Đúng 51 năm trước, tại Anh đã xảy ra một vụ thảm sát, đáng làm gương cho những ông bà nhạc "chỉ thích môn đăng hộ đối", dại dột coi con rể nghèo hèn như kẻ thù. Đầu đuôi câu chuyện như sau. Daniel Raven là một thanh niên Do Thái nghèo khổ sống tại Anh, nhưng chẳng hiểu vì may mắn hay bất hạnh, Daniel lại lấy được một thiếu nữ xinh đẹp tên là Marie Goodman, ái nữ của một gia đình Do Thái giầu có di cư từ Ngạ Cha mẹ của Marie là ông Leopold Goodman, 49 tuổi, và bà Esther Goodman, 47 tuổi, đều rất tự hào về nhan sắc kiều diễm và sự thông minh tuyệt vời của Mariẹ Cả hai ông bà đều nuôi hy vọng, con gái sẽ lọt mắt xanh những người danh giá giầu có trong số những người Do Thái trưởng giả sinh sống tại Anh. Vì hy vọng như vậy nên khi thấy Marie yêu Daniel, một anh chàng sống bằng nghề buôn bán địa ốc, cả hai ông bà đều tỏ vẻ khinh bỉ, coi thường Daniel ra mặt.

Sau thời gian dài cố gắng khuyên nhủ và ngọt nhạt ngăn cản con gái không thành công, ông bà Goodman đành phải chấp nhận cho hai người thành hôn. Dĩ nhiên, tất cả những lời khuyên bảo ngọt nhạt của ông bà đối với Marie cùng những lời dèm pha của ông bà về Daniel đều được Marie bộc tuệch bộc toạc thì thầm với Daniel. Tình yêu đã khiến Marie dại dột thổ lộ hết những bí mật trong gia đình mình với chồng, và Marie không thể ngờ sự dại dột của mình đã dần dần biến chồng thành một hung thủ, trực tiếp nhúng tay vào máu của bố mẹ.

Trong suốt thời gian hai người cưới nhau đến ngày Marie sanh đứa con đầu lòng, hai ông bà Goodman đều thờ ơ, lạnh nhạt với cả hai vợ chồng. Thậm chí, cả thời gian Marie mang bầu đứa con đầu lòng, ông bà Goodman vẫn cay cú coi vợ chồng Daniel như người dưng nước lã. Đến ngày 6 tháng 10 năm 1949, Marie nhập viện và sanh được đứa con trai kháu khỉnh, bụ bẫm, dễ thương. Vì muốn nối lại tình phụ tử với cha mẹ và giúp cha mẹ giảng hòa với chồng, Marie đã khéo léo (hay dại dột?) gọi điện thoại cho ông Goodman báo tin mình sanh được đứa con trai "trông kháu khỉnh, dễ thương giống ông bà ngoại như đúc".

Quả nhiên, khi hay tin có được đứa cháu ngoại đẹp trai, kháu khỉnh giống hệt mình, hai ông bà Goodman vội vàng vô bệnh viện thăm con và cháu. Hôm đó là ngày 10 tháng 10 năm 1949. Khi hai ông bà bước vô phòng riêng của con gái thì con rể của họ là Daniel cũng có mặt ở đó. Tuy nhớ con gái, thương cháu ngoại, ông bà Goodman vẫn công khai lạnh nhạt, không thèm chào hỏi gì Daniel.

Trong không khí ngột ngạt kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, ông bà Goodman ngây ngô và dại dột thi nhau đon đả khen thằng bé mới sanh giống hệt mình. Lúc thì ông Goodman khen thằng bé có cái tai, cái miệng cười tươi giống hệt bà Goodman. Lúc thì bà Goodman khen thằng bé có cái trán, cái mũi giống hệt ông Goodman. Khi đó, cả hai ông bà Goodman đều không thể ngờ tất cả những lời khen tặng của họ đều là những nhát dao vô hình khoáy sâu vô trái tim đầy ắp hận thù của người con rể.

Đúng 9 giờ 5 phút, khi hết giờ thăm viếng tại bệnh viện, ông bà Goodman cúi hôn thắm thiết con gái và cháu ngoại rồi thản nhiên ra về, không một lời từ biệt ông con rể, lúc đó đang mặt mũi tím bầm, ngồi xụ một đống. Sau khi bố mẹ vợ đi khỏi, Daniel gầm gừ thốt lên một câu độc nhất: "Mẹ kiếp, ông bả nói cứ như thằng con là con của ông bà không bằng!" Từ đó trở đi, dù vợ hỏi han gì cũng mặc, Daniel không nói thêm một lời nào. Khoảng 10 phút sau khi bố mẹ vợ ra về, Daniel lặng lẽ ra xe, không thèm hôn vợ, hôn con như mọi bữa. Nhưng thay vì lái xe về nhà mình, Daniel lái xe thẳng đến nhà bố mẹ vợ Ở vùng Edgware, cách bệnh viện khoảng 10 phút xe.

Khoảng 9 giờ rưỡi, Daniel thắng xe bên ngoài căn biệt thự sang trọng của ông bà Goodman. Sau khi ngồi im lặng trong xe ít phút, Daniel mở cửa, bước ra khỏi xe, lững thững đi thẳng vô trước cửa căn biệt thự rồi đưa tay bấm chuông. Là con rể nên Daniel biết rất rõ, mặc dù ông bà Goodman giầu có, nhưng ban đêm, bao giờ trong căn biệt thự mênh mông của họ cũng chỉ có hai người.

Ngay khi cánh cửa căn biệt thự vừa hé mở, Daniel không nói một tiếng, đẩy cửa nhào vô bằng tất cả sức mạnh của một gã đàn ông trai tráng 23 tuổi cộng với lửa giận đang bừng bừng trong huyết quản. Trong thời gian không đầy 10 phút đồng hồ sau đó, Daniel điên cuồng dùng chiếc giá sắt ăng ten truyền hình, đập chết tươi cả hai ông bà Goodman. Sau này, qua sự giảo nghiệm thi thể, cảnh sát biết được bà Goodman bị hung thủ đập tất cả 7 nhát khiến bà bị gẫy cổ, gẫy xương sống, bể sọ, dập nát cả hai be sườn và chân tay đều bị dập nát. Riêng ông Goodman bị đập 14 nhát khiến mặt mũi nát bấy và cả thi thể mềm nhũn tựa như một đống thịt không xương.

Đập chết bố mẹ vợ xong, Daniel lái xe về nhà. Tại nhà, Daniel cố gắng lau chùi những vết máu bám trên quần áo nhưng không hết nên y phải cởi hết quần áo, dồn thành một đống, nhét vô chiếc lò sưởi.

Không may cho Daniel, khoảng 20 phút sau khi y rời khỏi nhà bố mẹ vợ thì ông Frederick, em rể của ông Goodman, cùng với vợ và con gái, ghé lại thăm, tính hỏi han và chúc mừng ông bà Goodman vừa có cháu ngoại. Sau một hồi gõ cửa không thấy trả lời, ông Frederick thấy lạ, vì buổi tối hôm đó, trước khi đi thăm con gái tại bệnh viện, ông Goodman đã điện thoại mời ông bà Frederick tới chơi từ 9 giờ tối trở đi.

Trong tâm trạng ngạc nhiên như vậy lại thấy trong nhà đèn đuốc sáng choang và chiếc cửa sổ bên hông nhà mở toang, lập tức ông Frederick leo qua cửa sổ nhảy vộ Ngó trước, ngó sau không thấy ai, ông Frederick đi dọc theo hành lang. Vừa đi hết hành lang căn nhà, ông Frederick giật mình thấy xác của bà Goodman nằm giữa một vũng máu ngay cạnh cửa phòng khách. Lui vô bên trong chừng chục bước là phòng ăn. Tại đây, xác của ông Goodman nằm ngửa, thân thể đầm đìa máu, nhưng mặt mũi bị nát bấy.

Kinh hoàng, ông Frederick vội vàng gọi điện thoại cho cảnh sát. Lúc đó đồng hồ chỉ 10 giờ 2 phút. Không đầy 10 sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường và phát hiện ra chiếc đế sắt ăng ten truyền hình bị vứt trong bồn tắm. Sau khi lục soát căn nhà, cảnh sát phát hiện một bó tiền khoảng vài trăm Anh kim giấu dưới nệm và khoảng 2500 Anh kim còn nguyên trong két sắt. Ngoài ra, đồ đạc trong nhà và đồ nữ trang đắt giá trên người bà Goodman đều không hề suy suyển. Vì vậy, giả thuyết trộm cướp vô nhà ăn hàng rồi giết chết ông bà Goodman trước khi tẩu thoát được cảnh sát loại bỏ.

Sau khi thẩm vấn ông bà Frederick và biết được ông bà Goodman vừa thăm con gái ở bệnh viện, cảnh sát lập tức gọi điện thoại cho con rể là Daniel, để báo tin đồng thời thu thập thêm tin tức. Khi chuông điện thoại tại nhà Daniel reo là lúc 10 giờ rưỡi tối. Khi đó, Daniel còn đang cởi trần lo thiêu hủy các tang vật trong lò thiêu. Nghe điện thoại, Daniel hoảng hốt, vội vã mặc bộ đồ vét mới hấp ủi rồi lái xe đến nhà bố mẹ vợ.

Tới nơi, trước sự hiện diện đông đủ của cảnh sát và thân nhân trong gia đình ông Goodman, Daniel đã khéo léo khoác bộ mặt bi thảm và tiếng khóc sụt sùi, thương tiếc dành cho bố mẹ vợ. Nhưng Daniel tuy khôn mà không ngoan. Y không thể ngờ rằng, chính những giọt nước mắt của y đã khiến tất cả thân nhân của ông Goodman nghi ngờ. Từ xưa đến nay, suốt thời gian mấy năm trời, ai ai cũng biết mối quan hệ giữa ông bà Goodman với Daniel là mối quan hệ mặt trăng mặt trời. Ai cũng biết, ông bà Goodman căm ghét Daniel đã cướp sống con gái cưng của họ và ngược lại, Daniel cũng căm thù ông bà Goodman không kém. Lạ lùng hơn nữa, trong khi tất cả những người thân của ông bà Goodman tỏ vẻ đau đớn nhưng không lộ liễu thì trái lại, riêng có Daniel tỏ vẻ đau đớn lộ liễu hơn tất cả.

Trước thái độ đau đớn bất ngờ và lạ lùng của Daniel, một số người thân trong gia đình Goodman đã bí mật bầy tỏ sự nghi ngờ với cảnh sát. Một số người khác còn cho cảnh sát biết, chiều tối hôm đó, khi vô thăm vợ của Daniel tại bệnh viện, họ thấy y mặt bộ đồ vét màu xanh nước biển, không phải bộ đồ vét màu xám y hiện đang mặc. Đây là một chi tiết quan trọng vì không mấy ai chịu thay đồ vét mới hấp ủi để đến coi xác bố mẹ vợ vào lúc đêm khuya.

Ngay khi được biết những tình tiết nghi ngờ này, cảnh sát lập tức thẩm vấn Daniel tại chỗ. Sau một hồi quanh co, Daniel thừa nhận, y không ưa gì bố mẹ vợ. Tuy nhiên, Daniel cho biết, khi thấy xác bố mẹ vợ, y đã không nén được sự thương tâm khi nghĩ đến vợ y từ nay mồ côi cả cha lẫn mẹ. Đó là lý do khiến y xúc động khóc tức tưởi...

Khi được cảnh sát hỏi về bộ đồ vét màu xanh nước biển mặc buổi tối trong bệnh viện, Daniel xám mặt, lúng túng hồi lâu rồi gật đầu thú nhận, bộ đồ đang mặc không phải bồ đồ y mặc hồi chiều. Đến lúc đó, thanh tra cảnh sát Diller liền mời Daniel về đồn. Tại đồn cảnh sát, cuộc thẩm vấn kéo dài không đầy nửa giờ đồng hồ bắt đầu.

Trong cuộc thẩm vấn sơ khởi ngay nửa đêm hôm đó, tại đồn cảnh sát có sự hiện diện của thanh tra Diller, hai cảnh sát viên, một thư ký và chính bản thân nghi can Daniel. Mở đầu buổi thẩm vấn thanh tra Diller hỏi:

- Theo lời của một số thân nhân của ông bà Goodman cho biết thì anh rất căm giận bố mẹ vợ của anh phải không?

Daniel trả lời:

- Như tôi đã nói từ lúc nẫy, tôi chỉ không thích ông bà Goodman, còn căm giận thì không.

- Tại sao anh không thích bố mẹ vợ?

- Họ ỷ họ giầu sang, coi thường tôi nghèo hèn. Chẳng gì, tôi cũng là chồng của con gái họ, là cha của cháu ngoại họ, vậy mà họ coi tôi còn hơn người dưng nước lã, thậm chí hắt hủi, coi khinh tôi hơn con vật. Thử hỏi như vậy làm sao tôi có thể kính trọng hay yêu thích họ được? Nhưng dù cho có không thích họ mấy chăng nữa, tôi cũng chẳng dại dột giết họ mà làm gì.

Thanh tra Diller hỏi tiếp:

- Lúc nẫy, tại nhà của ông bà Goodman, anh cho biết, khi vô bệnh viện thăm vợ con, anh mặc bộ đồ vét màu xanh nước biển. Vậy nay bộ đồ đó đâu?

Daniel lúng túng trả lời:

- Tôi để bộ đó... Ở nhà...

Thấy Daniel lúng túng, thanh tra Diller hỏi tới:

- Anh có thể đưa chúng tôi về nhà coi bộ đồ đó được không?

Daniel im lặng, cúi đầu không trả lời. Thanh tra Diller chìa tay về phía Daniel nói, giọng hơi sẵng:

- Anh đưa tôi chiếc chìa khóa cửa.

Như cái máy, Daniel vội lấy chùm chìa khóa trao cho Diller. Trong lúc hoảng hốt, mất kiểm soát, Daniel hớ hênh tiếp:

- Các ông sẽ chẳng bao giờ tìm thấy bộ quần áo đó nữa đâu...

Không đầy nửa giờ sau, cảnh sát ập vô nhà Daniel lục soát. May mắn, trong chiếc lò thiêu bằng gas đang cháy leo lét, cảnh sát phát hiện được chiếc áo vét đang cháy dang dở. Sau này, phòng giảo nghiệm của cảnh sát phát hiện, trên chiếc áo vét còn dính những vết máu thuộc loại AB, một loại máu tương đối hiếm của ông Goodman. Cảnh sát cũng phát hiện một đôi giầy còn dính máu được giấu tại garagẹ Tuy đôi giầy đã được rửa kỹ lưỡng, những vết máu vẫn còn nguyên trong các kẽ giầy. Ngoài ra, cảnh sát cũng tìm thấy những vết máu dính trên nệm xe, trên tay lái và ngay cả dưới sàn xe. Tất cả những vết máu này đều có loại máu AB của ông Goodman.

Trước những bằng cớ hiển nhiên như vậy, ai cũng đinh ninh Daniel sẽ cúi đầu nhận tội. Nhưng trái lại, Daniel không những không nhận tội mà còn từ chối không chịu cung khai. Là một người buôn bán địa ốc, Daniel quen biết khá nhiều luật sư và am tường mánh lới chạy tội trong khuôn khổ pháp luật. Vì thế, Daniel đòi gặp luật sư John Maude.

Ngày 11 tháng 10, Daniel bị truy tố ra tòa về tội cố sát ông bà Goodman. Tuy nhiên, Daniel tuyên bố y vô tội. Biện minh cho những vết máu dính trong xe, trên bộ đồ vét và hành động thiêu hủy bộ vét, Daniel đã khai trước tòa như sau:

"Tối hôm đó, ngay khi về đến nhà, tôi nghĩ ngay đến chuyện mượn bố mẹ vợ ít tiền trang trải tiền bệnh viện, nên tôi có gọi điện thoại cho ông bà Goodman. Khi thấy chuông điện thoại reo liên tục nhưng không có ai trả lời, tôi rất ngạc nhiên vì biết ông bà Goodman đã về trước tôi khoảng 10, 15 phút. Vì khoảng cách giữa hai nhà không xa, nên tội vội lái xe đến nơi xem sao. Đến nơi, tôi gõ cửa không có ai trả lời. Nhìn vô nhà thấy đèn sáng, cửa sổ bên hông mở toang, nên tôi vội leo vộ Vô đến nơi, tôi hoảng sợ khi thấy cả hai người nằm bất động, máu me đầm đìa. Tôi vội vã lần lượt ôm từng người lên xem còn sống hay không. Khi thấy cả hai đều chết, tôi tính gọi điện thoại cho cảnh sát. Nhưng ngay sau đó, tôi sực nhớ xưa nay ai cũng biết tôi và ông bà Goodman vốn không ưa nhau, trong khi quần áo của tôi lại đầm đìa những máu của họ. Vì vậy nếu gọi cảnh sát đến, tôi sẽ bị mọi người nghi ngờ là hung thủ. Nghĩ vậy, tôi hoảng sợ chạy vội ra xe lái về nhà. Khi về đến nhà, tôi vội thay bộ đồ vét đang mặc, vứt vào lò thiêu tính thiêu hủy toàn bộ những thứ có dính máu của họ. Tôi biết, từ khi tôi quen Marie đến nay, ông bà Goodman không ưa gì tôi và tôi cũng không thích gì họ. Nhưng tuyệt nhiên tôi không hề có ý tưởng giết họ. Nay ông bà Goodman bị giết, tôi chẳng may rơi vào hoàn cảnh tình ngay lý gian nên chẳng biết nói sao để quý vị bồi thẩm viên hiểu rõ nỗi oan ức của tôi. Thôi thì chỉ biết mong quý vị cùng quý tòa, đèn trời soi sét hiễu rõ nỗi oan ức của tôi thì tôi được nhờ."

Bất chấp những lời cầu khẩn của Daniel, ngày 24 tháng 10, toàn thể bồi thẩm đoàn đều bỏ phiếu kết án Daniel tội giết chết ông bà Goodman. Ngay sau đó, Daniel bị tòa tuyên án tử hình. Hai ngày sau, luật sư của Daniel nộp đơn xin kháng án với lý do Daniel đã giết ông bà Goodman vì y bị bệnh thần kinh kể từ khi xảy ra tai nạn phi cơ, tất cả mọi người đều bị tử nạn ngoại trừ y.

Ngày 20 tháng 12, tòa kháng án bắt đầu tái xử vụ án Daniel cố sát ông bà Goodman. Trong thời gian ngắn ngủi không đầy vài tiếng đồng hồ, tòa bác bỏ đơn kháng án của bị cáo. Suốt thời gian gần hai tháng tiếp theo, luật sư của bị cáo đệ trình đơn kháng án thêm một lần nữa đồng thời tổ chức quyên góp chữ ký thỉnh nguyện xin cho Daniel được ân xá, nhưng tất cả đều vô hiệu. Ngày 6 tháng 1 năm 1950, Daniel bị treo cổ tại nhà tù Pentonville.

Hết