Phần 1

Quý bà Florence Carver đặt lá thư xuống cạnh chiếc đĩa của bà và cau mày với cái giá để bánh mì đặt ngay giữa bàn ăn sáng. Nếu bà có thể đặt một bàn tay lên cái cổ của Hetty ngay lúc này, thì bà sẽ rất sung sướng bóp chặt nó. Mụ đàn bà chết tiệt ! Mặc dù bản thân bà mới là người đáng trách, bà cho là vậy. Bà phải đoán ra là căn bệnh kinh niên của Hetty sẽ trở nên nặng hơn vào phút chót và nuốt lời không tham gia vào nhóm khách ở lại trang trại.

Sự bỏ cuộc của Hetty còn có nghĩa là chỉ có mười vị khách sẽ đến vào ngày hôm sau, sáu quý ông và bốn quý bà, năm nếu tính luôn cả quý bà Florence, một con số đáng ghét và hoàn toàn không cân bằng.

Ngày mai ! Cái đầu óc trống rỗng điên rồ của bà bây giờ không thể tìm ra một quý bà nào khác để mời , quý bà Florence nghĩ, mặc dù bà nhận ra bản thân bà chỉ có thể làm điều đó. Mọi người sẽ đến vào ngày hôm sau. Chỉ có bốn ngày nghỉ cho Lễ Tình Nhân. Thậm chí nếu có một ai đó được mời khẩn cấp và có thể đến đúng giờ vào ngày lễ này thì cũng đã quá trễ. Đơn giản vì Lễ Tình nhân là sự kiện mà bà chuẩn bị kỹ càng.

Quý bà Florence nhặt lá thư lên và hằn học vò nát nó bằng bàn tay phải, đắc thắng với cái nhìn hoảng sợ của người quản gia. Hetty chết dẫm ! Bà mong là người đàn bà đó thực sự bị đau đầu vào lúc này và không tưởng tượng ra chúng như cô ta thường làm.

Bà có thể làm gì ? Quý bà Florence hít một hơi thở sâu và trấn tĩnh lại. Không còn thời gian để nghĩ vẩn vơ nữa . Ngăn một trong sáu quý ông đến đây ư ? Nói với anh ta là bà bắt buộc phải huỷ bữa tiệc vì một lý do nào đó ư ? Percy Mullins chỉ sống cách đây mười hai dặm. Nhưng dĩ nhiên là anh ta sẽ nhanh chóng nhận ra là bà đã nói dối. Và Percy có cái lưỡi buôn chuyện rất hiểm độc và sẽ lan truyền tin tức này đi rất xa. Không, bà không thể làm vậy

Còn những quý bà trong vòng mười hay mười hai dặm thì sao nhỉ ? Có người nào tương xứng với những người hộ tống mà bà đã mời không ? Có người nào sẽ chấp nhận lời mời của bà với một lá thư mời quá cận ngày như thế này ? Có ai ở lứa tuổi và tính cách phù hợp không nhỉ ? Bà lập tức nghĩ đến Susan Dover, chị gái của Hầu tước Hector Dover. Nhưng hầu tước và vợ ông ta sẽ không chấp nhận. Hơn nữa, cô ta chắc chắn là không hơn hai mươi tuổi.

Dĩ nhiên là có Claire Ward. Tuổi tác của cô ta phù hợp, cô ta chắc chắn là gần ba mươi, và anh trai của cô ta mặc dù chỉ là một hạ nghị sĩ thì lại sỡ hữu rất nhiều đất đai và giàu có. Cô ta sống với gia đình anh trai không xa hơn tám dặm. Nhưng cô Ward đích thị là một cô gái không chồng và lại quá nhút nhát. Có thể là cô ta sẽ không chấp nhận lời mời.

Và còn có … phải có một người nào đó, quý bà Florence cố nghĩ. À, có Edna Johnson, một goá phụ giống bà và cũng dễ thương. Nhưng bà Johnson, bây giờ bà mới nhớ là bà đã nghe nói là bà ta đang ở miền Bắc nước Anh thăm viếng họ hàng của người chồng quá cố.

Thôi được, bà nghĩ mười phút sau, khi đi thơ thẩn từ phòng ăn sáng đến phòng khách buổi sáng và nhìn chằm chằm ra ngoài không khí ẩm ướt và ảm đạm của buổi sáng. Không có người nào. Không có ai cả. Và mọi thứ sẽ bị huỷ hoại. London thật buồn tẻ nếu không có những đám đông của Mùa Lễ Hội, và Noel ở Byngs thật là tẻ nhạt.

Thật ra thì còn tệ hơn là mọi thứ bị huỷ hoại. Nó sẽ trở thành một thảm hoạ thật sự. Làm sao bà có thể đón tiếp sáu quý ông, năm quý bà – kể cả bà tại một bữa tiệc vào ngày Lễ Tình Nhân ? Sắp xếp hai quý ông với một quý bà ư ? Ý nghĩ này không khả thi chút nào, nhưng chắc chắn là điều này trở nên rất hấp dẫn đối với một quý bà may mắn hơn là với cả hai quý ông kia.

Bà sốt ruột gõ móng tay lên cánh cửa sổ. Bà dự định thử mời tiểu thư Ward. Cô gái này luôn lúng túng với sự hộ tống giống như một ngón cái bị đau, và một vài quý ông đáng thương chắc chắn là sẽ quay trở về nhà và cảm thấy khó chịu trước khi bữa tiệc kết thúc. Và rõ ràng là có khả năng tiểu thư Ward sẽ từ chối lời mời. Rất rõ ràng. Nhưng thật sự là bà không có sự lựa chọn. Bà phải thử thôi !

Quý bà Floren đi ngang qua căn phòng đến bàn viết, nhìn xuống tờ giấy trắng, cây bút lông ngỗng và lọ mực mở sẵn như thường lệ. Đó là một lời mời phải được viết hết sức cẩn trọng nếu muốn được chấp thuận. Làm cách nào để thuyết phục một cô gái không chồng quá nhút nhát tham dự buổi tiệc tại gia của một quả phụ giàu đã có ít nhiều tai tiếng vì buông thả kể từ cái chết của ông chồng hai năm trước ?

Bà ngồi vào bàn và cầm cây bút trên tay. Được rồi, bằng cách nào đó bà sẽ tìm ra những từ ngữ có sức thuyết phục. Bà chấm cây bút vào lọ mực với một sự tin tưởng hơn những gì mà bà cảm thấy.

***********************

Nàng có thể có một quyết định khác hẳn mà, Claire Ward nghĩ vào tối hôm đó khi nàng lúng túng quyết định sẽ xếp những bộ trang phục nào hay là mang theo những đồ dùng cá nhân nào vào cái rương rỗng đang mở trên sàn phòng thay quần áo của nàng, giá mà Reverend Clackwell không phải là đang ở đây chơi khi mà lời mời được đưa đến. Thật ra thì không nghi ngờ gì là nàng sẽ quyết định khác hẳn. Nhưng anh ta đang ở đây và nàng đã không quyết định khác và điều đó đã kết thúc vấn đề.

Nàng có nên mang theo những dải đăng ten có chữ của nàng ? Nàng tự hỏi và liếc nhanh qua cái gương nhìn vào dải đăng ten có chữ mà nàng đang buộc trên mái tóc mượt mà màu nâu của nàng. Nàng nhìn giống một cô gái không chồng giản dị và trầm tĩnh, chính xác thì đó là vẻ ngoài của nàng. Không, nàng nghĩ, không nghi ngờ gì là những chữ cái này chẳng thích hợp với một bữa tiệc tại gia chút nào. Nàng phải để chúng ở nhà thôi. Thật lòng mà nói thì nàng không biết cái gì thì thích hợp với một bữa tiệc tại gia, những bữa tiệc tại gia duy nhất mà nàng từng tham dự là những bữa tiệc giao tế của gia đình, tiệc Giáng Sinh, sinh nhật hoặc lễ rửa tội. Đây là một bữa tiệc với những người xa lạ, một nhóm người được lựa chọn từ những thành viên ưu tú nhất và đáng trọng nhất của xã hội thượng lưu, như những gì mà quý bà Florence Carver đã viết trong lá thư của bà.

Tại sao nàng được mời ? Claire lại tự hỏi như nàng đã thắc mắc khi tấm thiệp mời đến ngay sau bữa tiệc trưa. Nhưng câu trả lời luôn hiển nhiên là chỉ có một. Một người nào đó đã không đến vào phút chót và quý bà Florence phải sắp xếp lại số khách mời ngay khi bà ta nhận được tin báo. Không thể có lý do nào khác cả.

Nàng thực sự không nên chấp nhận lời mời. Nàng thậm chí là không có được bất cứ một hành động nào ngay từ lúc bắt đầu cả. Gía như nàng ở một mình khi tấm thiệp mời được đưa đến, thì sẽ không có quyết định nào cả. Nàng chỉ cần viết một lời từ chối nhã nhặn và gửi lại cho người đưa tin của quý bà Florence. Nhưng nàng không ở một mình. Và khi Myrtle, chị dâu nàng, hỏi nàng lá thư bất ngờ này viết gì thì nàng đã nói thật.

- Quý bà Florence Carver ư ? – Myrtle nói, giọng nói hổn hển như con nít thường ngày của chị ấy nghe như bị sốc – Ôi, Claire, cưng ơi, bà ta là người rất phóng đãng – và chị ấy đỏ mặt như thể chị ấy vừa mới nói ra một trong những từ hết sức thô bỉ mà một cô con gái nhà lành không được phép nói.

- Những vị khách của bà ta là nhóm người đã được lựa chọn – Claire nói – những thành viên ưu tú nhất và đáng trọng nhất của xã hội thượng lưu ! – nhưng cả Myrtle lẫn Reverend Clarkwell đều nhận ra ánh nhìn thích thú trong đôi mắt giống Roderick - anh trai nàng – của nàng.

- Tôi tin là , thưa tiểu thư Ward thân mến ! – mục sư nói – nếu cô tha thứ vì tôi đã nói lên ý kiến cá nhân tôi, mà tôi liều lĩnh làm vậy vì tôi là mục sư của cô và cô là một trong những con chiên của tôi, lệnh bà kính mến ! Tôi tin rằng để bảo vệ cho sự tôn nghiêm và thành danh của cô, cô nên đưa ra lời từ chối thông thường. Tôi chỉ tiếc một điều là quý bà Florence là một trong những con chiên bị lạc lối của tôi và bất cứ một lời nói tử tế nào để chỉ ra những sai lầm trong lối sống của bà ta đều như nước trôi sông !

- Họ không thể là những người đứng đắn đâu Claire, nếu họ là khách của quý bà Florence ! – Myrtle nói – Thật ra, chị tin là đó là một sự lăng mạ khi bà ta mời em, và chị chắc là Roderick sẽ đồng ý . Chị ngạc nhiên vì sao bà ta lại làm vậy ! Nhưng dĩ nhiên là em sẽ nghe theo lời khuyên của Reverend Clarkwell. Thực vậy, cưng ơi, chúng ta sẽ bịa ra vài lý do bây giờ vì vậy em có thể viết lá thư phúc đáp của em ngay lập tức. Chị tin là em có thể nói là Roderick không tán thành những buổi tiệc thôn quê lắm !

- Em có thể ư ? – Claire hỏi – Mà không có sự chấp thuận của anh ấy sao, Myrtle ?

- Điều này hoàn toàn chính đáng, tiểu thư Ward thân mến ! – mục sư nói – vâng lời người chị và người vợ sử dụng tên của người đàn ông trong gia đình khi anh ta vắng mặt trong tình huống này, đặc biệt là khi họ có lời khuyên chân thành của một người mặc áo thầy tu như tôi, nếu như tôi có thể nói về bản thân mình như vậy mà vẫn không đánh mất sự khiêm tốn !

- Vậy là nó đã được giải quyết ! – Myrtle nói nhìn quanh với vẻ nhẹ nhõm

- Thật sao ? – Claire đạp nhẹ lá thư vào lòng bàn tay – Em sẵn sàng nhận lời mời. Em tò mò muốn biết một bữa tiệc như thế này sẽ được tổ chức như thế nào và ai là người được lựa chọn và những thành viên đáng kính của xã hội thượng lưu là những ai !

Myrtle hỏi Reverend Clarkwell rồi rung chuông gọi người hầu mang món rau trộn lên. Và người đàn ông này bắt đầu một trong những bài thuyết giáo ngày Chủ Nhật dài, đạo đức cứng nhắc và buồn tẻ của ông ta.

Và như vậy nàng đã chấp nhận lời mời của bà ta, Claire nghĩ với một cái thở dài, lấy chiếc áo bằng lụa màu xanh đẹp nhất của nàng ra khỏi tủ áo và cố nhớ xem nàng đã mặc nó lần cuối cùng vào dịp nào. Làm sao mà nàng có thể cưỡng lại được ? Và nếu mà mọi người biết sự thật, thì nàng sẽ cảm thấy thật sự áy náy với sự tò mò giả vờ của nàng. Những gì sẽ diễn ra tại một bữa tiệc như vậy ? Những người đó trông như thế nào ? Loại người nào kết bạn với goá phụ của một nam tước, con gái của một bá tước, người phụ nữ mà mọi người gọi là “phóng đãng”

Claire nghĩ cuộc sống của nàng chỉ quanh quẩn với khuôn khổ và bổn phận. Và nàng phải thừa nhận đó không phải là một cuộc sống thú vị. Những người đánh kính này đã cam đoan với nàng trong suốt những năm tháng nàng tận tuỵ chăm sóc người cha ốm yếu khi mà nàng nên kết hôn và bắt đầu một gia đình của nàng, rằng một ngày nào đó nàng sẽ nhận được một phần thưởng chỉ bằng những lời nói đầu môi chót lưỡi tầm thường. Sự thật là nàng đã ế chồng và bị ép buộc phải sống với người anh trai, chị dâu và những đứa cháu, tuy nhiên sự tử tế và tình thương mà họ dành cho nàng không giống như bất cứ một phần thưởng nào mà nàng đã từng tưởng tượng.

Nàng đã hai mươi tám tuổi và chưa bao giờ làm bất cứ điều bất thường hay thú vị nào. Có lẽ là thật tốt vì sự khoa trương của vị mục sư và sự nhút nhát của chị dâu nàng đã xúi giục nàng quyết định vội vàng một lần trong đời.

Nàng sẽ ở tại lâu đài Carver trong bốn đêm và ba ngày rưỡi. Với toàn người lạ. Thậm chí là với cả quý bà Florence nàng cũng chỉ mới gật đầu chào xã giao. Ôi, trời ơi, Claire nghĩ, bàn tay nàng đặt trên bộ quần áo cưỡi ngựa bằng nhung màu nâu đỏ nhạt ưa thích, nàng đã làm gì thế này ? Hai mươi tám tuổi dường như không phải là lứa tuổi thích hợp cho những quyết định bốc đồng và mạo hiểm.

Nhưng bây giờ nàng không thể làm gì để thay đổi nó nữa rồi. Nàng đã tự đưa mình lên giá treo cổ. Nàng đã thoát khỏi bài thuyết giáo dài dòng của vị mục sư, sự giận dữ của Roderich và Myrtle cũng không hề ngất xỉu vì quá sốc. Nó chỉ là quá hèn nhát nếu nàng thay đổi quyết định của nàng ngay lúc này. Hơn nữa nàng đã viết thư chấp nhận lời mời.

- Một bữa tiệc dành cho người lớn ! – Công tước Langford nói, theo sau bà chủ nhà đi lên lầu đến căn phòng ngủ đã được sắp xếp dành cho chàng. Quý bà Florence Carver sẽ không làm bất cứ việc gì bình thường và theo đúng quy tắc như là cử một người hầu của bà dẫn chàng lên phòng – Bà đã nhấn mạnh từ người lớn, Florence , cái từ đó còn ám chỉ nhiều ý hơn là chúng tôi không cần phải lo lắng là những đứa trẻ sẽ quẩn quanh chân chúng tôi !

- Sẽ không có một vị khách nào ngoài sáu mươi và dưới hai mươi tuổi ! – bà nói, dẫn chàng đi vào một căn phòng ngủ rông, ngăn nắp và đi ngang qua căn phòng vén lên những tấm màn cửa nặng nề - và không có ai mà không biết một hoặc hai thứ gì đó trong đời, Gerard !

- Thật thú vị ! – chàng nói, bàn tay chàng nghịch cái dây cái kính một mắt của chàng, mặc dù là chàng không đeo nó lên mắt. Quý bà Florence đi đến chiếc giường và đang chú ý đến cái móc treo mặc dù là chúng đã hoàn toàn được móc chắc chắn.

- Tôi có thể nhắc cho cậu nhớ những lời cậu đã nói mùa đông vừa qua ! – bà nói – rằng cậu rất ngán ngẩm với tất cả những cô gái trẻ trung, ngọt ngào, tươi tắn hàng năm tại hội chợ hôn nhân ! Tôi tin rằng đó là khẩu hiệu của cậu, Gerard !

- Ồ, chắc chắn là vậy ! – chàng đồng tình – không phải là tôi đổ lỗi cho những cô gái trẻ trung ngọt ngào đâu, chỉ là vì sự háo hức đối với tất cả mọi thứ, hay chính xác hơn, là sự hăm hở của những bà mẹ , tin rằng tôi đang lựa chọn !

- Vì vậy mà tôi tin là đây là bữa tiệc thích hợp với cậu ! – quý bà Florence ngồi trên cạnh giường và mỉm cười với chàng – Và đó là một bữa tiệc ngày lễ tình nhân, Gerard ! Tôi đã nói chưa nhỉ ? Đó là một bữa tiệc cho những người đáng yêu, sự vui vẻ và ái tình ! – Bà cười láu lỉnh với chàng.

- Thật hấp dẫn ! – chàng nói – Tôi cho là đáng tin cậy căn cứ trên danh sách khách mời chứ ? – chàng nhướng chân mày và lờ đi lời mời từ đôi tay bà đang vỗ nhẹ lên chiếc giường bên cạnh bà như thể vô tình.

- Quý bà Pollard đang trên đường đến đây ! – bà nói – Mildred thì luôn hăng hái tham gia. Và Frances Tale. Chồng bà ta thì luôn bận bị tại Văn phòng Bộ Ngoại Giao như thường lệ. Cô ta cảm thấy cuộc sống ở thành phố thật buồn tẻ. Và Lucy Sterns, Olga Garnett. Ồ, và có Claire Ward !

Công tước mím môi.

- Và cả bà nữa, Florence ! – chàng nói – Một danh sách khách mời thú vị ! Ai là Claire Ward ?

- Một người láng giềng ! – bà nói – Hetty từ chối vào phút cuối, người đàn bà phiền phức. Lại là chứng đau đầu của bà ta. Tôi mời tiểu thư Ward thế chỗ cho bà ta !

- À, ra vậy ! – chàng nói, đi đến cửa sổ và nhìn lướt qua vườn hoa trải dài ra tận phía trước ngôi nhà – giọng nói của bà có vẻ khó chịu, Florence ! Tôi nghĩ tiểu thư Ward là một mắt xích yếu ớt trong chuỗi mắt xích khoái lạc mà bà đã rèn giữa chính bà và những vị khách của bà !

- Không quan trọng ! – bà nói – ngày mai tôi sẽ sắp xếp để cho tất cả mọi người đều có cặp, Gerard ! Cậu biết đấy, một trò chơi cổ điển vào ngày Lễ Tình Nhân ! Tôi sẽ sắp xếp để cô ấy bắt cặp với Percy Mullins ! Tôi bắt buộc phải mời anh ta bởi vì anh ta nghĩ anh ta là một người láng giềng và sẽ giận hờn cả năm trời nếu tôi không đưa anh ta vào danh sách khách mời và sẽ đi tung những tin đồn ác ý về tôi và câu lạc bộ năm quý ông ! – Bà đứng lên khỏi chiếc giường và đi về phía chàng – tôi sẽ để cho anh tắm rửa nếu anh không còn cần đến tôi nữa – bàn nói, đặt một bàn tay lên cánh tay chàng,

- Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị hết sức chu đáo ! – công tước nói, quay người khỏi cửa sổ và nhìn một quanh căn phòng qua chiếc kính một mắt của chàng – không, tôi nghĩ là tôi không còn cần thêm gì nữa đâu, Florence.Và chắc chắn là những vị khách khác đã đến ở dưới nhà. Bà đã nói tôi là người khách đầu tiên đúng không ?

Được ở một mình sau đó, chàng hạ chiếc kính xuống và nhìn quanh phòng một lần nữa. Một bữa tiệc dành cho người lớn. Danh sách khách mời gồm có hai góa phụ, một người vợ không chung thủy mà ai cũng biết, và hai quý cô chưa chồng đã bước một chân vào sự hoang đàng, chân kia vẫn còn ở lại sự đứng đắn. Chàng không hỏi về những vị khách nam khác.

Và là một bữa tiệc ngày Lễ Tình Nhân, theo lời của Florence thì được dành cho những người đang yêu và ái tình. Chàng không nghi ngờ gì là bà ta sẽ làm cho nó chắc chắn trở thành như vậy, cho dù có vẻ như tình yêu chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài cho những gì mà bà ta thực sự nghĩ trong đầu.

Được thôi. Chàng nhún vai. Nó sẽ thú vị. Tất cả năm quý bà mà chàng quen biết sẽ là những người bạn đồng hành vui vẻ trong ba ngày. Cũng có thể còn hơn là sự vui vẻ nữa. Như là với tiểu thư Claire Ward … Chàng lại nhún vai. Florence dường như đã sắp xếp mọi thứ, vì vậy bản thân chàng sẽ chẳng có gì dính líu đến vị khách thay thế này cả.

Chàng lơ đãng nhìn sang phòng thay quần áo bên cạnh, nơi người hầu của chàng đã để sẵn bộ quần áo để chàng thay. Hơi nước đang bốc lên từ cái bồn tắm.

Hãy để bữa tiệc bắt đầu, công tước nghĩ.

**************************************

Ít nhất cũng có một điều làm cho nàng cảm thấy căng thẳng, Claire nghĩ vào buổi ăn tối hôm nay. Nàng không phải là bà ngoại của những vị khách, như những gì nàng đã lo sợ, mặc dù, dĩ nhiên là nàng biết là quý bà Florence lớn tuổi hơn nàng. Thật ra thì, điều này hoàn toàn là có khả năng, Claire nghĩ, rằng nàng là người khách trẻ nhất ở đây. Thật là dễ chịu khi biết rằng nàng sẽ không phải cảm thấy mình là một cô gái già khó chịu.

Có một chi tiết nhỏ khác cũng làm cho nàng căng thẳng. Tất cả những người khách khác đều quen biết nhau. Chỉ có mình nàng là không biết ai cả. Và mặc dù quý bà Florence đã hòa nhã với nàng và một vài vị khách khác tỏ ra nhã nhặn, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Tất cả bọn họ đều nói về London và những mà họ quen biết và đến đây để tìm kiếm những thú vui chẳng có gì gọi là xấu xa sau đó.

Nàng ngạc nhiên nếu như ba ngày này trôi qua chậm chạp như rùa, và nàng sẽ sớm hối tiếc hơn những gì mà nàng đã cảm thấy rằng chuyến viếng thăm của Reverend Clarkwell diễn ra cùng lúc với thời điểm mà lời mời của quý bà Florence đến.

- Các quý bà ! – quý bà Florence nói và đứng lên mỉm cười với tất cả mọi người ngồi quanh bàn – Chúng ta nên để cho những quý ông ở lại với những ly rượu của họ chứ ? Hãy uống nhiều nhất mà các anh có thể đi các quý ông thân mến. Đây sẽ là buổi tối duy nhất chúng tôi cho phép các anh được làm những gì mà các anh muốn !

Trong khi những quý bà khác cười và một vài quý ông phản đối, Claire vội vàng đứng lên và đi theo bà chủ nhà rời khỏi phòng. Nàng nên mặc cái áo lụa màu xanh đẹp nhất của nàng, nàng nghĩ vậy khi nhìn vào những chiếc áo dài hợp thời trang của những quý bà khác và nhận ra rằng cái áo dài của nàng thật là xoàng xĩnh, lỗi thời. Nhưng nếu nàng mặc nó tối nay, nàng sẽ không còn chiếc áo nào khác thích hợp để mặc vào bữa tiệc vào ngày Lễ Tình Nhân mà quý bà Florence đã lên kế hoạch vào buổi tối cuối cùng.

- Chúng ta nên có chút nhạc chứ nhỉ ? – quý bà Florence nói, bàn tay chỉ về hướng chiếc đàn dương cầm ở trong góc phòng khách – Ai chơi đây ? Lucy nhé ?

- Không, tôi đã không chơi kể từ cái năm mà tôi ra mắt, lúc đó tôi bắt buộc phải chơi đàn và hát để gây ấn tượng với các quý ông – Tiểu thư Sterns nói với tiếng cười – Không phải tôi, Florence !

Dường như những quý bà khác cũng có đều từ chối chơi đàn.

- Tiểu thư Ward ! – quý bà Florence nói – cô sẽ chơi đàn. Tôi hoàn toàn chắc chắn là bà biết chơi, một tiểu thư được trau dồi tất cả những điều tốt đẹp nhất của thôn quê ! Hãy chơi đàn cho chúng tôi đi !

- Đúng đấy, tiểu thư Ward ! – Qúy bà Pollard nói với nụ cười có vẻ thú vị.

Và lúc này, tiểu thư Ward bắt buộc phải ngồi vào cây đàn piano, không có ai để ý tới nàng lẫn giai điệu nàng đang chơi cho đến khi nàng hoàn thành khúc nhạc và đứng lên. Khi đó các quý bà tạm thời dừng câu chuyện tầm phào về lò sưởi của họ.

- Thật là tuyệt vời, tiểu thư Ward ! – Tiểu thư Garnett nói

- Ồ, hãy chơi tiếp đi nào, tiểu thư Ward ! – quý bà Florence thuyết phục nàng – Cô có ngón đàn thật tuyệt!

Claire chơi tiếp, tự mỉm cười khi những quý bà lại tiếp tục cuộc thảo luận của họ. Nàng không hề cảm thấy bực bội vì phải chơi đàn hay bị lờ đi. Thật ra, nàng cảm thấy thoải mái hơn với chỗ nàng đang ngồi, đặc biệt là sau khi một quý ông vào phòng. Và an toàn hơn. Nàng phần nào cảm thấy hơi sợ bởi xung quanh có quá nhiều người lạ. Thậm chí còn có một quý ông mang tước vị công tước – công tước Langford

Tại sao đột nhiên nàng lại lo sợ mình chơi sai một nốt nhạc chỉ bởi đột nhiên nàng lại nhớ ra là có sự hiện diện của một vị công tước mà nàng không hề quen ở trong phòng. Anh ta cũng chỉ là con người như nàng, nàng trấn an mình. Hơn nữa, chẳng có ai nghe khúc nhạc của nàng và không có lý do gì phải bồn chồn.

Và vào lúc nàng nhìn lướt qua căn phòng để bản thân nàng chắc chắn là nàng bị lờ đi, nàng nhận ra nàng nhìn thẳng xuyên qua bóng tối đã che khuất đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú của chàng. Nàng vội vàng cụp mắt xuống và chơi sai một nốt nhạc. Nàng nhăn nhó và tiếp tục chơi đàn.

Nàng nghĩ là người đàn ông có có thể làm cho nàng hoảng sợ ắt hẳn là không có một tước vị nào. Nhưng cũng có thể tước hiệu khiến cho anh ta có dáng vẻ lãnh đạm như vậy, thái độ ngạo mạn. Vẻ ngoài rám nắng của chàng càng làm nổi bật vẻ lãnh đạm, ngạo mạn đó, mặc dù là thái dương đã điểm những sợi bạc của chàng đã chỉ ra chàng là một người đàn ông từng trải không phải là cậu thanh niên lần đầu đỏ mặt. Chàng nhìn thế giới qua đôi mắt đen biếng nhác và đôi khi là từ chiếc kính một mắt. Claire đột nhiên cảm thấy hoang mang sợ hãi và ngước lên tìm chiếc kính một mắt đang nhắm vào nàng. Nàng tiếp tục chơi đàn không nhận thức được là ngón tay nàng có có di chuyển trên phím đàn nữa hay không.

Chàng không nói điều gì đặc biệt ở tiệc trà lẫn bữa tối. Và cho đến lúc này rõ ràng là chàng được tất cả các quý bà yêu thích. Và họ nói chuyện chẳng giấu giếm gì, đôi lúc làm cho Claire choáng váng. Nàng nhân ra nàng đã sống trong một thế giới được bảo vệ lỹ lưỡng. Nàng không biết gì về cách cư xử của xã hội thượng lưu.

- Tiểu thư Ward ! – giọng nói của quý bà Florence làm những ngón tay của Claire dừng lại trên phím đàn – Tất nhiên là cô phải đến đây với chúng tôi trước khi tôi nói cho tất cả mọi người biết kế hoạch cho bữa tiệc ngày lễ tình nhân. Tôi đã thích thú thưởng thức khúc nhạc của cô đến nỗi hầu như đã quên mất gọi cô cho đến khi Gerard nhắc tôi !

Claire không chắc quý ông nào là Gerard. Nhưng ngay lập tức nàng cảm thấy hối tiếc là nàng đã bị thuyết phục và chơi đàn. Tất cả mọi đôi mắt đều nhìn vào nàng khi nàng đứng lên và đi ngang qua căn phòng đến ngồi trên một chiếc ghế trống cạnh lò sưởi. Nàng cảm thấy mình giống như một cô gái vụng về, nàng nghĩ như vậy với đôi chút phiền muộn, những cử động của nàng thật ngớ ngẩn và không tự nhiên.

Qúy bà Florence đứng trước lò sưởi, nhìn như thể bà hoàn toàn hài lòng về bản thân bà. Cái áo dài buổi tối bằng lụa màu đỏ của bà hoàn toàn hợp với màu sắc đôi gò má của bà. Claire nhìn vào đó như bị thôi miên. Cái nào là màu sắc tự nhiên ?

- Sáng mai – nữ chủ nhân nói – chúng ta sẽ tiến hành thủ tục lựa chọn người yêu của các quý ông !

- Sớm hơn hai ngày ư, Florence ? – Huân tước Mingay hỏi.

- Tại sao lại phải đợi ? – bà nói – tôi đã chuẩn bị sẵn sáu cái thiệp Valentine giống hệt nhau. Ngày mai mỗi quý bà sẽ viết tên mình vào mặt trước tấm thiệp và đặt nó úp xuống bàn. Mỗi quý ông sẽ lấy 1 cái, ghi tên vào bên cạnh tên quý bà, ghim nó trên ngực áo của quý bà đó, và quý bà đó sẽ là người yêu của anh ta trong thời gian còn lại.

Gò má của Claire cảm thấy như thể đang ở trong lửa. Chắc chắn là nàng đang ngồi qúa gần ngọn lửa.

- Tôi đoán là – Ngài Tucker nói, nhìn quanh – một sự lựa chọn ngẫu nhiên chứ, Florence ? Tất cả mọi thứ đều là may rủi chứ ? Không có gian lận ?

- Vậy thì, tại sao anh lại hỏi như vậy, Rufus ? – quý bà Pollard hỏi, thình lình gõ nhẹ lên khớp tay anh ta bằng cái quạt của bà – Có quý bà nào trong số chúng tôi mà anh muốn tránh à ?

- Hay là có ai mà anh đặc biệt quý mến sao, Rufus ? – tiểu thư Garnett hỏi

Rufus Tucker chậm rãi nhìn các quý bà. Anh nói :

- Không phải tôi ! Câu trả lời không cho cả hai câu hỏi ! Vậy là sau sáng ngày mai, Florence, tất cả chúng ta đều có đôi hết à ?

- Một ý tưởng thật tuyệt vời ! – Bà Tate nói – Ba ngày còn lại mỗi người trong chúng ta đều nhận được sự quan tâm trọn vẹn của một quý ông sao ? Thật là một điều thú vị làm sao !

- Tôi có rất nhiều kế hoạch vui chơi cho mọi người trong ba ngày ! – Florence nói

- Phiền thật ! – Lucy Sterns nói với một tiếng cười.

- Với nhiều cơ hội cho những giây phút riêng tư cho hai người ! – Florence nói thêm

- À ! Như vậy thì hay hơn ! – Lucy Stern nói

Hầu tước Charles Horsefield ngồi trên tay ghế của quý bà Pollard nói :

- Những người hầu của bà thì cũng sẽ được lợi nữa, Florence ! Họ chỉ phải sửa soạn lại ít hơn sáu cái giường vào mỗi buổi sáng sau tối nay !

- Charles, anh thật là thô lỗ ! – quý bà Pollard nói, đánh vào đầu gối anh ta trong lúc có vài tiếng cười từ những người còn lại – Anh làm cho tôi đỏ mặt rồi đây này !

- Vậy thì tôi đang làm một điều gì đó mà không có ai khác làm được trong mười năm qua, Mildred ! – anh nói và có vài tiếng cười giòn giã trong khi bà Pollard cười ngặt nghẽo.

Claire nghĩ do nàng ngồi quá gần lò sưởi, cũng quá xa cánh cửa, quá thiếu không khí, nàng cảm thấy khó thở. Có thể nào là nàng đã hiểu lầm những gì mà nàng đang nghe không ? Nhưng dĩ nhiên là nàng hiểu lầm rồi. Mọi người đang cười vui vẻ với sự hài hước mà. Họ đang đùa. Lời nói đùa đó thật xấu xa, đáng khinh theo quan điểm của nàng. Nhưng nàng không biết gì về thị hiếu của London. Sự thật là quý bà Florence cố gắng tổ chức một bữa tiệc lãng mạn theo đúng không khí của ngày lễ Tình Nhân, và những người bạn của bà đều đang cảm thấy vui vẻ với kế hoạch của bà.

Và lúc này, Claire nghĩ là có một sự lúng túng ngượng nghịu. Sáng mai nàng sẽ được lựa chọn là người yêu của một quý ông nào đó trong suốt ba ngày còn lại. Một quý ông nào đó sắp sửa nhận ra anh ta sắp sửa có một người bạn đồng hành hết sức buồn tẻ. Nàng hoàn toàn không có khả năng thích ứng với sự bầu bạn này. Nàng không biết làm thế nào để cười và nói chuyện hóm hỉnh như những người này. Nàng tự hỏi quý ông nào sẽ chọn nàng ? Trái tim nàng đang đạp mạnh và nàng cảm thấy càng khó thở hơn. Và nàng không biết nguyên nhân nào làm cho nàng hoảng sợ và kích động.

Nàng liếc nhìn Công tước Langford, người vẫn đứng với vẻ trễ nải ở một bên lò sưởi. Chàng đang quay lại nhìn nàng từ đôi mắt nheo lại gần như nhắm và biếng nhác đung đưa cái kính một mắt quanh cái dây của nó. Claire liếm môi và lại nhìn xuống.

- Nhưng thật là nôn nao khó chịu vì bà bắt chúng ta phải đợi cho đến sáng mai, Florence ! – Bà Tate đang nói – Làm sao mà chúng tôi có thể ngủ tối nay đây ? Nó giống như là những đứa trẻ chờ đợi mở quà vào dịp lễ Giáng Sinh vậy !

- À , nhưng mà Frances – Ngài Shrimpton nói, nháy mắt – Florence thật tử tế khi cho chúng ta cơ hội có một đêm ngon giấc cuối cùng !

Lại có nhiều tiếng cười nữa, nhưng Claire nhận ra bản thân nàng không thể tham gia như nàng đã làm trước đó. Không có sai lầm nào trong ẩn ý của ngài Shrimpton. Nhưng chắc chắn là ông ta chỉ đùa thôi. Ồ, tất nhiên là vậy rồi. Qúy bà Florence Carver có tai tiếng về sự ăn chơi. Claire biết vậy. Nhưng chắc chắn ăn chơi không có nghĩa là hoàn toàn vô đạo đức. Không còn nghi ngờ gì nó chỉ có nghĩa là nói chuyện thiếu tế nhị và có vẻ khêu gợi thôi.

Claire tự hỏi khi mọi người đều quay lại khi cánh cửa mở và hai người hầu mang vào khay trà rằng liệu nàng có thể quay về nhà vào sáng hôm sau. Nó có nghĩa là có thể gửi tin nhắn đến cho người đánh xe của Roderick mà khi chở nàng đến đây dường như cho là là sẽ không quay lại đón nàng cho đến ngày mười lăm. Nó cũng sẽ không đến cho đến tận buổi trưa cho dù nàng có gửi tin nhắn sớm hơn.

Nhưng nàng biết là nàng sẽ không đi. Nàng sẽ không thể chịu đựng được việc Roderich và Myrtle và chắc chắn là cả Reverend Clarkwell nữa nói với nàng là họ đã cảnh báo nàng trước rồi. Hơn nữa, nàng rất tò mò. Tò mò hơn nhiều so với lúc nàng mới đến đây. Tò mò về thế giới hoàn toàn khác biệt mà nàng dường như nàng mới vừa mới biết ở tuổi hai tám. Và có chút ít kích động nữa. Đúng, nàng phải thừa nhận như vậy, mặc dù là hơi miễn cưỡng.

Nàng sẽ là người yêu của một người nào đó. Tất nhiên là không phải trong toàn bộ thời gian của ba ngày còn lại.

Công tước Langford có lợi thế hơn những người khách khác, nếu thật sự có lợi thế ở đây. Qúy bà Florence đã tiết lộ với chàng một phần kế hoạch của bà ta với chàng khi chàng mới tới. Chàng đã biết rằng sáng ngày hôm sau bà ta và những vị khách của bà ta sẽ bắt cặp với nhau. Vào lúc đó chàng đã nghĩ là nó thú vị. Một người bạn đồng hành và một người chung giường trong một vài ngày mà không cần bất cứ sự cố gắng quyến rũ hay có tình cảm. Tháng hai là tháng buồn tẻ trong năm, không phải là mùa đông mà cũng không phải là mùa xuân, cảnh hội hè đình đám lễ Giáng Sinh đã qua, Mùa Lễ Hội thì vẫn còn chưa tới. Ngày lễ tình nhân là một sáng kiến thông mình của một ai đó hoàn toàn hiểu rõ sự buồn chán.

Chàng trải qua thời gian còn lại của buổi chiều và buổi tối quan sát các khả năng có thể xảy ra, không phải là vì chàng có quyền lựa chọn. Đó là một sự may rủi. Tất nhiên là chàng thực sự thích tất cả những quý bà khác ngoại trừ tiểu thư Claire Ward. Nàng là một con chuột đồng mà Florence đã đem đến như những gì mà chàng nghĩ. Bản thân bề ngoài của Florence nhìn rất khêu gợi và và có nhiều kinh nghiệm với trò chơi ái tình nếu những kẻ ngồi lê đôi mách nói đúng về điều đó. Mildred, quý bà Pollard thì có vẻ ngoài hơi thô và tất nhiên bà ta tự cho mình là đẹp. Lucy Sterns thì phóng túng đằng sau cái mặt nạ che giấu việc cô ta là nhân tình của huân tước Hendrickson. Olga Garnett chắc chắn là quý bà đẹp nhất với những bím tóc màu vàng và làn da mịn màng. Frances Tate thì tạm được, chàng hy vọng là chàng không lấy phải tấm thiệp của cô ta. Chàng luôn luôn tránh lên giường với vợ của những người đàn ông khác, cho dù là họ đáng thèm muốn đến mức nào đi chăng nữa.

Công tước nhận ra bản thân chàng hầu như thờ ơ với những khả năng có thể xảy ra vào ngày hôm sau, không hề có bị kích động hay hồi hộp. Sự phiền hà với bất cứ người nào trong quý bà cô đơn là điều chàng hoàn toàn có thể đoán trước, vì rằng họ sẽ cho rằng một mối quan hệ ngắn ngủi tại nông thôn có thể hứa hẹn một mối quan hệ lâu dài hơn ở thành phố. Điều đó có nghĩa là chàng sẽ không có mặt ở London một thời gian ngay lúc nhiều sự kiện được chuẩn bị cho Mùa Lễ Hội.

Chàng nghĩ vẩn vơ trong buổi ăn tối, xét cho cùng có lẽ đó sẽ là một sự chờ đợi thú vị nếu chàng cặp đôi với người thay thế Hetty. Có thể nó sẽ hay ho, chắc chắn là một trải nghiệm mới mẻ, khi thử quyến rũ một con chuột đồng. Và đó là lần đầu tiên chàng chú ý đến tiểu thư Claire Ward.

Mảnh dẻ, lưng thẳng, xương sống của nàng không chạm vào lưng ghế mà nàng ngồi lần nào, quá quy tắc, nàng là chân dung của một cô gái già. Nếu không kể đến là nàng phải trẻ hơn từ bảy đến tám tuổi nếu so với tuổi bốn mươi của chàng và nàng sẽ trở nên xinh đẹp nếu nàng thoải mái dù chỉ một lần và chải một kiểu tóc cầu kỳ hơn.

Nàng chỉ nói chuyện những khi bắt buộc phải nói. Chàng chưa nghe giọng nói của nàng lần nào. Và cho đến lúc này nàng cư xử với vẻ điềm tĩnh và không hề bối rối. Cái nhìn của chàng trở nên đặc biệt say mê khi mà hai lần liền chàng nghĩ là chàng đã nhận thấy ánh nhìn thích thú trong đôi mắt nàng lúc một người nào đó có những lời bình luận hằn học đặc biệt về “những người bạn”. Chàng nghĩ, tiểu thư Ward hẳn là một phụ nữ nhút nhát, thật ra chàng không nghĩ nàng là người nhút nhát, nhưng chàng cho rằng nàng chắc là một cô gái thông minh.

Chàng lại quan sát nàng trong phòng khách sau bữa ăn tối, ngay lần đầu tiên nàng ngồi vào cây đàn dương cầm khi bị yêu cầu theo ý của Florence, mặc dù là chẳng có ai nghe nàng đàn. Nàng nhìn có vẻ không hề mất tự chủ với sự thật này. Thậm chí nàng còn có vẻ như thể nàng thích được ở một mình, và nàng chơi rất hay, cho đến khi nàng ngước lên bắt gặp đôi mắt chàng và nhìn xuống với sự bối rối.

Một trinh nữ mà chưa bao giờ chàng thấy trước đây, chàng nghĩ. Chàng quan sát nàng kìm lại sự choáng váng và tinh thần bấn lọan sau đó khi mà Florence mô tả kế hoạch cho những trò vui chơi giải trí trong lễ Tình nhân của họ và lời nhận xét thêm vào của mọi người, một vài lời nhận xét có vẻ thật suồng sả. Chàng nghĩ chừng đó đã đủ làm cho một cô gái gìa đoan chính xỉu lên xỉu xuống trong cả một tháng trời. Nhưng cho đến lúc này tiểu thư Ward vẫn ngồi thẳng lưng, im lặng, điềm tĩnh và hai má ửng đỏ. Dù cho không có vẻ thư giãn, mỉm cười hay mái tóc được chải thời thượng hơn, nàng vẫn nhìn rất xinh đẹp.

Công tước Langford điệu nghệ xoay cái kính một mắt của chàng quanh sợi dây và uống trà. Chàng có một ý tưởng mà sẽ mang lại nhiều hứng thú hơn bất cứ người nào trong năm người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm kia và những cô gái điếm hạng sang lão luyện có thể đem lại.

Sau đó chàng đi lên tầng trên với Florence. Cũng không khó sắp xếp lắm nếu cả hai người dường như đều có ý muốn sắp xếp theo đúng ý mình.

- À ! – Chàng hỏi – Trò may rủi vào ngày mai của em là ngẫu nhiên thật chứ, Florence ? Và làm sao bà có thể sắp xếp để Mullins cặp đôi với tiểu thư Ward chứ ?

Bà ta chợt nở một nụ cười hiểu biết với chàng.

- Nó ăn khớp chứ, anh không nghĩ vậy sao, Gerard ? – bà hỏi – Anh ta quá tẻ nhạt. Tôi không thích cảm giác là anh ta có thể lấy được tấm thiệp của tôi. Và cô ta, dĩ nhiên, cũng không thể chịu được. Tôi không bao giờ tưởng tượng được là mình sẽ mời cô ta nếu có sự lựa chọn là có con số khách mời không cân đối.

- Và rồi, thật khôn ngoan khi cặp đôi họ với nhau ! – chàng nói – nhưng như thế, hãy cầu nguyện là nó sẽ xảy ra như vậy, nếu không có sự gian lận chứ ?

Nụ cười ra vẻ hiểu biết của bà ta còn đậm nét hơn.

- Có lẽ là chỉ cần một vài mánh khóe nhỏ thôi, Gerard ! Tôi sẽ lo liệu sao cho tấm thiệp của tiểu thư Ward nằm ở dưới cùng phía bên trái của cái bàn, trên thực tế là cách xa tấm thiệp của tôi nhất. Và tôi sẽ báo trước cho những quý ông khác ngoại trừ Percy rằng nó sẽ nằm ở đó.

- Tôi hiểu rồi ! – chàng nói – và tôi cho là Mullins sẽ là người cuối cùng được lựa chọn ?

- Nhưng tất nhiên – bà ta nói thêm, mở to đôi mắt ra nhìn chàng – anh sẽ là người đầu tiên, để tỏ sự kính trọng đối với tước vị của anh !

- À ! – chàng nói

Bà ta mỉm cười. Họ đã đi qua phòng của chàng và đang dừng lại ngay cửa phòng bà ta.

- Ba ngày và ba đêm – bà ta nói – dĩ nhiên là với một cặp nào đó nó có thể là ba ngày và bốn đêm !

- À ! – chàng thốt lên một lần nữa – nhưng như vậy thì thật là không công bằng với những người khác, Florence. Bà có đồng ý như vậy không ? – chàng cầm lấy bàn tay bà tay và đưa lên môi chàng.

Bà ta vớt vạt lại chút sĩ diện.

- Vậy tỏ ta công bằng thì phải nói điều gì ? – bà ta hỏi chàng

- Mọi thứ ! – chàng cúi đầu hôn lên tay bà ta trước khi buông nó ra – với một người đàn ông trọng danh dự, thì chính là nó !

Bà ta mỉm cười khi chàng quay người đi khỏi. Chàng nghe thấy cánh cửa phòng ngủ của bà ta mở ra rồi đóng lại trước khi chàng về đến phòng chàng.

*****************************

Những tấm thiệp là những trái tim màu đỏ bằng lụa được tô điểm bằng đăng ten màu trắng. Tất cả các quý bà đều nhất trí là chúng được làm rất tinh xảo. Không khí kích động càng tăng thêm trong căn phòng buổi sáng khi mỗi quý bà cẩn thận viết tên mình vào một mặt trái tim, chừa một chỗ ở bên dưới để viết tên của các quý ông. Các quý ông vẫn còn ở trong phòng ăn sáng.

Claire ước ao hơn bất cứ lúc nào khác là nàng có một cỗ xe ngựa. Một đêm không ngủ nằm lên nằm xuống và giấc mơ kỳ lạ đã không thuyết phục nàng tin là sự lãng mạn trong sáng là mục đích bữa tiệc của quý bà Florence. Và nghĩ về sáu quý ông, bất cứ ai trong số họ có thể là người yêu của nàng, nàng không thể tưởng tượng được là cặp đôi với người nào sẽ làm cho nàng cảm thấy an tâm, hoặc người nào sẽ vui vẻ khi rút được tên nàng.

Qúy bà Florence tập hợp sáu trái tim lại sau khi chúng được viết xong và đã khô mực.

- Nào ! Tất cả mọi người đi về phía lò sưởi ! – bà ta nói và cười – và không được nhìn trộm đâu đấy . Tôi sẽ xếp những trái tim lên bàn sao cho không ai có thể biết được trái tim nào là của mình. Với cách này thì không thể có sự gian lận, không thể làm dấu cho quý ông mà các bà yêu mến !

Các quý bà cười vui vẻ và ngoan ngoãn đi về phía lò sưởi.

- Nhưng thật ra – Bà Tate kể với Claire – Tôi không có yêu thích đặc biệt quý ông nào cả. À, có lẽ là có một người, nhưng ai mà không thích sự đồng hành cùng anh ta chứ ? Nhưng Florence đã chọn lựa những quý ông rất tuyệt, cô có đồng ý như vậy không tiểu thư Ward ? Tất cả họ đều ưa nhìn.

- Vâng ! – Claire trả lời.

- Chỉ trông mong một điều – Tiểu thư Garnett nói với tiếng cười khúc khích – rằng các quý ông cũng cảm thấy như vậy về chúng ta, Frances !

- Tôi không nghi ngờ điều đó ! – Bà Tate nói, nhìn quanh các quý bà – Tôi tin là Florence cũng đã lựa chọn mỗi người trong chúng ta rất cẩn thận, thứ lỗi cho sự tự phụ của tôi !

- Hetty đáng thương ! – quý bà Pollard nói – Ắt hẳn là cô ta đang khóc vì tiếc rẻ trong suốt thời gian qua. Cô ta không thích gì hơn những cuộc vui chơi giả trí nho nhỏ của Florence ! - Và rồi bà ta liếc nhanh qua Claire với vẻ không thoải mái. Bà ta xòe bàn tay có nhẫn cưới ra trước ngọn lửa. – không có gì ấm cúng như một ngọn lửa trong một căn phòng vào buổi sáng, đúng không ?

Claire tự mỉm cười. Phải chăng nàng là người thay thế cho Hetty đáng thương ? Được rồi, bằng cách này hay cách khác nàng đã biết nó, hay tất cả nhưng không phải là tên của vị khách vắng mặt. Nhưng quý bà Florence đã sai người hầu đi mời các quý ông. Không có thời gian để đối diện với sự thật. Lồng ngực của Claire bắt đầu đập thình thịch, như thể nàng vừa mới ra khỏi trường nội trú và lần đầu tiên gặp mặt một quý ông trong cuộc đời nàng, nàng nghĩ với sự chán ghét.

- Mỗi quý ông lần lượt chọn một tấm thiệp ở trên bàn ! – quý bà Florence nói với các quý ông sau khi họ vào phòng. Khuôn mặt của bà ta sinh động hẳn lên và đan hai bàn tay trước ngực. Bà ta hẳn là thích thú với nhiệm vụ chủ nhà của bà. – Các ngài chỉ được phép mở tấm thiệp ra sau khi tất cả mọi người đã chọn xong. Sau đó các ngài cùng mở tấm thiệp và viết tên của các ngài bên dưới tên của các quý bà và ghim tấm thiệp trước ngực của quý bà đó như tôi đã mô tả tối qua. Có những cái ghim ở trên bàn. Có ai có câu hỏi nào không ?

Không có câu hỏi nào. Claire ngồi lên cái ghế mà quý bà Pollard vừa đứng lên. Nàng thật lòng ước ao là nàng có thể tàng hình trước mắt tất cả mọi người.

- Nào, vậy thì – quý bà Florence nói – Gerard sẽ bắt đầu, anh sẽ là người lựa chọn đầu tiên !

- Tôi trước sao ? – chàng nói với giọng nói kéo dài có phần chán ngán mà Claire đã để ý tối qua khi thỉnh thoảng chàng nói chuyện với mọi người. – À, việc lựa chọn quá hấp dẫn, Florence ! Và chúng đều giống nhau chứ ?

- Không phải là tên của các quý bà được viết bên dưới, Gerard ! – quý bà Pollard nói.

Chàng đứng tại góc của chiếc bàn trong một lúc lâu – tất cả các quý ông đều làm vậy khi đến lượt họ ngoại trừ Ngài Mullins là người cuối cùng và không có sự lựa chọn nào khác – trước khi cuối cùng cũng cầm lên trái tim gần chàng nhất. Phải mất mười phút các quý ông mới chọn xong, Claire không biết vì sao nó lại diễn ra lâu như vậy. Những trái tim thì giống hệt nhau và không ai biết nó thuộc về ai, do vậy dường như là có rất ít sự đắn đo khi lựa chọn. Nàng chỉ có thể rút ra kết luận là các quý ông thích thú và tận hưởng trò chơi này như những quý bà. Trái tim của nàng như búa nện liên hồi trong lồng ngực.

- Bây giờ ! – quý bà Florence nói, giọng nói của bà ta mất đi sự sôi nổi vui tươi như khi bà ta bắt đầu trò chơi cách đây mười phút làm cho Claire nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên. – các ngài có thể mở tấm thiệp và khám phá ra ai là người yêu của mình. Vui lòng ghi thêm tên mình vào bên dưới !

Không có quí ông nào nhìn vào quý bà nào hay nói tên người đó lên khi anh ta đọc cái tên được viết trên tấm thiệp mà anh ta chọn được. Năm phút nữa trôi qua – hay dường như là năm phút đối với Claire, mặc dù dường như là nó quá dài – trước khi Percival Mullins, người đầu tiên sử dụng cây bút lông ngỗng, nhặt lên một cây ghim và đi ngang qua căn phòng đến chỗ quý bà Florence .

- À, Percy ! – bà nói, đôi mắt của bà không có nét vui vẻ như nụ cười của bà – Quyến rũ làm sao !

- Ước mơ của tôi, Florence ! – anh ta nói – Tôi mong là cái kim không làm cho bà đau ! – quý bà Florence có bộ ngực đồ sộ.

Và rồi Hầu tước Charles Horsefield cúi người trước Olga Garnett và huân tước Mingay đang lại gần Frances Tate. Rufus gặp vài rắc rối nhỏ khi viết trên lụa với cây bút lông ngỗng. Có một sự chậm trễ trước khi anh ta xoay người đi về phía quý bà Pollard với một nụ cười.

Claire cảm thấy buồn nôn. Nàng và Stern chưa có ai. Công tước Langford cúi người trên bàn, cây bút ở trong tay. Maurice Shrimpton đợi sau lưng chàng.

- Sự chờ đợi đang giết chúng ta ! – quý cô Sterns thì thầm, nghiêng người về phía Claire. Claire chỉ có thể nuốt nước miếng.

Và rồi công tước Langford đứng thẳng lên, đưa cây bút cho quý ông còn lại, dường như mất tới nửa phút để nhặt lên một cây ghim, và xoay người đi về hướng lò sưởi. Lucy Sterns mỉm cười. Nhưng đôi mắt chàng nhìn xuống chiếc ghế khi chàng đến đó và đưa một bàn tay ra cho Claire.

Không, có gì đó không ổn ở đây, nàng gần như nói một cách rồi dại. Qúy cô Sterns đứng bên cạnh tôi. Nhưng nàng không nói những lời đó ra. Thay vì vậy, nàng đặt bàn tay nàng vào bàn tay chàng – nàng không nhận ra cho đến khi chàng nắm lấy bàn tay nàng rằng bàn tay nàng thật lạnh – và ngước mắt lên nhìn chàng. Chàng đang nhìn nàng chăm chú và điềm tĩnh dưới hàng lông mi biếng nhác. Nàng đứng lên.

- À, Maurice ! – quý cô Sterns đang nói bên cạnh nàng với sự nhiệt tình ấm áp – Thật là tuyệt !

Trên thực tế , căn phòng rì rầm với những thán từ và tiếng cười. Và vào lúc này, dường như Claire đến từ một nơi rất xa. Nàng đang mặc một cái áo len dài cao cổ. Nàng quan sát khi chàng ghim trái tim phía trên ngực trái của nàng, cảm thấy sức nóng của ngón tay chàng đốt cháy da thịt nàng – những ngón tay dài, cắt dũa cẩn thận – và đọc ngược tên chàng được viết nghệch ngoạc với nét chữ mạnh mẽ bên dưới nét chữ gọn gàng nhỏ nhắn ghi tên nàng. “Langford” chàng đã viết như vậy.

Nàng ngước lên khi chàng làm xong và nhận ra đôi mắt chàng đang chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng – đôi mắt đen sắc sảo với mi mắt không chớp. Nàng nghĩ nàng lại đứng quá gần lò sưởi nữa rồi, quá xa không khí. Đôi mắt chàng không mỉm cười và đôi môi chàng cũng mím chặt. Nàng nghĩ là chàng khó chịu. Dĩ nhiên là chàng bực mình. Nàng chiến đấu chống lại sự thôi thúc tạ lỗi chàng.

Và rồi một người nào đó nắm lấy bàn tay phải của nàng với một cái siết chặt ấm áp – nhưng dĩ nhiên là, nàng nghĩ với sự hỗn loạn khi tay nàng được đưa lên, một người nào khác đang nắm lấy nó sao ? Chàng chạm môi chàng vào ngón tay nàng và Claire cảm thấy sự chấn động khi họ chạm vào nhau chạy từ cánh tay nàng lân xuống đến ngực nàng và xuống đến ngón chân nàng.

- Vậy thì ! Một người nào đó nói với giọng vui vẻ và tiếng cười - đó là ngài Tucker, Claire nhận ra với một cái giật mình – bữa tiệc có thể bắt đầu ngay bây giờ, Florence !

Các hoạt động vui chơi bắt đầu bằng một chuyến đi đến lâu đài Chelmsford, cách đó sáu dặm.

- Tất cả chúng ta sẽ cưỡi ngựa cùng nhau ! – quý bà Florence nói – Có một lâu đài cổ xưa rất đặc biệt để chúng ta khám phá, có một dòng sông phía trước lâu đài và một khu rừng ở phía sau. Tôi chắc là chúng ta sẽ tìm ra sáu con đường khác nhau để đi ! – bà ta mỉm cười với những người khách.

Nhưng không cười với chàng, công tước Langford nhận ra. Florence cáu kỉnh. Giận dữ nếu chàng đoán không lầm. Chàng sẽ sẵn sàng đánh cuộc rằng những lời bí mật mà ba ta đã nói với những quý ông khác, ngoại trừ Mullins, bà ta chỉ tiết lộ một sự thật là tấm thiệp nằm ở dưới cùng phía bên trái cái bàn là của tiểu thư Ward. Chàng không nghi ngờ gì là chỉ có mình chàng là được cung cấp thêm thông tin có vẻ như vô tình là tấm thiệp của tiểu thư Ward cách xa tấm thiệp của bà ta nhất.

Chàng sẽ phải nghĩ ra một điều gì đó nói với bà ta để làm dịu xuống bộ lông đang xù lên của bà ta. Đặc biệt là sau những lựa chọn thì tấm thiệp của bà ta là cái cuối cùng được chọn bởi quý ông cuối cùng có quyền lựa chọn.

Chàng vẫn còn tự hỏi lý do điên rồ nào xúi giục chàng chọn quý cô Ward là người yêu của chàng và bao lâu thì chàng sẽ sớm hối tiếc với quyết định của chàng. Có lẽ là tối nay, khi mọi người ngủ từng cặp ở trên giường. Chàng nghi ngờ việc chàng và quý cô Ward sẽ sớm chia xẻ chiếc giường với nhau. Có lẽ làm đêm tới. Chắc chắn hơn là đêm tiếp theo. Có thể là chẳng có đêm nào. Chàng không có bất cứ một kinh nghiệm nào trong việc quyến rũ một cô gái chưa chồng đoan trang. Thật ra, chàng không có kinh nghiệm trong việc quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào, vì chàng nhận thấy việc quyến rũ hoàn toàn không cần thiết kể từ khi chàng mười tám tuổi. Sau khi thừa kế tước hiệu vào năm hai mươi bốn tuổi, chàng nhận ra chàng phải thường xuyên tránh né sự tán tỉnh ráo riết, giống như chàng đã làm với Florence. Chắc chắn không phải là vì bà ta không được chàng lưu tâm. Bà ta đủ hấp dẫn. Có lẽ đó chỉ là vì chàng ngang ngạnh thích được lựa chọn hơn là bị lựa chọn.

Tiểu thư Ward mặc bộ quần áo đi ngựa bằng nhung màu nâu đỏ nhạt, một cái mũ rất hợp với bộ quần áo với chiếc lông chim màu đen trên mái tóc nâu mượt mà của nàng. Công tước nghĩ nàng trông mảnh dẻ và mềm mại. Đôi mắt chàng nhìn khắp người nàng với vẻ chỉ trích khi chàng lại gần để giúp nàng ngồi lên yên ngựa. Nàng nhìn cứ như là nàng dành nhiều thời gian ở ngoài trời hơn là ở trong nhà. Lucy Stersns ngược lại đang được Shirmpton nhấc lên yên ngựa và rõ ràng lo lắng mong là Florence đã chọn cho cô ta một con ngựa hiền lành.

- Nàng có cưỡi ngựa thường xuyên không, tiểu thư Ward ? – công tước hỏi nàng khi họ cưỡi ngựa ra khỏi khu vực chuồng ngựa ra đến không khí mát mẻ của một ngày mùa xuân rực rỡ.

- Tôi sống ở nông thôn, thưa Ngài ! – nàng nói.

- Và không xa hơn chỗ này vài dặm ! – chàng nói – Nàng phải biết lâu đài Chelmsford chứ. Nó có đáng để ta bỏ công đi đến đó không ?

- Ồ, có chứ ! – nàng nói – Đó là một nơi được ưa thích để cắm trại vào mùa hè. Bây giờ nó chắc là đáng yêu lắm. Chắc chắn là có hoa anh thảo và hoa giọt tuyết ở bờ sông.

Nàng nói dịu dàng, nghiêm trang, không cười.

Đã quá lâu, chàng đột ngột nhận ra với chút ít ngạc nhiên, kể từ khi chàng nói chuyện với một tiểu thư - một tiểu thư thật sự.

- Khi đó chúng ta phải hái vài bông ! – chàng nói

- Tôi thích để cho chúng sống và phát triển tự nhiên hơn, thưa Ngài ! – nàng nói – và trong môi trường tự nhiên xung quanh chúng !

- À ! – chàng nói – Đúng, nàng đúng là một thôn nữ, phải không ? Nhưng nếu chúng ta là người bạn đồng hành cùng nhau trong ba ngày tới và nếu chúng ta là những người yêu của nhau, tôi thật sự không muốn nàng “thưa ngài” mỗi khi nàng nói chuyện với tôi ! Tên tôi là Gerard !

Nàng không nói gì

- Và tên nàng là Claire ! – chàng nói tiếp

- Vâng, thưa Ng … ! – nàng nói – Vâng !

Chàng nhận ra sau đó không khí giữa hai người trở nên dễ chịu hơn khi họ cưỡi ngựa gần như là trong im lặng, chỉ bàn luận về đồ trang trí bây giờ và sau này. Nàng cưỡi ngựa rất giỏi, lưng của nàng thẳng, tay nàng đặt hờ ngay thắt lưng, cơ thể nàng thoải mái và duyên dáng. Làm thế nào, chàng tự hỏi, mà chàng lại đi tán tỉnh một người phụ nữ như thế này ? Chàng quyến rũ nàng như thế nào đây ? Chàng nghĩ là chàng nên hoàn toàn hối tiếc với quyết định sáng nay của chàng, kể từ khi mà nàng tỏ ra không thoải mái khi chàng nói chuyện với nàng. Và cho đến lúc này chỉ có sự mới mẻ , lạ lẫm mới làm cho chàng phần nào cảm thấy vui vẻ bởi vì gần như là chàng không thể thay đổi những thói quen mà chàng đã tạo ra với bản thân chàng. Cũng nên có vài sự thay đổi khi người ta lớn tuổi.

Họ xuống ngựa và cầm dây cương khi họ đến chân đồi mà toà lâu đài được xây dựng.

- Thật không may ! – quý bà Florence nói với vẻ hoan hỉ - Có bốn đường đi và có sáu cặp. Nhưng tôi tin là sau cùng chúng ta cũng có thể tìm ra sáu lối đi khác nhau. Ai muốn đi về phía lâu đài ?

- Claire sẽ là người hướng dẫn của tôi – công tước nói – phải không Claire ?

- Nếu ngài muốn ! – nàng nói

Họ phải tự tìm đường đến lâu đài, nó hiện ra trước mắt, những người khác tìm thấy một vài điểm đến vừa ý khác với sự giúp đỡ của Florence. Họ sẽ gặp lại một giờ sau đó và dừng lại ở một quán trọ gần đó để nghỉ mệt.

- Chúc vui vẻ ! – quý bà Florence nói to với vẻ hoan hỉ , khoác tay Percival Mullins và mỉm cười rạng rỡ với anh ta – Khu rừng rất thú vị vào thời gian này trong năm, Percy. Và tất nhiên là hoàn toàn hoang vắng và tách biệt.

Công tước đưa cánh tay ra cho Claire vịn.

- Dường như chúng ta là ông bà chủ của tòa lâu đài ! – chàng nói – Nó có còn tốt như vẻ ngoài mà chúng ta nhìn từ đây không ?

- Không nhiều lắm ! Bức tường bao quanh tòa lâu đài luôn là phần kiên cố nhất. Bên trong thì vài chỗ bị đổ nát. Nhưng vẫn còn hai tòa tháp hoàn toàn an toàn để trèo lên, và bức tường có lỗ châu mai thì còn tốt và có một tầm nhìn thật tuyệt với quanh cảnh xung quanh.

- Và, rồi – chàng nói – chúng ta phải leo lên đó. Tôi có thể đoán là nàng không phải là một trong những quý cô phải dừng lại để mà thở với mỗi mười bậc của cầu thang, đúng không Claire ?

- Không ! – nàng nói

Họ đi qua cánh cổng hình vòm vào trong một cái sân mọc đầy cỏ dại và có thể nhìn thấy những bức tường bị đổ nát chắc chắn là một phần của nhà bếp và một phần của phòng khách.

- Cái tháp cao nhất thì an toàn ? – chàng hỏi, chỉ vào tòa tháp trước mắt họ.

- Đúng ! – nàng nói

Những bậc thang bằng đá hình xoắn ốc cheo leo dẫn lên trên từ cái sân. Ánh sáng le lói xuyên qua những khe hở của những ô cửa sổ. Việc trèo lên dường như dài vô tận. Công tước thích thú với hình ảnh cái mông quyến rũ của Claire và mắt cá chân nhỏ gọn khi nàng đi lên cao ngay trước chàng. Và rồi họ lên đến khoảng không ở trên cùng toà tháp, được bao quanh bởi một bức tường có lỗ châu mai cao vững chắc. Những đám mây trên bầu trời trong xanh lướt nhanh đem lại cảm giác như thể tòa tháp đang chuyển động.

- Thế đấy, ít nhất – chàng nói - ngày hôm nay chúng ta đang có một bài rèn luyện thể lực !

- Đúng ! – nàng trả lời

- Tôi có cảm giác là – chàng nói – rằng tôi là một người hoàn toàn không có tên trong ba ngày sắp tới. Nàng đã không nói “thưa Ngài” kể từ khi tôi đề nghị điều đó, nhưng nàng nhận thấy là nàng hoàn toàn không thể gọi tôi là Gerard. Tôi nói đúng chứ, Claire ?

- Tôi xin lỗi ! – nàng nói – tôi le là tôi đã luôn sống trong một thế giới nhỏ bé không có nhiều người sang trọng.

- Nếu nàng làm tôi đau, nàng biết đấy – chàng nói – tôi sẽ la oái ! Nếu nàng chém tôi, tôi sẽ chảy máu ! Hãy nói Gerard !

- Gerard !

- Tốt ! – chàng nói – không được thay đổi ! Nàng có thích ý tưởng người yêu của Florence !

- Nó phù hợp với dịp này ! – nàng nói – bà ấy nghĩ là sẽ mang lại một vài cảm giác lãng mạn cho ngày lễ này !

- Hừm ! – chàng nói – lãng mạn ! Gío thổi cái lông chim trên mũ nàng vướng vào cằm nàng. Chàng đưa một bàn tay lên gạt nó sang một bên, và nhìn xuống miệng nàng. Chàng tin là đó là một cái miệng rộng được tạo ra để mỉm cười, dù cho chàng chưa bao giờ thấy nó cười. – Nàng có thật sự tin rằng đó là mục đích của bà ta không Claire ?

Nàng liếm môi trong một điệu bộ mà chàng cho rằng nó thật sự không có ý khêu gợi.

- Vâng ! – nàng nói – Người yêu được chọn lựa một cách ngẫu nhiên, cưỡi ngựa đến một nơi đẹp như thế này ! - Nàng diễn tả bằng hàng dặm hàng dặm khung cảnh đồng quê có thể nhìn thấy từ trên đỉnh tòa tháp.

- Tôi thật sự ngạc nhiên nếu nàng tin chắc những lời nói của nàng ! – chàng nói, di chuyển bàn tay xuống dưới cằm nàng và ngón tay cái vuốt ve môi nàng. – Có thể là nàng thật sự khờ khạo ?

- Vậy thì nó có nhiều ẩn ý hơn sao ? – nàng hỏi.

- Hơn, đúng vậy ! – chàng nói, nghiêng người xuống và đặt môi chàng lên môi nàng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Môi nàng vẫn không động đậy. Chàng nhận ra nàng thụ động lạ kỳ với sự khuấy động. Chàng nghĩ có lẽ là do chàng không có thói quen làm như vậy.

- Làm ơn ! – nàng nói – đừng !

- Tại sao không ? – chàng hỏi nàng – chẳng phải nụ hôn đó thích hợp cho những người yêu nhau sao ?

- Chúng ta không … - nàng bắt đầu

- Ồ, có, chúng ta có ! – chàng nhắc nhở nàng – Nàng có một trái tim bằng lụa được ghim trên cái áo dài len của nàng với tên của cả hai người ta trên đó. Tôi giành được em qua trò chơi may rủi !

Nàng không nói gì nhưng chỉ nhìn chàng. Chàng nghĩ đôi mắt nàng là sự pha trộn giữa màu xanh và màu xám. Đúng hơn là một đôi mắt đáng yêu. Chàng chạm ngón tay cái vào giữa môi nàng.

- Một nụ hôn tội lỗi giữa hai người trưởng thành đã sẵn sàng cho nó chăng ? – chàng hỏi – Tôi không xúc phạm đến nàng bởi vẻ ngạo mạn là nàng đã qua tuổi trưởng thành rồi chứ ?

- Dĩ nhiên là không ! – nàng nói – Tôi đã …. Vài năm trước đây !

- Tốt, và rồi ! – chàng nói – Nàng không chấp nhận tôi sao, Claire ?

- Không chấp nhận ư ? – nàng nói – dĩ nhiên không !

- Và tôi cũng chấp nhận nàng ! - chàng nói – Và sau cùng, chúng ta là những người yêu, trong suốt ba ngày, Claire ! – chàng định thêm vào và cả suốt ba đêm nữa, nhưng chàng ngừng lại kịp.

- Vâng ! – nàng nói

- Và không có gì là không thích hợp khi những người yêu nhau trao và nhận nụ hôn cả ! – chàng nói – Không khi cả hai đều đã trưởng thành và chấp nhận nhau !

- Không ! – nàng nói

- Vậy thì không có gì phải bàn cãi ở đây ! – chàng nói, đặt cả hai tay lên vai nàng và kéo cả người trên cùa nàng dựa vào người chàng trước khi hôn nàng lần nữa, môi chàng hé mở chuẩn bị hôn nàng. Môi nàng vẫn còn mím chặt, dù cho chúng cũng run rẩy như đôi vai nàng dưới bàn tay chàng. Lưỡi chàng lướt trên môi nàng từ khóe môi bên này sang khóe môi bên kia trước khi nhấc đầu chàng lên và tách nàng ra khỏi người chàng.

- Phỏng đoán của tôi là, Tiểu thư Claire Ward – chàng nói – nàng nghĩ đến việc bay khỏi đây cả tối qua và sáng nay. Và tôi nói đúng chứ ?

- Đúng ! – nàng trả lời

- Nhưng nàng có ít nhiều dũng khí để thực hiện ! – chàng nói

- Tôi nghĩ có ít nhiều ương ngạnh và cả ít nhiều tò mò nữa ! – nàng nói. Có sự khêu gợi của nụ cười trên môi nàng trong một khoảnh khắc.

- À ! – chàng nói – ương ngạnh và tò mò ! Những đức tính mà tôi thích ! Đi xuống toà tháp củ kỹ này còn đáng sợ hơn là đi lên đúng không ? Nàng có muốn tôi đi trước không ?

- Vâng, làm ơn ! – nàng nói.

Chàng nghĩ là chàng sẽ nhận được một cơn ngất xỉu trong trường hợp này từ bất cứ người phụ nữ nào khác, chàng nghĩ vậy khi chàng bắt đầu bước xuống những bậc thang tối mù. Hay ít nhất thì cũng có những tiếng la hoặc những lời nài xin sự giúp đỡ. Claire Ward bước xuống vững vàng và yên lặng đằng sau chàng. Chàng có thể nhìn thấy mắt cá chân nhỏ nhắn của nàng trong đôi ủng cưỡi ngựa màu đen của họ mỗi khi chàng quay đầu lại.

Chàng nghĩ đến những điều chắc chắn đã xảy ra giữa năm cặp kia khi họ đi xuống bờ sông, lên rừng hoặc những cánh đồng bao quanh lâu đài và nghĩ một cách rầu rĩ về hai nụ hôn phớt vừa rồi của chàng. Và cho đến lúc này chàng sẽ không, chàng nghĩ với nụ cười hài hước, đổi người cặp đôi cho bất cứ quý ông nào trong năm người kia. Không đổi, cho dù là với một trăm nghìn bảng.

Claire nhìn vào hình ảnh của nàng trong gương và lại ước gì nàng có nhiều cái áo dài đẹp hơn cái áo bằng lụa màu xanh của nàng. Nàng luôn thích cái áo dài màu vàng mà nàng đang mặc, nhưng nàng biết nó đã lỗi thời với mốt ở London hiện nay, đường viền cổ áo kín đáo và cao, ống tay áo quá hẹp, không có đường viền áo. Trong một chốc nàng áp cả bàn tay nàng vào trái tim bằng lụa mà nàng đã tháo ra khỏi chiếc áo dài bằng len và ghim lên chiếc áo dài buổi tối. Chữ ký của chàng, nàng nhận ra khi nàng nhấc bàn tay ra và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nó ở trong gương, hoàn toàn che khuất chữ viết của nàng.

Đã đến lúc đi xuống dùng bữa tối. Nhưng sẽ không có sự lúng túng và ngượng ngập giống như tối qua khi nàng không biết ai cả. Tối nay, mọi thứ đã được sắp xếp. Công tước Langford – Gerard – sẽ dẫn nàng vào phòng ăn và ngồi bên cạnh nàng.

Nàng gần như cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận là bản thân nàng bắt đầu cảm thấy thích thú. Đó là chuyện cưỡi ngựa, việc mà nàng luôn thích làm, và trải qua một giờ khám phá lâu đài Chelmsford và thời gian nghỉ mệt tại quán trọ nhỏ sau đó. Và hành trình cưỡi ngựa quay về. Nàng đã hai mươi tám tuổi. Trong cả cuộc đời đã trưởng thành của nàng, nàng luôn chỉ có một mình. Ồ, không hoàn toàn là cô đơn, nhưng đúng là một mình. Bất cứ khi nào nàng đi đâu với Roderick và Myrtle, hai người họ luôn đi với nhau, còn nàng đi một mình. Thật là thú vị, nàng phát hiện ra điều đó vào ngày hôm nay, được đi cùng với một ai đó. Và cảm giác được bảo vệ cũng thật tuyệt.

Và dường như chàng không quá khó chịu khi nàng ngẫu nhiên là người yêu của chàng. Đó là điều làm cho nàng lo lắng cả buổi sáng. Nàng hầu như đã nghĩ là sẽ bị đối xử với vẻ kiêu căng, xem thường. Thay vì vậy, chàng cư xử nhã nhặn – và có cái gì đó còn hơn thế nữa. Gò má nàng đỏ bừng và hình ảnh trong gương có vẻ xúc động khi nàng nhớ lại là chàng đã hôn nàng trên đỉnh tòa tháp. Và chàng còn có nhiều hành động hơn là hôn nàng nữa. Lưỡi chàng đã chạm vào môi nàng và đem đến cho nàng sự chấn động từ đầu đến chân.

Ít nhất là bây giờ, nàng nghĩ với nụ cười chế giễu với hình ảnh thẹn thùng của nàng, nàng sẽ không trải qua cả cuộc đời với sự hối tiếc là chưa bao giờ được hôn. Nàng đã hôn và được hôn bởi một vị công tước. Bây giờ nó sẽ là một kỷ niệm an ủi cho tuổi già của nàng. Nụ cười của nàng trở nên dễ chịu hơn.

Cho đến bây giờ, nàng thật sự không hài lòng với bản thân nàng. Nàng nghĩ vậy khi nàng đi ra khỏi phòng và đi về hướng phòng khách, là nơi mà nàng đã nghe nói là mọi người thường tụ tập trước bữa ăn tối. Nàng đang tham dự một bữa tiệc không theo đúng chuẩn mực. Nếu nàng còn có bất cứ nghi ngờ nào, thì công tước đã không báo trước vào trưa nay. Và nếu như còn sót lại chút nghi ngờ nào, thì chúng dã hoàn toàn biến mất tại quán trọ, khi mà tiểu thư Stern ngồi uống trà với vai áo ép sát và vai của Ngài Shrimpton, và khi quý bà Pollard quay sang nhìn Ngài Tucker và họ hôn nhau. Claire rất mừng vì lúc đó nàng đã không ngất xỉu.

Nhưng nàng đang rât hài lòng với bản thân. Ngay khi nàng bước vào phòng khách chàng đi về phía nàng, bàn tay chàng đưa ra cho nàng. Và chàng trông thật đẹp với cái áo choàng bằng nhung màu nâu, cái quần ống túm màu da bò, và cái áo ghi lê màu vàng sẫm và áo sơ mi màu trắng. Ồ, đúng vậy, nàng nghĩ, gần như đã mỉm cười với chàng nhưng lại giữ lại không cười phòng hờ trường hợp sau đó chàng không thích hoàn cảnh này - ồ, đúng, mọi thứ đều rất lãng mạn, bất cứ sự thư giãn nào mà những vị khách của quý bà Florence đã tạo ra. Để có một người yêu trong ba ngày – một người rất đẹp trai và tỏ ra là một người yêu hoàn toàn là sự lãng mạn nhất đối với một cô gái già.

Họ sẽ chơi trò phạt nhau vào tối nay. Qúy bà Florence đã thông báo với vẻ hoan hỉ suốt bữa ăn tối và thông báo này tạo ra những tiếng cười khúc khích và những thán từ.

- Thật sao, Florence ? – Hầu tước Charles hỏi – phạt sao ?

- Phạt à ? - Bà Tate nói – Miễn thứ cho sự bối rối của tôi, Florence !

Claire nghĩ lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng. Nàng đã có lần chơi trò phạt với những đứa cháu trai và cháu gái của nàng, đôi lúc với những đồng tiền nhỏ, thường xuyên hơn là một hình phạt bắt người bị phạt phải thực hiện như là hát một bài hát. Những đứa trẻ luôn thích trò này khi có người lớn tham gia cùng và chỉ cho bọn chúng sẵn sàng làm cho họ trông có vẻ ngốc nghếch hơn.

Nhưng dường như nàng không có cơ hội để đùa vào tối nay. Sau khi họ ngưng việc bàn luận và đi sang phòng khách uống trà – các quý ông không còn ở lại trong phòng ăn sau khi các quý bà rời khỏi – công tước Langford đặt một bàn tay lên vai nàng và nói với quý bà Florence.

- Bà sẽ thứ lỗi cho tôi và Claire trong một hoặc hai giờ tới chứ, Florence ? – chàng nói với giọng kéo dài – buồn tẻ - chúng tôi cảm thấy một nhu cầu bức thiết để, à, xem qua những bức chân dung của những vị tổ tiên của chồng bà và một vài bức vẽ khác trong phòng tranh, phải không Claire ?

Họ sao ? Claire nhìn chàng, giật mình. Nhưng nàng không muốn đi. Nàng không muốn ở một mình với chàng. Chàng chỉ có một lý do khi đề nghị một điều như vậy. Và mọi người khác chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Có vài nụ cười ranh mãnh của các quý bà và những cái nháy mắt từ các quý ông.

- Anh là một người đàn ông hư hỏng, Gerard ! – quý bà Pollard nói – Tại sao chúng ta không nghĩ ra điều đó Rufus ?

- Thế nào, vẫn còn có nhà kính đấy, Mildred ! – anh ta nói.

- À ! – bà ta nói – nhưng chúng ta sẽ bỏ lỡ trò phạt nhau. Anh có chắc là anh muốn làm như vậy không, Gerard ?

Claire nhìn chàng phấn khởi. Nàng biết là nàng nên nói gì đó. Nhưng nàng luôn không biết nói gì với những người này. Nàng không biết nên nói điều gì thì mới đúng và khi nào thì nên nói.

- Chúng ta cõ những chuyện hay ho hơn để làm ! – chàng nói, và chàng nhấc bàn tay ra khỏi vai nàng và vuốt ve lưng ngón tay lên má nàng trước khi quàng tay quanh người nàng để giúp nàng đứng vững.

- Vậy thì đi đi ! – quý bà Florence nói với vẻ thiếu kiên nhẫn – những người còn lại thì sẵn sàng, để bắt đầu trò vui !

Carver House là trang viên của dòng họ Tudor vào thế kỷ trước và việc xây dựng lại đã thay đổi vẻ ngoài của nó. Nhưng phòng tranh dài vẫn nằm ở tầng trên cùng. Trải dài cả chiền rộng của căn nhà. Họ đang trên đường đi lên trên, một tay công tước cầm nến trước khi Claire nói điều gì. Lúc này nàng giận dũ – có lẽ là với bản thân nàng hơn là với chàng. Nàng đang cho phép bản thân nàng sợ hãi với cách cư xử trái ngược với bản tính của nàng sao ?

- Tôi không nghĩ đó là một ý kiên hay, thưa Ngài ! – nàng nói – Tôi không nghĩ là tôi muốn ở một mình với ngài, Điều này không đúng đắn chút nào !

- Còn đứng đắn hơn là ở trong phòng khách với một người cặp đôi khác trong vài giờ ! – chàng nói

Nàng nhìn chàng. Họ dừng lại ở tầng thứ hai.

- Chơi trò chơi với sự cặp đôi với một người khác ư ? – nàng hỏi

- Phạt ! Nàng có hình dung được nó có nghĩa là gì không, Claire ?

- Tôi đã chơi nó trong suốt cuộc đời của tôi ! – nàng nói

- Cùng những điều khoản phạt với trang phục của nàng khi bị phạt sao ? – chàng hỏi.

Nàng nhìn chằm chằm vào chàng, hàm ý những lời vừa nói của chàng đạp vào nàng. Nàng cảm thấy hơi nóng đang tăng lên trên má nàng.

- Không ! – hầu như là nàng chỉ thì thầm – nhưng rõ ràng …. !

- Vì vậy, Claire yêu quý ! – chàng nói, lại đưa cánh tay ra cho nàng vịn một lần nữa – Tôi và nàng sẽ đi và ngắm những bức hoạ trong phòng tranh. Đi chứ ?

Nàng ngại ngùng vịn vào tay chàng. Chàng có nói sự thật không ? Chắc chắn là những vị khách sẽ không cư xử theo cái cách quá phóng đãng như vậy. Hay đó chỉ là một thủ đoạn tinh vi để ở với nàng một mình ? Hơn một giờ một mình trong một phòng tranh ở trên cao. Chắc chắn là nàng có thể tránh được. Nàng sẽ viện ra một cơn đau đầu hoặc mệt mỏi để quay về phòng. Hay là tốt hơn, nàng chỉ nên nói sự thật và về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng nàng nhớ lại những tiếng cười khúc khích và những lời bình luận tại bữa ăn tối khi trò chơi được đề cập đến lần đầu. Ngoài ra, nàng nghĩ, đặt cánh tay nàng vào cánh tay công tước cho phép chàng dẫn nàng lên đến bậc thang cuối cùng, nàng muốn đi. Không nàng cũng không cảm thấy nàng đang làm điều sai trái. Nàng là một người phụ nữ, không còn là một cô gái trẻ. Và nàng là một người phụ nữ có cảm xúc và đòi hỏi – và khát khao là một phần của ngày lễ tình nhân lãng mạn một lần trong đời.

Họ đi dọc một bên của phòng tranh và đi trở lại ở phía bên kia, nhìn chăm chú và những bức tranh trong khi chàng giữ ngọn nến ở trên cao. Họ chỉ nói vài từ. Nhưng Claire thích thú khi bàn tay nàng đặt trên một cánh tay đàn ông rắn chắc, ở một mình với chàng, một phần của cặp đôi. Bất cứ điều gì đang xảy ra ở tầng dưới, và bất kể chàng đang nghĩ gì hay cảm thấy như thế nào, nàng đang thích thú với vài tiếng đồng hồ này. Nàng sẽ giả vờ như họ thuộc về nhau, rằng họ còn hơn cả những người yêu trong ba ngày.

- Trừ khi chúng ta có thể thuyết phục bản thân chúng ta rằng chúng ta thật sự là những người say mê hội họa, Claire ! – chàng nói khi họ đứng trước bức tranh cuối cùng – vẽ một con ngựa, một kỵ sĩ và một đàn chó săn – chúng ta sẽ phải tìm ra một cách nào khác để tiêu khiển với thời gian còn lại của buổi tối !

Nàng cứng người.

- Chúng ta sẽ ngồi trên cái ghế dài dưới cửa sổ và trao đổi những câu chuyện về cuộc đời chứ ? – chàng hỏi.

Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống và chàng ngồi cạnh nàng, đầu gối chàng chạm vào đầu gối nàng.

- Nàng bao nhiêu tuổi ? – chàng hỏi.

- Hai mươi tám ! – nàng nói, chằm chằm nhìn chàng, giật mình.

- Và tại sao nàng đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, Claire ? – chàng hỏi nàng

Bởi vì không có ai hỏi cưới nàng, nàng nghĩ. Nhưng nàng không thể nói điều đó.

- Tôi đã quan sát và nhận thấy nàng không có một khuyết điểm nào trên người hay tình tình lập dị suốt ngày hôm qua và hôm nay ! – chàng nói – thật ra, tôi có thể nói rằng nàng có vài nét đẹp !