Chương 1

Chủ nhật ngày 7 tháng Hai năm 1819... - Điện Versailles! Nghĩ sao mà lại cất một lâu đài nguy nga như vậy trên mảnh đất này! Cha không thấy sao, cha? Gió thổi trong cái thung lũng nhỏ này còn mạnh hơn trên vách đá Étretat nữa. Con thấy hình như vua Louis XIII đã nổi hứng bậy khi chọn chỗ này làm nơi ở của mình.

Philippe-Henry Schunck đứng lại kéo cao cổ áo rơ- đanh-gốt[1], rồi quay về phía con gái: [1] Một loại áo ba-đờ-xuy xưa - ND. - Amélie, cha không dám tin... Con vừa tròn mười sáu rồi vậy mà trí nhớ của con không hơn một con chim nhỏ. Con không nhớ cha đã dạy con rằng vua Louis XIII chỉ cho dựng trên mảnh đất này một cái lều săn nhỏ bé sao? Đó là cách đây đã gần hai trăm năm.

Một thời gian sau, con ngài là Louis XIV mới biến nơi này thành chốn vương giả. Vị vua sau đã chọn nơi đây làm nơi ở và trụ sở chính quyền của vương triều. Không có ngài, nước Pháp đã không được ký thác cái tuyệt tác bao la là lâu đài này và cái ngự viên nơi chúng ta đang dạo bước sẽ chỉ là những đầm lầy hôi thối.

- Con ghẹo cha thôi, - cô đáp lại với một nụ cười - con biết rõ điều đó mà, thưa cha kính yêu. Amélie rùng mình và quấn chiếc khăn san xanh biển quanh cổ. Trời lạnh buốt đến độ chiếc măng tô bằng len cừu lót lụa cũng không đủ sưởi ấm cô. Cô đảo mắt nhìn quanh với vẻ âu sầu.

- Hẳn nhiên là không còn đầm lầy với muỗi mòng, - cô nói tiếp - nhưng cha nghĩ sao về cảnh tượng ngày tận thế đang diễn ra dưới mắt ta? Theo con thì mấy khu vườn này trông giống bãi chiến trường hơn! Nhíu cặp chân mày, ông Schunck đội chặt lại chiếc mũ ca-li-cô[2] mà một cơn gió mạnh suýt nữa cuốn phăng nó đi.

[2] Loại mũ cao đội sụp xuống trán có vành hẹp và uốn lên - ND. - Xin con đi, đừng nói những gì mà con không hiểu. Con chẳng biết gì về chiến tranh cả. Ở đây chỉ có tượng bằng đá cẩm thạch, cây cối và hàng rào lưới mắt cáo, để trồng cây leo, la liệt dưới đất. Cũng may là cha chẳng thấy một người lính nào cả.

- Cha đã chứng kiến một trận bão nào ghê gớm như trận bão vừa qua chưa? - Thú thật, từ khi sống trên đời này bốn mươi bảy năm qua, cha chưa từng trải qua cái gì như thế này cả!>- Đi nào, cha! - Amélie reo lên - Đừng đứng đây nữa. Tốt nhất là chúng ta hãy dạo một vòng. Mấy cái cây bật gốc này quậy sâu xuống đất đến mức giải phóng luôn cả những vị thần rừng, và có gì đó cho con biết một cô tiên xinh đẹp tóc hung, vây quanh là những chú yêu tinh nghịch ngợm, vẫn đang ngồi chờ chúng ta bên một đài phun nước! Chúng ta sẽ bắt gặp họ ở khúc quanh con đường mòn, và họ sẽ cho chúng ta biết những bí mật của họ! Amélie xoay tròn thân mình, trước khi phá lên cười.

Cha cô thở hắt ra và ngước mắt lên trời. - Chắc cha đã lộn hết một thập niên, con gái ạ, thực ra con chỉ mới lên sáu thôi! - Ông mỉm cười nói. Với vẻ xúc động, ông ngắm nhìn con gái một lúc. Cô trông ngày càng xinh đẹp hơn. Cô mau lớn quá! Mới đó mà! Thời gian trôi nhanh thật.

Cô càng lúc càng giống mẹ. Có thể gọi là cao lớn, cô mảnh dẻ, duyên dáng, với cặp mắt xám xanh, mái tóc vàng tro và một nụ cười khó cưỡng lại. Ông Philippe-Henry không biết làm sao để không làm theo ý cô và, dù có lúc ông cũng nổi nóng với cô, ông vẫn sẵn sàng tha thứ cho tất cả những thói kỳ quặc của cô.

Tay trong tay, hai cha con rời khỏi đầu con Kênh Lớn và đi vòng qua bể nước Apollon để tiến về hướng khu rừng nhỏ Colonnade. Ba tuần trước, trong đêm khuya, vào những thời khắc đầu tiên của ngày Chủ nhật ngày 17 tháng Một, một cơn bão đã hoành hành khắp miền Bắc nước Pháp. Một trận bão người ta chỉ nhìn thấy một lần trong một thế kỷ.

Vừa hung hãn vừa bất ngờ. Gần như một cơn lốc xoáy. Trong một tiếng rít ma quái, gió ào ào thổi qua với một sức mạnh khó tin. Những cơn mưa tầm tã ngập tràn khung cảnh. Hàng thác bùn sình hình thành, cuốn mọi thứ theo dòng chảy của chúng và làm lún sụt đất. Thiệt hại rất lớn, ở thành phố cũng như ở nông thôn.

Nhà cửa sập đổ, mùa màng bị tàn phá, gia súc chết hay đi lạc giữa đồng, đường sá bị cắt đứt vì cây ngã đổ, xe ngựa có mui và không mui lật ngang lật ngửa, ngựa bị què cụt, chưa kể rất nhiều nạn nhân bị mái nhà đổ ập xuống đè khi đang ngủ. Bệnh việ nhà thờ và tu viện, mở cửa để đón người bị nạn, đều quá tải đến mức không thể chứa thêm một người nào nữa.

Trước tình trạng khẩn cấp đó, vua Louis XVIII phải mở ngân quỹ của mình để mua lương thực, được phân phối sau đó tại các tu viện. Ngoài việc chăm sóc những người bị thương, các nữ tu còn phục vụ súp nóng và bánh mì vào bất cứ giờ nào bất kể ngày đêm. Khắp nơi, người ta tiến hành việc dọn dẹp những đống đổ nát, xây dựng lại nhà cửa, sửa sang lại đường sá để tạo thuận lợi cho công tác tiếp tế.

Những người chết được chôn cất. Từng chút một, phân nửa phía Bắc của vương quốc đang băng bó lại vết thương. Amélie và cha sống tại Paris. Cơn cuồng nộ của trời đất đã may mắn chừa cái mái của tòa nhà họ ở ra. Trong ngày Chủ nhật tháng Một này, họ đi một chuyến đến tận lâu đài Versailles, tò mò muốn biết xem khu ngự viên có bị thiệt hại nhiều không.

- Bầy hầy quá! - ông Schunck nhăn mặt - Coi chừng bước chân con đấy, Amélie. Dựa vào tay cha nè, cha không thích thấy con trặc chân đâu. Không biết cái gì đã lôi mình đến đây trong thời tiết thế này... - Vì chúng ta muốn xem cái gì đã xảy ra với những khu vườn mà cha con ta yêu thích.

- Chẳng qua là vì muốn thỏa cái tính cực kỳ hiếu kỳ của con đó thôi! Cha tới đây chỉ vì muốn làm con vừa lòng. Cũng tại con mà chúng ta mới vinh hạnh được lạnh cóng tới tận xương tủy giữa cái đám bầy nhầy này. Một mình con phải chịu trách nhiệm về tình trạng tồi tệ của những đôi giày của chúng ta đấy.

Ướt như thế này, cha tin là chúng hết thuốc chữa rồi. Chắc về nhà phải vứt chúng đi thôi. - Trước sau gì cũng vứt đi, vậy thì cha con ta hãy kết liễu chúng bằng cách làm một vòng nữa dưới tán rừng nghe cha. Amélie lại nắm lấy tay cha và lôi ông đi dọc theo những vòm đá cẩm thạch tạo thành vòng tròn Colonnade[3].

Rồi họ tiến vào đám cây rậm rạp và đi vài bước về hướng bể nước Saturne>[3] Colonnade có nghĩa là “hàng cột” - ND. Bỗng, ngay cạnh họ, thân một cái cây nứt nẻ phát ra một tiếng kèn kẹt ghê rợn, như một người bị thương buông tiếng rên dài. - Đi khỏi đây thôi! - Philippe-Henry ra lệnh - Đáng lẽ cha không nên nghe con.

Con sao khùng quá đi, vậy mà cha đã bỏ qua nhiều trò dại dột của con lắm rồi đó nghe. Thật nguy hiểm khi đi lang thang chỗ này. Rủi có cái cây nào đó bị gãy bất tử, nó đè chết cha con mình luôn. - Ồ! Cha nhìn kìa! - Amélie reo lên rất vô tư - Con chưa nhìn thấy một gốc cây nào to đùng như thế kia.

Cô chỉ một cây sồi lớn bị đổ. Một cơn gió mạnh đã bứng nó lên, và những cái rễ bật ra ngoài vẫn còn dính một lượng lớn đất cát đang rơi lả tả vì gió. - Ờ, ờ, cha thấy rồi. Bây giờ thì lại đây! Có hàng ngàn cây như thế. Cha sẽ chỉ con thấy khi chúng ta về Paris. Cỗ xe đang chờ chúng ta.

Ngựa sẽ bị cóng hết chân nếu chúng ta về quá trễ. Lại mưa nữa rồi kìa! - Khoan đã, thưa cha, con muốn xem nó kỹ hơn một chút - cô gái trẻ đáp. - Không, không được đến đó nữa! Đừng con nít như vậy! Không đếm xỉa gì đến lời răn đe của cha, Amélie, như bị thôi miên, không còn nghe gì nữa và từ từ tiến tới.

Cô ngừng bước bên cái hố sâu do cái cây để lại trên mặt đất. Dưới đáy, lấp xấp một vũng nước sình lớn đang bị những giọt nước mưa khuấy động. Cô gái lướt mắt xuống gốc của cái cây khổng lồ bị quật đổ. Ngay lúc đó, cô không thể giải thích vì sao cái cảnh tượng đó đã khiến cô mê muội như vậy.

Bỗng cặp mắt của cô bị hút vào một vật bằng kim loại ló ra khỏi lớp đất, mấp mé ngay trên mặt nước... Một cái tay nắm nhỏ như người ta thường thấy trên hộp đựng đồ dùng để viết, hay trên hộp đựng nữ trang. - Cha ơi, nhìn nè cha! - Cô la lên, ngón tay chỉ vào vật vừa nhìn thấy - Cha trong nghề buôn hàng kim loại, chắc cha sẽ cho con biết cái miếng kim loại mà cha con ta đang thấy kia là gì.

Tò mò, ông Schunck tiến lại gần, cặp lông mày nhíu lại. - Coi như cái tay nắm của một cái hộp, phải không? - Đúng đó... - Cha lấy nó lên đi cha, con xin cha! - Không được đâu, xem nào, muốn vậy cha phải bước một chân xuống cái vũng bùn kia. - Nếu vậy để con đi cho! Ngay lúc đó, Amélie vứt cái khăn san bằng ca-sơ-mia[4] vào tay cha và nằm dài úp bụng xuống mặt đất ướt át.

Không quan tâm chút nào đến quần áo đang mặc trên người... Một cái áo măng tô thì sá gì so với một vật bí ẩn chôn vùi trong ngự viên điện Versailles!... [4] Loại khăn vải dệt bằng lông dê xứ Cachemire - ND. Ông Schunck sững sờ kinh ngạc vì điều đó. - Con gái tôi điên rồi! - Cuối cùng ông cũng lắp bắp được vài tiếng.