Chương 1

Trên đường đến Đạo Thành gặp phải trận sạt lở đất. Nhóm Chu Dao ngồi trong xe, trố mắt líu lưỡi nhìn cảnh đất đá bay mù mịt phía trước, đá núi đang chảy xuống tựa thế thác đổ. May mà không có nhân viên nào thương vong. Xe của họ đã là chiếc xe thứ năm bị ngăn lại nơi này.

Lần đầu tiên Tô Lâm Lâm được thấy cảnh sạt lở nên vô cùng hưng phấn, nhảy xuống xe định chụp ảnh. Chu Dao khuyên cô ấy đừng chạy lung tung, nhưng còn chưa dứt lời thì Tô Lâm Lâm đã ném máy ảnh cho Chu Dao, bản thân phấn khích lao về phía trước.

Chu Dao không gọi được cô ấy, vội vàng mở cửa sổ ló đầu ra xem. Trời xanh núi thẳm, nơi núi lở màu nâu có một người đàn ông cao ráo đang đặt bảng cảnh báo nguy hiểm và giăng dây cách ly.

Chu Dao hô lên: "Tô Lâm Lâm, cô quay lại đây!"

Tô Lâm Lâm luồn qua giữa hai xe, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Chỉ một tấm thôi, nhanh lắm."

Chu Dao rụt vào xe, biểu cảm như muốn giết người đến nơi: "Bọn cậu ai đi chụp ảnh cho cô ấy?"

Đám thanh niên nam nữ đều lắc đầu: "Giết tôi đi."

"Khốn kiếp, thật muốn bóp chết con bé này mà." Chu Dao nghiến răng nhảy xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, băng qua xe cộ chật kín, chạy đến hiện trường sạt lở.

Một bên đường quốc lộ là núi, một bên là vực. Bùn nhão đất đá chảy tràn khắp mặt đất.

...

Tách, tách.

"Được chưa?" Chu Dao trả máy ảnh cho Tô Lâm Lâm.

"Mình xem đã... Không có tấm nào có thể đăng lên vòng bạn bè được... Chu Dao, cậu có nghiêm túc chụp ảnh cho mình không thế?"

"Bà chị à, cảnh nơi này là sạt lở, cậu tạo dáng gợi cảm thế nào được?"

"Vậy để mình tạo kiểu khác."

"Được rồi, được rồi, được rồi, chụp lần nữa cho cậu."

"Chụp nhiều tấm lên nhé."

Tách, tách.

"... Xong rồi, này, xem đi."

"Ôi, tấm này không được, tấm này không đẹp... Ớ? Tấm cuối cùng này được đấy!" Rốt cuộc Tô Lâm Lâm hài lòng.

"Đi thôi, đừng ở đây nữa, cẩn thận đất đá lại rơi xuống nữa bây giờ." Chu Dao cúi đầu, nhón chân bước đi, cành cây và đá lẫn vào bùn đất chảy qua, cô nhảy qua nhảy lại tránh né.

"Chờ chút đã." Tô Lâm Lâm kéo cô, "Chu Dao, cậu nhìn kia!"

Họ đứng bên vách núi, dưới chân là đường đèo khúc khuỷu uốn lượn quanh sườn núi như sợi tơ mềm mại.

"Xuyên Tây đẹp quá!" Tô Lâm Lâm giang hai tay ra, nói.

Chu Dao đã quen với cảnh sông núi, ngược lại chẳng thấy đẹp bao nhiêu, nhưng cũng không làm Tô Lâm Lâm mất hứng. Thế nhưng chưa tới một giây, Tô Lâm Lâm đã nói: "Chu Dao, mau, chụp cho mình với vách đá đi."

Chu Dao móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, hỏi: "Mình hút điếu thuốc trước đã được chứ?"

Cô lấy bật lửa, quẹt một cái, ngọn lửa vừa phực lên bị gió núi thổi tắt, phải quẹt rất nhiều lần mới châm được điếu thuốc.

Dần dần, dòng xe bị chặn phía sau càng lúc càng dài hơn. Du khách xuống xe cũng nhiều, họ ăn bận hoa hòe chói mắt, núi rừng dần có tiếng người, ai ai cũng bận bịu chụp hình.

Chu Dao ngồi bên vách núi hút thuốc, từ từ ngửi thấy mùi khói khác nồng nặc hơn trong gió. Cô nhìn về phía đầu ngọn gió, thấy cách đó 3 - 4m có một chàng trai cao to, đứng bên vách núi hút thuốc. Anh ta mặc quần dài màu đen và chiếc áo len màu xám, trông khác hẳn với mọi người.

Chu Dao nhớ khi nãy anh ta là người đàn ông đã giăng dây cách ly quanh khu vực núi lỡ kia. Gió thổi qua, khói thuốc của anh ta cũng bay theo, xâm lấn sang địa bàn của cô.

Cô vứt tàn thuốc đi, nhấc chân nghiến tắt, quay đầu lại gọi: "Tô Lâm Lâm!"

...

Tô Lâm Lâm đứng tạo dáng bên vách núi, Chu Dao cầm máy ảnh lui về sau.

"Xa chút nữa, lùi về sau xa chút nữa, cậu gần mình quá. Lùi thêm chút nữa đi. Chu Dao, mình muốn chụp kiểu cảnh nền rộng, còn mình là nhân vật thì bé một chút. Cậu lùi về sau chút nữa đi."

Chu Dao đụng phải dây cách ly mà chàng trai xa lạ kia giăng.

"Lùi chút nữa."

Chu Dao khó chịu nhíu mày: "Lùi nữa là lên đỉnh núi luôn ấy."

"Được rồi, được rồi, chụp đi." Tô Lâm Lâm tạo dáng xong, "Chụp đẹp xíu nhe."

Chu Dao dựa sát dây cách ly, giơ máy chụp hình, vô thức lùi lại một hai bước: "Một, hai..."

Chữ "ba" chưa kịp thốt ra thì một người đàn ông xuất hiện trong khung ảnh. Anh ta đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh. Chu Dao ngẩng đầu, bất ngờ trông thấy khuôn mặt vô cùng sáng sủa, sắc bén của anh.

Anh ta đi về phía Chu Dao, một tay nắm lấy chiếc mũ áo sau lưng cô, kéo cô cách xa khỏi dây cách ly.

"Ối..." Chu Dao đột nhiên bị tập kích, ra sức giãy dụa, nhưng người cô bị xách lên, không hề có sức kháng cự.

"Bên này không sao cả." Một tay anh xách cô lôi ra ngoài, tay còn lại vẫn tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện, "Khoảng sáu bảy giờ thì đến nơi, không cần chờ tôi ăn cơm tối."

Tô Lâm Lâm xông đến: "Anh buông cô ấy ra."

Anh ta vừa nghe điện thoại, vừa liếc nhìn Tô Lâm Lâm rồi quay đầu lại nhìn Chu Dao, sau đó thả tay ra. Chu Dao lảo đảo đứng không vững, giẫm phải vũng nước bùn.

Tô Lâm Lâm chất vấn: "Anh làm gì thế hả?"

"Cứ vậy đã." Anh ta cất điện thoại, nhìn Tô Lâm Lâm định nói gì đó thì một trận nổ ầm, kèm theo tiếng thét chói tai của mấy du khách. Ngọn núi bây giờ như một dòng thác, đất đá chảy xuống ào ạt.

Nhất thời sắc mặt Tô Lâm Lâm trắng bệch. Ngược lại Chu Dao rất trấn định, bình tĩnh đứng xem từ đầu đến cuối.

Chàng trai quay đầu lại nhìn Chu Dao, hỏi gằn từng chữ: "Cô muốn chết à?"

Chu Dao không trả lời. Tô Lâm Lâm cũng không lên tiếng, thầm trách anh ta độc miệng nhưng bản thân lại đuối lý.

Anh ta hỏi: "Đến du lịch sao?"

Chu Dao nói: "Coi như là vậy."

Anh ta nói: "Vậy chụp xong rồi thì mau quay về xe đi. Cô mà chết chỉ phiền người ta nhặt xác."

Chu Dao cũng không cãi cố, im lặng nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, lát sau khẽ bật cười.

...

"Gã kia dã man quá." Tô Lâm Lâm ngồi vào xe kể lại chuyện vừa xảy ra cho mấy người bạn nghe.

Con đường tắc nghẽn đã được khai thông, họ đi về phía thôn Nhật Ngõa.

"Gã đã cứu Dao Dao, nhưng mấy cậu không thấy bộ dạng kia của gã đâu, thô bạo lắm, xách Dao Dao như xách con gà vậy. Còn nói 'cô muốn chết à' nữa." Tô Lâm Lâm nghiêm túc nhại theo giọng nói của anh.

Hạ Vận kinh ngạc: "Gã nói vậy thật ư?"

"Đúng vậy."

"Đại tiểu thư Chu Dao nhanh mồm nhanh miệng của chúng ta không phản đòn gã à?"

"Hôm nay Chu Dao cứ như chưa tỉnh ngủ vậy, hoảng sợ không dám nói một câu." Tô Lâm Lâm nói.

"Không phải." Chu Dao khươi móng tay, "Tôi cảm thấy anh ta rất thú vị."

"Gã hung dữ như vậy mà cậu còn thấy thú vị á?"

Chu Dao không buồn tranh luận, dĩ nhiên khi đó Tô Lâm Lâm không biết, lúc Chu Dao cầm máy chụp ảnh cho Tô Lâm Lâm. Tầm nhìn của máy ảnh bao gồm cả chỗ anh chàng kia đứng, anh ta đang gọi điện thoại, có lẽ nghe thấy Tô Lâm Lâm không ngừng hô lui về phía sau, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, thấy Chu Dao đang liên tục lui lại, thế là ra hiệu cho cô rằng phía sau nguy hiểm. Nhưng nhất thời Chu Dao không hiểu, kết quả là anh ta sải bước đi đến như bắt tội phạm truy nã, như thể cho rằng cô cố ý phớt lờ anh ta vậy.

May mà không có việc gì, nếu không bị đám đất đá kia nện phải cô sẽ mất hết mặt mũi trong nghề này rồi.

"Người này rất thú vị." Chu Dao đăm chiêu, khẽ cười.

Hạ Vận nhìn vẻ mặt kia của cô liền hiểu ngay, quay đầu hỏi Tô Lâm Lâm: "Anh ta đẹp trai không?"

"Rất đẹp trai. Chủ yếu là khí chất ấy, rất nam tính, không nho nhã như mấy cậu sinh viên nam kia đâu."

Mạc Dương ngồi ở hàng cuối không vui: "Sao mấy thằng con trai chúng tôi lại bị dính phải đạn lạc thế này?"

Tô Lâm Lâm cười khanh khách: "Xin lỗi, cho mình nói lại, ngoại trừ sinh viên nam trong xe chúng ta ra."

Chu Dao tựa lưng vào ghế ngồi, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Phía trước, Lâm Cẩm Viêm dẫn đoàn thấy mấy nữ sinh phía sau im lặng, lúc này mới quay đầu lại hỏi: "Em có bị thương không?"

"Không ạ."

"Phản ứng cao nguyên thì sao?"

"Hình như độ cao ở đây còn thấp hơn mặt nước biển thì phải?"

Tô Lâm Lâm chen lời: "Đàn anh, anh quan tâm Chu Dao như vậy bọn em sẽ ghen đấy."

Lâm Cẩm Viêm cười: "Anh cũng quan tâm bọn em mà."

"Có điều là quan tâm đến Chu Dao nhiều hơn mà thôi." Kỷ Vũ đang lái xe nói chen vào.

Đối mặt với lời trêu chọc của mọi người, Chu Dao cười xòa: "Nhất định là ba tôi đã nói với anh Lâm Cẩm Viêm rằng không chăm sóc tốt cho tôi thì sẽ không chi tiền trợ cấp rồi."

Trong lúc mọi người cười nói, phía trước liền giảm tốc độ xe. Mặt trời lặn xuống phía tây, một đàn bò Tây Tạng băng qua đường. Người chăn bò mặc trang phục Tạng có làn da ngăm ngăm do phơi nắng cao nguyên nhiều, vừa đuổi bò vừa gật đầu nói xin lỗi với người trong xe.

Chu Dao hạ cửa kính xe xuống, ló đầu ra nói: "Cứ đi từ từ, không sao đâu."

Lần này không chỉ Tô Lâm Lâm, tất cả mọi người đều cầm điện thoại lên chụp ảnh. Ngoài cửa xe là đồng nội và ruộng đất bao la bát ngát, từng gian nhà Tạng vuông vức như tòa thành, dê bò thành đàn, cờ ngựa gió (1) bay phấp phới trên tháp trắng.

(1) Cờ ngựa gió là cờ phướn năm màu vẽ hình chú ngựa, tượng trưng cho điều cầu nguyện của dân tộc Tây Tạng. Link ảnh: http://www.minhthanhtu.net/img/phatgiaotaytang/9

Phong cảnh suốt quãng đường đẹp như tranh vẽ, họ nhanh chóng đến trấn nhỏ Shangri-La dưới chân núi khu thắng cảnh Á Đinh.

Đường Đóa ngơ ngác: "Có phải Vân Nam cũng có một Shangri-La không? Sao ở đây cũng gọi là Shangri-La thế? Chỗ nào cũng có Shangri-La cả, hôm nào đó mình cũng phải đặt một cái tên là Shangri-La mới được."

Chu Dao quay lại nhìn cô ấy nói: "Đường Shangri-La Đóa."

Tô Lâm Lâm ngồi cạnh cười ngặt nghẽo.

Lần này nhóm họ có bảy người, ba nam bốn nữ đều là sinh viên khoa địa chất đại học A, đến Á Đinh tiến hành khảo sát địa chất hai tháng.

Khu thắng cảnh Á Đinh không cho phép xe tư nhân tỉnh khác ra vào, mấy người họ giao lại xe đã thuê cho đại lý, liên hệ người đến lấy. Sau đó xách theo hành lý, mua vé vào cổng rồi ngồi xe buýt của khu thắng cảnh đi lên núi.

Đường đèo quanh co khúc khuỷu, hai bên phong cảnh hùng vĩ, một bên là núi xanh trùng trùng điệp điệp, một bên là dòng suối chảy xuống vách đá. Xe buýt chạy chừng một giờ đã đến khu thắng cảnh.

Nhóm người tìm được khách sạn đã đặt trước đó theo bản đồ, một tòa nhà đá hình vuông đậm nét dân tộc. Đi vào trong có một sân lộ thiên rất lớn, trong sân hoa nở rộ, đá cuội xếp quanh một ngọn tháp trắng chính giữa, từ đỉnh tháp cho đến nóc tòa nhà đều treo cờ phướn ngựa gió. Trong góc còn có một lều trà nhỏ.

Bên trong nhà ấm áp, khu sinh hoạt tập thể rất lớn, có đầy đủ trò tiêu khiển như đàn guitar, cờ nhảy, phóng phi tiêu, sân khấu, kệ sách vân vân... Phong cách trang trí mang đậm bản sắc dân tộc Khương và dân tộc Tạng, màu sắc sặc sỡ nhưng lại không mất mỹ cảm. Mấy người khách đang ngồi trên dãy xích đu dài đọc sách tán gẫu.

"Quầy lễ tân ở đâu thế?" Chu Dao nhìn xung quanh.

Tô Lâm Lâm trợn tròn mắt chỉ ra phía sau Chu Dao.

Người đàn ông nằm trên sô pha gỗ đặt sách xuống, anh ta đứng lên, vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn, hỏi: "Các người muốn ở trọ à?"

Chu Dao quay đầu lại, sửng sốt: "Sao lại là anh?"

Anh ta nói: "Khéo quá nhỉ."

Chu Dao còn chưa hoàn hồn khỏi phen kinh ngạc: "Trùng hợp thật, anh cũng ở đây à?"

Anh ta nhoẻn môi nói: "Tôi là ông chủ ở đây."