Chương 1

Bình Yên lặng lẽ ngồi ngắm khóm huệ trắng. Bao giờ cũng vậy, hễ gặp những khó khăn, rắc rối, nàng lại đến vườn nhỏ bên nhà. Nơi đây, mùi thơm hoa huệ dìu dịu tỏa hương khiến cho nàng cảm thấy thanh thản hơn một chút.

- Mẹ à! - Bình Yên thầm thì - Ba nói như vậy, con phải làm sao đây hở mẹ? Con không muốn làm ba buồn, ba thất vọng. Nhưng nếu nói lời đồng ý quả thật con không vui đâu.

- Bình Yên à! Bình Yên ơi!

Tiếng gọi của ông Giáo, cha nàng, khiến Bình Yên giật mình, cắt đứt dòng suy nghĩ.

Bình Yên rời khỏi vườn. Nàng vừa đặt chân lên thềm nhà thì ông Giáo đã xuất hiện ở cửa.

- Ba gọi con chi vậy ba?

Ông Giáo chăm chú nhìn vẻ mặt của con gái. Ông nghĩ chắc nó đang có nhiều tâm sự.

Nghĩ vậy, ông nhẹ nhàng hỏi:

- Con có giận ba không?

Bình Yên nắm bàn tay gầy guộc của cha, cười:

- Ba à! Con đâu có giận ba làm gì cho xấu người.

Mắt ông Giáo nheo lại, môi nở nụ cười:

- Thế sao ba thấy con buồn quá vậy?

Bình Yên chớp chớp hàng mi dài, vẻ phụng phịu:

- Ba! hổng lẽ đi lấy chồng vui lắm hay sao?

Nhìn vẻ mặt của con gái, ông Giáo bật cười. Ông bước lại chiếc ghế đá cũ kỹ đã mẻ hết một góc đặt trên hiên nhà.

- Con lại đây, ba biểu.

Bình Yên ngoan ngoãn ngồi cạnh bên cha.

- Con không thương Thịnh Tâm phải không?

Một câu hỏi... vừa như khẳng định, vừa có ý thăm dò. Bình Yên cười mà mặt nàng nhăn nhó:

- Ba à! Ba hỏi vậy, làm sao con trả lời được. Con chỉ biết anh Tâm hồi còn nhỏ xíu. Lâu quá chẳng gặp nhau, con làm sao có cảm tình với anh ấy được.

Điều ông Giáo suy đoán đã đúng. Ông bảo:

- Vậy con chưa muốn lấy thằng Tâm phải không?

Nhìn cha một vài giây, Bình Yên khẽ khàng đáp:

- Dĩ nhiên là con không muốn đâu ba à. Nhưng vì ba và chú Từ đã phân tích rất rõ rồi..

Ông Giáo cắt lời con gái:

- Vậy hôm trước, con bằng lòng chỉ vì ba và chú Từ phải không?

Nhìn vẻ mặt ray rứt của cha, Bình Yên vội lắc đầu lia lịa:

- Không hoàn toàn như vậy đâu bạ Chủ yếu là con tin vào nhận xét của ba và chú Từ. Vả lại, trước kia, khi còn học chung trường với Thịnh Tâm, con đã biết ít nhiều về anh ấy.

Nghe đến đây, ông Giáo thở ra nhẹ nhõm. Nhưng rồi ông lại nói:

- Như vậy, sao ba vẫn thấy con buồn phiền, làm ba lo quá.

Bình Yên nhìn cha, giọng buồn buồn:

- Ba à! Mai mốt con đi lấy chồng, ai sẽ là người chăm sóc cho ba đây? Với lại, gia đình của anh Tâm giàu có quá, con e tiếng đời sẽ dị nghị.

Ông Giáo vuốt nhẹ mái tóc dài của con gái:

- Con có nơi có chỗ yên ổn là điều từ lâu ba thường mong ước. Phần ba, con khỏi lo vì ba còn khỏe mạnh lắm. Riêng chuyện giàu nghèo, ba nghĩ con đừng để tâm làm gì. Chú Từ và ba chọn chồng cho con là chọn người, chứ không phải chọn của.

- Nhưng ba ơi! Nghe nói nhà của anh ấy rộng lớn lắm, con hơi lo lo.

Nghe con gái nói điều này, ông Giáo không nín được cười:

- Trời đất! Con lo là lo làm sao?

- Thì.. một mình mỗi ngày, chỉ nội có việc quét dọn chắc đã hết thời gian rồi.

Ông Giáo cốc nhẹ lên đầu con gái:

- Con khờ quá. Con tưởng Thịnh Tâm cưới con về để làm những chuyện vặt vãnh ở trong nhà đó sao? Nếu vậy, con sẽ thất nghiệp dài dài.

Bình Yên ngơ ngác nhìn ông Giáo:

- Ba nói gì lạ vậy? Chẳng lẽ con không phải làm việc gì trong ngôi nhà rộng lớn đó hay sao?

Ông Giáo cười, trêu con gái:

- Vậy chứ ba hỏi con. Vợ của một ông Tổng giám đốc thì người ta gọi bằng gì?

Bình Yên ngạc nhiên nhìn chạ Nàng chưa hề nghĩ lấy Thịnh Tâm rồi sau này cuộc đời của nàng sẽ thay đổi như thế nào. Nàng có cả một quảng đời tuổi trẻ đang xuân, những buổi picnic, những lần họp mặt, du khảo... Nếu có chồng rồi, làm sao còn có thể rong chơi với bạn bè? Hèn gì mà một nhà thơ nào đó đã chép miệng thở than, nuối tiếc.

Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

có kẻ theo chồng bỏ cuộc vui

Và chồng nàng, một tổng giám đốc chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Nàng nên buồn hay vui đây?

Thấy con gái phảng phất buồn, ông Giáo cười xòa:

- Ba chỉ nói vui chút thôi. Thật ra, ba cũng đâu muốn cho con lấy chồng giàu, có địa vị như vậy. Trước mắt ba bây giờ dù Thịnh Tâm có làm đến ông gì đi nữa, ba vẫn xem nó là đứa học trò ngoan ngoãn của những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường.

Thật vậy, ngày trước, Thịnh Tâm là cậu học trò vừa giỏi vừa ngoan. Tuy nhà giàu, nhưng cậu không bao giờ tỏ cái vẻ cậu ấm, kiểu cách. Tâm sống rất hòa đồng, giản dị với bạn bè. Chưa hết, Thịnh Tâm còn là một mạnh thường quân của những học sinh nghèo ở lớp.

Và Bình Yên học thua Tâm đến mấy lớp, nhưng tiếng tăm của Thịnh Tâm đã lan tỏa đi khắp cả một cụm trường trong quận thời đó.

- Chiều nay, Thịnh Tâm sẽ sang đây đó con.

Bình Yên cuống lên:

- Ôi! Sao nhanh quá vậy? Con chưa thu dọn xong nhà cửa gì hết mà.

- Thì con hãy chuẩn bị ngay bây giờ đi - Ông Giáo đứng lên, tủm tỉm cười, vẻ như thích thú lắm - Con gái của ba chưa về nhà chồng mà đã kỹ lưỡng quá rồi đó.

Ông Giáo lắc đầu mấy cái sau câu nói, rồi đi vào nhà.

Bình Yên cũng đứng lên. Nơi nàng đến là căn bếp. Nàng sẽ bắt đầu dọn dẹp từ đây.