làm gì ở ngòai lâu vậy? Ngọc đi tìm nó mới được

Thanh Tâm cũng rời ghế:

− Tao đi với mày

Một lát sau hai cô bé trở vào

Thanh Tâm chắc lưỡi:

− Ông gác cổng bảo ban nãy một cô gái ra gọi xe để về , có nhắn lại là cô ấy nhức đầu không thể ở khuya được.

Thu Nga lẩm bẩm:

− Nhỏ này kỳ ghê. Tự nhiên bỏ về không bảo qua 1 tiếng.

Khánh ngọc hiểu nguyên nhân , nàng đưa mắt nhìn Đức Phương . Mặt anh chàng buồn chảy đến tội nghiệp .

Khiêu vũ khai mạc , mọi người quay cuồng theo điệu nhạc . Đức Phương lặng lẽ đứng một mình trong góc tối ngắm từng đôi dìu nhau trong điệu valsse nhẹ nhàng êm dịu. Dưới ánh đèn mờ ảo, lòng Đức Phương trống vắng , chàng cảm giác mình vừa mất một vật quý giá. Đức Phương nhủ thầm:

“Nhất địng bằng mọi cách phải làm quen được cô bé dễ thương này. Thúy An ! Thúy An!”

Vừa chợp mắt mơ màng , có tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngòai cửa phòng , Thúy An hỏi mà mắt vẫn nhắm:

− Vào đi!

Khánh Ngọc ào vô:

− Ngủ hở công chúa?

Thúy An mở chòang mắt:

− Trưa nắng thế này không ngủ thì làm gì ?

Khánh Ngọc trách bạn:

− Đem qua, mi làm sao thế? Tao chịu không hiểu nổi mi , An ạ.

− Nhức đầu quá , tao bỏ về thế thôi . Có gì là khó hiểu

− Đó chỉ là cái cớ , còn nguyên nhân khác chính đáng hơn.

− Nguyên nhân nào?

Khánh Ngọc cười, nằm xuống cạnh An:

− Mày hờn giận anh chàng nên bỏ về đúng không nào? Thù dai vậy bạn.

− Hắn chẳng mắc mới gì đến tao

Khánh Ngọc vẫn giữ nguyên ý kiến của mình:

− Lời tỏ tình mùa xuân của anh chàng liễu quá, nàng không giận sao được.

− Mầy đóan mò là giỏi. Sao mày biết hắn tỏ tình với tao?

− Anh chàng mết mày, thật An ạ. Không riêng gì tao , mấy nhỏ kia đều hiểu như vậy . Mà chính Đức Phương xác nhận đó là điều đáng nói

Thúy An bật dậy như lò xo:

− Mày bảo sao?

Khánh ngọc cười khúc khích:

− Mới nghi đã hỏi tới vậy , còn làm tỉnh ra cái điều”em còn ngây thơ chiết biết yêu là gì”

Thúy An hờn dỗi nằm xuống , quay mặt vào trong giấu khuôn mặt đỏ bừng. Khánh Ngọc ôm bạn năn nỉ:

− Thôi mà, cho mình xin lỗi . Hở tí là giận hờn An ạ. Nghe mình nói nè. Thật tình đêm qua, bồ về rồi Đức Phương buồn ghê gớm, anh ấy muốn gặp bồ một lần để xin lỗi . Viễ đáng iếc xảy ra , hôm ở Đà Lại , anh ấy còn hỏi địa chỉ của bồ nữa đấy

Không nén được, Thúy An quay lại hỏi:

− Và mày đã chỉ nhà tao cho hắn?

− Biết tánh bà, ai dám?

− Ừ, còn khôn đấy!

Khánh Ngọc chỉ vào trán bạn :

− Mày dữ quá! Vậy mà ông Phươnglại thương , thế mới chết

Thúy An tròn mắt :

− Nói bậy tao đuổi về à.

− Có sao, tao nói vậy. Có thè, thêm bớt . Đâu có lợi gì cho tao.

− Ừ, anh ta nói với tụi mày thì tụi mày nghe đi, tao chả thèm

− Mi ác quá, Thúy An à.

− Mày rủa tao đấy hở Ngọc?

− Chẳng những ác mà còn cố chấp nữa. Người ta đã biết lỗi , tìm cách làm hòa , mày còn muốn gì chứ?

− Cóc cần anh ta xin lỗi. Tốt hơn , không nên bàn đến vấn đề này nữa , nếu mày coi tao là bạn củ a mày.

Thấy bạn cương quyết , Khánh Ngọc đành buông xuôi:

− Xin chào thua mfay.

Hai đứa nằm im lặng bên nhau. Thậtbất chợt Khánh Ngọc lên tiếng:

− An này! Mày đã biết chuyện nhỏ Thủy chưa?

− Chuyện gì vậy?

− Còn trong vòng bí mật. Nhỏ Tâm bật mí với tao. Nghe xong, mày không được làm ầm lên đấy nhé , hứa không?

Thúy An gắt:

− Nhưng chuyện gì mới được . Tao ghét rào trước đón sau , sốt cả ruột.

Khánh Ngọc cười:

− Cái tật hay nổi nóng ngang của ày ai còn lạ gì. Nghe nè! Có người coi mắt nhỏ Thủy . Gia đình đồng ý , nhỏ Thủy đang phản đối quyết liệt.

Thúy An buông gọn:

− Tưởng gì. Thời này đâu còn tình trạng ép uổng nữa. Nhắm được thì ưng , không thì thôi.

− Còn đi học, ai lại lấy chồng

− Sao không được . Đám cưới xong , đi học như thường . Nhỏ Thiên Trang học chung mình ấy , chồng nó làm việc ở xa , lâu lâu về một lần. Có bầu con nhỏ vẫn đi học tỉnh bơ. Lắm chàng trồng cây si , chừng nó ngỉ rồi, mấy chàng mò lại nhà mới bật ngửa . Té ra nàng nằm ổ. Chàng nào chàng nấy cười tuôn nước mắt.

Khánh Ngọc ôm bụng cười rũ rượi:

− À, con nhỏ lúc nào cũng kè kè áo lạnh , mọi người tưởng nó bệnh kinh niên , ai dè che cái bụng . Nhỏ ham học , nhưng gia đình bắt gả sớm, nghĩ cũng tội . Bây giơ mình thấy cuộc sống sinh viên tự túc là chủ yếu . Nhỏ Loan áo tím đó. Chồng nó đưa rước mỗi ngày trông anh chị thật hạnh phúc.

− Hình như bà Loan có bầu, mi ạ.

− Có lẽ, nhưng bà ấy mặc robe rộng ,khó ai biết

Khánh Ngọc cười khúc khích:

− Kỳ thí mồ. Bận bịu chồng con , còn thời giờ đâu học. Đang cặm cụi bên luận án , con khóc oa oa hoặc hàng cà rà: Em ơi, anh muốn hôn em, chữ nghĩa bay tuốt luốt

Thúy An cười chảy nước mắt:

− Nhảm nhí! Ăn nói gì đâu không hà.

− Không đúng sao . Phải thực tế chứ mày.

Thúy An gật đầu:

− Tao có bảo mày sai đâu. Nhưng khi nào chàng vắng nhà hoặc dỗ chồng con ngủ yên, mình hãy học , không được à?

Khánh Ngọc ngúyt dài :

− Hừ! Chồng làm như con nít phải dỗ ngủ.

Hai đứa nhìn nhau cười vang cả căn phòng , nằm thêm một lúc , Khánh Ngọc ra về:

− Thúy An, tao mong mày suy nghĩ lại

− Đức Phương…

Không chờ bạn nói trọn câu , An đóng mạnh cổng , bỏ vào nhà, Khánh Ngọc lắc đầu nhìn theo.

− Nhỏ này bướng không chịu được

Khánh Ngọc lên xe nổ máy chạy thẳng vè nhà nàng .

Gặp lại nhau trong ngày khai giảng , Thúy An và nhóm bạn mừng ríu rít. Chuyện vui lạ mang ra kể cho tất cả cùng nghe . Tiếng cười không dứt. Sân trường đại học rợp bóng mát do những tán cổ thụ già tỏa rộng .Phượng trên cành vẫn còn nở hoa đỏ thắm. Tiếng ve vẫn rả rích râm ran như tic nối một mùa hè trôi qua.

− Năm nay trường mình thêm giáo viên dạy môn tâm lý học . Nghe nói ổng giảng hay lắm.

− Ngọc nè! Hỗi nãy mi cười gì vậy?

Khánh Ngọc bật cười giòn:

− Mày không thấy cái miệng ông Tòan tròn vo như hạt nhãn sao Tâm?

Thu Nga phụ họa:

− Ừ, tao cũng không nén được , phải lấy khăn che miệng.

Thúy An hỏi:

− Ban nãy giới thiệu ổng tên gì?

Ngọc đáp:

− Tòan- Lâm đức Tòan.

Thu Nga nháy mắt:

− Đừng lầm với Lâm Đức Phương nghe .

Thúy An lừ mắt:

− Tao không chọc mày nha

− Ai thè. Tao nói miệng tao , mày để ý chi rồi gây

− Xí! Mày là chúa gây sự không thèm nói chuyện với mày

− Đây cóc cần.

Thủy xen vào:

− Cho xin can, hở tí là gây nhau

Thúy An hất mặt:

− Chấp luôn hai chị em đó.

Thu Thủy xá dài:

− Lạy bà tha cho tôi nhờ.

− Sợ thì rút lui có trật tự

Thu Nga trề môi định nói, Hùynh chạy đến tuyên bố:

− Thầy Tỵ về quê chưa lên. Mình được nghỉ hai giờ sau.

Thu Nga nói kháy:

− Anh Hùynh mừng hết lớn.

− Thế các cô thì sao? Được dịp bát phố thích còn làm bộ?

− Xí! Chỉ giỏi đóan mò.

− Tâm lý chung mà lỵ, con gái thích bát phố , ăn qù vặt.

Thanh Tâm trả đũa:

− Trông anh Hùynh giống nhà tướng số lắm đấy . Thêm vào cặp kính thì hết sẩy. Nhưng hãy coi chừng bói ra ma, quét nhà ra rác thì nguy

Thu Nga cười:

− Coi bộ ông thầy bói này có biệt tài nói dối ăn tiền là hay

Lân đứng bên cạnh Hùynh, cười nói:

− Hùynh! Mày đấu không lại băng “Ngũ long nữ quái” đâu

Chuông báo hết giờ chơi , tất cả vào lớp. Giáo sư chưa đến, lớp họcofn ào như cái chợ. Khỏang hai mươi phút sau , thầy giám thị báo tin :

− Thầy Tỵ chưa lên lớp . Các em nghỉ hai giờ sau.

Tiếng ồ ề của Hùynh vang lên:

− Thấy chưa, tao biết trước mà.

Thanh Tâm rủ rê:

− Đi ăn bún bò, tụi mày ạ.

Thu Nga phản đối:

− Tao thèm món bún riêu cua

Khánh Ngọc nói:

− Thôi, đi ăn bánh cuốn hà.

Thúy An cười , kêu lên:

− Ối trời ơi! No quá, ăn gì nổi nữa chứ.

Thanh Tâm ngạc nhiên:

− Mày nói gì vậy An?

− Tự nhiên nghe tụi mày mỗi đứa một món , tao bắt no ngang

Khánh Ngọc đập nhẹ vai bạn:

− Cái con này khó ưa.

Thu Thủy nói:

− Tao đề nghị tụi mình giải quyết từ món. Trước hết là món bún bò , đến bún riêu , sau đó ăn bánh cuốn , cuối cùng là món chè.

Thanh Tâm la lên;

− Trờiđất! Bụng nào chứa cho hết.

− Vậy chứ mỗi đứa đòi một món , biết tính sao cho ổn.

Thúy An cười:

− Thế này đi. Hôm nay ăn bún bò, mai mốt tới mấy món kia . Đồng ý không?

− Nhất trí!

Thu Nga giơ cao tay . Phú nãy giờ cố ý lắng tai nghe , chàng ta cười xòa:

− Đúng là con gái , có thể cho anh tháp tùng được không?

Phú lớn tuổi nhất lại là trưởng lớp , tíanh tình vui vẻ , cởi mở, bạn bè rất mến. Khánh Ngọc cười nhìn Phú:

− Tụi em ăn dữ lắm,anh Phú nhắm kham nổi thì cứ theo.

Lân góp lời:

− Chỉ cần các cô gật đầu , tha hồ ăn khao cả tháng

− Khiếp quá!- Thu Thủy rụt cổ.

Thu Nga nói:

− Lúc nào cũng lắm mồm , dễ ghét!

Miệng Lân méo xệch:

− Lại ghét ! Không hiểu sao đời tôi vô duyên bạc phận thế hổng biết

Duy cười:

− Theo ý tôi, bạn nenn khóa cái mồm lại bớt một tí.

Lân chéo miệng tuyên bố:

− Bắt đầu từ giây phút này , tôi xin đánh chữ” thủ khẩu như bình

Thu Nga mỉm cười ranh mãnh:

− Anh Lân ơi! Anh Lân à! Em nói này anh Lân nghe nè. Sao anh đành lònh lặng thinh vậy anh Lân ? Ôi, không ngờ anh đẹp trai vầy ,à lại câm . Tiếc quá, anh Lân ơi.

Anh chàng bịt kín hai tai , bặm môi , trợn mắt , đầu lắc lia lịa . Cả bọn ôm bụng cười rũ.

Thúy An nhìn đồng hồ:

− Hết giờ rồi. Tụi mày có đi không thì bảo?

Khánh Ngọc đứng lên trước nhất:

− Đi chứ.

Mọi người lục tục kéo nhau nhau đi ra, trả lại sự yên tĩnh cho lớp học.

Thúy An và bốn nhỏ bạn về nhà vào lúc đồng hồ chỉ đúng 12h.

Ooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo

Sắp đến sinh nhật thứ 20, Thúy An bỗng nảy ra một ý lạ:

− Phải tổ chức chương trình khác mọi năm.

Và cô bé mang ra bàn luận cùng mấy nhỏ bạn thân tại nhà cô:

− Ngọc này ! Tao vừa nghĩ ra trò chơi thú vị trong ngày sinh nhật của tao.

Thanh Tâm gật đầu:

− À, sắp đến rồi phải không?

− Ừ. Tao lo in thiệp mời đây

Thu Nga hỏi:

− Mày toan tính gì vậy?

Thúy An đưa một ngón tay ra dấu:

− Đêm “vũ hội hóa trang. Tụi mày nghe đến vũ hội này rồi chứ gì?

− À! – Nga láu táu – Có nghĩa là mang mặt nạ và ai muốn hóa trang gì túy thích . Đúng không?

Thúy An gật đầu, cả nhóm cùng reo. Ngọc nói:

− Một sáng kiến thú vị. Đồng ý.

Thu Nga rối rít:

− Tao sẽ biến thành con thiên Nga

KHánh Ngọc ồn áo:

− Tao là thỏ ngọc.

Thanh Tâm nói lớn:

− Tao sẽ làm lòai chim sơn ca với tiếng hót lảnh lót.

Thu Thủy góp lời:

− Tao thích mình trở thành một công chúa Ai Cập , còn mày là gì Thúy An?

− Tao ấy à? Công chúa Bạch Tuyết. Được chứ?

Thu nga vỗ tay:

− Tuyệt đấy. Công chúa lạc lòai trong rừng sâu với giấc ngủ thần tiên đợi chờ vị hòang tử đánh thức nàng dậy bằng nụ hôn . Được hôm ấy tao sẽ tìm hòang tử giùm cho

Thúy An bĩu môi:

− Tao cóc cần hòang tử của mày

Khánh Ngọc vỗ tay:

− Thế này nhé! Mở đầu là phần ăn uống sau đó là vở kịch công chúa ngủ trong rừng . Đêm vũ hội được kết thúc bằng phần khiêu vỹu . Ổn chứ?

− Một chương trình mới lạ, hấp dẫn. Ngọc tính vậy được quá, còn gì phải nói.

Sau mấy tiếng đồng hồ bàn luận , tất cả đồng ý theo lời sắp đặt của Khánh Ngọc . Thúy An đề Nghị:

− Bữa đó, mi làm hòang tử đi Ngọc á.

Mắt Khánh Ngọc sáng tia lạ lùng:

− Ừ, tao sẽ làm hòang tử của mày.

− Vậy nhé. Không đổi ý nhé.

Quay sang Thanh Tâ, An nói:

− Có cần mời ông Thanh không Tâm?

− Tùy mày. Không mời càng tốt.

− Làm bột thấy ghét . Sợ có người buồn năm phút.

− Còn lâu mới buồn há Thủy. A, nhỏ này hôm nay sao mặt mày bí xị vậy?

Thu Thủy lắc đầu:

− Đâu có gì, tao đang nghe tụi mày.

Khánh Ngọc cười:

− Mi sắp xa tụi tao , nên buồn chứ gì

Thu Thủy ngạc nhiên:

− Lượm tin vịt đâu ra vậy nhỏ?

− Tao biết hết trơn rồi , giấu sao nổi?

− Nhỏ Nga tiết lộ hở?

− Có hay không mi thú nhận đi. Một anh chàng phó giám đốc trẻ tuổi , đẹp trai

Thúy An điểm ngón tay:

− Trúng huyệt rồi, hết đường chạy nhé.

Khánh Ngọc lại nói:

− Con duy nhất của ông giám đốc. Hách thế mà chê à?

− Không chê, nhưng không yêu.

− Sẵn sàng khai báo rồi hén.

Thu Thủy buồn buồn nói:

− Ba mẹ tao cương quyết quá, mặc tao phản đối. Ổng bà thấy tụi mình ưa đi chơi nnên sợ. Hễ có người tới hỏi là gả phứt cho nhẹ gánh lo. Mẹ thường nói, có con gái trong nhà như chứa quả bom , không biết giờ phút nào bùng nổ

Mọi người càng cười , Thanh Tâm tiếp chuyện:

− Ba mẹ tao cũng thế. Người lớn có cái lý của họ, chung quy bởi lòng thương con mà nên . Không thể trách phiền ba mẹ Thủy ạ.

− Tao có dám trách gì đâu . Chỉ buồn là mẹ không hiểu được mình thôi.

Thúy An hỏi bạn:

− Rồi mày tính sao ? Ưng đại đi cho tụi này may áo mới đi đám cưới mày, biết đâu thấy mày hạnh phúc , tụi tao noi gương theo

Khánh Ngọc cười:

− Ừ, mày khai trương trước đi , rồi đến con Tân , Thúy An, Thu Nga . Tao bao chót.

Thu Nga nghiêm trang hẳn:

− Theo ba mẹ nhận xét thì đó là một người có tường lai rực rỡ, đủ bảo đảm đời Thu Thủy. Tao thấy anh chàng cũng hiền đi coi mắt vợ mà cứ nhìn đâu đâu không hà. Thu Thủy nói gì anh chàng cũng gật hết

− Anh chị giáp mặt nhau rồi hở- Thanh Tâm tò mò- Và mày đặt điều kiện gì?

− Tao nhận lời knhưng chừng nào tao học xong mới làm đám cưới

− Anh chàng bằng lòng không?- Tâm nôn nóng.

Thu Nga cười khì:

− Chịu cái rụp. Ngược lại , Thu Thủy phải cho làm lễ hỏi, chờ đợi bao lâu anh chàng cũng chẳng ngại.

Thúy An nhìn bạn:

− Thủy đồng ý chứ?

Thủy gật đầu , mặt buồn rũ:

− Tháng sau thì hỏi.

− Ồ! – Tâm kêu lên- Tao mài răng thật sắc , chờ ăn thịt dâu. Hôm nào dẫn anh chàng ra trình làng coi, Được không?

Thu Nga cười:

− Tối nào anh chàng không đến. Muốn biết mặt cứ mò tới lo gì.

− Vậy hén! Tối nay tụi nay sẽ đột nhập gia cư nhà mi.

Khánh Ngọc tiếp:

− Bây giờ về được chưa? Trưa rồi.

− Thì về- Tâm giơ tay- Good bye.

Lũ bạn của Thúy An kéo nhau ra về, mang theo sự ồn ào náo nhiệt . Bà Luân từ trên lầu bước xuống:

− Bạn con về hết rồi hả Thúy An?

− Dạ.

− Sinh nhật năm nay con mời bạn không. Cho biết để mẹ còn chuẩn bị.

− Như năm ngóai mẹ ạ. Cho con xin ít tiền mẹ nhé.

Bà Luân âu yếm nhìn con:

− Cần mua gì? Bao nhiêu?

− Đủ may chiếc áo dạ hội thôi hà.

Thúy An nói với mẹ về những dự tính cho đêm sinh nhật . Bà Luân gật đầu:

− Mẹ có tiếc gì với con đâu. Nếu anh Bình con ở nhà thì tháng sau sinh nhật nó.

Thúy An nũng nịu ôm tay mẹ:

− Mẹ lại nhớ anh con hở. CHỉ một năm nữa thôi anh Hai về rồi.

− Chóng thật , mới đó mà đã 6,7 năm

An pha trò cho mẹ vui:

− Không biết ở bển, anh Hai có quen cô đầm nào không hở mẹ?

Bà Luân cười xuề xòa:

− Trong thư nó bảo: Con gái Phuong Tây yêu cuồng sống vột không như phụ nữ Việt , quen thì đuợc nhưng yêu thi không.

− Anh Hai khó tính thấy mồ hà. À mẹ à! Cùng là anh em, sao tụi con không có nét giống nhau mẹ há.

Bà Luân bối rối , ánh mắt thóang buồn:

− Anh Hai giống ba , con giống bà ngọai

− Vậy hả mẹ?

Bà Luân đứng lên che giấu xúc động:

− Ba vừa gọi điện báo ăn cơm khách. An đói chưa?

Thúy An ôm cánh tay mẹ dìu vào phòng ăn :

− Vật thì hai mẹ con mình cùng ăn. Không có ba, mẹ hổng được vui.

Bà Luân xỉ vào trán con, phì cười:

− Cha mi, dám phán đóan mẹ hở?

Thúy An cười khúc khích. Bà Luân nhìn con, lòng tràn ngập yêu thương.

Sinh nhật Thúy An được ông Luân chổte hàng chục ngọn đèn đủ màu. Từ nhà ra khu vườn rộng mười mấy bộ ghế mây được chở đến. Tất cả sắp xếp thứ tựđâu vào đấy hẳn hoi.

Biệt thự Bình An được bao bọc bởi khuôn viên rộng lớn , nằm trên con đường hơi vắng vẻ , yên tĩnh và thóang mát. Vườn trồng đủ các lọai hoa quả . Vào mùa này, nhãn đang đơm hoa kết trái tỏa hương bay ngào ngạt. Cạnh gốc nhãn là một hồ cá , nước trong vắt . Giữa hồ, hòn non bộ giả được dựng lên, đàn cá lượn trông đẹp mắt.

Nhìn đồng hồ sắp đến giờ , Thúy An về phòng riêng sửa sọan để tiếp đón bạn bè . Ông Luân sau khi hòan tất bữa tiệc cho cô con gái cưng . Hai ông bà rút lui lên lầu cho lũ nhỏ được tự do vui đùa thỏa thích.

Bốn cô trong nhóm ngũ long có mặt sớm nhất. Vật dụng hóa trang được mang vào để trong phòng đọc sách , dùng làm nơi thay quần áo . Giữ đúng luật , không ai được quyền hở môi tiết lộ , lát nữa đây mình sẽ hóa thân là cái …. Để cho cuộc đố vui thêm phần hào hwsng. Trong chốc lát , bạn bè đều đến đông đủ , ai cũng háo hức với trò chơi mới mẻ này.

Đêm nay Thúy An xinh đẹp bội phần , nụ cười luôn nở trên đôi môi đỏ thắm. Ánh mắt lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn . Cô bé chân thành ngỏ lời cám ơn các bạn đã có lòng đến dự sinh nhật của cô. Hai mươi ngọ đèn nhóm “ngũ long” hợp nhau thổi tắt , chiếc bánh hai mươi tầng to, đẹp mắt được Thúy An cắt ra từng phần , chia cho tất cả mọi người . Chè sen , bánh ngọt , kem dâu lần lượt mang ra và được chiếu cố tận tình . Tiếng cười nói râm ran . Nếu chịu khó chú ý một chút , người ta sẽ thấy nỗi bồn chồn của Khánh Ngọc , cô nhìn như sốt ruột , như mong ngóng cái gì đó , tỉnh thỏang nhìn đồng hồ đeo tay , rồi đưa mắt ra cổng biệt thự đang mở rộng cửa.

Đúng giờ qui định , Khánh Ngọc thay Thúy An loan báo chương trình kế tiếp:

− Xin mời các bạn vào hóa trang . Cuộc vui bắt đầu. Tuyệt đối dữ bí mật các bạn nhé.

Một thóang khu vườn tràn ngập thú rừng chim chóc: Thỏ bạch , thỏ nâu , sóc xám,

hổ nai , dê , khỉ , cọp , chim hòang anh , sơn ca, chích chòe lẫn thợ săn , kỵ sĩ , hòang tử , nữ hòang Ai Cập , hòang hậu Ba Tư, công chúa Ấn. Ồ! Có cả một đám mọi da đỏ . Tất cả đều mang mặt nạ , chỉ chừa đôi mắt .Mọi người nhìn nhau để nhận diện. Ai nấy cũng hồi hộp với trò chơi lạ lùng . Những chiếc bóng di dộng trong âm thầm.

Khánh Ngọc giới thiệu . Trò chơi “công chúa ngủ trong rừng”.

− Yêu cầu các bạn lui ra tạo thành vòng tròn . Và xin mời công chúa Thúy An.

Thúy An xuất hiện trong chiếc áo dạ hội dài phết gót , màu trắng tinh khiết . Tóc tết thành bím bỏ về một bên vai . Chiếc vương miện trên đầu lấp lánh trong bóng đêm . Cô bé xoay một vòng ra mắt mọi người . Rồi cô làm như đi dạo trong vườn hoa thơ thẩn. Tay cô vuốt ve từng cánh hoa mong manh . Chợt từ khóm dạ lý, quái nhân xuất hiện , phóng lại chộp tay công chúa . Nàng sợ hãi hét lớn, thân hình từ từ ngã xuống trên thảm cỏ bất tỉnh. Lập tức hươu nai , sóc , thỏ, chim chóc xúm xít vây quanh , xua đuổi qiúai nhân trốn chạy. Hòang tử có mặt ngay lúc ấy , thú rừng dang xa. Hòang tử quỳ xuống , thì thầm bên tai công chúa:

− Hỡi nàng công chúa xinh đẹp khả ái kia ơi , mong rằng với tình yêu chân thành ta dành cho nàng , sẽ giúp nàng tỉnh ngay giấc ngủ nồng say. Thúy An ơi! Thức dậy đi để cùng ta khai mạc đêm vũ hội mừng sinh nhật thứ hai mười của công chúa.

Tiếng trầm trầm , ấp áp nghe quen mà như xa lạ làm mở chòang mắt. Hòang tử cầm tay công chúa dậy đúng lúc nhạc trỗi lên bản tango êm nhẹ. Hai người khai mạc đêm vũ hội bằng những bước nhảy điêu luyện tuyệt vời. Đèn màu chớp tắt đều đặn tạo nên khung cảnh thật hữa tình . Thúy An chưa hết bàng hòang , nàng không đóan ra nổi người bạn nhảy với mình là ai . Nhạc chuyển sang điệu Slow. Từng đôi , từng cặp dìu nhau ra sân. Chàng cất tiếng dịu dàng:

− Thúy An có biết mình đẹp nhất đêm nay không? Thật diễm phúc cho tôi là người được nhảy ban đầu tiên cùng công chúa.

Thúy An đáp lời , nhưng đầu óc cứ suy nghĩ cố nhớ xem mình đã nghe giọng nói này ở đâu , của ai.

− Cảm ơn lời khen tặng của anh . Thú thực Thúy An chưa đóan ra anh là ai trong số bạn của Thúy An.

− Thúy An cố nhớ xem. Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi đấy.

Cô bé nhidn đôi mắt sáng tinh anh sau chiếc mặt nạ bạc,nhẹ lắc đầu:

− Thúy An không nhận ra tôi cũng phải vì chẳng bao giờ An chú ý đến tôi.

− Anh nghĩ thế , chứ An cũng xem là bạn được hết

Hòang tử lắc đầu:

− Tôi chưa hưởng diễm phúc đó.

− Anh khó hiểu quá hà, không phải bạn cớ sao anh có mặt ở đây.

An đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác :

− Hãy nói rõ hơn.

− Rồi đây, An sẽ hiểu . Nếu như An chịu khó tìm hiểu

Thúy An hờn dỗi:

− Tiếc rằng An không thừa thông minh , mong anh hiểu cho

− Đừng giận công chúa ơi ! Tôi sẽ nói nhưng An hãy hứa với tôi một đieefu

− Nếu như lời hứa đó không thương hại đến bất cứ ai

− Tất nhiên rồi

− Anh nói đi

Hòang tử chậm rãi nói:

− An hãy hứa một lời là khi biết rõ tôi là ai , An không xua đuổi tôi rời khỏi đây và tôi được hầu chuyện cùnng An một lần.

Giọng chàng thành khẩn hơn:

− Công chúa có thể dành cho hòang tử đặc ân kia không?

Thúy An dịu dàng nói:

− Mặc dù chưa biết rõ anh là ai . Cứ theo lời nói của anh lạ lùng quá. Nhưng một khi anh có lòng đến chung vui cùng An , lẽ nào An lại bất lịch sự thế. Anh không cần rào đón mãi , An đang sốt ruột cả đây

Khánh Ngọc đến gần nhắc nhở:

− Nhạc đổi tông rồi , anh chị ạ.

Công chúa và hòang tử vội vvàng thay nhịp chân . Câu chuyện lại nối tiếp, hòang tử vẫn còn e ngại:

− Tôi sợ nhất cái giây phút để lộ tông tích của mình

Cô bé lại dỗi:

− Không tiện thì thôi vậy. An không bắt buộc

Hòang tử hốt hỏang thực sự:

− Thúy An , mong cô bớt giân , tôi sẽ nói đây. Cô đã hứa …

Thúy An hơi bực cướp lời:

− Tôi nhớ lời hứa đó.

− Thật nha Thúy An?

− Tôi chưa dối ai bao giờ

− Vậy thì…

Hòang tử đưa tay gỡ mặt nạ bạc , Thúy An chăm chú nhìn. Ồ! Khuôn mặt không xa lạ, nhưng dễ ghét hiện ra. Quá bất ngờ khiến Thúy An dừng hẳn đôi chân.

− Thì ra là ông ư?

Đức Phương lo ngại nhìn cô gái, giọng chàng khổ sở:

− Vâng , chính tôi . Nhưng tôi có mặt ở đây với thiện ý . Thúy An đã hứa là …

Chàng bỏ dở câu nói. Thúy An mím đôi môi bướng bỉnh, ngẩn người một lúc , nàng gật đầu:

− Thôi được , mời ông ngồi ở ghế kia . Tôi sẽ nghe và hầu chuyện cùng ông.

Đức Phương mừng rỡ:

− Cám ơn cô, Thúy An.

Tay chỉ chiếc ghế , Thúy An nói:

− Mời ông. Ông uống gì không?

− Không cần Thúy An ạ, Tôi không khát

im lặng hòan tòan . Đức Phương bối rối chưa biết mở đầu thế nào. Khánh Ngọc báo động cho biết , cô bé này dễ nổi nóng , e rằng một sơ xuất nhỏ thôi sẽ toi công . Thúy An cũng im lặng , đưa mắt nhìn ra sàn nhảy, các bạn nàng đang quay cuồng trong điệu nhạc cha cha cha vui nhộn. Nàng mặc nhiên để anh chàng Đức Phương tự do quan sát nàng. Một niềm xao xuyấn len nhẹ vào tim. An nghĩ thầm “ Anh chàng nom có vẻ hiền hiền làm sao ấy! Đúng như nhỏ Ngọc nói”. Trong đầu An nảy lên ý nghĩ phải trêu anh chàng một phen và An bất ngờ quay lại để bắt quả tang cái nhìn trộm của anh chàng. Đức Phương bối rối chuyển tia nhìn sang phía khác . Thúy An ranh mãnh cười mỉm. Bây giơ đến lượt cô bé tha hồ ngắm anh chàng. Khuôn mặt ưa nhìn không muốn nói là đẹp trai một ít . Chân mày rậm , mắt to , đàn ông mà đôi mi cong vứtnh mắt con gái. Chà, tay này mơ mọng ghê gớm , nghệ sĩ cơ mà , sống mũi cao ,có điều miệng rộng . Không sao! Đàn ông miệng rộng thì sang, mẹ thường bảo thế . Da ngăm ngăm …. Trai nam nhi vậy nom khỏe mạnh . An chúa ghét lọai con trai trắng trẻo , mấy nhỏ bạn cô thường gọi “công tử bột” . Kể ra thì anh chàng … có lý. A hắng giọng:

− Bộ ông không có chuyện gì nói hở?

Đức Phương hấp tấp :

− À! Tôi .. Thúy An , tôi muốn … à.. giải thích cho Thúy An hiểu về sự hiện diện của tôi ở đây hôm nay là mừng sinh nhật của An . Sau đó , tôi thành thật xin An tha lỗi cho những cư xử trước kia vô tình tôi xúc phạm đến cô . Tôi vô cùng ân hận.

Thúy An nở nụ cười tươi:

− Ông Phương ạ! Đúng ra , tôi mới là người có lỗi. Chính tôi phải xin lỗi ông, tôi nóng tính, nông nổi . Thói xấu đó , tôi chưa khắc phục được . Lối cư xử của tôi hôm ấy thật ẩutĩ phải không ông ? Nghĩ đến , tôi càng thêm thẹn. Ông có đồng ý với tôi là chúng ta hãy bỏ qua tất cả những chuyện buồn cười kia không?

Đức Phương gật nhanh:

− Vâng. Cám ơn Thúy An. Vậy mà tôi nơm nớp lo ngại

− Ông lo gì?

− Sẽ bị chủ nhân mời ra khỏi khu vườn thơ mộng này

− Ông cho tôi có thể xử sự như vạy sao. Chẳng lẽ ông có lòng tốt khi đặt chân đến đây, tôi lại dám làm thế sao? Nếu tôi nói rằng tôi rất lấy làm vinh hạnh đón tiếp thì ông nghĩ thế nào?

− Tôi sẽ khắc ghi lòng hiếu khách của cô chủ nhân khả ái

Nhìn thẳng vào đôi mắt chàng trai, Thúy An đọc được ở đó có một cái gì đó chưa thỏa mãn . Không dằn nỗi thắc mắc , An hỏi ngay:

− Dương như sự tiếp đoan của tôi có gì không ổn , khiến ông chẳng hài lòng?

− Tôi còn mơ ước gì hơn . Tôi chỉ buồn riêng mình bởi tôi cảm thấy chưa xứng đáng được Thúy An xem là bạn

An nhướng cao đôi mày:

− Ý ông muốn nói gì. Mời ông ở lại ttát nhiên là chấp nhận một tình bạn rồi.

Đức Phương nhấn mạnh từng hồi:

− Đã chấp nhận một tình bạn , thiết nghĩ không ai gọi bạn mình bằng “ông, xưng ‘tôi’ bao giờ.

Hiểu ra , Thúy An cười hóm hỉnh:

− Ồ! An sơ ý quá. Xin lỗi anh Phương nha

Đức Phương hớn hở ra mặt:

− Cám ơn Thúy An:

Cô bé nghiêng đầu , nụ cười thật đẹp:

− Bạn của An không ai được quyền khách sáo . An xin đứt hai tiếng “cám ơn” , Anh Đức Phương há?

− Xin tuân lệnh công chúa – Chàng tươi cười đứng lên , lịch sự nói- Điệu tango đang chờ đợi , mời Thúy An gọi là đánh dấu tình bạn của chúng ta hôm nay

Thúy An cười đáp lễ rồi đưa tay cho Đức Phương dìu ra sàn nhảy . Chiếc miệng nhỏ mỉm mỉm, đôi mắt long lanh pha chút bối rối thẹn thùng của cô bé làm lòng Đức Phương nao nao rung động

Không dám trực diện với tia nhìn ấm áp,nồng nàn ấy , Thúy An cứ cúi mặt đếm từng bước chân . Mặt nàng bừng nóng . Một chút bâng khuâng , một thóang ngượng ngùng . Bàn tay rắn chặt xiết nhẹ chiếc eo thon nhỏ. Mắt chìm trong mắt , đôi lòng xao xuyến. Khúc nhạc tuyệt vời , quyến rũ , đam mê ru ngủ lòng người.

Giờ thì đôi bạn không cần phải nói gì với nhau nữa rồi. Ngông ngữ có cũng trở nên thừa thãi. Nhìn vào mắt nhau đủ hiểu lòng nhau và Thúy An tự nhủ thầm :

‘Đây có phải là tình yêu’

Chuông reo báo giờ nghỉ , cuộc vui đêm qua như còn đọng chút dư hương , mặt cô nào cũng hiện rõ nét rạng rỡ. Nhóm “ ngũ long công chúa” không rời khỏi lớp ăn quà vặt như mọi hôm. Tất cả cùng tụ lại bàn luận những gì vui lạ xảy ra trong sinh nhật Thúy An.

Khánh Ngọc đưa tay che miệng ngáp dài:

− Trời ơi! Buồn ngủ ghê gớm, về nhà chắc tao bỏ cơm , leo lên giường đánh một giấc cho đã mắt

Thanh Tâm cười:

− Công chận sinh nhật nhỏ An kỳ này náo nhiệt dễ sợ.

Thu Nga láu táu:

− Ê! Tao thích nhất cái màn công chúa ngủ trong rừng gặp hòang tử thôi, chỉ tiếc thiếu một nụ hôn.

Thúy An đỏ mặt:

− Tao chưa hỏi tội , tụi mày còn dám trêu chọc tao nữa hở ?

Thanh Tâm sừng sộ:

− Tội hay công, cần phải hỏi lại nghe em. Biết điều khai báo đi , đừng để tụi này mất thời gian lục vấn

− Xí! – Thúy An phản ứng- Khai báo gì? Mày phải khai báo thì có. Tao trong sạch hòan tòan

− Tao làm gì không trong sạch đâu?

Thúy An hất mặt:

− Đừng hòng vải thưa che mắt thánh . Trong lúc mọi người ở ngòai vườn ,máy và ông Thanh , trốn vào phòng khách làm gì.

Thanh Tâm đỏ mặt chống chế:

− Ơ.. tụi tao nói chuyện đòang hòang

− Thì tao và Đức Phương cũng đòang hòang nói chuyện vậy, có gì tụi mày phải lục vấn

Thu Thủy chậm rãi:

− Ban nãy mày bảo sẽ hỏi tội tụi tao, vậy tội gì nói ra đi?

− Tụi mày giăng bẫy , gài người lạ vào nhà tao

Thu Thủy cãi:

− Gíup hai đàng hiểu nhau, xóa bỏ hận thù là có tội hở? Đúng là làm ơn mẵc óan mà

Thu Nga lớn tiếng:

− Được rồi, ttụi mày sẽ gặp ông Phương , qui hết tội cho ông ấy . Chỉ tại ông ấy khéo mồm khéo miệng năn nỉ ỉ ôi mà ra. Biết thế chả trèm hao công tốn sức

Khánh Ngọc khích bác:

− Tao sẽ giới thiệu nhỏ khác cho hắn. Hẳn là dễ thương , không khó tánh như vậy

Thúy An dẩu môi vênh mặt:

− Thách đó . Thử xem anh ấy có chịu quen nhỏ mày giới thiệu không cho biết

Thu Nga điểm ngón tay:

− Rõ như là hai với hai là bốn hén, hết chối hén . Mới gặp đêm qua mà mi biết ý người ta thế nào. Giởi thật!

Khánh Ngọc dài giọng:

− Tri âm, tri kỷ. Trên đời mấy dễ có ai

Vô ý rơi vào bẫy bốn nhỏ bạn, Thúy An im lặng đôi mắt ửng đỏ, Khánh Ngọc thương quá ôm vai cô bạn vuốt ve:

− Mói đùa cho vui, mày biết ý tụi tao nhiều giận hờn làm chi. Đức Phương hiền hậu , dễ mến. Tao đã vì mày điều tra kỹ rồi. Mày thật diễm phúc nên được anh ấy chú tâm đến

Thúy An phủi tay bạn, dỗi hờn:

− Ai mướn , ai thuê , ai bắt buộc mày làm thế. Hắn với tao chỉ là bạn đơn thuần thôi.

Nhìn Ngọc chăm chăm , An cười cười:

− Mắc mớ gì mày lo cho anh chàng dữ vậy ? Nếu thích thì vào cuộc đi

− Tiếc kà anh chàng chỉ chú ý đến cô người mẫu thôi . Nếu không…- Ngọc nựng cằm bạn trêu- Mày xinh đẹp , dễ thương thế này , bảo sao anh chàng không mếch . Nói thật nhé, ngày nào Phương cũng tìm đến nhà tao

An tròn xoe mắt:

− Chi vậy?

Khánh Ngọc khóat tay:

− Đừng nghĩ quấy nha bạn. Chỉ là nhờ tao giúp một tay . Người tay chịu khó như vậy , mày phải thông cảm một tí chứ.

Thúy An pì cười:

− Ai biểu tụi mày thày lay chi

Thanh Tâm nói:

− Cười là hết giận rồi hén?

− Cái mặt tụi mày dễ thương quá, làm sao giận nổi?

Ngũ long cười xòa.

Chuông lại reo, giờ học lại tiếp nối. Thúy An đưa mắt nhìn ra sân trường . Nắng vàng nhảy múa rực rỡ, khuôn mặt Đức Phương ẩn hiện trong đó, nụ cười hiền lành trung thực. Ủa! Lạ thật, tự nhiên sao mình lại nhớ đến người ta nhỉ? Chỉ là bạn thôi nhé. Thúy An. Còn quá sớm để nghĩ về một tình yêu , lời hẹn của anh chàng dư âm còn văng vẳng bên tai

“Chủ nhật này Thúy An có vui lòng cho anh ghé thăm không?” Và nàng ngoan ngõan đáp lại:” Vâng, Thúy An sẽ mở rộng cửa mời anh.

Tự nhiên Thúy An mỉm cười một mình.

Ngồi trên ban công đưa mắt nhìn về tận cuối đường , Thúy An nghe lòng xôn xao khi nhận ra bóng dáng chàng trai xuất hiện xa xa. Cô bé vội chạy vào phòng , chải lại mái tóc , vén gọn lên mép tai, xoay mọt vòng trước gương mặt cô bé bừng đỏ , trái tim đập rộn ràng. Lạ thật! Không phải lần đầu Thúy An được bạn trai đến nhà thăm . Khoong phải lần đầu Thúy An tiếp xúc với người khái phái. Vậy thì sao An lại hồi hộp như hôm nay vậy. Đưa tay lên chặn ngực , dằn nén xúc động , cô giữ vẻ bình thản, Thúy An bước ra phòng khách.

Đức Phương tựa bên cửa sổ , tầm mắt nhìn ra khu vườn đầy hoa trái . Nghe tiếng chân nhè nhẹ , chàng quay lại với nụ cười tươi:

− Anh cứ lo Thúy An không có ở nhà

− Thúy An rất mòng anh đến

Nhận ra sự hớ hênh của mình, Thúy An thẹn quá cúi mặt lí nhí:

− Anh Phương ngồi chơi , An vào mang nước ra nhé.

− Thôi khỏi, An ạ. Làm bận An, anh không muốn.

− Có gì đâu

Cô bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cố hữu , đưa một ngón tay lên môi duyên dáng nói:

− Bạn của An không ai được quyền khách sáo. Nhớ chưa? Chờ An một tí thôi

An biến nhanh , Đức Phương nhìn theo tủm tỉm:

− Cô bé dễ thương quá.

Một lúc sau, An xuất hiện trên tay hai ly cam vắt , giọng cô ngọt ngào:

− An mời anh Phương dùng nước.

Đức Phương nhận ly, miệng nói

− Cám ơn Thúy An.

Cô bé trề môi:

− Lại cám ơn.

Đức Phương xí xóa:

− Quen rồi . Từ từ anh sẽ bỏ.

− Uống nước đi anh Phương

Đức Phương bưng ly nhấm một ngụm:

− Ngọt hôn/

Chàng gật lẹ làng:

− Chẳng những ngọt mà mát nữa.

Thúy An ngỏeo đầu:

− Khen thật không đó? Nghi ngờ quá.

− Bộ anh ưa nói dối lắm sao?

− Ai biết được , đôi khi vì vị bụng người ta

− Anh thì chỉ nói đúng sự thật , cũng như An dễ thương , xinh đẹp thì anh khen , có điều hơi khó tính một chút

Thúy An mắc cỡ quay mặt mà cười mỉm. Đức Phương đưa mắt nhìn quanh:

− Hai bác đâu , Thúy An?

− Ba mẹ An đi Biên Hòa chơi rồi anh ạ.

− Tiếc quá! Lần trước anh cũng không được ra mắt hai bác

− Thế nào rồi anh cũng gặp thôi

Đức Phương gật đầu:

− Anh thích khung cảnh nơi đây, yên tĩnh , …?…, thóang mát , An ạ. Khu vườn này đã quyến rũ anh rồi đấy

− Nếu muốn , rảnh rỗi mời anh lại chơi

− Được Thúy An cho phép thì còn gì bằng . Ngay bây giờ Thúy An có thể cùng anh dạo quanh vườn không?

− Đâu có gì trở ngại

Thúy An đưa Đức Phương ra vườn. Nắng buổi sáng ấm áp . Khu vườn rợp bóng mát nhờ những tán cây cao, mận , bưởi nhãn, xòai, cam, ..?..Đức Phương xúyt xoa:

− Hương nhãn thơm nhỉ? Trái nhiều vô kể.

− Đạ ít bữa phải bọc trái lại hết , anh ạ

− Chi vậy An?

Thúy An giải thích:

− Ngăn ngừa chim chóc ban đêm kéo đến phá phách

Đức Phương lại khen:

− Thật thú vị. Đủ lọai hoa trái . Sáng sáng chiều chiều , sau những giây phút làm mệt nhọc về đến nhà , ra đây ngồi hít thở không khí trong lành thanh thóat này, không còn mơ ước gì hơn . Ai đã có công dựng khu vườn nừy vậy Thúy An?

Niễm hãnh diện lên trong mắt nàng:

− Ba An đấy! Ngôi nhà này cũng một tay ba An xây cất

− Bac thật có óc thẩm mỹ. Anh ước ao được gặp bác

− Ba An rất hiếu khạc và mến bạn của An lắm. Anh Phương mỏi châm chưa, ta lại ngồi băng đá kia , sẽ ngắm bao quát khu vườn

Đức Phương gật đầu . Cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế đặt dưới tàn cây vú sữa xum xuê cành lá.

− Anh Phương nè! An muốn hỏi anh một chuyện cũng vì chuyện ấy mà lòng An cứ ray rứt hòai

Đức Phương nhìn đăm đăm khuôn mặt khả ái của bé , khẽ hỏi:

− Chuyện gì? Có quan trọng không?

− Đối với An thì nó quan trọng . Chuyện bức tranh . Trong một phút thiếu suy nghĩ , An đã hủy họai công trình của anh , An ân hận vô cùng.

Cô bé cui mặt nhìn cỏ dưới chân bằng giọng run run , cô tiếp:

− An muốn đền bồi lại . Nhưng không hiểu anh có bằng lòng nhận em làm người mẫu không?

− Thúy An! – Đức Phương xúc động bồi hồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé . Những ngón tay búp măng , không chau chuốt , lời chàng ấm áp lạ thường – Em nói thật chứ? Em bằng lòng làm người mẫu cho anh thật chứ?

Cô bứ không rút tay lại, chỉ nhẹ gật đầu:

− Em muốn chụoc lỗi

− Thúy An ! Anh còn nhớ đêm sinh nhật thứ hai mươi của em . Chúng ta đã thỏa thuận với nhau rằng chuyện gì cho qua thì cho qua , em còn nhắc lại alfm chi ? Anh chỉ cần hiện tại và tương lai- Giọng chàng trở nên tha thiết – Hiệ tại là anh yêu em va tương lai anh ước mong có em bên cạnh . Thúy An ! Em có biết là anh yêu em ngay buổi đầu gặp gỡ không? Anh đã khổ sở điêu đứng khi bị em ghét bỏ, lánh xa. Anh đã cố gắng , bằng mọi giá anh phải có em Thúy An ạ

Thúy An xúc động đến lặng người , giây lát nàng ngẩng lên nhìn Đức Phương , dịu dàng hỏi:

− Có quá sớm không anh ?

− Về chuyện gì?

− Tình yêu của anh

Đức Phương lắc đầu:

− Đối với anh như vậy là quá trễ , Thúy An ạ. Như anh đã nói, anh yêu em ngay hôm gặp ở Đà Lạt. Anh đã tìm kiếm cô người mẫu bất ngờ khắp nơi . Thất vọng, anh về Sài Gòn, anh lại gặp em , súyt đụng phải em trưa hôm ấy anh mừng đến ngẩn ngơ . Lần thứ hai em lại biến mất . Rồi có lẽ ta lại có duyên hay sao ấy, anh lại được gặp em trong sinh nhật Nguyệt Bạch . Chưa kịp trấn an nỗi mừng , em đã ra về, may mà anh còn được dịp làm quen với các bạn em. Anh nhớ ơn họ. Đó là những sứ giả của ái tình , dẫn đến cuộc gặp gỡ hôm nay giữa anh và em. Kìa , Thúy An! Sao em không nói gì hết vậy ? Giận anh hở?

Thúy An lắc mái tóc:

− Không. Em đang nghe anh đấy chứ , làm sao em lại giận anh được? TY anh dành cho em bất ngờ quá , em … em không biết nói gì với anh , Đức Phương ạ

− Thúy An , anh không bắt buộc em trả lời ngay cho anh đâu , anh chờ đợi được . Em hãy suy nghĩ chín chắn và cho anh hy vọng . Em cho anh được nuôi hy vọng chứ Thúy An?

Thúy An mỉm cười không trả lời. Đức Phương hỏi tiếp:

− Nói cho anh biết đi Thúy An . Có phải em giận anh , nên bỏ ra về đêm ấy không?

Thúy An cúi mặt , tóc nàng rũ về một bên , che giấu khuôn mặt thẹn thùng:

− Ai biểu anh cứ trêu tức em chi

Đức Phương nói giọng đầy hối hận:

− Anh thật ngu ngốc phải không em? Muốn mượn bài hát đề bày tỏ nỗi lòng, nào ngờ vô tình làm em giận anh thêm. Một lần nữ , anh xin chịu lỗi

Thúy An ngẩng đầu lên, tay cuộn tròn..?… tóc trong tay:

− Hiểu anh rồi , em đâu còn giận hờn nữa trong khi chính em cũng dự phần lỗi lầm mà. Bây giơ anh nghĩ sao về đề nghị của em

− Anh sung sướng vô cùng về đề nghị của em, nhưng chuyện đó là phần sau. Anh sẽ vè cho em nhiều bức tranh khác nữa. Bây giờ em ngồi đây chờ anh nhé, có món này anh dành riêng cho em

− Anh lại bày vẽ gì nữa đấy?

Đức Phương khóat tay:

− Không được từ chối, bắt buộc em phải nhận

Thúy An phụng phịu:

− Chưa cho anh đã dông dài với em rồi

− Phải thế, em bướng lắm

Nói xong, Đức Phương ra xe mang vào cuộn giấy cuốn tròn trong lớp giấy hoa trao cho Thúy An

− Em xem được chứ?

− Em cứ mở ra đi, xem xong cho anh lời phê bình nghe nữ họa sĩ Thúy An

Cô bé ửng hồng hai má:

− Ngạo em hở? Mấy nhỏ bạn em đẩy cây anh cũng tin à?

Đức Phương cười:

− Anh đùa mà , ai dám ngạo em

An mở tung cuộn giấy , tròn xoe đôi mắt bồ câu:

− Ồ! Hình của em đây mà

Đức Phương gật đầu tủm tỉm , Thúy An chưa hết ngạc nhiên :

− Em nhớ là đã xé làm đôi rồi kia mà

Đức Phương lại gật đầu:

− Anh nhặt lại mang về nhà dán lại , dực theo đó anh vẽ bức khác . Chẳng phải một bức này đâu . Trong phòng anh bây giờ đầy hình ảnh của em.

− Đức Phương , cám ơn anh về món quà này

− Cô bé ơi! Không được khách sáo với anh đấy nhé

Thúy An bật cười trong trẻo phô hàm răng đều như hạt bắp , mặt nàng như hoa nở buổi sớm mắt long lanh đầy xúc cảm . Đức Phương ngắm nàng say mê:

− Thúy An à! Tiếc rằng anh chưa diễn tả hết nét đẹp của em . Em xinh và dễ yêu hơn trong tranh nhiều

Môi hồng chúm chím:

− Đừng cho rem đi tàu bay giấy nha? Em mà đẹp gì

Cô bé lại mở bức tranh ra ngắm nghía:

− Anh Phương này! Em không dám tưởng tượng đây là con nhỏ Thúy An . Anh vẽ tài ghê

− Người đẹp thì vẽ phải đẹp chứ sao

− Khiêm nhường là đức tính tốt , Đúc phương ạ

− Đừng làm anh mắc cỡ nha bé.

Hai người nhìn nhau cười . Có tiếng xe ngừng trước cổng – Giọng Thu Nga vang dội:

− Thúy An ơi! Nhà mi đâu rồi?

Thúy An bối rối:

− Thì cứ mời họ vào đây , hay em ngại sự có mặt của anh ?

− Chỉ sợ anh buồn, mấy nhỏ này lém lắm?

− Anh lại rất mến họ

− Vậy em dẫn tụi nó vào đây nhé?

Đức phương gật đầu . Thúy An ra cổng đón bạn. Vừa thấy mặt bạn, Khánh Ngọc lục vấn ngay:

− Xe của chàng phải không ? Nghi là trúng phóc mà

Thanh Tâm bỏ nhỏ:

− Chàng đâu?

Thúy An cắc cớ:

− Chàng nào ? Chàng Thanh của mi hở?

− Nói bậy ! Khéo giả mù sa mưa. Đức Phương chớ chàng thanh đâu đây . Thanh Tâm cau mày

Đức Phương thì nói là Đức Phương chàng, ai biết chàng nào

− Cay cú hén ! – Tâm giơ nắm tay- Nhớ Đấy

Thúy An cười:

− Đức Phương đến chơi sáng nay ,…?.. ngòai vườn, trả lời vậy thỏa mãn chưa?

Thu Nga vẻ đàn chị:

− Ừ, thành tâm như vậy , tụi này không hỏi nữa.

Nhóm ngũ long kéo ra vườn, Đức Phương chào tất cả bằng nụ cười tươi

Thu Nga đốp chát ngay khi gặp Đức Phương:

− Người ta bây giờ đâu cần tụi mình làm sứ giả nữa, phải không các bạn?

Đức Phương nhăn nhó phân trần;

− Khổ quá, Thu Nga ngờ oan cho tôi , lúc nào tôi cúng cần những người bạn dễ gần như các cô làm đồng minh

− Thật không đó? Sao Nga nghi ngờ thiện chí của anh quá.

− Nga hỏi Thúy An thì rõ. Chúng tôi đang nhắc nhở thì các bạn đến đó

Khánh Ngọc la lên:

− Chu choa! Nghe rõ chưa tụi mày?

Thu Thủy hỏi Ngọc:

− Nghe gì?

Ngọc hất mặt:

− Đó – “chúng tôi ”- một hiện tượng lạ

Thúy An đỏ mặt , đấm mạnh lên vai bạn :

− Mi luôn vẽ vời để được dịp trêu người ta

− Mắc mớ gì tao, chính miệng anh Phương xác nhận đấy chứ.

Thúy An hờn dỗi:

− Không thèm nói với mày nữa. Ghét!

Khánh Ngọc bồi thêm:

− Tình thương mày dành cho người ta hết rồi thì phải géht bạn bè chứ sao

Chào thua lũ bạn , Thúy An quay đi , đôi mắt đỏ hoe . Thấy vậy Đức phương lên tiếng:

− Mong sao cô bỏ qua cho, chỉ vì tôi vô tình , chứ không cố ý của tôi thật tôi và Thúy An …

− À, người ta đau lòng kia tụi mày ơi.

Thu Nga được nước trêu già, trắng đen rõ ràng , phân trần càng thêm lộ thôi

Thúy An mím môi,cau mày:

− Ừ, vậy đó rồi sao? Thấy hiền ăn hiếp hở?

Thúy Nga bật cười trước vẻ giận dỗi của bạn thân:

− vậy đó là sao? Ai hiểu gì đâu nào?

− Thì như tụi mày nghĩ đó

Thu Nga vẫn không buông tha:

− Nghĩ đó là thế nào?

Thúy An tức tối giậm chân:

− Nghĩ … ừ.. thì tao và anh Phương yêu nhau, có gì thắc mắc nữa không/

Bốn cô cất tiếng cười vang, những khuôn mặt rạng rỡ , Khánh Ngọc ôm vai bạn;

− Chúc mừng hai bạn. Đừng giận chứ công chúa.

Thúy An vẫn im lặng. Thanh Tâm làm mặt giận:

− Nhỏ này giận dai, tụi mình về.

− Ừ thì về.

Thúy An tuyên bố:

− Đứa nào bước ra khỏi cửa , tao từ luôn.

− Trời đất ! – Thủy kêu – Hăm dọa hở?

− Cóc thèm sợ

Khánh Ngọc cười:

− Nói thế, chứ đâu có về dễ dàng được . một khi anh phương chưa trả nợ cho tụi này

Thúy An ngạc nhiên:

− Nợ gì?

− Đúng ra là trả công bà mai . Thế nào anh Phương?

Nãy giờ Đức Phương im lặng để nhóm ngũ long tranh luận với nhau, có dịp tiếp xúc rồi chừng mới ngán. Nghe nhắc đến tên , chàng vội đáp lời:

− Thi f sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của bà mai

Thanh Tâm nhanh nhảu:

− Một chầu kem

− Một chầu hòanh thánh

Thu Thủy góp lời:

− Một chầu chè

Khánh Ngọc ranh mãnh;

− Một chầu chè sen

Thúy An nhăn nhó:

− Lắm món thế , đắt lắm tụi mày ạ

Thu Nga ré lên:

− À, nàng sợ hao tụi mày ạ

Thanh Tâm chen vào:

− Còn rẻ chán . Nóng ruột hở nàng?

Đức Phương xoa tay vui vẻ:

− Thanh Tâm nói đúng, An ạ. Thế này ta ăn mì trước sau đó tới món kem . Xem xong , thì về ăn món chè sen , được hứ?

Khánh Ngọc phá lên cười:

− Trêu nhỏ An chơi , chứ tụi này đâu hối lộ dữ vậy . Anh Phương nhìn nhỏ An , nhỏ đang lo muốn rớt tim ra ngòai

Thúy An hứ nhẹ quay mặt giấu nụ cười:

Khánh Ngọc cau mày:

− Lại giận . Thôi, tụi này về trả sự yên tĩnh cho ông bà đấy . Ráng dỗ nó nghe anh Phương . Khó nhất xứ!

Thúy An sợ mồm miệng mấy nhỏ bạn quá..?.., không thèm cầm giữ lại . Tất cả ra về mang theo sự ồn ào náo nhiệt . Thúy An nhìn Đức Phương , hỏi:

− Anh đã ngán bạn em rồi phải không?

Đức Phương lắc đầu:

− Hồn nhiên, vui tính . Em có những người bạn dễ mến . Anh rất thích

Thúy An gật đầu;

− Cãi nhau chí chóe , nhưng rất thương nhau

Đức Phương nhìn đồng hôd , chàng nói:

− Anh phải về, An ạ. Chiều ami anh sẽ ghé.

− Khỏang mấy giờ? Em chờ, tụi bạn hay rủ đi bất ngờ lắm

− À!Sáu giờ , được không em?

− Vâng , anh về.

Thúy An tiễn Đức Phương ra cổng. Ngồi vào xe , Phương thò đầu ra nói:

− Thúy An! Anh chờ câu trả lời của em

− Trả lời gì cơ?

Mặt Phương nhăn nhó:

− Em thích đầy đọa anh hở An?

− Đâu dám. Em hỏi thật mà

− Anh nói nhé?

− Dạ

Đức Phương nhấn mạnh từng lời:

− Anh muốn hỏi: Em có yêu anh không?

Thúy An đỏ mặt , tần ngần một lúc ,cônhẹ giọng:

− Cho em suy nghĩ ít lâu , anh Phương nhé.

Đức Phương gật đầu;

− Anh sẽ chờ

Chàng mở công tắc , mỉm cười thay lời chào . Xe chầm chậm chuyển bánh , Thúy An nhìn theo , lòng nghe buâng khuâng.

“Em tan trường ề. Anh đưa nàng về . Trời mưa gót nhỏ . Thấy lòng ngẩn ngơ , ngẩn ngơ …”

Thu nga ranh mãnh hỏi lớn:

− Thanh Tâm , nmày ám chỉ cái gì thế ? Ai đón ai đưa , sau buổi tan trường vậy hở Tâm?

Thúy An cau mặt:

− Tha hồ trêu chọc. Tao yêu là chấp nhận hết . Tức sao nói hòai vậy ? Tao đâu có như người ta lén lút hò hẹn này nọ . Tao thấy nhưng cóc thèm bươi móc

Thanh Tâm hất mặt:

− Thấy cái gì?

Thúy An hóm hỉnh:

− Tại mày thôi , tao mới khai à nha. Hôm qua tình cờ thôi , tao gặp chàng đèo nàng trênvespa. Nàng mặc áo màu xanh , màu hy vọng . Eo ơi! Mùi kinh khủnh!

Khánh Ngọc ré lên:

− Hèn gì. Hôm qua đến tìm, mẹ nó bảốn không có nhà . Nói đi An! Ai chở đó?

Thúy An tỉnh bở:

− Hỏi nó đấy!

Mặt Tâm ửng đỏ:

− Khai ra đi, tao cóc sợ

Khánh Ngọc lắc đầu:

− Tao muốn chính mày tự thú

− Tao. Ừ, tao đi chơi với anh Thanh

Thu Thủy kêu lên:

− Ông này kín miệng nhỉ. Nom ổng yêu đời lạ , hát tòan nhạc trữ tình không hà

Thu Nga bổ túc:

− Lắm khi tao ngờ ổng mát dây . Đang im lặng tự nhiên bật cười khan , thì ra nguyên nhân ở đây . Chung quy do một chữ “yêu”. Nhỏ Tâm làm chị dâu ta được lắm.

Thanh Tâm cười thẹn:

− Chị hiền lắm. Hai em nhớ đừng ăn hiếp chị nhá.

Khánh Ngọc than:

− Sức mạnh của TY. Ôi! Khủng khiếp quá. Ngũ quái chắc tan rã hết trơn.

Thúy An khoa tay trong không khí:

− Chúng mình đã chẳng hứa với nhau ra sao? Dù cho vật đổi sao dời , nhóm chúng mình vẫn không thay đổi kia mà

Thu Nga gật đầu;

− Ừ, mình đồng ý như vậy rồi

Khánh Ngọc quay lại hỏi Thanh Tâm:

− Diễn biến đến đâu rồi Tâm?

− Anh Thanh đưa ba mẹ đến nhà gặp ba mẹ mình

Cả nhóm lao xao , Thu Thủy tiếp:

− Thêm điều bất ngờ nữa. Ba mẹ không bàn tính gì, chị em tao mù tịt

Thu Nga xen vào:

− Ông Thanh định qua mặt bà mai

Tâm cười bênh vực người yêu:

− Anh Thanh muốn dành cho hai bạn sự bất ngờ lý thú

Thu Nga điểm mặt bạn:

− Hà, bênh nhau chầm chập hén. Mai mốt chấp hết hai người một phe đó

Khánh Ngọc xúi:

− Đừng ngại Tâm . Mày thủ thỉ với ông già chồng gả phách hai đứa là yên chuyện

Tâm cười:

− Thu Thủy sắp bị xỏ mũi rồi, bớt một mối nguy

Khánh Ngọc rên rỉ:

− Nga ơi! Nhìn lại nó mà tủi phận mình , chẳng lẽ tao và mày chịu cô độc sao Nga

Thanh Tâm cười xòa:

− Ai biểu kén lựa

Ngọc cãi:

− Tao kén gì đâu , chỉ tại tao còn bé , chưa biết yêu là gi

Thúy An cười ngất:

− Trời ơi! Nói nghe dễ thương lạ. Mà Ngọc này!

− Gì vậy An?

− Anh của Nguyệt Bjach về rồi , nghe nói sẽ mở tiệc mừng

− Tại sao đang nói chuyện này , mày nói sang chuyện chi vậy?

− Nguyệt Bjch mời tao , nhưng tao từ chối

− Nó định giới thiệu mày cho anh nó đấy

− Bảo nó giới thiệu mày đi Ngọc!

Khánh Ngọc liếc dài:

− Lãng xẹt! Tao chả thèm quen bác sĩ

Thu Nga xen vào :

− Vậy mà nó bảo nó không kén. Ai cũng chê. Có lẽ nó chờ người từ hành tinh lạ xuống

Khánh Ngọc dài giọng:

− Tại tao chưa yêu được chứ đâu có kén

Chợt Ngọc kêu lên:

− Chết! Đến giờ học rồi. Vào lớp đi tụi bây

Thanh Tâm than vãn:

− Hai giờ sinh ngữ của ông Trần , tao ngán lắm. Khô như sỏi đá.

Thúy An cười:

− Khô cũng phải ráng nuốt

Thanh Tâm bônhr vào tai An:

− Chủ Nhật này đi chơi không? Đừng la lớn

An thì thầm:

− Đi đâu? Có những ai?

− Vườn cây Lái Thiêu . Mày rủ ông Phương tao đi với ông Thanh

− Sao không rủ mấy nhỏ đi chung

Tâm tròn mắt:

− Tụi nó phá đám chịu sao thấu?

An cười:

− Tụi nó hay sẽ giận đó

Thu Nga kêu to:

− Ê, hai con nhỏ nói xấu gì tụi tao đó

Thanh Tâm cười:

− Không dám nói xấu đâu

Thầy Trần đi trở tới:

− Đến giờ sao không vào lớp , thơ thẩn thế mấy cô?

− Thầy ạ- Thanh Tâm nhanh nhảu hỏi- Tụi em chờ thầy đấy

− Hôm nay đừng khảo bài em nha thầy

− À, Thu Nga hả? Được rồi , lát nữa cô lên bảng

Thu Nga rụt cổ :

− Thầy gọi em hở? Em sẽ khóc cho xem

Thầy Trần mỉm cười nhìn sang thúy An:

− Còn cô bé này thú tội trước đi , lát tôi khỏi mất công gọi

Thúy An cười hiền:

− Thầy ạ, hôm nay em đau đầu không học được

− Hừ, đau hay bận đi ciné

− Đâu có. Thầy nói oan cho tụi em quá

− Tin các cô không nổi. Lần sau không được như thế nữa nghe

− Cám ơn thầy ạ.- Thu Nga nói thêm- Hôm nay thầy dề thương ghê.

Thầy Trần trợ mắt, Thu Nga che miệngcười , mắt chớp lia. Mặt thầy đỏ lựng. Không ngờ cô bé bạo phổi đến thế. Đứng trên bịc giảng thầy mất đi vẻ tự nhiên hàng ngày

Thúy An cười:

− Tao sợ nó luôn . Ăn nói khiếp quá. Đố ..?.. đêm về ổng nằm mơ

− Mày xem, ổng cứ lén nhìn nó hòai

− Nhỏ Nga ác thật . Thôi học đi , ổng gọi có nước chết

Hai giờ English của thầy Trần qua nhanh. Trên đường về, nhóm ngũ long ôn lại chuyện Thu Nga phá thầy Trần , khiến cả bọn được một trận cười rộn rã.

Bà Luân quan sát người bạn trai của Thúy An, bà thầm nhận xét:

− Được đấy chứ. Không lấc cấc như các cậu thường tới đây

Qua vài câu hỏi thăm dò , bà đã có cảm tình với Đức Phương ngay

− Hôm nay định đi chơi đâu vậy cháu ?

− Dạ Thúy An và tụi cháu đi vườn trái cây Lái Thiêu đó bác

− Thế mấy cháu kia đâu rồi?

− Tụi cháu hẹn nhau đến nhà Khánh Ngọc

− Vậy à?

Thúy An xuất hiện , ăn mặc gọn gàng . Quần jean đen , áo cùng màu . Tóc búi gọn ra sauchiếc gáy trắng nõn. Trông cô bé ngồ ngộ, đơn sơ mà đẹp trang nhã.

− Mẹ ơi ! Con đến nhà Ngọc rồi đi luôn nghe mẹ - Thúy An ôm vai mẹ nũng nịu

− Ừ, hai đứa đi vui vẻ

Đức phương đứng dậy, lễ phép:

− Chào bác , cháu đi

Bà Luân gật đầu , mỉm cười nhìn theo đôi bạn trẻ. Ra đến xe, Đức Phương âu yếm nhìn người yêu khen:

− Giống hắc y nữ hiệp ghê . Xinh ơi là xinh

Thúy An phụng phịu:

− Trêu em đấy hở:

− - Không dám trêu đâu , anh khen thật mà

Thúy An khỏa lấp:

− Đến Khánh Ngọc nhanh đi , chờ lâu nhỏ la lối, em ghét

Thanh, Thanh Tâm đã có mặt từ lâu ở phòng khách đang sốt ruột chờ đợi. Nghe tiếng xe ngừng ở cổng , cả ba kéo nhau ra. Đức Phương mở sẵn cửa , chiếc Dausphine lứot êm trên đường nhựa phẳng lỳ.

Nhìn ai cũng có đôi , mình thấy tủi thân cô độc.

Thanh trêu cô bạn của người yêu:

− Chỉ tại Ngọc kén chọn quá đỗi , giờ than nỗi gì?

Khánh Ngọc tròn xoe mắt:

− Anh cũng nghe lời bịa đặt của nhỏ Tâm nữa à?

Thanh cải chánh:

− Tâm có nói gì đâu . Nhìn Ngọc , anh đã hiểu rồi , khó tánh thấy mồ.

− Tại chưa gặp người hợp ý chứ NGọcdễ lắm

− Ngọc chịu không , khônglàm mai cho . Bạn anh hàng khối

Khánh Ngọc xá dài:

− Bạn anh hở? Ngọc ớn đến tận cổ .Thu Nga, Thu Thủy còn chê , đừng nói chi

Ngọc Thanh cười:

− Ngọc đừng nghe hai nnhỏ đó . Chuyện..?… bác bè bạn anh. .. À, Thủy có tuyên bố cho mấy cô biết chuyện của nó chưa?

Cả bọn lao nhao

− Chuyện gì vậy ? – Tâm hỏi người yêu

− Đám hỏi của nó

Thanh Tâm gật đầu;

− Chuyện đó, em hay rồi . Nhưng bao giờ thì nói?

− Hôm naybên nhà trai cho biết ngày , thì do đó hai nhỏ không đi được , hẳn tức lắm

Khánh Ngọc tiếp :

− Rồi chừng nào đám cưới?

Thanh trả lời:

− Thu Thủy giao hẹn ra trường mới cho cưới

Đức Phương chen vào:

− Anh chàng chịu vậy không/

− Ban đầu phản đối. Nhỏ Thủy cương quyết quá, anh chàng bóp bụng bằng lòng

Thanh Tâm cười khúc khích :

− Phải vậy chứ. Bỏ học nửa chừng uổng lắm . Dù gì cũng lấy cho được mảnh bằng đã.

Thang nhướng cao đôi mày rậm .

− Nói vậy em cũng bắt anh chờ thiệt à?

− Còn hỏi . Nếu không kể như huề

Thanh khuề vai Đức Phương:

− Tính sao hở bạn?

Đức Phương tủm tỉm cười:

− Đành vậy thôi?

Thanh gật gù:

− Thôi kệ, bây giờ mình chịu lép, chừng cưới rồi sẽ biết tay

Thanh Tâm sừng sộ:

− Nói thật hay đùa đấy?

− Đây chưa nói đùa bao giờ

Giọng Thanh Tâm sắc lạnh:

− Vậy kể từ giờ phút này , dứt khóat

Khánh Ngọc khúc khích:

− Chết chưa! Nàng giận rồi , năn nỉ là thượng sách, ông anh ạ

Thanh Tâm hất mặt:

− Cóc cần năn nỉ

Thanh khuề nhẹ vai người yêu:

− Tâm ơi! Tâm à! Xin lỗi đó , người ta đùa cũng giận

Tâm phủi vai:

− Cóc thèm giận

− Khánh Ngọc- Thúy An lên tiếng – Mi nhìn chỗ khác kẻo nhỏ Tâm mắc cỡ đấy

Khánh ngọc cười cười , nhắm mắt , bịt hai tai:

− Rồi coi như không có tôi ở đây , anh chị cứ tha hồ tâm sự. Anh Thanh mở máy nói đi

Tâm phát vào tay bạn , cười xòa

Đến nơi , trời hãy còn sớm . Tìm chỗ đỗ xe xong, năm người đi thẳng vào khu vườn gần nhất . Vào mùa này, trái cây đủ lọai chi chít trên cành , nhiều nhất là chôm chôm . Ba cô gái thích quá , tung tăng khắp vườn . Ôi! Trái những trái, sai oằn nặng trĩu. Cây trồng thẳng thắn , thứ nào theo thứ nấy , găn cách nhau bằng con hào nhỏ . CHủ vườn dày công chăm sóc. Đây vườn ổi,kia vườn dâu , sầu riêng,nhãn , măng cụt , bưởi , cam, quýt, chôm chôm. Mùa nào vườn cũng đều cung cấp huê lợi.

Vào ngày chủ nhật , nơi đây hơn ngày thường. Học sinh, sinh viên chiếm đa số. Từng đòan từng đòan. Một vài gia đình nhân ngày nghỉ đưa vợ con đến đây giải trí vừa thưởng thức hoa trái , đầy đủ hương vị ngọt ngào

− Anh Phương ơi! Đố anh trái dâu này chua hay ngọt?

Nhìn trái dâu trong tay Ngọc , Phương cười:

− Chắc chắn là chua rồi

Ngọc lại đố:

− Còn chùm dâu Thúy An cầm kia thì thế nào?

− Hẳn phải ngọt như đường

Khánh Ngọc la lên phản đối:

− Xạo nhé! Trái dâu này hái từ chùm cây kia, anh thấy đó. Anh lại bảo khác nhau la sao ?

Thanh Tâm xen vào :

− Có gì lạ đâu . Ý anh Phương muốn nói mày chanh chua , đanh đá đấy. Nghe bạn khiêu khích, Khánh Ngọc lườm Đức Phương , dái giọng:

− - Đừng vội phê bình . E rằng người ta còn chanh chua đanh đá hơn nhỏ này nhiều , yêu lầm sư tử rồi ông bạn ơi

Thúy An dẩu môi:

− Tao không mắc mớ đến mày , có giỏi thì đấu với anh Phương . Đừng kéo tao vào không được à

Đức Phương nháy mắt:

− Ngọc nói gì thì nói . Anh không nghe đâu . Em chanh chua đanh đá đến thế nào anh cũng yêu dược.

− Ai da! Nghe dễ thương chưa An

Thúy An chúm chím:

− Nghe rồi , mày cứ ra sức quảng cáo đi , tao đâu có sợ

− Chịu thua hai người một keo đấy . Ủa anh Thanh và nhỏ Tâm đâu rồi?

Đức Phương chỉ tay:

− Qua vườn bên kia rồi

Khánh Ngọc dáo dác tìm kiếm. Đức Phương mở túi dụng cụ ra vẽ. Khánh Ngọc ngạc nhiên:

=- Anh Phương định vẽ ở đây à?

Vâng

Thúy An đề nghị?

Vẽ cho Khánh Ngọc một bức làm kỷ niệm đi anh PhươngĐức Phương nhìn Ngọc, ngầm hỏi ý. Ngọc ngần ngại:

− Lâu lắm không?

− Không lâu đâu , phác họa sơ thôi

Khánh Ngọc gật đầu . Chỉ một lúc sau , tài năng sẵn có , cộng với lòng say mê nghệ thuật , Đức Phương để hết tâm trí vào nét vẽ. Hình ảnh Khánh Ngọc hiện lên khung vẽ trắng

Khánh Ngọc reo lên thích thú:

− Ồ, giống thật . Anh Phương tài ghê . Cám ơn anh nhé.

Ngọc rồi chỗ đứng , nói tiếp:

− Hai bạn ở đây nha . Ngọc tìm ông Thanh và nhỏ Tâm cái đã.

BBước đi , Ngọc còn nháy mắt với Thúy An

Đức Phương cuộn bức tranh Khánh Ngọc lại, thay lên giá vẽ tờ giấy khác. Chàng xoa hai tay vào nhau, cười nói:

− Thúy An , em đứng gần đây nè. Anh muốn tiếp thu thật đầy đủ nét đẹp của em

Thúy An mỉm cười nhích tới. Đức Phương lại gần nâng mặt người yêu lên:

− Ngước lên một tí , như vậy đó . Đừng mím môi, cười đi

Thúy An lắc đầu:

− Khi không biểu cười , kỳ hôn

Đức Phương âu yếm

− Anh muốn thấy nét rạng rỡ luôn hiện diện trên khuôn mặt em. Thúy An ạ. Quên nữa, hãy xõa tóc xuống

Thúy An vâng lời người yêu , buông mái tóc xuống bờ vai , nụ cười mủm mỉm trên môi:

− Được chưa anh?

Đức Phương nhìn nàng đăm đăm quên hẳn mình đang làm gì . Chân mày vòng nguyệt nhỏ rưng rức , đôi mắt tròn với hàng mi cong vút.đang mở to đen lay láy. Sống mũi caco thẳng, môi đỏ hồng tựa màu son tươi , nụ cười e thẹn khuôn mặt trái xoan. Ôi, sao cô bé xinh xắn , dễ yêu đến thế nhỉ?

− Bắt đầu chưa anh ? Người ta mmỏi cổ thấy mồ à

Giọng nàng ngọt lịm, Đức Phương giật mình:

− Thúy An! Em đẹp quá, làm anh không điều khiển nổi n ngọn bút nữa.

Sung sướng trước lời khen ngợi của người yêu, cô bé nũng nịu hỏi đùa:

− Đẹp cỡ Tây Thi không/

Đức Phương gãi cằm:

− Anh có biết Tây Thi đẹp cỡ nào đâu mà so sánh

Thúy An cười , kéo tay Phương tiến lại giá vẽ:

− Ông họa sĩ ơi! Làm ơn vẽ đi , cứ xem em là người mẫu tình cờ dạo nào ở Đà Lạt, không hề quen sẽ vẽ được hà

Thúy An trở về chỗ, đứng theo tư thế

Đức Phương cầm dụng cụ lên tay , cắm cúi làm việc:

− Xong rồi. Lại đây, Thúy An. Em xem có đẹp không/

Thúy An nghiêng đầu ngắm nghía. Tuy phục tài người yêu , cô bé vẫn trêu:

− Không giống Thúy An tí nào

Đức Phương nhướng mắt:

− Em bảo giống ai?

Thúy An tỉnh bơ:

− Con nhỏ trong tranh đẹp hơn Thúy An nhiều. Giống như thiếu nữ thơ thẩn trong rừng thông đêm nào hơn

Đức Phương phì cười:

− Vậy mà làm anh hết hồn , Lém quá!

Đức Phương th xếp dụng cụ cho vào túi xách . Chàng trải áo khóac xuống cỏ , vỗ nhẹ vào:

− Ngồi đây, Thúy An

Cô bé tủm tỉm:

− Để em tìm các bạn xem đâu hết rồi

− Lẩn quẩn đây chứ đâu xa, một lát họ quay lại mất mát gì em sợ . Ngồi đây , anh có chuyện muốn hỏi em

Thúy An bối rối , nhưng ngoan ngõan ngồi xuống cạnh Đức Phương . Cô bé che giấu nét thẹn bằng mái tóc phủ nửa gương mặt dần dần ửng sắc hồng. Trái tim đập rộn ràng … Dức Phương nhích lại gần tí nữa , đưa tay vén mớ tóc óng ả mượt mà để được nhìn rõ cô bé hơn. Hơi thở chàng nóng hổi mơn man trên cổ , trên má nàng . Côbé lí nhí trách:

− Anh Phương kỳ ghê! Người ta cười

− Mặc người ta. Ai cười hở mười cái răng

Cô bé phụng phịu:

− Anh Phương nói liều không hà.

− Khi yêu , thực sự phải liều . Vậy đó , em còn chưa chịu hiểu anh nữa cơ

− Em hiểu chứ sao không

− Hiểu anh sao?

Cô bé ngập ngừng:

− Thì anh … vậy đó

Đức Phương truy tới:

− Vậy đó là … anh Phương nói … anh yêu em

Đức Phương gật đầu:

− Còn phần em thì sao ? Trả lời anh đi An

− Trả lời sao? Anh dạy em đi

− Nghe anh hỏi và trả lời từng câu hỏi của anh

Thúy An khúc khích:

− Y như thầy giáo khảo bài học trò. Dạ thưa thầy, em mệt gì ạ?

Chàng nghiêm nét mặt:

− Không đùa , chuyện quan trọng đấy

− Rồi, xin chấp hành nghiêm chỉnh

Chàng nhấn mạnh từ tiếng một:

− Thúy An có yêu anh không? Bằng lòng làm vợ anh không? Vỏn vẹn chỉ thế thôi (Không lãng mạn gì hết ….)

Cô bé cúi đầu , vân vê cọng cỏ

Đức Phương nhìn người yêu chờ đợi . An ngẩng lên nhìn thẳng mắt chàng:

− Anh đã tìm hiểu em kỹ chưa ? Em sợ những quyết địng vội vàng . Em có nhiều thói hư tật xấu lámđasy nhé

− Thúy An, em và anh , chúng ta đều là con người . mà đã là con người , ai không có cái tốt và xấu . Yêu em, tất nhiên anh phải chấp nhận tất cả . Ngược lại, em đối với anh cũng thế phải không Thúy An? Nhưng ma em có thói hư gì đâu nè

− Có chứ. Rất nhiều . Tại anh chưa biết thôi- Thúy An đưa bàn tay lên đếm – Thứ nhất em không có tài nội trợ . Thứ hai, em có tật hay ngủ trưa . Thứ ba, ăn hàng khủng khiếp , và hay khóc nhè nữa.

Đức Phương hì cười:

− Tưởng gì, nhà anh có người làm, em không phải nấu cơm, và như thế em ngủ suốt ngày cũng chẳng sao. Anh dư sức lo cho em ăn hàng , anh có biệt tài dỗ em khóc nhè . Còn điều kiện gì nữa , nói hết đi

− Anh thì không lo , nhưng còn ba mẹ anh nữa chi/

Đức Phương hăm hỏ:

− Ba mẹ chỉ có mình anh, cưng anh lắmAnh đã cho ba mẹ biết sơ về em. Ba mẹ gật đầu chịu ngay . Cứ hối thúc anh đưa em về nhà cho ông bà xem mắt

Thúy AN liếc ngang:

− Chắc hẳn anh quảng cáo em lung tung?

− Quảng cáo gì dâu , chỉ khen em đẹp , dễ thương và hiền hậu nhất xứ. Có điều cô bé ưa rong chơi , thích bát phố một tí

Tưởng thật, Thúy An tròn xoe mắt:

− Anh dám nói vậy hở?

Đức Phương trêu già:

− Ai cấm cản anh chứ. An biết mẹ bảo sao không? “ Chẳng sao , cưới xong hai đứa đi du lịch chơi cho thỏa thích”

− Xạo ssự

− Thật chứ xạo gì ! Mẹ còn bảo ..

− Thôi, thôi- Thúy An la lên , tay bịt chặt hai tai , đầu lắc lia lịa – Em không thèm nghe đâu

Đức phương tỉnh bở tiếp :

− “Đến chừng có con rồi , nó sẽ hết rong chơi”

Thúy AN thẹn quá véo mạnh vào hông người yêu :

− Dễ ghét! Dễ ghét!

Đức Phương né tránh , cười vang . Chàng chộp hai tay nàng siết chặt:

− Em còn thắc mắc gì nữa không?

− Tạm thời là vậy , về sau này cấm không được than vãn nhé.

− Vậy là chấp nhận rồi hén. Anh đề nghị

− Đề nghị gì?

− Em về nhà anh trước , sau đó anh đưa ba mẹ sang hỏi cưới em cho anh

Thúy An giẫy nảy:

− Í! Chưa được đâu

Đức Phương ngạc nhiên:

− Sao lạ vậy, Thúy An? Em không yêu anh sao?

Cô bé phụng phịu:

− Ai bảo em không yêu anh. Nhưng khoan hãy tính tới

− Lại bắt anh chờ đợi

− Tình yêu có sống trong chờ đợi mới thú vị chứ anh

Đức phương vuốt ve bàn tay người yêu trong tay chàng:

− Nhưng anh lo , An ạ

− Anh lo gì?

− Thời gian làm lòng anh lo sợ

Thúy An rút nhanh tay lại , dỗi hờn in rõ trên nét mặt thanh tú:

− Vậy là anh không hề tin tưởng nơi em.

Đức phương khổ sở:

− Thúy An! Anh rất tin em , nhưng anh có linh cảm kỳ lạ . Anh yêu em tha thiết , anh thì lúc nào cũng e dè giữ kẽ. Đôi khi anh nghĩ em chẳng yêu anh

Thúy An kêu lên, giọng nghẹn ngào:

− Đức Phương ! Em phải làm thế nào để cho anh hiểu . Em … Chẳng phải trong tim óc em đã chứa đầy hình ảnh anh ư? Không lúc nào em không nghĩ về anh . Nhưng em là con gái, anh phải thông cảm cho em chứ. Sao nỡ trách phiền em. Em …

Mắt nàng long lanh bóng nước

Đức phương hốt hỏang:

− Thúy An ! Anh hiểu lòng em rồi. Anh là một thằng ngốc . Tha lỗi cho anh , Thúy An ạ

Cô bé chớp mắt, phụng phịu:

− Muốn ghét anh, nhưng không ghét nổi. Mà nè! Anh dám chờ đợi đến lúc em ba mươi tuổi không? Năm nay em hai mươi, còn mười năm nữa.

Đức Phương kêu lên:

− Trời đất ! Gì lâu dứ vậy, Thúy An

− Em chưa muốn bị ràng buộc quá sớm, làm người yêu thích hơn

− Em nhất định bắt anh đợi?

Cô bé gật đầu , mặt làm nghiêm:

− Đúng ba mươi tuổi. Sao chờ được không?

Mặt Đức phương buồn thiểu não, An không nén được cười:

− Xí! Mới nghe bao nhiêu đã nản chí hùng rồi hở? Vậy mà nói yêu em

Đức Phương nói cứng:

− Chờ thì chờ , anh có nói gì đâu

− Miệng thì nói vậy , trong bụng không được vui. Nghe yếu xìu hà. Em đùa đó.

Đức Phương tươi nét mặt:

− Anh hiểu em đâu nỡ bắt anh chờ đợi dữ vậy , phải không An?

Thúy An giơ một ngón tay lên môi;

− Đừng vội mừng , bạn ạ. Vẫn chờ nhưng không lâu đâu . Học xong , em mớibằng lòng cưới

Đức Phương suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu :

− Vậy đi há! Nhưng anh có đề nghị

− Đề nghị gì mà lắm thế?

Đức Phương bắc chước người yêu giơ một ngón tay:

− Lần này thôi

− Anh nói xem

− Chúng mình làm lễ hỏi . Bao giờ cưới cũng được

− Khoan đã, anh Phương ạ

Đức Phương thất vọng:

− Em lại viện lý do nữa hở? Em làm anh đứng tim mất

Thúy An chậm rãi:

− Hai đứa yêu bà hiểu nhau đủ rồi , cần gì những th thứ hình thứC DÓ> Bao giờ em ra truong thì hỏi cưới luôn

− Nhưng anh thích được giới thiệu cho mọi người biết em là vợ anh. Chưa cưới, nhưng hoa đã có chủ cũng để ngăn chặn những anh chàng từng theo đuổi em

Thúy An cười , véo vào tay Phương;

− Chưa chi đẫ trổ mòi ghen rồi

− Ừ, anh không chối . Đám cưới xong, anh nhốt em kỹ trong lồng son , không cho ai ngắm , ngọai trừ anh

− Xí! Làm như em đẹp nhất xứ

− Chẳng đẹp gì, nhưng khó ai hơn . ..?.. chọn lựa thì phải biết

− Cô cậu trút hết tâm sự chưa?

Cả hai giật mình nhìn lên , Khánh Ngọc đứng phía sau cười khúc khícch , tay đong đưa chùm chôm chôm . Thanh và Thanh Tâm cũng có mặt

− Sao, vẽ được bao nhiêu tranh rồi, ông họa sĩ ? Hẳn là phải có bức phác họa về mái ấm gia đình hạnh phúc rồi ông họa sĩ há?

Đức phương cười ,trêu lại Thanh;

− À, tôi vẽ đến hai bức tranh đó chứ, để dành tặng cho anh chị tôi , còn vẽ thêm vào đó một đàn trẻ khỏang chục đứa nữa đấy

Khánh Ngọc vỗ tay cười rũ , Thanh Tâm đỏ ửng mặt , nguýt xéo Đức Phương:

− Trả ơn tụi này món quà xứng đáng ghê hả! Được rồi , chờ đấy

Thúy An lên tiếng;

− Vỏ quýt dày có móng tay nhọn . Tại mi khiêu chiến trước chứ bộ

Khánh Ngọc xua tay:

− Vậy thì huề

Nhìn đồng hồ , Thúy An kêu lên:

− Trưa rồi, về thôi các bạn ạ

Đức Phương ngẩn ngơ:

− Chẳng phải ở chơi đến chiều ư?

Khánh Ngọc giả vờ ôm bụng nhăn nhó:

− Kiến cắn đau quá, ở đến chiều chắc xỉu luôn

Thanh đề nghị:

− Mình ra ngòai kiếm gì ăn rồi trở lại chơi gâp gì về

Khánh Ngọc phản đối:

− Khôn há! Ở đây, mấy người đủ đôi đủ cặp . Ngu sao nhìn mấy người âu yếm mà trong lúc tui cô độc

Thanh Tâm cười:

− thì mi kiếm đại một chàng đi đỡ tủi thân

Thanh giơ tay:

− Anh đứng ra làm mai cho

− Hứ! Ai thèm quen bạn anh hở. Thà mình sướng hơn ! Bây giờ chịu về chưa?

Thanh Tâm lườm bạn;

− Từ từ đã, hối dữ vậy?

− Tánh tao vậy đó. Cái gì phải dứt khóat

Thúy An vẫy tay:

− Về thì về

Vài phút sau , chiếc Dausphine bóng lộn quay trở về Sài Gòn . Những người yêu nhau chia tay trong lưu luyến

Mối tình Thúy An và Đức phương ngày càng khăng khít , những đón đưa , hò hẹn sự ân cần tha thiết của Đức Phương đã đánh đổ sự cương quyết ban đầu và hôm nay Đức phương đưa ba mẹ chàng đến gặp ba mẹ Thúy An, để bàn chuyện lâu dài cho hai đứa. Theo lời hẹn, ông bà Luân chuẩn bị đón tiếp người nhà Đức Phương

− Thưa hai bác.

Thúy An lễ phép cúi đầu, mặt đỏ bừng , tim đập lọan

Đức Phương trấn tĩnh người yêu bằng nụ cười :

− Thưa ba mẹ , đây là Thúy An

Ông bà Khuê gật đầu , mắt không rời khuôn mặt Thúy An , người cô bé như phát sót . Bà Khuê dịu dàng hỏi:

− Ba má cháu có nhà chứ?

− Thưa vâng . Xin phép, cháu lên mời ba mẹ cháu gặp hai bác

− Ờ

Thúy An rút lui nhanh lên lầu , lòng hồi hộp lo âu

Nghe con gái báo tin, ông bà Luân vội xuống nhà ngay . Ông Luân đi trước , bà Luân theo sau. Ông bà Khuê cũng đứng lên vẻ chờ đợi . Hai người đàn ông sững sờ nhìn nhau, qua cái bắt tay theo phép xã giao lịch sự, Đức phương nhanh nhẩu giới thiệu:

− Thưa hai bác, đây là ba mẹ cháu. Thưa ba mẹ, đây là ba mẹ Thúy An , con đã nói cho ba mẹ

Bà Luân không tin vào mắt mình , mặt bà trắng như sáp , mồm há hốc kinh hòang . Ông luân quay sang nhìn vợ , tay ông vỗ nhẹ tay bà như muốn nhắc nhở điều gì . Là đàn ông lại ttừng trải , ông Luân mau chóng lấy lại sự bình tĩnh , ông cất tiếng mời khách:

− Mời ông bà ngồi- Ông nhắc khéo vợ. Đây là ông bà thân sinh của cậu Đức phương mình ạ. Kìa , mình ngồi xuống đi

Bà Luân buông phịch người xuống ghế salon , lẩm bẩm:

− Cha của Đức Phương đấy ư?

Ông Luân khỏa lấpgiọng hơi lớn:

− Đúng rồi. Đây là ba mẹ cậu Phương , bạn của Thúy An.

Bà Luân gật đầu nhìn chồng rồi nhìn ông khách trước mặt . Bà Khuê lên tiếng :

− Bà sao vậy ? Mặt xanh lướt thế kia?

Ông Luân đỡ lời vợ:

− Sáng nay nhà tôi khó ở trong người

− Ôi! Tôi nhức đầu quá!

Bà Luân ôm lấy đầu kêu lên, ông Luân nhìn vợ thương cảm:

− Mình không khỏe , vào nghỉ đi , để anh tiếp ông bà đây cũng được mà

Bà Luân khóat tay:

− không sao mình ạ

Thúy An mang bánh ngọt , nước uống ra đặt trên bàn;

− Mời ba mẹ, mời hai bác dùng nước

Thúy An lùi lại, liếc Đức Phương , bắt gặp ánh mắt trêu chọc của người yêu , cô bé lẫn vào trong sau cái bĩu môi dễ thương. Đức Phương nhìn theo thích thú.

Ông Khuê rút mùi xoa lau mồ hôi trán, trên trần quạt vẫn quay đều đặn. Tâm trạng rối bời , cuộc chạm trán bất ngờ không ;lường trước được. Bà Khuê kéo tay chồng , nhắc nhở:

− Ông nói đi chớ.

Ông Khuê kúng túng , một lúc sau ông lấy giọng:

− Thưa … chúng tôi .. à không. Đức Phương về nhà thường nhắc nhở đến ông bà và cháu An. Nó khoe là được ông bà đây thương mến. Và nó thú thật là đã yêu cháu An.

− Không – Bà Luân buột miệng kêu lên.

Ông Luân cầm tay vợ , bóp mạnh:

− Mình để cho ông ấy nói hết đã.

Bà Khuê nói tiếp lời chồng:

− Con nó thú thật như vậy thì tôi là phận làm cha mẹ thì phải lo toan. Chúng tôi có mình Đức Phương là trai nên rất yêu chiều. Cháu thương ai , tôi cưới liền , không đắn đo gì hết , Vì vật hôm nay vợ chồng tôi đến đây xin được ông bà đồng ý chấp nhận cưới cháu An cho chau Phương. Theo tôi hiểu thi hai đứa cũng yêu nhau từ lâu

Bà Luân ôm đầu , gục xuống đôi tay:

− Trời ơi! Tôi chết mất!

Bà ngã ra bất tỉnh . Ông Luân hỏang hốt ..?.. Thúy An chạy đến bên mẹ rối rít:

− Mẹ ơi! Mẹ có sao không? Tỉnh lại mẹ ơi.

− An lấy dầu thoa cho mẹ nhanh lên . Mình bình tĩnh lại đi mình

Bà Khuê xoa bóp chân bà Luân , An vừa xoa dầu vừa gọi mẹ liên hồi. Bà Luân dần tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh , nước mắt lưng tròng . Ông Luân bảo vợ :

− Tôi đưa mình lên phòng nghỉ nghe?

Bà Luân gật đầu , ông Luân quay sang vợ chồng ông Khuê cáo lỗi:

− Ông bà thông cảm

− Ông anh cứ lo cho bà chị đi , chúng ta còn nhiều dịp bàn bạc mà

Bà Khuê vui vẻ trả lời, tay cầm tay bà Luân ra chiều thân ái:

− Bà thấy khỏe chút nào khônghay là gọi bác sĩ điều trị xem

Bà Luân lạnh nhạt:

− Cám ơn , tôi khỏe rồi- Nhìn chồng dặn dò- Để Thúy An đưa em lên phòng . Anh ở lại nói chuyện cho xong . Anh hiểu ý em chứ?

− Được rồi , yên tâm đi . Anh đưa em rồi trở xuống . Ông bà chờ một chút

− Vâng

Vào đén nơi , bà Luân nằm vật xuống giường khóc nức nở:

− Oan nghiệt quá mình ơi ! Con có tội tình chi , rồi đây nó sẽ đau khi hiểu sự thật

Ông Luân vuốt tóc vợ , an ủi vỗ về:

− Mình. Mẹ thằng Bình nghe anh nói đây. Chưa đến nỗi nào đâu , phải nình tĩnh tìm cách giải quyết êm đẹp . Đừng để con nghe không hay

Bà Luân ngẩng phắt lên, mặt đầy nước mắt

− Việ c trước mắt là mình trả lời dứt khóat với họ . Mình không đồng ý gả Thúy An , cấm con nhỏ giao du với Đức Phương

− Chuyện này không dễ dàng giải quyết một sớm một chiều được. Từ từ đã, mình yên trí , để anh lo cho

− Em rối quá, mình ạ

− Em nằm nghỉ , anh ra tiếp họ

Bà Luân vâng lời nằm xuống , ông Luân cúi hon trá vợ rồi lui ra

Thấy cha, Thúy An đứng lên hỏi:

− Ba! Mẹ đỡ chưa? Con gọi bác sĩ nghe ba

Ông Luân lắc đầu:

− Không cần, mẹ đỡ nhiều, con vào với mẹ đi An

− Dạ

Thúy An gật đầu chào ông bà Khuê , trapo ánh mắt cho người yêu rồi chạy nhanh lên lầu. Ông Luân mở lời:

− Ông bà thông cảm, mấy lúc gần đây nhà tôi đau yếu luôn . Ông bà dùng nước đi.

Ông Luân rút thuốc mời ông Khuê . Tia mắt hai gười chạm nhau . Ông Khuê bối rối , nhìn gạch hoa sáng lóang . Ông Luân nhếch môi cười:

− Ban nãy, ông bà đã cho biết ý nghĩ của cuộc thăm viếng hôm nay , đó là việc ông bà xin hỏi cưới con gái tôi cho Đức Phương

Bà Khuê nhanh miệng:

− Vâng, vâng

Ông Luân khẽ khàng từng câu:

− Ông bà cũng hiểu việc dựng vợ gả chồng cho con cái là việc vô cùng hệ trọng cho cả đời người . Chúng tôi cần thời gian để suy nghĩ và bàn luận . Vậy xin ông bà cho chúng tôi trả lời sau

Bà Khuê gật đầu:

− Tôi đồng ý với ông anh đây , chúng tôi sẵn lòng chờ . Nhưng xin ông cho biết , chúng tôi có nên hy vọng không?

Ông Luân mỉm cười:

− Hy vọng là quyề của ông bà . Tôi không dám hứa gì hết

− Vậy chúng tôi kiếu từ ông anh. Ông còn phải lo cho bà nữa.

Ông Luân nhếch môi:

− Vâng. Cám ơn ông bà

Bà Khuê xởi lởi:

− Hy vọng nhận được tin vui:

Ông Luân gượng gạo đưa đẩy:

− Vâng .

Hai người đàn ông nhìn nhau , cái nhìn nặng ..?.. Bà Khuê hỏi con:

− Đức Phương về không con?

Ông Luân vội vã lên tiếng:

− Cháu Phương đưa ông bà đây về đi

− Dạ

Đức Phương im lặng không bỏ sót sự việc diễn biến trước mặt. Chàng thấy một điều gì đó không bình thường giữa người lớn với nhau

Nét đăm chiêu , ít nói , vẻ bối rối của cha. Và ngã bệnh bất ngờ của mẹ Thúy An, gieo trong đầu Đức Phương dấu hỏi to tướng . Linh tính như thông báo cho Đức Phương hiểu . Và chàng sợ hãi, lo âu cuộc tình giữa chàng và An gặp trở ngại . Nguyên nhân ? Trời ơi! Nếu ngày mai vì nguyên nhân nào đó khiến ta và AN chia lìa nhau … Ôi! Làm sao ta sống nổi

Trên xe , mặc cho bà Khuê huyên thuyên khen ngợim cô dâu tương lai hết lời , ông Khuê và Đức Phương nào có nghe gì đâu. Mỗi người mải theo đuổi một ý nghĩ riêng tư . Ông Khuê mệt nhọc ngả người ra nệm xe , mắt nhắm nghiền cho đến khi xe về đến nhà .

Thúy An buồn bã khóc lóc bỏ cả buổi..?..

Cơm nước không ngó ngàng đến . Thế là hết . Lời tuyên bố cứng rắn của ba mẹ , Thúy An tưởng chừng sét đánh ngang tai.

− Thúy An ! Ba mẹ nhất định rồi. Ba mẹ không đồng ý gả con cho Đức Phương , theo ba mẹ, con phải chấm dứt mọi giao du với nó , và bắt đầu từ ngày hôm nay , ngay giây phút này , mẹ cấm hẳn , không cho nó đến đây . Con nghe rõ chứ Thúy An?

− Mẹ ơi! Cho con biết , anh Phương ..?.. Trước kia ba mẹ cũng mến anh ấy lắm mà

Bà Luân gật đầu:

− Mẹ mến nó vì đó là bạn của con, cũng như bao nhiêu đứa bạn khác.Nhưng mẹ không thể chấp nhận nó vào làm rể trong nhà này

− Anh Phương không xứng đáng sao mẹ ?

Bà Luân cúi mặt trầm tư , một lúc bà ngẩng lên:

− Ừ, gia đình nó cũng không xứng mặt xui gia với ba mẹ

Thúy An tròn xoe mắt nhìn mẹ:

− Mẹ, con không tin . Đó không phải là lý do khiến mẹ từ chối lời cầu hôn của Đức Phương . Mẹ đã từng dạy con điều phải lẽ hay, không được ỷ lại sự giàu sang khinh khi người nghèo khổ . Nếu cần , ta nên giúp đỡ họ . Hôm nay mẹ lại nói thế, con không tin . Con không hiểu gì hết

Thúy An gục đầu vào lòng mẹ nức nở . Bà Luân đau đớn vuốt tóc con

− A ơi! Làm cha mẹ , lúc nào cũng mong muốn cho con cái được hạnh phúc . Mẹ thương con, nhưng việc này mẹ không thể chiều con được sau này con sẽ hiểu , con không hờn giận mẹ

Giọng Thúy An nghèn ngẹn:

− Con đâu dám hờn trách , nhưng con buồn quá mẹ ơi.

− Thúy An! Con thương mẹ không?

Cô bé gật đầu , bà Luân tiếp:

− Vậy con phải nghe lời mẹ , tuyệt giao với Đức Phương . Đó cũng là trả hiếu cho ba mẹ

Bà nâng cằm con gái lên, nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt , lòng bà thương cảm

An mấp máy môi:

− Mẹ ơi!Thúy An ! Nghe cho kỹ lời mẹ đây . Con còn trẻ , thời gian sẽ giúp con quên . Mẹ tưởng con là đứa con ngoan của mẹ . Hãy hứa với mẹ đi Thúy An . Con không gặp Đức Phương nữa . Con hứa đi

Ánh mắt mẹ buồn man mác như ẩn hiện một nỗi buồn riêng tư thầm kín . An thương mẹ vô vàn, cô bé mím môi gật đầu. Bà Luân mừng rỡ vỗ nhẹ vai con:

− Mẹ vui với lời hứa của con , đừng để mẹ thất vọng nghe An

Mẹ đi rồi , Thúy An gục đầu xuống gối khóc cho mối tình tan vỡ. Tan vỡ chẳng hiểu vì đâu . Lạ lùng khó hiểu quá! Thúy An nhớ là, từ lúc ba mẹ biết nàng quen Đức Phương , khi Đức Phương yêu và ngỏ ý cưới nàng, ba mẹ nàng đều tán thành , vì vậy mới có chuyện họp mặt vừa rồi . Tất cả đang nô nức chờ đón niềm vui . Sau cuộc họp mặt là chuyện chia lu . Tại sao? Còn nữa, mẹ nàng đột nhiên ngã bệnh . Đúng là có sự quen biết giữa người lớn. Nguyên nhân nào nào làm rẽ duyên hai đứa nhỏ? Ba mẹ ơi! Phải xa chàng , con khổ lắm. Anh Phương ơi! Em phải làm sao đây ? Ba mẹ cương quyết quá, nhất là mẹ . Mặc tình em khóc lóc van xin. Bây giờ mẹ lại bắt buộc em hứa hẹn một lời. Nhìn mẹ buồn, em không chịu nổi. Em đã hứa rồi . Anh ơi! Nếu không hứa, em cũng chẳng có cách nào gặp anh được.

Tht vậy , từ hôm giáp mặt gia đình Đức Phương đến nay , bà Luân bắt đầu kiểm sóat con gái gắt gao . Đích thân bà đưa rước nàng đi học , không cho đi chơi đâu cả. Bạn An đến nhà lúc nào cũng có bà kèm một bên . Thúy An như nữ tù cần canh giữ cẩn thận. Bao lần Đức Phương đến nhà , bà tỏ ra lạnh lùng , đuổi khéo . Khi thì An vắng nhà, khi thì An bận đi học hoặc ngủ . Trên ban công nhìn bóng dáng thất thểu ra về của người yêu , lòng Thúy An tan nát. Trái tim An như bị bàn tay bóp vỡ ra từng mảnh. Ankhóc hết nước mắt , nhiều đêm nàng bắt gặp Phương lảng vảng ngòai cổng, muốn đánh liều ..?.. ra gặp mặt . Lời mẹ vẳng bên tai làm An chùn bước:

− Con còn gặp mặt hoặc nói chuyện yêu đương vớ vẩn với Đức Phương là mẹ sẽ tự tử . Chỉ khi nào mẹ chết rồi , con mới có ..?.. làm chuyện đâu lòng đó. Thúy An, hãy nhớ kỹ lời mẹ , coi như một lời thề.

Tại sao chuyện yêu đương tha thiết chân thật giữa nàng và Đức Phương , mẹ lại cho là chuyện đau lòng. Khó hiểu quá! Dù vậy An không dám cãi lời mẹ

− Thúy An ơi! Xuống mẹ bảo một chuyện

Thúy An uể ỏai vào phòng tắm , rửa cho đôi mắt bớt đỏ rồi bước vội xuống nàng sựng lại ngay , khi bắt gặp người khách lạ đang ngồi nói chuyện với ba mẹ, đưa tay vẫy con gái , ông Luân cười nói:

− Thúy An . lại đây con

Người thanh niên nhìn Thúy An gật đầu , nàng đáp lễ rồi quay sang hỏi mẹ:

− Thưa ba mẹ, gọi con chi ạ?

Bà Luân kéo tay con, bắt ngồi bên cạnh, cười nói:

− Đây là Lê Vĩnh , bạn của anh Hai con , ở Paris về. Cậu Vĩnh mang thư và quà của anh con đến cho gia đình ta đấy An

− Ồ, anh Hai có nhắn nhủ gì không mẹ?

Lê Vĩnh nhanh nhẩu đỡ lời:

− Hè tới anh Bình mới học xong, tôi sang trước Bình một năm. Tôi và Bình thân nhau lắm. Anh ấy thường nhắc về hai bác và Thúy An luôn, đến nỗi có lúc tôi cảm tưởng đã được sống trong gia đình này như anh ấy vậy

− Cám ơn anh nhiều nghe anh Vĩnh . Mẹ ơi! Cho con xem thư anh Bình , mẹ nhé?

Bà Luân cười:

− Đây nè, có thư riêng cho cô nữa kìa

Ông Luân hỏi Lê Vĩnh:

− Cậu thấy Bình khỏe chứ?

− Thưa bác , khí hậu ở Paris rất tốt . Bình khỏe lắm bác ạ

− Vậy hả , một lần nữa chúng tôi cám ơn cậu

− Không có chi đâu, bác cứ xem cháu như anh Bình vậy

Bà Luân đưa tay mời:

− Uống nước đi cậu Vĩnh , chúng tôi thích những người tự nhiên như cậu đây

Ông Luân tiếp lời vợ:

− Sẵn dịp, mời cậu Vĩnh ở lại dùng cùng chúng tôi bữa cơm gia đình

Lê Vĩnh cười tươi, xoa tay vào nhau:

− Dạ, hai bác để khi khác , giờ cháu cần phải về

− Vâng , cậu đã nói vậy, chúng tôi không ép , rảnh rỗi , ghé thăm chơi nghe cậu Vĩnh

Lê Vĩng đứng lên:

− Dạ, nếu được hai bác cho phép ,còn gì bằng. Thưa bai bác , cháu về . Tôi về nghe Thúy An.

Đang đọc thư anh trai, nghe nhắc đến , An ngẩng lên gật nhẹ. Khách vừa đi khỏi , An vội rút luivề phòng , không thiết xem quà của anh Hai gởi về có những gì. Bà Luân nhìn theo thở dài. Bà khổ với nỗi khổ của con . Bà hiểu giờ đây không gì làm cho nó vui được . Bà thương con , nhưng không thể xoay chuyển định mệnh. Một định mệnh khắt nghiệt! Tại sao Lâm Đức Phương lại là con của Lâm Đức Khuê , kẻ thù không đội trời chung của ông bà. Tại sao Lâm Đúc Khuê lại là cha của Lâm Đức Phương mà không là ai khác? Trời xanh ơi! Ông sắp bày chi cảnh tình này ? Trẻ thơ vô tội lại chịu điều đau khổ . Nếu công bình sao ông không trừng phạt kẻ gây bao tộilỗi , cứ để nó sống nhởn nhơ mãi trong cõi đời vậy hở ông trơi?

− Mình buồn hòai , phỗng có ích gì . Chuyện đã rồi , anh xin mình

− Em không buồn chuyện đã qua ,vì anh hiểu và thương yêu em, chi tội cho con anh . Nói ra không được , mà giấu mãi thì em sợ hai đứa uquẫn trí làm liều, hậu quả tai hại khôn lường

Ông Luân trần ngâm nghĩ ngợi , im lặng thật lâu , chợt ông ngẩng lên nhìn vợ , nói nhanh:

− Ta tìm chỗ gả quách Thúy An cho rồi.

Bà Luân cắn môi nhẹ lắc đầu , ông Luân tiếp ý mình:

− Có mấy nơi ngỏ lời , mình tính coi được không?

− Nó không đồng ý , làm sao hả anh ? Khác nào bắt buộc nó cho đành

Ông thở ra, bà buồn bã . Cả hai đều khó tâm nhọc trí như nhau.

Ngày ăn hoie Thanh Tâm và Thanh dịp may giúp cho Thúy An họp mặt Đức Phương . Bạn bè phải năn nỉ hết lời , bà Luân mới đồng ý cho Thúy An đi. Bà thóang nghĩ chúng nó gặp nhau giữa chốn đông người không gì đáng ngại. Tuy nhiên, bà buộc Khánh Ngọc phải hứa giao Thúy An đến nhà cho bà, Ngọc đac khẳng đinh bằng một câu pha trò.

− Bảo đảm với bác , Thúy An đi sao về vậy , không mất một kilogam nào hết

Trến đường , Khánh Ngọc thắc mắc:

− Tao không hiểu nổi Thúy An ạ. Tự dưng ..?.. bả khó tính kinh khủng , cắt đứt mọi giao tiếp bình thường , nagy đến tao , bác ấy cũng như nghi ngờ cái gì đó , mỗi lần ghé nhà , bác theo kèm một bên

Thúy An chỉ biết im lặng trong buồn bã. Đến nhà Tâm ,bạn bè thân quen ùa ra mừng rối rít . An có cảm giác mình đi xa vừa về lại chốn cũ, Thu Nga cười tươi nhất

− Tưởng giờ chót hai bác đổi ý chứ. Trông hai đứa mãi

− Anh Phương đến chưa?

− Còn sớm mà – Tâm nắm tay Thúy An- Đến đây với tao , tránh chú ý của mọi người , khi Đức phương đến ,a nh chị tha hồ tâm sự

Thu Thủy thở dài:

− Nhìn hai người, tao nản chí quá. Cũng may tao chưa kịp yêu ai

Thanh Tâm trầm giọng:

− Tọicho Đức Phương , thần sắc tiều tụy được gặp mày lần này, anh ấy mừng hết sưc vậy đó

Thu Nga nói:

− Tụi tao biết làm gì giúp mày hở Thúy An?

Thúy An xúc động dạt dào , mắt rưng rưng lệ tủi:

− Cám ơn nhiệt tâm của các bạn , chuyện này … mình không biết phải nói sao . Thôi đành phó mặc cho số phận

Thanh Tâm cản ngăn:

− Đừng khơi động mạch sầu nữa, lên phòng tao đi An

Cả hai khuất vào thang lầu . Xe Đức Phương đỗ lại phía trước . Khánh Ngọc nói nhỏ:

− Đức Phương đến rồi , Thu Thủy ra đón anh ấy vào đây

Thu Thủy chưa kịp làm , Đức Phương hấp tấp bước vào . Chàng hỏi ngay:

− Thúy An đến chưa?

Thanh Tâm vừa xuống tới , lỗi phải luôn;

− Mới đén chẳng thèm chào hỏi ai hết , cứ Thúy An , Thúy An

Đức Phương cười khổ:

− Bạn bè hiểu nhau quá nhiều . Tình cảnh này còn nỡ trách , phiền chi vậy Thanh Tâm?

Thanh Tâm cười mỉm:

− Thấy mặt anh sầu quá, nói đùa cho không khí đỡ ngộp thở vậy mà. Nhỏ An chờ anh trên kia. Để Tâm đưa anh lên đó.

Đức Phương mừng ra mặt , chẳng nói chẳng rằng , hối hả theo sau Thanh Tâm:

− Cứ tự nhiên nghe anh Phương

− Cám ơn Tâm

− Bạn bè, nếu có thể giúp được nhiều hơn , Tâm không từ chối. Thời giờ là vàng bạc , vào với Thúy An đi. Tâm xúong nhà đây

Chờ Thanh Tâm quay lưng , Đức Phương xô nhẹ cửa , bước vào phòng . Đứng ngồi bất động trên ghế , đầu cúi thấp , tay bó gối suy nghĩ mông lung , nghe tiếng đọng , Thúy An ngẩng phắt lên:

− Thúy An!

− Đức Phương

Bốn mắt giao nhau , rưng rưng nghẹn ngào Đức Phương đến gần nàng . Bàn tay run run siết chặt bàn tay

− Thúy An ! Thúy An! Có đúng là em đấy không?

Thúy An gật đầu , cổ nàng nghèn nghẹn chẳng thốt được thành câu , nước mắt tuôn trào như dòng nước Cam ly ngày nào cuồn cuộ chảy mãi không ngừng

− Anh không bao giờ dám mơ là chúng ta còn có được phút giây này, Thúy An ơi! Em có biết anh đau khổ dường nào khi xa em không? Ngày cũng như đêm , anh như mộng du , thẩn thơ , thơ thẩn chẳng làm gì được . Hình bóng em cứ ẩn hiện trước mặt. Anh không sống nổi nếu vĩnh viễn mất em, Thúy An ơi!

Thúy An nói trong tiếng nấc:

− Em có hơn gì anh đâu Đức Phương, em biết làm sao cho tọn vẹn bây giờ. Ba mẹ cương quyết lắm, nhất là mẹ . Bà sẽ tự tử nếu em còn yêu anh. Đầu óc em muốn nổ tung . Không hiểu nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng bế tắc này.

− Ba mẹ em không nói cho em rõ vì sao ư?

− Ba mẹ đưa lí do không chính đáng , cho rằng hai nhà không xứng đáng sui gia . Em cảm nhận một chách mơ hồ giữa ba mẹ em và gia đình anh có mối thù sâu nặng gì đây

− \Đức phương gật đầu:

− - Anh cùng một ý nghĩ với em. Hỏi ba anh, người chỉ thở dài, kuyên anh hủy bỏ đi ý địng cưới em vì người hiểu ba mẹ em không đời nào chịu gả em cho anh . Anh tức lắm . Thù óan gì ghê gớm vậy chớ?

− Từ ngày gặp ba mẹ anh đến giờ , ba mẹ em buồn lắm . Mẹ giữ em như giữ một tù nhân . Em khổ lắm, Đức Phương ơi!

Dìu người yêu đứng lên , cả hai cùng ngồi xuống mép giường . Đức phương thì thầm:

− Thúy An! Chẳng lẽ chúng ta đành chấp nhận xa nhau sao?

− Biết làm sao hở anh ? Em chán tất cả nếu iết yêu nhau để rồi nhận lấy khổ đau như vậy . Thà trời đừng cho mình gặp gỡ nhau

Thúy An gục đầu vào thành giường , khóc nức nở. Mỗi tiếng nấc của nàng như ngàn mũi dao đâm trái tim chàng đau nhức

Đức Phương đưa tay vuốt ve bờ vai người rung đong của yêu. Rồi chàng tha thiết:

− Thúy An! Nín đi em, bình tâm nghe anh đây. Hãy trả lời câu hỏi của anh

Chàng kéo vai, nâng mặt nàng lên , rút khăn lau khô đi dòng lệ. Bốn mắt nhìn nhau chứa chan nỗi khổ.

− Thúy An! Em vẫn còn yêu anh chứ?

Lần thứ nhất từ khi hai người yêu nhau, hôm nay Thúy AN mới có can đảm nảg vào lòng người yêu òa khóc. Đức Phương cuống quýt vỗ về:

− Thúy An! Nín đi em, nín đi em

− Đức Phương ! Không yêu. anh , em đau khổ . Anh là mối tình đầu của em . Sao anh nỡ hỏi em câu ấy ?

Đức Phương sung sướng , vuốt nhẹ tóc nàng:

− Anh muốn xác định rõ ràng tình cảm của em để đi đến một quyết định quan trọng , Thúy An ạ.

Thúy An ngẩng lên nhìn chàng chờ đợi :

− Quyết định thế nào hở anh >

Đôi mày chàng cau lại , đôi môi mím chặt thật lâu , chàng quả quyết nói:

− Thúy An! Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời . Xa em , anh không sống được . Nhưng trước cảnh tình gay go này , không còn cách nào giải quyêt ổn thỏa . Em … em có dám thóat ly gia đình ra đi với anh không?

Điều Đức Phương thốt ra , Thúy An chưa hề nghĩ tới . Nàng hốt hỏang thực sự:

− Đức Phương ! Em …

Nhìn nét mặt người yêu, Đức Phương thương cảm:

− Thúy An! Anh biết biện pháp này rất mới mẻ đối với em , có thể làm tổn thương đến em . Nhưng xin em hiểu cho , anh hết cách rồi. Tạm thời là vậy . Sau này , khi mọi chuyện an bài , mba mẹ nghĩ lại sẽ chấp thuận mình cưới nhau

− Đức Phương em bối rối quá. Đầu óc em giờ u tối , không tính tóan được gì . Em thương ba mẹ . Nếu như em trốn di , ba sẽ buồn rầu mẹ có thể tự tư như người thường nói . Chừng ấy tội em lớn vô cùng.

− Vậy là chúng ta phải chia ly?

− Chúng ta phải chờ đợi anh ạ

− Đến bao giờ? Mẹ em thì cương quyết , Thúy An, chỉ còn biện pháp đó thôi . Anh đủ sức bảo đảm cuộc sống cho em , em không phải lo lắng gì cả . Anh tin rồi đây chúng ta sẽ hạnh phúc

Thúy An ngập ngừng:

− Bất ngờ quá, Đức Phương , em cần suy nghĩ trước khi quyết định một việc hệ trọng

Đức Phương lo lắng:

− Tình hình nghiêm trọng quá , làm thế nào anh gặp em được?

− Em sẽ tìm cách thông tin qua mấy nhỏ bạn

Đức Phương cầm tay người yêu siết nhẹ:

− Thúy An , anh mong chờ từng giây từng phút và hy vọng ở em rất nhiều

− Em hiểu

Đức Phương im lặng ngắm khuôn mặt u sầu đẹp não nùng của nàng dặn dò:

− Em không được buồn nghe An. Anh thây em gầy hẳn đó

Thúy An cười giữa hai hàng nước mắt:

− Anh có soi gương ngắm bóng mình chưa mà đi khuyên người ta . Tre chê trúc , rốt cuộc cây nào cũng gầy

Cả hai nhìn nhau cười xòa. Tiếng pháo nổ râm ran dưới nhà báo hiệu nhà trai đến . Thúy An nói:

− Mình xuống chứ Đức Phương?

Đức Phương đứng lên quyến luyến không nỡ rời xa người yêu dấu. Chàng ngập ngừng;

− Thúy An! Anh muốn … xin em một nụ hôn

− Nghĩa lý gì nhứng thứ ấy hở anh ? Em có thể cho anh tất cả chẳng tiếc chi , nhưng em nghĩ để dành cho cái ngày chúng mình thực sự bên nhau , được trọn vẹn niềm vui . Em muốn ngày ấy , cái gì cũng mới mẻ , lạ lùng cả. Anh hiểu ý em chứ? Đừng buồn em nghe anh

− Anh hiểu, và anh càng yêu quý em hơn , Thúy An ạ. Anh xuống trước, cho anh nói câu cuối cùng. Thúy an, anh yêu em

Thúy An nở nụ cười buồn:

− Đức Phương! Em cũng có lời cuối cho anh , dù hòan cảnh nào em cũng yêu anh

Lòng Đức Phương nao nao trước ánh mắt tha thiết của người chàng yêu hết dạ , vội bước nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ , chàng sợ mình sẽ không kền giữ được niềm yêu đương đang bừng cháy mãnh liệt , khiến chàng xúc phạm đến nàng

Thúy An gục đầu vào thành giường , khóc nức nở.

Sau ngày dự lễ hỏi của Thanh Tâm về Thúy An càng buồn trầm lặng hơn cả ngày rút hẳn trong phòng , trừ giờ học ở trường. Cuộc tiếp xúc cuối cùng với Đức Phương . Những lời chàng nói cứ vang vọng bên tai nàng luôn , bắt nàng phải suy nghĩ , cân phân:

− Ta nghĩ tính sao đây ? Bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của con tim , như thế là ta giữ trọn được chữ tình. Còn phần chữ hiếu thì sao? Mẹ là người cương quyết , một lời thốt ra không bao giờ thay đổi . Mẹ sẽ chết đê khỏi nhục nhã vì có đứa con bỏ nhà theo trai . Trời ơi! Không thể được rồi, danh dự , tiếng tăm. Đành phải xa anh rồi Đức Phương ơi! Bởi em yếu đuối nhu nhược yêu anh thật nhiều , nhưng không có can đảm thóat ly rời xa mẹ . Từ nay anh hãy hát câu ly biệt ngàn đời nhớ thương . Con bé Thúy An đã chịu cúi đầu , buông theo số mệnh . Phải cố quên , cố gắng quên . Vĩnh biệt Đức Phương ơi, vĩnh biệt tình anh

− Những tính tóan , những âu lo dằn vặt , những khổ sở đớn đau làm Thúy An mệt mỏi cả tâm hôn lẫn thể xác . Nằ vật xuống nệm , Thúy An nhắm ngiền mắt , khuôn mặt xanh xao đầm đìa tủi khóc mãi, khóc mãi . Thúy An thiếp đi lúc nào không hay

Bà Luân nhẹ nhàng mơr cửa bước vào phòng của Thúy An . Nhìn con gái trong tư thế kia, lòng người mẹ đau như cắt . Đành vậy thôi . Không còn cách giải quyết ổn thỏa. Bà Luân ngồi xuống ghế , ôm đầu rên rỉ.

− “Trời ơi, tôi có làm điều gì ác đâu mà ngày hôm nay con tôi lâm vào cảnh lá ..?.. này. Cao xanh ơi! Ông chẳng công bình chút nào. Kẻ gây nên tội lỗi kia, ông không trừng phạt hắn , đê hắn sống ung dung sung sướng như vậy mãi sao?”.

Nước mắt từ từ tràn ngập lên mi , bà Luân không buồn lau khô , lặng lẽ nhìn con , bà khẽ lắc đầu , lẩm bẩm;

− An ơi! Hãy hiểi nỗi lòng của mẹ . Đừng hờn , đừng trách mẹ nghe An. Hy vọng thời gian là liều thuốc thần tiên giúp con quên hết cả. Bước lại bàn học , bà Luân sắp xếp sách vở ngay ngắn. Dòng chữ mạ vàng trên quyển vở bìa cứng màu xanh đập mạnh vào mắt khiến bà Luân không dằn được tò mò:

“Nhật ký Thúy An” . Một vài trang đầu . An viết về tuổi mới lớn , ngây thơ hồn nhiên , trong trắng chỉ biết vui đùa cùng bạn bè. Không có gì đáng quan tâm . Những trang sau cùng , nỗi đau thương ssầu khổ về mối tình của nàng và Đức Phương.

Tòan thân bà Luân bỗng run lên , hàng chữ như in hoa nhảy múa lung tung trước mát bà. Thúy An dùng bút đỏ gạch dưới

“ Ta có nên thóat ly theo tiếng gọi của con tim không ???”ư

Cả một dọc chấm hỏi , bà Luân cơ hồ muốn ngất xỉu. Trời ơi! Thì ra chúng nó địng … Không . Bằng mọi giá , ta phải ngăn chặn hành động điên cuồng kia. Nếu chậm trễ, e rằng sẽ tạo nên mối hận ngàn thu . Nông nỗi này ta không thể câm lặng được nữa rồi. Bí mật đành phải bày ra ánh sáng , phải cứu lấy con bà . Lòng đã quyết , bà Luân đến bên giường , dùng khăn lau mấy giọt lệ còn vương trên má con . Thúy An giật mình mở chòang mắt nhìn mẹ , môi nàng mấp máy:

− Mẹ ơi!Con khổ lắm.

Bà Luân xót xa

− Me hieu Thuy An! Con hận mẹ lắm phải không?

Thúy An ôm chaafm lấy mẹ , kêu lên:

− Mẹ, còn nào dám thế

− Thúy An, nghe mẹ nói đây . Mẹ rất thương con, mẹ cũng không ghét bỏ Đức Phương nhưng việc tác thành cho hai đứa thì trăm lần không , vạn lần không.

Thúy An nấc lên:

− Tại sao vậy hở mẹ? Con và anh ấy yêu nhau thật lòng mà.

Bà Luân nhanh tay bịt miệng con:

− Mẹ van con đừng nói những lời ấy nơi đây , con không được yêu nó , vì yyeu nó là con phạm tội

Thúy An tròn xoa mắt ngạc nhiên:

− Phạm toi ? Mẹ ơi ! Con không hiểu gì hết , tại sao yêu lại phạm tội ?

− Bởi vì …

Bà Luân nhắm mắt , mặt hằn nét khổ sở lời nói tuy nhỏ , nhưng rõ ràng , cứng rắn:

− Đức Phương và Thúy An là anh em , yêu nhau sẽ phạm tội vào tội lọan luân .

Thúy An buông mẹ lùi vào tường , môi nàng run run:

− Mẹ … Trời ơi! Khủng khiếp quá! Con không tin , Con không tin.

Bà Luân đau đớn nhìn con:

− Đó là sự thật , Thúy An ạ. Mười mấy năm trời , mẹ cố giấu , cố chôn kín vào dĩ vãng . Nếu không vì chuyện con và Đức Phương yêu lầm nhau , mẹ không đời nao hé môi

− Con không phải là con ruột của ba Luân

Bà Luân gật đầu xác nhận:

− Ba vẫn thương con như anh Bình vậy . Mẹ sinh con trong hòan cảnh cay nghiệt . Mẹ định tìm dến cái chết để phủi sạch điều ô nhục. Ma hiểu và thông cảm , không trách phiền mẹ , còn theo một bên an ủi , khuyên ban, nhờ vậy , mẹ con mình còn sống đến ngày hôm nay . Bà Luân là người tốt , thúy An ạ.

Trong lòng còn nỗi nghi oan , Thúy An hỏi mẹ:

− Anh Bình là con ruột của ba mẹ?

Bà Luân gật đầu:

− Bình là anh Hai của con

− Mẹ, nguyên nhân nfao mẹ sinh ra con mà lại … Mẹ, con không hiểu.

Bà Luân đọc được điều thắc mắc , nghi ngờ dã lan rộng trong đầu Thúy An , bà thở dài:

− Thúy An, hãy bình tĩnh nghe mẹ nói đây. Mẹ dù không ngọai tình cũng giống như ngọai tình

Thúy An nhìn mẹ chăm chăm , bà Luân nói tiếp:

− Ba không cho mẹ nói sự thật , nhưng tình cảnh này , không giấu diếm con nữa. Mẹ cần ngăn chặn cả hai đứa sắp sửa rơi vào vực thẳm

Tiắmt bà Luân trở nên mơ màng xa vắng như nhớ tưởng về dĩ vãng . Bằng một giọng trầm buồn, bà Luân kể tất cả uẩn khúc quanh cuộc đời bà

Thuở ấy , mẹ còn là một thiếu nữ tuổi vừa đôi chín. Nhỏ hơn con bây giờ. Nổi tiếng xinh đẹp ở đất Hà Tiên. Ngọai đặt tên Hà Tiên cho mẹ là do vậy . Chỉ có hai mẹ con mà nhà cửa rông , vườn tược xum xuê , cây trái huê lợi đã bảo đảm đời sống. Ngọai cưng chiều cho mẹ học hành tử tế . Cùng chung lớp với mẹ , có vài người gia đình ở xa, không tiện cho việc học. Mẹ tội nghiệp xin ngọai cho họ ở trọ và ngọai chấp nhận. Trong số đó coa ba và người đàn ông kia. Qua tháng ngày gần gũi tiếp xúc với nhau, vẻ hiền lành chịu thương , chịu khó của ba đã chiếm một chỗ trong tim mình . Rồi ba mẹ thầm lén yêu thương trong lễ giáo , mọi người không nghi ngờ gì cả.

Cuối năm đó , ba con thi rớt nên thôi học, còn người đàn ông kia nhờ lắm bạc nhiều tiền , gia đình thế lực nên đỗ cao, và ông ta nhờ người đánh tiếng xin cưới mẹ. Chừng ấy mẹ mới thú thật mối tình ba mẹ cho mọi người biết. Và ngọai từ chối lới cầu hôn kia, viện cớ mẹ còn nhỏ . Sau đó ngọai gọi ba tới, gả mẹ cho ba với điều kiện bắt rể. Ba mẹ sống thật đủ đầy hạnh phúc. Hàng ngày, ba đi làm thợ xây , đó là nghề của ông nọi truyền lại, lúc rảnh rỗi thì mang lưới ra biển khơi bắt cá. Anh Bình con ra đời cũng là ngày ngọai mất . Thảm cảnh xảy ra.

Sau một thời gian biệt tăm , ông ta trở về với chức trọng quyền cao rực rỡ. Một hôm ông ta viện cớ viếng thăm bạn cũ.

− Chào người đẹp Hà Tiên , còn nhớ cố nhân chứ?

− Chfao thiếu tá , mời ông vào nhà

− Hà Tiên có phần đẹp hơn xưa – Đưa mắt nhìn thằng bé bò trên nền đất , Khuê hất mặt- Con của hai vợ chồng đấy à?

− Dạ, chúng tôi có mỗi mình cháu thôi , thiếu tá ạ

− Hứ! Hà Tiên bỏ dùm tôi hai tiếng “thiếu tá” đó đi. Chúng ta là bạn kia mfa

− Tôi nào dám thế

− Cậu Luân đâu rồi ?

− Anh Luân đi làm . Ông cần gặp ảnh à?

Khuê cao giọng:

− Thì lâu ngày về đây , tôi múon thăm qua bà cn,bạn bà cũ vậy mà- Khuê nhướng tới nhỏ giọng- Cậu Luân thật tôt phước lù khù mà chiến được trái tim người đẹp . Không ngờ … tôi đau khổ phải bỏ xứ đi để quên

Khuê nhếch nụ cười nửa miệng, ở con người ông tóat ra sự hiểm ác . Bây giờ nhớ tơi, bà Luân còn sợ hãi, kinh tởm. Khúc phim ô nhục ấy bà đã cố quên để sống bình dị bên cạnh chồng con, Giờ đây được khơi dậy như muôn ngàn đợt sóng trào dâng.

Luân đi làm về gặp lạibạn cũ , chàng mừng rỡ:

− Ồ! Ông thiết tá ! Cuối cùng thì ông cũng trở lại quê hương

Khuê cười khỉnh:

− Tôi dược bổ về làm quận trưởng ở đây , cậu Luân

− Ồ! Mừng cho thiếu tá . Vợ con đâu ?

− Bà ấy chẳng chịu theo về . Tôi cũng có thằng con trai ! Con nhà giàu mà , sống chốn phồn hoa đô hội quen rồi , về đây buồn chết . Mặc kệ, nhờ vậy mình tự do hơn.

Cả hai người cười xòa , Luân quay sang bảo vợ:

− Em coi bắt cá làm chút đồ nhắm để anh bvà thiếu tá đây nhâm nhi , ôn lại chuyện cũ chơi em nhé.

Khuê tỏ vẻ khó chịu ói:

− Làm ơn bỏ danh từ thiếu tá đi , ở đây chúng ta là bạn bè mà

Luân cười đùa:

− Xin tuân lện thiếu tá . Ơ… quên , anh bạn

Nhìn vợ, Luân bảo:

− Kìa, Hà Tiên , sao còn đứng đó?

Hà Tiên cười đáp:

− Dạ, anh Khuê ngồi chơi với nhà em

Khuê nhìn Hà Tiên đăm đăm làm nàng khó chịu bỏ đi nhanhvào trong. Khuê cố ý nói lớn cho Hà Tiên nghe:

− Cậu có diễm phúc hơn tụi này đấy nha. Ai ngờ cậu được nàng yêu

Luân cười giòn:

− Chính tôi còn không ngờ , anh Khuê ạ.

Từ đó, Khuê năng lui tới nhà nàng làm Hà Tiên lo lắng . Nhất là lúc chồng vắng nhà , Khuê thường dùng lời lẽ trăng gió , bướm ong, cợt nhã , cùng cử chỉ suồng sã với nàng . Hà Tiên bảo chồng nên ở nhà để tránh điều không hay xảy ra . Luân cầm tay vợ trấn an:

− Ông ta nói gì cũng mặc ,e m không lý tới thì thôi

Hà Tiên ngập ngừng;

− Anh Luân à! Hay vợ chồng mình dời nhà chỗ khác đi anh . Em sợ ông ta quá.

Luân cười hiền:

− Đàn ông ai lại chẳng có chút máu xấu . Em đẹp thì ông ta trêu chọc . Không được , ông ta nản chí bỏ qua chứ gì . Anh tin tưởng em , Hà Tiên ạ.

Hà Tiên đành nín lặng , không nói thêm nữa. Một hôm , Khuê tìm đến trong lúc Luâb thì vắng nhà, lần này ông ta để lộ sự sàm sỡ trắng trợn hơn bằng cách nắm tay Hà Tiên , cấu xin chút tình yêu . Nàng tức giận cự tuyệt và mắng Khue thậm tệ. Khuê giận dữ bỏ ra về. vài hôm sau , Luân bị bắt với cái tội liên lạc bên trong. Hà Tiên cuống cuồng chạy ngược, chạy xuôi cả tuần không được thấy mặt chồng. Tìm đến tận dinh tỉnh trưởng thì người ta cũng kết tội như trên , còn bảo tội làm chính trị phải đi tù Côn Đảo . Hà Tiên khóc sưng cả mắt , Khuê lại mò đến giả bộ không hay biết , hỏi thăm rối rít , hứa hẹn mọi điều, Khuê nói:

− Tôi hiểu Luân vô tội , rồi sẽ được tha

Cách một tuần sau Khuê tới , với mảnh giấy trên tay , rõ ràng nét chữ của Luân , Khuê cao giọng:

− Hà Tiên xem, bằng chứng như thế này thì làm sao cứu gỡ nổi chư

Hà Tiên hốt hỏang òa khóc:

− Không ông quận ơi! Chồng tôi không bao giờ làm chuyện này . Tôi biết anh ấy vô tội mà

− Vậy đây là cái gì , rất may chỉ mình tôi bắt được , chứ gặp tay khác , kể như tù mọt xương

Hà Tiên mừng rỡ rối rít:

− Xin ông nghĩ tình bạn xưa, giúp đỡ cho chồng chúng tôi . Mang ơn ông vô cùng . Anh ấy vvo tội , ông hãy tin tôi

Khuê gật đầu , mắt nhìn Hà Tiên say đắm:

− Tôi tin Hà Tiên vì Hà Tiên mà giúp cho Luân , Hà Tiên nên hiểu điều này – Khuê nhấn mạnh- Tôi chỉ làm vì Hà Tiên thôi , bởi lẽ tôi yêu em tha thiết . Khi biết em dành tình yêu cho Luân tôi đau khổ đến bỏ xứ để ưuên, nhưng về lại quê xưa , ta mới biết rõ lòng mình không nguội lạnh trước em

Khuê nhích sát lại gần nàng , Hà Tiên sợ hãi lùi ra

− Tôi xin ông . Tôi là gái có chồng , có con . Xin ông hãy quên đi . Tôi không thể…

− Hà Tiên! Năm, 6 năm nay, anh không quên được . Anh yêu em vô cùng

Khuê nắm tay Hà Tiên , nàng vùng vẫy:

− Ông buông tôi ra . Tôi van lạy ôbng , ông Khuê.

Giọng Khuê rắn lạnh:

− Nếu Hà Tiến la hay chống cự , tôi không giúp gì cho Luân cả. Em hứa yêu tôi , Luân sẽ được thả về

Hà Tiên thấu hiểu dã tâm của gã thiếu tá, nàng nức nở:

− Trời ơi! Thì ra vì em , anh lâm vòng lao tù, Anh Luân ơi! Anh có bị khảo tra, đánh đập nhiều không? Em phải làm thế nào để cứu anh hở Luân ?

Đầu óc nàng rối lọan . Tiếng Khuê thúc giục bên tai :

− Thế nào , Hà Tiên ? Chỉ cần cái gật đầu của em mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa . Luân thóat khỏi tù đày hay bỏ thây ngòai Côn Đảo. Không bao giờ em gặp lại anh ta nữa. Không bao giờ, Hà Tiên nghe rõ chứ?

Hà Tiến cúi đầu ngẫm nghĩ?

− Cứu anh Luân là việc thiêt yếu . Ta còn tiếc chi thân, nhưng nhơ nhuốc này , làm sao ta có đủ can đảm nhìn mặt chàng . Liệu anh ấy có hiểu nỗi khổ của ta không? Mặc kệ, ta phải giải thóat cho chồng trước đã , sau sẽ tính

Hà Tiên ngẩng đầu nén đau thương , nhìn thẳng vào mặt gã thiếu tá hiểm độc :

− Tôi bằng lòng điều kiện của ông

Khuê mừng rỡ chụp tay Hà Tiên kéo lại gần:

− Có thế chứ. Tôi biết Hà Tiên sẽ đồng ý thôi

Hà Tiên rụt tay về gắt giọng:

− Ông phải thực hiện lời hứa trước đã

Khuê bật cười to:

− Hà Tiên phải trả công từ trước . Tôi không còn ngây thơ bị em cho vào xiếc đâu . Luân dược tự do thì lấy gì là áp lực với em

Hà Tiên tức run người, mổ con thú đầy thủ đọan:

− Ông muốn thế nào?

Khuê chờn vờn trước mặt Hà Tiên , nàng hốt hỏang lùi lại . Hai tay ông ta ôm chầm lấy người nàng , hơi thở gấp rút

− Đêm nay em phải tạoniềm tin trong tôi . Chẳng mất mát nhiều đâu với mảnh giấy này còn re trán

Trong đêm đầy mưa gió , mặc người thiếu phụ khóc lóc van xin, Khuê vẫn không buông ha miếng mồi đã bao nhiêunăm hắn thèm khát.

Bà Luân ôm mặt khóc thảm thiết, Thúy An phục xuống bên mẹ nghẹn ngào:

− Mẹ ơi! Con đâu ngờ đời mẹ nhiều gian truân sầu khổ

Đưa khăn lau lệ , bà Luân nói tiếp:

− Sau đó mẹ được gặp ba trong nhà lao nhưng chẳng được nói chuyện, và mẹ lại phải cắn răng chịu đựng hắn mấy lần nữa. Rối cho đến năm tháng sau , ba con được tha , cùng lúc mẹ hay trong bụng mình mang giọt máu của ông ta. Mẹ xin ba xa rời mẹ , cũng như nhiều lần mẹ định hỏa mình , nhưng mẹ không nỡ giết chết bào thai vô tội , ttrong đó có phần máu thịt của mẹ. Ba an ủi ân cần bảo rằng chuyện ngòai ý muốn , chung quy cũng tại vì mẹ quá yêu ba, hy sinh cho ba. B hiểu mẹ vẫn một lòng một dạ thủy trung . Ba cũng yêu quý mẹ như xưa. Để xa lánh con người ác độc kia và tránh mọi người xung quanh vùng đàm tiếu xầm xì , ba đưa mẹ lên Sài Gòn . Rồi con ra đời , không ai biết con là con riêng của mẹ . Ba buộc mẹ giấu bí mật riêng của mẹ. Ba yêu mẹ, cưng chiều con như con thấy đó.Ngờ đâu trời xui đất khiến , oan gia đối mặt . Điều khắc nhgiệt nhất là chuyện hai anh em yêu lầm nhau . Mẹ dùng biện pháp chia rẽ hai đứa nhưng không thành , đành nói ra sự thật . Con có khinh rẻ mẹ không Thúy An?

− Mẹ ơi!! Con nào dám khinh rẻ người dã hy sinh cho con đủ thứ. Vì hòan cảnh chứ mẹ đâu muốn thế. Hiểu rõ sự tình , con càng thương mẹ hơn,. Tha tội cho con đã làm cha mẹ khổ tâm bấy lâu nay

Bà Luân cười sung sướng :

− Mẹ mừng vì con hiểu được mẹ

Thúy An ngước mát hỏi mẹ:

− Ông ta có biết mình bỏ rơi một hòn máu không hở mẹ?

Bà Luân rực sáng tia hận thù:

− Không. Mẹ chẳng cần ông ta biết điều ấy. Con không có người cha nào như thế . Nhưng con hỏi làm gì?

− Không có gì, mẹ ơi. Con muốn biết rõ ràng thôi. Con nghĩ vậy càng tốt . May mà chưa có điều đấng tiếc xảy ra . Nếu không , chắc hẳn con không sống nổi.

Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau xúc động . Nước mắt chảy dài . Một lúc, bà Luân đỡ đầu con gái:

− Đã hiểu rõ thân thế mình rồi , nhớ đừng lộ ra cho ba biết . An nhé. Ổng sẽ buồn lắm

− Sao vậy hở mẹ?

Bà Luân giải thích Từ trước đến giờ, ba đặt hết yêu thương vào con, coi như con đẻ của ba . Nay con hiểu sự thật , ổng sợ con giảm lòng thương đối với ông

Thúy An cảm động nhỏen cười:

− Ồ, con hiểu ý ba rồi . Không đâu mẹ. Con càng kính trọng yêu quý ba hơn nữa cơ. Nhưng mẹ yên tâm đi, con chẳng hé môi đâu

Bà Luân chợt trầm ngâm , không nói gì. Thúy An ôm cánh tay mẹ , vuốt ve:

− Mẹ lại nghĩ gì nữa thế?

Bà Luân nhìn con , mặt nghiêm hẳn:

− Thúy An! Điều này quan trọng nhất , mẹ muốn con hứa với mẹ

− Điều gì hở mẹ?

Giọng Bà Luân thật sắc:

− Đối với người ngòai con vì danh dự gia đình giữ kín đã đành . Đối với ba con , con cũng fải im lặng . Còn một người nữa, con càng giấu kỹ hơn

Thúy An thừa thông minh . nàng nhìn mẹ ngạcc nhiên:

− Mẹ muốn ám chỉ Đức Phương phải không?

Bà Luân gạt nhanh:

− Vì lẽ nếu Đức Phương biết , ông ta sẽ biết . Bí mật bị phanh phiu . Thúy An, mẹ không muốn , con hứa với mẹ được không?

Nhìn mặt mẹ lo lắng , lòng Thúy An xót xa. Đưa tay ôm chòang cổ bà , An nói:

− Mẹ, con hứa . Xin mẹ tin con. Coi như đây là một lời thề , cho đén khi nhắm mắt , con không hé môi dù với bất cứ ai

− Thúy An! – Bà Luân ôm con gái vào lòng- Con mẹ ngoan lắm . Mẹ nhẹ nhàng cả tâm hồn vì con đã hiểu mẹ

− Mẹ, con thương quá hà

Bà Luân cảm động , ánh mắt long lanh sóng nước

− Thúy An, mẹ thương ư lắm nhưng không còn cách nào khác. Dù thế nào con cũng nhớ , con hãy cònmojt người anh, An nhé.

Thúy An chợt buồn:

− Tội nghiệp anh ấy , mẹ ạ. Có cách nào làm cho anh ấy quên tất cả hở mẹ?

− Mẹ đang nghĩ đây

Thúy An nói thật nhỏ , vẻ ngượng ngùng:

− Mẹ biết không, anh Phương nặng tình với con nhiều

Bà Luân gật đầu nhìn con gái đăm đăm một lúc bà cao giọng hỏi:

− Thúy An, co thấy Lê Vĩnh là người như thế nào?

Thúy An hồn nhiên:

− Là người tốt , thành thật , dễ mến , có gì không mẹ?

− Phần con,t ìtnh cảm của con đối với anh Vĩnh thì sao?

Thúy An mỉm cười:

− Con xem anh Vĩnh như anh Hai của con vậy hà. Mà mẹ hỏi chi kỹ vậy?

Bà Luân buông giọng:

− Vĩnh xin cưới con làm vợ

Thúy An tròn xoe mắt:

− Anh Vĩnh hở? Kỳ vậy?

Bà Luân bật cười:

− Sao lại kỳ? Vĩnh yêu con , muốn cưới con

− Mới gặp và biết con đây thôi,, yêu gì lẹ dữ vậy?

Bà Luân giải thích cho con hiểu:

− Vĩnh mến con lâu rồi , qua lời tâm tình của anh Hai con . Qua hình ảnh con gởi sang Paris . Đến lúc về đây gặp con rồi , cậu ấy quyết định xin cưới con

Thúy An trầm tư rồi hỏi mẹ:

− Thế ba mẹ nhận xét anh Vĩnh ra sao? Còn gia đình anh ấy nữa chứ.

− Ba con đã biết hết rồi. Đúng như lời Vĩnh tường thuật , cha mẹ cậu ấy mất sớm , bà cô là người bảo hộ. Bây giờ thì cậu ấy hòan tòan tự do quyết địng đời mình . Mẹ tin Vĩnh sẽ là người chồng tốt . Tánh tình mẫu mựa ôn nhu, không khoe khoang . Ba con gởi lời hỏi ý anh Bình. Nó rất tán thành . Thúy An , nhận lời lấy Vĩnh cũng là cách giải quyết chuyện con và Đức Phương hữu hiệu nhất

Thúy An cắn nhẹ môi, nũng nịu:

− Như vậy có nghĩa là ba mẹ chọn anh Vĩnh ?

Bà Luân gật đầu:

− Mẹ muốn con của mẹ hạnh phúc

Thúy An úp mặt vào lòng mẹ , đáp nhanh:

− Ba mẹ đã chọn,, con xin bằng lòng

Mặt bà mẹ rạng rỡ niềm vui:

− Thúy An, mẹ biết con gái mẹ ngoan ngõan lắm

Thúy An ngẩng lên phụng phịu:

− Sau này con khổ, con bắt đền ba mẹ đấy

Bà Luân cười xòa;

− Còn hạnh phúc thì sao nhỏ:

− À, con sẽ nhớ ơn ba mẹ suốt đời

Bà Luân xì trán con:

− Khôn hén! Được rồi, để ba mẹ trả lời cho Vĩnh hay . Hẳn cậu ta mừng lắm. Gả được cô, tôi nhẹ lòng lo

Thúy An xịu mặt:

− Mẹ hết thương con , nên tìm cớ đuổi con hở? Được rồi, lấy chồng rồi con ở luôn bên nhà chhồng , không thèm về thăm, để mẹ nhớ chơi

− Hay rồi nhớ mẹ chạy về khóc đó cô nương

Thúy An chớp mắt :

− Mẹ nói xấu con hòai, con khóc à

Bà Luân mắng yêu:

− Sắp lấy chồng , còn nhõng nhẽo

Bà Luân ngắm con gái xót xa:

− Cấm không được buồn nữa nghe cô. Nhìn vào trong gương xem, xấu ơi là xấu . Gầy như que tăm, vậy mà Vĩnh cứ khen lấy khen để

− Ư… mẹ trêu con há , mai mốt con cố ăn ngủ thật nhiều , sẽ mập ra thôi

− Tôi cầu được vậy , còn bây giờ chịu ăn cơm chưa?

Thúy An đứng lên , hai mẹ con xuống phòng ăn . Nhờ hiểu sự thật , Thúy An đã dẹp được khổ sầu , chỉ còn một nỗi lo cho Đức Phương , người anh cùng cha khác mẹ . Mong sao ta đi lấy chồng , anh ấy sẽ quên dần tất cả . Thúy An nén tiếng thở dài , nàng vui cho mẹ được vui .

Để chấm dứt mối tình tội lỗi, diệt hẳn tình yêu nơi Đức Phương , Thúy An nhận lời cầu hôn của Lê Vĩnh . Lễ cưới sau ngày hỏi một tháng , mọi việc tiến hành trong gấp rút , vội vã. Lê Vĩnh chỉ có một thân một mình, chạy tới lo lắng bù cả đầu. Có bà cô đã già lại mang chứng tê liệt nên không giúp Vĩnh được gì. Chàng thuê người trang hòang nhà cửa tất cả đầu mới mẻ , chu đáo . Tự tay Vĩnh đưa Thúy An đi mua sắm , đánh địên báo tin cho Bình hay . Thiệp cưới đặt in thật đẹp. Vĩnh chịu khó tìm hiểu sở thích của Thúy An , làm vừa lòng người chàng yêu tha thiết từ lâu

Thật vậy, khi được Bình cho xem hình em gái từ VN mới gởi sang , khuôn mặt với đôi mắt to đen lay đã gây cho chàng một ấn tượng sâu sắc rồi đến lúc gặp người thật bằng xương bằng thịt , thì cái nét buồn buồn tiềm ẩn trong vẻ đẹp thanh thóat kia , thật sự khắc sâu vào trái tin chàng và chàng không ngần ngại thú thật với ông bà Luân ngỏ lời xin cưới Thúy An

Hômnay là ngày hạnh phúc nhất đời , Lê Vĩnh đi bên cô vợ xinh xắn dễ thương trong bộ đồ cưới may theo kiểu phương Tây màu trắng , nàng đẹp như một búp bê , chàng luôn..?.. sung sướng , lắng nghe lời kheb trầm trồ quanh hai người

− Cô dâu xinh quá

− Ừ, chú rể không đẹp sao?

Vĩnh khẽ liếc cô dâu tủm tỉm . Cô bé thẹn, mặt ửng hồng . Càng nhìn, Vĩnh càng ngây ngất say . Khách tòanbà bẹn thân quen. Bà con hai họ chẳng có nhiều. Ông Luân nhờ quen thuộc rộng rãi nên khách mời là dân tai tiếng trong thành phố. Tiệc cưới chia làm hai nhóm. Buổi trưa dành cho khách lớn tuổi , buổi chiều đi đám bạn trẻ , có cả khiêu vũ . Bốn cô trong nhóm ngũ long . không thiếu mặt người nào cả. Dù lòng họ đang bất nhẫn khi nghĩ đến nỗi đau bị tình phụ của Đức Phương . Ai cũng ngạc nhiên nhìn vẻ nhởn nhơ , có thể nói là không thể tìm được chút gì gọi là nuốit tiếc hay ầu sầu trên khuôn mặt Thúy An . Chẳng lẽ dễ dàng như vậy? Mới hôm nào, Thúy An khóc lóc bi thương vì phải xa người yeu dấu . Nàng quên hết rồi sao? Chỉ là một trò đùa đúng như Thúy An tuyên bố ư? Ác độc quá! Khánh Ngọc thở dài ,, đưa mắt quan sát bạn , lời An tối nào văng vẳng bên tai

− Khánh Ngọc ! Tao hiểu từ lâu mày dành cho Đức Phương nhiều tình cảm

Khánh Ngọc nhếch môi , Thúy An xua tay tiếp lời:

− Mày đừng chối . Hãy can đảm xác nhận hãy mạnh dạn tiến tới gần Đức Phương . Khánh Ngọc , tao tin mày sẽ đem đến hạnh phúc thực sự cho anh ấy . Đối với tao , tình yêu kia chỉ là trò chơi , tạo cuộc sống thêm vui một chút . Đó không phải tủt người tao chọn để cùng nhau đi trọn đường tình

− Thúy An! Mày đừng có điên . Mày yêu Phương và anh ấy cũng yêu mày tha thiết, phải đấu tranh để đạt mục đích . Nói đi Thúy An, mày nản nên định bỏ cuộc đúng không?

Giọng Thúy An gắt gỏng:

− Tao đâu yêu anh ấy , cần gì tranh đấu . Tao … yêu Vĩnh , lễ cưới sẽ được tiíến hành trong tháng này

Khánh Ngọc lắc đầu:

− Tao không tin, mày đùa dai quá , An ạ

− Mày không tin hả? Được, bao giờ thiệp hồng đến tay mày không cho tao đùa . Trò chơi đã kết thúc rồi, Ngọc ạ

Khánh Ngọc bàng hòang:

− Mày bảo anh Vĩnh nào? Cõ phải anh chàng ở Pariss mới về không?

Thúy AN gật đầu:

− Anh ấy đấy!

Khánh Ngọc thở dài:

− Mày làm tao bất ngờ quá, Thúy An ạ. Đức Phương sẽ ra sao ? Anh ấy yêu mày kinh khủng.

− Rồi đâu lại vào đấy . Đức Phương sẽ quên và sẽ yêu người khác . Mày chẳng hạn

Khánh Ngọc đỏ mặt:

− Noí bậy không hà

− Thật lòng , tao mong mày và Đức Phương kết nhau , chính tao nói cho anh ấy hiểu

Khánh Ngọc vội hỏi:

− Mày nói gì?

− Khánh Ngọc yêu Đức Phương

Khánh Ngọc cúi mặt lặng im. Rồi thiệp hồng tới tay , Khánh Ngọc mới chịu tin lời An là có thật . Nàng có ý định tìm đếm xem phản ứng Đức Phương ra sao , nhưng không đủ can đảm . Đứa mắt thẫn thờ nhìn quanh , Khánh Ngọc không hiểu được lòng nàng buồn hay vui.

Được gặp người yêu sau bao ngay xa cách , Đức Phương mừng vui khôn xiết, lời chia tay trong niềm lưu luyến, rồi những khắc khỏai chờ mong , biết bao hy vọng nhen nhóm trong lòng ngày qua ngày tiếp nối trôi nhanh , tin tức về người yêu vẫn im ẩn, có hỏi thì mấy cô bạn một mực lắc đầu . Về đến nhà Phương rúc hẳn vào phòng riêng , nơi chứa đầy hình ảnh của nàng . Xoay qua, xoay lại trước mặt sau lưng , trên bàn đều có tranh của Thúy An . Khép mắt , giọng nói ấm áp , giọng cười trong trẻo , khuôn mặt dịu dàng khả ái của nàng hiện rõ nét trong óc, trong trái tim chàng , Đức Phương khổ sở kêu lên:

− Thúy An ơi! Anh chết mất!

Chàng rên rỉ:

− Thúy An! Anh phải làm sao đây ? Nguyên nhân nào đưa đến sự chia ly của hai đứa!

Rồi chàng bật dậy:

− Không. Anh phải đến van xin ba mẹ em đừng bắt em xa anh. Không thể chờ đợi được nữa rồi.

Đức Phương thay đổi quần áo , lái xe thẳng nhà người yêu với một quyết định mạnh mẽ.

Sự tiếp đón niềm nở của bà Luân , khiến Đức phương ngạc nhiên đến ngơ ngẩn . Mấy lần trước đến đây , người nhà không chịu mở cổng , bảo Thúy A vắng nhà . Lần này thì khác, bà Luân vui ra mặt , ân cần mời cháu vào , cho người gọi Thúy An xuống . Bà để hai đứa tự do với nhau , phut đầu tiến triển tốt đẹpngòai dự kiến của Đức Phương

Thấy An xuất hiện , mặt nàng bình thản , không gợn chút mây sầu như lần gặp ở nhà Thanh Tâm. Đức Phương đứng lên , tiến tới vài bước bồi hồi gọi nhỏ:

− Thúy An!

Mặt cô làm tỉnh , trong lòng Thúy An xúc động lạ lùng , nỗi thương cảm xót xa dâng lên dào dạt . Đức Phương đứng đó , người anh mà nàng không được phép nhìn nhận , Thúy An mỉm cười ra vẻ tự nhiên:

− Đức Phương , ngồi đi anh . Em vào mang nước ra đã nhé

Đức Phương khóat tay trong không khí:

− Thôi khỏi. Anh không khát , thậm chí không ăn. Anh chả thấy đói , chỉ cần gặp và nói chuyện với em là đủ rồi.

Thúy An rùng mình , cúi xuống tránh ánh mắt đam mê da diết kia. Giờ đây , những thứ ấy An cho là điều tội lỗi.

− Đức Phương , An xin anh đừng nói lời nào nữa, xin anh hãy quên hết đi, hãy xem em như đứa em gái nhỏ.

Đức Phương thảnh thốt:

− Thúy An , em nói gì lạ vậy? Em hết yêu anh sao?

Thúy An sợ sệt, bịt kín hai tai , hét lên:

− Đức Phương ! Em cấm anh , từ nay không được nói lời yêu đương vớ vẩn đó nữa. Em không nghe đâu , tội lỗi vô cùng

Đức Phương ngỡ ngàng:

− Sao ! Yêu mà là tội lỗi à? Thúy An , Em muốn nói gì?

Thúy An gục đầu xuống , rên rỉ:

− Không. Em không nói gì hết , em không nói gì hết

Đức Phương bước đến một bước , đặt tay lên vai Thúy An . Nàng vội hốt hỏang vụt rời xa chỗ ngồi:

− Đừng đến gần em , phải nghe em ,ngồi xuống đi

Đức Phương há hốc mồm:

− Em có vẻ sợ hãi anh ?

Giọng Thúy An ráo hỏanh , trang nghiêm :

− Phải, em sợ anh Đức Phương . Hãy về , đừng bao giờ tìm gặp em nữa. Chúng ta không thể . Em muốn một lần .

Em cần cho anh biết là em không yêu anh như anh tưởng . Em sắp lấy chồng . Ngày cưới gần kề , nhận được thiệp hồng nhớ đến chia vui với em nghe Đức Phương

Đức Phương trừng mắt , đôi môi run rẩy:

− Thúy An! Không. Anh không tin , em nói dối

− Em nói thật . Em chưa từng nói dối

− Em bị áp bức của ba mẹ phải không?

Thúy An lắc đầu:

− Ba mẹ cho em tòan quyền quyết định hạnh phúc đời em và em đã chọn rồi/ Chồng em là bác sĩ ở Pais về nước tháng trước.

Đức Phương như từ cung trăng rơi xuống , gục mặt trong đôi tay Thúy An đau đớn xót xa , gượng giữ vẻ bình thản , môi cắn chặt , mãi một lúc sau , Đức phương ngẩng phắt lên , hét:

− Không.Anh không tin em dễ dàng quên anh để lấy người khác được . Thúy An ! Anh không thể mất em . Anh yêu em

Thúy An gào to hơn:

− Đức Phương ! Tôi cấm anh , nghe rõ chưa ? Từ nay, anh không dược quyền yêu tôi. Và tôi xin nói cho anh hiểu. Tôi chỉ đùa giỡn thôi, tôi không hề yêu anh . Nếu cần tôi thề cho anh tin. Anh về đi!

Đức Phương nắm chặt tay lại, chồm tới trước :

− Cô câm đi! Thì ra là thế ! Bấy lâu nay , tôi là 1 thằng ngốc. Tại sao hom nay cô mới lộ bộ mặt thật của cô hở Thúy An ? Cô giả vờ yêu tôi nhằm mục díh gì chứ?

Một ý tưởng thóang qua, Thúy An chậm rãi:

− Lúc đó anh đeo đuổi thiết tha quá, lòng tôi dấy lên niềm thương hại /> Một phần vì hiếu thắng , tôi biết mình đẹp, tôi cần xác minh sức quyến rũ của tôi mạnh cỡ nào. Còn nữa, tôi hiểu Khánh Ngọc đang dành cho anh nhiều cảm tình . Tôi chiếm hữu anh mà không thèm nghĩ đến nỗi đau của bạn. Về sau…?… vấn với lòng, tôi thấy giữa chúng ta có nhiều điểm không hợp nhau. Thế là tôi ..?.. cuộc khi gặp được Vĩnh. Tôi thực sự yêu Vĩnh . Đức Phương ! Ngọc yêu anh , hãy đến với Ngọc , hai người sẽ hạnh phúc

− Cám ơn cô. Không cần cô lo giùm .Vĩnh biệt cô. Mong rằng từ đây và mãi mãi về sau , không bao giờ tôi gặp mặt con người dối trá của cô nữa.

Đức Phương lảo đảo bỏ chạy , Thúy An nhìn theo thẫn thờ , trong lòng thương anh vô hạn.

Cầu trời cho anh ấy chóng quên . Thúy An chợt nghĩ

− Phải nhờ Khánh Ngọc giúp anh ấy lấy lại quân bình trong cuộc sống

Đức Phương đau khổ lái xe vùn vụt , đầu óc rối bời , chẳng còn biết phương hướng nữa. Loanh quanh mãi không hiểu sao Đức phương cũng về được đến nhà . Bước vào phòng , mắt chàng chạm ngay bức ảnh phóng đại của Thúy An , miệng cười như hoa xuân , khuôn mặt thơ ngây khả ái kia làm tắt lịm cơn uất nghẹn trong lòng chàng . Nằm vật xuống giườnng , nước mắt Phương rơi:

− Thúy An! Anh vẫn không óan hờn em được , cho dù em không yêu anh , cho dù em lừa dối , xem tình anh chỉ là trò đùa

Đức Phương đập mạnh tay xuống giường khóc rấm rức như đứa trẻ . Khóc chán , Phương ngồi lên , rời giường đi lại bàn và cầm bức ảnh Thúy An lên tay ngắm nghía

− Thúy An ! Anh không tin người con gái ôn nhu , đôn hậu như em lại là kẻ lừa đảo. Anh hiểu rồi, em bị áp bức gia đình phải không An?

Chàng đưa ảnh lên môi hôn , chàng tin rằng Thúy An mãi vẫn còn yêu chàng

Cánh thiệp hồng to, đẹp đến tay Đức Phương trong lúc chàng còn hy vọng. Thế là hết , điều thật hiển nhiên, Thúy An không nói dối, nàng không yêu chàng . Tàn nhẫn quá! Nỡ ..?… nàng đành bóp nát trái tim chàng . Đức Phương đau khổ , vùi đầu vào men rượu để quên , nhưng càng uống thì càng nhớ , càng nhớ thì càng yêu , không thể nào hận nàng được

Hôm nay ngày cưới Thúy An . Trong cơn say , chàng chạy thẳng về đến nhà hàng sang trọng nhất thủ đô , để dược nhìn lần chót người yêu dấu đang vui vẻ kề vai sánh bước cùng người khác

Sự xuất hiện đột ngột của vị khách khiến Khánh Ngọc giật mình lo sợ . Liếc nhanh về phía cô dâu , rất may Thúy An cùng chồng quay mặt vào trong , đang bận bịu với khách , Khánh Ngọc tính tóan thật chớp nhóang, nàng nói nhỏ với Thanh:

− Đức Phương vừa vào ! Anh với Ngọc tiếp tay, bằng mọi giá phải đưa anh ấy rời khỏi đây. Thu Nga, Thanh Tâm đừng để vợ chồng nhỏ An biết chuyện . E có rắc rối đây . Khánh Ngọc tiến về phía Đức Phương , Thanh théoau. Trong lúc đó , ba cô còn lại bao quanh cô dâu chú rể , giả vờ trêu cợt , chọc phá, tránh sự chú ý cả hai.

Thanh ngoi xuong ben Phuong , nhe giong:

− Đức Phương , chúng ta ra ngòai , tôi có chuyện muốn nói với anh

Đức Phương nhếch cười, gương mạt bừng đỏ:

− Đi đâu nữa . Ở đây dự đám cưới chứ . Thiệp mời tôi đến cơ mà

Chàng cho tay vào túifnquần , Khánh Ngọc nói nhỏ:

− Bình tĩnh lại, anh Phương ạ

Đức Phương nhướng mắt :

− Đây là lúc tôi bình tĩnh nhất . Ngọc nghĩ tôi say sao?

− Anh Phương! Ngọc xin anh hãy nghe nGọc 1 lần . Chũng ta nên rời khỏi đây đi anh

Ánh mắt Ngọc đầy vẻ cầu khẩn , lòng Đức phương dịu hẳn , chàng lắc đầu đứng lên , bước theo đà kéo của Khánh Ngọc và Thanh . Vừa đi, chàng vừa nói:

− Hai bạn sợ tôi phá đám cưới này, phải không? Hừ, tôi đâu làm chuyện hàn hẹ đó. Tôi có quyền gì chứ

Khánh Ngọc gật đầu:

− Em hiểu anh, Đức phương ạ. Nhưng anh đến đây làm chi , chỉ rước thêm buồn khổ

Thanh nói:

− Xe anh đâu , tụi này đưa anh về?

− Cám ơn , hai bạn cứ trở vào đi , tôi về một mình

Khánh Ngọc lắc đầu quầy quậy:

− Để Ngọc đưa anh về rồi trở lại sau. Anh Thanh lên với Thanh Tâm di

Nhìn vẻ cương quyết của Khanh Ngọc , Phương đành chịu phép để Ngọc đưa về. Ngả người ra nệm xe , Đức Phương nghe mệt mỏi rã rời . Đôi mắt nhắm nghiền , hai hàng lệ chảy dai. Khánh Ngọc nghe nhói buốt con tim.

− Anh ấy yêu Thúy An nhiều như vậy , còn có chỗ đứng nào dành cho ta trong tình cảm của anh không?

Chợt Đức Phương chồm tới , chụp tay Ngoc:

− Thúy An không yêu tôi thật hay bị ép lấy chồng hở Ngọc?

Khánh Ngọc nhìn Đức phương xót xa:

− Ngọc chịu, không hiểu nổi Thúy An , anh phương ạ. Lúc trước nó buồn khổ , có thể chết được . Đùng cái , vuivẻ bỏ tất cả đi lấy chồng

− Tôi e có nguyên nhân sâu xa gì đây

− Nguyên nhân gì Thúy An cũng đã có chồngg . Hãy để nó yên Đức Phương ạ . Anh có mong Thúy An hạnh phúc không? Chắc là có … An khổ , anh chẳng vui sướng gì , hãy xem cuộc tidfnh này như cơn gió thỏang rồi anh sẽ quên

− Nhất định tôi không bao giờ quên được

Giọng chàng săc lạnh quả quyết , Khánh Ngọc cũng không kém:

− Không quên được , phải cố mà quên

Đức phương ôm đầu nghĩ ngợi:

− Ta đánh mất nàng sao? Trơi ơi! Đau đớn quá!

Đức phương khóc tấm tức , Khánh Ngọc thở dài , để yên cho chàng khóc . Có lẽ nước mắt , chàng vơi bớt nỗi khổ chăng?

Lòng Khánh Ngọc rưng rức buồn hy vọng thời gian giúp chàng quên lãng và Khánh Ngọc sẵn sàng chờ đợi sự đổi thay

Tiệc cưới vẫn vui vẻ , bầu không khí vẫn náo nhiệt , mãi đến tám giờ rưỡi , chú rể đưa cô dâu về nhà . Thúy An có cảm giác chỉ cần một tí khỏanh khácnwxa thôi , nàng xiu mất . Giờ đây , dwowjc ngồi trên chiếc giường nệm êm ái , được duỗi đôi chân mỏi nhừ, nàng thở phào tự nhủ:

− Thế là thóat nạn!

Đứa mắt quan sát căn phòng của hai vợ chồng chiếc giường đôi trải drap trắng múot bằng lọai sâtnh bóng mượt , mát lạnh..?.., quạt trần đầy đủ . Hai bên đầu giường , hai bộ đèn ngủ xinh xắn . Bàn trang điểm có kính thật lớn. Tủ đứng , tủ nhỏ , một tivi đủ cho vợ chồng xem. Bộ bàn ghế bằng mây trong góc phòng . Lý tưởng và sang trọng quá! Màn cửa sổ tòan xanh . Tất cả đều mới mẻ . Tiếng bước chân nhẹ dừng lại trước cửa phòng Thúy An và ngồi ngay ngắn lại , cúi đầu e thẹn . Lê Vĩnh bước vào theo sau là một bà già với cái khay trên tay , thức ăn còn bốc khói . Vừa mỉm cười nhìn vợ, tay chỉ bà cụ:

− Thúy An! Đây là vú , người nuôi anh từ bé đấy em ạ

Thúy An ngẩng đầu lên gật nhẹ:

− Vhào vú

Bà vú cười hiền:

− Chào mợ. Tôi biết cậu mợ đói nên lo đun món súp cho cậu mợ dùng

Thúy An lễ phép:

− Vú thật chu đáo, cảm ơn vú

Vĩnh lên tiếng:

− Vũ nghỉ đi , mặc tụi con

− Vâng ,chào cậu mợ

Chờ bà vú ra khỏi phòng , Vĩnh khóa cửa . Chàng đến bên vợ , âu yếm hỏi:

− Em mệt hở?

− Dạ, chỉ mỏi hai chân. Tại cả ngày cứ đứng luôn hà

Vĩnh quỳ bệt xuống nền gạch , đặt tay lên đùi vợ:

− Đưa anh xoa bóp cho

Thúy An e thẹn, chống chế:

− Thôi , anh ạ . Được ngồi nghỉ nãy giờ đỡ rồi

Vĩnh ngước mắt nhìn khuôn mặt mắc cỡ của vợ , mỉm cười:

− Hết thật không?

− Em đâu dám nói dối

Vĩnh đứng lên , gỡ khăn voan trên đầu vợ măng lên móc:

− Em tắm đi sẽ khỏe ngay hôm nay em chẳng cần gì đâu

− Dạ

Thúy An ngoan ngõan , sọan áo ngủ mang vào phòng tắm . Trút bỏ bộ đồ cả ngày làm nàng bực dọc , Thúy AN nhẹ nhõm người. Nước mát giúp nàng sảng khóai tinh thần lẫn thể xác. Có tiếng nước chảy ngay bên cạnh. Giọng húyt sáo vui tươi của Vĩnh. Thì ra có đến hai phòng tắm không cần chờ đợi. Lúc nàng bước ra , Vĩnh đã chỉnh tề trong bộ Pyjama, hướng mắt về nàng đăm đăm. An đỏ bừng mặt bước vội đến bộ ghế mây ngồi xuống lí nhí:

− Ăn đi anh, em đói rồi đây

Vĩnh tủm tỉm:

− Anh cũng đói chớ bộ

Thúy A nhỏ nhẹ cho từng muỗng xúp vào miệng , đầu cúi thấp , mặc cho chồng ngắm thỏa thích. An nghĩ:

“Rồi mình cũng thuộc về anh ấy thôi”. Ăn xong trước , Vĩnh rót nứơc bảo vợ:

− Uống đi em

Rồi chàng thu dọn chénmang xuống nhà

Thúy An mặc chồng phục dịch . Sự mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ kéo đến làm nàng không ngần ngại e dè nữa . Mắt nàng như không chịu theo sự điều khiển của nàng . Ngả lưng xuống nệm . Thích quá! Khi Vĩnh căn dặn công việc cùng bà vú xong trở lên phòng thì Thúy An đã ngủ say . Vĩnh yên lặng ngắm nàng thật lâu . Trong giấc ngủ , nàng đẹp vô cùng . Mái tóc huyền đổ dài trên nền gối trawsng tinh khôi , mặt còn nétt rẻ con , thanh nhàn . Khuôn ngực nhấp nhô theo nhịp thở đều , dáng dấp quyến rũ . Vĩnh cúi xuống định hôn vào đôi môih hồng ươn ướt đang hé mở , lại sợ phá giấc ngủ của nàng . Chàng lắc mạnh đầu , xua tan nỗi ham muốn dâng cao , nhủ thầm:

− Cô bé mệt nên ngủ say , vợ chồng là chuyện trăm năm , gấp gì khi cô bé đã là của mình. Chàng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh , đưa tay gắt ngọc néon sáng choang , màu hồng nhạt được thay vào. Cũng thấm mệt , Vĩnh thiếp đi . Đêm chìm dần về khuya.

Nắng len nhẹ qua cửa , lùa vào căn phòng chứa chan hạnh phúc của đôi vợ chồng mới ccưới . Giật mình thức giaasc , Thúy An vẫn nằm yên, mắt mở to nhìn lên trần nhà . Ồ! Không phải căn phòng của ta. Đúng rồi , đám cưới , mới hôm qua . Mình ngủ ngon quá . Quay sang bên cạnh, Vĩnh đang mỉm cười âu yếm với nàng . Chợt nhận ra chân mình gác lên chân Vĩnh , Thúy An e thẹn rút nhanh về . Vĩnh làm bộ than thở:

− Tê cứng cả người , không dám nhúc nhích sợ mất giấc ngủ của em

Thúy An liếc ngang phụng phịu:

− Tưởng gối ôm ở nhà , người ta mới gác chứ bộ

Vĩnh xoay mặt vợ về phía mình , mắt nhìn nồng nàn:

− Anh đùa mà . Em gác suốt đêm anh cũng chịu . Nè, gác nữa đi.

− Hổng thèm ! Mai người ta nhắn mẹ mang gối ôm sang cho người ta

− Anh liệng ra cửa sổ đấy nhé . Có anh rồi còn đòi gối ôm hả cô bé?

− Ừ, ôm gồi thích hơn . Khỏi nghe lời than thở

Vĩnh cười xòa:

− Anh tình nguyện làm gối cho em ôm

− Sao hồi nãy rầy người ta

Vĩnh xỉ trán vợ:

− Đừng nỡ gieo tiếng ác nghen, anh nói đùa mà. Ai nỡ rầy em

Thúy An đưa mắt nhìn ra ngòai , nắng rứcáng lạ:

− Mấy giờ rồi anh?

Nhìn đồng hôd , Vĩnh trả lời:

− Gần tám giờ . Chi vậy An ?

Thúy An nhỏen cười:

− Rất may là anh không còn ba mẹ , cái..?.. này bị chê vì tội ngủ trưa. Em hư ghê quá hà

− Tại hôm qua em mệt nên thế

Thúy An chống tay ngồi dậy , vào phòng làm vệ sinh buổi sáng . Vĩnh xuống nhà dặn vú lo điểm tâm

Ăn xong, Vĩnh đưa vợ sang chào cô , cho cô biết mặ t cháu dâu

− Thưa cô, đây la Thúy An vợ con

Thúy An khép nép chào cô chồng

Bà Thảo chăm chú nhìn:

− À, quý hóa quá. Cháu thật đẹp . Cứ tự nhiên . Đám cưới vui hả?

Thúy An nhỏ nhẹ:

− Thưa cô rất vui , tiếc không có sự tham dự của cô

Bà Thảo hài lòng cười:

− Không có mặt trong ngàyu vui hai cháu cô rất buồn . Bà con đâu còn ai . Cô thương Vĩnh nhưng cô bệnh họan , cháu thấy đấy

− Thưa , cháu hiểu

Vĩnh hỏi cô:

− Các em đâu hết rồi cô?

− Rút lên sân thượng hết , nên khong biết hai đứa đến . Con bấm chuông gọi tụi nó xuống

− Dạ

Vĩnh bấm chiếc nút gắn trên t ường , trong phút chốc nhiều tiếng chân rầm rầm chạy xuống lầu. Ba cô gái suýt soát nhau vài tuổi xuất hiên . Cả ba chưng diejn thật đẹp ,..?.. sự có mặt của họ làm căn phòng khách ồn hẳn lên. Vĩnh giới thiệu từng cô , dù trong tiệc cưới Thúy An đã biết qua

− Nhỏ có mụt ruồi dưới cằm là Xuân Mai, chị cả . Nhỏ cười lúm đồng tiền tên Thu Cúc, cô bé mắt to tên Hạ Phương . Còn cậu út đâu rồi?

Xuân Mai cười:

− Cậu út đi chơi. Chả mấy khi có mặt ở nhà , con trai cưng mà

Vĩnh đọc được sự ganh tỵ trong giọng nói của cô em họ

− Út mà. Phần các cô là gái , bì sao được

Thu Cúc dẩu đôi môi đỏ hồng :

− Anh nói vậy , hèn chi…

Bà Thảo phân trần:

− Vĩnh coi đó , ccô đến nhức đầu vì ba đứa nó

Bà lảng sang chuyện khác:

− Hai đứa co stính đi chơi đâu không?

Vĩnh đáp :

− Dạ, mai tụi con lên Đà Lạt

Thu Cúc reo lên:

− Cho em đi với anh Vĩnh

Xuân Mai trừng mắt với em:

− Con nhỏ này nói lạ . Mày nghỉ học hở?

Hạ Phương vẻ hiể đời:

− Người ta dưa nhau đi hưởng tần trăng mậty , chi theo phá đám , ai cho?

Thu Cúc bật cười:

− Ờ ! há, tao quên

Bà Thảo rầy con:

− Mày mở miệng ra muốn nói thì nói không suy nghĩ trước sau gì hết

Thu Cúc rụt cổ:

− Mẹ hay rầy ocn hòai

Thúy An cười với Vĩnh:

− Nhà đông chị em vui quá hà anh , chả bù gia đình chỉ mỗi mình em nhiều khi không biết nói chuyện với ai

Thu Cúc hỏi tới:

− Hai bác có một mình chị à?

− Tôi còn người anh đang du học chưa về

Hạ Phương tiếp:

− Vậy chị được hai bác cưng nhất hả?

Xuân Mai liếc em;

− Còn phải hỏi . Chị An đã đẹp , lại dễ thương , ai mà không cưng hả anh Vĩnh?

Vĩnh cười không đáp , Thúy An nói lấy lòng:

− Các cô cũng đẹp và dễ thương vậy , phụ nữ chúng mình không ai xấu cả, mỗi người có vẻ đẹp riêng

− Trong ba chị em , tôi xấu nhất ,Mọi người đều chuộng cái đẹp hơn , chị không nên phủ nhận điều đó

Hạ Phương lắc đầu :

− Chị An à , nói chuyện với chị Mai chán lắm , tòan than với thở

Thúy An thương cảm;

− Mai nói có phần đúng ,nhưng chỉ một số trong đó thôi . Thường thì người ta chuộng cái đẹp tâm hồn hơn. Mai không bằng hai em , nhưng hơn hẳn nhiều người

Xuân Mai cười buồn:

− Chị có an ủi tôi không đấy . Không nhờ ..?.. thẩm mỹ tôi tự tử lâu rồi. Không tin chị hỏi mẹ tôi xem, trước kia tôi khác xa bây giơ

Bà Thảo la lên:

− Anh chị mày đến để nghe mày tố ..?.. hở? kỳ cục hôn

Vĩnh nháy vợ đứng lên:

− Con về ,c ô ạ

− Gấp gì vậy?

Vĩnh lắc đầu:

− Chúng con cần thu xếp mai đi sớm , cô ạ

− Vậy thì cứ về, cô không ép

Thúy An đứng lênlễ phép:

− Thưa cô, ocn về

Hạ Phương cầm tay Thúy An tỏ tình thân ái

− Khi nào về ,chị qua em chơi nhé

Thúy An gật đầu , cười giã từ.

Trên xe, Thúy An bảo chồng:

− Xuân Mai có vẻ chán đời thật , anh nhỉ

Vĩnh gật đầu:

− Ban đầu anh cũngngạc nhiên , sậuH Phương cho anh biết tình trạng đáng thương của cô ấy. Từ chuyện nhan sắc đến chuyện tình cảm. Nhỏ đâm ra khó tánh , ôm tư tưởng bi quan. Thưở xưa sống trong gia đình, anh và Mai như mặt trời mặt trăng , cũng may ănhchẳng nghèo khổ đến phải nhờ vả cô. Bà vú luôn bênh vực anh

− Lúc đó ba mẹ anh đâu ?

− Mẹ mất sớm . Cha gởi anh cho cô Thảo. Ông lên Nam Vang làm ăm, lâu lâu gửi tiền về. Cha mất anh không gặp mặt. Chỉ biết tin qua một người bạn của ba. Bao nhiêu của cải dành dụm, cha để lại anh thừa hưởng , lớn lên anh mua nhà ở riêng . Bấy giờ bà vú xin theo sống bên anh . Mấy năm du học , bà chăm nom nhà cửa . Vú thương anh như con đẻ vậy

Thúy An lại hỏi:

− Vú không có chồng con gì sao?

− Theo lời vú thì lúc còn trẻ vú có chồng đàng hòang , ông ấy mê rượu chè , cờ bạc , đánh đập vú tàn nhẫn . Bà bỏ quê , trốn đi rồi xin vào làm cho gia đình anh . Thấy bà tận tụy , mẹ anh thương lắm. Mẹ mất, bà lo săn sóc anh . Chán việc chồng con , bà ở vậy luôn.

− Tội nghiệp vú quá , anh nhỉ . Vú hiền ghê!

Vĩnh gật đầu , Thúy An vuốt lọn tóc lòa xòa xõa trước trán liếc chồng:

− Mai đi sớm hở anh?

− Ghé ba mẹ trước rồi hẵng tính . Em biết mai là ngày gì không?

− Ngày gì ? À.em nhớ rồi

im lặng một lúc , An hỏi:

− Thế chiều nay mình về không được sao ?

Vĩnh cười tủm tỉm:

Nhớ mẹ rồi hả cô bé?

Thúy An cười thẹn:

− Nhà vắng tiếng em, mẹ buồn . Em thì đã có anh

Vĩnh đưa ngón tay quẹt má vợ:

− Em quên mẹ còn có ba hở? Cứ làm như ta là người quan trọng . Thúy An im lặng , mặt xịu xuống , Vĩnh thấy thương quá đỗi , chàng cho xe rẽ đường khác

Thúy An không dằn được hỏi:

− Sao không về nhà?

Vĩnh đáp gọc:

Đến ba mẹ chơi. Em không bằng lòng ư?

Thúy An cười tươi, nảg đầu vào vai chồng , thỏ thẻ:

− Em yêu anh , Vĩnh ạ. Anh quá tốt với em

Vĩnh mỉm cười sung sướng.

HẾT TẬP 1