Chương 1: Kẻ trộm vận

Mộc Thiển Đình- thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nhất nhì trong nước, người từ khi sinh ra đã ở vạch đích, thông minh, giỏi giang lại xinh đẹp. Hiện tại chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng đã làm CEO điều hành một một chi nhánh của gia tộc.

Đài truyền thông, các mặt báo đều ca tụng cô là tuổi trẻ tài cao, tài không đợi tuổi. Mộc Thiển Đình tuổi còn trẻ mà đã đưa thương hiệu thời trang của Mộc thị ra thị trường quốc tế. Ở trong nước được mệnh danh là " thiên kim tài phiệt tài sắc vẹn toàn ".

Người có khí chất như cô có thể coi là được trời phú cho vận khí tốt đi!

Một người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen sơ vin cùng váy hình đuôi cá tôn lên đường cong mềm mại, bên ngoài khoác áo khoác trắng, mái tóc dài ngang lưng xoăn lơi, đi giày cao gót đen, cả người đều toát lên khí chất sang trọng, quyền quý.

Người phụ nữ từ công ty Mộc thị bước ra đã lọt vào ống kính của một đám phóng viên săn ảnh, cánh nhà báo lớn nhỏ.

" Xin hỏi Mộc tiểu thư, cô nghĩ sao khi bản thân năm nay lại tiếp tục gặt được thành công với bộ sưu tập mùa hè Lotter lần này? ".

" Cô Mộc, nghe nói ba tháng nữa cô sẽ cùng Hàn thiếu đính hôn, chuyện này có thật hay không? ".

Đám phóng viên tranh nhau đưa ra câu hỏi, lại bị đám vệ sĩ bên cạnh Mộc Thiển Đình ngăn lại. Cẩn thận dẹp đường cho cô lên xe ô tô.

Mộc Thiển Đình trước lúc bước vào trong chiếc hắc mã của mình, còn không quên nhìn lại chỗ đám phóng viên, chỉ mỉm cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo cất lên.

" Những chuyện này tôi sẽ trả lời ở buổi họp báo tháng sau! ".

Chỉ một nụ cười khẽ thôi cũng đã khiến cho cánh phóng viên phải đứng dại ra tại chỗ. Quả nhiên mị lực của Mộc Thiển Đình không phải dạng tầm thường.

Cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe cùng người bên trong cũng rời đi, để lại đám phóng viên ngơ ngác đứng tại chỗ.

...

Ở một ngôi nhà nhỏ chật hẹp, một cô gái trẻ với mái tóc buộc đuôi ngựa, quần áo thường dân mặc trên người nhìn chăm chăm đến màn hình tivi nhỏ nhà mình với ánh mắt căm ghét.

Người phụ nữ trên màn hình kia chỉ quay mặt lại, cười một cái khắp người đều tỏa ra khí chất cao quý. Trước khi bước lên xe còn nói một câu: " Những chuyện này tôi sẽ trả lời ở buổi họp báo tháng sau ".

Cô gái nhìn tới Mộc Thiển Đình ở trên tivi được người người săn đón, cả thần thái lẫn khí chất đều xuất chúng đến mức khiến cho người ta phải ghen tỵ.

Cô ta ngồi trước màn hình tivi, cắn môi, tay siết chặt mà hai mắt tối lại một mảng ghen ghét, có nhiều hơn là không cam tâm.

" Tại sao chứ? Cùng bằng tuổi với mình nhưng cô ta lại có tất cả mọi thứ. Giàu có, nổi tiếng, trong khi mình thì phải sống trong căn nhà tồi tàn, rách nát này. Còn phải chịu đựng cái ông già nát rượu kia! Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều dành hết cho cô ta? ".

Không! Cô ta không muốn chấp nhận cái số phận nghèo khổ này được mãi. Tiêu Lạc Hy không tin số phận của cô ta vẫn mãi chỉ có thể chịu đựng những tháng ngày như thế này!

Bỗng chốc khuôn mặt Tiêu Lạc Hy nở một nụ cười quỷ dị, khuôn mặt cũng dần trở nên méo mó đến khó coi. Dường như cô ta đã có âm mưu gì đó.

Tiêu Lạc Hy tìm tới một thầy pháp, cô ta không hề do dự mà bước vào bên trong căn nhà trông có vẻ âm u trước mặt mình.

Vào đến bên trong, một ông thầy pháp mặc một chiếc đạo bào hình vẽ vòng tròn âm dương giữa áo. Ông ta đội một chiếc mũ hình trụ, đang quay lưng về phía cô ta.

Ngay lúc Tiêu Lạc Hy ngồi xuống trước bàn, ông ta mới quay người lại, nhìn tới cô gái trẻ trước mặt mà hơi nhướn mày hỏi.

" Cô gái này, tìm ta là có chuyện gì? ".

Tiêu Lạc Hy không muốn dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

" Tôi nghe nói ông là thầy pháp có thể thay đổi vận trời, tôi muốn ông giúp tôi cướp vận của người khác ".

Thầy pháp nghe được thì có chút bất ngờ. Chuyện ông ta có thể thay đổi vận mệnh cũng không có nhiều người biết đến. Hơn nữa đã rất lâu rồi ông ta không có dùng đến thuật pháp này.

Nhìn tới cô gái trước mặt thần sắc âm u, ông ta tần ngần một hồi mới hỏi tiếp.

" Cô muốn ta giúp cô cướp vận của người nào? ".

Tiêu Lạc Hy không hề do dự mà dứt khoát nói ra ba chữ.



" MỘC THIỂN ĐÌNH! ".

...

Mộc Thiển Đình như thường lệ buổi chiều sẽ đi đến một cô nhi viện để thăm những đứa trẻ ở đây. Hôm nay cũng vậy. Cô vừa bước vào đã thấy mấy đứa trẻ trong cô nhi viện chạy ra mà hò reo vui mừng.

" Aa! Chị Thiển Đình! Chị Thiển Đình tới! ".

Một đám trẻ chạy tới bao quanh cô, cùng cô chơi đùa vui vẻ. Có thể thấy bọn chúng rất yêu thích cô.

Cũng không có gì khó hiểu. Bởi Mộc Thiển Đình là người đã quyên góp quỹ cho những đứa trẻ này, lại còn thường xuyên tới đây chơi với bọn chúng. Đám trẻ yêu mến cô cũng phải.

Mộc Thiển Đình thân thiện nhìn bọn trẻ quấn lấy mình, lại nhìn sang viện trưởng cô nhi viện mà mỉm cười khẽ gật đầu.

Sau khi cùng đám trẻ nô đùa trò chuyện xong, Mộc Thiển Đình tính trở về nhà nhưng lúc ra tới ngoài cổng cô nhi viện thì lại chẳng thấy chiếc xe cùng tài xế nhà mình đâu. Thế là cô bèn tính sẽ bắt taxi về.

Nào ngờ lúc đi ra tới đường lớn định vẫy tay bắt xe thì bàn tay cô bị một bàn tay của ai đó giữ lại.

Mộc Thiển Đình nhìn sang người giữ tay mình là một bà lão khoảng chừng gần bảy mươi tuổi. Bà lão ấy ăn mặc kì quái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô mà khàn giọng nói.

" Cô gái, vận số của cô rất tốt! Nhưng lại bởi vì như vậy mà gặp phải chướng ngại. Từ giờ cuộc đời của cô sẽ có thay đổi lớn. Cô nên cẩn thận với vận số của mình! ".

Mộc Thiển Đình nhìn tới bà lão không biết từ đâu xuất hiện này, lại nói những lời kì quái khiến cho cô vô cùng khó hiểu. Nhưng cô cũng không có tức giận, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng trả lời bà.

" Vâng! Cảm ơn bà! ".

Bà lão biết Mộc Thiển Đình cũng chẳng nghe ra lời mình nói. Chỉ đơn giản trước khi cô đi dặn dò cô một câu.

" Nếu như gặp khó khăn có thể quay trở lại đây tìm ta ".

Mộc Thiển Đình có chút khó hiểu, nhưng cũng cười gượng nhìn bà rồi mới lên taxi rời đi.

Bà lão đứng ở vỉa hè, ánh mắt nhìn xa xăm hướng chiếc ô tô kia rời đi.

Mộc Thiển Đình kêu taxi chở mình về biệt thự Mộc gia. Đến trước cổng biệt thự, cô bước xuống định đi vào bên trong thì bất ngờ lại bị bảo vệ của biệt thự chính nhà mình cản lại.

" Cô là ai? Không được tự ý vào bên trong! ".

Mộc Thiển Đình nhìn tới bảo vệ làm lâu năm nhà mình, giờ phút này bản thân lại bị chặn lại thì có chút hơi ngạc nhiên, sững người một giây sau mới cười khẽ mà nói.

" Anh không nhận ra tôi sao? ".

Kể cũng lạ! Cô đường đường là thiên kim Mộc gia, giờ vào nhà mình mà lại bị bảo vệ chặn lại. Cô tự hỏi có phải do bảo vệ hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi không?

Nhưng người bảo vệ kia nhìn mặt có vẻ nghiêm túc, trả lời cô.

" Cô là ai làm sao tôi biết được! Thôi không có việc gì thì đi đi! Kẻo lát bà chủ với cô chủ ra lại phiền phức! ".

Mộc Thiển Đình bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Nhìn tới bảo vệ nhà mình vừa nói mà bắt lấy trọng tâm của câu nói ấy. Tại sao anh ta lại nói bà chủ và cô chủ? Cô chủ chẳng phải là cô sao?

Tuy có hơi khó hiểu nhưng cô lại muốn thử một chút xem sao. Cô cất giọng chậm rãi nói bảo vệ.

" Cô chủ nào? Chẳng phải tôi là Mộc Thiển Đình đang đứng ở đây sao? ".

Người bảo vệ kia nghe được mới đầu khuôn mặt từ bình thường lại nhìn từ trên xuống dưới cô rồi mới tỏ vẻ buồn cười, như thể anh ta vừa mới nghe được một chuyện cười gì vậy, cười phá lên. Lại đem theo giọng nói khinh thường mà lên tiếng.

" Ha! Cô nghĩ cô là ai mà dám ở đây nhận mình là tiểu thư Mộc gia. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà! ".

Nghe được những lời này của bảo vệ, Mộc Thiển Đình khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút không vui nhìn tên bảo vệ. Lại không muốn ở đây nhiều lời với anh ta, trực tiếp vượt qua anh ta đi thẳng vào bên trong.



Bảo vệ trông thấy thế liền ngừng cười mà vội vã đuổi theo như thể muốn bắt cô lại.

Mộc Thiển Đình nào có chịu để yên cho anh ta bắt, nhất mực đi thật nhanh về phía cửa biệt thự. Mặc dù không hiểu vì lẽ gì hôm nay bảo vệ nhà mình lại cư xử kì lạ, nói mấy lời kì lạ. Nhưng cô tin rằng gặp được mẹ cô, mẹ sẽ làm rõ mọi chuyện.

Vừa đúng lúc cô đi tới cửa lớn thì một người phụ nữ trung niên cũng đồng thời bước ra khỏi cửa.

Ngay khi Mộc Thiển Đình nhìn thấy mẹ mình thì vui vẻ mỉm cười, vừa định cất giọng gọi tiếng " mẹ! " thì lại bị cảnh tượng ngay sau đó làm cho cứng đờ tại chỗ.

Mẹ cô quay đầu lại khoác tay một cô gái có dáng dấp cao ráo, thoạt nhìn tầm cỡ tuổi cô. Nhưng kì lạ ở chỗ là mẹ cô lại đang cười nói vui vẻ, còn đối với cô ta cất giọng dịu dàng mà nói.

" Thiển Đình à! Con đó, hôm nay lại tự nhiên muốn đi mua sắm. Vậy hôm nay mẹ sẽ đi cùng con được không nào! ".

Cũng là gọi Thiển Đình, nhưng mẹ cô lại không phải gọi cô mà là gọi cô gái xa lạ kia. Mà cô gái kia cũng rất tự nhiên mà tươi cười đáp lại.

" Được ạ! ".

Mộc Thiển Đình bỗng chốc sụp đổ. Như thể đầu óc mụ mị không rõ tình huống hiện tại mình đang gặp là chuyện gì. Cô không ngây người ra đó quá lâu, tỉnh lại liền tiến lên trước mỉm cười gọi mẹ.

" Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy ạ? ".

Bà Mộc nghe được có giọng nói đằng trước thì quay đầu lại. Thời khắc nhìn thấy Mộc Thiển Đình, bà lại tỏ ra vẻ mặt xa cách, không còn nụ cười trên mặt nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi.

" Cô gái này...cô là ai? Vì sao vào được đây? ".

Vì lời nói này của bà khiến cho Mộc Thiển Đình cả người cứng đờ. Bỗng chốc cả thế giới trong cô như suy sụp. Mẹ ruột của cô giờ đây lại không nhận ra cô!

Mộc Thiển Đình miệng khó khăn nói.

" Mẹ...mẹ không nhận ra con sao? Con là Thiển Đình đây! Thiển Đình của mẹ đây! Mẹ... ".

" Cô gái này từ đâu ra vậy? Lại tự nhận cô ta là con! Chắc là người bị tâm thần đó mẹ! ".

Lúc này Tiêu Lạc Hy đang đứng ở bên cạnh bà Mộc đã không thể không lên tiếng. Cô ta nhìn tới Mộc Thiển Đình thực sự mà ánh mắt thâm sâu, khuôn mặt tỏ ra chán ghét mà quay sang nói với bà Mộc.

Bà Mộc nghe được Tiêu Lạc Hy bên cạnh lúc này đã trở thành con gái của bà thì cũng gật gật đầu, đem ánh mắt khó hiểu mà nhìn sang chỗ Mộc Thiển Đình, có chút đồng cảm mà nói.

" Cô gái à! Cô mau rời khỏi nhà chúng tôi đi! Đừng nhận bừa nữa! ".

" Con không có nhận bừa! Con là Mộc Thiển Đình! Là con gái của mẹ thật mà! ".

Mộc Thiển Đình có chút xúc động, giọng cũng cao hơn vài phần.

" Tôi chỉ có một đứa con gái, lấy đâu ra một Thiển Đình nữa chứ! ". Bà Mộc từ từ giải thích.

Lại bị Tiêu Lạc Hy ở bên cạnh ngắt lời. Cô ta căn bản không thể để Mộc Thiển Đình thật sự ở đây làm loạn quá lâu, thế là bèn cất giọng nói.

" Mẹ à! Đừng phí lời với loại người này! Mình kêu bảo vệ đuổi đi là được! ".

" Ừ ". Bà Mộc khẽ gật đầu một cái.

Mộc Thiển Đình như thể rơi vào hố sâu tuyệt vọng, bất lực nhìn người mẹ ruột luôn yêu thương mình giờ phút này lại không nhận ra mình. Cô còn định cố gắng làm rõ nhưng đã bị bảo vệ Mộc gia chạy vào tới lôi đi.

" Xin lỗi bà chủ, cô chủ! Giờ tôi sẽ lôi cô ta đi ngay đây! ".

" Nhanh lên! Đừng để cô ta làm loạn ở đây! ". Tiêu Lạc Hy giả mạo Mộc Thiển Đình khẩn trương thúc giục.

Bảo vệ cũng cúi đầu nhận lệnh mà kéo tay Mộc Thiển Đình lôi đi ra khỏi biệt thự.

Mộc Thiển Đình không ngừng gào thét hướng tới mẹ của mình. " Mẹ! Con là Thiển Đình đây mà! Thiển Đình của mẹ mà! ".