Vì anh là người phục vụ quán bar! – phần 1
Trong một quán bar lớn…..… Tôi nốc luôn một cốc Brandy mà không cảm thấy gì. Lạ thật đấy nhỉ? Bình thường nếm chút xíu là không biết trời đất gì nữa mà.Hay thật!Tôi gọi tên bartender:-Cho tôi cốc nữa.Một cốc rượu được đặt ngay trước mặt tôi.Tôi lại cho nó vào miệng trong tình trạng vô thức.Những người làm việc ở đó có vẻ rất quan ngại cho tôi, họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.Ừ! Được đấy! Cứ chế giễu đi!Anh ta cũng thế!Cuối cùng khi tôi uống đến tầm 4-5 cốc thì có một giọng nói vang lên:-Thưa cô, cô say rồi! Cô không nên uống nữa.Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ta, à không cậu nhóc đó chứ.Khuôn mặt trắng sữa như bánh bao. Đôi mắt trong không vẩn đục.Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cậu ta. Nó mềm mại như một dải lụa thượng hạng.- Cậu có thích tôi không?Cậu ta thoáng sửng sốt và ngượng ngùng hồi lâu mới trù trừ đáp:-Thưa cô, cô rất xinh đẹp, cô cũng rất quyến rũ, chắc chắn có nhiều người thích cô…..-Vậy à? – Tôi nói rồi u uất nhìn khuôn mặt cậu ta- Vậy tại sao chứ? Tại sao anh ta bỏ rơi tôi? Tại sao anh ta không cần tôi chứ? Tại sao hả?Cậu ta bối rối nhìn tôi rồi lại nhìn những ánh mắt đang đổ dồn về phía chúng tôi vì tiếng hét của tôi…Cậu ta kiên nhẫn nhìn tôi:-Thưa cô….-Thôi đi! – Tôi cắt ngang.-……-Cậu không muốn đi với tôi? Cậu không thích tôi?Cậu ta nhìn tôi, trong mắt tựa như có một giọt nước khẽ khàng chuyển động rồi tan ra:-Tan ca tôi sẽ đi cùng cô.-Được! – Tôi gật đầu.Sau khi cậu ta đi, tôi xoài ra bàn, đôi mắt tôi đột nhiên cay xè và nước mắt trào ra….Cậu ta vừa nói tôi xinh đẹp, tôi quyến rũ, nhưng…. Tôi không hiểu… Tại sao cơ chứ? Tại sao anh lại bỏ rơi tôi như một món đồ vô giá trị…??Một lát sau, cậu phục vụ xinh xắn bước đến cạnh tôi với một ly nước lọc, cậu ta nở nụ cười đáng mến:-Cô cần uống một chút nước chứ? Cô say quá rồi.Khi cậu ta nói với tôi những lời ấy thì ánh đèn của quán bar cũng vô tình lướt qua cậu ta, trông cậu ta huyền mỵ mê hoặc người khác, giây phút ấy, tôi cảm thấy cậu ta như một thiên thần có đôi cánh trắng và tâm hồn trong sạch. Ha ha! Giờ tôi mới nhận thấy một điều, khi tâm hồn và lý trí ngta đã bị vấy bẩn thì khi ấy là lúc khao khát nhất được chạm tới một thứ gì đó sạch sẽ hơn….Và tôi giờ đây cũng đang vậy…Không ngờ một con người làm việc ở quán bar, một chàng trai sống mỗi ngày trong không khí nhơ nhớp lại có tâm hồn trong sạch hơn tôi, và trong sạch hơn tất cả…. Ha ha! Ngạc nhiên thật đấy!Tôi lè nhè:-Cậu xong chưa vậy?Cậu ta trìu mến nhìn tôi khiến tôi bất giác chột dạ:-Thưa cô, có lẽ cô sẽ phải đợi hơi lâu đấy…Tôi khó chịu nói:-Vậy tôi tìm người khác!Cậu ta ngăn tôi lại:-Thưa cô, cô không nên làm thế!- Tại sao?-Vì ở đây không có người tốt đâu!- Khi cậu ta nói điều này, tôi thấy khuôn mặt cậu ta hiển hiện vẻ áy náy.Tôi xua tay, giọng bết lại vì rượu:-Không cần cậu lo.Thực ra khi tôi biết cậu ta chỉ là một thanh niên ngây thơ quá đỗi, tôi đã không muốn vấy bẩn cậu ta chút nào, vì vậy, tôi sẽ tránh xa cậu ta một chút. Phải rồi!Lý trí của một kẻ đang say rượu cũng nhắc nhở tôi tránh xa cậu ta!!Tôi đẩy bàn tay cậu ta ra rồi hỏi:-Cậu biết thứ tôi muốn là gì không?Cậu ta lắc đầu.Tôi cố nhả ra những câu từ thật nhơ bẩn để xua đuổi cậu ta:-Là tôi muốn một người giúp tôi quên nỗi buồn…. nhưng là khi ở trên giường!!Cậu ta sửng sốt nhìn tôi:-Thưa cô, có lẽ cô say quá!-Không. Tôi say nhưng tôi biết mình nói gì. Tránh ra đi.- Tôi đẩy mạnh ta.Cậu ta nhìn tôi với một vẻ gì đó giống như thương hại, rồi cậu ta vội vàng chạy đi.Ha ha! Lần đầu tôi thấy một người như cậu ta.Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, cậu ta bước đến sau đó một lúc không lâu lắm.-Chúng ta có thể đi được rồi!- Cái gì?-Tôi đã xin phép về sớm. Để tôi đưa cô về nhà.-Không cần.-Vậy chúng ta về nhà tôi nhé!Tôi bất giác gật đầu.Không biết liệu do tôi đánh giá sai cậu ta hay tôi quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng trên đời này còn người tốt?Đọc tiếp Vì anh là người phục vụ quán bar! – phần 2