Chương 1

Nguồn : hatdauthan.wordpress.com

Viên tiên sinh luôn không vui

Chương 1

Gió thu nổi lên, trên ngọn cây, vài phiến lá ố vàng đang vùng vẫy đấu tranh, cuối cũng vẫn nhận mệnh rơi xuống, tựa như những chú bướm đập cánh theo gió, lần lượt rơi xuống bậc thang đá dưới tàng cây vàng úa.

Đầu thu ý thơ ngay lúc này còn chưa kịp cho người thưởng thức, một giây sau, đã bị vô tình dẫm nát dưới chiếc giày da màu đen.

“Ngày mốt tạp chí xuất bản rồi! Cái tên nghệ sĩ chụp trang bìa kia cố tình ngay lúc này dính scandal đồn ra ngoài, cái đồ cặn bã đáng đời hắn, nhưng dựa vào cái gì khiến em cũng xui xẻo theo? Thời gian ngắn như vậy biết tìm chủ đề gì thích hợp để thay trang bìa?” Phương Sĩ Thanh dùng đế giày nghiền nát lá rụng, nổi khùng rống vào điện thoại, “Tổng biên nói không được thì nhanh chóng mời người khác chụp lại, chụp lại cái rắm a, ổng cho là mời minh tinh tới là không cần xem lịch trình sao? Gọi đồ ăn bên ngoài là có liền sao? Hai ngày còn có thể gõ ra cái đầu quỷ! A a a a em hiện tại chỉ muốn chém chết cái tên cặn bã kia!”

Đầu bên kia điện thoại Vương Tề nghe hắn phát hỏa xong, mới nói: “Anh gọi thức ăn cho em nhé?”

Phương Sĩ Thanh chợt ngừng lại, dở khóc dở cười nói: “Em đang tức giận một cách nghiêm túc, anh còn dám nói giỡn, cẩn thận em cắn chết anh a Vương Tề.”

Vương Tề nói: “Đâu có giỡn, em tức giận anh cũng vội muốn chết, đang tìm người giúp em hỏi xem có minh tinh nào thích hợp có thể đi cấp cứu tình hình hiện tại không, trang bìa tạp chí em kỳ này cần người mẫu loại hình gì?”

Phương Sĩ Thanh cười rộ lên, nói: “Thôi, em đã tìm người giúp rồi, hiện tại đang ở cửa Studio chờ người đến đây.”

Vương Tề bất đắc dĩ: “Vậy sao vừa rồi còn tức giận như vậy?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Chờ người chán quá, tìm anh làm nũng.”

Vương Tề: “… Em hư quá nha.”

Phương Sĩ Thanh khóe mắt liếc thấy một chiếc xe dừng ở bên đường trước cửa Studio, liền nói: “Không thèm nói chuyện với anh nữa, người đến rồi, em làm việc đây… Buổi tối về nhà sớm, moah.”

Vương Tề nói: “Moah.”

Đem điện thoại di động nhét vào trong túi, Phương Sĩ Thanh bước nhanh ra đón, khoa trương chắp tay với người mới đến, “Cứu cấp như cứu hỏa, đại ân đại đức sẽ báo đáp.”

Người kia từ trên xe bước xuống, trên mặt còn nguyên lớp trang điểm chưa tẩy, bộ dáng rõ ràng mệt mỏi tới cực điểm, lại vội vàng khoát tay nói: “Việc nhỏ việc nhỏ, không cần khách khí với tao như vậy.”

Phương Sĩ Thanh tự nhiên nhìn ra, hỏi: “Mày mới vừa ghi xong chương trình đi? Suốt đêm?”

“Ừm…” Người kia dùng sức nháy mắt một cái, có chút lo lắng nói, “Có phải có tơ máu trong mắt không? Hay lát nữa tao đeo kính sát tròng to chút? Thực sự không được nữa chỉ có thể nhờ hậu kỳ sửa ảnh.”

Phương Sĩ Thanh cau mày nói: “Chuyện này không quan trọng, tao nghe vị kia nhà mày nói, sáng sớm hôm qua mày đã đi công tác, ghi chương trình hai mươi mấy tiếng, lúc này còn gấp gáp đến giúp đỡ, thân thể chịu nổi không? Dù sao chuyên gia trang điểm còn có chút chuyện, lát nữa mới đến, mày lên xe ngủ một chút đi, trong phòng studio quá loạn.”

Lúc này trên xe lại bước xuống một cô gái trông có vẻ nhỏ tuổi, trong tay cầm theo một rương hóa trang to tướng, cười ha hả nói: “Viên Thụy nói chuyên gia trang điểm của các anh bên này có thể không đến được, đặc biệt gọi em đến giúp đỡ.”

Phương Sĩ Thanh vội nói: “Phiền mỹ nữ đi một chuyến… Viên Thụy thật đúng là anh em ruột mà, suy nghĩ thật chu đáo.”

Anh em ruột không nhịn được ngáp một cái, nói: “Vậy tao vào trang điểm trước, sau cốp xe còn có mấy bộ quần áo, cũng là nhãn hiệu tài trợ loại mới, tao sợ mày không kịp đi thuê, mày xem có thể sử dụng được không?”

Đầu gối Phương Sĩ Thanh mềm nhũn suýt nữa phải quỳ lại, hết sức cảm động nói: “Chuyện này… Tao thật sự là báo đáp triệu lần cũng không đủ, hay là tao lấy thân báo đáp được không?”

Viên Thụy rùng mình, nhất thời tỉnh ngủ, sợ hãi nói: “Không được, Vương Tề sẽ đánh chết tao.”

Phương Sĩ Thanh: “Ha ha ha.”

Giằng co mấy tiếng, cuối cùng cũng được vỗ no bằng mấy bức ảnh, Phương Sĩ Thanh hối thúc thiết kế phải làm tốt hậu kỳ trước ngày xuất bản, lúc này mới gỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống, quay đầu lại đi tìm một vòng, mới ở bên trong phòng hóa trang tìm được Viên Thụy mới tẩy trang được một nửa đang nằm nhoài trước gương ngủ gật, trong tay còn cầm bông tẩy trang.

Hắn bước lên vỗ vỗ Viên Thụy, nói: “Tỉnh tỉnh, em gái trang điểm kia đâu?”

Viên Thụy mơ hồ ngồi dậy, “Tao cho về trước rồi, ẻm cũng nằm trong tổ hóa trang, cũng cả đêm không về nhà rồi.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Công ty của mày không phải mới cấp cho mày trợ lý sinh hoạt sao? Người đâu?”

Viên Thụy tiếp tục tháo phụ kiện, nói: “Trịnh Thu Dương không thích, tao liền trả về cho công ty.”

Phương Sĩ Thanh câm nín: “Mày làm việc xong về nhà còn phải nấu cơm giặt giũ làm việc nhà, thiếu điều thay tã cho Trịnh đại thiếu gia thôi, còn nó cái gì cũng không làm mà còn muốn quản đông quản tây, có biết xấu hổ là gì không.”

Viên Thụy có chút ngượng ngùng, “Anh ấy nói trợ lý kia quá đẹp trai.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Khó lòng đỡ nổi, mặt cứ như vậy đơ ra.

Hắn nâng cằm hỏi: “Mày bây giờ đi quay chương trình thực tế đi? Xong rồi có thể nghỉ ngơi một thời gian không? Thu Dương lên kế hoạch đã lâu, muốn cùng mày đi du lịch.”

Viên Thụy nói: “Tao cũng muốn đi a, thế nhưng công ty nhận cho tao một bộ phim thần tượng, diễn vai nam thứ.”

Phương Sĩ Thanh cười nói: “Là chuyện tốt, nam thứ rất hút fan.”

Viên Thụy phiền muộn nói: “Haizz, tao đâu có biết diễn, trước đây đấm đá giả bộ còn được, bây giờ đường hoàng ra dáng nhẩm đọc lời kịch tao đã lúng túng rồi, cho nên công ty liền báo danh cho tao học lớp kỹ năng diễn xuất cấp tốc, sau khi quay xong chương trình thực tế thì phải đi học.”

Phương Sĩ Thanh vỗ cậu một cái, nói: “Mày cả ngày tự ti, lúc ghi chương trình thì nói mình không hài hước, hiện tại còn nói không biết diễn, đã nổi như vậy mà nói cái gì cũng không được, bộ mày tưởng khán giả mù hết sao?”

Viên Thụy tẩy trang xong, vẻ mặt thành khẩn nói: “Thật sự, tao chính là dựa vào gương mặt.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Viên Thụy đứng lên, cúi đầu nhìn đôi chân dài của mình, bổ sung một câu: “Còn có chân.”

Công việc nguyên bản của cậu là người mẫu, năm mười chín tuổi đã tham gia cuộc thi siêu mẫu, trước có mười hai người đứng đầu tiến vào chung kết, hắn là người thứ mười ba. Ở nước ngoài mòn mỏi mấy năm, dựa vào tranh tài dư ôn cũng đi được mấy sàn catwalk, nhưng thủy chung không thể đột phá hơn. Sau đó tuổi dần dần lớn, đã qua cái tuổi hoàng kim của người mẫu, không thể làm gì khác hơn là về nước tìm con đường khác.

Vận khí coi như không tệ, lúc về liền được một công ty ký hợp đồng, nhưng ngành thời trang trong nước không sôi động lắm, bình thường cũng chỉ nhận được một vài show, thỉnh thoảng lại được nhận vai đánh đấm hay bình hoa trong phim truyền hình, tài nguyên công ty cũng không nhiều, cũng muốn nâng nghệ sĩ nhà mình lên, lại hữu tâm vô lực.

Viên Thụy tiên sinh ở trong giới showbiz này tầm thường vô vị hơn một năm, đột nhiên bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, một game show thực tế ném ra cành ô-liu cho cậu, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, làm việc ngớ ngẩn như Viên Thụy lại ở trong chương trình thực tế như cá gặp nước, bởi vì tự nhiên, trái lại càng chân thực, nhận được rất nhiều sự yêu thích từ người xem, từ hạng 18 nhảy vượt Long môn, chen vào hạng 3 [1], không phải thành đại thần, nhưng cũng là trong một đêm liền đại bạo.

[1] Hạng 18, line 18: ở TQ các nghệ sỹ thuộc line 18 khá mờ nhạt

“Giống như tao đột nhiên nổi tiếng, nếu như không cố gắng nâng cao bản thân, sớm muộn cũng bị đào thải.” Viên Thụy nói, “Hiện tại khán giả nhất thời bị bề ngoài của tao che mắt, vẫn chưa nhìn thấy con người ngu ngốc của tao, tương lai nhìn ra rồi, tao liền “A” một tiếng, rớt xuống cái bạch.”

Phương Sĩ Thanh không khỏi liếc xéo cậu, nói: “Không nhìn ra nha, mày cư nhiên có ý thức nguy cơ như vậy.”

Viên Thụy làm xong bước dưỡng da, soi mặt trong gương, ngượng ngùng nói: “Trịnh Thu Dương nói, ảnh nói tao không thích hợp làm nghề này, tao cảm thấy ảnh nói rất đúng.”

Phương Sĩ Thanh không nói: “Cái gì thích hợp hay không thích hợp? Mày làm tốt thì thích hợp, làm không tốt mới bị nói là không thích hợp, tao cảm thấy nó mới không thích hợp làm nghề thiết kế trang sức ấy. Mày đừng nghe nó nói bậy, lão chỉ là đố kị giới showbiz nhiều trai đẹp, sợ mày bị người khác câu dẫn chạy mất.”

.

Viên Thụy sững sờ, trong nháy mắt mừng rơn: “Thật không? Ảnh nói với mày sao?”

Phương Sĩ Thanh: “… Mày vui cái gì?”

Viên Thụy vui rạo rực nói: “Ảnh yêu tao như vậy, tao đương nhiên vui rồi.”

Phương Sĩ Thanh liếc cậu, “Hắn ta đường đường đang là một thẳng nam, lại cong vì mày, come out làm mẹ hắn giận đến nằm viện, mày còn sợ hắn không thích mày?”

Viên Thụy ở bên cạnh hắn ngồi xuống, thở dài một hơi, nói: “Thật ra thì… chuyện đó…”

Phương Sĩ Thanh nói: “Muốn nói cái gì thì nói mau.”

Viên Thụy có chút lúng túng nói: “Tao hỏi mày… Mày có cảm thấy ảnh cong thật không? Sao tao cảm thấy ảnh vẫn còn thích con gái.”

Phương Sĩ Thanh chần chừ hỏi: “Sao vậy? Mày phát hiện nó tán tỉnh phụ nữ?”

Viên Thụy lắc lắc đầu, nói: “Không có, chính là cái kia, cái kia…haizz, mà thôi.”

Hóng chuyện được có một nửa Phương Sĩ Thanh nổi khùng: “Mày đùa tao hả! Nói chuyện có một nửa là muốn đòi mạng sao! Tóm lại là làm sao!”

Viên Thụy nhăn nhó hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Lúc ấy ấy, ảnh cứ bóp vếu tao.”

. : .