Chương 1

Cuộc đời tôi cho đến giờ phút này là cả một bằng chứng của thuyết “Quả báo nhãn tiền”. Ai không tin thì cứ đọc những gì tôi kể, sẽ tự suy nghiệm được điều tôi nói là đúng hay sai.

Khi tôi ở tuổi mới lớn, tôi có ý coi thường những người phải đăng báo tìm bạn. Tôi hay đem mục “Kết Bạn Tâm Thư” hoặc “Tìm Bạn Bốn Phương” để giễu cợt. Tôi đâu ngờ có ngày tôi phải lang thang ở xứ lạ quê người và kiếm được người bạn tâm đầu ý hợp không là chuyện dễ dàng gì ? Đến khi qua Mỹ tôi mới hiểu được thế nào là nỗi cô đơn quay quắt vì thiếu người tâm sự ! Chỉ bạn thôi còn khó tìm thì lấy đâu ra người yêu?

Nỗi cô đơn như muối xát vào vết cắt, và cảm giác lạc lỏng trong đám đông xa lạ là điều chẳng mới mẻ gì, bởi tôi tin rằng đó là kinh nghiệm đầu tiên của những người tha hương, tôi cũng vậy. Vì thế tôi cố lấp đầy sự trống trải bằng làm việc và học tập. Có người đã từng nói, “khi ở một mình là lúc bận rộn nhất”. Đúng vậy, bởi lúc tôi “ở không”, đầu óc tôi cứ nhảy lung tung, mơ ước tới toàn những thứ xa xỉ của cuộc đời như tri kỷ và tình yêu... , nhưng tôi lại chẳng muốn đăng báo tìm bạn chút xíu nào hết, do ấn tượng lúc trước. Nếu không đăng báo thì ra phố Bolsa gom đại về sao? Thế là tôi quyết định dùng phương pháp dĩ độc trị độc , tôi sẽ sống đời “ẩn sĩ”, bởi nếu có duyên nợ thì dù tôi ở chốn thâm sơn cùng cốc tôi cũng sẽ gặp được người thiên định của mình. Tôi đã quyết tâm nên thu dọn ra patio ở sau nhà làm nơi “tu luyện nội công”tôi dùng sự học hỏi miệt mài để không nghĩ đến sự cô đơn khủng khiếp ở đất nước lạnh lùng này. Sáng tôi đi học, chiều đi làm, tối về học bài ở patiọ Người nhà rất ít gặp tôi nên gọi đùa patio là “tổ chim” của tôi. Lâu dần thành quen, tôi đâm ra yêu thích tổ chim đó đến nỗi tôi biến nó thành cõi riêng tôi. Tôi trang bị cho tổ chim không thiếu thứ tiện nghi nào, trừ điện thoại.

Như vậy mà khoẻ, không lụy phiền. Bởi mấy đứa em tôi khổ quá, bạn trai ở khác area code, thậm chí khác tiểu bang nữa, nên phải thoa? thuận chia lịch trình ra sao cho khi “người ta”gọi tới thì đường đây không bận. Mệt và mệt dài dài với lịch trình và với những giờ ngồi ôm điện thoại cho đến một, hai giờ sáng ! Tôi thấy tôi thật sung sướng và nhẹ nhàng trong sự cô độc và nỗi cô đơn của mình. Nó cũng có vẻ đẹp vậy !

Tôi tự cô lập trong vỏ ốc ấy được vài năm cho đến khi tốt nghiệp đại học. Lúc ấy mọi thứ đều đảo lộn, bởi tôi có thời gian rảnh nhiều hơn. Trái tim tôi bắt đầu yêu sách này nọ. Nó nhất định không cho tôi nghĩ đến việc gì khác ngoài tình yêu. Nó làm tôi không còn thấy vẻ đẹp của nỗi cô đơn như trước kia. Nhưng tôi đã cắt đứt hết các mối quan hệ giao tiếp với mọi người theo phương pháp dĩ độc trị độc, bây giờ nối lại đâu có dễ gì ?

Chỉ còn cách... rao vặt trên mục “Tìm Bạn”. Vậy thì xấu hổ vô cùng vì tôi lỡ coi thường những người phải đăng báo tìm bạn biết bao. Không sao, tôi không đăng báo nhưng tôi sẽ đọc báo để tìm những người can đảm hơn tôi. Thế là tôi đâm ra chăm chỉ đọc báo hơn bao giờ hết. Đúng là quả... “báo” !Dường như là sự trừng phạt vì trước đây tôi quá hồ đồ trong phán đoán, sau ba tháng dày công nghiên cứu mục tìm bạn của nhiều báo khác nhau ở nhiều ngày khác nhau, tôi vẫn không sao tìm được người thích hợp.