Thế là hết, hết tất cả những ngày tươi đẹp đã qua, những giây phút hạnh phúc đã có và tưởng như còn mãi-nhưng không-tất cả đều quá mong manh dễ vỡ.

Tôi quen anh cũng bình thường như bao người khác, tình bạn rồi mới đến tình yêu, không rắc rối, không vồn vã, chẳng có gì ghê gớm như tôi hằng tưởng tượng. Đối với tôi, anh là duy nhất và cũng là tất cả. Tôi và anh chưa một lần dừng lại nơi quán kem, hàng nước. Đơn giản vì tôi không thích và anh không muốn ép, chỉ lang thang đạp xe bên nhau loanh quanh trong cái thành phố nhỏ như lòng bàn tay, tôi cũng chẳng đòi anh chở mà làm gì-phí sức. Những chiều mưa trên căn gác trọ, tôi ngồi im nhìn mưa rơi nghe anh hát, giọng trầm ấm xa xôi "Mưa thì thầm là mưa rất xa trời không nắng khi vầng mây qua, em thì thầm là em rất gần... "

Tôi và anh gần nhau lắm, không vắng nhau quá ba ngày, đôi khi chỉ im lặng bên nhau không nói điều gì. Có lúc tôi băn khoăn, lo nghĩ một ngày nào đó xa anh tôi sẽ ra sao? Tôi có chịu đựng nổi không? Không có anh tôi sẽ thế nào? Và đem ý nghĩ đó nói với anh:

-Mình không gặp nhau thử xem anh!

Anh cười vuốt những hạt nước nhỏ li ti bám trên mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tôi:

-Bao lâu?

-một tuần, được không?

Anh đưa ngón tay trỏ ra rồi co lại:

-Nếu... anh thắng thì sao?

-Muốn gì... được nấy!

Tôi ngoéo tay anh, cả hai cùng cười.

Một, hai rồi ba ngày trôi qua, tôi nhớ anh lắm, thầm mong anh đến nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Sang ngày thứ tư chẳng chịu đựng hơn được nữa tôi đạp xe ra phố, vẫn những con đường, những hàng cây quen thuộc... Từ xa tôi đã nhận ra anh-nụ cười thật tươi:

-Huề nhé, anh hết chịu nỗi rồi!

-Em cũng vậy!

Hôm đi Đà Lạt về anh mang theo cả cái lạnh trên môi, tôi nhăn mũi:

-Bộ suốt ngày anh long rong trên đồi hay sao mà lạnh như nước đá vậy? Ngoài đó... vui hôn?

-Vui mà... hổng có hôn!... Ui da, bộ chê quà sao nhéo anh đau dữ vậy?

Qùa của anh cái gì cũng ăn được chỉ trừ có hai thứ: hai tấm hình, một ở hồ Than Thở - cái cười tươi như hoa "hôm đầu tiên", một ở thung lung Tình Yêu -c ái mặt bí xị- "Ngày sắp về, nhớ em", anh vừa giải thích vừa ký tên đưa cho tôi. Món quà thứ hai là một bó hoa...

Ồ! Hoa bất tử. Tôi đưa lên mũi, anh cười:

-Em thích lắm à?

-Thích nhất!

-Vì sao?

-Vì... nó mang tên anh, nó cũng... như anh - bất tử trong em!

Tôi ngước lên, ánh mắt anh xa xăm... Gần đây anh thường như thế, có một điều gì đó đang đến-anh biết nhưng anh không muốn nói hoặc... anh không thể nói với tôi.

Bỗng dưng anh không đến, hơn một tuần trôi qua, tôi không biết anh đâu. Bạn bè bảo: Anh về quê! Tôi viết cho anh liền một lúc ba lá thư, ngày nào cũng chờ để chỉ nhận được... cái lắc đầu của người đưa thự Một, hai, ba rồi sáu tháng, thời gian tăng dần theo một cấp số nhân. Tôi đã sống từng ngày, từng giờ trong niềm mong đợi, quanh tôi lúc nào như cũng có anh nói cười, đi đứng.

Những con đường xưa mà tôi và anh cùng qua giờ chỉ còn mình thôi lang thang... Xung quanh tôi vẫn có những người bạn, họ mang đến cho tôi sự cảm thông, chia sẻ, những tình cảm chân thành nhưng không có ai có thể giúp tôi quên được anh, không gì có thể bù đắp vào khoảng trống anh đã để lại trong tâm hồn tôi. Anh xa tôi mà không một lời giải thích, không có cuộc chia tay, không một giọt nước mắt và cũng không một lời ước hẹn.

Tôi không tin, tôi vẫn đợi một này nào đó... anh sẽ đến với nụ cười rạng rỡ trên môi... Nhưng không! Chỉ có loài hoa mang tên bất tử, còn anh thì không, nhánh hoa ép khô đổi màu nằm cong queo trong quyển sách, dòng chữ đâp vào mắt tôi: "... Người ta yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau... ". Tôi thầm thì:

"Vì sao... ? Vì sao vậy anh?!"

Câu hỏi rơi vào trong im lặng.

Hết