Chương 1

Chiếc máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất nhẹ nhàng như con chim đại bàng hạ cánh.

Châu Vĩ đưa mắt nhì lên bầu trời, thầm nghĩ:

- Ai sẽ đón mình lúc này?

Anh chợt cười một mình. Đã lâu anh xa nhà, xa quê hương. Nay trở về, nhìn thấy những cánh mai nở rộ, anh biết mùa xuân như đang đến.

Nàng xuân như đang vén trời xuân để nhìn xuống cõi trần, bỗng dưng anh nghe lòng ấm áp lạ thường.

- Anh không định rời máy bay sao?

Khẽ giật mình, đưa mắt nhìn, anh chợt nhận ra mọi người đã rời khỏi máy bay.

Đưa mắt nhìn cô gái hình như có ý cố chờ anh, anh khẽ hỏi xã giao:

- Thế còn cô, cô không định xuống như tôi sao?

Cô gái bật cười:

- Ồ ! Không. Tôi có ý chờ, hình như nàng xuân của quê hương bắt hồn anh thì phải.

Châu Vĩ cười theo bởi câu nói của cô gái:

- Có lẽ cô nói đúng đấy, nhưng sao cô biết điều ấy? Hình như cô đã ngắm tôi rất kỹ.

- Điều ấy thì tôi không phủ nhận.- Cô gái gật gù- Nhưng dù sao không để ý kỹ thì với khuôn mặt của anh rạng ngời như thế, người khác cũng dễ nhận ra điều ấy thôi.

- Thật thế sao?- Châu Vĩ tủm tỉm- Cám ơn lời khen tặng. Có lẽ tôi và cô phải rời máy bay thôi. nếu không, các cô tiếp viên sẽ mời xuống thêm lần nữa đấy.

Cô gái bật cười khoác ba lô rồi đi xuống, Châu Vĩ bước theo cô gái.

Nhận ra mình và cô gái, chỉ có hai người mà chiếc xe phải chờ. Anh nắm tay cô gái kéo theo cô gái đến chiếc xe, nhưng cô gái vẫy tay cho xe chạy, còn tay mình thì nắm chặt tay Châu Vĩ.

Châu Vĩ ngạc nhiên, hỏi :

- Cô không định về sao ? Đây là chiếc xe cuối cùng.

Cô gái nhìn Châu Vĩ:

- Sẽ có xe đưa anh rời khỏi đây. Lẽ ra tôi để anh đi, nhưng anh nắm tay tôi kéo đi nên tôi sẽ cho anh ké xe của tôi.

Cô gái chưa dứt lời thì một chiếc xe đời mới trờ đến bên. Châu Vĩ nhún vai, rời tay cô gái, gật gù:

- Cám ơn, nhưng tôi không thích.

Và không kịp để cô gái ngăn lại, anh xốc ba lô lên vai và bắt đầu chạy theo chiếc xe khi nãy.

Cô gái nhìn theo Châu Vĩ ngạc nhiên đến thú vị, đứng ngẩn nhìn theo. Cho đến lúc Châu Vĩ bắt kịp chiếc xe, cô mới chịu lên xe đang mỡ cửa chờ sẵn.

Chiếc xe lướt đi, nhưng tâm trí cô có chút ngẩn ngơ vì chàng trai kỳ lạ ấy.

Cô gái chợt cười một mình.

- Anh ta là ai?- Cô tự hỏi và tiếc là mình đã không biết tên.

Châu Lan đưa mắt nhìn nhìn ông bà Châu Thái, làu bàu :

- Ba mẹ có nghe lộn không đấy ? Nếu anh ấy về thì giờ này đã có mặt rồi chứ ? Con muốn rã rời vì phải chờ đợi rồi đấy.

Bà Châu Thái nhìn con gái :

- Con chờ một chút nữa, có được không ? Còn không chờ được nữa thì con về trước đi. Con đừng đứng đây mà làu bầu với mẹ.

- Mẹ ! - Cô gái dài giọng- Anh Hai chưa về mà mẹ đã chẳng công bằng với con, nếu sau này anh ấy về rồi, chắc là con ra rìa mất.

Ông Châu Thái tủm tỉm :

- Ai dám để con gái ba ra rìa chứ? Đừng làu bàu nữa, ba đã cho chú tài xế đi hỏi rồi, chú ấy sẽ trở lại là chúng ta sẽ biết ngay thôi mà.

Châu Lan nhướng mày:

- Ai mà chẳng biết ba cũng chỉ quan tâm đến anh ấy. Con nói thì cũng nói thế thôi, nhưng còn chịu đến đây. Còn anh Phương Vĩ thì sao? Anh ấy có chịu đến đâu.

- Mẹ đã báo anh ba con đi đón Tố Hoa, cũng là vợ hứa hôn của Châu Vĩ.

- Nhưng hứa hôn thì sao chứ ? Cô ấy đâu còn nghĩ gì đến anh Hai của con. Mẹ không nhớ là có một thời cô ấy yêu Phương Vĩ hay sao?

- Đó là những tin đồn nhảm. - Bà nhìn con gái, khẽ nói- Con đừng có bép xép gì với anh hai con đấy. Nó mới về, con chớ có gây mâu thuẫn gì giữa hai anh em tụi nó. Mẹ xin con đừng xen vào giữa họ.

- Thì không nói thì không nói chứ sao? Nhưng dẫu con có không nói, nhưng trước sau gì anh Hai cũng biết thôi mà.

- Anh Hai con có biết là chuyện của anh Hai. Mẹ không muốn anh hai biết từ miệng của con.

Châu Lan khẽ nhún vai như không muốn tranh cãi. Vì cô biết có tranh cãi cũng vô ích. Ba mẹ coi Châu Vĩ như báu vật. Châu Vĩ luôn tự hào của ba mẹ.

Mặc dù Châu Lan biết rất rõ, ba mẹ không ghét bõ gì cô và Phương Vĩ, nhưng cô vẫn không thích coi trọng Châu Vĩ như thế.

Chú Ba tài xế đãtrở lại, bà Châu Thái hỏi nhanh:

- Thế nào chú ba? Có tên Châu Vĩ ở chuyến này không ?

- Dạ có, thưa bà.- Chú Ba đáp nhỏ- Còn một chuyến xe cuối cùng cũng sắp về tới, có lẽ cậu Châu Vĩ đi chuyến cuối cùng.

Bà Châu Thái cuống quít.

- Có thật thế không? Đúng là Châu Vĩ đã trở về thật rồi sao?

Bà đưa mắt nhìn quanh, lẩm bẩm:

- Giờ này mà Phương Vĩ chưa đưa Tố Hoa đến. Châu Vĩ phải nhìn thấy Tố Hoa khi nó ra đây.

Ông Châu Thái nhìn vợ:

- Em hãy mặc kệ tụi nó đi, em đừng cho các con nhìn thấy em quá yêu thương Châu Vĩ. Em có biết chính vì thế mà Châu Vĩ mới đi du học.

- Em biết rồi.- Bà nguýt chồng- Anh không cần phải nhắc nhở. Nhưng chẳng lẽ sau mười năm mới gặp lại con, em không được vui mừng hay sao?

- Dĩ nhiên là được, nhưng anh nhắc cho em nhớ. Nếu không, em sẽ mất con trai cưng của em một lần nữa đó.

- Em sẽ cố gắng.- Bà gật gù- Dẫu sao em cũng muôn biết đứa con trai của mình sau mười năm gặp lại sẽ như thế nào?

- Mẹ sẽ biết ngay thôi mà.- Tiếng Châu Lan vang vang. - Với con thì anh Châu Vĩ sẽ chẳng có gì thay đổi.

- Mẹ cũng mong như thế.- Đôi mắt của bà rực sáng. - Mẹ không bao giờ muốn Châu Vĩ thay đổi. Không bao giờ. Bởi vì Châu Vĩ luôn làm cho mẹ tự hào về nó. Con biết điều ấy mà.

Châu Lan gật gù:

- Con biết. Và ai cũng biết đìều ấy, nhưng anh ấy thì lại không muốn thế. Mẹ hiểu điều ấy mà.

- Mẹ! - Tiếng Phương Vĩ vang vang. - Anh hai chưa ra sao mẹ?

Qua lại nhìn Phương Vĩ, bà lừ mắt:

- Bây giờ con mới chịu đến sao?

Phương Vĩ nheo mắt:

- Mẹ biết giờ này kẹt xe luôn mà. Con cố gắng lắm bây giờ mới đến đây được đây. mẹ cứ hỏi Tố Hoa, nếu mẹ không tin con.

- Dĩ nhiên là ba mẹ tin con. - Ông Châu Thái nhìn cả hai, trong khi Tố hoa cúi chào mọi người. - Có lẽ Châu Vĩ cũng sắp ra đến nơi rồi đấy. Cũng may là cả hai đến kịp.

Tố Hoa nhỏ nhẹ:

- Cháu xin lỗi. Cháu có mặt ở đây không làm phiền mọi người chứ?

- Tại sao lại phiền?- Tiếng bà Châu Thái vang vang. - Cháu chẳng phải là có bổn phận ở đây sao?

Tố Hoa đưa mắt nhìn Phương Vĩ, Phương Vĩ cười dả lả:

- Kìa mẹ! Mẹ nói gì mà lạ thế?Tố Hoa đã là vợ của anh Châu Vĩ đâu. Chuyện của họ, mẹ cứ mặc họ giải quyết đi.

- Còn con nữa đấy. - Bà lừ mắt nhìn Phương Vĩ. - Con đừng làm cho sự việc rối lên. Con hãy trở về vị trí của con đi. Đừng lộn xộn nữa.

- Thôi nào. - Ông Châu Thái nhìn mọi người. - Các vị ra đây đón người hay để cãi vả. Hãy nhớ đừng là cho Châu Vĩ buồn khi nó trở về nhà đấy.

Mọi người lặng im khi ông Châu Thái lên tiếng.

Trong lúc mọi người trong gia đình cãi vả về những chuyện không đâu thì Châu Vĩ từ bên trong kéo xe chở hành lý rời khỏi khu cấm. Loay hoay tìm người nhà, anh va phải một cô gái cũng đang nhớn nhác tìm người.

Cành mai trên tay cô gái bị anh va, rớt xuống đất, cô gái hốt hoảng nhặt lên. Chợt cô nhìn anh với đôi mắt sững sờ, khi bàn tay cũng chạm vào cành mai định nhặt lên cho cô gái.

Cô tròn mắt, hỏi:

- Ông làm gì thế?

- Xin lỗi, cô không sao chứ.

Cô gái lắc nhẹ, vuốt ve cành mai:

- Không, tôi không sao. Nhưng cành mai của tôi, ông đã làm hư nó.

- Cô đón ai thế? - Châu Vĩ đưa mắt nhìn vào trong. - Tôi là người cuối cùng rồi đấy.

- Thế à? - Cô gái chớp mắt nhìn cành mai. - Cảm ơn đã cho tôi biết điều ấy, chào ông.

Cô gái quay gót bỏ đi. Châu Vĩ nhìn theo anh chợt gọi lớn:

- Cô ơi!

Cô gái chợt dừng bước, khẽ quay lại, đưa mắt nhìn anh, cô dịu giọng:

- Ông muốn gì?

Châu Vĩ nhìn cành mai:

- Tôi chỉ muốn... cô có cành mai rất đẹp. Đã lâu rồi, tôi mới thấy hoa mai rất đẹp. Đã lâu rồi, tôi mới hao mai của quê hương nở.

- Ông đi xa mới về sao? - Cô gái tròn mắt hỏi. - Ông thích cành mai trên tay tôi, có phải không?

- Phải.- Châu Vĩ gật nhẹ- Cô đón ai mà lại cầm cành mai đó?

Cô gái chợt trần mgâm nhu không muốn trả lời, giọng cô chợt khô cứng:

- Nếu ông thích, tôi sẽ tặng ông, vì cành mai này rất may mắn có người thích nó. Ông đừng hỏi tại sao.

Quay lại bên Châu Vĩ, cô gái đặt cành mai vào tay anh, giọng cô chợt dịu đi, nghe rất ngọt ngào:

- Chúc ông một mùa xuân hạnh phúc.

Anh chỉ chợt thấy cô gái khẽ mỉm cười rất đẹp.

Anh đuổi theo cô gái, cùng với hành lý, anh gọi lớn:

- Cô gái ơi! Cô tên gì?

Nhưng cô gái biến mât giữa đám đông người, anh nhìn theo. Đưa mắt nhìn cành mai, anh tự hỏi:

- Có phảo cô là Mai không?

Đưa tay vuốt ve cành mai, anh có cảm giác đang chạm vào tay cô gái.

Tiếng còi xe hơi khiến anh giật mình ngẩng lên. Xe hơi của cô gái gặp trên máy bay dừng ngay trước mặt anh, giọnh cô gái tỉnh queo:

- Tôi có thể đưa anh về nhà chứ? Và ai đón anh với cành mai ngộ nghĩnh thế này?

Châu Vĩ khẽ lắc đầu:

- Không cần cô đưa đâu. Tôi có người nhà đến đón mà.

- Vậy sao? - Cô gái tròn môi hỏi. - Vậy cô gái tặng cành mai này không phải là người yêu của anh đấy chứ ?

- Tại sao cô hỏi thế? - Châu Vĩ nhìn cô gái. - Điều ấy có liên quan gì đến cô đâu?

- Có đấy. - Cô gái nhìn Châu Vĩ. - Tôi hỏi thế, vì chẳng có người yêu nào đi đón mà lại ôm cành mai chứ không phải là cành hoa hồng. Còn có liên quan đến tôi không ư? Câu này thật thú vị, và tôi thích anh và việc anh chưa có người yêu làm cho tôi rất vui.

- Xin lỗi, tôi không hiểu cô muốn nói gì. Còn việc tôi có người yêu hay không đó là việc của tôi. Cô có vui hay không thì tôi cũng không có quan tâm đâu?

- Nhưng mà tôi...

- Cô nên đi về đi thì hơn.

Ngay lúc đấy, gia đình Châu Vĩ chạy đến mừng. Bà Châu Thái ôm lấy con trai, cuống quýt:

- Cuối cùng thì con cũng chịu về nhà. Mẹ ba và cả nhà mừng lắm, con có biết không?

- Kìa mẹ! - Châu Vĩ cau mày. - Mẹ đừng khóc chứ. Mừng thì mẹ phải cười tươi mới phải.

- Ừ, mẹ sẽ không khóc. Mẹ sẽ cười thôi.

Châu Vĩ ôm lấy ông Châu Thái:

- Ba!

- Mừng con trở về.

- Chào em, Phương Vĩ. - Siết tay em trai, Châu Vĩ ôm lấy Châu Lan. - Nhóc tỳ! Em lớn bộn rồi đấy, chắc là cũng sắp lấy chồng rồi. Có phải không?

- Hổng dám đâu. - Châu Lan ôm cổ anh trai:

- Tố Hoa có ra đón anh đấy.

Tố Hoa bước đến, ngập ngừng:

- Chào anh, anh khỏe chứ?

Châu Vĩ gật gù mỉm cười:

- Em cũng đã lớn lên trong mắt của anh. Nếu Phương Vĩ không giới thiệu thì anh chắc gì đã nhận ra.

- Chắc chắn rồi, vì đã mười năm rồi còn gì. Chính anh cũng đã thay đổi, chứ không riêng gì em.

Tố Hoa đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh xe hơi, giọng cô có chút ganh tỵ của phụ nữ:

- Anh không chịu giới thiệu sao?

Châu Vĩ đưa mắt nhìn cô gái, chưa kịp lên tiếng thì cô gái tự giới thiệu:

- Mai Anh có lời chào gia đình.

Đưa mắt nhìn Châu Vĩ, cô cao giọng:

- Chào anh, không dám làm phiền anh trong lúc gặp gỡ gia đình, hẹn ngày gặp lại.

Dứt lời, cô quay vào xe và bảo tài xế cho xe chạy. Châu Vĩ chau mày nhìn theo. Tiếng Châu Lan hỏi lớn:

- Cô ấy là ai thế anh hai? Trông cô ấy đẹp quá, cái tên cũng đẹp.

Bà Châu Thái cũng cao giọng:

- Sao con không giới thiệu cô ấy với mợi người. Có bạn mới xinh đẹp lại có vẽ giàu có, con định giấu cho tới bao giờ đây chứ?

- Kìa mẹ! - Châu Vĩ nhăn nhó. - Có gì đâu mà giới thiệu chứ, con chỉ tình cờ quen cô ấy trên máy bay.

- Nhưng xem ra cô ấy có vẻ thích con, con không thấy thế sao?

- Kìa mẹ ! Người ta cũng chỉ xã giao thôi mà.

- Thế cành mai trên tay còn gì?- Tố Hoa chợt nói- Tên cô gái ấy có cái gì gần gũi với cành Mai Anh cầm trên tay.

- Tố Hoa! - Phương Vĩ cau có, việc đó thì có liên quan gì đến em, anh ấy vẫn có tự do của anh ấy chứ.

Tố Hoa chau mày:

- Nhưng mà em ... cũng chỉ hỏi cho biết thôi mà.

- Biết làm gì khi vật ấy, người ấy không còn là của mình nữa.- Châu Lan đưa giọng châm chọc- Vì điều ấy có lợi chứ không có hại.

Ông Châu Thái lừ mắt nhìn con gái. Ông chợt nói lớn.:

- Lên xe rồi hãy nói, có lẽ Châu Vĩ phải mau chóng về nhà, có chuyện gì lên xe nói tiếp nhé.

Châu Vĩ gật nhẹ, bước theo ông Châu Thái. Xe rời khỏi sân bay, anh vẫn đưa mắt tìm cô gái, nhưng vô vọng.

Đưa tay vuốt ve và ngắm cành mai, anh nhớ lại khuôn mặt và nụ cười của cô gái lạ ấy.

Bổng anh thầm ước mong được gặp lại cô ấy, dù chỉ một lần.

Cử chỉ của anh khiến mọi người hiểu lầm, ai cũng vui nghĩ đó là cô bạn gái mới của Châu Vĩ. Chỉ có Tố Hoa, cô cảm thấy bức rức không yên.

Cô nghe lòng khắc khoải...

Hồng Mai bước nhẹ vào nhà, tiếng mẹ nàng chợt vọng ra:

- Con về rồi đó hả Mai?

Nàng dạ nhẹ rồi chợt hỏi:

- Mẹ làm gì thế hở mẹ?

- Mẹ làm cơm. Con đói chưa, con gái? Cơm cũng chín rồi đấy.

Hồng Mai bước nhanh xuống bếp.

- Mẹ cứ để mặc con, đó không phải là việc của mẹ.

Bà âu yếm nhìn con gái:

- Con cứ yên tâm. Mẹ chưa trở thành người vô dụng đâu. Con cứ để mẹ làm. Những việc mẹ có thể làm được thì đừng ngăn cản mẹ. mẹ có đau ốm gì đâu, chỉ có con tim mẹ là đau thôi.

- Chính vì thế mà mẹ cần phải nghỉ ngơi. Chẳng phải là mẹ mong chờ ba con về sao?

- Ừ, mẹ luôn mong chờ, dù biết chằng bao giờ ba con quay về tìm mẹ con mình. Nhưng mẹ vẫn đợi, mẹ vẫn ao ước gặp lại ba con, dù chỉ một lần.

- Rồi mẹ sẽ gặp.- Hồng Mai trấn an- Con tin ông ấy sẽ trở về tìm mẹ. Hãy tin con, mẹ đừng bỏ niềm tin ấy.

Bà ôm lấy con gái:

- Cám ơn con đã thay mẹ đã ra đấy đợi. Con rất giống mẹ, chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra con khi trở về. Hồng Mai ! Con có giận mẹ không?

- Không.- Nàng lắc đầu nhẹ - Để cho mẹ vui, con có thể làm bất kể điều gì mẹ muốn, chuyện ấy có đáng gì đâu. Mẹ yên tâm đi. Con vui vì làm điều ấy mà, con cũng muốn biết ông ấy ra sao mà mẹ yêu và thủy chung đến thế?

Bà mỉm cười, đôi mắt sáng rực:

- Ba con là người đàn ông tuyệt vời nhất mà mẹ đã gặp. Ông ấy rất yêu mẹ. Mẹ cũng thế. Khi ông ấy đi, ông ấy đâu biết con đã thành hình trong bụng mẹ. Ông ấy sẽ trở về vì ông ấy luôn giữ đúng lời hứa của mình.

- Con biết, con biết mà.- Hồng Mai ôm lấy mẹ - Mẹ lên nhà đi, để con sắp cơm để con và mẹ cùng ăn.

- Được. - Bà gật gù bước lên nhà.

Hồng Mai đưa mắt nhìn theo. Dáng mẹ hao gầy theo năm tháng làm cho nàng cảm thấy xót xa.

Câu chuyện về ba, nàng đã nghe từ lúc nàng còn rất nhỏ. Bao nhiêu năm trời qua, cứ cận Tết là mẹ nàng cầm một cành mai, dẫn nàng ra sân bay đón ba.

Lần đầu nàng cũng háo hức đón ba như những đứa trẻ khác, hình dung ra người cha có khuôn măạt hiền từ về với mẹ con nàng, với biết bao quà cáp và những con búp bê thật đẹp.

Nhưng thời gian chờ đợi kéo dài. Bào mòn những ước mơ tuổi thơ của nàng, nàng bắt đầu nghi ngờ những gì mẹ nói. Nhưng mẹ thì vẫn cứ đợi chờ, chờ đợi không biết mệt mỏi, chờ đợi mà không hề chán nản.

Hồng Mai chợt thở dài. Có lẽ sự thủy chung của mẹ nàng sẽ được ghi vào "sách ghi-nét", nếu như có ai biết đến.

Tình yêu của một người đàn bà quả là kỳ diệu. Dẫu lòng có nghi ngờ, nhưng nhìn thấy mẹ như thế. Nàng bỗng ngưỡng mộ mẹ của mình. Một tình yêu duy nhất. Một tình yêu duy nhất, một tình yêu thủy chung. Bao giờ thì nàng mới có được một tình yêu như thế.

Nàng thầm mong những ước mơ của mẹ có một ngày sẽ thành hiện thực. Nếu như ba nàng còn sống.

Nhưng nếu ba nàng khộng còn sống nữa thì sao? thì những ước mơ ấy chẳng bao giờ có được. Chính vì thế mà nàng luôn chìu theo ý mẹ. Thay mẹ cầm cành mai đi đón một người mà nàng chưa hề biết mặt.

- Mai ơi!

Tiếng mẹ vang vang. Hồng Mai "dạ" lớn, nói vọng lên:

- Vâng. con lên ngay. Mẹ chờ con một chút, con lên ngay thôi.

Dứt lời, Hồng Mai sắp vội thức ăn vào mâm, rồi bưng lên nhà, giọng nàng trong veo:

- Mẹ đói lắm sao?

- Không.- Bà nhìn con gái- Nhưng mẹ chỉ muốn hỏi.

- Mẹ hỏi điều gì?

- Cành mai.- Bà nhìn quanh- Cành mai con để đâu rồi.

- Con cho rồi.- Hồng Mai nhìn mẹ- Con cho đi rồi, có sao không mẹ?

- Tại sao? Hay con không đi đón ba con theo ý nguyện của mẹ?

- Có chứ mẹ.- Nàng nắm lấy tay bà- Mẹ tin con chứ? Con có đi đón ba. Chính vì có đi đón ba mà con đã tặng cho người xa xứ mới từ lâu đã trở về nhà, vì họ đã ngỏ ý xin.

Giật mình bật dậy, bà hỏi nhanh:

- Người ấy như thế nào?

- Mẹ !- Mai dịu giọng- Đó là chàng trai ngoài ba mươi tuổi.

- Thế hả? Hẳn là chàng trai ấy rất thích hoa mai?

- Có lẽ thế.- Hồng Mai nhìn mẹ - Mẹ không sao chứ?

- Ừ, mẹ không sao, nhưng giá như mẹ gặp được chằng trai ấy thì hay biết mấy.

- Để làm gì hả mẹ?

- Chẳng để làm gì cả, nhưng dù chưa gặp mặt, mẹ và anh ta cũng có cái chung là yêu hoa mai. Hoa mai là hoa thanh cao, thanh nhã, luôn đem niềm vui cho mọi người. Người yêu hoa mai luôn là người có tâm hồn cao thượng. Con chớ cười khi mẹ nói thế. Nhưng đó là sự thật.

- Nhưng đâu phải ai cũng thế?

- Rồi con sẽ có suy nghĩ ấy, nếu con thực sự yêu mến hoa mai sâu sắc.

Hồng Mai bật cười:

- Thôi nào, ta ăn cơm thôi, con cảnm nhận được điều ấy mà mẹ. Con không dám hứa, nhưng nếu gặp lại anh ta, con sẽ mời anh ta đến đây thăm mẹ.

- Cám ơn con.- Bà gật gù giục- Ăn đi con. Cơm canh nguội hết rồi.

Hồng Mai gật nhẹ, tiếp thức ăn cho mẹ làm cho nàng nhớ đến chàng trai đã xin nàng cành mai.

Nàng chợt tự nói với mình:

- Có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại.

Đưa mắt nhìn mẹ. Nàng bỗng thấy lòng nao nao.

Mai Anh lao vào nhà,hét lớn:

- Ba ơi ! Mẹ Ơi ! Con đã về.

Nghe tiếng con gái, bà Trâm Anh từ trong phòng vội vã bước ra:

- Mai Anh ! Con về từ sân bay, sao không gọi điện báo để mẹ cho xe ra đón?

- Thì chú ấy có đi đón con mà. - Mai Anh lao vào cánh tay mẹ - Ba đâu hở mẹ?

- Ba con đang nghỉ trong phòng. Độ rày ba con không được khỏe.

- Vậy sao ?- Mai Anh tròn mắt- Vậy sao mẹ không bảo gì cho con biết thế ? Suýt nữa thì Tết này con đã không về? Để con vào thăm ba một chút đã.

Mai Anh lao vào phòng. Nghe tiếng con gái. Ông Đức Hoàng ngồi dậy. Mai Anh lao đến ôm lấy ông:

- Ba ! Con đã về. ba không khỏe sao?

- Nghe tiếng con, ba bỗng khỏe lại.- Ông thì thầm bên tai con gái- Con lúc nào cũng giống như con én giữa mùa xuân, mọi cái quanh con cũng rộn rã theo.

- Ai bảo là ba không biết nịnh chứ?- Mai Anh cười khanh khách- Con nghe nói ba bị té, có phải không? ba không sao đấy chứ ?

Ông ngắm nhìn con gái:

- Con xem ba con có sao không ? Nếu có sao thì ba đã không ngồi dậy cho con ngắm thế này.

- Đừng có nói dối con à nghe.- Cô ngúc ngắc đầu- Ba không sao thì con yên tâm rồi. báo cho ba một tin vui.

- Tin gì thế con gái?

- Mẫu thiết kế của con đã đoạt giải nhất ở Pháp, và đã có hãng đã đòi ký hợp đồng xin độc quyền.

- Con vui chứ?

- Dĩ nhiên rồi, vì nó là mơ ước của con mà ba. Con nghĩ nhờ chuyện này, công ty của ta có chiều hướng tốt đấy.

- Ba nghĩ mẹ con sẽ mừng lắm.

- Ba không mừng cho con sao?

- Dĩ nhiên là ba mừng cho con, nhưng đây là món quà lớn nhất mà con đã dành cho mẹ đấy.

- Con sẽ dành cho cả ba mẹ cơ.

Cả hai cha con cùng bật cười.

Bà Trâm Anh bất chợt lên tiếng:

- Hai cha con nói xấu gì tôi đấy ? Đừng nghĩ là tôi điếc đấy.

- Ôi mẹ ! - Mai Anh ngoái đầu ra cười lớn- Mẹ dá, mghe lén chuyện riêng tư của ba và con sao ? Nếu thế thì mẹ không có phần đâu.

- Ai thèm nghe lén chứ ?- Bà lườm con gái- Chuyện riêng tư gì mà cả khu phố cũng nghe được tiếng của con. Con tắm rửa rồi ăn cơm thôi, người con bốc mùi rồi đấy.

- Hổng dám đâu mẹ.- Cô ngúc ngắc đầu- Nhưng dẫu sao con cũng tẩy trần cái đã. Sau đó con sẽ xuất hiện thật đẹp trước mặt ba.

Mai Anh cúi xuống hôn lên má ông Đức Hoàng, cô cao giọng:

- Ba ra bàn ăn cơm được chứ ?

- Ồ ! Dĩ nhiên là được.- Ông gật nhẹ- Ba chỉ choáng một chút thôi mà.

- Vậy thì hẹn ba ở bàn cơm.- Cô vuốt tay ông- Ba vẫn yêu những cánh mai vàng của ba đấy chứ ?

Ông Đức Hàng mỉm cười, gật nhẹ. Nhưng trong đôi mắt của ông có cái gì rất u uất mà chẳng ai nhìn thấy.

Tiếng bà Trâm giục giã:

- Con mau đi tắm rồi đi ăn cơm. có chuyện gì khác nữa thì cha con để tối hẳn tâm sự.

- Được rồi mà mẹ.- Mai Anh bật dậy- Chưa xuân mà mai đã nở khắp nhà rồi. Mẹ con cũng cưng ba quá đấy.

Dứt lời Mai Anh nhảy chân sáo ra khỏi phòng của ba mẹ. Cô vừa đi vừa hát bài tình khúc của Pháp hay nhất đang thịnh hành.

Bà Trâm Anh nhìn theo con gái, khẽ nói với chồng:

- Con gái chúng ta nó chẳng thay đổi chút nào cả, anh có thấy không?

- Anh nghĩ là có đấy.- Ông nhìn vợ- Nhưng tại sao em lại nói Mai Anh chẳng thay đổi là sao?

- Thì anh thấy đó, nó vẫn nhảy chân sáo, hát vang nhà. Em muốn nó chững chạc hơn, nó còn phải lấy chồng chứ, anh không thấy thế sao chứ?

- Như thế thì cũng đã sao nào?- Ông khẽ lắc đầu- Vả lại, lấy chồng là quyết đinh lực chọn của nó, em đừng có xen vào.

- Nhưng anh với em đã thống nhất rồi mà. Anh chàng Nguyễn Hưng đó không phải muốn là được đâu.

- Em đừng có quan tâm đến anh ta như thế. Đàn ông ở cái thế giới này đâu phải có mình anh ta. Em nên quan tâm con bé có yêu anh ta không? Em đừng bắt ép khi nó không muốn.

- Anh sao thế - Bà nhìn chồng- Chẳng lẽ cú té ấy làm cho đầu óc anh có vấn đề ? Nguyễn Hưng yêu con gái mình và chẳng có ai xứng hơn để anh chọn rể đâu.

Ông nhìn vợ trầm ngâm:

- Em luôn nhận định chính xác trong suy nghĩ và cách nhìn của em. Nhưng điều ấy chỉ có thể đúng trong vấn để làm ăn thôi, còn với tình yêu thì không, bởi vì con tim có lý lẽ của nó.

- Vậy anh cho là em sai sao?

- Anh không nói như thế. Nhưng anh muốn nói, em không nên nhắc đến Nguyễn Hưng nhiều trước mặt con bé. Nó vốn nhạy cảm. Nó sẽ biết ý đồ của em. Lúc đó thì em khó lòng mà thuyết phục nó đấy.

- Cám ơn anh đã nhắc nhở.- Trâm Anh dịu giọng nhìn chồng.- Anh thì lúc nào cũng chu đáo, có lẽ chính vì thế mà em yêu anh. Nếu em không có anh thì em không biết ra sao nữa.

Ông Đức Hoàng nhìn vợ:

- Em không nên nói thế vì anh biết em rất giỏi lại tháo vát. Dù không có anh thì em cũng sẽ làm được tất cả những gì em muốn.

Bà Trâm Anh lắc đầu, nắm lấy tay chồng, giọng bà chợt thảng thốt:

- Anh nói gì lạ thế? Em yêu anh mà. Em không cần bất cứ gì cả, em chỉ cần có anh mà thôi.

Ông gật nhẹ, bóp lấy bàn tay bà:

- Anh biết chứ, anh biết rất rõ đìều này. Thôi được rồi, chúng ta chuẩn bị bữa cơm để ăn mừng con gái trở về. Con bé luôn làm chúng ta ngạc nhiên từ điều này đến điều khác. Vì thế, không nên để cho nó biết chúng ta đang tính toán điều gì.

- Vâng.- Bà đáp nhẹ, rời tay chồng- Anh ở đây, em cho dọn bàn rồi sẽ rồi đưa anh ra.

- Em cứ đi đi. Anh tự ra được mà. anh đã khỏi nhiều rồi, không chừng ngày Mai Anh sẽ đi làm đấy.

- Nhưng đâu cần thiết phải vội vàng như thế? Anh cứ nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, công việc đã có em.

Ông lắc đầu, nhìn vợ:

- Anh chỉ nói vậy thôi chứ làm gì mà cuống lên thế. Em biết con bé sẽ giận dỗi thế nào, nếu cứ phải đợi.

- Em biết rồi.

Bà vội vàng quay gót, ông nhìn theo, rồi chợt thở dài. Ông đang có một gia đình rất hạnh phúc, một thứ hạnh phúc đáng cho nhiều người ngưỡng mộ. Vậy mà trong ông lúc nào cũng thấy trăn trở.

Sau tai nạn ở Pháp, lúc tỉnh dậy ông chẳng biết mình là ai? Bên cạnh ông là một người con gái trẻ đẹp đang nhìn ông đầy lo lắng.

Được gia đình cô gái cưu mang, sau đó ông cưới cô gái ấy là Mai Anh. Đôi lúc, ông luôn bằng lòng với hạnh phúc mình đang có, nhưng cũng có lúc ông cảm thấy muốn biết mình là ai ? Ông muốn biết mình ngày ấy đã có vợ chưa, hay có người yêu chưa?

Cú té vừa qua làm ông đột ngột nhớ lại:

Hồng Đức là cái tên của ông, mà gia đình vợ đã thay cho ông cái tên là Đức Hoàng.

Cô gái có cái tên Mai Hoa ngày xưa ông yêu thương, có lẽ bây giờ đã có một gia đình êm ấm như ông.

Dẫu lòng nghĩ thế, nhưng ông vẫn muốn gặp lại cô gái của ngày xưa ấy.

Ông không dám cho vợ Ông biết là ông đã nhớ lại chuyện ngày xưa của mình, điều đó chắc chắn sẽ làm cho vợ con ông lo lắng.

Vả lại, hai mươi mấy năm rồi còn gì, tất cả mọi thứ đã thay đổi. vậy mà ông luôn có cái cảm giác nó mới xảy ra ngày hôm qua khi ông nhớ lại những giọt nước mắt đau đớn của Mai Hoa khi tiễn ông. Ông vẫn còn nhớ như in giọng nói của người xưa:"Em nhất địng sẽ đợi. Bao lâu em cũng đợi, cho dù suốt cả cuộc đời".

Ông bỗng ôm ngực đầy cảm xúc khi nhớ lại những điều ấy. Mùa xuân về, hoa mai nở vàng óng, Mai Hoa sẽ đón ông có cành mai trên tay. Cành mai của sự hẹn ước.

Mấy chục năm rồi mai vẫn nở, nhưng con chim én mùa xuân đã lỗi hẹn không quay về.

Ông không cố ý quên lời hẹn, nhưng định mệnh khiến xui đã làm cho ông mất khả năng để nhớ.

Liệu cành mai ấy có còn sống để đợi chờ, hay đã tìm được chiếc lọ vừa cắm cho mình.

Dẫu có ra sao thì ông cũng muốn gặp lại người cô gái ấy, ông không muốn quên, dù là ông đã quên.

- Mai Hoa!

Ông thầm giọi tên cô gái với nổi trăn trở món nợ ân tình.

- Bây giờ em ở đâu? Sống hay chết, hạnh phúc hay đau khổ?

Trái tim ông bỗng quặn đau, hai mươi mấy năm quên bẵng, bây giờ đột ngột nhớ lại, ông chẵng biết mình phải làm gì cho đúng nữa. Mặc dù ông muốn gặp lại người xưa, dù chỉ một lần, nhưng dù sao gặp lại đây khi cuộc đời trôi nổi mỗi người mỗi hướng.

Trong ký ức của ông chỉ có cành mai là luôn tồn tại, ông không thể quên được nó, cho dù ông nhớ hay không.

Và ông cũng tin chắc Mai Hoa, tên cô gái năm xưa, cũng rất yêu hoa mai như ông.

Nhưng để tìm một cô gái yêu hoa mai bây giờ đã trở thành một thiếu phụ, điều đó đâu phải dễ.

Vả lại, điều mà ông chợt nhớ lại, ông không muốn cho vợ con ông biết. Ký ức về Mai Hoa trong ông bây giờ còn rất mờ nhạt.

Thời gian làm cho con người luôn thay đổi, còn ông thì không thể hình dung nổi khuôn mặt của Mai Hoa bây giờ ra sao?

Tiếng Mai Anh chợt gọi lớn, ông Đức Hoàng chậm rãi rời phòng.

Lòng quyết tâm, bằng mọi giá, ông phải gặp lại Mai Hoa. Ông lặng lẽ thở dài.

Châu Vĩ rời khỏi tiệc bước ra lộ thiên. Châu Lan bước theo anh trai. Đưa mắt nhìn em gái. Châu Vĩ hỏi nhỏ:

- Em theo anh ra đây làm gì? Anh không cần phải trông chừng đâu.

Châu Lan chun mũi:

- Anh sao thế? Em có trông chừng anh đâu. Em chỉ muốn anh vui thôi mà.

- Thì anh cũng đang rất vui đây, em không thấy sao? Em nên đến với bạn em, hơn là đi theo anh đấy.

- Em cũng có muốn thế đâu.- Châu Lan nguýt dài- Nhưng sao anh không mời cô bạn gái cùng về máy bay với anh hôm nọ. Em nghĩ như thế sẽ tốt hơn, vì anh đã có bạn gái.

Châu Vĩ gõ vào đầu đứa em gái:

- Tin hay không thì tùy. Anh đã nói rồi, anh và cô ấy chỉ bất ngờ gặp nhau. Một người bất ngờ gặp thì lấy lý do gì để mời chứ?

- Tại anh không muốn đó thôi. Anh có thể mời bất cứ ai, nếu anh muốn.

Châu Vĩ bật cười:

- Em đang dạy khôn anh đấy à?

- Em không dám.- Châu Lan ngút dài- Chuyện của anh và Tố Hoa thì sao?

- Em gặp anh cốt để hỏi chuyện này thôi chứ gì? Vậy thì em yên tâm đi. Đó chỉ là những câu nói bông đùa của người lớn, anh không quan tâm đến chuyện đó đâu.

- Anh nói thật đấy chứ? Nhưng mà anh và Tố Hoa đã từng có hẹn ước. Nếu Phương Vĩ yêu Tố Hoa?

- Thì cũng tốt chứ sao? - Châu Vĩ mỉm cười.- Cả hai đồng trang lứa, có yêu nhau thì cũng là hợp lẽ thôi, đâu có nghịch lý.

- Anh thật sự không buồn ư?

- Tình anh duyên em, chuyện ấy cũng đâu có mới. Vả lại, nếu đúng như em nói thì anh phải cảm ơn Phương Vĩ. Nó làm cho anh cảm thấy dễ xử hơn.

- Anh đang nói thật lòng ư ?

Châu Vĩ nheo mắt cười:

- Anh phải nói sao cho em mới tin anh đây? Nhưng anh và Tố Hoa không có sự đồng cảm. Anh không thể cướ cô ấy làm vợ. Cô gái anh phải lấy phải có sự đồng cảm với anh và trái tim của anh và cô ấy phải đồng điệu kìa.

- Anh nói như thế có nghĩa là yêu chứ gì?

- Ừ.

- Vậy yêu là gì?

- Là gì thì anh không thể giải thích. nhưng em hảy yêu đi, thì em sẽ hiểu được yêu là gì. Anh sẽ không trách bất cứ ai đâu.

- Vậy anh đã yêu chưa?

- Có lẽ đã.

- Sao lại có lẽ? Có hay không thôi. và chỉ có anh mới có thể trả lời chính xác được thôi.

- Vậy em muốn anh nói gì? Có cô em gái nào lại dai như đỉa hỏi về chuyện riêng tư của anh mình thế này, em hãy lo cho em đi đã.

Châu Lan trề môi:

- Với em thì có đáng gì lo chứ? Chuyện của em. Em tự lo được mà. Nhưng anh thì khác, anh đi xa mới về, chẳng ai nỡ trông thấy anh buồn cả.

Châu Vĩ khẽ lắc đầu:

- Vậy thì cũng đừng cả lo cho anh. chẳng lẽ anh như thế này mà không thể kiếm nổi mình một cô vợ hay sao?

- Điều ấythì hẳn nhiên, ai cũng tin ở anh. Nhưng nếu bên nhà Tố Hoa mà nhắc nhở về chuyện ấy, anh sẽ tính sao?

- Em muốn nói về chuyện cưới xin sao? - Châu Vĩ chau mày- Chuyện ấy thì có gì khó nghĩ đâu ?

- Vậy anh sẽ từ chối ư? Anh làm như thế họ sẽ mất mặt, rồi sẽ có chuyện không hay xảy ra đấy.

- Anh đâu có nói là từ chối.

- Chẳng lẽ anh...

- Em khờ quá ! Mình cứ chấp nhận, nhưng cưới cho Phương Vĩ, em chẳng bảo Phương Vĩ và Tố Hoa yêu nhau sao?

- Thì đúng là như thế. Nhưng chuyện anh ấy có chịu cưới Tố Hoa không thì lại là chuyện khác.

- Em nói như thế là sao?

- Làm sao thì anh sẽ rõ anh ấy như thế nào mà.

- Ba mẹ không nói Phương Vĩ sao?

- Chẳng ai bảo được anh ấy.

- Thế còn Tố Hoa, cô ấy có biết Phương Vĩ như thế không?

- Em làm sao biết được. Nhưng đó cũng là lựa chọn của cô ấy. Nếu có xảy ra điều gì, cô ấy cũng đâu thể trách oán ai.

Châu Vĩ trầm ngâm lắc đầu:

- Không thể để như thế được. Anh sẽ nói chuyện với Phương Vĩ. Châu Lan ! Em có thân với Tố Hoa không?

Châu Lan lắc nhẹ:

- Em ghét cô ấy từ khi cặp kè với anh Ba, thái độ của cô ấy đã làm cho em không phục.

Châu Vĩ vỗ vai em gái:

- Không nên thành kiến, mà em nên cảm thông cho Tố Hoa, chuyện tình thật khó nói đấy.

Châu Lan ngước nhìn anh trai, định nói gì thì có tiếng gọi của Tố Hoa làm cho hai anh em quay lại.

Đưa mắt nhìn Tố Hoa, Châu Vĩ hỏi:

- Em tìm anh à?

Tố Hoa lắc đầu:

- Không phải em, mà là cô này.

Châu Vĩ chưa hết ngạc nhiên thì một cô gái xinh xắn ló đầu ra với một nụ cười tươi:

- Tôi là khách không được mời nhưng vẫn đến. Anh không ngạc nhiên chứ?

Châu Vĩ gật gù cười:

- Nhưng người đến trễ là người quan trọng.- Mai Anh bật cười - Anh có thể mời tôi khiêu vũ bản đầu tiên mà.

- Thế thì được thôi.- Châu Vĩ gật gù- Nhưng trước khi khiêu vũ, tôi muốn mời cô một ly đã.

Châu Lan đưa hai ly rượu cha anh trai, giọng cô trong veo:

- Mời anh chị.

Hai ly rượu cả hai vừa uống cạn thì nhạc trổi lên. Họ tiến ra sàn nhảy với bản Slow êm dịu.

Tố Hoa cau mày, cô bực bội mà không biết làm sao. Hôm nay cô mặc rất đẹp mà chẳng ai chú ý đến. Người mà cô muốn chú ý để khen cô đẹp thì lại chẳng để mắt cô đến một lần.

Đưa mắt nhìn cô gái đột ngột xuất hiện, Tố Hoa tự nhủ:

- Cô gái ấy là ai? Có quan hệ thế nào với Châu Vĩ?

Môi Tố Hoa mím lại. Lòng cô đầy giận dữ, nhưng cô chẳng biết cô làm gì nữa.

- Cô đang ghen à ? - Tiếng Châu Lan vang lên - Nhưng cô không đủ tư cách để ghen với cô gái ấy đâu.

Tố Hoa cười nhạt:

- Vậy sao ? Nhưng tôi nghĩ tôi đủ tư cách để ghen đấy, vì tôi vẫn là vợ hứa hôn của anh ấy.

- Thật ra cô muốn gì?- Châu Lan giận dữ - Chẳng phải cô và Phương Vĩ yêu nhau hay sao ?

Tố Hoa chau mày:

- Đó chỉ là sự hiểu lầm. Tôi với Phương Vĩ chỉ là bạn.

- Tôi không tin cái thứ tình bạn như vậy.- Châu Lan nhướng mày- Anh hai tôi đã biết mọi chuyện.

- Lại là cô nói chứ gì? - Tố Hoa nhìn Châu Lan - Thật ra cô đã nói gì với anh ấy? Cô không có quyền làm như thế, cô không có quyền.

- Nhưng tôi lại thấy anh Hai tôi phải biết chuyện ấy. Chẳng lẽ cô định yêu cả hai anh em họ sao?

- Cô im đi ! Cô chẳng hiểu gì cả. Tin hay không thì tùy cô, nhưng tôi với Phương Vĩ chỉ là bạn. Trong tim tôi, thần tượng của tôi chỉ có một Châu Vĩ thôi, cô hãy nghe cho rõ đi.

Châu Lan trề môi:

- Cô tham lam quá đấy. Ai sẽ nghe và tin cô đây. Khi cô bắt cá cả hai tay cùng với cả hai anh em ở nhà này. Tôi không bao giờ tin cô.