Chưa bao giờ tôi mang cảm giác của người ra đi. Không gian quen thuộc gò bó và bực bội đến khó tạ Thế rồi cũng có lúc tôi chìm đắm trong cảm giác ấy. Năm ấy tôi 18 tuổi.

Sân ga đông nghịt người. Người đi thì ít mà người đưa tiễn thì nhiều. Người mà tôi không ngờ nhất là chạ Tôi với ông vốn không hợp tính nhau. Nói câu trước câu sau cha không nổi cáu quát ầm lên thì tôi cũng bỏ đi. Chưa bao giờ tôi có được với cha một lời tâm sự Chiều ấy, cha xin nghỉ sớm để tiễn tôi. Cả mẹ và hai cô em gái. Mẹ nói rất nhiều, dặn dò rất nhiều. Những điều mẹ sực nhớ ra trong đêm qua và những điều cũ, me nhắc lại. Sau cùng mẹ lại im lặng. Hai đứa em lần đầu ra gạ Ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn. Cười toẹt vào những cảnh chia taỵ Những nụ hôn tạm biệt vội vàng.

- Y như trong phim ấy!

- Họ không dị nhi?

Cười rúc rích, giấu mặt sau lưng mẹ Tiếng cười và cái nhìn của chúng làm người ta khó chịu. Phút riêng tư, không ai muốn bị người khác chõ mồm vào giễu cợt, bình phẩm. Cha đem túi xách lên tàu cho tôi

- Nhớ viết thư về ngay.

Tôi ngồi vào chỗ của mình, nhìn mọi người qua cửa sộ Mong mau đến giờ tày chạy. Mong nhìn thấy những khung cảnh khác nhau chạy qua ô cửa sô?

Nhập trường. Toàn những người lạ May sao lại kiếm được một cô bạn đồng hương học cùng khoa cùng lớp. Mừng hơn trúng số độc đắc. Dắc nhau lên ban quản lý ký túc, kèo nhèo xin cho hai đứa được ở chung phòng. Ông bảo vệ già thấy thương hại sao đó cũng góp lời xin hộ Biếu ông một bao thuốc rẻ tiền mà ông không nhận.

- Tao coi chúng mày như con. Còn trẻ mà đã biết tình biết nghĩa thế tao thương.

Linh đứng trước tôi với mái tóc cắt ngắn, nham nhở và bụi đời. Mặt vênh vênh thấy ghét, tựa như ta đây có giá lắm. Tôi không có ý kiến gì song không giấu được vẻ bực bội.

- Trông thế nào?

- Mạnh bạo và bụi đời không ta.

- Xinh hơn chự Biện pháp tiết kiệm dầu gội đầu khi túi ít tiền.

Công nhận có xinh hơn nhưng tôi thích nhìn Linh với mái tóc dài hơn. Lúc ấy Linh hiền lành và dịu dàng lắm. Chắc Linh đã đọc được ý nghĩa ấy, nhún vai khinh bạc.

- Phải vậy thôi. Người biết sống là người thức thời, hòa nhập với hoàn cảnh. Dân thành phố đều vậy ca.

- Nhưng mày có phải dân thành phố đâu?

- Chưa. Nhưng sẹ Không lẽ ra trường rồi mày quay trở về thị trấn buồn tẻ đó sao?

Tôi chịu thua lý lẽ của nọ Mười tám tuổi. Định hướng cho tương lai trong tôi mờ tịt lắm, chưa biết nên thế nào. Mới vào năm đầu mà Linh đã nhìn thấy ngày ra trường. Có lẽ bán trụ thành phố là ước mơ và mục đích lớn nhất của nó hiện thời.

- Không khéo mày sẽ hư đấy. Phải cẩn thận mới được.

- Đào, mày có phải là mẹ tao đâu. Tao tự lo được tất ca.

Tôi quyết định không nói gì thêm. Cả tôi, cả Linh đều còn quá trẹ Vấp ngã là điều khó tránh khỏi. Chỉ sợ ngã đau quá không đứng dậy nổi. Thói hư dễ nhiễm hơn điều tốt. Linh đã không thèm đếm xỉa đến lời khuyên của tôi. Xa gia đình, với nó là sự giải thoát. Nó đã sống và trưởng thành giữa những tiếng cãi cọ, chửi bới và tiếng vỡ của đồ đạc. Cũng như tôi. Cha suốt ngày để mắt vào những việc tôi làm mà xét nét. Lắm lúc tôi phải vào nhà tắm, đóng cửa lại và khóc trong đọ Mong một chuyến đi xạ Hóa ra tôi cũng như Linh, chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Ấy vậy mà tôi lại cho Linh lời khuyên mà không biết xấu hộ Có khác chăng là tôi vẫn cố thủ, bo bo giữ mình trong lúc Linh nhanh chóng hòa nhập, thích nghi với cuộc sống mới. Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ cởi tấm áo cũ, khoác lên người manh áo phù hoa và lao vào cuộc sống mới. Giống như con thiêu thân lao vào ngọn đèn dù vẫn biết mình sẽ bị ngọn lửa ấy thiêu cháy.

Khuya, Linh vẫn chưa vệ Mấy đứa trong phòng đã đi ngủ cạ Chỉ còn bóng điện nhỏ tít trên trần, thả xuống chùm sáng hiu hắt, mờ ảo.

Nhìn không rõ bàn taỵ Giường Linh sực mùi nước hoa, mùi keo xịt tóc và những mùi thị thành khác. 11 giợ Tôi bắt đầu lo cho nọ Cổng ký túc xá đã đóng lâu rồi. Hy vọng nó biết lối vào qua cổng phụ được tạo bởi một thanh sắt gãy. Nó theo lối ấy mà vào. Nhưng mong sao nó đừng ngủ đêm ở bất cứ đâu. Nó đã quen với mọi đường ngang ngõ tắt trong thành phộ Tôi vẫn không dám đi đâu xa sợ lạc đường. Những chàng trai nó quen cũng rất khác. Tôi có hỏi, nó phẩy tay:

- Bạn sơ giao ấy mà, thân thiết gì đâu.

Và nó quay ngược mũi dùi chỉa vào tôi:

- Bọn ấy tao "bơ" lúc nào chả được. Không phải như Kiên của mày.

- Sao bây giờ mới vê?

- Sinh nhật. Bọn nó giới nghiêm không cho vê.

Tôi trải giường cho nọ Muốn nói chuyện, đành để khi khác. Chẳng biết khi khác ấy là lúc nào. Thời gian nó ở phòng ngày một ít đi. Lắm khi vắng mặt trong giờ học. Ban đầu ăn cơm chung cả phòng. Sau đó nó ăn cơm quán. Tôi không can nó, sợ nó cáu lên rồi giận, dọn ra ngoài ợ Tôi sẽ mất nọ Tình bạn đầu tiên của quãng đời đại học. Mất cả những cảm giác êm đềm khi ở bên nọ Có thể nó sẽ sa nga.

Dạo này không mấy khi Linh có mặt ở phòng. Ở giảng đường thì bữa đực bữa cái. Không biết nó đi đâu mà khỏe đi. Một ngày tôi phải trải ra cho cả hai. Cho tôi và cho nọ Nó thì cứ dửng dưng thư thể tôi là người lạ Xung quanh nó đã nổi lên những lời xì xào. Tôi đau như thể người ta đang nói về chính tôi. Xấu hổ tựa mình vừa làm một việc xấu xa, khốn nạn. Nó đi làm tiếp viên trong quán bar.

- Tao khác mày. Tao không thể nhẫn nhịn, cam chịu hoàn cảnh. Ai cũng có lương tâm và sự hướng thiện cạ Mày tin tao không?

Chao ơi, không tin mà tôi lại dõi mắt theo nọ Lo đến quặn thắt lòng ngực khi khuya mà nó chưa vệ Lo cho nó còn hơn lo cho bản thân. Sợ nó rơi vào cạm bẫy. Nó nào đã biết gì vì cuộc sống dưới ánh đèn mà đã vội xông vào mà vồ vập. Giá nó thận trọng hơn, điềm tĩnh hơn. Mà chao ôi, giá nó nghĩ đến tôi một ti.

Kiên đến, mang theo gói quà to bao bọc sặc sợ Đi sinh nhật. Tôi ngần ngừ, nghĩ đến cơn say của Linh hôm nào, định không đi. Kiên cáu:

- Em buồn cười nhị Lâu lâu mới có một lần. Thằng này là bạn thân của anh. Anh phải cho chúng nó biết người yêu anh hơn người yêu của chúng nọ Sẽ có đứa lắc mắt ghen tỵ Sẽ tôn em lên làm nữ hoàng. Người đẹp như em, ru rú ở xó nhà làm gì cho cũ người ra.

Hoá ra tôi đã là người yêu của Kiên rồi cơ đấy. Bao giờ nhỉ, sao tôi không được biết?

Kiên vung tay loạn xạ, cố thuyết phục. Tôi xiêu lòng, cũng muốn thử một lần hương vị phù hoa nó ra sao, có sức hấp dẫn gì mà Linh cứ lao đầu vào no.

Kiên cười tươi:

- Thử một lần đi, rồi em sẽ thích ngay ma.

Ly rượu màu mà Kiên nói rượu khai vị, uống cho hồng má đỏ môi làm tôi chếnh choáng saỵ Mí mắt nặng trĩu như muốn rơi xuống. Người nhẹ hẫng. Những ngọn đèn trở nên nhạt nhoà, hư ảo. Kiên choàng tay qua vai tôi. Tôi biết rõ hành động đó, muốn hất ra mà không được, lại ngã đầu vào ngực Kiên. Trên sàn nhảy là ngưỡng người to đùng. À không, hai người: họ dính vào nhau quá sát...

Ra vệ Thất thiểu trống vắng. Mất mát. Bây giờ có ai hỏi tôi mặt trời đã mọc chưa, mọc ở hướng nào tôi cũng không biết hoặc có trả lời cũng sai bét. Tôi đã không còn là tôi của hôm quạ Tôi đã là một người khác. Sang một trang mới mà ai đó đã bôi đen hoàn toàn những ước mơ cứng mà lạnh khốc. Tôi xấu hổ với tôi, xấu hổ với Linh. Cao đạo, bo bo cho lắm để cuối cùng nhắm mắt trượt từ đỉnh cao trinh nguyên xuống dốc sâu nhơ bẩn xấu xạ Bố ơi, mẹ Ơi, Linh ơi!

Trong phòng chỉ có mình Linh. Tôi hơi ngạc nhiên và im lặng. Kiểu im lặng quen thuộc, nay thêm cả sự chán chường.

- Tao lên giảng đường, không thấy mày nên tao vệ Đêm qua mày không vê?

Giật mình cười gượng, tưởng tượng Linh đã biết tất cả. Nó đang lột trần tôi ra mà hạch sách, tra khảo chỉ để biết rõ hơn mà thôi. Nó như vị quan tòa nghiêm khắc còn tôi là bị cáo. Ánh mắt nó sục sạo vào mọi ngõ sâu của tâm hồn tôi mà tìm kiếm. "Lần đầu đấy".

- Tao ở lại nhà đứa bạn tao.

Tôi lấp liếm mà quên mất nó thừa biết tôi có rất ít bạn. Lại không có ai thân đến mức tôi sẵn sàng ngủ lại đêm. Nó im lặng quay đi. Tôi ngàn lần cảm ơn nó về điều ấy.

Trời mưa, buồn như không thể buồn hơn. Quê nhà lại hiện vệ Thị trấn nghèo và yên tĩnh. Thế mà có lúc tôi lại muốn chạy trốn khỏi nó, xa cái quen thuộc mà buồn tẹ Rất ít khi ký ức kéo tôi về nơi ấy. Thẳng hoặc tôi có gặp lại tuổi thơ của mình trong giất mơ chật chội, khi tỉnh dậy, mắt đầm đìa nước, người ướt đẫm mồ hôi. Giữa nỗi đau và mất mát, tôi thèm được trở vệ Tôi thương cha, thương mẹ, thương hai đứa em và cả vùng quê nghèo khọ Tôi biết cha không độc đóan, khắc nghiệt đối với đứa con gái vốn có dòng máu lãng tử trong người như tôi, mà do đói nghèo, thiếu hụt luôn vây quanh bẳng gắt khó chịu. Dù sao, là con gái tôi cũng là máu thịt của cha mẹ mà ra. Hẳn cha rất khổ tâm về điều đọ Nhất là khi tôi đi xạ Một khoảng trống vô hình mang tên tôi hiện ra, kèm theo những trống vắng và nhớ thương. Tôi lại là một đứa con gái bướng bỉng.

Tối thứ 7. Kiên không đến. Từ buổi tối sinh nhật khốn nạn hôm nào Kiên đã không vác mặt đến. Cũng không một lời nhắn nhủ gì. Kiên là đàn ông. Mà đàn ông vốn mang dòng máu sở khanh trong người. Bởi thế Kiên không có lỗi. Kẻ có lỗi là tôi. Tôi đã không nhận ra điều này sớm hơn. Khi quá muộn màn tôi không còn gì để ân hận. Kiên như cánh bướm trời, phất quýt. Xong thì đập cánh bay đi. Bỏ lại những bông hoa tàn rũ cả phấn hương mà không động lòng thương xót.

Linh ở nhạ Độ này nó trầm lắng hơn. Bất cần can đi. Nhiều khi nó ngồi bó gối ở góc giường, lãnh đạm và lạnh lùng. Nó đã quên cả thói quen tâm sự với tôi mọi chuyện.

- Sang đây nằm với tao, buồn quá!

Nó rụ Tôi cài cửa phòng, sang với nọ Hai đứa nằm im bên nhau. Thấy khó mở miệng.

- Mày đã yêu ai chưa. Nó hỏi:

Im lặng. Yêu chưa? Chưa. Sao đã vấy ngã rồi?

- Tao yêu. Muốn được làm vợ để chăm sóc cho người mình yêu. Để làm mẹ của những đứa trẻ kháu khỉnh dễ thương. Đơn giản vậy thôi mà tao đã không có được. Chó má!

Tôi lặng lẽ khóc. Nỗi đau cố gắng chôn vùi tận sâu đáy lòng cứ trồi lên cào xé, hóa thân thành những giọt nước mắt trong veo, mặn chát. Tôi cũng có ước mơ giống nọ Có được một gia đình hạnh phúc. Một người chồng thương yêu vợ và những đứa con giỏi giang, ngoan ngoãn. Ước mơ tưởng trong tầm tay bỗng dưng vỡ vụn thành những mảnh vỡ sắc nhọn, làm chảy máu tay người cầm nọ Cứa sâu vào nỗi đau.

- Mày cũng vậy sao? Tại sao như thế hả Tao tưởng mày phải khác đi chự Tao chơi bời, hư hỏng. Còn mày, sao cũng mù quáng thê?

Linh khóc, khóc nấc lên như bị đòn oan. Gương mặt đầm đìa nước của nó dụi vào ngực tôi bỏng rát. Nỗi đau cùng hưởng trở nên đắng chát vô ngần kèm theo bất hạnh

- Chúng mình đã bị loá mắt vì hào gia.

- Trò chơi dại nào cũng phải trả gia.

Chua xót nghĩ "Tại sao chúng mình hiểu được điều này khi đã quá muộn. Khi mọi sự đã rồi. Miếng rách, dù có vá bao nhiêu cũng không thể lành lặn như cụ Có sẹo mất rồi"

Chúng tôi thiếp đi bên nhau. Như ngày đầu mới quen, dắt nhau lên ban quản lý ký túc. Giấc ngủ không thanh thản. Hàm răng nghiến chặt. Mặt căng lại giận dữ như nung nấu căm thu.

Có tiếng đập cửa thùng thùng và tiếng hét giận dữ:

- Mở cửa ra. Chúng mày đã chết cả rồi sao?

Trở mình. Chết mà giải thoát thì chẳng còn ai muốn sống.

Hết