Chương 1
VVLA - 1Trời tháng 5 gió man mác, ấm áp nhưng không hanh khô.
Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn màu đỏ tím rực rỡ bao phủ cả bầu trời, đan xen với mây đen tạo lên những mảng màu trầm mạnh mẽ.
Vầng hoàng hôn bị vách ngăn phòng khiêu vũ của tòa nhà cao tầng cắt thành nhiều hình thoi không đồng đều.
Ánh sáng và bóng tối loang lổ trên sàn nhà.
Trước tấm gương soi toàn thân,đường cong cơ thể tinh tế của cô gái nổi bật trong bộ đồ tập, đủ để câu hồn đoạt phách người khác.
Khuôn mặt trứng ngỗng trắng mịn, hồng hào như trái đào căng mọng và đôi mắt long lanh màu hổ phách, chiếc mũi cao thanh tú cùng với đôi môi anh đào là diện mạo điển hình của cô gái phương Nam.
Mái tóc ướt trên trán, kiểu tóc búi cao lộn xộn nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp tự nhiên của cô gái.
Âm nhạc vang lên nhịp điệu cuối cùng, Đường Oanh dần dần thu động tác, nhẹ nhàng thở gấp. Cô đã lâu không tập múa, thân thể có cảm giác cứng đờ.
Một lát sau, cô kiểm tra thời gian, đi đến phòng tắm bên cạnh để thay đồ tắm rửa đơn giản sau đó mới rời đi.
Bóng đêm tràn ngập, xe taxi chạy một đường thông suốt tới điểm dừng ở sân bay, dừng một lúc rồi lại chạy xe như bay.
Đường Oanh buộc dây giày tại chỗ, sửa sang lại cái mũ, đứng dậy đi vào ga sân bay.
Có lẽ là do thời gian làm việc, khách trong sân bay thưa thớt, để tìm người cũng không khó.
Cô nhìn xung quanh vài lần, thấy Lâm Du Từ đang đứng ở quầy hành lý thất lạc, vẻ mặt thất vọng.
Chạy chậm vài bước đi đến, "Du Từ?"
"Đường Đường!"
Lâm Du Từ nghe rõ giọng nói của cô, quay lại ôm cô thật chặt, không quên thừa dịp xoa bóp một phen, "Mình rất nhớ cậu đó!"
"Ừm, mình cũng nhớ cậu, tìm được đồ chưa?" Đường Oanh không chút tức giận, mặc cho cô ấy bắt nạt.
"Chưa thấy."
Vẻ mặt Lâm Du Từ như đưa đám, thay đổi sắc mặt tiếp đó hung hăng nhéo mảng da thịt lộ ra phía sau một cậu nhóc, "Đều tại thằng nhóc thối này, nếu không vì nó cứ luôn thúc giục, mình sao có thể làm mất máy ảnh?"
Nam sinh hô đau một tiếng, khiến nhiều người qua đường quay đầu lại nhìn, "Chị, không thể đổ oan cho em được, rõ ràng là chị cùng người đàn ông lạ hoắc nói chuyện đến vui vẻ nên quên lấy."
"...... Không phải, chính là lỗi của mày." Lâm Du Từ nói.
"--"
Đường Oanh nhìn bọn họ cãi nhau, lúc này mới phát hiện thì ra nam sinh mảnh khảnh bên cạnh đi cùng cô ấy, "Du Từ, đây là?"
Lâm Du Từ nghiêm túc một chút: "Ừ quên giới thiệu, đây là em họ mình, Quý Ngôn Tu."
Nam sinh tháo khẩu trang xuống, cũng lập tức thay đổi vẻ mặt, nhẹ nhàng nói: "Chào chị Đường Oanh, tôi luôn nghe chị tôi nhắc đến chị, không ngờ người thật lại......"
"Đáng yêu như vậy."
"......"
Nam sinh trước mặt tinh thần ngập tràn, ánh mắt sáng chói khi cười rộ lên, tính cách hoạt bát của chàng trai này làm cho đôi mắt người khác sáng ngời.
Đường Oanh hỡi sững sờ, cô chưa từng nghe ai đó lấy từ dễ thương để miêu tả mình, cười nhẹ gật đầu coi như chào hỏi.
Ngược lại, Lâm Du Từ không thích ứng được sự tương phản này, giả tiếng nôn mửa khinh bỉ.
Hai người ồn ào nhốn nháo cuối cùng cũng điền xong giấy đăng ký tìm hành lý thất lạc.
Khi đến bãi đỗ xe, vì Lâm Du Từ để quên điện thoại ở quầy dịch vụ nên Đường Oanh và Quý Ngôn Tu đành phải đi lấy xe trước.
Sau khi di chuyển chiếc vali cuối cùng, Quý Ngôn Tu đóng lại cốp xe, kéo khẩu trang đang vướng ra, "Lên xe chờ đi, chị họ tôi chân ngắn, không biết đến bao giờ mới trở về."
Đường Oanh bị chọc cười, nhưng tính cách cô vốn dĩ không nhiều lời nên cũng chỉ cười cười.
Quý Ngôn Tu nhướng mày, bỗng dưng có cảm giác đạt được thành tựu.
Cậu rất lịch sự kéo cửa xe cho cô, để một tay ở phía trên khung cửa, nhìn cô cúi xuống ngồi vững mới buông tay đóng cửa xe.
Trong lúc đóng cửa, một chiếc màu đen Bentley cách đó không xa một chậm rãi lái khỏi lối ra.
"Văn tiên sinh, người vừa rồi... hình như là Đường tiểu thư?" Lý Quốc Bình ngước mắt nhìn kính chiếu hậu bên trong xe, có chút không rõ.
"......"
Trong xe, người đàn ông mặc bộ vest xám khói, yết hầu khẽ nhúc nhích, không nói gì.
Anh nhẹ đẩy gọng kính, lười nhác thu lại ánh mắt, một tay cầm máy tính bảng tiếp tục lướt, sắc mặt trở nên không rõ dưới ánh đèn mờ ảo.
Không lâu sau, anh lấy điện thoại ra, gõ vài cái rồi tắt màn hình.
Lý Quốc Bình ánh mắt đảo qua đảo lại, hai tay cầm vô lăng không khỏi siết chặt.
"Ong ong --" (Bruzzz?)
Trong xe yên lặng, Đường Oanh mở điện thoại lên, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.
【 Văn: Về nhà. 】.
"......"
Đường Oanh sững sờ nhìn tin nhắn của anh, đôi mắt long lanh khẽ chớp nhẹ.
Trong trí nhớ của cô, anh không phải là người sẽ chủ động nhắn tin.
Sau hai giây, đầu ngón tay gõ trên màn hình.
【 Em vừa mới đón Du Từ ở sân bay, có thể về muộn một chút không? 】
Một phút trôi qua, điện thoại không có động tĩnh.
Do dự hết lần này đến lần khác, Đường Oanh vẫn quyết định mở cửa bước tới phía trước xe, "Thật sự xin lỗi, hôm nay hẳn là không thể cùng chị em cậu đi ăn cơm, lần sau... lần sau tôi mời khách."
Quý Ngôn Tu nhìn về phía người tới, quay đầu dập tắt khói, xua xua tay: "Có việc gì gấp sao? Có cần tôi đưa chị đi không?"
"Không cần không cần, tôi tự lái xe là được."
"Tôi đưa chị đi sẽ nhanh hơn."
"Cảm ơn, thật sự không cần rắc rối vậy đâu."
"......"
Bị từ chối, Quý Ngôn Tu cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm bóng dáng cô gái rời đi, có chút thất thần.
-
Lúc Đường Oanh về đến biệt thự, đã hơn 9 giờ tối.
Nhập mật khẩu, khoá cửa mở theo phản ứng, bên trong sáng ngời một cách bất ngờ.
Anh... đã trở về rồi sao?
Chỉ nghĩ như vậy, tim cô đã đập loạn nhịp.
Văn Mộc Cảnh đi kiểm tra dự án đã hơn một tháng, hầu như ngày nào cô cũng nhắn tin thăm hỏi anh qua điện thoại cả sáng lẫn tối, thỉnh thoảng cô sẽ gửi một vài câu chuyện thú vị, cô biết anh sẽ xem, nhưng nếu anh có phản hồi lại một chút thì càng tốt.
Bây giờ anh có thể về sớm, sự phấn khích đã che dấu được nỗi thất vọng đang lên men trong lòng.
Đường Oanh vội vàng cởi giày, nhìn quanh trên lầu, thấy phòng ngủ đóng chặt cửa, cô thở một hơi trước khi gõ cửa.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thời điểm cô định gõ cửa thêm lần nữa thì cửa phòng mở ra.
Bàn tay bỗng cứng lại.
Tóc người bên trong ướt một nửa, chiếc quần tây mặc tùy tiện bên trong áo choàng tắm, hai dây rũ xuống chưa kịp chỉnh thẳng. Giọt nước chưa lau khô chảy từ khuôn ngực rắn chắc xuống thắt lưng quần tây của anh, hoang dã và phóng túng, quét sạch vẻ ngoài nho nhã trước đây.
Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông sắc bén, đôi mắt hẹp dài tràn ngập cảm giác áp bách.
Đôi mắt đen láy nhìn vào mũi chân trắng nõn của cô gái một chút, bàn tay to của anh ôm lấy eo cô, ôm cô đến cái ghế ở đuôi giường, "Sao lại không đi dép?"
Cảm giác đột nhiên mất điểm tựa khiến Đường Oanh giật mình nín thở, đôi tay cô gắt gao ôm lấy cổ người đàn ông, cho đến khi đứng vững mới thu tay lại.
Nhưng lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông thoáng dừng sức, cô loạng choạng tựa lên bờ vai của anh.
Khoảng cách gần nên có thể cảm nhận mùi hương tắm gội vừa nãy trên người của anh.
Thùy tai không có tiền đồ mà đỏ lên.
Đứng trên ghế cuối đuôi giường, so với anh Đường Oanh cao hơn non nửa cái đầu, cô hơi ngượng ngùng ăn ngay nói thật: "Em muốn xem anh đã về chưa."
Đôi môi mỏng của Văn Mộc Cảnh khẽ nhếch, ôm eo cô, một cái tay khác vuốt ve mái tóc dài của cô, từng đợt nhè nhẹ quấn rồi buông, "Buổi tối đi đâu?"
Theo động tác của anh, Đường Oanh rũ mắt, "Em đi sân bay đón Du Từ."
"Còn gì nữa?"
"...... Đã hết rồi."
"Tê --"
Vừa dứt lời, da đầu đau đớn vì bị sợi tóc lôi kéo làm cô hít một hơi sâu.
Khuôn mặt văn nhã của Văn Mộc Cảnh lạnh lùng, nói thẳng ra: "Thằng đàn ông mở cửa xe cho em là ai?".
"......"
Tay chân Đường Oanh có chút cứng đờ, ánh mắt ngập nước nhìn vào con ngươi đen nhánh của anh.
Thì ra lúc ấy anh cũng ở bãi đỗ xe......
Văn Mộc Cảnh giơ tay sờ đỉnh đầu của cô, dần dần xuống phía dưới.
Đẩy ra sợi tóc đen thẳng, sờ làn da trắng nõn như sữa dê yếu ớt sau cổ cô, vuốt ve xoa bóp.
Vừa trở về liền có ngạc nhiên lớn như vậy, quả nhiên gần đây quá chiều cô.
Lông mi Đường Oanh run rẩy, vội vàng giải thích, "Cậu ấy là em họ Du Từ, điện thoại Du Từ quên ở quầy phục vụ, cô ấy quay lại lấy, em cùng cậu ta quyết định xếp vali lên xe trước, trong lúc đó không giao lưu nhiều, đây là lần đầu tiên em thấy cậu ấy."
"Lần đầu tiên?" Văn Mộc Cảnh nhìn chằm chằm cần cổ vừa chạm liền đỏ của cô, ánh mắt u ám.
Đường Oanh khẳng định: "Vâng, lần đầu tiên."
Văn Mộc Cảnh lại lười biếng bóp cái ót của nàng, lên tiếng cảnh cáo: "Cách xa hắn một chút."
"......"
Đường Oanh thuận theo gật gật đầu, dính sát lấy anh thêm vài phần.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, Văn Mộc Cảnh trêu đùa xoa bóp vành tai cô, nơi mẫn cảm nhất của cô.
Quả nhiên, cô gái trước người nũng nịu nheo mắt như chú mèo con, làm anh hài lòng.
Đường Oanh ôm cánh tay, nói với Văn Mộc Cảnh: "Vậy anh còn tức giận không?"
Nhưng kỳ thật cô muốn hỏi --
Anh... đang ghen sao?
"Đừng gây rắc rối cho công ty."
"......"
Đừng gây rắc rối......
Đúng vậy, làm sao anh có thể quan tâm tối nay cô đi với ai, làm cái gì. Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ cũng chỉ là tiền tài, ngay cả mối quan hệ bây giờ cũng là cô đang trèo cao.
Từ lúc bắt đầu hai người đã không phải mối quan hệ bình đẳng, anh ở trên cao, mà cô vẫn luôn ở dưới.
"Ưm......"
Thấy cô thất thần, Văn Mộc Cảnh mạnh mẽ nâng cằm cô, buộc nàng mở miệng để dây dưa.
Đường Oanh đầu óc bế tắc, quanh thân đều là hơi thở của anh, trái tim như muốn ngừng đập.
Cho dù bọn họ đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng chỉ cần đối diện với anh, cô vẫn sẽ ngại ngùng như con gái biết yêu.
Văn Mộc Cảnh cướp đi hơi thở của cô, đôi lúc chỉ cho cô một chút không khí, sự ngột ngạt lập tức phóng đại mọi tri giác của cô. Đường Oanh tham lam lấy chút không khí đó mà há miệng thở, điều này càng dễ cho anh đi sâu vào.
Xung quanh tràn ngập mùi sữa như có như không của cô làm anh có xúc động tiến sâu bước nữa.
Chẳng bao lâu, dưới sự kiểm soát của anh, cái eo một tay có thể ôm hết của cô gái đã sớm mềm nhũn.
Vào giây cuối cùng trước khi lý trí tan rã, cô giơ tay ngăn cản cánh tay đang kéo khóa váy của cô xuống: "Chờ, chờ một chút."
Đôi mắt người đàn ông nhuốm màu dục vọng, cũng không tính dừng lại, liền mở nửa khóa váy, vuốt ve xương bướm nhô ra sau lưng cô, khẽ cắn vành tai non mềm.